Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 38: Miêu mao căn ba mươi tám - Tỷ thí




Dung Chân rất là khẩn trương, ngón tay không ngừng vuốt ve lông A Huyền, A Huyền thậm chí cảm thấy hắn sẽ bị Dung Chân sờ trọc.

Cuối cùng, A Huyền không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhảy lên trên vai Dung Chân, tránh né “Ma trảo” của nàng.

Bởi vì Dung Chân thần kinh căng thẳng, cho nên chưởng môn Hà Loan Tông ở giữa đài tỷ thí nói gì đó nàng cũng không nghe rõ.

Đợi nàng phục hồi tinh thần lại là thời điểm Tiết Cảnh Lam đẩy nàng một cái: “A Dung, có thể đi lên rút thăm rồi.”

Dung Chân đứng dậy, vội vàng chạy lên đài tỷ thí, nàng biết đối thủ của nàng có vài vị đệ tử Luyện Khí kỳ, nàng cầu nguyện đối thủ của mình không cần quá mạnh.

Đứng ở phía trước nàng chính là một vị nữ đệ tử Hà Loan Tông, tên gọi Mạc Lam, là tu vi Kim Đan, nàng vươn tay sờ soạng ống tre trên tay chưởng môn Hà Loan Tông bốc được một thẻ gỗ, lẩm bẩm: “Ta trận đầu thứ tự số 2.”

Nàng tổng cộng bốc thăm ba lần, tông môn khác tham gia nhân số nhiều, cho nên mỗi vị đệ tử bọn họ cần bốc nhiều lần đối chiến.

Dung Chân đứng sau, trộm nhớ kỹ thứ tự của nàng, nếu giống nhau, các nàng liền có khả năng trở thành đối thủ.

Chờ đến khi nàng đi bốc thăm, ống tre chỉ còn lại có năm tấm thẻ khác số, chưởng môn Hà Loan Tông Tề Hà giải thích Dung Chân: “Vận khí của ngươi không tồi, trước đó, không có đệ tử nào bốc được thẻ số 0, nếu bốc được sẽ tự động tính là một lần thắng.”

Bởi vì nhân số hạn chế, chiếu theo phương thức rút thăm như vậy, sẽ dư ra một cái lượt không tìm được đồng đội, cho nên bọn họ ở trên ống thẻ thêm một số thứ tự là 0, coi như tự động phán thắng, người Tu chân giới hết lòng tin theo khí vận, Thiên Đạo linh tinh gì đó, cho nên bọn họ tin tưởng vận khí cũng là một loại thực lực.

“Nói như vậy ta cần đánh bốn trận?” Dung Chân nhỏ giọng hỏi, nàng đem toàn bộ thẻ gỗ trong ống tre ra, bên trong quả nhiên có một tấm thẻ khắc số 0.

“Đúng vậy.” Tề Hà nói với Dung Chân.

Dung Chân ôm bốn tấm thẻ gỗ này, vội vàng chạy xuống đài tỷ thí, những tấm thẻ gỗ khác nàng còn chưa có xem.

Sau khi nàng trở lại chỗ ngồi, Tiết Cảnh Lam cũng sáp lại đây, cười tủm tỉm với nàng nói: “A Dung vận khí không tồi, ngay lúc đầu đã bắt được hai điểm.”

Bởi vì Tư Hàn của Đan Hà Môn vắng mặt, phương thức tỉ số cũng đã xảy ra biến hóa nhỏ, Dung Chân thắng một lần, có thể tính toán coi như hai điểm.

“Con nhìn xem đối thủ là ai?” Dung Chân cúi đầu, đem bốn cái thẻ tre mở ra, A Huyền cũng đứng ở trên đỉnh đầu nàng, chiếm lĩnh chỗ cao nhìn thẻ gỗ.

Trên bốn cái tấm thẻ gỗ chỉ đánh dấu con số, là hai, sáu, chín, mười hai, trong đó số mười hai là cuối cùng.

“Xong rồi, con sẽ bị áp lực đến trận cuối cùng mất thôi.” Dung Chân ném thẻ tre, sống không còn gì luyến tiếc, “Hơn nữa con vừa mới nhìn thấy một đệ tử Kim Đan Hà Loan Tông cũng bắt được số 2, con sẽ đánh với nàng sao, nàng là Kim Đan đó!”

“Không có việc gì, chúng ta hiện tại đã không phải trứng ngỗng, đây là khởi đầu tốt.” Tiết Cảnh Lam rất lạc quan.

Lúc này, trên đài tỷ thí đã triển khai trận chiến đấu đầu tiên, là đệ tử Kim Đan của Đan Hà Môn đối đầu với đệ tử Luyện Khí Hà Loan Tông.

Đây là một hồi chiến đấu hoàn toàn nghiền áp, đệ tử Luyện Khí của Hà Loan Tông bị đánh đến từng bước lui về sau, chật vật bất kham. Cuối cùng rốt cục không trì hoãn nữa, Hà Loan Tông một phương ý chí chiến đấu lên cao.

Trận thứ hai chính là Dung Chân cùng Hà Loan Tông Mạc Lam, nàng là người tham gia thi đấu có tu vi cao nhất của Hà Loan Tông.

Nhìn thấy đối thủ của Mạc Lam là Dung Chân, chưởng môn Đan Hà Môn Hạ Tiêu nhịn không được hừ nhẹ một tiếng: “Mạc Lam vận khí không tồi, đối đầu với Dung Chân khẳng định có thể tiết kiệm pháp lực, đấu với những đệ tử chúng ta nơi này hẳn là còn thừa sức lực.”

Những lời này của hắn khẳng định Dung Chân sẽ thua.

Trước khi Dung Chân lên đài tỷ thí đã nhét A Huyền trở lại bên trong nội phủ, Mạc Lam lúc lên đài còn tò mò nhìn nàng một cái: “Dung Chân, ngươi không cần mèo sao?”

“Nó chỉ là một con mèo nhỏ bình thường.” Dung Chân giải thích nói, “Ta sợ nó bị thương.”

“Ai nha không nỡ làm tới vậy đâu, chưởng môn chúng ta dặn dò xuống tay phải nhẹ một chút, chúng ta lại không phải thù địch gặp nhau.” Mạc Lam an ủi nàng.

Dung Chân gật gật đầu với nàng ta, có những lời này, nàng quả nhiên thả lỏng một chút.

Ngay sau khi tỷ thí bắt đầu, đầu ngón tay Mạc Lam giấu ở trong tay áo hiện lên một đạo ánh sáng màu xanh đậm, ở dưới chân Dung Chân rất nhanh mọc ra một sợi dây đằng, cuốn tới chỗ nàng.

Dung Chân tuy sợ hãi, nhưng cũng sẽ không bởi vì nghĩ mình nhất định sẽ thua mà từ bỏ giãy giụa, trên tay nàng thật mau xuất hiện một cây kim tác, Định Ba triệu hoán sóng biển vô hình, nâng nàng lên, rời xa dây đằng trên mặt đất.

“Là pháp thuật hệ thuỷ?” Tề Hà ngồi ở một bên Tiết Cảnh Lam hỏi —— Tiết Cảnh Lam bởi vì một mình ngồi ở chỗ dành cho Thiên Lam Môn quá mức nhàm chán, cho nên đi đến vị trí nhiều người ngồi xuống.

“Không phải.” Tiết Cảnh Lam lắc đầu, “Đồ đệ ta ngũ hành không thông, không thi triển ra pháp thuật hệ thuỷ.”

Thật mau, mắt sắc của tu sĩ cũng phán đoán ra Định Ba trong tay Dung Chân cũng không phải lấy pháp thuật hệ thuỷ điều khiển, lực lượng ngự sự nó rất kỳ lạ, nhìn không thấy sờ không được, cũng không suy đoán ra thuộc tính.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạc Lam thấy Dung Chân tránh đi, không lạnh không nhạt, giơ tay làm một trận pháp rơi xuống, bao phủ Dung Chân ở bên trong, bốn phương tám hướng đều có dây đằng cứng cỏi lao đến như một cái lưới lớn giăng ra.

Dung Chân ngự sử Định Ba, trái đột phải phá, cũng không thể chạy ra khỏi cái lưới dây đằng này, nàng chỉ có thể thả ra linh hồn chi lực miễn cưỡng chống cự lại.

Ở dưới đài tỷ thí người xem nhìn ra được bốn phía thân thể Dung Chân xuất hiện một lá chắn vô hình, cũng không biết là sử dụng pháp thuật gì, ngăn cách dây đằng quấn bên ngoài.

Cái gọi là pháp thuật, chính là đem năng lượng thuộc một hoặc nhiều loại thuộc tính lấy phương thức đặc thù nào đó thả ra, mà Dung Chân hiện tại chỉ có thể lấy linh hồn chi lực điều khiển pháp thuật hộ thân.

Tuy rằng hiện tại Mạc Lam thả dây đằng tạm thời không thể tới gần nàng được, nhưng Mạc Lam là Kim Đan tu sĩ, hơi thở lâu dài, Dung Chân không thể kéo dài.

Thời điểm bị vô số dây đằng sinh trưởng tốt bức đến sát mép đài tỷ thí nhất, Dung Chân nghĩ tới một đêm kia nàng tiêu diệt ác quỷ, lúc ấy, tựa hồ cũng là tình huống dạng này, đối mặt với cường địch trước mặt, nàng không có bất kỳ thủ đoạn phản kích nào.

Nhưng sau đó thế nào, sẽ không có người đến cứu nàng, nàng chỉ có thể ở thời điểm tuyệt vọng, nhìn ác quỷ kia chậm rãi vươn tay.

Dung Chân nỗ lực tìm lại cảm giác cùng phương pháp sử dụng linh hồn chi lực trong hồi ức khi đó, nàng đứng thẳng trên Định Ba, bốn phía đầy dây đằng rậm rạp hướng về thân thể.

Bỗng nhiên ở trung tâm dây đằng dày đặc kia thoát ra một cổ năng lượng không biết tên, bay về phía Mạc Lam.

Năng lượng này nhìn như vô hại, nhưng lúc đến gần Mạc Lam đã xảy ra một việc rất quỷ dị, nó cùng thần thức Mạc Lam xảy ra cộng hưởng, năng lượng xáo động lôi kéo nàng làm ra phán đoán sai lầm.

Nàng ngự sử dây đằng đánh tới hướng Dung Chân, lần đầu tiên xuống tay, sượt qua bên cạnh Dung Chân; lần thứ hai, trực tiếp dứt khoát ở phía sau nàng nổ tung.

Công kích hỗn loạn làm cho phần lớn pháp lực xói mòn, Dung Chân từ trong công kích kín không kẽ hở chạy ra, lấy được một chút cơ hội thở dốc.

Nhưng nàng bởi vì giai đoạn trước ngự sử Định Ba tránh né tiêu hao quá nhiều pháp lực, hơn nữa Mạc Lam nguyên bản nội tức so với nàng đầy đủ hơn, cho nên cuối cùng năng lượng nàng phát ra vẫn ngừng lại, Mạc Lam bị Dung Chân lôi kéo lâm vào trạng thái hỗn loạn khôi phục thanh minh, rồi sau đó, thổ địa phía sau Dung Chân mọc ra một cây dây đằng, trực tiếp đẩy nàng xuống khỏi đài tỷ thí.

Dung Chân ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân không còn một tia sức lực, một đoàn sương mù màu đen từ cần cổ nàng bay ra, một con đại miêu cao bằng con người rơi xuống đất, đem nàng ném lên lưng, mang theo nàng về dưới đài.

Lúc này, Tề Hà xoay đầu tới, khiếp sợ mà nhìn thoáng qua Tiết Cảnh Lam đang ở uống trà: “Đồ đệ của ngươi tu luyện công pháp gì vậy?”

“Cơ mật sư môn, không thể tiết lộ.” Tiết Cảnh Lam nhắc nhở hắn không nên hỏi vấn đề không nên hỏi.

Dung Chân xác thật là thua, nhưng nàng thua cũng không quá khó coi, nàng ít nhất tiêu hao tám phần pháp lực của Mạc Lam, nhưng hai người tu vi hơn kém nhau một giai đoạn lớn, Tạp linh căn tu hành vốn dĩ không dễ, làm đến trình độ này, cơ hồ không có khả năng.

Mạc Lam đi xuống đài tỷ thí, trên mặt còn mang theo một chút hoang mang, nàng cũng không biết rõ công pháp Dung Chân đến tột cùng là cái gì.

Nhưng nàng biết rõ ràng, Dung Chân thủ hạ lưu tình, Dung Chân hoàn toàn có thể thao túng dây đằng công kích về lại phía nàng.

Nếu không phải nàng tu vi thâm hậu, cuối cùng kéo dài tới lúc Dung Chân pháp lực hao hết mới thôi, nếu không liền thật sự thua.

Cũng không phải năng lực Mạc Lam không được, mà là phương thức Dung Chân công kích quá mức quỷ dị, làm cho người khác không kịp phòng ngừa —— hoặc là cũng không thể nói là công kích, nàng từ đầu đến cuối, chỉ tránh né công kích mà thôi.

Ngồi vào trên hàng ghế mây tre nghỉ ngơi Dung Chân thở phào nhẹ nhõm, nàng khôi phục một chút sức lực, lợi ích của thần thức cứng cỏi là nàng hô hấp một lúc là có thể điều chỉnh lại, bởi vì lúc trước nàng luyện dược cường độ cao, cường độ tiêu hao thần thức có thể so với cái này còn lợi hại hơn.

A Huyền cũng không nghĩ tới Dung Chân có thể nghĩ ra dạng phương thức chiến đấu như vậy, dùng năng lượng linh hồn của chính mình lôi kéo thần thức đối phương, làm lẫn lộn phán đoán của kẻ thù, làm đối thủ công kích đánh lệch, kéo dài thời gian thẳng đến khi lực lượng đối phương hao hết hoặc làm lực lượng chính mình hao hết.

Đây là một thực tiễn thú vị, A Huyền có thói quen dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất giải quyết vấn đề cũng không thể không thừa nhận, Dung Chân sáng tạo ngoài dự đoán.

Dung Chân nghĩ ra phương thức công kích này linh cảm đến từ chính việc chữa trị lấm tấm trên linh hồn linh thú, thời điểm nàng chữa trị, năng lượng thường dẫn đường hướng đến thần thức của linh thú, làm cho tụi nó tin tưởng, sự tình phiền não sẽ biến mất, ngày mai nhất định sẽ càng thêm tốt đẹp.

Liên tục không ngừng thôi miên cùng lôi kéo, lấm tấm trên linh hồn linh thú tự nhiên chậm rãi biến mất, bởi vì cảm xúc tiêu cực của tụi nó đã bị Dung Chân giải phóng, bản chất giống với pháp thuật công kích của Dung Chân, đều là lấy năng lượng linh hồn của chính mình dẫn đường đến thần thức đối phương.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dung Chân dựa vào trên ghế, bắt đầu nhắm mắt điều tức, trận chiến đấu tiếp theo của nàng còn lâu, vẫn có thời gian để phục hồi.

Đương nhiên, lúc này một trận chiến của nàng cùng Mạc Lam đã khiến cho rất nhiều người chú ý, Đan Hà Môn Hạ Tiêu vui buồn nửa nọ nửa kia: “Thiên Lam Môn Dung Chân cùng Mạc Lam chiến đấu, có chút quỷ dị, vì cái gì Mạc Lam chuyển phương hướng công kích chính mình, vốn dĩ thế công của nàng không phải đã đủ lực rồi sao?”

“Có lẽ Mạc Lam muốn nhường nàng ta một chút?” Trưởng lão ngồi bên Đàm Bá Dực suy đoán nói, “Tề Hà cùng Tiết Cảnh Lam quan hệ thoạt nhìn khá tốt.”

“Hai tông môn này nếu liên hợp lại, tỷ thí gian lận, hố Đan Hà Môn chúng ta làm sao bây giờ?” Hạ Tiêu bởi vì không hiểu phương thức Dung Chân công kích, cho nên bắt đầu suy đoán lung tung.

“Trận thứ chín là Dung Chân cùng một vị đệ tử Hà Loan Tông khác tỷ thí, xem bọn hắn đánh như thế nào, nếu bọn họ thật sự trắng trợn táo bạo gian lận như thế, chúng ta trực tiếp đưa ra nghi ngờ, làm cho mặt mũi bọn họ đi quét rác.” Hạ Tiêu trầm giọng nói.

Thật mau tới trận thứ sáu, Dung Chân trước khi lên đài tỷ thí, đã điều chỉnh chính mình đến trạng thái tốt nhất, pháp lực dư thừa.

Điều này lại khiến cho Tề Hà kinh ngạc: “Nàng làm sao có thể khôi phục đến nhanh vậy?”

Bởi vì tốc độ tu sĩ khôi phục pháp lực liên quan đến tu vi, Dung Chân tu vi thấp, theo lẽ thường khôi phục cũng chậm.

“Ta cũng không biết.” Tiết Cảnh Lam cũng không nghĩ tới thần thức Dung Chân cứng cỏi như thế, trải qua một hồi vất vả chiến đấu có thể điều chỉnh trạng thái rất nhanh.

Tên đệ tử Hà Loan Tông Luyện Khí kỳ vận khí không tốt, vừa mới cùng Đan Hà Môn trải qua một hồi gian nan chiến đấu —— hắn thắng, nhưng lực lượng cũng gần như khô kiệt.

Dù vậy, đỉnh Luyện Khí kỳ đối đầu với đệ tử Luyện Khí trung kỳ vẫn có chút ưu thế.

Dung Chân rất mau đem cái ưu thế cam chịu đánh vỡ, nàng thành công dùng pháp thuật linh hồn chi lực chính mình mới nghiên cứu ra câu giờ đối phương đến lực lượng hao mòn, mà đối phương một chút cũng không đánh trúng nàng, mỗi một đợt công kích đều đánh trật.

Hai người xuống khỏi đài tỷ thí, Đan Hà Môn Hạ Tiêu ngồi không yên, hắn đập bàn một phát, muốn đứng dậy tố cáo đệ tử Hà Loan Tông bơm nước cho Dung Chân —— bởi vì nếu Dung Chân lại thắng một phen nữa, tỉ số sẽ là bốn, vậy mà rất nhanh dẫn trước Hà Loan Tông.

Cũng may Đàm Bá Dực bên cạnh nhắc nhở hắn: “Chưởng môn, nàng còn cùng Hà Loan Tông một trận nữa, từ từ xem.”

Trận thứ chín, Dung Chân vận khí đặc biệt tốt, gặp gỡ một vị đệ tử khác của Hà Loan Tông mới vừa trải qua một hồi chiến đấu, nàng sử dụng pháp vừa mới nắm giữ càng thêm thuần thục, lần này chiến đấu kết thúc đến càng sớm.

Lúc xuống khỏi tỷ thí đài, hơi thở Dung Chân không đều, đối mặt đối thủ không quá mạnh, nàng cũng cần toàn lực ứng phó, thần thức tập trung cao độ để tránh dẫn đường xuất hiện sai lầm.

Lần này, Hạ Tiêu là thật sự nhìn không được nữa, người ở bên ngoài xem hai trận chiến đấu khác của Dung Chân, đối thủ của nàng đều lung tung ném pháp thuật, quả thực chính là bán độ rõ ràng, hơn nữa lúc này Dung Chân tích lũy điểm đã ngang hàng Đan Hà Môn!

“Tề chân nhân, Tiết chân nhân, các ngươi đây là có ý tứ gì?” Hạ Tiêu trực tiếp đập cái bàn trước mặt, đứng dậy, “Trước lấy ra phi kiếm thượng phẩm dụ Đan Hà Môn ta lấy ra phần thưởng kếch xù, lại thông đồng cho hai môn phái các ngươi ôm một vài giải, đem phần thưởng thu vào trong túi?”

“Hạ chân nhân, ngài nói cái gì ta không hiểu lắm.” Tiết Cảnh Lam nhìn thoáng qua Dung Chân đang nhắm mắt điều tức, bình tĩnh nói.

Hắn cố ý nói rất chậm, bởi vì Dung Chân còn một vị đối thủ nữa là đệ tử Đan Hà Môn, nàng còn cần thời gian khôi phục năng lượng linh hồn mới vừa rồi tiêu hao.

Đương nhiên, người đang ngồi đều không nhìn ra tâm tư nhỏ của hắn, bởi vì người Hà Loan Tông cảm thấy chính mình bị vũ nhục, bọn họ mỗi một trận tỷ thí đều toàn lực ứng phó, lại bị đối phương nói thành bán độ chói lọi như vậy, cho dù ai cũng sẽ nổi giận.

“Phương thức Dung đạo hữu công kích chính là như vậy, ta cũng đã nỗ lực ngăn cản, bằng không pháp thuật sẽ không tiêu hao nhanh hơn bình thường như vậy!” Đệ tử vừa mới cùng Dung Chân giao thủ xong lầu bầu nói, “Chưởng môn Đan Hà Môn sao có thể nói như vậy?”

“Đúng vậy.” Mạc Lam nhíu mày, “Không có bằng chứng liền oan uổng người ta như thế.”

Hạ Tiêu thanh âm lại vang lên: “Đệ tử Hà Loan Tông các ngươi thời điểm cùng Dung Chân đối chiến, vì sao trạng thái kỳ quái như vậy?”

“Hạ chân nhân, ngài không suy xét học thêm một chút pháp thuật tăng cường thị lực?” Tiết Cảnh Lam kéo dài âm thanh, trầm giọng nói, “Đây là pháp thuật của đồ đệ ta, ngài nhìn không ra sao?”

“Ta du lịch Nguyệt Chi Vực cũng mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp qua pháp thuật quỷ dị như thế —— hay là, cái này căn bản không phải pháp thuật, mà là kỹ xảo các ngươi thông đồng với nhau?” Đôi mắt Hạ Tiêu mang theo lửa giận, trực tiếp chất vấn.