Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 136




Edit: hanthy915

Cố Sanh Sanh ngờ vực hỏi lại: "Nhưng cả hai mẫu đều là màu trắng mà?"

Thẩm Vọng đè lên trên lưng Cố Sanh Sanh, bàn tay to lớn men theo eo cô đến che trước bụng dưới: "Còn đau bụng không?"

"Không đau, nhưng mà lưng đau." Cố Sanh Sanh bị anh chọc nhột, cái đầu nhỏ không ngừng lắc tới lắc lui: "Không được phá, em còn việc chưa xong đó."

Thẩm Vọng chậm rãi xoa nắn cái bụng nhỏ mềm mại, anh gác cằm lên vai Cố Sanh Sanh, đáp: "Được, không phá em nữa. Muốn chụp ảnh ở đâu?"

Thẩm Vọng cắn lấy tai cô, bên tai Cố Sanh Sanh nóng dần lên, cô nghi hoặc nghiêng đầu: "Chụp? Chụp gì cơ?"

Đáy mắt Thẩm Vọng nổi lên ý cười: "Già mồm quá."

Thẩm Vọng lật người Cố Sanh Sanh lại, dưới ánh đèn là một khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào, nhìn bao nhiêu lần cũng bị lóa mắt như cũ: "Muốn chụp ảnh cưới sao không nói thẳng? Chúng ta sẽ thuê studio tốt nhất."


"À..." Lúc này Cố Sanh Sanh mới biết Thẩm Vọng đang hiểu lầm: "Cái này chọn cho Hoàng Phủ Du Du."

Thẩm Vọng hơi ngừng lại, sau khi hiểu đầu đuôi sự việc rồi thì vò mặt Cố Sanh Sanh: "Ông nội bảo em làm hả?"

Mặt Cố Sanh Sanh nhỏ như thế, chỉ một tay của Thẩm Vọng cũng có thể bao trọn, xúc cảm lại non mềm như thạch rau câu. Giọng nói nũng nịu phát ra từ dưới lòng bàn tay anh: "Sao anh biết... Aaaa ngộp chết em..."

Lúc Cố Sanh Sanh nói chuyện, cánh môi mềm mại của cô chuyển động cọ qua lòng bàn tay của Thẩm Vọng, lông mi cong vút khẽ mấp máy như cánh bướm khép lại.

Băng tuyết giữa mi tâm Thẩm Vọng tan ra, anh nổi lòng xấu tiếp tục vò mặt cô.

Cố Sanh Sanh giãy giụa gạt phắt tay anh: "Ông nội nói em là cháu dâu trưởng, chuyện lớn này giao cho em, kế hoạch hôn lễ phải được chuẩn bị thật tốt."


Cố Sanh Sanh nói rất oai phong lẫm liệt, chỉ có điều khuôn mặt hơi đỏ, tóc tai có chút lộn xộn, cặp mắt to tròn trong veo lấp lánh, không hề đoan trang như một nàng dâu trưởng, ngược lại thích hợp với...

Thẩm Vọng nuốt nước bọt, lời châm chọc đến trước miệng liền biến thành: "Để anh xem kế hoạch của em thế nào."

Cố Sanh Sanh lập tức dâng kế hoạch lên bằng hai tay.

Thẩm Vọng tựa vào đầu giường, mở kế hoạch ra.

Nửa ngày trôi qua vẫn chưa thấy anh nói gì, Cố Sanh Sanh móc tay anh, hai mắt sáng rực như mèo con chờ được khen thưởng: "Thế nào?"

Thẩm Vọng: "Quá màu mè."

Cố Sanh Sanh: "Là ý của nhà Hoàng Phủ đó, người đến tham gia lễ đính hôn đều là những nhân vật nổi tiếng, nhất định phải thật phô trương, đảm bảo sẽ trở thành hôn lễ choáng ngợp nhất thành phố A trong 10 năm trở lại đây."


Thẩm Vọng khẽ nhếch mắt lên: "Em thích kiểu như thế này à?"

"Không thích đâu, ồn ào lắm." Cố Sanh Sanh chống mặt suy tư: "Em muốn tổ chức hôn lễ tại một nhà thờ nhỏ cạnh bờ biển, chỉ có bạn bè thân thiết của em đến tham dự, em sẽ ném hoa cưới cho Tuyết Nhi, sau đó anh sẽ đưa em đi trên chiếc xe mui trần màu trắng, khăn voan của em tung bay trong gió, bạn bè sẽ nhìn theo hình bóng của chúng ta, nước mắt cảm động từ từ rơi xuống."

Thẩm Vọng nhìn cặp mắt phát sáng của Cố Sanh Sanh, nói: "Chỉ thế thôi à?"

"Trong phim toàn như thế, là kiểu đám cưới như trốn chạy, thật lãng mạn biết bao." Cố Sanh Sanh thổn thức, liếc Thẩm Vọng một cái đầy oán trách, mặt mũi như viết mấy chữ "đồ không biết lãng mạn".

Thẩm Vọng từ chối cho ý kiến, lật tiếp trang sau của bản kế hoạch.
Cố Sanh Sanh thấy Thẩm Vọng qua một lúc lâu mà không thèm để ý đến mình, cô bèn chui vào lòng anh, gối đầu lên ngực, sau đó kéo tay Thẩm Vọng vòng qua lưng, cọ cọ trán lên cằm anh, "Kế hoạch hôn lễ thế nào? Đây là lần đầu tiên em chịu trách nhiệm cho chuyện như thế này... nên hơi sợ."

Cố Sanh Sanh giấu không được tâm sự, giọng nói lộ ra chút lo âu và thiếu tự tin.

Thẩm Vọng thản nhiên vén váy cô lên, bàn tay to vuốt dọc theo tơ lụa lành lạnh: "Sợ cái gì? Không phải lúc nào em cũng tự tin sao?"

Chính xác là tự tin quá mức.

"Em sợ em làm không tốt. Em là cháu dâu trưởng đó." Hiếm thấy Cố Sanh Sanh có dáng vẻ uể oải, chân mày nhíu lại một chỗ: "Mấy chuyện này em không làm được, trước kia mẫu thân... mẹ dạy em cách quán xuyến gia đình, em học không chú tâm cho lắm."

Hơi thở của Thẩm Vọng hơi nặng xuống, anh thả xấp kế hoạch xuống đất, nghiêng người phủ lên trên Cố Sanh Sanh: "Em không cần phải học mấy cái này."
Cố Sanh Sanh đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt ngập nước giấu không nổi vẻ lo lắng: "Sao vậy được? Ông nội nói sau này Thẩm gia sẽ có rất nhiều chuyện, em đều muốn đảm đương, chia sẻ cùng với anh. Em muốn trở thành... vợ hiền của anh."

Nghĩ đến biểu hiện thường ngày của mình, bốn chữ cuối cùng liền nhỏ dần, lí nhí không rõ. Thẩm Vọng bật cười, lồng ngực rung động liên hồi.

Cố Sanh Sanh lập tức trừng anh: "Cười gì?"

Thẩm Vọng hôn lên tay cô đầy cưng chiều, sau đó hôn vầng trán trơn bóng, hôn lên mi mắt say động lòng người, lên chóp mũi thanh tú, cuối cùng là đôi môi rực rỡ như cánh hoa: "Dù cho trời có sập xuống anh cũng chống đỡ được, em không cần phải học gì hết, cũng không cần gánh, càng không cần làm vợ hiền gì gì đó."

Ngữ khí của Thẩm Vọng mãi mãi vững vàng như thế, khiến cho người khác tin phục hết lòng. Cố Sanh Sanh bị hơi thở của anh bao vây, trong lòng yên tâm hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt diễm tỏa sáng, cười ngọt ngào hỏi Thẩm Vọng: "Vậy em là gì của anh thế?"

Thẩm Vọng hiểu thấu chút tâm tư nhỏ của cô, anh cố ý nói: "Là con mèo nhỏ của anh. Hết ăn rồi nằm, nuông chiều từ bé, ngày nào cũng nằm lì trên giường chờ anh... A!"

Thẩm Vọng hít một hơi, nhấp nhấp khóe môi.

Cố Sanh Sanh ra vẻ nguy hiểm nheo mắt lại, chọc móng tay vào mu tay của Thẩm Vọng: "Cái tay bỏ đâu đấy?"

Thẩm Vọng ngừng tay, chút vẻ chột dạ khi bị bắt quả tang cũng không có, lòng bàn tay vẫn cọ sát trên bụng dưới của Cố Sanh Sanh: "Sờ cũng không cho, thế mà còn muốn làm vợ hiền."

Cố Sanh Sanh không chịu yếu thế: "Vợ hiền mới không cho sờ... ha ha ha nhột quá! Bỏ tay ra Thẩm Vọng... bỏ ra ha ha ha..."

Cố Sanh Sanh run lên như bị điện giật, cặp chân trắng muốt thẳng đuột đạp loạn xạ trên giường, chiếc đầm màu ngọc trai và mái tóc đen nhánh đung đưa như sóng biển.
Thẩm Vọng dùng một tay đè Cố Sanh Sanh lại để cô khỏi động đậy, anh nhéo bụng cô, đầu ngón tay vân vê vòng quanh lỗ rốn: "Có thể sờ hay không?"

"Không... ha ha ha... được được được, có thể..." Cố Sanh Sanh cười đến thở không ra hơi, gò má ửng hồng, nước mắt chảy thấm ướt cả hàng lông mi đen, trông như vừa được kẻ eyeliner xong.

Thẩm Vọng thả lỏng tay, lòng bàn tay anh dán sát vào bụng dưới lạnh lẽo của cô, từ từ xoa bóp, giúp cô thông khí.

Cố Sanh Sanh mất sức thở hổn hển, cho dù như thế thì hơi thở của cô vẫn rất ngọt ngào. Nhiệt độ ấm áp từng chút một truyền đến da thịt, toàn thân dần dần nóng lên, Cố Sanh Sanh mềm thành một bãi nước, rầm rì ôm tay Thẩm Vọng muốn anh xoa tiếp.

Thẩm Vọng dừng động tác, cào lên bụng cô một cái: "Không làm vợ hiền nữa à?"
Ánh mắt Cố Sanh Sanh như người say, nhỏ giọng nũng nịu nắm tay Thẩm Vọng: "Em là mèo con của anh đó."

Thẩm Vọng cong nhẹ khóe môi, một nụ cười nho nhỏ kia khiến cho cặp mắt cao quý lạnh lùng của anh bỗng nhiên sống động, cộng thêm chút phong lưu quyến rũ khó tả, trái tim Cố Sanh Sanh chợt như có con hươu chạy qua, cả người đều mềm nhũn.

Hai mắt cô như nước, thẳng thắn nhìn đôi môi xinh đẹp của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng chậm rãi cúi đầu xuống, chóp mũi cao thẳng cọ lên mặt Cố Sanh Sanh, hơi thở đan xen, không khí trong phòng ngủ dần cô đặc lại.

Tiếng của anh nặng nề rơi xuống: "Mới hai ngày."

Cố Sanh Sanh bị giọng nói cuốn hút kia làm cho run rẩy, qua mấy giây sau mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, cặp môi hồng hào dần thơm đỏ ngào ngạt, hàm răng trắng bóc nhẹ nhàng cắn khẽ: "Tiếc thật..."
Sự mất mát và thất vọng của cô khiến hơi thở của Thẩm Vọng chợt nặng nề hơn, nhưng thấy cặp mắt vừa đảo một cái, rõ ràng có cái gì đó rất ranh mãnh.

Thẩm Vọng nghiến răng, cảm giác áp bách mãnh miệt theo hơi thở nóng rực xuyên qua từng giác quan trong cơ thể cô: "Em có biết, vào mấy ngày này... cũng khá là kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"

"Anh! Anh anh anh..." Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lập tức biến sắc, cặp mắt tròn xoe ánh lên ba chữ "đồ cầm thú".

"Ngủ thôi." Thẩm Vọng kéo mí mắt của Cố Sanh Sanh xuống, hai con ngươi vẫn đang chuyển động liên tục phía dưới, lông mi quét qua đầu ngón tay của anh, không chịu nhắm mắt lại.

Hai người chơi mấy trò con nít không biết mệt, đến tận giữa khuya mới ôm nhau đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vọng trở về từ phòng tập thể hình, vào toilet thì phát hiện Cố Sanh Sanh đã thức dậy, mắt nhắm mắt mở đứng đánh răng trước gương.
Thẩm Vọng nhìn cô qua tấm gương: "Anh đang mơ hả?"

Cố Sanh Sanh hung hăng nhéo lưng Thẩm Vọng một cái, nhưng không có kết quả.

Thẩm Vọng kéo vạt áo ba lỗ ướt nhẹp mồ hôi lên, tám khối cơ bụng đập vào mặt, Cố Sanh Sanh nhìn không chớp mắt, hai chân như nhũn ra. Gần đây anh tập phục hồi rất chăm chỉ, Cố Sanh Sanh cứ lo cơ bắp của anh sẽ đồ sộ như mấy chàng trai tập gym, đến đêm còn thủ thỉ với anh mình thích kiểu thon thả mảnh mai hơn.

Lúc này trong đầu chỉ còn năm chữ: cơ bắp là số một.

Những đường cong lực lưỡng bao bọc quanh khung xương như một chú báo đốm thanh tao mà đầy sức sống trên thảo nguyên rộng lớn. Anh tiện tay vuốt đầu tóc ẩm ướt ra phía sau, cả khuôn mặt anh tuấn sắc bén hoàn toàn được bộc lộ.

Hai người đối mặt qua tấm gương, Cố Sanh Sanh vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục đánh răng để che giấu vẻ mặt.
Thẩm Vọng ném chiếc áo ướt nhẹp vào sọt đồ bẩn, sau đó lại cởi luôn quần thể thao ngắn ra. Chân của người đàn ông thon dài, cả người chỉ còn duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, ánh đèn trong phòng tắm ôn hòa dìu dịu, chiếu sáng từng đường cong cơ bắp nhấp nhô trập trùng trên người anh. Chiếc qυầи ɭóŧ rộng quấn quanh vòng eo gầy hẹp, hai đường cong nhân ngư sát khí đằng đằng.

Trên làn da trắng toát của anh lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cách mấy centimet cũng có thể cảm nhận được mùi viêm dương khí nồng nặc.

Như núi lửa bị băng tuyết bao phủ.

Cố Sanh Sanh không thể hiểu nổi trong đầu cô đang có suy nghĩ gì nữa. Lúc bị da thịt chân chính chạm đến, một luồng viêm dương khí tràn trề xộc vào cơ thể cô, khiến cả người cô run lên.

"Ưm! Khụ khụ khụ..." Cố Sanh Sanh sặc bọt kem đánh răng.
Thẩm Vọng vỗ vỗ sau lưng cô: "Quỷ hấp tấp."

Cố Sanh Sanh nhảy ra xa một đoạn như bị bỏng, trừng mắt nhìn Thẩm Vọng đứng chễm chệ trước bồn rửa tay: "Sao cứ phải chen chung một chỗ với em làm gì? Không thấy em đang đánh răng hả?"

Thẩm Vọng lấy kem cạo râu bôi lên mặt, cười như không cười nói: "Em nhìn nhập thần như thế, không nỡ phá rối em."

"Em nhìn anh hồi nào?" Cặp mắt của Cố Sanh Sanh không tự chủ được mà liếc xuống dưới, sau đó đỏ mặt la lên: "Anh anh anh... mặc quần vào đi!"

Thẩm Vọng nghiêng người đến gần gương, ngước cằm lên cao từ từ cạo đi lớp râu mỏng lún phún bên trên, không thèm trả lời lại. Trong một số phương diện anh khá là cố chấp, ví dụ như cứ dùng mãi loại dao cạo râu Anh quốc kiểu cũ này.

Một màn chẳng khác gì quảng cáo này, đủ để tạo ra cơn sốt retro trong ngành công nghiệp dao cạo râu.
Cố Sanh Sanh che mặt, nhìn lén Thẩm Vọng qua kẽ tay: "Em cảm thấy chúng ta mặc dù đã kết hôn rồi nhưng cũng nên giữ chút bí mật gì đó trước mặt nhau... Ít nhất là có mặc quần."

Thẩm Vọng rửa sạch bọt kem cạo râu, đặt dao cạo về lại chỗ cũ, rồi lấy khăn lau khô cằm: "Em nói cứ như anh đang tiểu tiện trước mặt em ấy."

Thẩm Vọng dùng ngữ điệu tao nhã nhất để nói một câu thô bỉ: "À, đã tiểu rồi."

Cố Sanh Sanh ghét bỏ nói: "Anh còn không biết xấu hổ hả? Lúc đó anh bắt nạt em như thế nào?"

Thẩm Vọng thản nhiên: "Không có em giúp anh làm tay vịn thì bắt nạt kiểu gì được."

Cố Sanh Sanh đâm sầm đầu vào ngực anh, bị Thẩm Vọng giữ lại cọ cho dính mồ hôi, suýt chút nữa chết ngạt giữa lồng ngực rộng lớn. Hai người tắm rửa qua loa rồi ra ngoài thay quần áo.

Từ phòng quần áo đi ra, Thẩm Vọng đã thay một bộ vest đen được cắt may rất hoàn hảo, phối với chiếc cà vạt màu đỏ đậm bằng tơ lụa. Phong cách của bộ vest này có phần tinh tế hơn so với những bộ vest công sở thông thường, giúp làm nổi bật lên khí chất sang trọng, thanh tao và phong lưu của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh tự tay thắt cà vạt cho anh, là kiểu windsor truyền thống. Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng mới thưởng một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào: "Hôm nay anh mặc đồ đẹp như thế, phải tiếp khách quan trọng à?"

Trong đôi mắt phượng của Thẩm Vọng ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Có chuyện quan trọng."

Cố Sanh Sanh: "Em cũng có!"

Cố Sanh Sanh cực kỳ để lời giao phó của ông cụ Thẩm ở trong lòng, cô vẫn muốn giúp Thẩm Đình Sâm chuẩn bị cho lễ đính hôn, Thẩm Vọng cũng không cản cô, để cô muốn làm gì thì làm.

Studio cưới cao cấp mà Thẩm gia mời có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, có điều vì ngày tổ chức quá cận kề, chỉ có thể thuê nhiếp ảnh gia của studio. Mà Hoàng Phủ Du Du lại thích bắt bẻ, cho nên mấy chuyện này không phải cứ bỏ tiền ra là xong.

Trừ lúc ra ngoài quay phim vất vả ra, Cố Sanh Sanh luôn được Thẩm Vọng nuông chiều ở nhà, giờ phút này bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch mới biết phức tạp cỡ nào. Cũng may là cô có danh xưng Thẩm phu nhân nên đi đến đâu cũng không gặp trở ngại.
Cố Sanh Sanh chọn chiếc váy cưới kiểu cổ được may sẵn từ một cửa hàng sang trọng, tiếp theo khởi hành đi đến cao ốc Vân Hạc mà không hề nghỉ chân.

Cao ốc Vân Hạc nằm trên đường Phi Hà, nơi được cho là tấc đấc tấc vàng, chỗ tập trung những khu thương mại cao cấp nhất thành phố A. Studio Thần Tinh nằm trên tầng 28 của cao ốc.

Studio này trang trí theo phong cách tối giản, món đồ trang trí duy nhất trên bốn bức tường chính là ảnh chụp của khách hàng. Nhân vật tai to mặt lớn có, mà người bình thường cũng có. Bắt mắt nhất trong đó là bức ảnh chụp cận cảnh của Cố Sanh Sanh.

Nhiếp ảnh gia Trần Tinh là một nhân vật đang hot mới, rất giỏi về chụp người, các ngôi sao trong giới đều muốn được anh chụp ảnh chân dung cho mình. Anh đã từng chụp ảnh bìa tạp chí cho Cố Sanh Sanh nên mới đồng ý bỏ thời gian làm chút chuyện nhỏ này.
Trần Tinh là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng người cao gầy, tóc cắt đầu đinh năng động, hoàn toàn khác với ấn tượng của mọi người về một nhiếp ảnh gia. Anh loay hoay với cái máy ảnh trong tay, lạnh lùng chen ngang cuộc trò chuyện giữa Thẩm Ngôn và trợ lý của anh.

"Thay váy cưới đi, thời gian của tôi không có nhiều."

Cố Sanh Sanh sửng sốt một chút rồi vội vàng giải thích: "Thời gian cử hành lễ đính hôn là vào ngày kia, với lại tôi không phải là cô dâu..."

Trần Tinh không kiên nhẫn nói: "Trang phục do mẫu tự chuẩn bị nhất định phải phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi. Một tiếng nữa tôi phải chụp ảnh bìa cho ảnh đế mới, nếu mấy người không chụp thì hủy hẹn đi."

Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt.

Thẩm Ngôn vội nói: "Đừng đừng đừng. Chúng tôi sẽ thử!"

Nói xong liền quay lại thấp giọng năn nỉ Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, chị mặc váy vào để anh ấy xem thử đi. Trần Tinh là nhiếp ảnh gia tốt nhất mà chúng ta có thể hẹn được rồi đó."
Cố Sanh Sanh tức giận đi vào phòng thay quần áo. Tầng tầng lớp lớp của hộp đồ được mở ra, bộ váy mềm mại trắng tinh như ánh trăng đập vào mắt.

Cố Sanh Sanh được các nhân viên giúp thay váy cưới, sau đó bị kéo đến trước bàn trang điểm.

Cố Sanh Sanh lẩm bẩm: "Chỉ mặc thử thôi mà cũng cần phải trang điểm cầu kỳ à?"

Thợ trang điểm cười trừ, Thẩm Ngôn đứng một bên nói: "Anh Trần yêu cầu cao, chị Sanh Sanh phối hợp chút nhé. Trang điểm cho xinh đẹp lên không tốt hơn sao?"

Tất nhiên là Cố Sanh Sanh thích được xinh đẹp, cô im lặng để thợ trang điểm đánh son môi cho mình.

Thợ trang điểm thu tay lại, quan sát Cố Sanh Sanh một chút, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, tiếp theo đội khăn voan và mang khăn tay vào cho cô.

Khăn trùm đầu buông xuống, Cố Sanh Sanh nhìn không rõ đường, bị Thẩm Ngôn đưa ra khỏi phòng thay quần áo, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác sắp được bước vào phòng tân hôn.
Bên trong studio hoàn toàn yên tĩnh. Cố Sanh Sanh dán ánh mắt dưới sàn nhà, những người xung quanh yên lặng rời đi.

Cố Sanh Sanh có chút bất an, bước lên phía trước một bước: "Thẩm Ngôn?"

Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mắt cô.

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, trái tim chợt đập trật đi một nhịp. Khăn voan mỏng như sương mù bay phất phơ trước mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ, có một hình bóng cao ráo đang đứng ngay phía trước.

Bộ váy cưới này có kiểu dáng lộng lẫy phức tạp, mà Cố Sanh Sanh mặc lên lại vừa y, đường eo bo hẹp, làm tôn lên vòng eo thon thả và vóc dáng tinh tế của cô.

Thẩm Vọng đưa tay vén khăn trùm đầu lên.

Bên dưới khăn voan là một khuôn mặt đẹp như hoa đào, cặp mắt hạnh lung linh nhìn chằm chằm anh, không chút xấu hổ, chỉ có yêu thương chân thành.

"Thẩm Vọng?" Cố Sanh Sanh hơi nghiêng đầu, hai mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Sao anh lại đến đây?"
Khăn voan theo động tác của cô rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Vọng lại mông lung trở lại.

Trong đầu Cố Sanh Sanh chợt nảy ra một suy nghĩ gì đó, cô vén khăn nhìn thẳng vào anh.

Trái tim đập bịch bịch liên tục, Cố Sanh Sanh vừa mừng vừa sợ, không dám tin mà hỏi Thẩm Vọng: "Anh... có phải anh..."

Đáy mắt Thẩm Vọng toát ra ý cười, im lặng đứng đó, chờ Cố Sanh Sanh tự hoàn hồn lại.

Cố Sanh Sanh bĩu môi, quay đầu đi tìm Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn và các nhân viên khác đã đến từ lúc nào, đang đứng xung quanh cười trộm. Thấy ánh mắt của Cố Sanh Sanh, Thẩm Ngôn mới mỉm cười nói thật: "Anh họ bảo em không được nói, để cho chị Sanh Sanh một bất ngờ."

Cố Sanh Sanh không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào giờ khắc này, tim cô căng đầy như sắp bay ra khỏi lồng ngực. Cố Sanh Sanh giang tay, Thẩm Vọng lập tức hiểu ý, kéo cô vào lòng.
Tuy biết rõ nhưng vẫn hỏi cố: "Không phải anh nói hôm nay có chuyện quan trọng sao? Sao lại chạy đến đây rồi?"

"Đến chụp ảnh cưới cùng em." Thẩm Vọng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ cười đến nở hoa của Cố Sanh Sanh, ngữ khí nhẹ nhàng mà trịnh trọng, "Cầu hôn, nhẫn cưới, hôn lễ, anh sẽ bù đắp cho em hết tất cả."

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Vọng bằng đôi mắt ngấn nước tỏa sáng.

"Rắc" một tiếng, khung cảnh này đã bị máy ảnh chụp lại.

Trần Tinh cầm máy ảnh nói: "Thứ lỗi cho tôi làm liều, cảnh lúc nãy của hai người quá đẹp, tôi muốn chụp lại để cất vào album của studio."

Cố Sanh Sanh không có ý kiến, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng. Tâm trạng của anh cũng không tệ: "Được."

Trần Tinh cười nói: "Vậy hai người chuẩn bị một chút rồi tới trước phông chụp ảnh nhé."
Thẩm Vọng vẫn mặc bộ đồ vest đen sáng nay, tóc tai chải gọn ra sau đầu, để lộ hoàn toàn khuôn mặt tuấn tú. Chụp ảnh cho người châu Á lúc nào cũng cần phải chú trọng hốc mắt vào cằm. Hốc mắt Thẩm Vọng rất sâu, đường cong cằm lại sắc bén, ngũ quan rõ nét, thợ trang điểm quan sát anh tỉ mỉ một lúc lâu nhưng vẫn chưa biết nên chỉnh sửa chỗ nào.

Studio đã từng chụp hình cho hàng vạn ngôi sao nam nhưng chưa bao giờ được thấy một nhan sắc đỉnh cao như thế này. Mỗi một sợi tóc đều chứa đựng khí chất cao quý, cặp mắt phượng khẽ nhướng lên, khiến người ta kiềm không được, phải phủ phục dưới chân anh ngay lập tức.

May mà cô dâu của anh là Cố Sanh Sanh.

Trần Tinh nhìn cặp đôi kim đồng ngọc nữ qua ống kính máy ảnh. Đường đường là nhiếp ảnh gia nhìn qua vô số người, nuôi dưỡng được một cặp mắt nhạy bén, anh lại không thể tưởng tượng nổi nếu phải thay Cố Sanh Sanh hay Thẩm Vọng thành một người khác thì sẽ thành như thế nào.
Giữa hai người này có một thứ gì đó rất tự nhiên, nước tát không lọt, không tách ra được.

Trần Tinh yên lặng thật lâu, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng lại một lần nữa được nhen nhóm, điên cuồng nhấn nút. Anh dùng phim để chụp, một lần chụp hẳn mấy cuốn, không hề bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.

Cuối cùng Thẩm Vọng cũng dùng hết kiên nhẫn, anh hơi nới lỏng nơ trước cổ.

Trần Tinh là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc của khách quý thay đổi, anh liền cho tạm ngừng chụp hình, để hai người nghỉ ngơi một lát.

Cố Sanh Sanh đã có kinh nghiệm chụp ảnh chân dung và tạp chí, cảm xúc rất tốt, cô lén kề tai nói nhỏ với Thẩm Vọng: "Em đẹp nên thợ chụp em nhiều hơn."

Khóe môi Thẩm Vọng lập tức muốn cong lên nhưng vẫn cố làm mặt nghiêm túc: "Nếu biết phiền phức như thế, anh sẽ không đến đây đâu."
"Anh sẽ không làm vậy đâu mà." Cố Sanh Sanh in lên má Thẩm Vọng một vết son môi đỏ tươi.

Và thế là Thẩm Vọng lại chụp hình với Cố Sanh Sanh thêm một tiếng đồng hồ.

Đến khi kết thúc buổi chụp hình thì đã qua giờ ăn cơm trưa. CẢ hai người đều đã đói lả, nên đành tìm tạm một quán trà có danh tiếng không tệ trong cao ốc Vân Hạc.

Cố Sanh Sanh ăn bánh mì dứa, phồng má than vãn: "Vốn định đến hội trường tiệc cưới để kiểm tra tiến độ, giờ thì thành công cốc hết. Còn áo cưới nữa, bị em mặc mất rồi, cho tiểu thư Hoàng Phủ mặc cái gì đây?"

Thẩm Vọng thản nhiên đáp: "Em không cần phải quan tâm mấy cái đó. Ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Cố Sanh Sanh im lặng ăn hết nửa cái bánh mì dứa còn lại, cặp mắt nhìn chòng chọc vào ly trà chanh đá của Thẩm Vọng, không hề có một chút gì gọi là buồn rầu lo lắng, dù sao cũng có Thẩm Vọng ở đây.
Cố Sanh Sanh dậy sớm, bận rộn cả một ngày, căng da bụng chùng da mắt, ngay cả mình ngủ lúc nào cũng không biết. Đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên ghế salon trong văn phòng của Thẩm Vọng, trên người còn có áo khoác vest của anh.

Cố Sanh Sanh xoa mắt ngồi dậy: "Ưm, Thẩm Vọng?"

Bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, Cố Sanh Sanh chỉ nghe lỏm được một câu: "Cô ấy không cần hiểu chuyện, cháu sẽ ở bên cô ấy suốt đời này."

Nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh nhịn không được lại gọi anh: "Thẩm Vọng."

Thẩm Vọng nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn cô ra dấu im lặng, khuôn mặt lạnh băng mềm mại dần.

Cố Sanh Sanh lập tức im lặng, giương mắt dõi theo anh, cặp chân trắng muốt rũ xuống cạnh ghế sô pha, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Thẩm Vọng không đến hôn cô như mọi khi mà bước ra xa mấy bước, thấp giọng tiếp tục nói chuyện điện thoại, Cố Sanh Sanh chỉ nghe được loáng thoáng vài từ "Thẩm Đình Sâm", "hóa đơn" gì đó.

Chờ Thẩm Vọng cúp máy, đi đến trước mặt cô, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên nhìn anh: "Lúc nãy anh nói chuyện với ông nội hả? Hai người cãi nhau à?"

Thẩm Vọng: "Không có. Anh nói với ông lễ đính hôn này không cần em nhúng tay vào nữa."

Cố Sanh Sanh: "Em không lo vậy ai lo đây?"

Thẩm Vọng vuốt ve lọn tóc của Cố Sanh Sanh: "Em không cần phải quan tâm nó. Hai ngày nữa phải tham gia tiệc đính hôn, bảo Thẩm Ngôn cùng em đi chọn thêm mấy bộ trang sức nhé?"

Cố Sanh Sanh lập tức đi ngay, không thèm quay đầu lại luôn.

Cố Sanh Sanh không thích người ta đưa hàng hóa về nhà cho cô lựa chọn, cô thích tự mình đi dạo phố mua sắm hơn. Thẩm Vọng liền để cô tự do, lại sắp xếp Thẩm Ngôn làm bạn, cùng vài vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Cố Sanh Sanh đi dạo rất vui vẻ, hóa đơn trang sức cao chót vót liên tục gửi đến điện thoại của Thẩm Vọng, kèm theo đó là mấy tấm hình đáng yêu do Cố Sanh Sanh tự chụp. Thẩm Vọng lưu lại hết tất cả, tâm trạng cũng khá dần lên.

Vài bộ trang sức đổi được một nụ cười của Cố Sanh Sanh. Thẩm Vọng vốn không có chút khái niệm gì về tài sản, lúc này lại cảm thấy có tiền thật tuyệt vời biết bao nhiêu.

Chi Vị lập tức nắm bắt cơ hội tiến lên: "Tiên sinh, công ty bên kia đã gọi điện đến rồi."

Anh ngừng lại một chút, thấy tâm tình của boss nhà mình vẫn tốt mới dè dặt nói thêm một câu: "Tôi đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không cần phải giảm giá, mọi việc cứ xử lý theo tiêu chuẩn ban đầu."

Thẩm Vọng nhàn nhạt ừ một tiếng.

Hoàng Phủ gia và Thẩm gia kết thông gia, chắc chắn phải làm cho thật rầm rộ, chỉ thiếu nước lấy tiền ra làm thảm lót đường. Cố Sanh Sanh ngốc nghếch chạy đi nhận trách nhiệm này, thứ cô tiêu chính là tiền của Thẩm Vọng, mà phá chính là phá mặt mũi của anh.
Anh trai bỏ tiền cho em trai làm đám cưới, ai xúi giục ông cụ, không nói cũng biết rõ.

Thẩm Vọng đã quá quen với thói quen đặt nặng huyết mạch này của ông cụ, cho nên cũng không thèm để ý chút tiền mọn kia, nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận nhân nhượng cho những kẻ dám động đến Cố Sanh Sanh.

Lúc Liễu Bình nhận được cuộc gọi hối thanh toán tiền từ công ty tổ chức đám cưới liền ngơ ra không hiểu chuyện gì: "Tiệc còn chưa làm, làm gì có chuyện phải trả trước hết!"

Ngữ khí của người phụ trách bên công ty tiệc cưới rất ôn hòa nhưng rất chắc chắn: "Xin lỗi bà, phía Thẩm thị đã thông báo rất rõ ràng với chúng tôi rằng đây là thỏa thuận riêng giữa bà và chúng tôi, Thẩm thị sẽ không thanh toán bất cứ khoản nào hết."

Liễu Bình: "Cô chờ đó, chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu rồi! Để tôi gọi điện hỏi lại! Bên mấy cô cũng không được dừng thi công, làm nhanh nhanh lên cho tôi!"
Liễu Bình cúp máy, định gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm, song một số điện thoại lạ gọi đến.

"Chào bà, đây là công ty hoa tươi Hằng Cửu, 9999 đóa hoa hướng dương mà bà đã đặt hàng có giá..."

Điện thoại Liễu Bình như sắp nổ tung đến nơi, toàn là những cuộc gọi đòi nợ liên quan đến tiệc cưới. Liễu Bình luống cuống tay chân, lôi Thẩm Quốc Xương ra khỏi vòng tay của người đẹp, hai vợ chồng vội vàng chạy đến bệnh viện tìm ông cụ Thẩm.

Nhưng hiện tại còn chưa chạm được vào cửa phòng bệnh đã bị vệ sĩ ngăn cản.

Vợ chồng bà phải ra về tay trắng. Liễu Bình hoang mang lải nhải: "Bây giờ Thẩm Vọng không cho chúng ta nhìn cả mặt ông cụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy hả!"

Gọi cho ông cụ Thẩm không có ai bắt máy, hai người đành gọi cho quản gia, nói ngon nói ngọt hết lời, quản gia mới kể hết đầu đuôi, nguyên nhân bắt đầu từ Cố Sanh Sanh.
"Cho dù là vì ông cụ Thẩm hay là để giữ gìn mặt mũi cho Thẩm thị, thiếu gia Thẩm Vọng chắc chắn sẽ không tiếc tiền cho buổi hôn lễ này. Nhưng mấy người lại... haizz."

Hai người cứ phải đi một vòng lớn bám víu vào Cố Sanh Sanh, đây không phải là công khai chọc vào vảy ngược của Thẩm Vọng sao?

Vợ chồng Thẩm Quốc Xương có nghĩ thế nào cũng không biết mình sẽ chấm dứt tại đây, càng không nghĩ đến Thẩm Vọng vốn đã định bỏ tiền ra cho chuyện này.

Thẩm Quốc Xương lập tức nổi điên, chỉ thẳng mặt Liễu Bình mắng một trận.

Liễu Bình lòng đau như cắt, khóc lóc oán trách: "Không phải tôi vì Đình Sâm hết sao! Nếu ông có thể để lại cho con cái một chút tiền, tôi còn phải đi tính toán với Cố Sanh Sanh à!"

Hai người trách móc qua lại, ầm ĩ một hồi.

Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào hai ngày nữa, nước đã đến chân rồi. Thẩm Quốc Xương tuy khốn mạt nhưng cũng biết đâu là nặng, đâu là nhẹ. Con gái lớn nhà Hoàng Phủ muốn đính hôn với con trai mình, sao có thể vì chút tiền nhỏ này mà phá hỏng chuyện lớn chứ?
Hoàng Phủ gia hào hoa xa xỉ, đối tượng kết hôn lại là người thừa kế duy nhất, tiệc đính hôn phải chọn nơi lớn nhất, phô trương thật vang, phải có hoa hướng dương mua về từ Tây Ban Nha, món ăn trong bữa tiệc phải là thịt heo xông khói Iberia và trứng cá tầm muối, tiền bạc vung vãi khắp nơi.

Chưa cưới được người vào cửa mà Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương đã tiêu tốn hết quỹ riêng của mình. Trước kia dùng tiền của Thẩm Vọng nên nghĩ càng đắt càng tốt, giờ thì mỗi một hóa đơn đều như một đao đâm vào trái tim.

Hai vợ chồng chỉ có thể dựa vào giấc mơ ôm núi vàng núi bạc của nhà Hoàng Phủ, an ủi nhau cố mắt nhắm mắt mở cho qua.