Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 4




"Nhưng mà cũng không có quy định chỉ có thể có một giáo thảo mà?"

Tiêu Trình Trình múc một muỗng cơm cho vào miệng ăn, miệng phồng lên vì nhai, sau khi nuốt xuống mới nói, "Cậu xem, bọn họ còn phân loại nữa."

Cậu chàng chỉ vào một dòng chữ cho Chử Diên xem, "Bọn họ nói Tô Niệm Thanh là hoàng tử nhỏ thanh lãnh, Hoắc Kiệu là ma vương lớn vừa đẹp trai vừa tàn khốc."

Chử Diên: "......"

Trên đầu cậu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi, bắt đầu không hiểu được thế giới này.

Cậu nhớ đến xưng hô đối với Hoắc Kiệu trong tiểu thuyết, hình như chiếm đa số là "Giáo bá"*.

*Giáo bá: người đánh nhau giỏi, đại khái là trùm trường.

Một lần nào đó, Hoắc Kiệu đánh nhau vì Tô Niệm Thanh, sau đó thì có danh hiệu "Giáo bá" này.

......

Sau khi ra nhà ăn, Chử Diên tính đi mua một cái ly nước, Tiêu Trình Trình xung phong nhận việc đi cùng với cậu.

Hai người đi đến siêu thị trong trường học.

Tầm mắt Chử Diên lướt qua cái ly vừa thấy đã biết là không rẻ, cuối cùng chọn một cái ly nhựa màu xanh lam vừa rẻ vừa không khó coi, đang có hoạt động nên cậu chỉ cần tốn có tám đồng chín thôi.

Lúc nhìn đến nó, hai mắt Chử Diên đều sáng lên, cảm thấy như chính mình nhặt không rồi.

Vốn dĩ Tiêu Trình Trình chọn cho cậu một cái ly có vẽ hình hoa sen trên cùng cái kệ, đẹp thì có đẹp đó, nhưng Chử Diên nhìn thấy giá của nó, 99......

Cậu nghĩ: Thôi bỏ đi.

Sau khi cầm cái ly, Chử Diên thăm dò nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cảm thấy có hơi nóng, vì thế cậu lôi kéo Tiêu Trình Trình tới gần cửa tủ đông trong siêu thị, hỏi Tiêu Trình Trình muốn ăn kem không, cậu bao.

Tiêu Trình Trình ngay lập tức cảm động, cậu chàng nhịn không được khoác tay Chử Diên.

"Hu hu, Chử Diên cậu tốt thật đó, cậu là người đầu tiên mời tớ ăn kem ngoại trừ người nhà của tớ đó!"

Chử Diên dở khóc dở cười, thầm nghĩ không cần cảm động đến vậy chứ. Cậu nói, "Cậu cũng mời tớ ăn thịt kho tàu với chân gà mà."

Tuy lúc nhìn thấy giá cả của cây kem tâm cậu đã lạnh đi một chút, nhưng Chử Diên cũng quyết định khen tặng cho mình cây kem, cùng lắm thì nghĩ cách kiếm tiền là được!

Lúc bọn họ đang chọn kem, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo. Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy bọn Hoắc Kiệu đang đi qua bậc thang mà đến.

Tiếng cười nhạo là do bạn cùng bàn Tần Mạc của Tiêu Trình Trình phát ra. Tiêu Trình Trình lập tức trừng hắn, "Tần Đại Mạc, cậu làm gì đó hả?!"

Tần Mạc nói, "Tiêu Trình Trình cậu đáng thương thật đấy, có cây kem thôi mà chẳng ai mời."

Tiêu Trình Trình tức muốn chết, "Ai nói không ai mời tớ? Chử Diên mời tớ đấy!"

Tần Mạc nhún vai, "Cậu tự biết mà."

Tiêu Trình Trình: "...... Hừ!"

Chử Diên không nghĩ tới học sinh cấp ba cũng sẽ cãi nhau như mấy đứa tiểu học như vậy, cậu chớp chớp mắt.

Giữ chặt lại Tiêu Trình Trình đang tức giận, Chử Diên an ủi nói, "Đừng tức giận mà, chúng ta chọn kem tiếp đi ha."

Nghĩ nghĩ, cậu cũng chào hỏi bọn Hoắc Kiệu. Nhưng mà nhân duyên của nguyên thân không tốt lắm, Lục Khải Thanh với Tần Mạc đến một cái liếc mắt cũng lười cho cậu, lập tức đi lấy đồ uống.

Nhưng Hoắc Kiệu lại mang biểu tình lãnh đạm mà gật đầu.

Hắn nhìn Chử Diên, ánh mắt dừng tại chỗ đang cầm cái ly của đối phương, nhưng thật mau đã dời đi rồi.

Chử Diên không để ý, cậu cùng Tiêu Trình Trình vui vui vẻ vẻ chọn xong kem, sau đó đi tính tiền rồi rời đi.

Chờ bọn họ đi ra ngoài rồi, Lục Khải Thanh nói với Hoắc Kiệu, "Anh Hoắc này, cậu để ý đến cậu ta làm gì?"

Hoắc Kiệu lấy một lon coca lạnh từ trong tủ lạnh ra, lười biếng đóng tủ lạnh lại rồi mới hứng thú hỏi, "Ai?"

"Ngồi cùng bàn với cậu." Lục Khải Thanh nói.

"Đúng vậy," Tần Mạc cũng nói tiếp, "Tớ phỏng chừng trong lớp chúng ta ngoại trừ tên ngốc Tiêu Trình Trình ra thì ai cũng không muốn phản ứng gì với Chử Diên đâu."

Hoắc Kiệu thế mới biết tên của bàn cùng bàn thoạt nhìn rất thích học tập kia của mình, nhưng mà cũng chỉ nghe tiếng, hắn cũng không có hứng thú biết là hai chữ nào. Nghe Tần Mạc nói xong hắn cũng không có cảm nghĩ gì, chỉ là thuận miệng hỏi, "Tại sao?"

"Cậu ta trộm đồ." Tần Mạc nói, "Đều bị bắt quả tang mà cứ sống chết không chịu nhận. Nhưng mà nghe nói nhà bọn họ rất nghèo, hình như mẹ cậu ta làm lao công ấy."

Động tác của Hoắc Kiệu hơi ngừng. Hắn nhìn mắt Tần Mạc, âm thanh bình đạm, "Không thấy chán à."

Lục Khải Thanh biết ý của hắn, cậu ta nhanh chóng bổ sung, "Ai da, chúng ta cũng đâu phải là loại người phong kiến cổ hủ đem người chia ba bảy loại. Nhưng mà cậu ta á, thật sự rất là thấy ghét. Cả ngày mặt mày cứ âm trầm, làm như người ta thiếu tiền cậu ta không bằng."

"Đúng đấy anh Hoắc, không phải là chúng ta kỳ thị cậu ta, mà là do cậu ta...... Thôi thôi, không đề cập đến cậu ta nữa." Tần Mạc bĩu môi, dường như cảm thấy đen đủi.

Coca lạnh trên tay tan ra một mảng nước, Hoắc Kiệu rũ mắt, thầm nghĩ, chán ghét à. Thật ra hắn không cảm thấy vậy, nhưng cũng không có ấn tượng gì, nhiều lắm thì thấy cậu ta khá ngốc, chỉ biết học tập, vừa khô khan lại không thú vị.

Hắn cũng không có hiếu kỳ với quá khứ của bạn cùng bàn mới. Hắn chỉ khẽ nâng mí mắt, lười nhác mà nói câu, "Đi thôi."



Hai tiết đầu của buổi chiều đều là tiết Toán.

Tuy rằng lúc trước Chử Diên cũng là học sinh khối tự nhiên, nhưng cậu lại không thích môn Toán lắm.

Chử Diên cũng không phải là loại học sinh rất có thiên phú, từ trước đến nay Toán học đối với cậu mà nói thì có hơi khó nhằn. Vì chinh phục môn Toán mà cậu đã từng phải dồn rất nhiều sức lực để làm nhiều thiệt nhiều đề luyện tập.

Cũng may nỗ lực chung quy không phụ lòng người, cuối cùng kết quả bài thi ở kỳ thi đại học cũng đã không làm những ngày vất vả ấy phải thất vọng.

Giáo viên môn Toán là một người trung niên gầy mang mắt kính, họ Chu. Mép tóc ông ấy hơi cao, làm cho mặt nhìn có hơi dài.

Tiết Toán đầu tiên thầy Chu nói kiến thức mới trong sách giáo khoa, đối với Chử Diên thì có thể xem như là ôn tập. Cậu cầm một cuốn vở, vừa nghe vừa ghi chép lại bút ký.

Tiết thứ hai, thầy phát ra bài tập về nhà dạng đề thi hôm qua, trên đó đã được sửa qua, chỉ là không có chấm điểm.

Chử Diên nhìn độ chính xác trong bài thi của chính mình không khác mấy với dự đoán nên thấy vừa lòng lắm. Chỉ là có vài câu cậu làm sai, làm cho cậu không khỏi cảm thấy uể oải, thầm nghĩ nghỉ hè quả nhiên là đã lơi lỏng, đề này rõ ràng khi trước đã làm qua cùng loại rồi......

Cậu mím môi, có hơi tức giận với chính mình.

Ngày hôm qua Hoắc Kiệu đến vào tiết cuối cùng khi sắp tan học, thế nên hắn không có bài thi. Cho dù có, hắn cũng chưa chắc gì đã làm.

Chử Diên đem bài thi của mình xê dịch sang chỗ Hoắc Kiệu. Hoắc Kiệu nhìn cậu một cái, không từ chối.

Tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng trên bài thi của Chử Diên. Ở trên viết hai chữ rất tinh tế, hoành phiết dựng thẳng* trông rất có khí thái, chính là hai chữ "Chử Diên".

*Chỗ này tui không hiểu nghĩa lắm nên để nguyên ạ. Nếu mọi người có biết thì có thể bình luận cho tui biết với ha.

Hoắc Kiệu hơi nhướng mày, thầm nghĩ không tệ lắm, hình như cậu ta có luyện qua.

Tầm mắt hắn di chuyển một chút, liền nhìn đến cái ly nhựa màu xanh lam được Chử Diên đặt ở góc bàn.

Hoắc Kiệu: "......"

"Xấu quá."

Hoắc Kiệu lại nghĩ ra cái ý này, thầm nghĩ chữ của bạn cùng bàn với hắn cũng không tệ lắm, sao mà một chút thẩm mỹ cũng không có vậy? Cái ly xấu như vậy mà dùng được à?

Giáo viên dạy Toán, thầy Chu không có giảng đề ngay, mà là nhận xét tình hình làm bài của các bạn học trước.

Ông ấy nói đa phần các bạn học đều làm không tệ lắm, lại nói mọi người đừng xem bài thi như bài tập về nhà mà làm, hãy coi nó như một bài thi thật sự, canh thời gian mà làm.

"Tương lai các em đều là những người phải thi đại học, ba năm học tập đến lần kiểm nghiệm cuối cùng cũng chính là một lần thi cử." Chu Hoài Sinh đứng trên bục giảng mang sắc mặt nghiêm túc, "Cho nên, các em phải nghiêm túc mà làm mỗi một bài thi, không cần vì chúng là bài tập về nhà mà không coi trọng. Phải biết rằng mỗi lần kiểm tra bây giờ đều là vì giúp các em thuần thục hơn trong việc thi đại học! Không cần chỉ trông cậy vào những lần kiểm tra do nhà trường sắp đặt, thầy cảm thấy thật sự quá ít ——"

Lời ông nói làm cho một mảng kêu rên xuất hiện, các bạn học đều nói kiểm tra quá ít chỗ nào.

Chu Hoài Sinh lắc đầu, hận sắt không thành thép, "Đừng tưởng rằng thầy đang hù doạ các em! Tục ngữ đã nói rồi, cãi thầy núi đè. Thầy đã dạy mấy lứa học sinh rồi, tình huống của các em như thế nào không lẽ thầy không biết được sao?"

"Để các em xem mỗi bài thi đều là đề thi thật mà làm, cũng là sự mong đợi của thầy đối với các em học sinh ưu tú ở đây. Ai." Nói đến đây, đột nhiên ông chuyển giọng điệu, "Nhưng mà, thầy thấy có em nào đó không hiểu rõ, cho rằng học tập là vì thầy không à, làm bài tập cũng là ứng phó với thầy. Thầy nói em nghe, hi vọng trong lòng em cũng tự biết được!"

"Vốn dĩ chép bài tập có ý nghĩa gì đâu? Cùng lắm là lừa mình dối người, đến cùng thì người chịu thiệt vẫn là em thôi. Thầy thật sự hi vọng các học trò của thầy, ai, biết là biết, không biết thì đi học hỏi mà làm! Có thể viết được bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, dù có làm sai thì cũng tăng thêm kinh nghiệm cho chính mình."

"Đừng tưởng rằng các em chép bài tập thì thầy cô không phát hiện ra được. Thầy nói cho các em biết, các thầy cô đều biết rõ trình độ của các em ra sao. Xem bài tập mà các em nộp lên, các em có nghiêm túc làm hay không, có đi chép bài hay không, trong lòng chúng ta đều rõ ràng như gương sáng."

Buổi nói chuyện của thầy Chu khiến các bạn học hai mặt nhìn nhau, có người chột dạ nên vẻ mặt thẹn thùng, cũng có người cảm thấy thú vị, nhỏ giọng cười ra tiếng.

Chu Hoài Sinh trừng mắt, "Còn cười! Bài tập về nhà lần này nộp lên, càng quá mức chính là có học sinh thậm chí còn không tự mình viết. Thầy còn đích thân đi tìm bút tích trước kia của em này để đối chiếu. Vừa nhìn thấy hả, em hay thật, làm cho thầy tức điên lên!"

Ông không chỉ ra tên họ làm các bạn học trong lớp đều tò mò, mọi người bị chọc cười hi hi ha ha, sôi nổi hỏi, "Ai vậy ai vậy ạ?"

Ngay từ đầu Chử Diên còn đang kiểm điểm lại chính mình, lấy một cuốn vở chưa dùng từ trong ngăn bàn ra để sửa lại đề làm sai. Chờ đến khi nghe được khúc sau, cậu mới chậm rãi mà phát hiện, hình như thầy Chu đang nói đến...... Cậu?

Cậu ngẩn ngơ, lúc ngẩng đầu lên nhìn lại thì Chu Hoài Sinh cũng đã nói xong. Ánh mắt ông dừng trên bài thi, bắt đầu nói về đề bài.

Đây là lần đầu tiên Chử Diên bị giáo viên phê bình như vậy. Cậu nhịn không được mà cào cào cây viết, có hơi vô phương ứng đối.

Thật ra lúc ban đầu làm bài tập về nhà, cậu có chú ý bắt chước chữ viết của nguyên thân, nhưng cậu cũng luyện chữ từ lâu, thế nên không rõ từ lúc nào đã viết theo phong cách trước kia của mình.

Lúc viết tên lên bài thi, cậu không chú ý nên lỡ viết theo thói quen trước kia của mình. Sau đó cậu lại nghĩ, dù sao cũng là bài tập toán, không cần viết quá nhiều chữ, bình thường nguyên thân cũng học kém, lại không có bạn bè gì nên có lẽ sẽ không có ai để ý đến, vì thế nên cậu cũng lười sửa lại. Ai biết được sẽ bị thầy giáo phát hiện đâu chứ......

Chử Diên khóc không ra nước mắt.

Hoắc Kiệu đột nhiên phát hiện bạn cùng bàn mới của hắn có chút uể oải. Cậu cúi đầu, nắm chặt cây viết trong tay, từ cổ đến lỗ tai đều hơi phiếm hồng, ở trên làn da trắng nõn rất dễ thấy được.

Hoắc Kiệu không khỏi nhìn thầy toán, rồi lại nhìn mắt Chử Diên. Hắn hơi nhướng mày.



Chử Diên không biết Chu Hoài Sinh phát hiện được chuyện này thật ra là do ăn may.

Bài thi này có một câu điền vào chỗ trống nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp, đặc biệt là đề này còn có cái bẫy, rất dễ làm cho người ta rớt xuống mương.

Chu Hoài Sinh sửa liên tiếp rất nhiều bài tập về nhà, phát hiện có không ít học sinh có thành tích tốt đều làm sai câu này. Vì thế nên ông càng sửa càng giận, khó lắm mới sửa tới bài làm đúng, ông thấy mừng nên mới đi xem tên.

Kết quả vừa thấy người kia thế mà là Chử Diên, mà vốn dĩ Chu Hoài Sinh có ấn tượng với cậu là bởi bài kiểm tra Toán của cậu thường xuyên không đạt chuẩn.

Chu Hoài Sinh không khỏi nhíu mày nhìn lại, cảm thấy chữ này cũng không giống với chữ viết của Chử Diên, vì thế ông còn cố ý đi tìm bài tập về nhà trước kia của Chử Diên ra để đối chiếu. Lúc sau lại sửa đến bài tập về nhà của Tiêu Trình Trình xếp thứ hai từ dưới đếm lên, bài làm này cũng làm đúng. Chu Hoài Sinh càng thêm tức giận, ông cho rằng cậu đi chép bài.

Lúc giảng đến câu đó, Chu Hoài Sinh lại nghĩ đến vụ này, vì thế ông kêu Chử Diên lên bảng viết quá trình giải đề.

Chử Diên thế mới biết nơi nào có vấn đề.

Học sinh trong lớp có chút nhạy bén đã khui ra được manh mối từ biểu tình và giọng điệu của Chu Hoài Sinh. Họ nhỏ giọng mà thì thầm to nhỏ, "Người thầy nói không lẽ chính là Chử Diên sao?"

"Không phải chứ, với thành tích học tập của cậu ta mà còn tìm người giúp cậu ta làm bài tập à? Này không phải là không viết còn so đây giỏi hơn sao?"

"Ai biết cậu ta nghĩ cái gì, cứ có cảm giác cậu ta không bình thường lắm......"

Nghe những lời đàm tiếu trong lớp, Tiêu Trình Trình ngồi ở hàng trước có hơi lo lắng nên quay đầu xuống nhìn Chử Diên.

Lông mi dài của Chử Diên rất nhẹ mà run lên, thật ra cậu có hơi không mấy vui vẻ. Ánh mắt xem kỹ của thầy Chu cứ như ánh mắt đang xem tội phạm vậy, nhưng cậu cũng có làm chuyện gì xấu xa đâu.

Hoắc Kiệu cũng nhìn Chử Diên. Không biết vì cái gì mà hắn cảm thấy bạn cùng bàn mới của hắn có chút đáng thương.

Hắn dừng một chút rồi mở miệng nói, "Cậu......"

Lời còn chưa nói xong, hắn đã thấy bạn cùng bàn mới giống như đã hạ quyết tâm mà ngẩng đầu, nói với hắn một câu, "Tớ có thể."

Hoắc Kiệu: "?"

Chử Diên đã đứng lên, từ phía sau phòng học đi lên phía trước. Cậu nghĩ cậu cũng không có gì phải khó xử, dù sao cậu cũng có thể viết được mà.

Cậu đi lên bục giảng rồi cầm phấn lên bắt đầu viết. Lần này cậu cố ý không bắt chước chữ viết của nguyên thân, thành ra chữ do cậu cầm phấn viết này còn đẹp hơn so với chữ cậu viết trong bài tập về nhà khi trong lòng đang có băn khoăn nữa.

Tuy rằng đề này phức tạp, nhưng nó cũng không làm khó được Chử Diên.

Rất mau cậu đã viết rõ ràng tỉ mỉ xong quá trình giải đề, chiếm non nửa cái bảng đen. Đây đúng là đáp án chính xác mà Chu Hoài Sinh còn chưa công bố.

Trong chốc lát, các bạn học trong lớp và Chu Hoài Sinh đều hơi hoài nghi rằng có phải mình nhìn lộn rồi không.

Đây còn là người đứng nhất từ dưới đếm lên trong lớp, bài kiểm tra Toán học chỉ có mấy chục điểm, Chử Diên à?

Chử Diên buông phấn xuống, xoay người nhìn về phía Chu Hoài Sinh, "Thưa thầy, em viết xong rồi."

Chu Hoài Sinh rõ ràng rất ngoài ý muốn. Ông ngây người, miễn cưỡng nói, "À...... Hoá ra em thật sự biết làm." Ông nhìn lại bảng đen, vẫn còn cảm thấy khó có thể tin được, lại hỏi, "Chữ này của em......"

Trong lòng Chử Diên khẩn trương, nhưng cậu nỗ lực trấn định lại bản thân, "Thật ra...... Em vẫn luôn luyện chữ. Gần đây em có cảm giác bản thân đã nắm giữ được phong cách mới, thế nên mới thay đổi cách viết mới, thầy là người đầu tiên phát hiện ra đó ạ."

Cậu cười một cái, "Ngại quá, làm thầy nổi nóng rồi."

—— Thiếu niên 17 tuổi ngoan ngoãn cười tươi, khi nhìn người khác, trong mắt như ánh lên ánh sáng, tràn đầy tinh thần phấn chấn sáng ngời tươi đẹp.