Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 27




Thầy Khổng dạy hoá là một người ông lão vừa lùn vừa gầy, mang kính viễn thị rất dày, đi đường chậm rãi.

Lúc ông đi tới cửa thì vừa lúc đụng phải Lục Khải Thanh với một đám nam sinh vừa sốt ruột vừa hoảng hốt định tiến vào phòng học. Thầy Khổng liền lui qua một bên để đám nam sinh này đi vào trước.

Các nam sinh cười ha ha mà chào hỏi ông, thầy Khổng đều gật đầu đáp lại từng người.

“Làm bài không tồi, không ngừng cố gắng!” Ông thấy Hoắc Kiệu đi ở phía sau cùng, đôi mắt phía sau lớp kính viễn thị toát ra một tia vừa lòng ngay lập tức.

Lần này Hoắc Kiệu được 94 điểm môn hoá, tính trong toàn khối thì cũng coi như là không tồi.

Hoắc Kiệu không tỏ ý kiến, hắn trở lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Tiết này vẫn giảng bài thi trong kỳ kiểm tra cuối tháng như cũ. Lúc thầy Khổng giảng bài, tốc độ nói vừa nhẹ vừa chậm, giống như đang niệm kinh.

Hoắc Kiệu không có tâm tư nghe, cúi đầu trả lời tin nhắn Trần Tinh Dã hỏi hắn buổi tối ra chơi không.

Trong chốc lát, trong phòng học chỉ có âm thanh dẫn người đi vào giấc ngủ của thầy Khổng.

Đột nhiên, hàng phía sau phòng học truyền ra một tiếng “Tao đệt!” mười phần tức giận, doạ các bạn học vốn đang buồn ngủ bừng tỉnh.

Mọi người đều sôi nổi quay lại nhìn.

Thầy Khổng đang giảng bài thì bị cắt ngang. Ông đỡ kính lão trượt xuống cánh mũi lên, ngẩng đầu “Ừm?” một tiếng.

“A......”

Tần Mạc bị mọi người nhìn chăm chú thì xấu hổ mà cười, “Kích động, đột nhiên kích động.”

“Đừng làm phiền trật tự trong lớp!” Thầy Khổng bất mãn nhìn hắn.

“Dạ vâng dạ vâng!” Tần Mạc liên tục bảo đảm, lúc này thầy Khổng mới nói về bài thi lần nữa.

Tần Mạc thấy tầm mắt của thầy Khổng không còn nhìn sang bên này thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn của Hoắc Kiệu.

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Không ổn rồi anh Hoắc ơi! ]

Hoắc Kiệu trả lời tin nhắn của Trần Tinh Dã xong thì định dẹp điện thoại đi, đột nhiên tin nhắn của Tần Mạc lại nhảy ra.

Vừa ra chính là kêu gào “Không ổn”. Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, thầm nghĩ đang làm cái gì vậy, liền nhìn thấy tin nhắn tiếp theo mà Tần Mạc gửi qua.

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Chử Duyên đã xảy ra chuyện! ]

Hoắc Kiệu: “?”

Hắn quay đầu nhìn qua Chử Duyên ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Chử Duyên đang cầm bút ghi chép nội dung mà thầy Khổng đang giảng, không khác gì bình thường.

Hoắc Kiệu nhíu mày, gửi tin nhắn hỏi Tần Mạc, “Chuyện gì?”

Tần Mạc nhanh chóng chia sẻ một bài viết cho hắn.

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Anh trai à, mày mau xem đi. Không biết thằng chó nào đăng, còn nói lão Chu tiết lộ đề! ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Mẹ nó, tao mà bắt được là nó chết chắc rồi ]



Hoắc Kiệu mở link Tần Mạc chia sẻ qua, vừa nhìn thấy tiêu đề thì sắc mặt đã trầm xuống.

Ngón tay hắn trượt xuống, nhanh chóng xem nội dung bài viết một lần, lại trở về SEND, trên đó đã có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Hoá ra Tần Mạc cảm thấy trả lời tin nhắn qua lại quá phiền nên liền tạo một nhóm, kéo Hoắc Kiệu với Lục Khải Thanh vào.

Hai người mắng chủ tus này một trận trong nhóm, lúc hắn trở về thì vừa lúc nhìn thấy Tần Mạc hỏi “Bây giờ phải làm sao đây”.

[ Lục Thối Thối: Tao biết quản lý diễn đàn trường này, để tao kêu nó xoá bài trước ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Đệt, sao mày không nói sớm, mau xoá đi ]

Hoắc Kiệu lại nhìn xem mấy tấm ảnh được đăng trên bài. Ảnh chụp có hơi mơ hồ, cũng không chuẩn bị tốt ánh sáng, vừa nhìn là biết đang chụp vội, nhưng lại có thể cho người ta thấy rõ người trong ảnh.

Hoắc Kiệu phóng to ảnh, ngừng lại ở vị trí bên khung cửa sổ.

Hắn trở về SEND, gửi cái tin nhắn cho Tần Mạc và Lục Khải Thanh.

[ H: Đừng xoá, sẽ khiến người ta cảm thấy là đang bịt miệng ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Hả? ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Đệt, cũng có đạo lý ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: @Lục Thối Thối, bạn của mày xoá chưa ]

[ Lục Thối Thối: Chưa, nó mới trả lời tao, tao đang muốn nói này ]

Ngón tay thon dài của Hoắc Kiệu chạm nhẹ vài cái, rất mau một tin nhắn đã được gửi qua.

[ H: Tra được IP không? Cho tao đi ]

[ Lục Thối Thối: Để tao hỏi chút ]

[ Lục Thối Thối: 【 địa chỉ IP 】]

[ Lục Thối Thối: Không phải người trong trường ta ]

[ H: Ừ ]

Hoắc Kiệu gửi IP kia qua cho Trần Tinh Dã.

[ H: Giúp tao tra cái địa chỉ này kỹ càng tỉ mỉ ]

[ STAR:? ]

[ STAR: Mày muốn làm gì ]

[ H: Có việc ]

[ STAR: Chờ ]

Rất mau, Trần Tinh Dã đã gửi địa chỉ kỹ càng tỉ mỉ qua, là một tiệm net.

Hắn rất khó hiểu mà hỏi, “Mày tra cái này làm gì, nhìn cũng kỳ lạ, cách trường học của tụi mày cũng xa. Đừng nói với tao là mày muốn chơi game nha?”

Hoắc Kiệu không trả lời, hắn gửi tin nhắn cho Tần Mạc và Lục Khải Thanh.

[ H: Tao ra ngoài một chuyến ]

Rất mau, tin nhắn của hai người đã được gửi qua.

[ Ông Hoàng Vũ Trụ:? ]

[ Lục Thối Thối:? ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Anh trai à, mày muốn trốn học hả? ]

[ Lục Thối Thối: Mà Chử Duyên biết chuyện này chưa ]

[ Ông Hoàng Vũ Trụ: Không biết nữa, không chừng Tiêu Trình Trình đã nói cho cậu ta rồi ]

Hoắc Kiệu liếc nhìn Chử Duyên, cảm thấy hơi bực bội. Hắn đánh chữ: “Sớm hay muộn hắn cũng phải biết.”

—— Sớm hay muộn cũng phải biết, vậy nên phải nhanh chóng giải quyết mới được.

Trong mắt Hoắc Kiệu như đang ấp ủ màu đen. Trong nháy mắt, trông cả người hắn có vẻ rất lạnh lùng tàn nhẫn.



Không xem tin nhắn Tần Mạc và Lục Khải Thanh trả lời nữa, Hoắc Kiệu nhét điện thoại vào túi rồi sau đó xin nghỉ với thầy Khổng, đi ra phòng học.



Hắn đi đến tầng 3 trước, đến văn phòng môn toán khối khoa học tự nhiên.

Văn phòng này nằm ở vị trí cuối cùng trên tầng, chỉ có ở phía trước mới có thiết bị theo dõi. Hoắc Kiệu nhìn cameras, hơi nhíu mày.

Hắn tính một chút, cameras chỉ có thể miễn cưỡng thấy được cửa văn phòng. Nhưng bàn làm việc của Chu Hoài Sinh nằm ở vị trí phía sau, không chắc rằng cameras có thể thấy được.

Hoắc Kiệu dựa theo khung cảnh trong tấm ảnh mà đi trên hành lang ngoài văn phòng, tầm mắt dừng lại trên cửa sổ trước mặt.

Trên khung màu trắng có dấu vết hình tam giác màu vàng nhạt không quá rõ ràng.

Hoắc Kiệu hơi nhướng mày.

Hắn có thể xác định được đại khái góc độ chụp ảnh rồi.

Như vậy, người chụp ảnh sẽ ở ——

Hoắc Kiệu nhìn về phía một góc.

Đó là vị trí ở phía sau, vừa hay là chỗ cameras không thể thấy được.

Hoắc Kiệu nheo mắt, tựa vào trên lan can rồi nhìn ra hướng bên ngoài.

Rồi sau đó tầm mắt của hắn dừng lại ở trên hành lang cong vòng.

Hành lang thông với toà nhà thực nghiệm, bình thường chỗ này đều khoá lại, nhưng ở góc đối diện trên hành lang cong vòng ấy có gắn một thiết bị theo dõi.

Hoắc Kiệu nhìn hành lang cong vòng, rồi sau đó nhẹ nhướng mày. Hắn nhanh chân đi xuống tầng trước khi một giáo viên đi ngang qua muốn hỏi hắn học ở lớp nào.

Hắn đi đến phòng điều khiển chỗ bảo vệ.

Sau khi được hiệu trưởng đồng ý, người trong chỗ bảo vệ rốt cuộc cũng chịu cho hắn xem theo dõi.

Hoắc Kiệu nói một khoảng thời gian.

Thật ra hỏi Chử Duyên thời gian cụ thể thì càng tốt, nhưng Hoắc Kiệu nhớ rõ ở tiết nào đó khi hắn về phòng học thì nhìn thấy Chử Duyên đang lật xem một quyển sách luyện tập mới, cho nên hắn cũng có thể ước chừng được thời gian.

Hình ảnh trên máy theo dõi rất nhiều, làm người xem hoa mắt.

Nhưng Hoắc Kiệu không chớp mắt mà nhìn, khó được một lần kiên nhẫn.

Sau khi nhìn đến hình ảnh nào đó, Hoắc Kiệu nói một tiếng, “Dừng.”

Như hắn suy đoán, thiết bị theo dõi phía trước văn phòng chỉ có thể thấy được tới cửa văn phòng thôi, nhưng vừa hay góc đối trên hành lang cong vòng lại có thể thấy được một chút cảnh tượng trên hành lang sau văn phòng

Không nhiều lắm, thậm chí tới động tác của người cũng không thấy rõ, nhưng đúng thật là có thấy người.

Tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng lại trên bóng người mơ hồ, rồi sau đó hắn nói với ông bác trong chỗ bảo vệ: “Phiền bác copy hình ảnh của mấy chỗ này giúp cháu.”



“Tiệm net Đại Đại......”

Lư Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tiệm net dính đầy tro bụi, lẩm bẩm nói, “Cái tên kiểu quái gì thế.”

“Mắt mày có vấn đề à?”

Trần Tinh Dã vỗ hắn một cái, “Rõ ràng người ta là tiệm net Thiên Khánh mà.”

Lư Trọng Hạ: “?”

Hắn nhìn lại bảng hiệu, rốt cuộc cũng tìm được dấu vết bị rớt chữ ra trên bảng hiệu rách nát.

“Hơ hơ, Thiên Khánh thành Đại Đại, còn không bằng để Đại Đại luôn đi.”

Hắn không còn lời nào mà nói, “Anh Hoắc tìm tiệm net này làm gì?”

Trần Tinh Dã nhún vai, “Tao mà biết thì đã không chạy tới đây hóng chuyện rồi.”

Hai cậu ấm nhà giàu một thân hành hiệu đứng ở trước cửa tiệm net cũ nát không hợp nhau mà chờ rồi lại đợi, rốt cuộc cũng nhìn thấy Hoắc Kiệu đi xuống từ trên xe.

Hai người vội vàng đi qua đó.

Hoắc Kiệu liếc nhìn hai người bọn họ, “Không đi học à?”

“Ây da,” Trần Tinh Dã choàng vai bá cổ với Hoắc Kiệu, “Không phải là vì tới tìm tổ tông mày sao?”

“Đúng vậy đó,” Lư Trọng Hạ nói: “Cũng không biết gần đây mày bận cái gì, buổi tối rủ mày đi uống rượu mày cũng không tới, tụi tao đành phải tới tìm mày thôi.”



“Bận học.” Hoắc Kiệu vừa đi đến tiệm net, vừa lười nhác trả lời.

Câu trả lời của hắn được sự khinh bỉ thống nhất từ hai người.

“Lão Hạ, mày tin lời này không?”

“Không tin.”

Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, không quan tâm tới hai tên dở hơi này.

Hắn nói với nhân viên ở cửa vào: “Tôi muốn xem camera vào giữa trưa từ 12: 40 đến 1: 45 hôm nay.”

Đương nhiên là nhân viên ở cửa vào từ chối: “Xin lỗi, không thể cho các cậu xem được.”

Hoắc Kiệu không làm cô khó xử. Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên trên quầy, âm thanh hơi trầm, “Phiền cô kêu chủ tiệm ra đây.”

Nhân viên ở cửa vào không đoán được hướng đi của ba nam sinh trước mắt này, đành phải kêu ông chủ lại đây.

Sau khi Hoắc Kiệu cho chủ tiệm một xấp tiền, ông ta liền đồng ý cho bọn họ xem camera.

Nhưng mà cũng chỉ là xem camera thôi, rõ ràng tiệm này không chủ chính quy, cũng không đăng ký tin tức của khách hàng, mà cho dù có thì ông ta cũng không dám cho người ta xem liền.

Nhưng đối với Hoắc Kiệu mà nói thì xem camera thôi cũng đã đủ rồi —— nếu như người kia thật sự ngu ngốc như vậy.



Tiết cuối cùng, Chử Duyên bị lão Lỗ kêu lên văn phòng.

“Ngồi đi.”

Lão Lỗ xoa giữa mày, mười phần bất đắc dĩ nhìn Chử Duyên.

“Nếu không phải bọn Lục Khải Thanh nói cho thầy, thầy cũng không biết chuyện này.” Ông thở dài, “Thú vui của người trẻ tuổi mấy đứa càng ngày càng nhiều, cái gì mà diễn đàn rồi bài viết, thầy đã theo không kịp rồi.”

“Thực xin lỗi thầy, cho mọi người thêm phiền toái rồi.” Chử Duyên mím môi, áy náy nhưng lại kiên quyết nói: “Nhưng thầy Chu thật sự không có tiết lộ đề, em tự dựa vào chính mình mà làm bài.”

“Đương nhiên,” lão Lỗ nói: “Thầy tin em, cũng tin thầy Chu.”

Lão Lỗ nói cho Chử Duyên biết quyết định của trường học.

Trường học quyết định tạm thời cho thầy Chu nghỉ dạy để điều tra, cũng sẽ nhanh chóng an bài một lần kiểm tra toàn diện cho Chử Duyên.

Nghe được thầy Chu bị yêu cầu nghỉ dạy để điều tra, Chử Duyên cảm thấy rất khó chịu.

Lão Lỗ vỗ bờ vai của cậu, “Thoải mái đi, chuyện này cũng không phải đã tới đường cùng. Thầy Chu của mấy đứa còn gọi cho thầy kêu thầy nói em đừng lo lắng cho ông ấy, cứ làm bài tốt là được!”

Đôi tay đặt trên đầu gối của Chử Duyên nắm chặt lại, cậu gật đầu: “Vâng.”

Cậu nghĩ nghĩ, lại nói với lão Lỗ: “Chờ đến khi có kết quả kiểm tra lại rồi thì việc điều tra cũng không thành vấn đề. Trường học có thể ra mặt thông cáo ở trong nghi thức kéo cờ, rồi tuyên bố làm sáng tỏ dán cố định ở trang đầu trên bảng tin một tháng không?”

Chử Duyên nghĩ, lời đồn thường lan truyền rất mau, rất dễ thâm nhập vào lòng người, mà người muốn tìm hiểu chân tướng lại không đủ nhiều, có lẽ chuyện này sẽ làm cho ấn tượng của thầy Chu ở trong lòng mọi người dán nhãn không tốt nào đó, vậy thì phải dùng nhiều thời gian hơn để đi làm sáng tỏ cái lời đồn này mới được.

Lão Lỗ nhìn cậu rồi cười, “Đừng nói là cố định trên bảng tin một tháng, cố định trên bảng tin một học kỳ đều được!”