Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 9: Liếm sạch sẽ




Editor: té rè re

---

Ngữ khí của hắn trầm thấp, ngón tay cọ xát răng nanh của Lê Thầm, thiếu niên trước mặt căm tức nhìn hắn, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, dư quang Thời Tễ lặng lẽ quan sát, hay tay Lê Thầm run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, nhìn như đang tức điên.

Thời Tễ thầm kêu một tiếng không xong, vô thức muốn rụt ngón tay lại nhưng ngay lúc này, Lê Thầm liếc mắt nhìn sang, hắn nghiến răng hung hăng cắn ngón tay Thời Tễ khiến Thời Tễ không thể tránh được.

Răng nanh sắc nhọn cắn nhẹ lên đầu ngón tay mềm mại, máu lập tức tràn vào khoang miệng, hắn trơ mắt nhìn sắc mặt thoáng chút đã trắng bệch, trên mặt không giấu được biểu cảm đau đớn, lửa giận vốn đang tán loạn trong lòng giờ đây kỳ lạ bị thay thế bởi sự hưng phấn.

Hai mày Thời Tễ nhíu chặt, hắn không ngờ Lê Thầm sẽ bất ngờ chơi chiêu này, bị đối phương gắt gao cắn chặt đốt ngón tay, vết máu đỏ sậm theo khoé môi Lê Thầm đang trượt ra.

Hắn thế mà đã quên.

Lê Thầm trước mắt mình đây là người điên.

"Cắn."

Lê Thầm ngậm ngón tay của Thời Tễ hàm hồ nói, biểu cảm so với đêm hôm đó thế mà lại có chút giống nhau, trong nháy mắt kia Thời Tễ phản xạ có điều kiện mà cho rằng Lê Thầm lại mất khống chế.

Ngay sau đó Lê Thầm buông hắn ra, Thời Tễ nhìn vết thương cùng dấu răng trên ngón tay mình, đại não trống rỗng.

Lê Thầm nhướng mày, mặt vô cảm mà khiêu khích: "Anh muốn trừng phạt tôi như thế nào đây?"

Nói xong ánh mắt hắn lưu chuyển, dừng lại trên vết máu còn đang không ngừng chảy ở miệng vết thương của Thời Tễ.

Máu tràn ra, từng giọt rơi trên mặt đất, trong không khí vô tình tràn ra nhàn nhạt mùi máu tươi.

Cổ hương vị này làm Lê Thầm si mê đến kỳ lạ, hắn cảm giác được trái tim mình đang nhảy kịch liệt, không biết qua bao lâu Thời Tễ mới ngước mắt lên nhìn hắn.

Vẻ đau đớn trên mặt giờ biến mất không chút tăm hơi, hai mắt trở nên đen láy yên tĩnh tựa như một mảnh đêm tối âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Lê Thầm một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nâng khoé môi.

Thời Tễ mở lòng bàn tay dính máu ra giơ lên trước mặt Lê Thầm, ngón tay thon dài lướt qua mặt Lê Thầm, trên làn da trắng nõn của hắn lưu lại vết máu chói mắt.

Theo sau, đầu ngón tay lại lần nữa dừng bên khoé môi Lê Thầm.

Hắn đảo mắt, cong cong môi.

Nhưng Lê Thầm không nhìn ra được nửa điểm ý cười trong mắt hắn.

Thời Tễ mở miệng, chỉ để lại một câu---

"Liếm sạch sẽ."

Bầu trời vô tận kia đột nhiên bị một mảng sương mù bao phủ, mặt trời nóng rực giấu sau mây đen, thế giới tràn đầy ánh sáng chói chang khi nãy bỗng chốc tối sầm, một trận cuồng phong quét qua làm cành lá trên thân cây đong đưa phát ra âm thanh rào rạt.

Ngữ điệu Thời Tễ bình tĩnh đến mức không nghe ra một tia cảm xúc nào.

Hắn đứng trước mặt Lê Thầm giơ ra ngón tay dính máu, đôi mắt sau cặp kính không hề chớp nhưng nếu Lê Thầm nhìn kỹ, thật ra có thể thấy được hoảng loạn trong mắt Thời Tễ.

Dựa theo tính tính Lê Thầm, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Thời Tễ trong lòng ôm một tia may mắn.

"Sao?" Thấy người trước mắt không động tĩnh, hắn hừ nhẹ, "Giờ lại không dám?"

Lông mi Lê Thầm run rẩy mấy cái, hắn dời mắt khỏi ngón tay của Thời Tễ nhìn lên mặt người đàn ông hiện lên vẻ khinh thường, ngay lúc đối phương đang muốn thu tay lại thì Lê Thầm đưa tay tóm lấy cổ tay Thời Tễ.

Làn da bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào, đồng tử Thời Tễ co rụt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lê Thầm vừa đột nhiên bắt lấy hắn.

Người trước mặt dùng ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng đăm đăm vào hắn, khi thấy chính mình phản chiếu trong đôi con ngươi xanh lam kia, trái tim dưới lồng ngực Thời Tễ đập kịch liệt.

Lê Thầm nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín, màu xanh lam mơ hồ như dòng sông băng, đối mắt với hắn vài giây Thời Tễ cảm giác như mình đang bị đông cứng ngắc từ đầu tới chân.

Khi đối phương kéo cổ tay mình đến gần khoé môi, cổ may mắn kia cũng giống như băng mà tan rã.

Hắn trơ mắt bất lực nhìn Lê Thầm vươn đầu lưỡi cẩn thận mà liếm vết máu trên ngón tay mình, chiếc lưỡi mềm mại cuốn phần máu còn sót lại, vị kim loại đặc trưng của máu lan vào trong khoang miệng.

Đuôi mắt Lê Thầm phiếm đỏ gắt gao nhìn chằm chằm Thời Tễ, đem chiếc mặt nạ giả tạo dần hiện ra vết nứt của người đàn ông khi mình liếm ngón tay hắn thu hết vào đáy mắt.

Không biết từ khi nào hắn rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng thất kinh hoảng hốt của Thời Tễ.

Giống như đã đi sai một nước trong ván cờ hắn có thể thắng, Lê Thầm muốn thấy nhiều hơn cái cảnh hắn thất bại.

Hắn ta muốn kéo Thời Tễ kiêu ngạo kia xuống, làm hắn rơi vào vũng bùn ô trọc này.

Lê Thầm không để lại dấu vết mà nhếch nhếch khoé miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm từ ngón tay thứ nhất đến ngón tay thứ hai, chất lỏng trong suốt của hắn treo đầy trên những ngón tay trắng nõn, hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thời Tễ, cổ tay trong tay hắn run rẩy nhè nhẹ.

Thời Tễ gian nan mà động đậy lông mi, những suy nghĩ đã tan nát của hắn đang dần qyau trở về, đôi môi run rẩy mất kiểm soát.

Tại sao mà......đột nhiên lại thành ra thế này?!

Thời Tễ trừng lớn đôi mắt, hung hăng hất tay Lê Thầm ra, ngón tay vô tình cào trúng khoé môi đối phương, Lê Thầm vô thức quay đầu nhìn sang, hơi cau mày.

Trên má phải của hắn còn lưu lại vết đỏ rõ ràng, khoé miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu, hắn giơ tay sờ má mình, nhướng mày nói với Thời Tễ: "Không gì không dám."

Nói xong, ánh mắt hắn tự nhiên mà dừng ở tay Thời Tễ, chất lỏng trong suốt đã khô chỉ còn lại nhàn nhạt mùi hoa diên vĩ thuộc về mình hắn.

Thời Tễ nuốt khan.

Hắn đây là......Chơi quá trớn rồi sao?

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Lê Thầm nhào lên đánh, nhưng ai mà có dè đối phương không hề đi theo kịch bản cơ chứ!

Hô hấp Thời Tễ dồn dập, sau đó hắn nhanh chóng xoay người không quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.

Doạ chết người rồi doạ chết người rồi doạ chết người rồi doạ chết người rồi......!!!

Vừa lúc có người hầu đi ngang qua cửa phòng bắt gặp được sắc mặt tái nhợt của Thời Tễ, bọn họ nhìn bóng dáng thiếu gia chạy trốn, lại nhìn từ khe cửa thấy Lê Thầm ở bên trong.

"Có phải tạp chủng đáng xấu hổ kia lại trêu chọc thiếu gia rồi hay không?" Một người lôi kéo ống tay áo của người khác thấp giọng nói,

Người kia gật đầu tán đồng: "Nhìn dáng vẻ hắn lần này kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thôi!"

Hai người bước nhanh rời đi, thuận tiện đem tin tức này buôn với các người hầu khác.

Chỉ trong nhất thời, người hầu của biệt thự này đều chờ xem trò hay khi Lê Thầm bị đuổi ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, cuối cùng bọn họ cũng không chờ được xem trò hay mà còn chờ được cảnh tượng Thời Tễ muốn Lê Thầm đưa quần áo, ăn cơm muốn Lê Thầm đứng cạnh bên, ngay cả khi Thời Tễ tắm rửa Lê Thầm cũng phải đứng chờ ở ngoài cửa.

Đám người hầu líu lưỡi khi thấy Thời thiếu gia – một kẻ còn không thể tự gánh vác được sinh hoạt của mình – lại yêu cầu một người có trình độ như Lê Thầm hầu hạ, bọn họ đều cảm thấy Lê Thầm chắc chắn đã dùng mánh khoé thủ đoạn nào đó để quyến rũ Thời Tễ rồi.

Trong số đó chỉ có Lê Thầm chân thật cảm nhận được Thời Tễ nhất định là đầu óc có bệnh.

Hắn ôm quần áo đứng ở ngoài phòng tắm, bên tai rào rào tiếng nước rơi, đằng sau cánh cửa kính mờ một bóng người trần trụi xuất hiện.

"Lê Thầm."

Thời Tễ bên trong gọi hắn.

Lê Thầm nhắm mắt, trong giọng một chút cũng không kiên nhẫn: "Vâng."

Nghe được tiếng hắn trả lời, tim Thời Tễ đang treo lủng lẳng giờ mới rơi xuống, tiếp tục vui vẻ mà tắm rửa, chỉ đề lại Lê Thầm ngoài cửa với nắm tay cứng ngắc.

Hắn không hiểu Thời Tễ này là lại muốn chơi trò gì.

Thời thời khắc khắc bắt mình ở cạnh hắn thì cũng thôi, ngay cả tắm rửa cũng phải cách hai phút gọi mình một lần.

Giống như là sợ hắn sẽ biến mất vậy.

Lê Thầm rũ mi nhìn chằm chằm mũi chân.

Nghĩ như thế làm hắn chợt thấy buồn cười.

Thời Tễ làm sao mà sẽ sợ hãi khi không thấy hắn được?

Hắn không phải ước gì mình chết quách đi cho rồi sao?

Lê Thầm vặn cổ nhấc chân định rời đi, lúc này cửa phòng tắm phía sau chợt mở, hơi nước nóng hổi tràn ra bổ nhào lên lưng Lê Thầm.

Hắn dừng một chốc, vô thức quay đầu.

Thời Tễ mặc áo tắm rộng thùng thình lộ ra một mảng lớn làn da trắng bóng, bọt nước theo cơ bắp trượt xuống chảy vào trong cổ áo.

Hắn không mang kính khiến đường nét trên khuôn mặt sắc bén hơn, hình ảnh trước mặt hơi mờ ảo, Thời Tễ theo bản năng nheo mắt nói với Lê Thầm đang sững sờ tại chỗ: "Cậu muốn đi đâu?"

Ánh mắt Lê Thầm dừng trên ngực Thời Tễ, cho đến khi đối phương nói chuyện mới hoàn hồn khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, biểu cảm Lê Thầm thay đổi thất thường, sau đó xoay đầu dời ánh mắt, nghiếng răng mà nghẹn ra một câu: "Không biết liêm sỉ."

Thời Tễ: "?"

Hắn không thấy rõ bộ dáng hiện tại của Lê Thầm là như thế nào, chỉ có thể đoán ra được từ nghĩ khí của đối phương là Lê Thầm đang có chút tức giận.

Mình lại làm gì chọc tới hắn hả?!

Thời Tễ không biết tại sao.

Hắn lấy kính từ trong ngăn tủ, ở thế giới hiện thực thực lực hắn rất tốt nhưng tới nơi này vì để duy trì tính cánh mà bị bắt buộc tiếp nhận một thế giới mờ ảo của người cận thị nếu không có kính.

May mắn thay, độ cận của nguyên chủ cũng không cao lắm.

Chờ hình ảnh trước mắt rõ ràng, Thời Tễ liếc mắt đến Lê Thầm đang đưa lưng về phía mình.

......Cùng với vành tai đang hơi ửng hồng của đối phương.

Thời Tễ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, có lẽ ánh mắt soi xét của hắn làm Lê Thầm không được tự nhiên, hắn quay đầu trừng mắt liếc Thời Tễ một cái, mạnh miệng: "Tôi về trước."

"Từ từ."

Không đợi hắn bước một bước, sau một giây Thời Tễ đã lập tức gọi hắn lại.

Lê Thầm ngừng thở, buộc phải dừng lại.

Thời Tễ chớp chớp mắt, những giọt nước tụ lại trên ngọn tóc rơi xuống xương quai xanh.

"Tối nay cậu...ngủ ở đây."