Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 68: Ôm






Editor: tè ré re

---

Câu hỏi của Lê Thầm làm Thời Tễ phải im lặng một lúc lâu.

Môi hắn mấp máy, lời nói ra khỏi môi do dự vài giây mới nuốt xuống, Thời Tễ cụp mi, nhìn chằm chằm miếng bít tết mềm mại trên đĩa, Lê Thầm ở đối diện cũng nhìn hắn, sau câu nói vừa rồi không có tiếng đáp lại.

Trong không gian rộng lớn trần ngập sự yên lặng tĩnh mịch.

Thời Tễ chậm rãi chớp mắt.

Hắn dường như thật sự không suy xét đến Lê Thầm.

Suy cho cùng, khi tiếp cận Lê Thầm lòng hắn đã mang mục đích.

Hắn không thể nói như vậy với Lê Thầm.

Như vậy quá tàn nhẫn.

Sắc mặt thiếu niên dần tối sầm lại, sự im lặng kéo dài của người đàn ông đã cho cậu một câu trả lời, hàng lông mi dài của cậu run rẩy vài lần, bông cải xanh dưới dao nĩa đã bị cậu cắt thành từng mảnh.

"Nhưng em nói rồi." Một lúc lâu sau Lê Thầm mới lên tiếng, giọng nói có chút trầm đục phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Em chỉ có anh thôi."

"Em không có người khác để vướng bận."

Cậu bình tĩnh nói, nội dung lời nói lại khiến người khác phải đau lòng.

Thiếu niên trước mặt chỉ mới mười tám tuổi nhưng đã trải qua những chuyện mà người bình thường cả đời sẽ không bao giờ phải trải qua, số phận dường như đang đùa giỡn với cậu, hết lần này đến lần khác cướp đi người bên cạnh cậu.

Hiện tại thậm chí còn muốn mang luôn cả Thời Tễ đi.

"Anh." Lê Thầm đứng dậy đi tới bên cạnh Thời Tễ rồi ngồi xổm xuống, vội vàng nắm lấy cổ tay Thời Tễ, ngón tay che đi vết đỏ còn sót lại trên da hắn, "Đừng rời xa em, được không?"

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thời Tễ, trong mắt hiện lên sự khao khát mãnh liệt, đôi mắt Vụ Lam Sắc đó giống như đại dương sâu thẳm, từng đợt sóng mãnh liệt gần như khiến Thời Tễ chìm đắm hoàn toàn vào trong đó.

Thời Tễ chỉ liếc cậu một cái, không dám nhìn lại, cau mày cắn môi.

"Đối với tôi, nơi này chỉ là một cuốn sách."

"Cốt truyện đã kết thúc, tôi không cần ở lại nữa."

Hắn nhẹ giọng nói, trái tim trong lồng ngực bắt đầu nhói đau, như thể bị một con dao cùn đâm vào hết lần này đến lần khác.

"Lê Thầm, tôi là người đến từ nơi khác." Thời Tễ nói: "Cho dù tôi muốn ở lại đây cũng sẽ bị cốt truyện tự động trục xuất."

Thiếu niên trước mặt nắm tay hắn càng chặt hơn, vẻ mặt có chút không cam lòng: "Vậy em sẽ hủy diệt nó."

Thời Tễ hơi giật mình, cho rằng mình nghe nhầm.

"Cậu nói......cái gì?"

Lông mi Lê Thầm run lên, cậu ngước mắt lên nhìn thẳng Thời Tễ.

"Em nói." Hắn dừng một chút, "Nếu nó dám trục xuất anh, em sẽ hủy diệt nó."

Đồng tử của Thời Tễ co lại.

Lời nói của thiếu niên nghe có vẻ kỳ quái nhưng thái độ lại kiên quyết, như thể cậu thực sự có thể khiến thế giới này phải nghiêng trời lệch đất.

Làm sao có thể?!

Cho dù cậu có hệ thống, nhưng trong nguyên văn hệ thống đó cũng không cường đại đến như vậy.

Thời Tễ cảm thấy lòng bàn tay mình đổ một lớp mồ hôi mỏng.

"Đừng ngây thơ nữa, Lê Thầm." Hắn nhếch khóe miệng, cố gắng phá vỡ ảo tưởng của Lê Thầm, "Điều này là không thể."

Lê Thầm hừ lạnh một tiếng, cậu nắm tay lấy Thời Tễ đặt trước môi mình, nhắm mắt thân mật mà cọ cọ.

"Có biện pháp nào khác không?" Lê Thầm hỏi, đôi môi mềm mại cọ vào lòng bàn tay hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp như thắp lên ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn, "Ví dụ như, để em đi đến thế giới của anh."

Nói xong, Lê Thầm mở mắt ra: "Em cũng muốn nhìn thấy một thế giới tràn ngập Beta là như thế nào."

Đôi mắt cậu mở to mang theo sự ngây thơ tò mò đặc trưng của tuổi thiếu niên, giống như một chú chó con có hứng thú với mọi thứ trên thế giới, cái đuôi ở phía sau vẫy vẫy đến là vui vẻ.

Thời Tễ không trả lời cậu ngay, hắn chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện này, Lê Thầm cũng không vội nhận được câu trả lời của Thời Tễ, khóe môi hơi cong lên.

"Thế nào cũng được, em chỉ không muốn phải rời xa anh mà thôi."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sau lần thẳng thắn đó, Lê Thầm vẫn không cởi xiềng xích trên chân Thời Tễ, nhưng so với trước đây, hành vi của cậu cuối cùng cũng bình thường hơn nhiều.

Cậu dường như thực sự sợ Thời Tễ sẽ đột nhiên biến mất, thế nên chấp nhất muốn nghe âm thanh của Thời Tễ, chiếc chuông gắn trên chân là không thể tháo ra, chỉ cần Thời Tễ cử động dù chỉ một chút liền phát ra âm thanh linh vang.

Bất kể Thời Tễ đi đâu, Lê Thầm đều có thể dựa vào tiếng chuông để tìm thấy hắn.

Sau mấy ngày liên tục mưa nhẹ, mặt trời đã lâu không thấy cuối cùng cũng ló đầu ra, ánh nắng dịu dàng vén lên bầu trời sau tầng sương mù, những tia nắng ấm áp chiếu xuống tàng cây, nhảy nhót trên người Thời Tễ.

Tóc của hắn đã dài hơn một chút, trước đây chỉ che được sau gáy, nhưng bây giờ đuôi tóc có thể chạm thẳng vào vai, để thuận tiện, Thời Tễ tìm một chiếc dây buộc tóc nhỏ để buộc lại phía sau, để lộ chiếc cổ trắng nõn.

Thời Tễ hơi cúi đầu, lật qua cuốn sách đang mở trên đùi, dùng đầu ngón tay chà xát mặt giấy, thỉnh thoảng di chuyển cây bút trong tay, thêm một số ký hiệu thuộc về hắn trên những trang giấy sạch sẽ.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Thời Tễ quay đầu lại, đúng như hắn đoán mà nhìn thấy Lê Thầm.

Thiếu niên gần đây bận thi cử, đi đâu cũng cầm cuốn từ điển dày cộp trên tay. Thành tích cậu luôn tốt, nhưng chuyện xảy ra cách đây một thời gian đã làm việc học của cậu bị chậm lại, khiến cậu bỏ lỡ một phần bài học nên phải thức muộn để bù lại.

Vẻ mặt cậu có hơi mệt mỏi, Thời Tễ chỉ liếc nhìn cậu một cái sau đó lại quay lại với cuốn sách, trước khi hắn có thể nhìn rõ nội dung tiếp theo thì Lê Thầm đã ngồi xuống bên cạnh chân hắn, duỗi tay ra lấy đi cuốn sách ra trước mặt.

Thiếu niên nhấc đồ vật lạnh băng đang chiếm vị trí của cậu ra, thờ ơ đặt cuốn sách dày cộp sang một bên, sau đó hơi nghiêng người, ngả đầu lên đùi Thời Tễ.

Ánh nắng chiếu vào một bên mặt của cậu, dưới mí mắt rải rác những bóng đen lốm đốm, ánh nắng chói lóa khiến Lê Thầm nheo mắt lại, ngón tay cậu nhéo nhéo đầu ngón tay Thời Tễ, những hành động thân mật như vậy khiến cậu có một cảm giác thõa mãn không thể giải thích được.

Cậu rất thích cảm giác này.

Suy cho cùng, đối với Lê Thầm, người sinh ra đã không có cảm giác an toàn, chỉ cần có thể nhìn thấy Thời Tễ, sự trống rỗng nơi đáy lòng cậu sẽ bắt đầu dần dần bành trướng.

Cậu kẹp ngón tay mình vào giữa các ngón tay của Thời Tễ, hạ mi xuống nhìn chằm chằm xiềng xích trên mắt cá chân trắng xanh của đối phương, trên làn da trắng nõn có những vết đỏ hỗn loạn không thể tiêu tan.

Lê Thầm mỉm cười, gần đây anh trai cậu rất nghe lời, dường như muốn anh ấy làm gì thì anh ấy cũng sẽ ngoan ngoãn hợp tác, Lê Thầm nắm lấy tay Thời Tễ đưa lên môi hôn một cái, sau đó ngước lên đối diện với đôi mắt đen của Thời Tễ.

""Thích anh." Cậu thì thầm, làn gió ấm áp thổi qua, trộn lẫn với giọng nói của cậu lọt vào tai Thời Tễ. Lê Thầm vừa nói vừa hôn lên ngón tay Thời Tễ một lần nữa: "Em rất thích anh>."

Thời Tễ đã sớm quen với mấy động tác thân mật này của Lê Thầm, hắn không rút tay ra mà chỉ im lặng nhìn cậu, cũng không nói gì.

Lê Thầm hơi đứng thẳng người, buông tay Thời Tễ ra sau đó ôm lấy eo hắn, quay đầu nhẹ nhàng áp vào bụng Thời Tễ, hơi cảm nhận được bụng đối phương phập phồng.

Cơ bắp trên người Thời Tễ gầy gò, ngồi như vậy khiến cơ bụng cũng không căng cứng như lúc đứng, mềm mại như má em bé, Lê Thầm có thể xuyên qua da thịt mà nghe thấy tiếng hô hấp của Thời Tễ.

"Bụng của anh thật ấm." Cậu thấp giọng lẩm bẩm, sau đó giống như một con chó con, cố ý dùng đầu huých vào bụng Thời Tễ hai cái: "Lại còn mềm nữa."

"Nếu có thể chui vào thì quá tốt rồi."

"Hoặc là em biến luôn thành một bộ phận trên người anh."

Lê Thầm tự nói.

"Như vậy, em có thể vĩnh viễn ở bên anh rồi."

Thời Tễ bị lời nói của cậu làm cho sợ tới mức ngẩn ra, lúc này đã là mùa đông nên Thời Tễ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hắn khẽ cau mày, cuối cùng cũng nói được câu đầu tiên: "Cậu nói bừa cái gì vậy!"

Sau khi nghe thấy giọng nói của Thời Tễ, nụ cười trong mắt Lê Thầm càng sâu hơn, cậu nhe đầu răng nanh, nhân lúc Thời Tễ không chú ý mà vén áo của hắn lên, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào trong.

Hơi thở mát lạnh quét qua da bụng, môi còn vô tình cọ vào, Thời Tễ thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương, hắn theo phản xạ co rúm lại, cuối cùng mở to mắt nhìn bộ quần áo phồng lên của mình, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái.

Hắn lúng túng đẩy đầu Lê Thầm, nhịn không được chống cự: "Lê Thầm, cậu......!"

"Đừng cử động." Lê Thầm ủ rũ trả lời, cậu thả lỏng người, để một bên mặt áp sát vào bụng Thời Tễ, "Để em ôm anh một lúc."

Trong áo Thời Tễ ấm áp dễ chịu, trên người lại thoang thoảng hương thơm, giống như một chiếc bánh thơm ngọt ngào, luôn hấp dẫn Lê Thầm cắn một miếng.

Mà cậu cũng làm như thế thật, môi cậu áp vào bụng Thời Tễ, sau khi vuốt ve hai cái liền lè đầu lưỡi ra liếm, Thời Tễ không nhịn được mà rùng mình, thân thể hơi run rẩy trong mắt Lê Thầm trở nên cực kỳ đáng yêu.

Lê Thầm dùng răng nanh chộp lấy một mảnh da thịt mỏng manh mà mút, hai tay ôm eo Thời Tễ siết chặt, Thời Tễ cắn môi dưới đẩy đầu Lê Thầm ra, hắn không hiểu vì sao đột nhiên Lê Thầm lại làm như vậy, cảm giác ngứa ngáy từ bụng truyền đến khiến Thời Tễ không khỏi muốn bỏ chạy.

Ngay sau đó, bàn tay của Lê Thầm luồn vào trong vạt áo, dùng ngón tay chọc vào rốn của Thời Tễ, nhìn phần thịt mềm mại lõm xuống, rồi từ từ trở lại hình dạng ban đầu.

Cậu tò mò về toàn bộ cơ thể của Thời Tễ.

Thời Tễ bị hắn làm phiền đến run chân mấy cái, tiếng chuông nhỏ chợt vang lên, đúng lúc này, Lê Thầm đột nhiên hỏi: "Anh có thể mang thai không?"

Chỉ sáu chữ đã khiến đầu óc Thời Tễ đóng băng, hắn chỉ biết Omega có khoang sinh sản, khoang sinh sản của họ được dùng chuyên dụng để sinh ra thế hệ tiếp theo.

Nhưng hắn là Beta, Thời Tễ chưa bao giờ nghe nói Beta có thể mang thai.

"Không, không." Mặt hắn đỏ bừng, cụp mắt xuống nhìn cái bụng căng phồng của mình, đầu của Lê Thầm vùi vào trong, nhìn bề ngoài giống như thật sự đang có một đứa bé con.

Quá kỳ lạ!

Thời Tễ cực kỳ kháng cự loại cảm giác này.

"Thật sao?" Lê Thầm ủ rũ hỏi, để lại một chuỗi nụ hôn tinh tế trên bụng Thời Tễ.

"Thật , thật mà..." Yết hầu của Thời Tễ lăn vài cái, hắn cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, "Lê Thầm, tôi là Beta."

Hắn không thể không nhắc lại cho Lê Thầm biết giới tính của hắn.

Lê Thầm không nói, chỉ hàm hồ mà cười.

"Nhưng em nghe nói có một số Beta cũng có khoang sinh sản." Cậu nhẹ nhàng nói: "Chỉ là nó ẩn sâu hơn Omega mà thôi, bạn đời của họ cần phải kiên nhẫn để tìm ra và khai phá nó."

Lê Thầm chớp chớp mắt.

"Của anh sẽ là ở đâu?"

Cậu chọc vào bụng phải của Thời Tễ: "Ở đây sao?"

Nói xong, cậu lại chọc vào bụng trái của Thời Tễ: "Hay là ở đây?"

Động tác của cậu không nhẹ cũng không nặng, mỗi lần rơi xuống đều giống như gãi bụng Thời Tễ, cảm giác ngứa ngáy dày đặc kích thích thần kinh của Thời Tễ, hắn hít một hơi thật sâu, vén quần áo lên, tóm lấy cánh tay của Lê Thầm, ép cậu phải ngẩng đầu.

"Đừng quậy nữa! Lê Thầm!" Ngực Thời Tễ phập phồng dữ dội.

Lê Thầm vô tội chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt quét qua đôi mắt đỏ hoe của đối phương, vừa rồi hắn như thể bị lời nói của Lê Thầm trêu chọc đến có chút động tình, muốn mạnh mẽ áp xuống ham muốn đó.

Thật là khẩu thị tâm phi.

Lê Thầm nghĩ.

Cậu nghiêng người, bóng cậu bao phủ Thời Tễ, Lê Thầm đưa tay nhéo nhéo vành tai nóng bỏng của Thời Tễ, nhỏ giọng nói: "Chỉ như vậy thôi, anh cũng có cảm giác khác sao?"

"Anh thật háo sắc."

Đầu ngón tay mềm mại trượt xuống quai hàm của Thời Tễ.

Thời Tễ cau mày, quay đầu muốn né tránh.

Lê Thầm nhéo cằm hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Hắn nhìn thấy nụ cười không thể che giấu trong đáy mắt cậu và vẻ mặt hoảng hoạn của mình phản chiếu trong đôi mắt xanh của thiếu niên.

Thời Tễ cảm giác tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu chảy dồn dập khiến đầu óc hắn theo bản năng choáng váng. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, ý định nhắm mắt làm ngơ.

Tiếng chuông lục lạc ngắt quãng trong không trung ngưng lại, Thời Tễ chú ý tới Lê Thầm trước mặt đang động đậy, sau đó trên đầu hắn xuất hiện một vật gì đó.

Thời Tễ bối rối mở một mắt ra, tình cờ bắt gặp ánh mắt thưởng thức của Lê Thầm.

Hắn sửng sốt, sau đó đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu của mình.

Sau đó, Thời Tễ chạm vào một đôi tai đầy lông xù.