Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 66: Giam cầm






Editor: tè ré re

---

Lê Thầm không giống như đang nói đùa.

Yết hầu của Thời Tễ lăn lộn một chút, hắn miễn cưỡng nhếch miệng: "Đừng nháo nữa Lê Thầm, cậu là Omega, sao có thể, ......"

Chưa kịp nói hết câu, giây tiếp theo, đầu răng nanh dễ dàng đâm vào da cổ Thời Tễ, máu đỏ sậm theo khóe môi tràn vào miệng cậu.

Cơn đau nhức nhối kích thích thần kinh não bộ của Thời Tễ, đồng tử hắn co rút, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, hắn theo bản năng giơ tay lên muốn đẩy Lê Thầm ra. Trong căn phòng tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng xiềng xích chỉ có tiếng thở hổn hển của Thời Tễ.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng răng nanh của Lê Thầm cắm sâu vào da thịt mình, như thể đang muốn cắn miếng thịt này nuốt vào bụng, trái tim đập nhảy kịch liệt khiến đầu óc Thời Tễ choáng váng.

Đầu ngón tay hắn run rẩy, lung lay gãi vào ngực và cổ của Lê Thầm khiến cậu không cẩn thận mà dùng lực thật mạnh, móng tay cào vào da thịt đối phương, cơn đau đớn nhè nhẹ làm cậu cắn càng thêm ác liệt.

Tin tức tố của Omega nhanh chóng tràn ngập trong căn phòng, mùi nồng nặc đến nỗi có thể khiến bất kỳ Alpha nào đi ngang cũng phải nhũn chân. Khóe mắt Lê Thầm đỏ bừng, như đang phát tiết hết thảy oán khí lên người Thời Tễ.

"Ừm..." Thời Tễ ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Hắn không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega nhưng lại có thể cảm nhận được như có thứ gì đó dọc theo mạch máu từ bên cổ bị cắn chạy khắp cơ thể mình, cơ chế phòng vệ không thể xua đi vị tin tức tố không phải của hắn dẫn tới nhiệt độ cơ thể của Thời Tễ lập tức tăng cao.

Lê Thầm hơi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đãng của Thời Tễ, người đàn ông trong tay cậu dường như bị bịt mắt hoàn toàn, chỉ có thể vô thức run rẩy, chỉ cần Lê Thầm chạm nhẹ vào hắn, hắn sẽ càng run rẩy dữ dội.

Hơi thở của Thời Tễ trở nên ngắt quãng, những ngón tay cong cong yếu ớt đẩy vai Lê Thầm, còng tay ở cổ tay hắn lạnh buốt.

Tin tức tố mà Lê Thầm liên tục rót vào như đang cưỡng bức lôi kéo linh hồn hắn, Thời Tễ cảm thấy sống lưng của mình như đang bị gặm nhấm bởi vô số con kiến.

Cảm giác ngột ngạt mãnh liệt buộc hắn phải há miệng thở dốc, hơi thở vô cùng nặng nề, như thể một giây tiếp theo hắn chết ngay trong vòng tay của Lê Thầm.

Đầu lưỡi đỏ tươi của hắn vô thức thò ra, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, ở nơi Lê Thầm cắn đã không còn tri giác. Thời Tễ cảm thấy nếu bây giờ Lê Thầm ăn sạch hết xương cốt của hắn thì hắn cũng không thể cảm thấy điều gì.

Đây là đánh dấu sao?

Thời Tễ khó hiểu.

Omega cũng có thể đánh dấu sao?

Hắn mơ màng chớp mắt, lông mi cong vút nhẹ nhàng run rẩy.

Nhiệt độ cơ thể không thể kiểm soát mà tăng cao giống như ngọn lửa muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể hắn, hai má vô thức chuyển từ trắng bẹch sang ửng đỏ, đau đớn xuyên thần kinh dần dần biến thành một cảm giác khó tả.

Lê Thầm chậm rãi buông răng nanh ra, rũ mi xuống, nhìn chằm chằm vết cắn, cậu đưa đầu lưỡi ra liếm đi vết máu còn sót lại trên đó, sau đó Lê Thầm đứng thẳng trịch thượng nhìn Thời Tễ.

Cậu nhếch khóe môi, ghé sát vào tai Thời Tễ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi."

Ánh mắt tiêu tán của người đàn ông từ từ tập trung lên khuôn mặt cậu, hơi thở lộn xộn trộn lẫn với nhiệt độ nóng đến bất thường, hai tay hắn nắm chặt quần áo Lê Thầm, khàn giọng nói: "Không, không phải."

Hắn gian nan nuốt khan, xoa dịu cổ họng khô khốc đau rát để giọng nói bớt kỳ quái hơn: "Tôi là Beta, tôi không thể giữ lại tin tức tố của cậu."

"Cho nên về căn bản tôi..." Đầu óc hỗn loạn của hắn chậm rãi rõ ràng trở lại, cơn đau nhức từ vết cắn trên cổ lại ập đến khiến Thời Tễ nhăn mặt đau đớn, chỉ mới nói có một câu mà hắn đã phải thở hổn hển đến mấy lần mới có thể nói đầy đủ.

"...không thuộc về cậu."

Giọng điệu quá mức lý trí của Thời Tễ gần như phá vỡ dây thần kinh đang căng chặt trong đầu Lê Thầm, đôi mắt cậu đỏ bừng, răng nanh cắn chặt môi, đâm vào làn môi mỏng đến bật máu.

Anh trai hiện tại như con cá sắp chết, cho dù là thế, hắn vẫn không muốn ngoan ngoãn ở lại bên mình.

Ánh mắt Lê Thầm lạnh lẽo, khóe môi giật giật, dùng đầu ngón tay mềm mại ấn mạnh vào nơi vừa cắn trên cổ Thời Tễ, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông, máu toàn thân cậu chảy nhanh, mầm mống bạo lực sau khi bị cải tạo lại chuẩn bị ngo ngoe rục rịch.

"Vậy thì em sẽ hết lần này đến lần khác mà cắn anh."

Cậu đến gần Thời Tễ, hơi thở nặng nề của cậu phả vào làn da hắn.

"Làm cho cơ thể anh đều bị che kín bởi vết cắn của em."

"Máu của anh nhiễm phải tin tức tố của em."

"Em sẽ làm anh đến chết, trên người anh đều sẽ là mùi vị của em."

"Sau đó em sẽ chết cùng với anh."

"Làm cho những người qua đường ngoài kia biết, anh là Beta thuộc về em."

Đôi mắt của thiếu niên tối sầm, sự u ám bao trùm lấy cậu lạnh đến mức khiến xương cốt của Thời Tễ tê cứng, những lời nói điên rồ lộ liễu của cậu khiến Thời Tễ theo bản năng cảm thấy không ổn, hắn nuốt khan, lo lắng hỏi: "Cậu còn muốn, muốn làm gì nữa?"

Lê Thầm nhướng mày, cười ranh mãnh.

"Không phải anh đã biết rồi còn hỏi sao?"

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cậu nhạt đi, 0373 cảm nhận được mong muốn của ký chủ, nó tự động xuất hiện, hóa thành một cục lông nhỏ trong suốt "đứng" trên vai Lê Thầm.

Lê Thầm dùng ngón tay nâng cằm Thời Tễ, nhẹ giọng nói: "Em muốn anh không thể sống thiếu em."

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa lớn, gió lạnh đập vào cửa kính, những hạt mưa rơi xuống mép cửa sổ bắn tung tóe, âm thanh "lạch cạch lạch cạch" hòa lẫn với hơi thở cùng với hơi ẩm và mùi tanh của mưa ập vào phòng, lại nhanh chóng bị vây lấy bởi mùi tin tức tố hoa diên vĩ.

Thời Tễ mơ màng bị Lê Thầm ôm vào lòng, thiếu niên tựa đầu vào vai hắn, cúi đầu cắn vào gáy Thời Tễ.

Hết lần này đến lần khác, các vết cắn chồng chất lên nhau. Thời Tễ ngẩng đầu thở hổn hển, Lê Thầm đảo mắt nhìn chằm chằm khóe mắt đã phiếm hồng, sau đó cúi người hôn lên đôi môi của đối phương.

Cậu dùng một tay nắm lấy cằm Thời Tễ, ép hắn nhìn vào tấm gương dài chạm đất cách đó không xa, tấm gương phản chiếu hình dáng kề sát của họ.

Hai mắt Thời Tễ mông lung nhìn, hai mắt đẫm lệ. Hắn thấy mình trong gương chật vật đến khó coi, theo bản năng dời mắt đi không muốn nhìn nữa. Người bên cạnh không để hắn đi dễ dàng như vậy, Lê Thầm giữ đầu hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào trong gương.

"Trên người anh đều là tin tức tố của em."

"Nếu để người khác ngửi thấy, bọn họ có cho rằng anh là Omega hay không?"

Lê Thầm ghé sát vào tai hắn gằn từng chữ một.

"Như vậy, anh còn không thuộc về em nữa sao?"

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Khi Thời Tễ tỉnh dậy, mưa bên ngoài đã tạnh, những giọt nước còn sót lại dọc theo mái hiên từng giọt rơi xuống, vài con chim đen bay về phía bầu trời không một gợn mây.

Hắn nhướng mi nặng trĩu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hai tay lại bị còng, mặt sắt lạnh lẽo áp vào cổ tay đầy vệt đỏ của hắn, này phỏng chừng là Lê Thầm nhân cơ hội hắn hôn mê mà lại sấn tới.

Thời Tễ chậm rãi chớp chớp mi, đêm qua khóc nhiều đến mức hai mắt vẫn còn hơi sưng đỏ.

Cửa sổ đóng kín phản chiếu trong con ngươi đen như khói, không hiểu sao Thời Tễ cảm thấy mình giống như một con thú bị nhốt trong lồng.

Toàn thân hắn đau nhức dữ dội, mặc dù đã mặc quần áo nhưng chỉ nhìn phần da cổ lộ ra ở cổ có những dấu hôn đỏ lốm đốm, hắn có thể đoán được che khuất dưới lớp quần áo này là dạng quang cảnh gì.

Thời Tễ chống tay ngồi dậy, hạ mi liếc nhìn chiếc còng trên cổ tay, kích thước vừa vặn với cổ tay như thể chủ nhân của nó đã đặc biệt chuẩn bị chúng cho mình.

Nghĩ đến đây, Thời Tễ không khỏi nhếch lên khóe môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Biết đâu Lê Thầm đã sớm biết sẽ có ngày này rồi.

Hắn xoa xoa thái dương đau nhức, vô thức nhìn sang bên cạnh, Lê Thầm đã biến mất nhưng những nếp nhăn cùng hơi ấm còn sót lại trên giường đã minh chứng cậu đã từng ở đây.

Thời Tễ hạ cánh tay xuống, cổ họng khô khốc đến mức không thể nuốt khan, Thời Tễ theo phản xạ định rời khỏi giường, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc cùm ở cổ chân, hắn lại từ bỏ ý định đó.

Hắn tựa lưng vào đầu giường, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại, ngơ ngác nhìn ngón tay mình.

Không lâu sau có tiếng gõ cửa nhẹ, Thời Tễ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, người ở bên ngoài lập tức mở cửa bước vào, thậm chí còn nghe thấy tiếng "cạch" khi khóa được mở, nghe được âm thành này, Thời Tễ không khỏi cười lạnh.

Tói hắn chưa đủ, còn muốn khóa cửa lại sao.

Thằng nhóc Lê Thầm kia đúng thật sự là không cho hắn cơ hội nào để chạy trốn.

Giây tiếp theo, Lê Thầm từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một cái mâm gỗ, trên đó có một cái bát sứ và một chiếc ly, nhìn thấy Thời Tễ ngồi trên giường, thiếu niên nhếch môi cười cười: "Anh, anh tỉnh rồi?"

So với Thời Tễ, người thậm chí còn không thể mặc quần áo một cách chỉnh tề, cho dù cậu có đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản, không có lấy một nếp nhăn cũng khiến cho Thời Tễ phát bực.

Hắn hơi nghiêng đầu cố ý không để ý đến Lê Thầm, Lê Thầm cũng không giận. Sau khi đóng cửa lại, cậu đi tới trước mặt Thời Tễ, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Anh tỉnh lúc nào vậy?" Lê Thầm hỏi.

Thời Tễ chớp mắt, vẫn không trả lời.

Lê Thầm đặt một tay lên giường, cậu dựa sát một chút vào Thời Tễ, Thời Tễ theo phản xạ nghiêng người sang một bên, mở to mắt ra vẻ ảnh giác cậu.

Lê Thầm ngẩn người, lông mi cậu run lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh sợ em?"

Bàn tay giấu trong chăn của Thời Tễ nắm chặt, đối diện với Lê Thầm vài giây rồi dời ánh mắt.

Hắn sợ mình không khống chế được mà đấm thẳng vào mặt Lê Thầm.

Ánh mắt Lê Thầm tối sầm lại, cậu nâng tay nhéo cằm Thời Tễ, xoay đầu hắn về phía mình. Động tác cậu đột ngột làm Thời Tễ hoảng sợ, hắn trợn tròn đôi mắt, đôi đồng tử co rụt lại giống như con mèo chuẩn bị xù lông.

Trong mắt Lê Thầm không có chút cảm xúc nào, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng sự u ám xung quanh vẫn khiến Thời Tễ có chút sợ hãi, thiếu niên nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt hắn, sau đó dùng lòng bàn tay xoa nắn hai bờ môi của hắn.

Môi Thời Tễ vẫn sưng tấy, khô khốc và hơi bong tróc, máu đỏ sậm đọng lại trên vết thương, Lê Thầm cố ý ấn vào vùng đó, Thời Tễ cau mày mà hít một hơi.

Lê Thầm xoay người cầm cốc nước trên đĩa gỗ lên, đưa đến bên môi Thời Tễ: "Hôm qua anh khóc nhiều rồi, uống một chút nước đi."

Thời Tễ không nhúc nhích, hắn cụp mắt nhìn nước ấm đung đưa trong cốc, sau đó lại quay đầu lại.

Sự kháng cự của hắn khiến Lê Thầm trong nháy mắt tức giận, thiếu niên nóng nãy "chậc" một tiếng, sau đó một bàn tay của cậu vươn ra sau cổ Thời Tễ, ngón tay không chút lưu tình mà cào vào chỗ vừa bị cắn. Thời Tễ đau đớn rên rỉ hai tiếng, Lê Thầm sắc mặt lạnh lẽo, cậu uống một ngụm nước rồi ép Thời Tễ ngẩng đầu lên trực tiếp hôn hắn, cạy khớp hàm của đối phương.

Cậu đưa nước trong miệng cho Thời Tễ, không bỏ sót một giọt nào. Thời Tễ cau mày thật chặt, một tay vỗ vỗ ngực Lê Thầm. Ở tư thế này nước sẽ trượt thẳng xuống thực quản, mặc kệ Thời Tễ có muốn hay không thì cũng chỉ có thể hợp tác mà nuốt xuống

Thời Tễ không cẩn thận bị sặc, hắn ho dữ dội, khóe mắt trào ra vài giọt nước mắt sinh lý, chất lỏng trong suốt hắn chưa nuốt xuống đã trượt xuống khóe môi mà vùi vào cổ áo.

Hắn lau khô môi, hai mắt đẫm lệ mông lung trừng Lê Thầm.

Lê Thầm nhìn hắn đầy khiêu khích, không biết đối phương có phải cố ý không cài cúc đầu tiên trên cổ áo hắn hay không, chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra, những vết hôn vết cắn hấp dẫn sự chú ý của Lê Thầm.

Thiếu niên đặt cốc nước xuống, định tiếp tục quấy rối Thời Tễ, cậu thích nhìn anh trai mình tức giận nhưng không thể làm gì được, cậu từng chút một tiến lại gần mặt Thời Tễ. Vài giây qua đi, Thời Tễ đột nhiên qua đầu lại, hắn nhấc mi mắt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lê Thầm.

"Kỷ Thời Sơ đâu?"

Đây là câu đầu tiên Thời Tễ nói với Lê Thầm sau một khoảng thời gian dài như vậy.

Giọng người đàn ông vẫn nghẹn ngào.

Lê Thầm nghe xong thì nhướng mày, những gì Thời Tễ nói lại khiến cậu ngạc nhiên.

Thời Tễ chăm chú nhìn Lê Thầm, thấy đối phương trầm mặc không trả lời, trong lòng càng ngày càng bất an.

Hắn có thể bị Lê Thầm bắt nhanh như vậy, sự giúp đỡ của Kỷ Thời Sơ đương nhiên không thể giấu được Lê Thầm. hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Kỷ Thời Sơ từ hôm qua đến nay, Thời Tễ không thể không bắt đầu hoài nghi rằng Kỷ Thời Sơ đã bị Lê Thầm bắt nhốt lại

Thời Tễ nắm lấy cổ áo của Lê Thầm, vội vàng hỏi: "Nói mau, Kỷ Thời Sơ ở đâu?"

Đôi mắt Vụ Lam Sắc của cậu phản chiếu biểu tình hoảng loạn của hắn, thiếu niên không chút hoang mang mà bẻ ngón tay Thời Tễ ra, nhàn nhạt nói: "Em đang ở trước mặt anh mà anh còn hỏi đến người đàn ông khác sao?"

Cảm xúc của Thời Tễ có chút không ổn, lồng ngực hắn phập phồng, Lê Thầm bị bộ dáng của hắn chọc cười, giơ tay gạt đi mái tóc dính chặt vào một bên mặt của Thời Tễ, nhỏ giọng nói: "Xem ra đối với anh, bất kỳ ai cũng quan trọng hơn em."

"Kỷ Thời Sơ......"

Lê Thầm dừng lại một chút.

"Hắn ta là đồng phạm giúp anh chạy trốn, đương nhiên cũng bị em bắt lại."

"Mà trừng phạt."

Ngữ khí cậu dần trở nên ác độc như thể Alpha kia đang ở trước mặt cậu. Thời Tễ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn không dám tưởng tượng Lê Thầm sẽ làm gì Kỷ Thời Sơ.

"Cậu không thể cầm tù hắn, Lê Thầm." Thời Tễ run rẩy nắm lấy quần áo của Lệ Thần, giọng nói xen lẫn cầu xin, "Buông tha hắn ta được không?"

"Tôi mới là người muốn chạy."

"Không có liên quan gì tới hắn.."

Thời Tễ nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe tiến lại gần Lê Thầm, hàng mi dài cụp xuống cúi sát vào người Lê Thầm mà hôn lên khóe môi cậu.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ lướt qua, nhanh đến mức Lê Thầm không thể nào bắt kịp.

Cũng tựa như Thời Tễ vậy.

Hắn là một con diều lơ lửng trên không trung, Lê Thầm đuổi theo hắn mãi mà không thể nhìn thấy những hoa văn đẹp đẽ được vẽ trên cánh diều, cậu chỉ có thể kéo con diều từ trên trời xanh xuống, ôm vào lồng ngực.

Lê Thầm xoa xoa đuôi mắt đỏ ngầu của Thời Tễ, có chút khó hiểu.

"Tại sao anh lại muốn cầu xin cho người khác?"

Thời Tễ mím môi không trả lời, vẻ mặt trông thật đáng thương. Cuối cùng Lê Thầm bất lực thở dài, đặt một tay vào giữa các ngón tay của Thời Tễ, gắt gao nắm chúng thật chặt.

Mũi của Lê Thầm cọ vào sườn mặt Thời Tễ.

"Để em đưa anh đi gặp hắn ta."