Editor: té rè re
---
Thời Tễ nghe xong thì có chút hoảng loạn.
"Ngươi lại muốn khống chế thân thể của ta sao?"
Hắn hỏi ở trong lòng.
Thời Tễ lập tức nhớ lại cảnh tượng lần trước khi bị hệ thống cưỡng chết hoàn thành cốt truyện, hắn đường đường là một Beta sờ sờ ra đó lại có thể cảm nhận được tin tức tố của Omega, lúc này đây lại bắt hắn tìm bốn Alpha qua đường cưỡng gian Lê Thầm?!
Thời Tễ vẫn còn sự sợ hãi với năng lực này của hệ thống, nhưng hệ thống không trả lời, chỉ cho hắn lựa chọn: [ Ký chủ chọn tự hoàn thành cốt truyện hay chọn để hệ thống cưỡng chế hoàn thành cốt truyện? ]
Bắt hắn lựa chọn cái này khác gì bắt hắn đi chết đâu ?!
Thời Tễ không còn gì luyến tiếc: "Ta chọn đi chết."
[ Xin lỗi, dựa vào tiến độ nhiệm vụ trước mắt của ký chủ cùng với mức độ bảo trì tính cách thì chưa đạt đến được yêu cầu có thể tử vong. ]
[ Nếu ký chủ không thể lựa chọn---]
Hệ thống đột nhiên im bặt.
Xung quanh bốn phía yên tĩnh đến kỳ lại làm Thời Tễ tim đập hoảng loạn.
[ Vậy để hệ thống giúp ký chủ lựa chọn. ]
Sau khi âm thanh hệ thống biến mất, Thời Tễ sợ tới mức nhảy dựng từ trên ghế, hắn không cẩn thận đánh ngã ấm trà trên bàn, chất lỏng ấm áp đổ ra làm ướt áo quần Thời Tễ.
Vải vóc dính trên người bị ướt một mảng không quá dễ chịu nhưng Thời Tễ không còn tâm tư quản cái này, hắn vội vàng sờ soạng mình từ trên xuống dưới, thẳng cho đến khi xác định không có gì dị thường mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mà Thời Tễ có hành động quái dị làm đám người hầu ngây người, không biết ai hô lên: "Áo quần thiếu gia ướt rồi!". Đám người hầu lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng vây lấy Thời Tễ.
Thời Tễ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lê Thầm cách đó không xa, đối phương đưa lưng về phía hắn, phía dưới áo sơ mi to rộng là thân hình gầy gò nhưng rắn chắc, vạt áo hắn theo động tác mà đong đưa, phần lưng trước đó nhiễm vết máu đã được rửa sạch sẽ.
Cành lá xanh biếc từ ngón tay thon dài của hắn rơi xuống, người làm vườn bên cạnh vươn tay đẩy ra lá xanh xum xuê, ở tầng tầng lớp lớp phiến lá phía dưới lại cất giấu một đoá hoa dại.
Lê Thầm bị hấp dẫn chú ý, hắn hơi cúi xuống chăm chú mà nhìn đoá hoa dại này, không biết người làm vườn bên cạnh nói gì đó, khoé miệng hắn không tự giác lặng lẽ nhếch lên.
Hô hấp Thời Tễ cứng lại, đầu ngón tay móc móc vạt áo.
Hắn không nỡ đánh vỡ khung cảnh tốt đẹp và quyến luyến này.
Nhưng mà......
Hắn bồi hồi nhớ lại nhiệm vụ hệ thống vừa mới tuyên bố, Thời Tễ nhịn không được lại nhớ lại nguyên văn đoạn cốt truyện này ------
[ Lê Thầm bị bốn Alpha bao quanh, trong không khí tràn đầy tin tức tố làm hắn hít thở không thông, vẻ mặt chán ghét trơ mắt nhìn những người đàn ông này tiến lại gần hắn.
Bọn họ thân mật vuốt ve gương mặt Lê Thầm, vết chai ở lòng bàn tay cọ qua đuôi mắt phiếm hồng của Lê Thầm, nói ra hết những điều bọn hắn muốn làm.
Lê Thầm muốn chạy trốn, vùng vẫy, thậm chí muốn giết chết bọn họ, chặn hết tin tức tố của bọn họ, hung hăng xẻo rớt tuyến thể của bọn họ.
Loại bại hoại này mà cũng có thể làm Alpha ư? Lê Thầm nghĩ như vậy, nhưng khi những người đàn ông này cắn tuyến thể của hắn, hắn lại càng hận bản thân mình vì là Omega......]
Quá tàn nhẫn!
Khi hắn biết được người khởi xướng ra đoạn cốt truyện này là nguyên chủ thì Thời Tễ hoàn toàn có thể lý giải được tại sao Lê Thầm lại muốn trả thù nguyên chủ đến như vậy.
Chỉ là hiện tại......hệ thống vậy mà muốn hắn đi hoàn thành đoạn cốt truyện này sao?!
Đạo đức của Thời Tễ không cho phép hắn làm như vậy!
Vì cái gì?
Vì cái gì mà nguyên chủ nhất định phải đổi xử với Lê Thầm như vậy?
Thời Tễ rũ mi mà tự hỏi không ngừng.
Nguyên văn không miêu tả nhiều về nguyên chủ, ngay cả tính cách cũng chỉ dùng tám chữ "Mặt người dạ thụ, cực kỳ tàn ác" để hình dung.
Tuy rằng là pháo hôi độc ác duy nhất ở trong truyện nhưng những đoạn cốt truyện về nguyên chủ cũng chiếm gần đến một phần ba độ dài toàn văn, còn lại là những đoạn hồi ức của Lê Thầm.
Ân oán của nguyên chủ cùng Lê Thầm theo như Thời Tễ biết được chỉ là bởi vì nguyên chủ từ nhỏ đã có tâm ghen ghét cực mạnh, Lê Thầm đến ở làm hắn cảm thấy Lê Thầm đến là để đoạt đi tất cả yêu thương từ cha mẹ của mình, sau đó vào một ngày cha mẹ hắn ngoài ý muốn bỏ quên hắn cũng vừa lúc là ngày sinh nhật bảy tuổi của Lê Thầm, cho nên từ đây hắn bắt đầu ghi hận Lê Thầm.
Nhưng việc ân oán này hoàn toàn không đủ để cho một nguyên chủ khôn khéo như vậy lại ra tay tàn nhẫn với Lê Thầm.
Thời Tễ nghĩ.
Nhất định còn có nguyên nhân khác mà cốt truyện không viết ra.
Về Lê Thầm......
Về nguyên chủ......
Nghĩ đến đây, Thời Tễ lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Lê Thầm, đối phương đã đứng lên, gỡ mũ rơm trên đầu xuống, ánh mặt trời chiếu lên tóc đen mềm mại của hắn làm cả người hắn trở nên nhu hoà rất nhiều.
"Thiếu gia! Ngài mau trở về thay quần áo đi ạ!"
Lúc này, âm thanh của một người hầu kéo suy nghĩ của Thời Tễ lại.
Thời Tễ nhấp môi, gật đầu.
Trước khi rời đi, Thời Tễ xoay người lần cuối.
Cứ như là có thần giao cách cảm, Lê Thầm cũng thẳng lưng quay đầu.
Lúc đối diện với cặp mắt sâu tựa biển kia đột nhiên Thời Tễ nghĩ tới cái gì đó.
Tất thảy nguyên nhân có lẽ chỉ có Lê Thầm biết.
--
Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, Thời Tễ đứng lên từ bồn tắm đi đến chiếc gương trước mặt.
Sau đó hắn nâng tay lau đi một đường, mặt gương vốn bị hơi nước làm mờ nay lại rõ ràng hơn một chút.
Hắn nhìn gương mặt tuấn tú phản chiếu trong gương kia đánh giá mấy phen, phát hiện người này và mình ở thế giới hiện thực giống nhau y đúc.
Hai bên tóc ướt đẫm dính vào má, tóc ở sau gáy hơi dài vừa đủ che cần cổ, Thời Tễ vươn ngón tay cọ vài cái vào làn da phiếm hồng.
Lúc này, ngón tay không cẩn thận vén lên tóc dính ở bên gáy, Thời Tễ cau mày phát hiện ra chỗ kì lạ.
Hắn cúi người đi sát lên phía trước, cẩn thận xem xét trong gương, ở một bên vị trí phần cổ có một dấu cắn không dễ bị phát hiện.
Thật sự là có một vết cắn, có thể nhìn ra được người lưu lại dấu vết này dùng lực rất mạnh, ngón tay Thời Tễ lướt qua còn cảm nhận được dấu răng của đối phương.
Hơn nữa dấu cắn này ở vị trí thật là xảo quyệt, nếu nguyên chủ là Alpha hoặc Omega, đây cơ hồ là gần chỗ tuyến thể.
Nhưng hắn là Beta, tại sao lại có người để lại dấu cắn?
Thời Tễ nghiêm túc nghĩ ngợi cũng không nhớ ra được trước đây nguyên chủ có quá khứ yêu đương gỉ.
Dù sao lúc mở đầu chuyện xưa đã bị Lê Thầm trả thù đến chết, Thời Tễ căn bản không hiểu rốt cuộc nguyên chủ là người như thế nào.
Chẳng lẽ bị người khác cố ý cắn?
Không biết sao nghĩ đến đây, trong đầu Thời Tễ tức khắc hiện ra hai chữ Lê Thầm.
Ngay khi suy đoán này được đưa ra đã bị Thời Tễ lập tức phủ nhận.
Lê Thầm là Omega, Omega từ khi nào lại có đam mê cắn người giống Alpha cơ chứ?
Trước mắt toàn là sương mù, Thời Tễ chỉ cảm thấy một trận đau đầu, hắn chống tay ở trên gương một tay nhéo nhéo giữa mày của mình, ngay giây tiếp theo, gương trước mặt bị lệch vị trí lộ ra khe hở, rớt ra hai thứ.
Thời Tễ mở to mắt cúi đầu, chỉ thấy hai trang giấy mỏng nằm trên cạnh bồn nước.
Hắn vội vàng duỗi tay cầm lên, phát hiện đây là hai trang báo nhỏ, thoạt nhìn đã rất lâu năm, tờ giấy màu xám đã có chút ố vàng.
Trên mặt tờ báo là hai tin tức, một là < Nhiệt liệt chúc mừng Omega nhân tạo đỉnh cao đầu tiên trên thế giới >
Một cái khác là < Khiếp sợ! Thành phố X xảy ra một vụ án bi thảm, hung thủ là một bé trai 6 tuổi?!!! >
Thời Tễ cau mày, đem hai mảnh báo này nhìn tới nhìn lui mấy lần, ngoài "Xác suất tồn tại Omega đỉnh cấp trên thế giới là rất thấp, các nhà khoa học đang nổ lực sử dụng các phương pháp nhân tạo để tăng xác suất tồn tại của Omega" thì Thời Tễ cũng không tìm được tin tức hữu dụng gì nữa.
Hắn giơ tay lên, cầm tờ báo trong tay chuyển qua dưới ánh đèn, ánh sáng vàng nhạt ấm áp làm lộ một dòng chữ thanh tú trên tờ giấy.
Thời Tễ sửng sốt lật tờ báo lên, trước mắt thình lình xuất hiện một hàng chữ---"Cách xa Lê Thầm một chút!!!"
Năm chữ ngắn ngủn, trái tim Thời Tễ lại cái cảm giác như bị siết chặt.
Gian phòng tắm này là của riêng nguyên chủ, ngay cả người hầu bên cạnh cũng không được tiến vào, cho nên Thời Tễ khẳng định cái này là do nguyên chủ giấu đi.
Hắn tại sao lại viết cái này?
Lê Thầm rốt cuộc là bị làm sao?
Ngón tay Thời Tễ run lên, tờ báo trong tay rớt xuống mặt sàn đầy nước, tờ giấy mỏng dính lập tức ướt sũng, Thời Tễ ngồi xuống định nhặt mảnh báo này lên, nhưng khi chỉ vừa mới đụng tờ giấy trong nháy mắt thì nó đã rách thành từng mảnh nhỏ.
Hắn nuốt nước bọt nhìn chằm chằm tờ giấy đã bị rách nát, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ, ngoài cửa truyền đến âm thanh của người hầu thúc giục, Thời Tễ chớp mắt hoàn hồn, đứng dậy mặc áo quần rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn bầu trời đang tối đang tối dần ngoài cửa sổ, hỏi một câu: "Lê Thầm đâu?"
Tên giúp việc ngẩn ra vài giây sau đó trả lời: "Ngài trở về phòng đi, nếu thiếu gia muốn tìm hắn tôi sẽ đi gọi Lê thiếu gia lại đây."
Sau khi đuổi Lê Thầm ra khỏi gian nhà gỗ thì Thời Tễ an bài cho hắn một gian phòng cho khách sạch sẽ.
Hắn cụp mắt nâng tay vẫy vẫy, người hầu hiểu rõ gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đêm nay Thời Tễ có tâm sự nặng nề, ngay cả khi thư ký thông báo sự tình hắn một câu cũng không nghe vào
"......Thời tổng."
"Thời tổng?"
Thư kí nhìn Thời Tễ ngồi sau bàn làm việc đang một tay chống đầu lặng lẽ thở dài.
Sau đó cô tiến lên phía trước vài bước, cong ngón tay gõ nhẹ vào bàn, ánh mắt mất tập trung của Thời Tễ lúc này mới nhìn cô.
"Cô nói cái gì?" Thời Tễ hít sâu rồi hỏi.
"Tôi nói......" Thư ký nhẫn nại thuật lại lời nói vừa rồi, "Lâm Tốn sợ tội nên đã tự sát ở trong tù."
"Manh mối của chúng ta lại bị chặt đứt."
Thời Tễ nhấc mi mắt, phía sau ánh mắt bình tĩnh cất giấu cảm xúc mãnh liệt.
Đây là cốt truyện trong nguyên văn, nguyên chủ đuổi bắt Lâm Tốn là bởi vì Lâm Tốn ẩn núp ở bên người hắn nhiều năm cuối cùng lại mang theo một phần văn kiện bí mật chạy trốn.
Phần văn kiện kia đối với nguyên chủ rất quan trọng, tuy rằng cuối cùng đã bắt Lâm Tốn trở lại được nhưng Tâm Tốn sợ tội nên đã tự sát, mà phần văn kiện sau này lại kỳ diệu mà nằm trong tay công chính hai, cũng trở thành công cụ chính yếu để Lê Thầm lật đổ nguyên chủ.
Thời Tễ nhắm mắt, cốt truyện chậm rãi đẩy mạnh, hơn nữa hắn phát hiện ra một vấn đề, Thời Tễ chính mình hiện tại khó càng thêm khó.
Hắn đau đầu dữ dội, vẫy tay đuổi thư ký ra ngoài.
Thời Tễ ngả lưng xuống ghế, tựa đầu vào gối rồi nhìn trăng tròn treo lơ lửng trong đêm tối ngoài cửa sổ.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi trên bậu cửa sổ, hắn nhìn một hồi cảm thấy đầu óc mệt mõi, mí mắt dần nặng trĩu.
Dần dần, Thời Tễ khép mắt, rơi vào một mảnh tối đen.
--
3 giờ sáng, Thời Tễ bị một cơn ớn lạnh bức tỉnh.
Hắn mở to mắt, nhìn quét một vòng xung quanh, đèn đặt dưới đất vốn nên sáng lúc này đã tắt, cửa sổ hé mở theo tiếng gió lạnh đung đưa kẽo kẹt làm Thời Tễ nổi da gà.
Thời Tễ nhíu mày muốn ngồi dậy, nhưng khi hắn cử động có một sức nặng không biết ở đâu đè trên người khiến Thời Tễ tỉnh ngay lập tức.
Trước mặt hắn......
Có một người.
Thời Tễ mở to hai mắt, nhờ vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ mà thấy được diện mạo đối phương.
Là Lê Thầm.
Thiếu niên trước mắt chăm chú nhìn hắn từ trên cao, mặt không biểu tình, đôi mắt màu xanh kia trong bóng tối cũng âm trầm đi vài phần.
Ánh mắt hắn xa lạ, lạnh lẽo như đang nhìn một vật chết.
Hầu kết Thời Tễ lăn lộn, hắn vừa định mở miệng, đúng lúc này, cần cổ lại chạm vào một mảnh lạnh lẽo.
Sống lưng hắn trong nháy mắt tê dại, lông mi run lên, trong tay đối phương phản xạ một ánh hàn quang.