Editor: tè ré re
---
Thời Tễ dừng lại.
Hắn tránh khỏi tay Lê Thầm, đồng tử co rụt lại, mồ hôi trên trán đồ xuống như mưa. Thời Tễ theo bản năng nhìn xung quanh, trừ bỏ tiếng xe ô tô thỉnh thoảng chạy bên ngoài ra thì không còn bóng người.
Âm thanh vừa nghe được thoáng qua nhanh đến mức Thời Tễ gần như nghi ngờ rằng mình đã vô tình nghe nhầm.
Lê Thầm ở phía trước dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhẹ giọng gọi: "Anh ơi?"
Thời Tễ giơ ngón tay lạnh lẽo lên xoa xoa lông mày sau đó lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Lê Thầm, ánh mắt thiếu niên vẫn dán chặt vào hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng không giấu được.
Nhưng cậu cũng không nói nhiều, mím môi dẫn Thời Tễ về phía trước, mùi tin tức tố của Lâm Dật trong không khí ngày càng nhạt đi, nếu bọn họ không nhanh thì sẽ rất khó để tìm được cậu ta.
Bầu trời u ám như ẩn chứa một cơn mưa lũ mãnh liệt, chỉ có hai bóng người màu đen lóe lên dưới ánh đèn đường, một vệt tia chớp sáng chói lóe lên ở chân trời xa xăm, không khí oi bức lần nữa bị cuốn trôi bởi cơn mưa rào.
Không biết qua bao lâu, Lê Thầm dừng lại ở trước mặt hắn, đưa tay chặn ngực Thời Tễ, dẫn Thời Tễ trốn vào phía sau một tòa nhà dân cư, cậu hơi khom người cẩn thận thò đầu nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ có ba người đàn ông quay lưng lại với cậu và Thời Tễ, mùi tin tức tố Omega trên cơ thể họ mạnh đến mức khiến Lê Thầm vô thức cau mày cảm thấy buồn nôn, cậu cau mày cẩn thận ngửi, phát hiện được mùi của Lâm Dật trộn lẫn với mùi tin tức tố tanh chua của Alpha.
Có lẽ Lâm Dật cũng phát hiện mình bị theo dõi, khi chạy thoát thì bị bọn họ chặn lại ở nơi này, muốn trốn cũng không được.
Dưới ảnh hưởng của Alpha, cơn phát tình của Omega trở nên trầm trọng hơn, Lê Thầm ngửi thấy mùi hoa bạch trà trong không khí ngày càng nồng đậm, dần dần từng chút một lấn át mùi tin tức tố của Alpha, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Thời Tễ, người bị Lê Thầm chặn lại, nhìn biểu hiện thay đổi của Lê Thầm, ngay lập tức nhận ra cậu đã bị ảnh hưởng bởi kì phát tình của Omega và Alpha.
Đúng lúc này, Lâm Dật phản kháng mà hô to: "Các người làm gì đó! Không được lại gần đây! Đừng chạm vào tôi!"
Âm lượng của cậu ta đột nhiên tăng lên, từng câu từng chữ đều trực tiếp nện vào trái tim của Thời Tễ và Lê Thầm, ngay sau đó giọng nói của Lâm Dật đột nhiên bị bao trùm bởi tiếng quần áo vải bị xé, trộn lẫn với hơi thở nặng nề của người đàn ông cùng tiếng cậu thiếu niên khóc nức nở, Lê Thầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Cậu nghiến răng nghiến lợi định đi ra ngoài, Thời Tễ vội vàng nắm lấy cánh tay Lê Thầm hỏi: "Cậu có làm được không?"
Lê Thầm liếc hắn rồi gật đầu thật mạnh.
Một giây tiếp theo, Thời Tễ nghe tiếng hệ thống trực tuyến, Lê Thầm nhờ 0373 giúp cậu chặn một số tin tức tố giống như lúc trước cậu đã làm với Kỷ Thời Sơ.
Thời Tễ trơ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu dần trở lại bình thường, sau đó cậu giơ lòng bàn tay ấm áp lên vỗ nhẹ mu bàn tay của Thời Tễ.
"Anh không cần lo lắng cho em." Giọng nói của Lê Thầm vẫn còn chút khàn khàn, "Anh không đánh lại những người này đâu, ở đây chờ em đi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi tay Thời Tễ, xoay người bước ra ngoài, vạt áo tung lên trong gió buốt.
Thời Tễ nhìn cậu lặng lẽ đến gần các Alpha khác, cậu thậm chí không cần nói lời nào, gần như ngay lập tức ba Alpha kia như thể bị bóp nghẹt bởi một thứ gì đó vô hình, chung quanh yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng kêu đau oai oái của vài gã đàn ông cao lớn, sau đó bọn họ từng người từng người trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ ôm cổ, trừng lớn hai mắt nhìn Lê Thầm không biết xuất hiện từ khi nào. Tròng mắt họ toàn là tơ máu, há miệng to nhưng lại không thể hô hấp một cách bình thường, dưỡng khí bị chặn lại ở phổi làm cơn đau nhức âm ỉ kích thích đến thần kinh.
Vài giây sau, họ cảm thấy tuyển thể của mình bắt đầu sưng lên và đau nhức, như thể có côn trùng đang ăn thịt hút máu bên trong, cơn đau càng dữ dội khiến ba Alpha không kiềm chế được mà lăn lộn.
Lê Thầm rũ mắt, khi một người trong số đó vô tình chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của cậu, hắn liên tục run rẩy hét lên: "...Quái vật."
Hai chữ trong nháy mắt biến mất trong không khí, Lê Thầm không khỏi cười nhẹ, đồng thời chậm rãi ngồi xổm xuống lại gần hắn ta, bên tai người đàn ông bất ngờ vang lên tiếng nổ.
Vô số mảnh thủy tinh đâm thẳng vào vành tai hắn, đôi mắt người đàn ông trợn to đến mức dường như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, mặt cắt không còn giọt máu nhìn Lê Thầm tràn đầy sợ hãi.
Lê Thầm chọn ra mảnh vỡ thủy tinh sắc bén nhất từ trên sàn sau đó đè vào đầu người đàn ông trước mặt, buộc hắn phải lộ ra gáy của mình.
Lớp da tuyến thể sau gáy của Alpha đã sưng to bằng nắm tay, màu đỏ tím ngay cả trong bóng tối vẫn trông rất đáng sợ, phần tím tái nhất có lẽ đã bị hoại tử.
"Mày... mày... mày định... làm gì...!" Alpha bị Lê Thầm giữ đầu căn bản không thể giãy giụa, hắn uốn cong những ngón tay yếu ớt của mình, cố gắng đào bới xuống đất cho đến khi đầu ngón tay mòn mỏi dính đầy máu đỏ sậm và đất ướt bẩn.
Lê Thầm chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia hung ác, cậu theo bản năng nhớ lại sự việc đã trải qua, vô tình thay thế những Alpha trước mặt bằng những kẻ đó.
Cậu đang cầm mảnh thủy tinh, đầu ngón tay vô tình bị cắt xước, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống bề mặt nhẵn bóng của pha lê.
Thiếu niên cười một tiếng.
"Đưa mày đi chết."
Cùng lúc đó, một tia sét chói mắt rơi xuống ngay sau lưng Lê Thầm, cậu đưa lưng về phía vệt sáng đó giống như một ác ma bò ra từ địa ngục, ánh mắt lạnh lẽo vô nhân tính.
Bốn chữ ngắn ngủi này khiến Alpha sợ hãi mà liều mạng cầu xin sự thương xót, hắn không ngừng run rẩy, sau đó cảm thấy sau gáy có một trận đau đớn kịch liệt, như thể da thịt bị rạch nát, từng mảnh thủy tinh bén nhọn cắm sau vào trong tuyến thể.
Alpha đảo mắt, trực tiếp ngất xỉu.
Lê Thầm không chút biểu cảm nhìn hắn, mưa làm ướt mái tóc đen trên trán, từng sợi dính vào má, sau đó cậu giờ cao mảnh thủy tinh chuẩn bị đâm xuống——
"Lê Thầm!!"
Giọng nói của Thời Tễ vang lên từ phía sau.
"Không được giết người!!"
Bàn tay Lê Thầm dừng lại trong nhát mắt.
Thời Tễ nhanh chóng chạy tới, tóm lấy Lê Thầm rồi ném những mảnh thủy tinh trong tay cậu đi, Alpha trước mặt đã nằm bất động trên mặt đất, Thời Tễ run nhẹ ngón tay kiểm tra hơi thở của đối phương, xác nhận rằng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương vẫn còn yếu ớt, trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới chậm rãi thả xuống một chút.
"Vừa rồi cậu..." Thời Tễ cau mày nhìn chằm chằm Lê Thầm, "Muốn giết hắn?"
Lê Thầm cắn môi không nói gì, cậu ngước mắt nhìn Thời Tễ, đuôi mắt ửng hồng.
Thời Tễ biết cậu ta bây giờ có chút mất khống chế, kéo Lê Thầm đứng lên rồi nhỏ giọng nói: :Nếu là tình huống khác, tôi sẽ không ngăn cản cậu."
"Nhưng bây giờ..." Hắn chỉ về một hướng, Lê Thầm nheo mắt nhìn sang.
Đó là một chiếc camera, xét theo chấm đỏ nhấp nháy trên đó thì tia sét vừa rồi cũng không làm nó ngừng hoạt động.
"Tôi đã gọi cảnh sát và xe cứu thương." Thời Tễ nói xong liền lấy điện thoại di động ra, lấy ra một tấm thẻ dự phòng, cái này là do nguyên chủ chuẩn bị, hắn luôn cảnh giác hơn mình rất nhiều, có lẽ đây là thứ hắn ta chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.
Lê Thầm lắc lắc người đứng dậy đi về phía Lâm Dật, Omega nhỏ đang trốn dưới mái hiên, thân thể khô ráo nhưng quần áo đã bị xé nát, dấu tay còn lưu lại trên da chứng tỏ rằng cậu ta đã bị người khác chạm vào.
Thời Tễ liếc nhìn tấm lưng đơn bạc của Lê Thầm đi đến bên cạnh Lâm Dật, thiếu niên hơi cúi đầu nhìn bạn mình trở nên như thế này, hai tay buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Về trước đã." Thời Tễ nói, giọng điệu bình tĩnh kéo lại lý trí căng thẳng của Lê Thầm, cậu gật đầu, cong lưng cúi người cùng Thời Tễ đỡ Lâm Dật đang hôn mê đứng dậy, từng bước đi ra ngoài.
Tiếng mưa càng lúc càng to, những hạt mưa dày đặc nện lên người khiến bọn họ lạnh sống lưng, Thời Tễ đặt Lê Thầm và Lâm Dật vào ghế sau rồi mở cửa ghế phụ bước vào, tài xế ngồi ở ghế lái cảm thấy trên người hắn nồng nặc mùi mưa, lại thấy Thời Tễ ướt đẫm bèn hỏi: "Thời tiên sinh, các ngài đây......"
"Lái xe." Thời Tễ không lưu tình mà đánh gãy lời nói của ông.
Tài xế tự giác ngậm miệng, vừa bật máy sưởi trong xe vừa quan sát sắc mặt Thời Tễ.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Trong suốt quãng đường trở về Thời gia không ai nói gì, sau khi Thời Tễ giúp Lâm Dật tiêm thuốc ức chế, xác định nhiệt độ cơ thể cậu ta đã hạ xuống, sau đó bố trí mấy người giúp việc thay phiên nhau chăm sóc cậu, sau khi tận mắt nhìn bọn họ đổi quần áo, đút thuốc trị cảm cho Lâm Dật xong mới mở cửa đi ra ngoài.
Hai người họ vẫn còn ướt đẫm, quản gia đi theo Thời Tễ đã sớm tìm mấy người giúp việc chuẩn bị nước nóng, Thời Tễ đi tắm trước, dù sao hắn cũng ướt sũng, quần áo dính dớp vào da thật sự rất khó chịu.
Thời Tễ cởi áo khoác và áo len nặng nề ra, vải của hai bộ quần áo này thấm nước làm người hắn nặng trĩu.
Bộ quần áo đắt tiền bị Thời Tễ ném xuống đất, hắn từng bước đi đến mép bồn tắm, nhiệt độ cao khiến da hắn gần như đỏ bừng trong nháy mắt, Thời Tễ nhấc chân bước vào, dòng nước ấm áp bao phủ lấy hắn, cơn ớn lạnh trên cơ thể đã nhanh chóng tan biến.
Thời Tễ thở dài một hơi, tựa đầu vào chiếc gối mát xa bên mép bồn tắm, hắn nhắm mắt, trong một đêm lại có quá nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng hắn cũng vất vả tìm được cơ hội cho đại não nghỉ ngơi, ném sạch sẽ những sự tình đó ra khỏi đầu.
Hắn còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, vào lúc này cửa phòng tắm vốn đã khóa tự động mở ra, Thời Tễ mở mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, nửa giây sau Lê Thầm từ bên ngoài xông vào, sau đó "ầm" một tiếng, cánh cửa phòng tắm lại bị đóng trở lại.
Thời Tễ hoảng sợ đến mức trực tiếp ngồi bật dậy, hắn kéo khăn che người, nhìn vị khách mặt dày không mời mà đến, giọng điệu có chút bất đắc dĩ mắng cậu: "Đi ra ngoài!"
Lê Thầm lúc này sắc mặt đỏ bừng, tựa như không nghe thấy lời nói của Thời Tễ, đôi mắt mờ mịt đi về phía hắn, Thời Tễ cảm thấy gân trên trán giật giật, muốn trực tiếp đứng dậy nhưng lại không thể vì hiện tại hắn đang không mặc gì, muốn trốn cũng không còn chỗ nào để trốn.
Vì thế hắn chỉ có thể uy hiếp bằng lời nói.
"Lê Thầm! Cậu có nghe tôi nói hay không?"
Thời Tễ nuốt khan, Lê Thầm càng đến gần, tim hắn càng đập nhanh.
Lê Thầm cụp mi nhìn hắn, cuối cùng dừng lại bên người Thời Tễ, cậu không làm gì cả, trong mắt dường như còn sót lại một tia tỉnh táo cuối cùng.
Thời Tễ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lê Thầm không mất khống chế, hết thảy mọi chuyện đều có thể thương lượng.
"Có chuyện gì......" Hắn thăm dò nói, "Đợi lát nữa lại nói được......ư!"
Lê Thầm cuối cùng cũng không cho hắn cơ hội để nói hết câu.
Cậu dùng môi ép lại lời cuối cùng về lại trong miệng Thời Tễ.
Thời Tễ mở to mắt, thiếu niên trước mặt hơi nheo mắt, nhìn chăm chăm Thời Tễ bằng con ngươi Vụ Lam Sắc, cậu dùng một tay giữ sau đầu Thời Tễ, khéo léo cạy răng của hắn ra, đầu lưỡi của cậu tùy tiện cướp đoạt không khí trong miệng Thời Tễ.
Giây phút chạm vào đầu lưỡi Thời Tễ, tia tỉnh táo cuối cùng kia cũng biến mất không còn một mảnh.
Chờ cho Thời Tễ bị cậu hôn đến nhũn người ra, Lê Thầm mới cởi áo của mình bước vào bồn tắm, lôi kéo Thời Tễ ngã vào trong lồng ngực mình.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông kề sát lồng ngực lành lạnh của cậu, hai trái tim đang điên cuồng đập loạn đan xen ở bên nhau.
Lê Thầm đan tay mình vào tay Thời Tễ, cậu liếm những giọt nước còn sót lại trên da cổ đối phương, thấp giọng nói:
"—cắn em đi."