Editor: tè ré re
---
Những dòng tin nhắn của Lê Thầm khiến tinh thần Thời Tễ tức khắc cảm thấy phập phồng không yên.
[Cậu muốn làm gì]
Hắn nhanh chóng trả lời lại bằng một tin nhắn sau nó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nhưng bên kia vẫn không có động thái gì, trên trán Thời Tễ toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, cho đến khi Kỷ Thời Sơ bước tới vỗ nhẹ vào vai Thời Tễ hỏi: "Thời tiên sinh, ngài có ổn không?"
Thời Tễ ngẩng đầu nhìn Kỷ Thời Sơ, nụ cười của tên Alpha nhạt đi mấy phần, trong mắt tràn đầy lo lắng, Thời Tễ sắc mặt tái nhợt lắc đầu, sau đó lại bất an nuốt khan.
Kỷ Thời Sơ nhìn hắn mấy cái, cũng không hỏi thêm gì: "Vậy chúng ta vào trong ngồi nói chuyện trước nhé?"
Đợi Thời Tễ đồng ý, hắn liền đi đến cửa quán cà phê bên cạnh đẩy cửa kính ra, chuông gió treo ở cửa phát ra âm thanh leng keng thanh thúy dễ nghe, Kỷ Thời Sơ xoay người lại đối với Thời Tễ làm tư thế mời.
Hắn chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính bao phủ lấy hắn nhưng hắn không cảm thấy nóng, Kỷ Thời Sơ nhận lấy đồ uống mà phục vụ đưa tới rồi hỏi Thời Tễ: "Thời tiên sinh, ngài có muốn thêm sữa không?"
Thời Tễ suy nghĩ vài giây rồi do dự gật đầu.
Kỷ Thời Sơ rũ mắt cười một tiếng, sau khi nói vài câu tiếng Anh đơn giản với phục vụ, ánh mắt hắn lại quay về phía Thời Tễ.
Hai người nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng, bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu khiến Thời Tễ trong giây lát cảm thấy bồn chồn, may mà người phục vụ nhanh chóng bưng hai tách cà phê ra, Kỷ Thời Sơ nhấp một ngụm rồi phá vỡ sự im lặng: "Thời tiên sinh, lần này tôi tìm ngài là để tiếp tục nói về việc hợp tác mà lần trước tôi đã đề cập."
Hắn đi thẳng vào vấn đề, Thời Tễ dùng thìa cà phê khuấy bọt sữa phía trên, nhìn lớp bọt trắng dần dần chuyển sang màu nâu rồi từ từ biến mất trong chất lỏng đắng ngắt.
"Kỷ tiên sinh, thành thật mà nói, tôi không muốn dính líu đến những chuyện phức tạp này." Thời Tễ uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị của Kỷ Thời Sơ.
Kỷ Thời Sơ nghe xong lông mi hơi run nhẹ, hắn không vội bảo Thời Tễ thay đổi ý định mà bình tĩnh lấy một phong thư trong túi ra đẩy đến trước mặt Thời Tễ.
"Hợp tác hay không ngài xem cái này đã rồi hãy quyết định."
Nói xong, Kỷ Thời Sơ lại cầm chiếc cốc lên, vẻ mặt không thay đổi mà nhấp một ngụm espresso.
Thời Tễ kỳ quái nhìn hắn, sau đó cầm phong bì lấy thứ bên trong ra, hắn nhìn thấy bên trong chính là bức ảnh hắn nhận được trước đó.
Đôi mắt hắn lóe lên rồi kinh ngạc nhìn Kỷ Thời Sơ ở phía đối diện.
"Sao ngài lại có bức ảnh này?" Thời Tễ hỏi.
Kỷ Thời Sơ nghe xong thì nhướng mày, hứng thú hỏi: "Chẳng lẽ Thời tiên sinh cũng gặp qua thứ này rồi?"
Thời Tễ cắn môi suy nghĩ một lúc sau đó lấy tài liệu đã nhận trước đó từ điện thoại ra, bấm mở và đẩy nó đến trước mặt Kỷ Thời Sơ.
Kỷ Thời Sơ nhìn xuống một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười: "Tôi ngẫu nhiên có được bức ảnh này, xem ra tôi cùng Thời tiên sinh rất có duyên."
"Ngài thật sự tin rằng đây chỉ là trùng hợp?" Thời Tễ nhìn chằm chằm Kỷ Thời Sơ, hắn không tin người đàn ông khôn khóe này chỉ tính toán một bước đơn giản như vậy.
Quả nhiên giây tiếp theo, Kỷ Thời Sơ sắc mặt thay đổi, hắn cố ý hạ giọng: "Có lẽ ảnh thì có nhiều tấm, nhưng hai chúng ta nhất định là con mồi mà hắn đã lựa chọn."
Thời Tễ cau mày: "Hắn?"
"Hắn là ai?"
Kỷ Thời Sơ không nói gì, hắn bình tĩnh gọi thêm một tách espresso, để lại Thời Tễ một mình gấp đến độ ngứa răng.
Đợi cho đến khi Thời Tễ không nhịn được nữa Kỷ Thời Sơ mới sâu kín mà nói một câu: "Tôi cũng không biết."
Nắm đấm của Thời Tễ cứng lại.
Hắn quả nhiên rất ghét kiểu người hay đánh đố như thế này.
"Nhưng điều tôi có thể chắc chắn-" Kỷ Thời Sơ dừng lại hai giây sau đó cầm lấy chụp ảnh, dùng ngón tay nhặt những mẩu đường viên trong đĩa và rắc từng chút một lên bức ảnh, "Hắn hẳn là đang nhắm đến người này."
Nói xong, Kỷ Thời Sơ lại đẩy bức ảnh lại cho Thời Tễ, Thời Tễ nhìn xuống thì thấy Tần Triết trong bức ảnh được bao quanh bởi những viên vụn đường.
Kỷ Thời Sơ rút một tờ giấy lau đầu ngón tay: "Tần Triết, giáo sư Tần, không biết hắn có thâm thù đại hận gì với anh ta hay không mà lại không tiếc hết thảy bằng mọi giá làm cho anh ta thân bại danh liệt."
"Thân bại danh liệt?" Thời Tễ cau mày, "Tại sao Tần Triết lại bị thân bại danh liệt, chỉ bằng bức ảnh này sao?"
Kỷ Thời Sơ lắc đầu: "Đương nhiên chỉ có bức ảnh này thôi thì chưa đủ, nhưng chuyện xưa đằng sau bức ảnh này không đơn giản."
Hắn mơ hồ nói, cảm thấy Thời Tễ đang không hiểu, sau khi suy nghĩ một lúc hắn lại nói tiếp: "Chắc là Thời tiên sinh cũng phát hiện bức ảnh này là chụp cách đây 12 năm về trước, cách lần đầu tiên tổ chức này công bố đào tạo Omega nhân tạo không quá một năm."
"Nói cách khác, ảnh chụp hai người này." Kỷ Thời Sơ chỉ vào Lê Thầm cùng một đứa trẻ khác ở bên cạnh: "—Bọn họ là lứa đối tượng thí nghiệm đầu tiên."
Thời Tễ phụ họa "Ừ" một tiếng
Kỷ Thời Sơ: "Nhưng năm đó chỉ có một người được công bố."
Hắn chỉ hai cái vào đứa trẻ bên cạnh Lê Thầm: "Thời tiên sinh làm anh trai chắc hẳn liếc mắt một cái đã phát hiện, Omega không được công bố là em trai ngài, Lê Thầm."
"Nguyên nhân là gì?" Kỷ Thời Sơ cố ý hỏi ngược lại.
Thời Tễ nhớ đến lần trước Nghiêm Quảng Thịnh cũng phát hiện ra điểm kỳ quái này.
Vì tính chính thống của thí nghiệm, phòng thí nghiệm của Tần Triết sẽ chủ động công bố Omega đỉnh cấp mà họ đào tạo được, vậy tại sao Lê Thầm lại không được công bố?
"Cậu ta là thành phẩm thất bại."
Thời Tễ vô thức nói.
Kỷ Thời Sơ không nói gì, nhìn Thời Tễ đầy ẩn ý: "Thời tiên sinh thông minh hơn tôi nghĩ."
Thời Tễ sửng sốt, thìa cà phê trong tay trượt vào trong cốc phát ra một tiếng "keng" nho nhỏ.
Vậy......vậy chẳng phải đây là bằng chứng cho thấy Lê Thầm không phải là Omega đỉnh cấp sao, bởi vì Tần Triết nên mới thất bại.
Lúc trước hắn nghĩ Lê Thầm là Omega đỉnh cấp là vì sai sót thông tin, tờ báo hắn xem chỉ toàn đưa tin về Omega đỉnh cấp nhân tạo đầu tiên trên thế giới, liên kết bức ảnh hắn đã thấy cùng với thiết lập của Lê Thầm trong nguyên văn, Thời Tễ đương nhiên cho rằng cậu là Omega đỉnh cấp.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng Omega đỉnh cấp sẽ mất kiểm soát cảm xúc do gen hỗn loạn, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng đối tượng thí nghiệm thất bại cũng phải trải qua quá trình biến đổi gen nên không thể kiểm soát cảm xúc của mình giống như Omega đỉnh cấp.
Liên kết được rồi.
"Thời tiên sinh còn nhớ lời tôi nói lần trước không, tổ chức này không cho phép tồn tại thất bại, cũng không cho phép nhân viên bên trong tiết lộ bất cứ thông tin cơ mật gì." Âm thanh của Kỷ Thời Sơ đánh gãy suy nghĩ của Thời Tễ, "Đến nổi bọn họ cũng sẽ xử lý thành phẩm thất bại......"
Hắn cố ý dừng lại, xung quanh đột nhiên im lặng khiến Thời Tễ trong nháy mắt cảm thấy sống lưng tê dại.
"Bọn họ sẽ giết thành phẩm thất bại sao."
Thời Tễ hỏi, hắn cũng không chú ý đến đôi môi mình đang run rẩy.
Kỷ Thời Sơ hít một hơi.
"Cái này, tôi không biết."
"Nhưng tôi nghĩ, đại khái nguyên nhân nhiều năm qua bọn họ không xuất hiện một thành phẩm thất bại nào."
"Chính là vì không ai biết được có thành phẩm thất bại hay không."
Giọng nói trầm thấp của Kỷ Thời Sơ vang vọng bên tai Thời Tễ.
Thật tàn nhẫn.
Bản thân nó đã là một thí nghiệm vô nhân đạo, nếu cải tạo thất bại, tố chức này sẽ vì danh dự của bọn họ mà mạt sát toàn bộ thành phẩm thất bại, trong mắt những người như Tần Triết, mạng sống của con người có ý nghĩa gì chứ?
"Nếu chuyện này được công bố, dù chỉ có một nghi vấn nhỏ cũng sẽ khơi dậy sự hoài nghi của dư luận." Kỷ Thời Sơ nói, "Nếu một trong những điểm đáng nhờ được xác nhận, thì hàng nghìn sơ hở sẽ tự lộ ra. Khi đó, nếu tổ chức muốn dựa vào thủ đoạn của mình để cứu vãn tình hình thì sẽ ém toàn bộ thông tin." (1)
(1) Mình bịa đó, nguyên văn đoạn này là
" 这件事情如果被公布出来,即使只留下一个疑点也会引起大众的怀疑。"纪时初说,"其中一个疑点若是得到证实,那么千千万万个漏洞就会不攻自破,到时候组织想依靠自己的手段挽回,反而是披麻救火。"
Bạn nào hiểu cứu mình với :'(
"Đây quả thực là một thủ đoạn hay."
Trong mắt Kỷ Thời Sơ tràn đầy ngưỡng mộ đối với người đàn ông thần bí này.
Thời Tễ: "Vậy ngài có thể lợi dụng điểm này để tương kế tựu kế hay không?"
"Tôi không thể tùy tiện hành động." Kỷ Thời Sơ bỗng nhiên mỉm cười, khóe môi cong cong tràn đầy ác ý.
Thời Tễ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt một cách khó hiểu.
Hắn nheo mắt: "Nhưng mà cũng phải nói, Kỷ tiên sinh ngài đây biết cũng thật nhiều."
"Nếu không tại sao Thời tiên sinh lại cho rằng tôi có đoạn video đó cơ chứ?"
Kỷ Thời Sơ bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi đã bị tổ chức thao dõi."
Hắn ngước mắt lên, tròng mắt đỏ thẩm nhìn thẳng Thời Tễ.
"Hiện tại tôi cùng Thời tiên sinh đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi."
"Tôi cần sự giúp đỡ của Thời tiên sinh."
"Hãy đến và hoàn thành phần nguy hiểm nhất này thay tôi."
Kỷ Thời Sơ nói thẳng mục đích của mình, sau đó ngước mắt nhìn Thời Tễ.
"Thời tiên sinh, cà phê của ngài lạnh rồi."
Thời Tễ cụp mi xuống, dùng thìa múc một ít bọt sữa: "Tôi cũng khá tò mò, tại sao người kia lại tìm đến tôi và ngài?"
"Rất đơn giản." Kỷ Thời Sơ nói: "Ngài là anh trai Lê Thầm, hắn tất nhiên cảm thấy ngai sẽ không mặc kệ Lê Thầm, còn tôi......"
"Có mạng lưới liên lạc rộng nhất."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Khi Kỷ Thời Sơ tiễn Thời Tễ đến cửa nhà họ Thời thì cũng đã muộn, Thời Tễ mở cửa bước từng bước một vào trong, lòng bàn chân dẫm nát những tảng đá gồ ghề trên mặt đất, người hầu đi ngang qua cung kính chào hỏi nhưng Thời Tễ lại không nghe thấy gì, hắn lên lầu và dừng lại trước một cửa phòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín trước mặt, nhận ra Lê Thầm có thể còn bị nhốt bên trong, nếu lúc này đi vào, chẳng phải sẽ chui đầu vào lưới sao?!
Nhưng... Lê Thầm có hệ thống 0373, cánh cửa như vậy có thể nhốt được cậu sao?
Thời Tễ ôm một chút may mắn mà mở khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Cánh cửa cọt kẹt chậm rãi mở ra, trong phòng không có ánh sáng, Thời Tễ nhất thời không nhìn thấy gì.
Hắn đứng ở cửa do dự vài giây, đôi mắt mở to nhìn bóng tối dày đặc trước mặt, hắn luôn cảm giác có một ác ma đang ẩn nấp trong đêm, chờ đợi hắn đến gần.
Hầu kết Thời Tễ lăn mấy vòng, hắn mò mẫm bật đèn trong phòng lên, ánh sáng từ chiếc đèn chùm treo giữa phòng xua tan bóng tối xung quanh. Khi Thời Tễ ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một bóng người đang cuộn tròn trên giường mình.
Đối phương đang mặc quần áo của hắn, xung quanh có mấy cái áo sơ mi và vest chất đống, Lê Thầm nằm trong "tổ" làm bằng quần áo, cậu đang nhắm mắt, bộ dáng như đang ngủ say.
Đây chính là biểu hiện của Omega đang tự trấn an bản thân, Thời Tễ nhìn qua tựa hồ hiện lên cảnh tượng Lê Thầm lôi từng bộ quần áo ra, liều mạng hít hà mùi hương còn sót lại trên đó rồi tự quấn mình thật chặt.
Thời Tễ âm thầm thở dài, hắn không muốn quấy rầy Lê Thầm đang ngủ nên định quay người định rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, cánh cửa phía sau hắn đóng sầm lại, Thời Tễ bị âm thanh đột ngột đó làm cho hoảng sợ, đôi mắt hắn mở to, ngay sau đó một luồng sức mạnh vô hình quấn lấy toàn thân Thời Tễ, không ngừng kéo hắn tới.
Ngay sau đó, Thời Tễ bay lên trời.
Rồi ngã xuống bên người Lê Thầm.