Editor: tè ré re
---
Tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, vụ tai nạn bất ngờ này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Trên cây cầu bắc ngang sông, một số cảnh sát mặc đồng phục đã lập dải hàng rào chắn, đeo găng tay chụp ảnh và kiểm tra chiếc ô tô duy nhất còn sót lại trên cầu, trong khi một số cảnh sát phía bên kia chỉ đạo cần cẩu kéo chiếc ô tô màu đen lên từ mặt sông.
Thời Tễ ngồi xổm ở một bên, bác sĩ trước mặt đã sát trùng vùng da mà hắn vô tình đụng phải trên bắp chân, dùng chất khử trùng có mùi cồn nồng nặc để làm lành vết thương, Thời Tễ cau mày hít một hơi khí lạnh.
Lê Thầm bên cạnh nhìn hắn, trên người ngoại trừ một chút bụi đất thì không có gì nghiêm trọng, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, cậu mím chặt môi nhìn chằm chằm bàn tay bác sĩ đang khử trùng cho Thời Tễ.
"Được rồi." Bác sĩ cố định miếng băng cuối cùng rồi đứng dậy, cởi găng tay ném vào túi đựng rác y tế mang theo bên người, anh ta đánh giá Thời Tễ từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi: "Tôi vừa làm kiểm tra cho anh, trừ vết trầy trên đùi kia thì không còn vết thương nào khác."
Nói xong, anh ta vỗ vỗ vai Thời Tễ: "Anh bạn trẻ, mạng lớn đấy."
Thời Tễ không nói gì, mồ hôi lạnh trên trán còn chưa kịp khô.
Không phải hắn mạng lớn.
Hắn biết rằng nếu không có hệ thống của Lê Thầm thì cả hai người bọn họ đều không thể thoát khỏi vụ tai nạn này.
Đôi bàn tay nắm chặt của Thời Tễ bất giác run lên, cảnh tượng vừa xảy ra cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tựa như một tai nạn không ai ngờ tới, nhưng Thời Tễ biết rõ ràng——
Đây là một vụ mưu sát nhắm vào hắn và Lê Thầm.
Rốt cuộc là ai?
Lông mày hắn nhíu chặt vào nhau, những ngón tay nắm chặt gần như ghim vào lòng bàn tay.
Thời Tễ tự nhéo thật mạnh, cổ tay hắn bị một bàn tay ấm áp tóm lại, hắn quay đầu nhìn Lê Thầm bên cạnh, thiếu niên nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, sau đó gỡ từng ngón tay đang tự nhéo mình của Thời Tễ ra.
Bác sĩ cụp mắt xuống liếc nhìn Thời Tễ vài lần rồi quay người rời đi.
Chờ bác sĩ đi xa, Thời Tễ thấp giọng nói: "Vẫn không muốn nói sao?"
Giọng nói của hắn khàn khàn, lại có chút run rẩy.
Vừa dứt lời, Thời Tễ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Lê Thầm, bóng dáng thiếu niên phản chiếu trong đôi mắt sâu như ao lạnh, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn Lê Thầm khiến Lê Thầm có ảo giác rằng chính mình đang bị thẩm vấn.
Thân thể Lê Thầm cứng đờ, cậu cụp mắt tránh đi ánh mắt của Thời Tễ.
"Em không biết." Một lúc sau cậu mới nhẹ giọng nói: "Lúc đó em còn rất nhỏ, em chỉ nhớ chú Thời và dì Tống dẫn em và anh đi mua bánh, ngày đó trên đường xảy ra tai nạn, chú Thời và dì Tống vì bảo vệ chúng mình mà cuối cùng...cuối cùng không qua khỏi."
Lê Thầm vừa nói, sắc môi dần dần tái nhợt, nhớ lại đoạn quá khứ quá mức tàn nhẫn này đối với cậu mà nói là một sự tra tấn cùng cực.
Thời Tễ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, Lê Thầm không có vẻ như đang nói dối, hắn thở dài và không hỏi thêm gì nữa, khi hắn đang định đứng dậy thì một cảnh sát dừng lại và trước mặt Thời Tễ.
"Thời Tễ, Thời tiên sinh phải không?"
Thời Tễ ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một viên cảnh sát nhìn chừng năm mươi tuổi, nhìn cảnh hàm trên vai thì cấp bậc của hắn cũng không thấp.
"Đúng vậy." Thời Tễ gật đầu.
"Tôi họ Điền, cứ gọi tôi là cảnh sát Điền." Điền Phó Minh trước tiên giới thiệu ngắn gọn về mình, ánh mắt hắn kiên nghị, bất luận nhìn về phía ai cũng khiến cho người đó bất giác ngồi lại nghiêm chỉnh.
"Chúng tôi hiện đang tiến hành một số cuộc điều tra về chiếc xe đó. Đi ngược chiều, không có biển số, phanh bị phá hỏng một cách cố ý, từ camera theo dõi, các cậu chạy trên đường đúng luật, là chiếc xe này đi ngược chiều đâm về phía các cậu." Điền Phó Minh vừa nói vừa nhìn xuống máy ghi âm trong tay, "Nhưng điều kỳ lạ là chiếc xe này không có người lái trong suốt hành trình, nên phán đoán hiện tại của chúng tôi-"
"Đây là cố ý gây thương tích."
Đúng như hắn nghĩ
Sau khi suy nghĩ của mình được chứng thực, tim Thời Tễ đập ngày càng dữ dội.
"Chúng tôi còn cần phải tiến hành điều tra." Nói xong Điền Phó Minh ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên cứng đờ trong giây lát, dường như đã nhận ra điều gì đó liền hỏi: "Thời tiên sinh có biết Thời Hàn Thành và Tống Ngưng không?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Thời Tễ chợt nhìn sang rồi gật đầu: "Tôi biết."
Nói xong, Điền Phó Minh buông máy ghi âm trong tay xuống, trên khuôn quanh năm bất biến lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Quả nhiên cậu là con trai của bọn họ, không ngờ sau nhiều năm không gặp lại lớn như vậy rồi."
Thời Tễ sửng sốt: "Ngài biết cha mẹ tôi sao?"
"Không chỉ là quen biết." Điền Phó Minh thở dài, "Chúng ta là bạn cũ, ngay cả vụ tai nạn ra năm đó cũng là do tôi đảm nhận."
Nói xong hắn thấy mắt Thời Tễ sáng lên, đoán trước được điều đối phương muốn hỏi, Điền Phó Minh lắc đầu: "Hầy, chỉ tiếc sự kiện năm đó cuối cùng cũng không giải quyết được gì, hung thủ rất quá gian xảo, chúng tôi không tìm thấy chút dấu vết nào."
Đôi mắt của Điền Phó Minh tràn ngập đau thương, ánh mắt nhìn Thời Tễ mang theo hoài niệm về người bạn cũ của mình.
"Không tìm thấy?" Thời Tễ nhíu mày, "Tại sao lại không tìm thấy?"
Điền Phó Minh lại giơ tay nhéo nhéo vai Thời Tễ, vẻ mặt hắn nhất thời thay đổi, kỳ quái mà nhíu mày: "Mấy việc này trước kia không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?"
Thời Tễ khựng lại một giây, lén lút hít một hơi khí lạnh.
Hắn không phải là Thời Tễ ban đầu, giống như khởi động lại trò chơi mà không lưu, làm sao hắn có thể biết chuyện gì đã xảy ra?
"Tôi phải lập tức quay lại cục cảnh sát, sau này nếu có vấn đề gì khác muốn hỏi tôi có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào" Một đồng nghiệp cách đó không xa bắt đầu thúc giục, Điền Phó Minh cũng không hỏi nhiều nữa, ông nghiêm trúc trở lại, lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Thời Tễ, "Hai vụ việc này có nhiều thủ đoạn tương tự, rất có khả năng do cùng một người gây nên."
"Cho nên lần này tôi nhất định sẽ bắt được hắn ta."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Mấy ngày sau khi sự việc xảy ra đều không có động tĩnh gì, ngoại trừ cảnh sát đến tìm Thời Tễ hỏi lại về vụ việc, thời gian còn lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Thời Tễ liên tục lo lắng mấy ngày nay, hắn đứng ở cửa gọi điện cho Điền Phó Minh sắp xếp thời gian gặp mặt vào cuối tuần, sau đó quay người lại liền nhìn thấy Lê Thầm đang đứng ở phía sau.
Thời Tễ liếc cậu một cái, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, ánh mắt hắn rơi vào bộ lễ phục không mấy hợp với thiếu niên, Thời Tễ chợt nhận ra, người không ổn nhất mấy ngày gần đây chính là Lê Thầm.
Thằng nhóc này không biết bị ai dựa, chẳng những ngày nào cũng chải vuốt tóc mà còn mặc tây trang lắc lư trước mặt Thời Tễ, thậm chí có đôi lúc Thời Tễ còn vô tình thấy cậu ngồi xổm trước tủ quần áo của mình, ướm ướm xem nên thắt cà vạt như thế nào.
Kỳ lạ.
Thứ kỳ lạ không phải là việc Lê Thầm ăn mặc khác thường, thằng nhóc này lớn lên đẹp trai, ngày thường tùy tiện thôi cũng đã như đóa hoa rồi, bây giờ lại nảy nở không ít, mặc tây trang vào ngược lại nhiều một chút vẻ sắc bén.
Nhưng Thời Tễ chỉ là cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn nhìn đi nhìn lại Lê Thầm mấy lần, cuối cùng nuốt xuống lời muốn nói.
Lê Thầm cũng không nói gì, theo Thời Tễ lên lầu vào nhà, nhìn Thời Tễ cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, khi làn da trắng nõn lộ ra trước mắt Lê Thầm mới đột nhiên hoàn hồn.
Cậu lập tức đưa tay lên che mắt, giữa những ngón tay đan vào nhau lộ ra một mạt ửng hồng đáng ngờ, Thời Tễ quay người nhìn động tác của Lê Thầm, bộ dáng lúng túng của đối phương lại khiến hắn cảm thấy buồn cười.
"Có cái gì mà cậu không dám nhìn?" Thời Tễ mặc áo choàng tắm, lông tơ mịn màng dính vào làn da trắng nõn, đi mấy bước đến trước mặt Lê Thầm đưa tay kéo ngón tay đang che mắt của cậu ra, để cho đối phương hoàn toàn lộ ra gò má đỏ bừng của mình.
Lê Thầm cắn môi dưới, ánh mắt vô thức nhìn về phía ngực Thời Tễ.
Thời Tễ nhướng mày, hắn đã sớm tháo kính ra, hình ảnh trước mắt hơi mờ, hắn cần lại gần mới có thể nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Lê Thầm.
"Ăn mặc ra dáng người đấy nhưng vẫn đỏ mặt dễ dàng vậy sao?." Hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới, giọng nói có chút trêu chọc, "Gần đây cậu rất kỳ lạ, mỗi ngày ăn mặc như vậy đi tới đi lui trước mặt tôi, không phải là cậu thích tôi đó chứ?"
Tâm tư nho nhỏ giấu trong lòng đột nhiên bị người đàn ông trước mặt vạch trần, Lê Thầm mở to hai mắt, vẻ mặt dần dần có chút ngơ ngác, cậu khẩn trương nắm lấy vạt áo, yết hầu lên xuống vài lần
Thời Tễ nheo mắt lại muốn nhìn rõ phản ứng của Lê Thầm, ánh mắt của thiếu niên đảo quanh, cậu nuốt khan do dự không trả lời nhưng hô hấp dồn dập tựa hồ đã bán đứng cậu.
Một bầu không khí kỳ lạ dâng lên giữa hai người.
Một giây tiếp theo Lê Thầm buông vạt áo, ngước lên đón ánh mắt của Thời Tễ, mặt đỏ bừng như thể bị bỏng, ánh mắt cậu nhìn Thời Tễ có chút hoảng loạn nhưng lại nghiêm túc vô cùng.
"Đúng vậy." Lê Thầm thừa nhận thẳng thừng, "Em thích anh."
Năm chữ ngắn gọn thốt ra rồi nhanh chóng biến mất trong không khí, Lê Thầm nói xong toàn thân trở nên căng cứng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thú nhận tình cảm của mình với Thời Tễ nhanh như vậy.
Thời Tễ nghe hắn nói vậy hồi lâu không có phản ứng, hắn chỉ nhìn Lê Thầm, Lê Thầm cũng lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, con ngươi Vụ Lam Sắc hơi run lên, không dám buông tha từng biến hóa cảm xúc trên mặt Thời Tễ.
Nhưng Thời Tễ vẫn không cho cậu một phản ứng nào.
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc.
Lê Thầm chưa bao giờ cảm thấy căn phòng này yên tĩnh đến thế, yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang nhảy lên từng hồi.
Như là chơi trò kích thích rơi từ trên trời xuống, nhịp tim tăng vọt đột ngột cuối cùng cũng dịu xuống sau một thời gian dài chờ đợi.
Lông mi Thời Tễ run rẩy, hồi lâu sau mới mấp máy đôi môi mỏng.
"Đùa gì vậy."
"Nhóc con."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, như thể những gì Lê Thầm nói vừa rồi không có tác dụng gì với hắn, hắn như chỉ đang nghe tiếng trẻ con đang vui đùa chơi đồ hàng, Lê Thầm chớp mắt kinh ngạc chăm chú nhìn Thời Tễ.
Người đàn ông trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng tự phụ thường ngày, mặc dù đã cởi cúc áo choàng tắm, để lộ một phần làn da trắng nõn nhưng toàn thân vẫn toát ra cảm giác cám dục.
Thật đáng ghét.
Thời Tễ giống như một thợ săn điêu luyện dẫn cậu vào lồng giam rồi dễ dàng ra ngoài, bỏ lại cậu một mình.
Lê Thầm nghiếng răng: "Em mới không phải là nhóc con."
"Em thành niên rồi." Cậu tiến lại gần Thời Tễ. Không biết từ khi nào thiếu niên đã cao hơn Thời Tễ rất nhiều. Cậu cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào Thời Tễ, đôi mắt ẩn chứa một ngọn lửa đang hừng hực cháy, "Em thậm chí còn có thể đánh dấu anh."
Lê Thầm tự tin nói như vậy khiến Thời Tễ chớp chớp mắt, đôi mắt dưới hàng mi dài tựa như một ao tù đen mịt tĩnh lặng: "Không phải cậu là Omega sao?"
"Omega cũng có thể đánh dấu?"
"Đừng xem thường em, anh à, chỉ cần em muốn, không có việc gì em không làm được." Lê Thầm cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đưa tay tóm lấy cổ Thời Tễ nhưng Thời Tễ lại nhanh nhẹn né được.
Suýt chút nữa thì quên, thằng nhóc này hiện tại có hệ thống bàn tay vàng rồi, đúng là có thể muốn làm gì thì làm thật.
Vừa rồi, đầu ngón tay của Lê Thầm vô tình chạm vào cổ Thời Tễ, nơi làn da bị chạm vào có hơi nóng kỳ lạ, Thời Tễ cụp mắt xuống, trong đôi mắt đen như khói cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Thời Tễ giơ tay sờ lên cổ hắn, cách đó không xa, tâm tình của Lê Thầm đang rất dao động, toàn thân phát ra tín hiệu nguy hiểm là Thời Tễ lập tức cảnh giác.
Trong nhân thức của hắn, Lê Thầm lúc này đang là Omega đỉnh cấp, Omega đỉnh cấp mất khống chế sẽ như thế nào chính mắt hắn đã từng chứng kiến. Thời Tễ yên lặng lùi lại mấy bước, lặng yên không tiếng động đến gần cửa, ngay thời điểm hắn đang lặng lẽ thò tay muốn nắm lấy cánh cửa thì di động đặt trên giường thình lình vang lên.
Âm thanh bất chợt vang lên đánh vỡ không khí đang căng cứng, Thời Tễ bị tiếng chuông điện thoại này làm cho kinh sợ không cẩn thận va vào tay nắm cửa. Vật kim loại cứng nhắc nhô ra chọc vào bên hông mềm mại của Thời Tễ, một trận đau đớn kịch liệt chạy thẳng lên não, sắc mặt hắn trắng nhợt, cố nén đau đến lại gần mép giường.
Thời Tễ nghiến răng.
Hắn sẽ không bỏ qua cho người gọi điện thoại này đâu.
Đang nghĩ tới đây, Lê Thầm ở gần giường nhất đột nhiên chạy tới giật lấy điện thoại di động của Thời Tễ, cụp mắt liếc nhìn người gọi, sau đó giơ tay cao lên, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thời Tễ.
Thời Tễ cau mày: "Trả lại cho tôi."
Lê Thầm nghiêng đầu, không nhúc nhích.
Thời Tễ ngẩng đầu nhìn điện thoại, di động rung lên nhiều lần, âm thanh "ù ù" gấp gáp ám chỉ sự vội vàng của đối phương. Nhưng Lê Thầm lại đứng thẳng trước mặt Thời Tễ, bộ dạng trẻ con đoạt một món đồ chơi bướng bỉnh không muốn trả lại.
Hắn giơ tay lên cố gắng với lấy, đứa nhỏ trước mặt lên tục tránh né, Thời Tễ kiễng chân lên, ngay cả cổ tay của Lê Thầm cũng không thể chạm tới.
Tuổi dậy thì chết tiệt.
Thời Tễ tức giận nghĩ.
Lẽ ra trước đây hắn không nên cho Lê Thầm ăn như điên như vậy!
"Nhanh lên." Thời Tễ trừng mắt nhìn cậu, "Trả lại cho tôi!"
Lê Thầm cụp mi nhìn hắn, tiếp tục không dao động.
Bướng như lừa, Thời Tễ tức đến ngứa răng, hắn vươn tay bắt lấy cổ áo Lê Thầm kéo xuống, bắt thiếu niên phải cúi người, sau đó hắn thành công bắt lấy tay của Lê Thầm. Đối phương hoàn toàn có thể theo sát hắn, lớp cơ mỏng trộm dùng sức cho nên Thời Tễ nửa ngày cũng không thể kéo cánh tay của Lê Thầm xuống.
Có cái gì đó không đúng.
Thời Tễ cau mày.
Thiết lập của cậu ta không phải là thân thể yếu nhược đẩy cái liền ngã sao?
Tuy rằng Lê Thầm đã sớm đi chệch khỏi cốt truyện gốc nhưng Thời Tễ vẫn cứ dùng thiết lập nguyên bản để tự an ủi bản thân.
Thời Tễ hoang mang nhéo nhéo cơ bắp rõ ràng của Lê Thầm.
Sau đó cần thận hỏi: "Cậu nâng tạ à?"
"Nâng tạ?" Lê Thầm chớp mắt, hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Thời Tễ: "Không có, chỉ là em bảo Giang Mặc chạy bộ buổi sáng với em thôi."
Sau đó cậu hỏi ngược lại: "Không phải anh thích Alpha có vóc dáng tốt như Giang Mặc sao?"
Lê Thầm dựa sát gần hắn, gương mặt vẫn là chú chó con đó.
Thời Tễ dại ra.
Nhân vật chính thụ dễ thương đáng yêu trong nguyên văn nháy mắt tan thành mây khói.
---
Dạo này bận chuyện cty với bận làm lễ tốt nghiệp nên mọi thứ có hơi cập rập tý. Từ giờ mình lại đăng truyện đều lại nha mọi người.
Cảm ơn các bạn đã vẫn ủng hộ mình (mặc dù mình lề mề zl) và chúc các bạn Giáng sinh vui vẻ bên cạnh gia đình và những người yêu thương