Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 44: Mơ ước






Editor: tè ré re

---

Những vết nước trên bàn dần dần biến mất.

Kỷ Thời Sơ thu hồi tầm mắt, cố tình hạ giọng tiếp tục nói: "Vụ tai nạn xe hơi nhiều năm trước thật sự là không thể tưởng tượng được, nhất là khi biết được giáo sư Thời và giáo sư Tống từng là thành viên của tổ chức, tôi cảm thấy chắc chắn giữa hai bên hẳn phải có một mối quan hệ nào đó."

Giọng hắn trầm thấp, mỗi chữ nói ra đều chuẩn xác mà nện vào tim Thời Tễ.

"Phải biết rằng, tổ chức này không cho phép tồn tại sự thất bại, cũng không cho phép nhân viên bên trong tiết lộ cơ mật.: Kỷ Thời Sơ nói, "Đến nỗi những tin tức khác......"

Hắn đột nhiên dừng lại, dư quang liếc về cánh cửa phía sau rồi khẽ cười một tiếng: "Thời tiên sinh, tai vách mạch rừng."

Nghe được lời này Thời Tễ trong nháy mắt rùng mình, vô thức quay đầu nhìn về hướng Kỷ Thời Sơ đã nhìn.

Ý của Kỷ Thời Sơ là vừa rồi ở bên ngoài có người đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ ?

Sẽ là ai ?

Chẳng lẽ ngay cả nơi này của Kỷ Thời Sơ mà cũng có người nằm vùng sao ?

Thời Tễ nuốt khan, hai tay giấu dưới gầm bàn nhéo nhéo đùi, lớp mồ hôi mỏng trên trán vừa khéo bị khí lạnh trong phòng cuốn đi.

"Tôi đề nghị Thời tiên sinh nghiêm túc suy xét một chút."

Kỷ Thời Sơ không chớp mắt nhìn Thời Tễ, người đàn ông trong mắt hắn lúc này môi hơi trắng bệch, đôi mắt đen như khói tràn đầy bất an, những lời nói vừa rồi dường như có tác động mạnh mẽ đến hắn nhưng Kỷ Thời Sơ vẫn cho hắn thời gian để bình tĩnh lại.

Đầu óc Thời Tễ thực sự rất hỗn loạn, dù sao những thông tin mà hắn nhận được đều là thứ cho tới nay hắn chưa bao giờ gặp qua.

Cốt truyện gốc xoay quanh ba nhân vật chính, mọi diễn biến đều được thuật lại dưới góc nhìn của nhân vật chính thụ Lê Thầm, thân thế cậu, chuyện xưa của Thời Tễ, bao gồm một số âm mưu ẩn giấu trong các xó xỉnh đều chỉ được đề cập sơ lược.

Thời Tễ nhận ra rằng nhiệm vụ thất bại của mình có lẽ đã khiến cốt truyện ban đầu chuyển sang một hướng khác không thể tưởng tượng được, nói cách khác là mạch truyện lúc này đã tự mình thay đổi, và thứ hắn có trong tay chỉ là một quyển công lược sai lầm.

Hắn không thể đoán trước được phần còn lại của câu chuyện sẽ phát triển như thế nào.

Một lúc lâu sau, Thời Tễ mới từ từ tỉnh táo lại, lông mi run lên mấy cái sau đó nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại là tôi?"

Kỷ Thời Sơ sững sốt vài giây trước câu hỏi của hắn.

"Kỷ tiên sinh có lẽ đã đánh giá tôi quá cao." Thời Tễ nhếch lên khóe môi, trên mặt nụ cười thập phần ảm đạm, "Tôi không nghĩ mình có thể giúp Kỷ tiên sinh hoàn thành kế hoạch của mình."

Hắn và Kỷ Thời Sơ chỉ mới gặp nhau ba lần nhưng Kỷ Thời Sơ đã giải thích rõ ràng mọi chuyện về tổ chức kia, Thời Tễ thực sự không thể nghĩ ra lý do tại sao Kỷ Thời Sơ lại tin tưởng hắn như vậy.

Phải biết rằng trong nguyên văn Kỷ Thời Sơ gần như hận nguyên chủ đến tận xương tủy.

Thời Tễ nhìn Kỷ Thời Sơ, cố gắng tìm câu trả lời trong ánh mắt hắn.

Kỷ Thời Sơ không trả lời hắn ngay.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hắn ta thấp giọng trả lời: "Nói ra Thời tiên sinh hẳn sẽ cảm thấy hơi khó tin."

"Nhưng tôi đối với Thời tiên sinh......có một loại cảm giác kỳ lạ."

Vừa nói những lời này xong, giây tiếp theo Kỷ Thời Sơ liền cảm giác được một ánh mắt trần trụi nhìn thẳng vào trán mình.

Có lẽ là do ánh mắt của đối phương quá hung hãn.

Lê Thầm thậm chí không thèm che giấu vẻ chán ghét trong mắt mình, biểu tình trên mặt Kỷ Thời Sơ cứng đờ, hắn không ngờ lại có cảm giác như vừa nhìn thấy một con chó hung ác đang bảo vệ thức ăn của mình.

Ác liệt lại hung dữ, như thể nếu hắn ta dám vươn tay chạm vào Thời Tễ, con chó hung ác phía sau sẽ lập tức nhe ra hàm răng sắc nhọn cắn đứt ngón tay của hắn.

Rõ ràng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Kỷ Thời Sơ lại nhìn Thời Tễ, người đàn ông đối diện quay lưng về phía thiếu niên đằng sau, căn bản không nhận ra sự thay đổi của cậu.

Hắn cười có lỗi với Lê Thầm: "Cậu trợ lý đừng hiểu lầm, không phải loại cảm giác như cậu nghĩ đâu."

Do dự nửa giây, Kỷ Thời Sơ bổ sung:

"Không có ai mơ ước anh trai của cậu cả."

Lời này vừa nói ra, Lê Thầm liền dời mắt, hạ tầm mắt nhìn về phía đỉnh đầu Thời Tễ, sau đó đưa tay gạt đi tóc mai của người đàn ông, để lộ xương tai trắng sáng của đối phương.

Hắn cúi xuống bên tai Thời Tễ thấp giọng nói: "Khi nào thì anh đi? Em mệt rồi."

Thời Tễ liếc hắn một cái: "Chờ một chút."

Hắn mấp máy đôi môi mỏng định tiếp tục nói gì đó với Kỷ Thời Sơ nhưng Lê Thầm ở một bên không cho hắn một cơ hội nào, cậu cố ý ghé sát vào tai Thời Tễ, chóp mũi cọ vành tai lành lạnh.

Sau đó không nói một lời, cậu hạ mi nhìn anh trai mình bắt đầu đỏ mặt đúng như cậu mong đợi.

"Này...?!" Thời Tễ kinh hô một tiếng nho nhỏ, hắn phản ứng kịch liệt mà nâng tay che lỗ tai mình lại, ý thức được Kỷ Thời Sơ còn ở đây, hắn hạ giọng, "Lê Thầm, đừng có xằng bậy."

"Em nói." Lê Thầm kéo dài giọng, "Em mệt rồi."

"Bây giờ hoặc là anh đi khỏi đây."

"Hoặc là..."

Cậu đảo mắt nhìn Thời Tễ.

"Em sẽ ngồi trên đùi anh."

Sáu chữ táo bạo và lớn mật lọt vào tai Thời Tễ khiến hắn không khỏi líu lưỡi, hận không thể ngay lập tức bịt cái miệng nói lời bậy bạ này của Lê Thầm.

Hai người bọn họ nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ ai, Kỷ Thời Sơ bên kia thì ngược lại cúi đầu cười cười, tiếng cười khẽ của hắn càng chọc cho Lê Thầm khó chịu.

Thực ra ngay từ lúc bước vào cửa cậu đã cảm thấy khó chịu rồi.

Thời Tễ là Beta cái gì cũng không biết, không khí tràn ngập hỗn độn tạp hương mùi rượi Scotland làm Lê Thầm cả người không được tự nhiên, tin tức tố của Alpha cường thế đánh dấu lãnh địa của mình khiến mỗi một người tiến vào không gian này đều trở thành vật sỡ hữu của hắn.

Đặc biệt là Thời Tễ.

Một Beta không tì vết nhưng luôn có thể bị vấy bẩn.

Đối phương chỉ mất một phút, tin tức tố hương rượu Scotland đã hoàn toàn lấn át mùi hoa diên vĩ trên cơ thể Thời Tễ, tin tức tố Alpha bá đạo đậm đặc chạy khắp cơ thể Thời Tễ làm Lê Thầm khó chịu, khiến Lê Thầm suýt chút nữa thì ra tay đánh người.

Ngay khi thái dương cậu đang đập thình thịch, hệ thống của cậu kết nối với sóng não và nói với cậu rằng Alpha có mùi tin tức tố rượu vang Scotland này sẽ là người yêu tương lai của cậu.

Người yêu ?

Lê Thầm cảm thấy đặc biệt buồn cười.

Chưa bao giờ cậu chán ghét một mùi tin tức tố nào đến như vậy.

Mà người đàn ông tên Kỷ Thời Sơ trước mặt này cũng gian trá xảo quyệt y hệt tin tức tố của hắn.

Lê Thầm nhìn thấu, người đàn ông này đang từng bước một hạ Thời Tễ vào mưu kế mà hắn bày ra.

Nhưng anh trai cậu lại thật ngây thơ, xém chút nữa là tự nguyện nhảy vào bẫy rập này rồi.

Kỷ Thời Sơ ngồi đối diện Thời Tễ nhìn về Lê Thầm, trên mặt vẫn mang theo ý cười, hầu kết hắn lăn lộn vài cái nói: "Xem ra em trai Thời tiên sinh thật ỷ lại vào ngài."

Hắn thình lình nói như vậy làm Thời Tễ ngơ ngác một hồi.

Lê Thầm ở phía sau đột nhiên tiến lại gần, cậu dùng hai tay ôm lấy vai Thời Tễ như muốn cuốn cả người hắn vào lòng ngực mình.

Alpha trước mặt không nói tiếng nào lặng lẽ phóng ra tin tức tố của mình như muốn áp chế sự kiêu ngạo kia của Lê Thầm, nhưng hắn không ngờ được thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này toàn là xương cứng, không biết cậu đã tháo miếng dán ức chế xuống từ khi nào, tin tức tố của Omega cũng không khống chế được mà xâm nhập lại gần hắn.

Kỷ Thời Sơ cau mày.

Mùi rượu Scotland cùng hương hoa diên vĩ dây dưa kịch liệt nhưng lai không giống những Alpha và Omega khác, sau khi tiếp xúc tin tức tố của đối phương lại không sinh ra phản ứng sinh lý, Kỷ Thời Sơ nghiêm túc nghĩ nghĩ cuối cùng cũng tìm được một từ có thể hình dung được trường hợp trước mắt này---đánh nhau.

Đúng vậy, một Omega thấp kém đang có ý đồ dùng tin tức tố của mình để cảnh cáo Kỷ Thời Sơ---một Alpha.

Mùi hương hoa diên vĩ quán quanh chóp mũi lại càng nồng đậm thêm mấy phần, Omega đứng phía sau Thời Tễ không ngừng phóng thích tin tức tố của mình, thời gian càng trôi đi, ánh mắt Kỷ Thời Sơ không khống chế được mà trở nên tối sầm.

Phóng một lượng tin tức tố nồng đậm như vậy về phía Alpha......

Cậu ta không muốn sống nữa sao ?!

Cho dù tin tức tố của đối phương không mang theo ý vị ham muốn tình dục nào nhưng qua một khoảng thời gian dài bị quấy nhiễu Kỷ Thời Sơ thân là Alpha vẫn theo bản năng mà xảy ra một chút phản ứng, thái dương hắn chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, khẽ run khóe môi: "Cậu......"

Lê Thầm mặt không biểu tình nhìn hắn, thậm chí cậu còn cúi xuống dùng gương mặt thân mật mà cọ cọ sườn mặt của Thời Tễ.

Trong số ba người có mặt ở đây, chỉ có Thời Tễ là không cảm nhận được trận chiến thầm lặng này.

Hắn nhìn khuôn mặt đang dần tái nhợt của Kỷ Thời Sơ.

"Kỷ tiên sinh, ngài không sao chứ?" Thời Tễ nhẹ giọng hỏi.

Kỷ Thời Sơ không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm Lê Thầm ở phía sau.

Mùi của hai loại tin tức tố gần như nhấn chìm không khí xung quanh, Kỷ Thời Sơ kêu rên một tiếng, sau đó hắn mới chú ý tới sắc mặt bình tĩnh như thường của Omega trước mặt, trừ bỏ ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, biểu hiện của cậu ta như thể một Beta không bị ảnh hưởng và không cảm nhận được tin tức tố.

Sao lại thế này?

Cậu ta không cảm nhận được tin tức tố của mình sao ?

Không, chắc chắn có điều gì đó không thích hợp ở đây.

Kỷ Thời Sơ một tay nắm chặt góc bàn, hơi nóng chảy trong mạch máu khiến hắn gần như sụp đổ, tin tức tố của Omega trực tiếp đưa hắn vào thời kỳ mẫn cảm, loại cảm giác như có ngọn lửa thiêu đốt xương cốt này hắn đã lâu rồi không trải qua.

Anh nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, gian nan bước từng bước về phía Lê Thầm.

Trong nháy mắt Kỷ Thời Sơ đột nhiên nhận ra được vừa rồi dùng tin tức tố khiêu khích vị Omega này hoàn toàn là lựa chọn sai lầm.

Hiện tại hắn phải làm cho Omega này dừng lại.

Không thể lại tiếp tục phóng thích tin tức tố nữa.

Kỷ Thời Sơ thở dốc, đôi mắt đỏ hoe, lao tới trước mặt Lê Thầm vài bước nắm lấy cổ áo của đối phương.

Bộ dáng thân sĩ kia bị hắn vứt đến sạch sẽ, hô hấp Kỷ Thời Sơ trở nên run rẩy

"Dừng lại."

"Nhanh lên...dừng lại!"

Lê Thầm bị hắn bắt lấy cổ áo nhưng vận không lên tiếng, Thời Tễ vẫn đang ngồi trên ghế cũng đứng dậy, vô thức nắm lấy cánh tay của Lê Thầm.

Bộ dáng không khống chế này của Kỷ Thời Sơ tất nhiên sẽ chọc giận Lê Thầm, mặc dù hắn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này, tại sao hai tên này tự như lại lao vào đánh nhau nhưng hắn vẫn giữ chặt Lê Thầm, đề phòng cậu đột nhiên mất khống chế.

Ngoài dự đoán chính là Lê Thầm trông bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

"Tôi nói..." Kỷ Thời Sơ hơi thở nóng bừng, "Dừng lại!"

【Ký chủ! Ký chủ! Cậu không thể như vậy! Cậu còn phải cùng vai chính công hai phát triển tình cảm mà !】

Ngay cả 0373 cũng không nhịn được mà nhảy ra hô to với Lê Thầm.

Chỉ có Lê Thầm là không có chút phản ứng nào, cậu mặt vô biểu tình nhìn Alpha đang xao động trước mặt, khinh thường mà cười một tiếng.

Ước số phấn kích ẩn núp trong cơ thể trong nháy mắt bùng lên như ngọn lửa, bàn tay nắm cổ áo của Kỷ Thời Sơ không ngừng run lên, hắn hít sâu vài hơi theo bản năng cúi đầu về phía cổ Lê Thầm.

Một giây tiếp theo hắn tựa hồ nhìn thấy cái gì, con ngươi đỏ thẫm đột nhiên co rút lại, Kỷ Thời Sơ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to.

"Cậu là..." Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên kinh ngạc, cuối cùng hắn không thể tin được mà nhẹ nhàng thốt ra: "...vật thí nghiệm?"

Lê Thầm cụp mắt nhìn Kỷ Thời Sơ, cậu nắm lấy tay Alpha dễ dàng kéo hắn ta ra khỏi mình sau đó ôm lấy Thời Tễ đang ở bên cạnh, mở cửa ra ngoài mà không quay đầu lại.

Cùng lúc Thời Tễ và Lê Thầm rời đi, người trợ lý đang ngồi xổm ngoài cửa xông vào, sau khi nhìn thấy Kỷ Thời Sơ quỳ trên mặt đất, anh ta sửng sốt chạy tới định kéo Kỷ Thời Sơ lên khỏi mặt đất.

Kỷ Thời Sơ không để ý đến bàn thân đang run rẩy, đôi mắt hắn đỏ hoe nhìn trợ lý trước mặt, hắn nâng tay lên: "Đưa bức ảnh kia cho tôi!"

Trợ lý muốn gọi người đến tiêm thuốc ức chế cho Kỷ Thời Sơ trước nhưng Kỷ Thời Sơ không chút do dự ngăn cản, anh ta đành bất đắc dĩ không còn cách nào khác mà lấy ra một bức ảnh nhỏ chụp một tập thể từ trong túi.

Kỷ Thời Sơ cầm lấy cụp mắt nhìn kỹ, ảnh đã cũ, hình ảnh không rõ lắm nhưng hắn vẫn nhìn thấy trong tập thể mười lăm cá nhân có một thiếu niên đứng ở ngoài rìa

Đầu ngón tay hắn run lên

Cậu bé trong ảnh nhìn qua ước chừng chỉ có sáu, bảy tuổi, điều đáng chú ý duy nhất là...

——Cậu ta có khuôn mặt rất giống Lê Thầm.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Thời Tễ bị Lê Thầm túm chạy như điên.

Cuối cùng hắn thật sự không chịu nổi nữa nên lôi kéo Lê Thầm buộc cậu phải dừng lại, vừa rồi chạy điên cuồng như thi Marathon, Thời Tễ---người đã lâu không tập thể dục nửa ngày cũng không bắt kịp được nhịp thở của mình.

"Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Hắn khẽ thở dốc, tim đập trong lồng ngực đập thình thịch, Lê Thầm đang quay lưng về phía hắn đột nhiên xoay người, mím chặt môi kéo Thời Tễ vào lòng.

Nhịp tim của thiếu niên gần như che lấp nhịp tim của Thời Tễ.

Thời Tễ hơi giật mình.

Lê Thầm cụp mi xuống, hai tay ôm thật chặt vòng eo săn chắc của Thời Tễ, sau khi nghe thấy hơi thở vương vấn của người đàn ông bên tai mình, cậu liền thở dài.

"Anh---"

"Về sau ngoài em ra anh đừng tin ai nữa."

"Được không anh?"

Giống như em chỉ tin tưởng mình anh vậy.

Ngữ điệu của cậu gần như là van xin, Thời Tễ khó hiểu mà nhăn mày, Lê Thầm nhắm mắt lại dựa vào người Thời Tễ mà nhẹ nhàng cọ cọ hai cái.

Theo sau đó là nhiệt độ không ngừng tăng cao của Lê Thầm, Thời Tễ không kịp phản ứng với cổ nhiệt khí cùng với tiếng thở hổn hển bên tai này của cậu.

"Cậu sao vậy?"

Thời Tễ chớp mắt, tay giơ lên giữa không trung, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên hạ xuống hay không.

【 Ký chủ, 0373 chỉ có thể giúp cậu ngăn chặn phần lớn tin tức tố, còn lại số ít không thể ngăn chặn vẫn sẽ ảnh hưởng cậu. 】

Giọng nói của 0373 vang lên yếu ớt, chỉ trong một câu Thời Tễ đã đại khái đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì.

【 Đó là vai chính công á ! 】0373 rõ ràng có chút không hiểu,【 Cậu nháo đến ầm ĩ với hắn như vậy để làm gì chứ! 】

【 Thật đáng giận mà, tên pháo hôi độc ác này chắc chắn đã làm gì đó với cậu! Khiến cậu như bị che mù hai mắt vậy ! 】

0373 không ngừng gào hét, nếu như nó có thực thể phỏng chừng đã tức giận đến mức giậm chân rồi.

Lê Thầm, người đang ôm Thời Tễ, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cậu thoạt nhìn đúng thật là bị ảnh hưởng bới tin tức tố, phần lưng toát mồ hôi ướt đẫm quần áo.

Nếu Thời Tễ không ở đây, ảnh hưởng này đối với cậu mà nói là không đáng kể chút nào.

Nhưng hiện tại Thời Tễ lại ở trong ngực cậu, cậu không khỏi muốn ra vẻ đáng thương một chút.

Vì thế Lê Thầm ôm Thời Tễ chặt hơn, hít lấy mùi hương trên tóc Thời Tễ.

"Anh."

Cậu thì thầm.

"Em thấy khó chịu quá."

Giọng nói mềm mại, như thể là đang......

Làm nũng.

Thời Tễ cảm thấy đầu mình ong ong.