editor: tè ré re
---
Sau khi Thời Tễ trở về nhà, văn kiện che trời lấp đất đạp hắn đến choáng váng mặt mày.
Hắn nhìn chằm chằm văn bản rậm rạp trên máy tính, cảm thấy nhức nhức cái đầu, gõ máy tính một cách thất thần, nửa giờ sau, Thời Tễ nhìn vào tài liệu dày đặc phông chữ màu đen trước mặt, đầu ngón tay lơ lửng trong không khí chậm chạp không rơi xuống.
"Ừm... Thời tiên sinh, Lâm tỏng bên kia đã bắt đầu thúc giục chúng ta, cuộc họp lần trước..." Thư ký đứng một bên nói nửa câu thì thấy Thời Tễ không có phản ứng gì, cô cau mày khó hiểu gọi: "Thời tiên sinh?"
Lúc này Thời Tễ mới định thần lại, hít một hơi thật sâu, liếc nhìn hồ sơ điện tử trên màn hình rồi đóng máy tính lại.
"Nói." Hắn mấp máy môi mỏng.
Thư ký nhìn bộ dáng của hắn có chút nghi hoặc, do dự một lát mới thận trọng nói: "Gần đây ngài... có chút không khỏe sao?"
Cô đã muốn hỏi từ lâu, so với trước đây, dù là cách cư xử hay những chuyện khác, hoàn toàn như hai người khác biệt.
Nhưng lại sợ Thời Tễ hiểu lầm, thư ký nuốt khan vội vàng bổ sung: "Nếu ngài mệt mỏi xin hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp ngài bỏ bớt một số thứ không cần thiết."
Khi thư ký nói câu này, trong đầu Thời Tễ vang lên một hồi cảnh báo của hệ thống, nói rằng có nguy cơ nhân vật phụ trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật, trong lòng Thời Tễ bỗng nhiên thắt lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chuyện văn kiện đột nhiên biến mất cô cũng không phải không biết, gần đây Nghiêm tổng bên kia truyền đến chút tin tức, vì giải quyết chuyện này cho nên tốn không ít sức."
Để giải thích những nghi ngờ của thư ký, Thời Tễ không thể không dọn ra Nghiêm Quảng Thịnh đã lâu không online.
Thư ký nghe xong liền gật đầu hiểu ý: "Thì ra là thế, ngài vất vả rồi."
Cô vừa nói xong, âm thanh cảnh báo của hệ thống cũng biến mất.
Thời Tễ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đổi chủ đề: "Lê Thầm gần đây thế nào?"
"Lê...Lê thiếu gia?" Thư ký lắp bắp nói: "Cậu ấy – cậu ấy ở trường học hẳn là khá tốt."
Thời Tễ nghe xong thì bất mãn mà chậc lưỡi một tiếng.
"Không phải tôi đã sắp xếp người đến trường để mắt tới cậu ta rồi sao? Báo cáo tình hình chi tiết cho tôi."
Nói xong, hắn chắp tay lên bàn rồi tựa lưng vào chiếc ghế phía sau.
Thư ký khó hiểu nhìn Thời Tễ, nàng dường như không hiểu vì sao ông chủ mình đối với vị gửi nuôi trong nhà kia
Nàng lẩm nhẩm
Quan tâm như em trai vậy.
Sáng nay vệ sĩ đã báo cáo với cô về tình hình của Lê Thầm ở trường, nhưng cô không nghe kỹ mà chỉ mơ hồ nhớ được nội dung đại khái.
Thư ký do dự rối rắm tìm từ, một lúc sau mới nói: "Vâng... Lê thiếu gia kỳ thật ở trường cũng không gặp phải chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay hình như có một nhóm người tới tìm cậu ấy. Tôi không rõ họ là ai, họ luôn ở cổng trường hỏi thăm Lê thiếu gia, nhưng ..."
Cô chưa kịp nói xong thì Thời Tễ đã đứng dậy, chiếc ghế bên cạnh trượt về phía sau, đập vào tủ sách phía sau.
Tiếng động lớn khiến thư ký giật mình, cô mở to mắt, đôi môi tô son đỏ mọng hơi hé mở.
Thời Tễ trực tiếp kéo chiếc áo khoác treo trên giá áo, vội vàng nói "Đến cao trung 11 ngay" rồi lao ra khỏi thư phòng mà không nói một lời.
Chiếc xe màu đen phóng nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cổng trường cao trung 11. Tài xế ngồi ở ghế lái bước xuống xe trước, đi đến vị trí của Thời Tễ giúp hắn mở cửa, giơ tay che trên đỉnh đầu Thời Tễ.
"Thưa ngài, ngài có cần tôi vào báo hiệu trưởng ra chào ngài không?" Tài xế thấp giọng hỏi.
Thời Tễ lắc đầu đi về phía trường học.
Bên ngoài trường trung học số 11 được bao quanh bởi một bức tường thấp, phía bên phải hướng ra sân chơi, Thời Tễ dừng lại, vừa lúc nhìn thấy lớp 2-3 đang học thể dục.
Ánh nắng thiêu đốt chói chang trên đầu các thiếu niên thiếu nữ, gió thổi qua tai cũng nóng như thiêu đốt, không cần tìm kiếm, Thời Tễ liếc mắt đã nhìn thấy Lê Thầm đang đứng ở hàng ghế sau.
Cậu mặc chiếc đồng phục sơ mi ngắn tay mùa hè của trường, bộ quần áo màu trắng có cổ màu xanh nhạt, ống tay áo dài đến nửa cánh tay thon dài.
Cậu đứng thẳng quay lưng về phía Thời Tễ, bạn cùng lớp đứng trước mặt Lê Thầm chạy vòng quanh, chuyền quả bóng rổ trong tay cho cậu, Lê Thầm vững vàng bắt lấy rồi nhanh chóng dẫn bóng chạy, giây tiếp theo cậu nhảy lên, cơn gió nóng nực vén áo cậu để lộ vòng eo thon gầy, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cậu đánh một quả ba điểm đẹp mắt.
Toàn trường im lặng vài giây, sau đó bùng lên những tiếng hò reo cuồng nhiệt, thậm chí có vài bạn học nam chạy tới, vòng tay qua vai Lê Thầm, hưng phấn khoa tay múa chân về động tác hoàn mỹ vừa rồi của cậu.
Thời Tễ đứng đó trộm nhìn hết thảy hơi thở tràn đầy sức sống của thiếu niên, hắn nhìn chằm chằm nụ cười nhàn nhạt trên môi Lê Thầm, trái tim đang treo cao của hắn cuối cùng cũng quay trở lại vị trí ban đầu.
Có vẻ như thư ký đã nói đúng, Lê Thầm quả thực ở trường rất tốt, không bị bắt nạt, không đánh nhau với người khác và thậm chí có thể kết bạn với một vài người.
Chỉ là... Khi Thời Tễ nghĩ tới lời thư ký nói về một nhóm người đang hỏi thăm về Lê Thầm, vẻ mặt vốn thoải mái vốn có của hắn lại trở nên nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc rồi giơ tay vẫy tài xế cách đó không xa.
"Phái thêm mấy người canh gác bên ngoài, nếu có người hỏi Lê Thầm thì lập tức quay lại nói cho tôi biết."
Tài xế nghe xong cau mày khó hiểu, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi thẳng, môi mấp máy vài cái, cuối cùng nuốt xuống những lời định ra khỏi môi.
"Vâng."
Thời Tễ cảm thấy nhẹ nhõm, quay người trở lại xe.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Mấy ngày tiếp theo, Thời Tễ mỗi ngày đều lẻn đến cổng trường nhìn lén, nếu may mắn sau giờ học sẽ tình cờ gặp được Lê Thầm, nhưng phần lớn thời gian đều không thấy được.
Dù vậy, hắn vẫn vui vẻ chạy đến trường, hành vi kỳ lạ của Thời Tễ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả những người hầu trong nhà cũng thắc mắc tại sao Thời Tễ, người luôn thờ ơ với Lê Thầm, lại quan tâm Lê Thầm đến như vậy.
Thư ký nói với Thời Tễ về hiện tượng này, Thời Tễ nghe xong cười lạnh: "Có người dám cả gan tra hỏi Lê Thầm, mà Lê Thầm đang sống ở Thời gia, đây không thể nghi ngờ là đang uy hiếp Thời gia."
"Vừa rồi các người không bắt được những người này, bây giờ lại nghi ngờ tôi?" Thời Tễ cầm bút trong tay gõ gõ bàn, hắn nheo mắt, nhếch khóe miệng có chút lạnh lùng, "Vậy thì lần sau đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thời luôn thì sao?"
Ánh mắt sắc bén, thư ký ở một bên nhìn thấy liền vội vàng cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo của mình, giọng nói run run không khống chế được: " Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ? Thời tiên sinh?"
Thời Tễ chậm rãi chớp chớp mi, đặt cây bút trong tay xuống.
"Ai dám bàn tán chuyện này sau lưng tôi đều sẽ bị ném ra ngoài."
Giọng điệu của người đàn ông lạnh lẽo, thư ký vội vàng vâng dạ, sau đó cô nhìn thấy Thời Tễ đứng dậy chỉnh trang lại bộ vest, cô bước nhanh tới giúp Thời Tễ mặc áo khoác: "Thưa ngài, ngài lại đi đến trường học ạ?"
Thời Tễ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, xoay đồng hồ trên cổ tay hai lần, thư ký theo sát phía sau, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi tài xế xuống lầu.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, không biết khi nào trới đã bước sang đầu thu, lá trồng trong sân đã bắt đầu úa vàng, làn gió nhẹ nhàng đưa những chiếc lá xếp chồng trên mặt đất.
Vừa định bước ra khỏi thư phòng, Thời Tễ đột nhiên dừng lại, nói với thư ký phía sau: "Mang thêm cho tôi một ít quần áo."
Sau đó, Thời Tễ suy nghĩ một chút, bổ sung: "Loại giữ ấm."
Hắn nhớ trước khi đến trường, trong vali Lê Thầm chỉ mang theo mấy bộ quần áo ngắn tay, áo khoác đều được may bằng một lớp vải mỏng, chỉ dày hơn đồng phục thu đông trường phát một chút.
Thư ký mê mang chớp mắt nhưng không dám hỏi thêm nữa, gật đầu đồng ý, nói lát nữa sẽ bảo người hầu mang ra một ít quần áo giữ ấm.
Thời Tễ "Ừ" một tiếng rồi bước ra ngoài, hắn còn chưa kịp đứng vững thì bỗng nhiên từ dưới lầu truyền đến một trận mắng chửi dữ dội——
"Thời gia là nơi mày có thể ùy tiện đi vào sao?!"
"Cút ra khỏi đây mau!!"
Những âm thanh chói tai vang lên, chân Thời Tễ cứng đờ, hắn cau mày quay lại nhìn thư ký phía sau, nàng cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Hắn cúi đầu nhìn xuống lầu thì thấy một nam giúp việc đứng ở cửa, tay cầm cây lau nhà, một tay đặt lên eo uy hiếp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt.
Trông hống hách nhưng lại như một con chó canh gác trung thành, nam giúp việc đẩy vai người trước mặt và hét lên: "Cút khỏi đây! Nếu không ra khỏi đây, tao sẽ ra tay!"
Nói xong, hắn vung cây lau nhà trên tay hai lần, vẽ một vòng cung trên không, người kia buộc phải lùi lại vài bước để né tránh.
Chỉ đi được vài bước, Thời Tễ cuối cùng cũng nhìn rõ ai đang đến.
Lê Thầm mặc áo ngắn tay rộng màu trắng, đeo cặp đi học, kéo vali bên cạnh, tránh được sự tấn công của nam hầu, đứng yên một chỗ, sau đó giơ tay nắm lấy cây lau nhà đang vung về phía mình, trên đó thậm chí còn có nước thải, chất lỏng đục chảy xuống làm ướt cánh tay cậu.
Hắn ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn nam giúp việc trước mặt, người đàn ông này sững sờ trong giây lát vì bị phản công bất ngờ, đôi mắt mở to trông vô cùng kinh ngạc.
"Tránh ra." Lê Thầm nói, một tay nắm chặt cây lau nhà, gân trên mu bàn tay nổi lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng.
Nam giúp việc nuốt nước bọt, không hiểu sao người đứng trước mặt rõ ràng là Lê Thầm, tiểu tạp chủng vô ơn không biết tốt xấu, nhưng vào lúc đó, hắn không hiểu sao có cảm giác mình nhìn thấy Thời Tễ với vẻ mặt lạnh băng.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lê Thầm rất giống Thời Tễ khiến người giúp việc cảm thấy choáng váng trong giây lát, trong giây phút choáng váng đó, Lê Thầm nhân cơ hội chống trả, cậu nắm lấy tay cầm cây lau nhà và kéo thật mạnh khiến nam giúp việc mất thăng bằng ngã sấp mặt xuống đất.
Lê Thầm cụp mắt liếc nhìn tư thế xấu hổ của đối phương, sau đó không hề thay đổi sắc mặc kéo vali đi qua, bánh xe lăn qua mặt đất lát đá, sỏi văng tung tóe như cố ý đánh vào người nam giúp việc.
Cậu bước vào cửa được vài bước thì ngước mắt lên nhìn Thời Tễ cách đó không xa.
Hai người ngầm nhìn nhau một giây, sau đó mới nhìn đi chỗ khác, Lê Thầm xách vali lên lầu, Thời Tễ liếc nhìn bóng lưng của Lê Thầm, sau đó gật đầu, nhìn người đàn ông đã nằm trên mặt đất đã lâu, nghiêm mặt nói: "Trong nhà của ta làm loạn có quy tắc gì? Quản gia, đem hắn đem hắn xuống nhận lấy trừng phạt!"
Vương quản gia từ trong góc lao ra, hăng hái đáp lại và kéo nam giúp việc ra khỏi tầm mắt của Thời Tễ.
Chờ trong phòng khách không còn bóng người, Thời Tễ quay người bảo thư ký rời đi trước, sau đó lặng lẽ đi lên lầu.
Hắn đi thẳng về phòng ngủ, vừa vặn Lê Thầm đang đứng trong phòng đợi hắn, Thời Tễ cau mày nhìn cậu từ trên xuống dưới, đóng cửa lại nói: "Cậu về làm gì?"
Lê Thầm nhướng mày.
"Tôi xin giáo viên học ngoại trú rồi, không cần ở trong ký túc xá."
Thời Tễ nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vô thức hỏi: "Tại sao?"
Lông mi Lê Thầm khẽ run, cậu buông tay trên vali ra, tiến lại gần Thời Tễ mấy bước.
"Anh không muốn tôi làm vậy à?" Cậu nghiêng đầu khó hiểu, tựa hồ có chút bối rối mà rũ mắt, lộ ra vẻ khó xử, "Nhưng tại sao ngày nào anh cũng đến trường nhìn em?"
"Không phải là vì nhớ em sao?"
Lời nói thẳng thừng của cậu lọt vào tai Thời Tễ, sắc mặt Thời Tễ chợt trắng bệch.
Lê Thầm biết...
Làm sao cậu ta biết hắn luôn đến trường nhìn cậu ? !
Đồng tử Thời Tễ đột nhiên co chặt, lông mày nhíu lại: "Cậu phát hiện ra khi nào?"
Không thể nào, rõ ràng là hắn giấu rất tốt.
Trên mặt Thời Tễ hiện lên một tia mờ mịt, Lê Thầm không hề báo trước mà đến gần, khuôn mặt xinh đẹp gần như ngay trước mặt Thời Tễ, cậu ngước đôi mắt xanh lên, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chóp mũi tinh tế khẽ cọ cổ Thời Tễ.
Cậu cụp mi nhìn chằm chằm chiếc cổ áo được cài chặt của Thời Tễ, chiếc cổ thon dài bị trói buộc bởi một chiếc cà vạt màu đỏ sậm, nhưng Lê Thầm biết rõ làn da ẩn dưới lớp vải này mỏng manh đến mức nào, cảm giác chạm vào mịn màng dễ chịu khơi dậy sự thôi thúc muốn cắn anh ta.
Cho nên Lê Thầm chưa bao giờ ghét loại áo quần này, cậu rất muốn kéo cổ áo ra để lộ xương quai xanh xinh đẹp của Thời Tễ, những chiếc xương nhô ra đó theo hơi thở gấp gáp của anh mà lên xuống, Lê Thầm cảm thấy răng nanh của mình bắt đầu ngứa ngáy, tuyến thể ẩn sau gáy vô thức nóng lên.
Thiếu niên tới gần làm Thời Tễ vô thức cứng còng sống lưng, hắn liếc nhìn một bên khuôn mặt của đối phương, căng thẳng nuốt khan.
Yết hầu nhô ra của người đàn ông cuộn tròn lên xuống, Lê Thầm nhìn thấy vẻ cảnh giác của Thời Tễ giống như một con mèo dường như tùy thời tùy chỗ đều sẽ tạc mao, hắn không khỏi khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay lên cố ý vuốt dọc sống lưng Thời Tễ, Thời Tễ theo phản xạ run lên mấy cái, khóe môi mím chặt dần dần trắng bệch.
"Anh trai, anh không biết à?"
Lê Thầm cười khẽ.
"Anh có một mùi hương mà chỉ em mới có thể ngửi thấy."
"Cho nên dù anh ở đâu, em cũng có thể tìm thấy anh."
Lời nói của Lê Thầm ái muội mười phần, hơi thở nóng hổi phả vào một bên cổ làm tai Thời Tễ nóng bừng, ngón tay vô thức vặn xoắn vạt áo, chiếc áo vest đắt tiền bị hắn làm cho dúm dó, xuất hiện nếp nhăn rõ ràng.
Hàng mi cong cong của Thời Tễ khẽ run lên, hắn nhanh chóng đưa tay lên bịt một bên tai, giữ khoảng cách với Lê Thầm.
Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, bóng dáng Lê Thầm hiện rõ trong con ngươi hắn, thiếu niên nhìn hắn, hắn chỉ nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong con ngươi xinh đẹp của cậu.
Không đúng.
Cậu trở lại đây, thế cốt truyện của tôi phải làm như nào đây !??
Tuyến tình cảm phát triển kiểu gì đây !??
Suy nghĩ của Thời Tễ đột nhiên tan rã, biến thành một đống cát rơi rụng xuống đất.
Hắn sững người tại chỗ, như thể đã bấm vào nút tạm dừng, nửa ngày cũng không có phản hồi.
Lê Thầm kỳ quái cau mày, cậu lại đến gần Thời Tễ, nghiêng đầu cẩn thận nhìn vẻ mặt đờ đẫn của người đàn ông.
"Em..." Cậu ngập ngừng mấp máy môi.
"Quay lại."
Thời Tễ đột nhiên lên tiếng.
Lê Thầm nhất thời không có phản ứng.
Một giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Thời Tễ ngước mắt lên, khuôn mặt người đàn ông nghiêm nghị, không khí xung quanh dường như bị khí tức của hắn đóng băng.
Thời Tễ nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng và lặp lại.
"Tôi nói cậu quay lại."
Năm chữ ngắn ngủi này đều đánh mạnh vào trái tim Lê Thầm, nụ cười trong mắt cậu chợt tắt, cậu khó hiểu nhìn vào mắt Thời Tễ.
Người đàn ông trước mặt ngước mắt lên, nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
Lê Thầm dùng đầu lưỡi liếm liếm răng hàm, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh thật sự muốn đuổi em ra ngoài?"
"Vậy tại sao mỗi ngày anh lại chạy đến trường học của em?" Cảm xúc của cậu trong nháy mắt bùng lên, hai tay buông thõng bên hông cũng run rẩy.
"Tôi muốn đi đâu là chuyện của tôi." Thời Tễ nhàn nhạt nói: "Cậu cho rằng tôi đến đấy để gặp cậu sao?"
"Cậu ngây thơ quá rồi Lê Thầm, với tôi, cậu......"
Yết hầu Thời Tễ lăn vài vòng, đột nhiên cụp mi xuống, không dám nhìn Lê Thầm nữa.
"Không là gì cả."
Giọng điệu của hắn có chút không ổn định, âm thanh cuối cùng của từ cuối cùng vang vọng trong không khí.
Lê Thầm không nói gì mà chỉ cắn môi thở gấp.
Một lúc sau, Thời Tễ ngẩng đầu nhìn sang, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lê Thầm.
Đôi mắt của thiếu niên ươn ướt, cậu thực sự không thể hiểu được Thời Tễ muốn làm gì, đầu óc cậu nhức nhối với những suy đoán, thậm chí cậu còn muốn trực tiếp mổ trái tim của Thời Tễ để nghe xem lời nói của hắn thật sự là có ý gì.
"Đừng nói dối nữa." Cậu nói với giọng khàn khàn.
"Tôi thấy cổng trường có người của anh, bọn họ suốt ngày ngồi xổm ở ngoài cửa hỏi thăm tôi, tôi không tin đây là việc anh có thể làm."
[Cảnh báo! Kiểm tra đo lường nguy cơ nhân vật trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật cấp 1]
"Cho nên trực giác của em mách bảo rằng anh không thực sự—"
Hệ thống đột nhiên nhảy ra, phát ra âm thanh báo động, trái tim Thời Tễ trầm xuống, hắn nhanh chóng bước tới, đưa tay lên che lấy môi Lê Thầm.
Lời còn chưa nói xong của Lê Thầm đột nhiên bị chặn lại, cậu cau mày, cố gắng kéo tay Thời Tễ ra.
"Đừng nói nữa." Thời Tễ cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi lạnh, hắn không biết nếu kích hoạt quy tắc này sẽ nhận được hình phạt như thế nào.
Lê Thầm vô cùng bối rối, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Thời Tễ, lực kéo cổ tay đối phương của cậu đột nhiên tiêu tán.
Đôi đồng tử đen như khói của người đàn ông dường như đang cầu xin cậu điều gì đó.
Cậu chợt cảm thấy trong lòng run lên, sau đó, Lê Thầm từ trong cặp lấy ra một tờ giấy và một cây bút, nhanh chóng viết ra một dòng chữ.
Thiếu niên xoay tờ giấy trong tay đối diện với Thời Tễ, Thời Tễ cụp mắt xuống, đồng tử đột nhiên co lại.
Trên tờ giấy chỉ viết một câu---
Có phải anh đang bị khống chế hay không ?
---
editor: nhân vật chính thông minh làm người đọc khỏe gì đâu =)))