Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 26: Đồ nhát gan






Editor: tè ré re

---

Gió trên đỉnh tòa nhà ồn ào dị thường, bầu trời vốn đầy nắng trong nháy mắt bị mây đen che phủ, ánh sáng đột nhiên mờ đi, Thời Tễ gõ cửa trước mặt, vài tiếng "bang bang bang" quanh quẩn bên tai.

Lúc này tan học đã lâu, cả trường im lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng vài quả bóng rổ chạm đất trên sân, tuy nhiên sân chơi lại cách khá xa tòa nhà giảng dạy, sân thượng của của tòa nhà này thường bị khóa và rất ít người đến.

Thời Tễ còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Giang Mặc lại gọi Lê Thầm tới đây, hắn khoanh tay trước ngực, nhiệt độ đột ngột giảm xuống khiến Thời Tễ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh khó chịu, hắn dậm chân kiểm tra túi quần.

Đúng như dự đoán, hắn vội vàng ra ngoài quá nên không mang theo điện thoại.

Thời Tễ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt đầy mây đen che kín, tiếng gió ồn ào gào thét bên tai, buồn bã thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: "Sống già cái đầu hơn hai mươi năm, cuối cùng lại ngu ngốc tới mức bị lừa nhốt ở sân thượng."

Trời lúc này hình như sắp mưa, cây cối dưới lầu bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, sau đó gần như chỉ trong nháy mắt, một giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống chóp mũi Thời Tễ, những tia nước nhỏ bắn vào tròng kính, Thời Tễ sửng sốt vài giây, sau đó quay người mở cánh cửa phòng kho bỏ hoang phía sau.

Cửa sổ trong phòng kho đã cũ, gió mạnh ùa vào qua những vết nứt của kính vỡ, khung cửa sổ bằng gỗ kêu cót két, các vật dụng cũ kĩ chồng chất lại khiến căn nhà càng thêm tối tăm.

Thời Tễ tìm được một vị trí có chút che gió, ngước mắt nhìn xung quanh, đột nhiên có một tiếng sấm lớn nổ ra khiến Thời Tễ sợ hãi, nhất thời ngã xuống, sau vài giây sấm sét bị bóp nghẹt, tia chớp chói mắt xuyên qua bầu trời xám xịt chiếu sáng khung cảnh vốn đang tối tăm.

Đồ vật chất đống xung quanh tạo ra vài bóng đen trên mặt đất giống như những bóng ma ẩn náu trong bóng tối đang giương nanh múa vuốt đầy quỷ dị, cơn gió lạnh xuyên qua cổ áo của Thời Tễ khiến hắn bất giác rùng mình.

Chỉ trong chốc lát bên ngoài đã bắt đầu mưa to, tiếng mưa rơi xuống đất náo động cùng tiếng sấm sét hòa lẫn vào nhau khiến người ta vô cùng kinh sợ.

Thời Tễ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt mà nuốt khan, sau đó một tia sét khác đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt đang tái nhợt của Thời Tễ.

Hắn vô thức lùi lại vài bước, thẳng đến khi lưng chạm vào bức tường gồ ghề, xương bướm nhô ra cọ vào tường, một cảm giác nhoi nhói kích thích não bộ của Thời Tễ.

Đôi tay của Thời Tễ bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, một nỗi sợ kỳ lạ trước giờ chưa từng trải qua hiện tại đang bao bọc lấy hắn.

Bóng tối in trên mặt đất trở nên méo mó, Thời Tễ mơ hồ cảm thấy như có thứ gì đó đang ẩn nấp ở đâu đó mà hắn không thể nhìn thấy đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Những nỗi sợ hãi này đến không có lý do, nhưng đây cũng không phải là nổi sợ của hắn.

Thời Tễ chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ hai tay ra trước mặt, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình, sau đó mới nhận ra...

--Đây là phản ứng của cơ thể này!

Nó thuộc về nguyên chủ, rất đặc thù, gần như có thể coi là ký ức cơ bắp.

Hắn chợt nhớ ra trước đây mình cũng từng rơi vào tình huống này, nhưng cảm giác lần trước không mãnh liệt như bây giờ nên Thời Tễ cũng không coi trọng.

Nghĩ đến đây, một cảnh tượng kỳ lạ xẹt qua đầu Thời Tễ.

Mưa to.

Tiếng sấm.

Tai nạn xe cộ.

Hai xác người lớn.

Và tiếng trẻ con khóc thút thít không ngừng.

Hắn cảm thấy như thể mình đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, hoặc chính hắn là đứa trẻ đó, cảm giác như hắn đã từng trải qua, Thời Tễ mở to mắt nhìn những giọt nước mắt từng giọt rơi vào lòng bàn tay mình.

Hắn không muốn khóc, nhưng hắn không có cách nào điều khiển được cơ thể này.

Cảm giác ngột ngạt mãnh liệt khiến Thời Tễ gần như nghẹt thở, cơ thể run rẩy đến mức không thể ổn định trọng tâm, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh sáng rực rỡ của tia chớp trở nên đặc biệt đáng sợ.

【Cảnh báo! Mời ký chủ khống chế cảm xúc của mình, tránh bị ý thức của nguyên chủ ảnh hưởng! 】

【Cảnh báo! Mời ký chủ khống chế cảm xúc của mình, tránh bị ý thức của nguyên chủ ảnh hưởng! 】

【Cảnh báo! Mời ký chủ khống chế cảm xúc của mình, tránh bị ý thức của nguyên chủ ảnh hưởng! 】

Thời khắc hệ thống online, Thời Tễ đột nhiên cảm thấy tầm mắt của mình tối sầm lại, hắn vô lực ngã về phía trước, cả người nằm trên mặt đất, cằm va xuống nền đất, thế nhưng Thời Tễ cũng không cảm thấy đau đớn.

[Phát hiện ký chủ đang tự động tiêu hao sinh mệnh, hệ thống sẽ cưỡng chế giúp ký chủ khống chế. 】

Âm thanh hệ thống cừa vang lên, Thời Tễ liền cảm giác được cả người mình như bị điện giật, kịch liệt đau đớn mạnh mẽ cắt đứt đoạn ký ức trong đầu hắn, hắn ngã xuống đất co giật mấy cái, tay chân bắt đầu tê dại.

Đệt.

Thời Tễ thầm chửi rủa trong lòng.

Giúp người ta bằng cách phóng điện thế này á hả.

Thế thì khác qué gì đang trừng phạt hắn đâu.

hắn không ngừng chửi rửa hệ thống không đáng tin cậy, tất cả các cơ trên cơ thể hắn như bị kéo mạnh, Thời Tễ nhăn mặt đau đớn, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống giống như một cái vòi bị hỏng công tắc không thể ngăn lại.

Mọi thứ trước mắt Thời Tễ đều hoá thành màu đen trắng, trong đầu tựa như có hai thứ đang tranh đấu, lúc thì là ký ức của nguyên chủ Thời Tễ, lúc thì là dòng điện của hệ thống .

Nhưng người bị tra tấn chính là Thời Tễ, hắn ngã xuống đất lăn lộn vô tình đá văng đồ vật xung quanh, khi hắn ngã xuống đất, một lớp bụi dày bốc lên.

Mẹ nó chứ.

Ai thích nhiệm vụ thì đi mà làm đi, tôi đi chết đây.

Hắn nghĩ vậy.

[ Nhiệm vụ không thể ngừng giữa chừng, hệ thống khuyên kí chủ không nên dễ dàng bỏ cuộc. 】

Hệ thống đột nhiên mở miệng.

Thời Tễ khóc không ra nước mắt, thật muốn nhéo hắn một cái.

Có ai đó cứu tôi không.

Ai cũng được.

Gió ngoài cửa sổ trở nên mạnh hơn, mưa phùn khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, không biết tia sét nào lại đánh xuống, sấm sét xen vào chói tai khiến Thời Tễ cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ.

Đúng lúc này, cửa phòng kho đang đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy ra, mưa như trút nước ập vào, ướt sũng cả mặt Thời Tễ.

Hắn nheo mắt, khó khăn ngẩng đầu nhìn, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy bầu trời tối đen bên ngoài và bóng người đứng ngoài cửa.

Là ai?

Ngón tay đang run rẩy của Thời Tễ từ từ cuộn lại.

Đối phương tựa hồ không ngờ rằng ở đây lại có người, cậu đứng ngoài cửa sững sờ hơn mười giây, cuối cùng nhấc chân chạy về phía Thời Tễ.

Không biết có phải là bản năng sinh tồn hay không, Thời Tễ cảm thấy lúc đó thính giác của mình cực kỳ nhạy cảm, giữa sấm sét, thứ mà hắn có thể nghe rõ nhất chính là tiếng bước chân của đối phương.

Thời Tễ lắc đầu, bất lực nhìn đối phương dừng lại trước mặt mình, sau đó ngồi xổm xuống, mưa từ trên người cậu rơi xuống trên gò má lạnh buốt của Thời Tễ.

"Thời Tễ?" Đối phương lên tiếng, một thanh âm quen thuộc.

Lê Thầm.

Hắn không ngờ người tới lại là Lê Thầm.

Hơi thở của Thời Tễ đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cổ họng lại cảm thấy khô khốc và đau đớn như bị ai đó bóp chặt.

Lê Thầm dầm mưng bước tới, cau mày nhìn Thời Tễ ngã trên mặt đất, một tia sét chói lóa như thể giáng xuống đồ vật trong phòng kho, ánh sáng đột ngột khiến Lê Thầm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông.

Thời Tễ mặt đầy nước mắt, chiếc kính vốn trên sống mũi giờ đã mất đâu, mái tóc rối bù rơi vãi trên mặt đất, áo sơ mi trên người loang lổ dấu vết lốm đốm.

Vẻ chật vật này hoàn toàn không giống với Thời Tễ.

Hô hấp của Lê Thầm ngưng trệ trong giây lát, cậu đưa những ngón tay run rẩy hướng về Thời Tễ, nhưng giây tiếp theo lại bị người đàn ông trước mặt hất ra.

"Đừng lại gần đây."

Cậu nghe người đàn ông khàn giọng nói như vậy.

Thời Tễ cắn chặt môi.

Không phải

Hắn không muốn nói như vậy.

Thân thể này cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần.

Lê Thầm liếc nhìn mu bàn tay, sau đó nhướng mi, bắt gặp ánh mắt Thời Tễ.

Đôi đồng tử đen như khói của đối phương tràn ngập sự phản kháng không thể che giấu.

Vẻ mặt của hắn như thể đang cầu xin Lê Thầm đừng bỏ hắn ở lại.

Đây là loại cảm giác như thế nào?

Lê Thầm không thể nói được.

Giống như vị thần cao không thể với tới bỗng chốc biến thành một con mèo con bẩn thỉu, sợ Lệ Thầm sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mình.

"Đáng lẽ tôi không nên đến tìm anh." Lê Thầm nói, chậm rãi ngồi xổm xuống liếc nhìn mu bàn tay đau nhức của mình, sau đó khẽ nâng cằm, "Kỳ thực, tôi đã biết anh sợ sấm sét, đúng ra tôi nên nhốt anh lại và tra tấn anh."

Giọng cậu rơi xuống cùng tiếng sấm.

"Tôi nên trả thù anh vì đã những gì anh đã làm trước đây."

"Nhưng... Khi tôi trở lại ký túc xá, nhìn thấy anh không có ở đó, phản ứng đầu tiên của tôi chính là nhất định phải đi tìm anh."

"Cho nên anh xem, tôi thế mà tới tìm anh thật.""

"Còn anh thì sao? Lúc anh quyết định cứu tôi, anh có nghĩ thế không?"

Lê Thầm cụp mắt xuống, một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Thời Tễ, cậu nhìn chằm chằm Thời Tễ trước mặt, người đàn ông chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, nước mắt lại trào ra.

Những giọt nước mắt lấp lánh trượt xuống gò má, để lại vệt nước mắt dễ thấy trên má, khóe mắt đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ hai lần.

Vẻ ngoài mong manh của Thời Tễ dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ thành từng mảnh, không ngờ thế mà lại cứ thu hút Lê Thầm vươn tay ra.

Trong lòng cậu có một âm thanh đang kêu gào.

Chạm vào anh ta, làm anh ta hoàn toàn vỡ vụn.

Lê Thầm tháo thiết bị chặn cắn trên mặt xuống, tiếng chuông báo động lập tức vang lên, chói tai đến mức khiến Lê Thầm cảm thấy khó chịu.

Cậu cau mày thật chặt, đập mạnh nút chặn cắn trong tay xuống đất, chiếc chuông báo động nhỏ giấu bên trong đã bị cc phá vỡ hoàn toàn.

Một giây tiếp theo, sự chú ý của Lê Thầm lại quay về người đàn ông trước mặt, cậu dùng ngón tay vuốt ve gò má Thời Tễ, đầu ngón tay lấm tấm những giọt nước mắt trong suốt, sau đó dọc theo đường viền môi của cậu nhét vào trong miệng.

Vị chua xót trong giây lát bùng nổ, tràn ngập toàn bộ vị giác của cậu, chất lỏng trong suốt trượt xuống cổ họng theo yết hầu đi vào dạ dày, Lê Thầm cảm thấy một loại khoái cảm không thể giải thích được.

Đây chính là điều mà cậu luôn muốn được nhìn thấy, thậm chí đã vô số lần ảo tưởng về Thời Tễ.

Lê Thầm dùng tay gạt đi sợi tóc dính trên má Thời Tễ, đầu ngón tay mềm mại chậm rãi lướt qua làn da của đối phương, cẩn thận cảm nhận thân thể run rẩy của người đàn ông, phảng phất như những cái chạm này được phóng đại lên vô số lần, kích thích cảm giác thần kinh Lê Thầm.

Cậu vô thức nhếch khóe môi, nhéo cằm Thời Tễ, buộc người đối diện phải ngẩng đầu lên nhìn mình, Thời Tễ càng giãy dụa, sức lực cậu càng mạnh mẽ, cuối cùng chân trời lần nữa vang lên tiếng sống kinh động ù tai, cậu nhìn hốc mắt Thời Tễ lần nữa đỏ lên, sắc mặt tái nhợt.

Trông thật thảm hại.

Thật muốn rủ lòng mà thương hắn

Lê Thầm nhướng mày, Thời Tễ dùng đôi bàn tay lạnh lẽo tóm lấy cậu, giọng run run: "Cậu muốn làm gì?!"

Dòng điện của hệ thống bất ngờ đánh vào hắn, Thời Tễ chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, dựa vào sức mạnh cánh tay của Lê Thầm để chống đỡ phần thân trên của mình.

Tim dưới lồng ngực đang đập cực mạnh, đầu óc choáng váng khiến Thời Tễ cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thiếu niên trước mặt lại nở một nụ cười xấu xa ác liệt khiến Thời Tễ cảm thấy rất khó chịu.

Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống mấy lần, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Lê Thầm.

Lông mi Lê Thầm run lên, sau đó nụ cười xuất hiện trên khóe môi biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Thời Tễ thấy vẻ mặt của hắn càng ngày càng tệ, âm thầm hét lên có chuyện gì đó không ổn rồi.

Cùng lúc đó, một luồng điện mạnh lại quét qua cơ thể hắn, Thời Tễ trợn mắt, cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể như bị gãy vụn.

Cơn đau dữ dội không thể diễn tả được xuyên suốt cơ thể, đầu óc Thời Tễ trống rỗng, cơ thể lắc lư, sau đó đôi tay đang giữ cổ tay của Lê Thầm đột nhiên mất đi sức lực, hắn ngã thẳng về phía trước.

Sau đó, hắn bị người trước mặt vừng vàng tiếp được, ôm chặt hắn trong lồng ngực ấm áp.

Trước mắt Thời Tễ tối sầm, hắn chỉ có thể cảm nhận được bàn tay hơi nóng của Lê Thầm ôm lấy tai mình, ngăn cách những âm thanh ồn ào——

"Nếu sợ thì bịt tai lại đi."

"Đồ nhát gan."