Editor: tè ré re
---
Cơn gió nóng nực thổi qua tai, Thời Tễ chớp mắt, Lê Thầm mặt vô biểu tình đứng trước mặt nhìn hắn, bóng dáng hắn phản chiếu trong đôi mắt Vụ Lam Sắc, sự trầm mặc bao trùm.
Hai người ăn ý không ai lên tiếng, Thời Tễ nhìn khóe miệng Lê Thầm liên tục run lên, hồi lâu sau hắn định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Các cậu đang nói gì vậy?!" Giang Mặc, người đang ở trung tâm cuộc trò chuyện của hai người, không biết từ lúc nào đã chạy tới, dùng một câu cắt đứt sự bối rối đang lan rộng giữa Thời Tễ và Lê Thầm, đôi mắt xanh đậm của cậu ta nhìn vào giữa hai người nhảy xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Thời Tễ.
Giang Mặc thẳng lưng, ngoan ngoãn lớn tiếng: "Chào anh trai!"
Ba chữ mang theo khí chất trẻ trung phát ra, trực tiếp thu hút sự chú ý của Lê Thầm, cậu dời ánh mắt nhìn về phía Giang Mặc đang đứng chéo một bên, một cảm giác không nói nên lời vây lấy trái tim.
Thời Tễ quay đầu liếc nhìn Giang Mặc gật đầu có lệ, sau đó vô thức nhìn về phía nơi Giang Mặc vừa đứng, thấy thiếu niên còn lại đang đứng đó đã bỏ chạy khi thổ lộ thất bại.
Hắn thở dài thông cảm cho thiếu niên.
Không có cách nào, ai bảo vợ trong nguyên văn vợ chính thức của Giang Mặc là Lê Thầm làm chi.
Nhìn thấy người ngăn cản sự phát triển mối quan hệ đã thất bại, trái tim treo lơ lửng của Thời Tễ cuối cùng cũng quay trở lại, hắn thu ánh mắt lại nhìn về phía hai nhân vật chính đang đứng bên cạnh mình.
Rất tốt, hiện tại hắn chỉ cần tiếp tục thúc đẩy tuyến tình cảm của nhân vật chính phát triển——
Ngay khi Thời Tễ đang nghĩ cách tạo ra một tai nạn lãng mạn cho hai người, hắn đột nhiên nhận thấy có điều gì đó không ổn giữa hai nhân vật chính.
Đôi mắt sâu như biển của Lê Thầm nhìn thẳng vào Giang Mặc, vẻ mặt trầm xuống như thể cơn sóng dữ sắp nuốt chửng Giang Mặc, khuôn mặt lạnh lùng không có chút quan tâm nào đối với người trước mặt, trong đôi mắt sắc bén của cậu hung dữ đến mức Thời Tễ nghĩ rằng cậu ta sẽ lại giơ nắm đấm lên và đấm Giang Mặc thêm lần nữa.
Giang Mặc cũng có vẻ sợ hãi trước ánh mắt của Lê Thầm, sắc mặt tái nhợt, lông mi chớp chớp nhanh chóng không che giấu được sự hoảng sợ trong mắt, cậu chỉ không hiểu điều gì đã khiến Lê Thầm không vui, Alpha nhỏ đang căng thẳng nuốt nước bọt, vô thức lùi lại hai bước.
Với tư cách là người thúc đẩy tuyến tình cảm, hai nhân vật chính trước mặt hắn sao lại có biểu hiện như thể có thâm thù đại hận thế này, Thời Tễ trong nháy mắt rối bời.
Hắn cau mày bắt đầu nhớ lại từng bước mình đã làm trước đây, rõ ràng tất cả những thúc đẩy hắn làm đều không có sai sót nào, tại sao tình cảm hai người từ anh em chủ nghĩa xã hội một bước lùi xuống thành hai người xa lạ đối chọi nhau gay gắt thế này?
Nhiệt độ xung quanh trực tiếp giảm xuống điểm đóng băng, vốn là buổi chiều nóng nhất nhưng Thời Tễ đột nhiên cảm thấy cái lạnh như ập đến, hắn không khỏi run rẩy, sau đó do dự mấp máy môi, cố gắng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc.
Nhưng hồi lâu Thời Tễ cũng không nói được gì, cuối cùng Lê Thầm quay đi, chấm dứt sự im lặng quái dị.
Ngay lúc Lê Thầm quay đầu, Giang Mặc ở một bên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Thời Tễ nhìn hắn lau mồ hôi trên trán, đôi mắt ẩn sau tròng kính hơi mở to.
Kỳ quặc.
Thế giới này đã thay đổi.
Omega thậm chí còn có thể đe dọa Alpha.
Giang Mặc bình tĩnh lại, nuốt nước bọt, tuy rằng không biết mình đã làm sai điều gì nhưng Lê Thầm trước mặt quả nhiên đối với cậu tràn đầy địch ý, chỉ có thể cứng ngắc khóe miệng giật giật, lắp bắp nói: "Tôi, tôi nhớ ra tôi quên mang theo vài thứ, tôi-trở lại lớp học trước."
Nói xong, cậu ta lập tức quay người bỏ chạy mà không đợi Lê Thầm trả lời.
Tiếng ve kêu trên cây nghe chói tai, ánh nắng chiếu vào có chút nóng nực, Thời Tễ và Lê Thầm là hai người duy nhất còn lại trong sân chơi rộng lớn, bầu không khí vốn đã khô khốc lại càng im lặng, Thời Tễ chớp chớp mắt nói: "Cậu không trở về lớp học sao?"
Lê Thầm lắc đầu, lông mi dài run rẩy, trầm giọng đáp: "Tôi muốn về thay quần áo trước."
Nói xong, cậu hơi nghiêng người để lộ một vết bóng rổ lớn trên lưng: "Lớp thể dục lần trước có bạn cùng lớp vô tình ném quả bóng rổ vào người tôi."
Cậu chỉ vô tình nói, nhưng Thời Tễ càng cảm thấy đối phương cố ý.
Mặc dù bộ dạng mất kiểm soát của Lê Thầm khiến nhiều người sợ hãi nhưng đáy lòng họ vẫn coi thường Lê Thầm. Giáo viên, hiệu trưởng, bạn học, những người này dường như coi Lê Thầm như một dị loại tách biệt khỏi đám đông nên tìm mọi cách để khó xử cậu.
Thời Tễ nhìn chằm chằm khuỷu tay đỏ bừng của Lê Thầm, trong lòng cảm thấy khó chịu, không nói thêm gì nữa, dẫn Lê Thầm về phía ký túc xá của giáo viên.
Lê Thầm đi theo Thời Tễ, cúi đầu nhìn chằm chằm bóng dưới chân Thời Tễ, bóng hắn chỉ cách ngón chân cậu vài centimet, cậu chỉ cần tăng tốc đôi chân một chút là có thể trực tiếp dẫm nó.
Nhưng Lê Thầm lại tránh sang một bên, bóng đen phía sau liền di chuyển đến cạnh bóng của Thời Tễ, di chuyển thêm mấy bước nữa, bóng của hắn thành công chồng lên bóng của Thời Tễ, hai bóng đen hòa vào nhau, chỉ có thể nhìn hai khối nhô lên để phân biệt đâu là đầu.
Cậu nheo mắt lại, vào lúc đó, Lê Thầm có ảo giác như được hòa làm một với Thời Tễ.
Lê Thầm quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của Thời Tễ, lông mi của người đàn ông cong lên, trên má không có chút thịt nào, tựa hồ có thể dễ dàng nhìn thấy cốt cách xinh đẹp ẩn giấu bên dưới qua làn da mỏng manh.
"Cái kia..." Lê Thầm đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng lại.
Thời Tễ dừng bước quay người lại, không nói gì mà nghiêng đầu khó hiểu.
"Tại sao Giang Mặc lại có thể gọi anh..." Giọng nói của cậu dừng lại, lông mày hơi nhíu lại giống như đang cân nhắc có nên nói tiếp hay không, nửa phút sau, Lê Thầm nhắm mắt lại, bất chấp tất cả nói "...Tại sao Giang Mặc lại có thể gọi anh là anh trai?"
Những cảm xúc kìm nén gần như tràn đầy trong lồng ngực trong phút chốc bùng nổ, Lê Thầm nhìn Thời Tễ hỏi thẳng.
Rõ ràng người đã chung sống với Thời Tễ hơn mười năm là cậu.
Rõ ràng là Thời Tễ không thích xưng hô anh trai này.
Rõ ràng vừa nghe đến cái xưng hô này Thời Tễ sẽ lập tức phát hoả.
Nhưng tại sao... tại sao Thời Tễ lại nguyện ý để người khác gọi mình là anh trai.
Vô số câu hỏi liên tục nổi lên như bong bóng dày đặc, lúc này Lê Thầm chợt hiểu ra cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Ghen ghét, không cam lòng.
Cậu thực sự không thể chịu đựng được hành vi mờ ám của Thời Tễ.
Nhiều lần kéo mình lại gần, đồng thời cũng đẩy mình ra xa.
Ngón tay của Lê Thầm không ngừng mân mê vạt áo, đốt ngón tay gầy gò trắng nõn để lại vết đỏ.
Cậu không chớp mắt nhìn Thời Tễ đang kinh ngạc trước mặt, sau đó, Lê Thầm không chuẩn bị trước mà cởi cúc áo trên cổ, dùng sức kéo cổ áo xuống.
"Cái này." Lê Thầm chỉ vào cổ cậu, "Chắc chắn là anh viết."
Thời Tễ theo vị trí cậu chỉ nhìn thấy hai vết mực mờ trên làn da trắng trẻo của đối phương.
Vị trí quen thuộc trong nháy mắt gợi lên ký ức của Thời Tễ, sau đó hắn nhớ tới mình đã nhận được nhiệm vụ do hệ thống phát ra sau khi Lê Thầm hôn mê - trả thù Lê Thầm trong lúc cậu hôn mê.
Thời Tễ không thể dùng bất kỳ thủ đoạn tàn ác nào, chỉ có thể lấy cây bút trong phòng y tế và viết chữ "chó hư đốn" lên cổ Lê Thầm.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, Lê Thầm cư nhiên vẫn còn nhớ hai chữ này.
Thời Tễ thậm chí còn thấy chữ viết bị ban đầu dường như đã được chính Lê Thầm viết lại, vì vậy hai từ này lại trở nên rõ ràng hơn nhiều vào lúc này.
Yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, một cảm giác vô lý khiến Thời Tễ cảm thấy tê cả da đầu, hắn nhìn Lê Thầm đi về phía mình, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.
"Tôi luôn nghi ngờ, tại sao anh luôn muốn giúp tôi?" Lê Thầm nói thẳng.
"——Anh thật sự là Thời Tễ sao?!"
Ánh mắt đối phương sắc bén đến mức khiến Thời Tễ nhất thời không dám nhìn cậu, hắn cảm thấy Lê Thầm nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, Thời Tễ nhắm mắt lại đè nén vẻ hoảng sợ trong đáy mắt.
Hắn hít một hơi thật sâu, khóe môi cứng ngắc mỉm cười, sau đó nắm lấy cổ áo Lê Thầm thô bạo kéo cậu về phía trước vài bước.
Thời Tễ cúi đầu ghé sát vào cổ Lê Thầm, cẩn thận nhìn hai chữ in trên da, sau đó ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lê Thầm, tựa như đang nhìn đồ vật hiếm lạ nào đó: "Thì ra là cậu rất thích cái gọi này."
"Chó hư đốn."
Đôi môi mỏng của hắn mở ra khép lại, giọng nói trong trẻo của hắn có một cảm giác khác khi nói ra hai chữ này.
"Nếu cậu muốn gọi tôi là anh trai." Thời Tễ dừng một chút, lười biếng chớp chớp mi: "Vậy cứ gọi đi."
Vẻ mặt bình tĩnh của hắn khiến lời nói cứng như nắm đấm của Lê Thầm trong phút chốc biến thành bông mềm, Thời Tễ nhìn má Lê Thầm đỏ bừng, đôi mắt mở to và nhìn hắn với vẻ khó tin.
"Cái gì? Bây giờ tôi cho phép cậu gọi, cậu còn không vui sao?" Thời Tễ hơi nâng cằm, vẻ mặt không thay đổi.
Hắn cười lạnh một tiếng, hơi thở rơi thẳng vào xương quai xanh Lê Thầm, thanh niên trước mặt nhất thời co rúm lại, yết hầu cậu lăn mấy vòng.
Thấy Lê Thầm không nói gì, nhịp tim hoảng loạn của Thời Tễ cũng bình tĩnh lại một chút, hắn nghĩ có lẽ bởi vì mấy ngày trước hắn vội vàng xúc tiến cốt truyện, không giữ vững được tính cách nên Lê Thầm đã phát hiện ra manh mối.
Thời Tễ liếm môi, đang định buông cổ áo của Lê Thầm ra, lúc này, Lê Thầm bằng cách nào đó đã cởi nút chặn cắn trên mặt ra, vật sắt "bụp" một tiếng rơi xuống, bên trong nút chặn cắn phát ra một âm thanh báo động chói tai ngay lúc nó được tách ra, trộn lẫn với nhịp tim đang đập dữ dội của Thời Tễ.
Thời Tễ còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, Lê Thầm đã túm lấy cà vạt của hắn kéo hắn về phía trước vài bước.
Hắn mở to mắt, cặp kính không thể làm giảm đi sự kinh ngạc trong mắt Thời Tễ, suy nghĩ trở nên trì độn, hắn nhìn khuôn mặt Lê Thầm đột nhiên phóng to, đôi mắt cậu thậm chí có thể dìm chết luôn hắn.
Có lẽ cảm nhận được Thời Tễ đang bối rối, trong mắt Lê Thầm hiện lên ý cười, cậu đặt một tay lên cổ Thời Tễ, dùng ngón tay ôm lấy cằm hắn, dùng đầu ngón tay véo quai hàm sắc bén của Thời Tễ.
Thời Tễ cảm nhận được sức mạnh trong tay Lê Thầm, ánh mắt của đối phương giống như một con quỷ đang cố gắng kéo vị thần kiêu ngạo xuống địa ngục, suy nghĩ này khiến Thời Tễ vô thức sợ hãi cậu.
Lê Thầm nghiêng người, ghé môi sát vào tai Thời Tễ.
"—Được thôi."
"Vậy tôi gọi cho anh nghe."
Mãi cho đến khi nhìn thấy đồng tử Thời Tễ co chặt, Lê Thầm mới hài lòng nhếch môi buông ra, cài lại cổ áo, làn da dính mực lại một lần nữa được giấu dưới lớp vải đồng phục thô ráp.
Ánh mắt cc trở nên bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, cậu bình tĩnh đeo miếng chặn cắn cho mình rồi đi ngang qua Thời Tễ.
Âm thanh báo động trên thiết bị chống cắn đột ngột dừng lại, chỉ còn lại trái tim đang đập kịch liệt của Thời Tễ dưới lồng ngực, quai hàm bị Lê Thầm nhéo nhéo vẫn tê dại, hơi ấm còn sót lại thậm chí còn chưa tiêu tan.
Hắn nuốt khan, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Thầm, lúc này Lê Thầm xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Thời Tễ, thấy Thời Tễ còn tại chỗ, cậu nhướng mày, nụ cười càng thêm nồng đậm.
"Đi thôi, không phải anh nói muốn dẫn tôi về thay quần áo sao?" Thiếu niên hơi cao giọng, Thời Tễ từ xa nhìn cậu, mím môi không nói gì, lông mi Lê Thầm run run, cố ý nói chậm lại và gọi, "——Anh trai."
Giọng điệu của cậu không nặng không nhẹ, cũng có chút cố ý, cậu gọi một cái xưng hô đơn giản nhưng lại có chút cảm xúc nghiền ngẫm.
Lê Thầm nheo mắt, cố gắng nhìn rõ biểu tình lúc này của Thời Tễ, nhưng lúc này hắn đang hướng về phía mặt trời, ánh nắng chói chang chói mắt khiến cậu nhìn không rõ phản ứng của Thời Tễ là gì.
Khiếp sợ hay phẫn nộ đây?
Cho dù răng hàm của cậu gần như đã nghiếng gãy, cậu vẫn muốn lao tới và giáng cho hắn hai cú đấm thật mạnh.
Lê Thầm không nhịn được nữa, nhìn Thời Tễ tại chỗ mấy giây, sau đó nhấc chân đi về phía hắn.
Dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt của người đàn ông dần dần trở nên rõ ràng hơn, bộ vest đen trên người phẳng phiu đến mức không nhìn thấy một nếp nhăn nào, ánh nắng chiếu thẳng lên đỉnh mái tóc đen của anh ta tạo thành một quầng sáng nhỏ.
Dưới tia nắng, làn da trắng lạnh của Thời Tễ gần như trong suốt, cặp kính trên sống mũi phản chiếu ánh sáng chói lóa, chỉ che đi đôi mắt ẩn sau cặp kính.
Tuy rằng không thấy được ánh mắt của Thời Tễ nhưng Lê Thầm vẫn cảm nhận được khí tức kiêu ngạo trên người hắn, cậu nhìn chằm chằm khóe môi đang mím lại của người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng rất khác với những gì cậu tưởng tượng.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, dường như vừa rồi không nghe thấy Lê Thầm gọi, hoặc trong mắt Thời Tễ, bất kể Lê Thầm có làm gì, Thời Tễ cũng không quan tâm.
Người đàn ông lại đeo chiếc mặt nạ kiêu ngạo, nụ cười trên mặt Lê Thầm đột nhiên biến mất không dấu vết, hai tay buông thõng hai bên siết chặt lại, những đường gân ẩn dưới làn da trắng mỏng nổi lên.
Khi đi qua Lê Thầm, Thời Tễ nghe thấy giọng nói hơi run rẩy của Lê Thầm.
"Anh không tức giận sao?" Âm thanh thanh niên có chút trống rỗng, "Tôi gọi anh như vậy."
Dư quang Thời Tễ liếc nhìn Lê Thầm đang cúi đầu, lông mi cụp xuống nói lên sự thất vọng của cậu, cười lạnh nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, cậu có thể gọi nếu muốn."
"Chỉ là cái xưng hộ thôi, không có gì đặc biệt."
Hắn nói một cách tự nhiên nhưng lại giống như giáng một đòn mạnh vào đầu Lê Thầm, thiếu niên cau mày, đôi mắt Vụ Lam Sắc tràn đầy kinh ngạc.
Thời Tễ nói xong lại liếc nhìn Lê Thầm rồi tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi cách Lê Thầm một khoảng xa mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không ai ngoài chính hắn biết rằng, đôi bàn tay giấu trong túi của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu.
Nguyên chủ không thích Lê Thầm gọi mình là anh trai, cho nên khi Thời Tễ nói ra những lời này, hắn bắt đầu hối hận, sợ nghe được cảnh báo sụp đổ thiết lập tính cách.
Nhưng may mắn thay, vừa rồi hệ thống không online nhắc nhở hắn, điều đó có nghĩa là tính cách của hắn cho đến nay vẫn được duy trì rất tốt.
Nhưng bây giờ, Thời Tễ lại có một vấn đề lớn khác, Lê Thầm dường như đã thực sự phát hiện ra điều gì đó không ổn, câu nói "Anh thực sự là Thời Tễ?" khiến Thời Tễ bị sốc. Nếu hắn bị hệ thống phát hiện Lê Thầm đã nhận ra Thời Tễ trước mặt cậu không phải là Thời Tễ ban đầu thì tất thảy hắn đã làm sẽ trở nên thất bại trong gang tấc.
Thời Tễ và Lê Thầm lần lượt trở lại ký túc xá giáo viên, vì Thời Tễ lo lắng nên khi vừa bước vào đã đi thẳng vào phòng, khi cánh cửa đóng lại, Thời Tễ mới đem cổ buồn bực đang đè nén trên vai kia ném xuống.
Quần áo trên người gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, Thời Tễ cúi đầu nhìn dấu tay còn chưa tiêu tan trong lòng bàn tay, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc, tựa đầu vào lưng ghế ngẩng đầu, suy nghĩ lang mang nhìn chằm chằm trần nhà.
Cốt truyện thoát ly quỹ đạo, bối cảnh ngoài dự đoán xuất hiện, thiết lập trên bờ vực sụp đổ và nhiệm vụ trì trệ, đủ thứ lộn xộn như gai trên dây leo khiến Thời Tễ không thể xuống tay.
Tương lai tươi sáng vốn xuất hiện trước mắt hắn đã biến mất trong nháy mắt, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ và giấc mơ trở về thế giới hiện thực còn rất xa, Thời Tễ đau đầu nhéo nhéo thái dương, một cổ cảm giác kiệt sức đột nhiên đánh sấp hắn.
Hắn nhắm mắt, để ánh sáng trên đầu chiếu vào mặt mình, vầng sáng mơ hồ trước mắt khiến đầu Thời Tễ choáng váng, không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào trán mình, một cơn ngứa nhẹ đột nhiên đánh thức hắn.
Khi Thời Tễ mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt của Lê Thầm.
Thiếu niên hơi cúi xuống, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đến gần sát Thời Tễ, đôi mắt Vụ Lam Sắc gần ngay trước mắt, Thời Tễ có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ chật vật của mình trong mắt đối phương.
Hắn trợn mắt sợ hãi đột nhiên đứng dậy, nhưng Lê Thầm trước mặt hình như không ngờ hắn sẽ đột ngột đứng dậy, cho nên hắn còn chưa kịp né tránh, trán hai người trực tiếp va vào nhau.
"Rầm" một tiếng, trong không khí yên tĩnh truyền đến một tiếng vang nhỏ, âm thanh không lớn nhưng lực rất mạnh, Thời Tễ và Lê Thầm đồng thời bị đụng phát ngốc trong chốc lát.
Trán hắn đau rát, Thời Tễ đau đớn che đậy chỗ đau, vài giọt nước mắt sinh lý từ khóe mắt tràn ra.
"Ai cho phép cậu vào đây!"
Thời Tễ nói, nhất thời không khống chế được âm lượng, hắn xoa xoa trán, vô thức nhìn về phía cửa, thấy cửa phòng vẫn đóng, không có dấu hiệu đã mở.
Lê Thầm dường như không một tiếng động mà bước vào như lần trước.
Cho nên cậu ta có năng lực dị thường vào phòng mà không phát ra tiếng sao?
Lê Thầm không nói gì, chỉ là ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn Thời Tễ bằng ánh mắt u oán lại vô tội.
Tóc cậu ướt, chắc là mới gội, những giọt nước đọng lại ở ngọn tóc nhỏ xuống vai cậu, thấm ướt lớp vải áo bên dưới dính vào da thịt, lộ ra màu da mờ nhạt.
Cậu buông tay, cùng vết đỏ nổi bật trên trán bước tới, không nói một lời đưa tay ra, ấn tờ giấy trong tay xuống trước mắt Thời Tễ.
Thời Tễ rũ mắt nhìn sang, phía trên tờ giấy trắng viết ba - bảng kiểm điểm.
Sau trận đánh nhau lần trước, tuy được miễn đình chỉ học nhưng Lê Thầm vẫn phải viết thư tự kiểm điểm suốt hai tuần, mỗi lần không được dưới một nghìn chữ, viết xong trước tiên đưa Thời Tễ kiểm tra, sau khi được Thời Tễ thông qua sẽ được chủ nhiệm, trưởng khoa và hiệu trưởng xem xét.
Tuy nhiên, vì thân phận của Thời Tễ, chỉ cần cậu thông qua chỗ của Thời Tễ, ba người còn lại sẽ không dám làm khó Lê Thầm.
Vì vậy, ngay cả khi Lê Thầm đang tức giận Thời Tễ, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn đưa cho Thời Tễ xem bảng kiểm điểm.
Thời Tễ quay đầu liếc nhìn Lê Thầm, người thanh niên đứng bên cạnh đặt bảng kiểm điểm xuống, quay đầu cố ý không nhìn Thời Tễ, nhưng lại không thể khống chế được tâm tư nhỏ của mình, cậu trộm dư quang liếc nhìn Thời Tễ rồi vội vàng rối rắm nhìn đi chỗ khác khi bị Thời Tễ bắt được.
Hai mắt cậu phiếm hồng, có thể là do nước nóng khi gội đầu hoặc do nguyên nhân nào khác.
Thời Tễ hiểu rõ nhìn đi chỗ khác, trong lòng nảy ra một ác ý, hắn duỗi tay từ trong tủ lấy ra một cây bút, sau đó một tay chống cằm, nhíu mày ra vẻ suy tư.
Lê Thầm không tự giác mà nghiêng người qua, nhìn thấy Thời Tễ đang cầm bút viết lên bảng kiểm điểm, so với nét chữ mềm mại của Thời Tễ, chữ viết của Lê Thầm có vẻ phóng đãng hơn một chút.
Nhìn vết bút xuất hiện trên tờ giấy, Thời Tễ dường như phảng phất nhìn thấy bộ dáng Lê Thầm túm tóc viết bảng kiểm điểm vào lúc nửa đêm.
Không hiểu sao, nỗi chán nản ở đáy lòng bỗng chốc tiêu tán.
"Bảng kiểm điểm này..." Thời Tễ cầm bút và để lại chữ "Không thông qua" ở cuối.
Lê Thầm mở to mắt, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Không có lý do." Thời Tễ trả lời, ngả người ra sau và lười biếng ngáp.
Lê Thầm không kịp phản ứng, sắc mặt lạnh lùng lẩm bẩm: "Anh đang nhắm vào tôi."
Thời Tễ nghe xong mỉm cười: "Vậy tôi hỏi cậu, tại sao tôi phải đối tốt với cậu?"
Thiếu niên bên cạnh mím môi không nói gì, cụp mắt xuống nhìn chữ "Không thông qua", đốt ngón tay cầm tờ giấy mỏng trở trắng bệch, giọt nước đọng lại trên chóp tóc trượt xuống một bên mặt, từng giọt rơi xuống tờ giấy, để lại những vệt nước hình vòng tròn.
"Nhưng tôi đã viết cả đêm." Cậu thì thầm, sau đó Lê Thầm khụt khịt mũi, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thời Tễ.
Chỉ liếc nhìn một cái, giọng điệu đáng thương khiến Thời Tễ cảm thấy dâng lên một cảm giác áy náy, nhất là khi dưới mí mắt Lê Thầm có hai đốm đen mờ nhạt, điều này chứng tỏ gần đây cậu quả thực đã thức khuya.
Thời Tễ bối rối.
Có phải hắn quá đáng lắm không?
Ngón tay cầm bút run lên, Thời Tễ hít một hơi, đưa tay lấy lại bảng kiểm điểm trong tay Lê Thầm đập mạnh xuống bàn.
Sau đó hắn cau mày nhìn Lê Thầm khuôn mặt ướt đẫm: "Trước đi sấy tóc đi."
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Thời Tễ, Lê Thầm nhận ra rằng chỉ cần cậu giả vờ đáng thương liền nằm được Thời Tễ trong tay.
Đánh giá tình hình hiện tại, người đàn ông trước mặt thực sự tin bộ dạng này của cậu.
Lê Thầm gật đầu, trong mắt đè xuống ý cười, sau đó xoay người, một tay vén vạt áo lên, lộ ra một chút làn da trắng nõn.
"Lưng tôi hình như bị thương." Cậu thấp giọng nói: "Anh xem giúp tôi với."
Vừa tắm xong, cậu liền cảm thấy lưng đau nhức.
Thời Tễ nghe thấy lời này liền nhanh chóng kéo Lê Thầm tới vén áo lên để lộ tấm lưng mịn màng của đối phương.
Trên tấm lưng gầy gò của thiếu niên để lại một vết bầm tím lớn, có thể thấy rõ kẻ chủ mưu đã tốn bao nhiêu công sức, màu sắc của vết bầm đặc biệt doạ người so trên làn da trắng nõn, hơn nữa trước đó Lê Thầm ở nhà, dấu vết bị người hầu tra tấn và đánh đập bằng gậy gỗ vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.
Yết hầu của Thời Tễ lăn lên lăn xuống, sau đó hắn vô thức đưa tay chạm vào lưng Lê Thầm.
Đầu ngón tay có chút mát lạnh lướt qua làn da ấm áp của thiếu niên, đầu ngón tay mềm mại trượt theo dấu vết hơi nhô ra trên đó, giây tiếp theo, giọng nói của Lê Thầm đột nhiên vang lên.
"——Tôi chỉ nhờ anh xem thôi."
"Sao anh lại chạm vào?"
"Anh trai."
---
Editor:
Lê Thầm: *Unlock khả năng diễn xuất*