Editor: tè ré re
---
Cậu ta vừa nói xong, xung quanh đột nhiên im lặng.
Cậu trai trẻ đứng phía trước cao hơn Lê Thầm nửa cái đầu, áo khoác đồng phục học sinh buộc lỏng quanh eo, tay áo ngắn màu trắng để lộ cơ bắp trên cánh tay, đôi môi mỏng sống mũi cao. Đôi mắt xanh đậm của cậu ta quét qua những người trước mặt.
Lê Thầm mở to mắt, nhìn chằm chằm phía sau của thiếu niên, sững sờ mấy giây.
"Ai thế?"
"Không biết."
"Bày đặt làm anh hùng cái gì, mắc cười ghê."
Trong không khí im lặng, những lời trào phúng nhỏ xíu lần lượt bay tới.
Thiếu niên nhướng mày, hừ lạnh: "Không phục sao? Nếu có ai dám động thủ......"
Cậu ta dừng lại, vươn tay nhặt cây chổi bên cạnh, một tiếng 'cạch' vang lên, thanh gỗ cứng bị một tay cậu ta bẻ gãy.
Hơn nữa thiếu niên này có khí chất của Alpha đỉnh cấp, tin tức tố thoang thoảng xâm nhập vào không khí khiến nhiều Alpha cấp bình thường sợ hãi, chỉ còn lại những Beta ngơ ngác nhìn cây chổi đã bị bẻ gãy làm hai trong tay cậu ấy.
Thiếu niên ném gậy gỗ đi, bình tĩnh nói: "---Nếu không sợ chết thì có thể thử."
Mấy đứa bắt nạt Lê Thầm nuốt khan, cúi đầu lẩm bẩm gì đó với nhau, sau đó lui lại mấy bước, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thời Tễ đứng ở xa lặng lẽ nhìn chằm chằm, hiệu trưởng đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, dù ông ta biết Thời Tễ không thích Lê Thầm thì ông ta vẫn không dám khi dễ Lê Thầm ngay trước mặt Thời Tễ, dù thế nào đi nữa thì Lê Thầm vẫn là em trai Thời Tễ, nếu không sẽ bị người khác cho rằng ông ta đang coi thường Thời Tễ.
Ông ta đã phí tâm phí lực rất nhiều để có thể bò lên vị trí này, ông ta không muốn bị kéo xuống nhanh như vậy đâu.
Hiệu trưởng nhìn sắc mặt Thời Tễ, thử thăm dò mở miệng: "Thời tiên sinh ngài đừng hiểu lầm, bọn nhỏ chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi."
Thời Tễ nghe xong thì xoay đầu nhìn hiệu trưởng, thần sắc trong mắt hắn tối sầm, mồ hôi hiệu trưởng vừa mới lau khô lúc nãy giờ lại túa ra.
"......Người bạn trước mặt Lê Thầm kia mới chuyển tới vào tuần trước, tên là Giang Mặc." Ông ta cố gắng chuyển chủ đề, đảo mắt xung quanh, không dám nhìn vào mắt Thời Tễ, "Thiếu gia họ Giang, chắc là Thời tiên sinh đã có nghe qua rồi nhỉ."
Thời Tễ quay đầu nhìn hai người đang ở cửa phòng vệ sinh.
Khoảng cách hơi xa, hắn không nghe rõ Lê Thầm và Giang Mặc đang nói chuyện gì, từ góc độ của hắn có thể thấy được đường cong trên môi của Giang Mặc.
Có vẻ như hai nhân vật chính đang tiến triển rất thuận lợi.
Thời Tễ nheo mắt, dường như nhìn thấy thanh tiến triển quan hệ trên đầu Lê Thầm và Giang Mặc đang chậm rãi hướng lên.
"Ừ, tôi biết cậu ta." Thời Tễ thản nhiên trả lời, hắn cũng không nhận ra giọng điệu của mình lúc này có chút hưng phấn khiến hiệu trưởng bên cạnh cho rằng Giang Mặc là nhân vật lớn nào đó, thế mà lại được Thời Tễ biết đến, hơn nữa thoạt nhìn còn có chút thưởng thức.
Trong lòng ông ta dự định sẽ xuất hiện trước mặt Giang Mặc nhiều hơn một chút, ông xoa xoa tay nói tiếp: "Bạn học Giang Mặc là người chính trực, hay giúp đỡ mọi người, khẳng định sau này sẽ là một nhân tài hiếm có."
Thời Tễ không thèm để ý đếm rắm cầu vồng của hiệu trưởng, hắn nhìn chằm chằm vào hai người cách đó không xa, cảm thấy mình đã nhìn thấy được một tương lai tươi sáng, tương lai mà cốt truyện được xúc tiến thành công, tình cảm của vai chính thuận lợi phát triển, sau đó HE, kết cục là một tương lai tốt đẹp.
Ngay khi Thời Tễ bắt đầu tưởng tượng rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới hiện thực, Giang Mặc đột nhiên cúi nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên, ngay lập tức Lê Thầm trở nên kích động, Thời Tễ chỉ nghe thấy một vài từ mơ hồ như "trở lại", "đánh bại" và "nhanh chóng".
Hắn thậm chí còn thấy môi Lê Thầm và Giang Mặc chuyển động ngày càng nhanh, Thời Tễ quay đầu muốn nghe rõ hai người bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì.
Đáng tiếc, hắn không nghe thấy gì cả.
Đột nhiên! Lê Thầm nhón chân, duỗi tay ra, suýt chút nữa nhào vào trong ngực Giang Mặc.
Thời Tễ kinh ngạc, chẳng lẽ đây là phản ứng hoá học giữa các nhân vật chính sao? Chỉ trong vài phút bọn họ đã âu yếm nhau như thế này rồi á!
Sau đó, Giang Mặc quay người sang một bên, trên mặt vẫn là nụ cười.
Thời Tễ vui mừng hớn hở.
Thật tốt mà, ve vãn đánh yêu nhau chính là sự khởi đầu của tình yêu á.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn sống động đến mức khi hiệu trưởng nhìn qua bên cạnh, tròng mắt của ông ta muốn rớt luôn ra khỏi mắt.
Nhưng trong mắt Thời Tễ giờ đây chỉ tràn ngập bong bóng màu hồng cảnh tượng tình yêu của hai nhân vật chính: Lê Thầm lao vào vòng tay Giang Mặc, Giang Mặc giữ chặt lấy cậu, định đưa tay nhéo má Omega trong vòng tay một cách trìu mến.
---Lê Thầm đột nhiên không báo trước mà giơ tay cho Giang Mặc một đấm.
Thời Tễ: !
Hiệu trưởng: !
Không, không phải như thế.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thời Tễ chớp mắt liên tục, không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.
Tán tỉnh nhau đâu?!
Bong bóng màu hồng đâu?!
Những hành động yêu thương đâu?!
Vì cú đấm này của Lê Thầm, Thời Tễ ngơ ngác nhìn thanh tiến trình đáng lẽ phải tăng lên lại trở về điểm xuất phát ban đầu.
Giang Mặc che mặt ngồi xổm dưới đất, thân là Omega, Lê Thầm cúi đầu nhìn cậu ta, ngay lúc cậu định nhấc chân đá thêm cái nữa, hiệu trưởng đứng bên cạnh cuối cùng cũng không đứng xem nổi nữa mà chạy tới, cái bụng mập ú lắc lắc.
"Dừng lại!!"
Lê Thầm dừng chân lại trên không, mặt vô cảm nhìn hiệu trưởng đang vội vàng chạy tới, sau đó lại đưa mắt nhìn Thời Tễ sau lưng hiệu trưởng.
Vẻ mặt căng thẳng của cậu thả lỏng đôi chút.
"Đây là trường học, cậu đang công khai bắt nạt bạn cùng lớp đấy có biết không?!" Hiệu trưởng thở hổn hển, đưa tay chỉ Lê Thầm, Lê Thầm hạ chân xuống như không nghe thấy gì, vẫn nhìn Thời Tễ chằm chằm.
Thời Tễ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Lê Thầm, đôi mắt Vụ Lam Sắc của đối phương có chút ẩm ướt, mái tóc dính vào má khiến cậu nhìn như con chó con ướt dầm dề.
Ánh mắt cậu trần trụi, rõ ràng là đang chất vấn hắn: tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Thời Tễ bị cậu nhìn đến là chột dạ, xoay đầu né tránh tầm mắt, nhìn thoáng qua đã thấy vai chính công cao to nhưng mí mắt lại sưng tấy như nắm đấm trông đáng thương hề hề. Thời Tễ nhịn không được đi vài bước đến trước mặt Lê Thầm, cau mày đối diện cậu.
Thằng nhóc này.
Cậu vừa mới đánh chồng tương lai của cậu đó có biết không hả?
Cậu có biết là một cú đấm này đã trực tiếp phá huỷ tương lai của hai người rồi không hả?
Lê Thầm nhìn Thời Tễ đang nhăn nhó: ?
"Xin lỗi! Cậu xin lỗi ngay đi!" Tiếng quát lớn của hiệu trưởng làm Thời Tễ cùng Lê Thầm đồng thời bừng tỉnh, ông ta chắp hai tay sau lưng, ngạo mạn hất cằm.
Ông ta không dám tuỳ tiện đắc tội với Giang Mặc, nhưng Lê Thầm thì khác, dù sao thì Thời Tễ cũng ghét Lê Thầm nên chắc chỉ khuyên nhủ ông ta vài câu, trong lòng hiệu trưởng đã xác định Thời Tễ sẽ không bao giờ bênh vực Lê Thầm.
Không ngờ, Thời Tễ đưa mắt nhìn về phía ông ta.
Người đàn ông chỉ mới đôi mươi này lại có ánh mặt cực kỳ sắc bén, chỉ liếc nhìn một cái thôi đã khiến hiệu trưởng cảm giác như bị sương giá đóng băng tại chỗ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu.
Giây tiếp theo, Thời Tễ chậm rãi chớp mi, môi mỏng mấp máy: "Xem ra tôi phải ở chỗ này một khoảng thời gian."
Hắn còn chưa nói rõ ràng nhưng hiệu trưởng đã nghe ra được ý tứ trong lời của hắn, lập tức run rẩy nuốt khan, cố gắng vùng vẫy: "Việc bắt nạt cứ để chúng tôi lo, không nên làm phiền đến Thời tiên sinh."
"Phiền sao?" Thời Tễ hỏi lại "Không sao. Tôi chỉ muốn xem em trai tôi ở trong trường bắt nạt người khác như thế nào mà thôi."
Nói xong, hắn hơi nheo mắt, quay đầu nhìn Lê Thầm.
Hiệu trưởng do dự hồi lâu, cuối cùng không biết nói thế nào nên đành phải đồng ý, lấy cớ sắp xếp chỗ ở cho Thời Tễ rồi nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người ở cửa phòng vệ sinh.
Thời Tễ nhìn chằm chằm Lê Thầm, Lê Thầm cũng nhìn chằm chằm Thời Tễ, hai người ăn ý nhau đều không chủ động nói chuyện, một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị bao trùm.
Thẳng cho đến khi Giang Mặc đang bị bọn họ bỏ xó kia xoa xoa hai mắt, hít một hơi đánh vỡ sự im lặng kéo dài này: "Cái đó---"
Cậu ta chưa kịp nói hết, Lê Thầm đột ngột quay người lại, đưa tay về phía cậu ta, tức giận nói: "Trả lại đây."
Giang Mặc sửng sốt, sau đó trả lại bức ảnh trên tay cho Lê Thầm.
Lê Thầm lấy ảnh cất vào túi, Thời Tễ nhìn động tác của họ rồi nhìn Giang Mặc một cách đầy bội phục.
Sao cậu lại dám giật ảnh của Lê Thầm chứ.
Cậu nhóc à......cậu chán sống rồi hẻ.
Nhớ lại lúc Lê Thầm giật lấy bức ảnh trong tay mình, sau gáy Thời Tễ lại đau lên âm ỉ, hắn liếc nhìn Lê Thầm, dùng giọng điệu không nặng không nhẹ hỏi: "Đánh người?"
"Là cậu ta cướp đồ của tôi trước." Lê Thầm vẻ mặt vô cảm trả lời, quần áo ướt át dính vào người khó chịu, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu vô thức rùng mình.
Thời Tễ theo phản xạ muốn cởi áo khoác ra, nhưng Giang Mặc ở mộ bên lại hành động nhanh hơn hắn nhiều, cậu ta cởi đồng phục đang buộc ở eo ra mặc vào cho Lê Thầm.
Lê Thầm cau mày, kỳ quái liếc Giang Mặc.
"Không cần cảm ơn." Đôi mắt sưng tấy của Giang Mặc cùng cơ mặt linh hoạt của cậu ta kết hợp với nhau có chút buồn cười, "Sau này chúng ta sẽ thanh toán rõ ràng chi phí việc cậu đấm tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không thể bị cảm lạnh."
Ôi.
Thời Tễ trong lòng yên lặng cảm khái.
Không hổ danh là vai chính công, thật là tri kỷ mà, xứng đáng có được vợ!
Hắn hiện tại rất vừa mắt Giang Mặc, chỗ nào cũng rất hài lòng.
Trên mặt Thời Tễ vô thức nở nụ cười nhàn nhạt, hắn không nhận ra trong mắt Lê Thầm hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu nhìn chằm chằm đường cong bên môi Thời Tễ, cậu không ngờ được người đàn ông này cũng biết cười, đã vậy còn cười với một tên Alpha lạ quắc trước đây chưa từng gặp bao giờ.
Anh ta còn chưa cười với mình lần nào.
Một tiếng 'bốp' vang lên, khi Thời Tễ hoàn hồn, Lê Thầm đã ném trả lại áo khoác của Giang Mặc, một bộ dáng né tránh xa cách.
"Không cần" Cậu nói chắc nịch, "Cảm ơn."
Đối mặt với sự cự tuyệt của Lê Thầm, Giang Mặc xấu hổ gãi gãi ót, môi mấp máy định nói gì đó, lúc này cậu ta khụt khịt mũi như bắt được thứ gì, sau đó cau chặt mày bước về phía Thời Tễ.
Cậu ta đến gần, hơi ngửi ngửi mùi trên người Thời Tễ, đồng tử Giang Mặc co rụt, kinh ngạc hỏi: "Anh là Omega à?"
Lời nói của Giang Mặc khiến hai người còn lại gần như không kịp phản ứng, Thời Tễ khó hiểu nghiêng đầu, giơ tay ngửi ngửi ống tay áo của mình.
Hắn không ngửi thấy gì cả, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Mặc thì chắc chắn trên người hắn đã dính gì đó rồi.
Thời Tễ suy nghĩ vài giây định trả lời, nhưng Lê Thầm ở một bên không nói gì mà kéo hắn lại, sau đó chen vào giữa Thời Tễ và Giang Mặc, ngăn cách khoảng cách giữa bọn họ.
Sau đó, Lê Thầm ngẩng đầu nhìn Giang Mặc, có chút địch ý nói: "......Trên người anh ấy là mùi của tôi."