Editor: tè ré re
---
Một ngày trước khi khai giảng, Lê Thầm ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, Thời Tễ ngồi một bên uống trà trái cây và ăn bánh quy trên dĩa.
Hắn nhìn bóng dáng bận rộn của Lê Thầm sau đó liếc nhìn vali của đối phương trên mặt đất, đó là một chiếc màu đen, sức chứa có lẽ còn không bằng một nửa vali thông thường, đồ đạc của cậu thậm chí còn không tới hai phần ba không gian của vali.
Lê Thầm cẩn thận gấp quần áo, dùng ngón tay thon dài vuốt phẳng từng chút một những nếp nhăn trên vải, tóc mái trên trán thuận thế rũ xuống, lông mi không chớp, mang dáng vẻ phủ phục.
Thời Tễ cắn một miếng bánh quy để vị cà phê đắng chát từ từ tan đi.
Trong nguyên văn, dù nguyên chủ có ghét Lê Thầm nhưng cũng không ngăn cản cậu đi học, nguyên nhân chính là vì bố mẹ nguyên chủ và bố mẹ Lê Thầm có quan hệ rất tốt, trước khi họ qua đời đã nhờ vả hắn chăm sóc thật tốt cho Lê Thầm.
Thời Tễ nghĩ nghĩ, sau đó đổi tay chống cằm, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu Lê Thầm một lúc, cho đến khi đối phương chú ý đến ánh hắn của hắn, ngước mắt lên nhìn sang, hai mắt giao nhau trong chốc lát, giấy tiếp theo, Lê Thầm rời mắt trước, nhưng không lâu sau, dư quang của cậu lại lặng lẽ liếc nhìn Thời Tễ.
Động tác lén lút của đối phương bị Thời Tễ bắt gặp, hắn đặt chiếc bánh quy đang cắn dở trong tay xuống, thẳng thừng nói: "Tôi đẹp trai lắm à?"
Lê Thầm hơi giật mình, cau mày nghiêng đầu khó hiểu.
"Nếu không đẹp......" Thời Tễ cố ý kéo dài giọng nói, "Vậy tại sao cậu lại nhìn chằm chằm tôi?"
Trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng Thời Tễ cũng học được cái bộ dáng thiếu đánh kia của nguyên chủ.
Lời nói của hắn đánh thẳng vào đầu óc của Lê Thầm, mắt đối phương mở to tỏ vẻ không thể tin nồi, gần như tràn đầy ý nói "Sao trên đời lại có loại người vô liêm sỉ như anh vậy chứ?"
Lê Thầm mím môi mỏng, hít sâu hai hơi, lẩm bẩm: "Ai đang nhìn anh?"
Nói xong, cậu cúi đầu gần như vùi vào ngực nhưng vẫn không che giấu được vành tai đang lặng lẽ đỏ bừng.
Thời Tễ nhìn thấy rất muốn bật cười, nhưng khi khoé môi vừa nhếch lên, hắn nghe thấy âm thanh hệ thống đột ngột vang lên bên tai.
[ Đang tải cốt truyện tiếp theo--- ]
[ Tải cốt truyện thành công. ]
[ Nhiệm vụ tiếp theo: giật lấy và xé nát ảnh chụp của Lê Thầm. ]
[ Thời gian hoàn thành cốt truyện: trong vòng nửa giờ ]
[ Đang đồng bộ số liệu......số liệu đã được đồng bộ xong. ]
Khi nhiệm vụ tiếp theo được tuyến bố xong, trong đầu Thời Tễ cũng có một chiếc đồng hồ đang đếm ngược, những con số màu đỏ tươi thay đổi nhảy lên, mỗi giây trôi qua cứ như một cú đánh vào trái tim hắn.
Không, không phải chứ?
Cũng đột ngột quá rồi á?!!
Thời Tễ nhanh chóng nhảy lên, động tác lớn đến mức Lê Thầm lập tức cảnh giác với hắn, hắn quay đầu tìm kiếm thứ gì đó, nhưng sau khi quét qua xung quanh, Thời Tễ thậm chí còn không tìm thấy một mẩu giấy chứ nói gì đến tấm ảnh.
Hơn nữa, đây là phòng của hắn, sao có thể có ảnh của Lê Thầm được.
Nhưng nơi ở trước đây của Lê Thầm đã biến thành một vườn hoa, cái gọi là tấm ảnh đó hắn tìm ở đâu bây giờ?!
Thời Tễ trong lòng giận dữ mắng hệ thống cho cái nhiệm vụ gì mà vô lý, sau đó tiến lên một bước đi về phía Lê Thầm.
Thanh niên vẫn giữ nguyên động tác lúc nãy, ánh mắt di chuyển theo chuyển động của Thời Tễ, cuối cùng Thời Tễ dừng lại, đôi mắt đó cũng dừng lại, vẻ mặt ngây thơ như con thú nhỏ.
Lê Thầm và Thời Tễ nhìn nhau hai giây, sau đó ánh mắt của họ đồng thời trượt xuống, hắn không biết có phải do cốt truyện cố ý hay không, nhưng tình cờ hắn nhìn thấy một góc bức ảnh trong một ngăn kéo trên vali của Lê Thầm.
Một cảm giác hoang đường cứ quanh quẩn trong lòng hắn.
Đồng hồ đếm ngược không ngừng nhảy nhảy trong đầu như thúc giục tiến độ nhiệm vụ của hắn, Thời Tễ cúi xuống đưa tay rút ra tấm ảnh từ trong ngăn kéo.
Hắn cụp mắt xuống, mảnh giấy trong tay như đã tồn tại nhiều năm, mép hơi ố vàng, trong ảnh là một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm một cậu bé, còn có một quả bóng bay hình con mèo. Người phụ nữ hôn lên má cậu bé, trong khi người đàn ông thì tựa cằm trìu mến lên bờ vai nhỏ bé của cậu.
Niềm hạnh phúc của gia đình ba người gần như tràn ra ngoài bức ảnh, Thời Tễ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vụ Lam Sắc của thiếu niên trong ảnh, cuối cùng mới nhận ra đây chính là Lê Thầm khi còn nhỏ.
Hai người còn lại chắc hẳn là bố mẹ của Lê Thầm.
Hệ thống thế mà lại yêu cầu hắn xé bức ảnh này?!
Thời Tễ bất giác cau mày.
Nhiệm vụ gì mà tổn tại âm đức quá vậy!
"Anh đang làm gì vậy!" Lê Thầm ở phía trước vươn tay muốn giật lại bức ảnh, khi ngón tay cậu sắp chạm vào thì Thời Tễ nghiêng người, khéo léo tránh đi, Lê Thầm đứng vụt dậy, hắn nhảy lên, trừng lớn hai mắt quát: "Trả lại cho tôi!!"
Thời Tễ giơ tay lên nhìn chằm chằm người đàn ông và phụ nữ trong bức ảnh, cảm thấy họ trông rất quen.
Hắn có gặp hai người này ở đâu chưa nhỉ?
Lê Thầm trừng mắt nhìn hắn: "Trả lại cho tôi!!"
Cậu kéo cánh tay của Thời Tễ, áo quần Thời Tễ bị Lê Thầm kéo nhăn thành một đoàn, các nút ở tổ tay áo đứt ra.
"Chờ đã." Thời Tễ cau mày cố gắng nhớ lại.
Chắc hắn trước đây hắn đã gặp qua hai người này rồi!
"Để tôi xem một chút đã."
"Trả lại cho tôi!!"
Giây tiếp theo, Thời Tễ bị một lực mạnh tấn công đẩy ngã xuống đất, gáy đậy xuống sàn, Thời Tễ bị đau đớn kịch liệt kích thích đến không mở nổi mắt.
Hắn hít sâu một hơi, nhưng còn chưa kịp thở ra, đột nhiên cảm thấy nặng nề, Lê Thầm đè trên bụng hắn, một tay giật lấy bức ảnh, một tay ra sức bẻ các ngón tay của Thời Tễ.
Những đốt ngón tay thon dài bị bẻ đến run rẩy, Thời Tễ nghiếng răng, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, một tia sáng chớt loé lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ--
Là ở trên tờ báo kia!!
"Xoẹt—"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong phòng vang lên tiếng giấy bị xé toạc đột ngột chói tai.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành một đoạn cốt truyện, đạt được 500 điểm, nạp vào cơ sở dữ liệu, đồng bộ số liệu hoàn thành ]
[ Kiểm tra đo lường tính cách ký chủ OOC cấp độ 0, cộng 300 điểm, kiểm tra đo lường nguy cơ nhân vật phụ trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật cấp 0, thêm 200 điểm. ]
[ Hiện tại ký chủ có tổng là 15200 điểm. ]
[ Tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. ]
Lực kéo trên ngón tay hắn biến mất, Thời Tễ nhìn sang, chỉ thấy một nửa bức ảnh vẫn còn trong tay hắn, nửa còn lại nằm trong tay Lê Thầm.
Lê Thầm cụp mắt, im lặng nhìn chằm chằm nửa bức ảnh còn lại, đứa bé ở giữa bị xé thành hình dạng méo mó, chỉ còn lại người phụ nữ hôn lên má cậu bé cùng nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Thời Tễ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng, không nói được gì.
Lê Thầm đứng dậy, bàn tay cầm tấm hình yếu ớt buông xuống, linh hồn trong nháy mắt như bị rút cạn, tuyệt vọng nhìn Thời Tễ.
Đôi mắt Vụ Lam Sắc không có biểu cảm gì, khoé mắt hiện lên một vệt ửng đỏ, xung quanh yên tĩnh đến mức......chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mắt từng giọt rơi xuống.
"Tại sao......" Lê Thầm mím môi nghi hoặc, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: "Đây là vật duy nhất cha mẹ để lại cho tôi..."
"Tại sao anh lại phá huỷ nó!!"
Cậu kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi đọng trên hai hàng mi dài, cậu thở hổn hển, bàn tay cầm bức ảnh run lên.
Thời Tễ nhìn dáng vẻ này của Lê Thầm, áy náy không thôi.
Hắn nhíu mày thật chặt muốn xin lỗi, nhưng Thời Tễ lại không biết mình nên đứng ở lập trường nào để mà xin lỗi.
Hắn biết mình không nên làm như thế.
Bả vai Lê Thầm không ngừng run rẩy, ném nửa bức ảnh còn lại vào Thời Tễ, mắt ngấn nước kiên quyết nói: "Tôi ghét anh, Thời Tễ."
"Phi thường! Phi thường! Phi thường chán ghét anh!"
Lời cuối cùng của cậu như hét lên, âm thanh giọng nói khuếch đại xỏ từ tai trái xuyên qua tai phải của Thời Tễ, Lê Thầm nâng tay lau sạch khoé mắt, xoay người không quay đầu chạy ra ngoài.
Cánh cửa đánh rầm một tiếng, Thời Tễ nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, trái tim như rơi vào vực thẳm.
---
Ngày hôm sau, khi Lê Thầm ra ngoài, Thời Tễ không có ở nhà.
Cậu kéo vali ra khỏi cửa, bắt một chiếc taxi, trước khi bước vào, Lê Thầm xoay người nhìn về phía lầu hai của biệt thự. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào cửa sổ, gió buổi sớm thổi nhẹ khiến những chiếc lá xanh trong chậu cây đung đưa.
Lê Thầm chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đầu, lúc cậu rời đi cả Thời gia không ai để ý đến.
Chỉ có đêm qua dì Lâm ôm cậu khóc suốt đêm, ngày hôm sau đối diện với ánh mắt sưng đỏ của cậu, bà nhét cho cậu rất nhiều miếng dán ức chế.
Lê Thầm giơ tay sờ gáy rồi lên xe.
Người tài xế đạp ga, khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần lùi lại, tốc độ chạy xe tăng dần biến cảnh vật thoáng qua thành một bóng đen.
Lê Thầm đi cũng không lưu luyến gì, hoặc là nói ở đây cũng chẳng có gì khiến cậu phải lưu luyến, cậu rũ mi, đột nhiên phát hiện trong túi quần của mình hình như có gì đó.
Cậu cau mày đưa tay chạm vào, sau đó một cảm giác quen thuộc khiến đồng tử Lê Thầm co rụt lại.
Lê Thầm lấy đồ trong túi ra, nhìn kỹ lại.
--Đó là bức ảnh đã được dán lại với nhau.
Hai mảnh giấy được cẩn thận dán lại với nhau dọc theo những phần bị rách, nếu không có dấu vết rõ ràng ở giữa thì cũng khó có thể nhận ra rằng bức ảnh đã bị rách.
Lê Thầm chớp chớp mắt.
Việc này là Thời Tễ làm sao?
Trái tim cậu đập thình thịch, một đáp án rõ ràng như sắp phá đất chui lên.
Lê Thầm lướt đầu ngón tay dọc theo vết rách trên bức ảnh, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của Thời Tễ.
Chẳng phải hắn ta luôn thích phá huỷ những thứ cậu yêu quý và quan tâm sao?
Lê Thầm nhớ lại vẻ mặt tội lỗi cuả Thời Tễ mà cậu nhìn thấy ngày hôm trước.
Lúc đó, Lê Thầm nghĩ có lẽ Thời Tễ cũng không hề muốn xé bức ảnh này chút nào.