Editor: tè ré re
---
Lê Thầm nhìn người gần ngay trước mặt, ánh mắt dừng ở chiếc cằm thon gầy của đối phương.
Thời Tễ tiến đến lại gần Lê Thầm, gần đến mức trên người mình dính cả mùi tin tức tố của Lê Thầm mà không hề hay biết.
Lê Thầm ngửi mùi hoa diên vĩ trên người Thời Tễ, không hiểu sao mùi vị vốn làm mình chán ghét giờ đây bất tri bất giác lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Tôi......" hắn ngập ngừng không biết trả lời như thế nào.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thời Tễ rời mắt khỏi Lê Thầm nhìn về phía thư ký đang đứng sau lưng Lê Thầm.
Hắn thu lại vẻ mặt vừa rồi, treo lên bộ dáng lãnh đạm thường ngày.
"Chuyện gì?"
"Nghiêm tổng tìm ngài, nói là có việc gấp." Thư ký thở gấp: "Ngài ấy hiện đang ở trong văn phòng."
Nghiêm tổng?
Thời Tễ cau mày suy tư, phải mất một lúc lâu mới có thể nhớ ra nhân vật Nghiêm Quảng Thịnh này.
Lần trước giúp hắn quét sạch dư đảng không phải là đã xong rồi sao?
Thời Tễ nhớ lại lúc mình vừa xuyên tới vừa khéo đang là đoạn cốt truyện gặp gỡ và trợ giúp Nghiêm Quảng Thịnh.
Hắn nhớ rõ trong nguyên văn độ tồn tại của nhân vật Nghiêm Quảng Thịnh này cũng không cao, tổng số lần xuất hiện cực kỳ bé nhỏ, tại sao bây giờ lại đột nhiên online thế?
Thời Tễ nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Nói hắn chờ một chút, tôi qua ngay."
Sau đó hắn lại nhìn về phía Lê Thầm.
"Cậu, đi cùng tôi."
--
Cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu ánh nắng chói mắt.
Thời Tễ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, đứng ở trước bàn vẫn là bộ dáng tất cung tất kính của Nghiêm Quảng Thịnh, nhưng lúc này trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả cổ áo sơ mi trắng cũng ướt sũng mồ hôi.
"Thời tiên sinh, Lâm Tốn tự sát ở trong tù rồi."
Nghiêm Quảng Thịnh cẩn thận nói, âm thanh giọng nói có chút đột ngột trong văn phòng yên tĩnh.
Thời Tễ cụp mắt: "Tôi biết."
"Thời tiên sinh biết?" Nghiêm Quảng Thịnh trợn tròn đôi mắt tam giác kinh ngạc.
Thời Tễ đứng thẳng, ngả người về phía sau, bắt chéo chân khoanh tay hỏi: "Nghiêm tiên sinh cảm thấy tôi không nên biết chuyện này sao?"
Nghiêm Quảng Thịnh sắc mặt biến đổi, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều: "Không, không, Thời tiên sinh đừng hiểu lầm."
Hắn thanh giọng nói, nổ lực áp xuống sự thấp thỏm trong lòng.
"Sau khi biến tin Lâm Tốn chết, tôi đã phái người điều tra qua nhà hắn một lần......" Nghiêm Quảng Thịnh nói một nửa thì dừng lại, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn sắc mặt Thời Tễ, thấy Thời Tễ không có nhiều phản ứng lắm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, "......Nhưng vẫn không tìm được phần văn kiện bí mật kia."
"Chúng tôi đã điều tra tin tức mấy năm gần đây của Lâm Tốn nhưng cũng không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy hắn có giao thiệp với người khác."
"Cho nên---Thời tiên sinh, tôi cảm thấy---"
Nghiêm Quảng Thịnh nuốt khan, do dự hồi lầu mới nói ra mấy từ đang kẹt trong miệng.
"Văn kiện như thể biến mất trong không khí."
Lời nói vừa dứt, Nghiêm Quảng Thịnh nhanh chóng ngậm miệng chờ Thời Tễ xử lý.
Thời Tễ nghe xong mà thất thần, Nghiêm Quảng Thịnh sốt ruột hoảng hốt đến đây chính là để nói chuyện này.
Dù sao đây cũng là thiết lập của nguyên văn, thế nào đi nữa thì phần tài liệu này cũng sẽ rơi vào tay nhân vật công chính hai.
Hắn nhếch môi liếc nhìn chiếc ô tô màu trắng bạc ở tầng dưới, Lê Thầm đang ngồi trong đó, hắn tự hỏi cậu ta có nhân lúc mình không ở đó mà trốn đi hay không.
So với sự việc Nghiêm Quảng Thịnh vừa nói, Thời Tễ muốn trở về trong xe hơn, đem Lê Thầm buộc chặt bên người mình.
Nghiêm Quảng Thịnh nhìn người trước mắt bình tĩnh đến bất thường, hoang mang chớp mắt, lấy hết can đảm nói: "Thời tiên sinh......Ngài không lo lắng sao?"
Thời Tễ lấy lại tinh thần cười nhạo một tiếng.
Bên môi hắn thoáng qua một độ cong.
"Lâm Tốn là do các ngài nhốt, trong tù cũng có người của các ngài trông coi, bây giờ hắn sợ tội tự sát, tài liệu không cánh mà bay, Nghiêm tiên sinh ngài đây còn có tâm tình mà hỏi tôi lo lắng hay không?"
Thời Tễ híp mắt, nhìn Nghiêm Quảng Thịnh bằng ánh mắt sắc bén.
"Nghiêm tiên sinh vẫn là nên nghĩ cách thật tốt để giữ đầu mình trên cổ lâu hơn một chút đi."
Lời nói của hắn như lời tuyên án tử, sắc mặt Nghiêm Quảng Thịnh khó coi đến lợi hại, cả người run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại lắp bắp không thể mở miệng.
Lúc này Thời Tễ bất ngờ đứng dậy, chiếc ghế phía sau đập vào tường "bang" một tiếng.
Va chạm thình lình làm Nghiêm Quảng Thịnh hoảng sợ, sau đó hắn ngạc nhiên khi thấy Thời Tễ, người luôn bình tĩnh mà xử lý mọi việc, bây giờ lại mang vẻ mặt hốt hoảng chưa từng có.
"Thời tiên sinh......" Nghiêm Quảng Thịnh cẩn thận gọi, "Ngài làm sao vậy?"
Thời Tễ không rảnh để ý tới dò hỏi của Nghiêm Quảng Thịnh, hắn vừa rồi thấy một cảnh tượng khiến cả sống lưng tê dại.
---Nửa phút trước hắn thấy Lê Thầm xuống xe.
Sau đó chỉ trong vài giây, Lê Thầm đóng cửa xe và rời đi.
Phía sau hắn xuất hiện bốn người đàn ông.
--
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt chói chang và thiêu đốt.
Lê Thầm lấy lại tinh thần, đôi mắt vô thức dần dần tập trung trở lại, mí mắt run rẩy ngước nhìn bức tường đen xám phủ đầy những quảng cáo nhỏ, trong mắt hiện lên một tia mê man.
Hắn quay đầu nhìn chung quanh, nơi này thoạt nhìn là một ngõ cụt kẹp ở giữa hai toà dân cư, không rộng lắm, các toà nhà che khuất ánh mặt trời treo cao, để lại một cái bóng.
Lê Thầm khẽ cau mày.
Kỳ quái.
Sao mình lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắn nhớ rõ ràng mình đang ở trong xe chờ Thời Tễ, điều hoà trong xe đang bật hết nấc nhưng ánh nắng thiêu đốt xuyên qua cửa kính vẫn làm làn da hắn phơi đến nóng bừng, Lê Thầm ngầng đầu nhìn toà nhà văn phòng trước mắt, ánh nắng chói chang khiến đôi mắt hắn tối sầm trong giây lát.
Giây tiếp theo hắn liền bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây.
Lê Thầm cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình từ khi trên xe Thời Tễ đến ngõ cụt này.
Giống như đã có một thế lực nào đó đốt nhiên chiếm lấy cơ thể hắn và cưỡng chế xoá đi trí nhớ của hắn.
Một cảm giác khó hiểu trỗi dậy, cộng thêm một luồng gió từ bên ngoài thổi vào khiến Lê Thầm có cảm giác rùng mình ngay giữa mùa hè nóng bức này.
Lông mày Lê Thầm cau chặt đến phát đau, hắn liếc nhìn bức tường lốm đốm trước mặt, trên bức tường gồ ghề còn sót lại vết keo, ánh mắt Lê Thầm dừng lại trên một trong những tờ quảng cáo nhỏ.
So sánh với các quảng cáo khác thì tờ quảng cáo này nhìn mới tinh, thoạt nhìn có vẻ như được dán trước đây không lâu, trên tờ giấy chỉ có vài từ đơn giản, ở dưới cuối có một hàng nội dung được tô đậm: "Bệnh viện này cung cấp các loại dịch vụ: sàng lọc giới tính thứ hai, phối thuốc ức chế, chặn tin tức tố......Nếu có yêu cầu vui lòng liên hệ 1xxxx."
Tầm mắt Lê Thầm dừng ở năm chữ ngắn gọn "Chặn tin tức tố", hắn biết cái này nói thẳng ra là---cắt rớt tuyến thể.
Tin tức tố của Omega và Alpha sinh ra từ tuyến thể, chỉ có thể cắt tuyến thể mới đạt tới hiệu quả chặn hoàn toàn.
Hầu kết Lê Thầm lăn lộn mấy phen.
Từ cái ngày mình bị chẩn đoán là một Omega thấp kém thì đã phải chịu kết cục bi thảm, cha mẹ qua đời, bị gia tộc xua đuổi, đôi khi Lê Thầm rất muốn hỏi, tại sao lại không công bằng như vậy? Tại sao lại bắt hắn trở thành một Omega?
Hắn xé tờ quảng cáo này xuống rồi gấp nhỏ nhét vào trong túi, sau đó Lê Thầm xoay người muốn đi ra khỏi con ngõ này.
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông xa lạ gọi hắn lại.
"Em muốn đi đâu?"
Đối phương vừa nói, một cổ mùi vị sặc sụa chui vào xoang mũi Lê Thầm, hắn cau mày ho nhẹ vài tiếng, lúc đầu hắn tưởng có người hút thuốc, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh đối phương, Lê Thầm mới thầm ý thức không tốt.
Đây là tin tức tố của Alpha.
Và không chỉ có mùi này, sau mùi khói là mùi xạ hương, than củi và mùi cây thông nồng nặc.
Bốn người đàn ông chặn ở lối vào của ngõ hẹp, trên áo khoác màu xám còn dính bụi tường chưa kịp phủi đi.
Tin tức tố trong không lung tung rối loạn mà đánh nhau sau đó vọt lên phía Lê Thầm, dạ dày Lê Thầm một trận cuồn cuộn, bốn tên Alpha này cấp bậc không hề cao nhưng lại ảnh hưởng cực kì nặng nề với Lê Thầm.
Hắn cố nén cảm giác buồn nôn cảnh giác trừng bọn họ, đôi môi hơi run rẩy: "Các ngươi muốn làm gì?"
Vừa nói Lê Thầm vừa lặng lẽ vươn tay sờ sau cổ, xúc cảm tinh tế truyền thẳng vào lòng bàn tay, hắn rùng mình, tức khắc hiểu được bốn người này tại sao lại ở đây.
Hắn luôn không khống chế được tin tức tố của mình, cho nên trước khi ra ngoài hắn đã tự dán cho mình miếng dán ngăn tin tức tố của dì Lâm, tuy nhiên không biết miếng dán đã rơi từ khi nào, tin tức tố của hắn tràn ra khắp nơi, hấp dẫn bốn tên Alpha này.
"Làm gì hả?" Một người đàn ông cười to, lộ ra hàm răng vàng vọt, hắn như là nghe được chuyện cười, liếc mắt cùng đám bạn, nói "Tự mình không khống chế được tin tức tố cũng dám lắc lư chạy ra bên ngoài sao?"
"Không phải là vì để câu dẫn bọn anh sao?"
Hắn vừa nói vừa tiến lên phía trước, càng đến gần mùi khói trên người hắn ngày càng nồng đậm.
Lê Thầm không dám hít thở, dưới sự ảnh hưởng của tin tức tố Alpha hắn cảm thấy thân thể mình không khống chế được mà nhũn ra, Lê Thầm nuốt khan lùi về sau mấy bước, cho đến khi gót chân chạm đến mặt tường, hắn không thể lùi được nữa.
Bốn người đàn ông cao lớn vây quanh hắn như bốn con linh cẩu đuổi bắt thỏ con, bọn họ như hổ rình mồi, ánh mắt mang theo tình dục không kiêng nể tán loạn nhìn Lê Thầm.
"Em đẹp thế." Một người đi đến trước mặt Lê Thầm, tròng mắt vẩn đục nhìn chằm chằm đôi mắt Lê Thầm, hắn thậm chí muốn duỗi tay chạm vào mặt Lê Thầm, Lê Thầm nghiêng đầu tránh, sau đó hung hăng hất bay bàn tay dơ bẩn của người đàn ông.
Đối phương tựa như không có dây thần kinh đau đớn, hắn tham lam ngửi mùi hoa diên vĩ trong không khí, vừa ngửi một chút, mùi tin tức tố như thuốc kích dục trong nháy mắt đốt cháy dục vọng của gã, đôi mắt gã đỏ hoe, trên mặt lộ vẻ mê đắm, cười ngốc nghếch với Lê Thầm: "Em là Omega, em thơm quá đi."
Hắn ta thì thầm.
Lê Thầm run rẩy, vẻ mặt của bốn tên đàn ông này làm hắn cực kỳ chán ghét, hai tay nắm chặt thành quyền chỉ muốn đấm vào khuôn mặt xấu xí trước mắt.
Nhưng sức lực hắn như là bị rút hết, hai chân vô thức nhũn ra, Lê Thầm cắn chặt hàm răng, hắn chưa bao giờ hận bản thân vì là Omega như lúc này.
Mấy gã đàn ông cách hắn ngày càng gần, khoảng cách chung quanh ngày càng bị thu hẹp, không tràn ngập tin tức tố của Alpha, mồ hôi lạnh làm ướt tóc den trên trán.
Bọn hắn giơ bàn tay thô ráp đến, xuyên qua lớp vải mỏng manh mà chạm vào cơ thể Lê Thầm, vẻ mặt ngày càng điên cuồng như thể chạm vào một bảo bối quý hiếm chưa từng có, hận không thể trực tiếp một ngụm nuốt trọn.
Buồn nôn, muốn nôn.
Lê Thầm cố gắng tránh né sự đụng chạm của bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, hắn chợt nhìn thấy một người khác phía sau đám đàn ông này.
Lê Thầm run rẩy kịch liệt.
Thời Tễ.
Hắn tới đây làm gì?
Đến để chế giễu mình sao?
Hay là......
Cánh tay Lê Thầm bị một người khác bắt lấy.
Có phải là hắn dàn xếp tất cả những điều này?
Tia sức mạnh cuối cùng của hắn cũng biến mất, người đàn ông đang bắt lấy tay hắn trở nên hung bạo mà đẩy Lê Thầm vào bức tường phía sau.
Chiếc áo sơ mi trắng lấm lem vết đen, cổ áo bị xé toạc, xương quai xanh nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Lê Thầm gian nan chớp mắt.
Tất cả giác quan của hắn dần trở nên tê liệt, hắn dùng hết sức lực mà nhìn thân ảnh phía xa xa kia.
Sau đó...
---hắn thấy Thời Tễ chạy về phía hắn.
-------
Editor: edit tới đây tui cũng hưng phấn chớt moẹ =)))