Nhà họ Thẩm nổi tiếng giàu có sống ở một khu biệt thự thành phố S, nơi này gần vùng ngoại ô, gần sông dựa núi, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Nếu mà là những người có tiền có địa vị đều muốn sở hữu một bất động sản ở thành phố S, một phần để củng cố thân phận giàu có của mình, phần khác có thể kết bạn với những người cùng tầng lớp.
Nói cách khác, nếu như có thiên thạch rơi xuống cùng đều sẽ né mảnh đất toàn nhân vật lớn này.
Mà nhà họ Thẩm có Thẩm Ngọc làm chủ có một biệt thự vị trí vàng ở nơi này.
Là một tai to mặt lớn không gì sánh nổi, được mọi người trong giới thượng lưu nịnh bợ. Những biệt thự xung quanh nhà họ Thẩm đương nhiên trở nên đáng mua nhất với những người kia, thế nhưng đáng tiếc Thẩm Ngọc mua một lần mười hai cái, khiến cho ai muốn giả bộ vô tình gặp gỡ Thẩm gia đều không thể làm được.
Chủ yếu vì rất ít người thấy được Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc trước đó cũng không hay xuất hiện.
Biệt thự ở giữa một loạt biệt khác cứ như một bán đảo bị ngăn cách, bên ngoài không ai dám vào, bên trong chẳng buồn ra.
Dần dần bắt đầu lan truyền những lời đồn.
Một năm trước chủ tịch và phu nhân Thẩm gặp tai nạn máy bay, chỉ để lại một mình con trai Thẩm Ngọc trước giờ chưa từng lộ mặt công khai, thậm chí hắn còn giao mọi công việc quan trọng cho trợ lý.
Những cái đó chuyên môn vì Thẩm Ngọc mà đến người mắt trông mong mong một năm, lại trước sau mong không đến Thẩm Ngọc xuất hiện.
Chỉ sợ Thẩm công tử đời này đều không thể vượt qua cái bóng vụ tai nạn của cha mẹ
Còn nghe nói Thẩm Ngọc sau đó lại gặp tai nạn xe cộ sa sút đến mức hai chân tàn tật, suốt ngày làm bạn cùng xe lăn, giống hệt người tàn tật. Tiểu thư họ Đỗ trước đó có hôn ước cùng hắn cũng không muốn được gả cho một người như vậy nên ngay lập tức cao chạy xa bay theo người mẫu nam nào đó.
Cha mẹ đều mất, hai chân tàn tật, hôn ước bị bãi bỏ, còn trở thành chủ đề cho người ngoài đàm tiếu chê cười......
Đả kích liên tục khiến Thẩm Ngọc suy sụp vô cùng, ngày đêm nhốt mình ở trong phòng, từ từ trầm luân.
Nói ngắn gọn thì trong truyền thuyết Thẩm gia hoàn toàn sụp đổ.
·
Tại Thẩm gia,
Phòng vẽ tranh.
Ánh nắng ôn hòa chiếu xuyên qua cửa sổ, từng sợi đan xen đi vào phủ khắp phòng một tầng ánh sáng lung linh nhưng không chói mắt.
Phòng vẽ không có nhiều đồ lắm, nhìn vào phát là thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi bệt trước cửa sổ.
Hắn chau mày, khóe miệng nhấp nhô, cầm bút chì trong tay rất nghiêm túc vẽ vẽ vời vời.
Thanh niên này nhìn qua cùng lắm 23-24 tuổi, mái tóc đen nhánh, ánh mắt đào hoa, mũi thẳng môi cong hồng nhàn nhạt, nốt lệ chí ngay dưới mắt phải lúc ẩn lúc hiện.
Biểu cảm của hắn rất nghiêm túc, làm vị quản gia theo bản năng chậm mở cửa bước vào. Quản gia đứng yên lặng bên cạnh một lát mà thấy Thẩm Ngọc vẫn không chú ý tới mình, ông ho nhẹ một tiếng nói: "Thưa ngài"
"Hử?" Thẩm Ngọc nhẹ nhàng giơ cằm lên, tay đang phác hoạ dở không dừng lại, ánh mắt vẫn dính chặt ở khung tranh trước mặt.
"Nó đến rồi." Quản gia nói.
"Hả?" Ai tới cơ?
"Thiếu gia Đường Lật."
"À....." Tạm dừng hai giây, "Không phải chứ...... Đường, Đường Lật?!"
Giờ khắc này, Thẩm Ngọc mới phản ứng lại, kinh hãi rất nhiều, ngòi bút trên giấy vẽ không liên quan bị ném văng đi một cách hung hăng! Nhanh như vậy mà vai ác tí hon đã tới rồi?!
"Đúng vậy." Quản gia cúi đầu, thu mọi phản ứng của Thẩm Ngọc vào đáy mắt, châm chước nói, "Nếu ngài không muốn thấy nó, ta sẽ bảo Khang Lâm đem đi."
Thẩm Ngọc bất động nuốt nước miếng, do dự một lúc lâu, nhìn thấy quản gia thật sự muốn đi ra ngoài đuổi người. Hắn thở dài, vội vàng đỡ trán: "Đừng làm vậy chú Trương, trước tiên để cháu thấy nó đã."
Nghe vậy, ánh mắt chú Trương lộ vẻ nghi ngờ.
Nhưng chú Trương vẫn không nói cái gì, kêu hai người hầu đẩy xe lăn của Thẩm Ngọc đi thang máy xuống lầu, hắn dừng lại một chút để thu dọn đồ đạc.
Mọi người đều biết sự cố một năm trước, từ đó về sau tính tình tiên sinh thất thường, ngày càng dễ nổi cáu, hôm nào cũng tự nhốt mình, bỏ ăn bỏ uống cho tới khi ngất xỉu được bọn họ cứu ra mới thôi.
Chú Trương quan tâm hắn nên vô cùng phiền lòng, thời gian qua tóc rụng hơn một nửa.
Cho tới buổi tối hôm nọ, tiên sinh lần nữa uống thuốc ngủ tự sát, bị chú Trương cùng đám người hầu phát hiện nên vội vàng đưa đi viện rửa ruột.
Không biết sao sau khi tỉnh lại hắn như thay đổi hoàn toàn, không bao giờ có ý định tự sát nữa, mỗi ngày đều vẽ tranh, rất ngoan ngoãn tiếp thu trị liệu hồi phục của bác sĩ, sống phong phú vui vẻ hơn trước.
Trong khi bên ngoài náo loạn hết cả lên...
Chú Trương sửa sang lại vị trí bản thảo bị ném xuống, ngẩng đầu lên nhìn bút phác họa ra trái cây rồi là bánh mì, không tệ, chỉ là giữa tranh có chỗ không hợp mỹ cảnh lắm.
Chú Trương lắc đầu bất đắc dĩ cười.
"Trước kia cũng không thấy tiên sinh vui vẻ như vậy..."
Thôi thì tiên sinh có thể vượt qua bóng ma tâm lý là tốt rồi.
·
Nhưng được đám người hầu đẩy xuống tầng, Thẩm Ngọc xuống không có thời gian để ý tới tâm tình của chú Trương, hắn nuốt nước bọt liên tục, tay vò góc áo nhàu một nhúm.
Nếu không phải vì hai chân đã tàn thì Thẩm Ngọc chỉ muốn lập tức đứng dậy chạy đi.
Chỉ có mình hắn biết được mình đang lo sợ vì cái gì.
Bởi hắn vốn dĩ không phải Thẩm Ngọc thật, chỉ là linh hồn hắn làm tu hú ở nhờ cái thân thể này thôi!
Nhắc tới mới thấy kỳ diệu, Thẩm Ngọc nằm mơ cũng không mơ tới việc xuyên sách sẽ xảy ra với mình. Chỉ là hắn nhàn rỗi đọc qua cuốn tiểu thuyết máu chó tranh đấu《 hào môn đế thiếu không thể trêu vào 》 thôi mà, kết quả là ngày hôm sau tỉnh dậy vừa mở mắt ra liền bị xuyên vào nhân vật hy sinh Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc này thật sự rất đáng thương, cha mẹ đã mất, tàn cả hai chân, hôn thê chạy trốn, còn bị một đám người ngoài xem trò vui chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bối cảnh thảm còn chưa tính là gì, thảm hại hơn chính là Thẩm Ngọc sau không biết thần kinh như nào lại dám thích nữ chính kém hắn mười mấy tuổi. Đáng tiếc nữ chính xinh đẹp tốt bụng không chấp nhận nổi nhưng cũng không đành lòng từ chối, nên thành ra cứ cho hắn treo hy vọng.
Tới khi Thẩm Ngọc không kìm nén được nữa cùng nam chính và vai ác nhau tranh giành, hắn ỷ vào việc có tiền có thế muốn cướp nữ chính. Vai ác bị ghen ghét che mờ mắt mắt vai ác không thể nhịn được nữa, bắc cóc Thẩm Ngọc đến rừng núi hoang vắng, tàn ác tra tấn rồi giết người diệt khẩu.
Lúc ấy Thẩm Ngọc đọc tới đoạn này không nhịn được lạnh run cả người.
Trong lòng thầm thấy may mắn vì hắn không phải Thẩm Ngọc trong sách, nếu không sẽ tình nguyện đâm đầu vào tương tự sát chứ không cần tới vai ác giết.
Sau đó tưởng vậy xong ngày, thế mà hôm sau hắn liền xuyên vào Thẩm Ngọc......
Thẩm Ngọc: "......"
Trải qua hơn nửa năm ở thân thể này, Thẩm Ngọc dần dần thích ứng với nhịp sinh hoạt của thế giới này.
Không biết có phải do đây là thế giới giả tưởng trong tiểu thuyết không mà hắn từ mội người làm tiệm bánh ngọt thành một người kinh doanh giàu có, còn cả tập đoàn thị trường lớn...
Nếu không phải Đường Lật xuất hiện, Thẩm Ngọc thiếu chút nữa quên mất mình là một vật hy sinh của thế giới này, mặc định là người đáng thương sẽ chết trong tay vai ác.
Hắn sắp nhìn thấy Đường Lật, chính là vai ác đứng đầu trong tương lai.
Đáng tiếc hiện tại Đường Lật không làm được cái gì cái gì, bởi vì hiện tại thời gian còn ở đoạn đầu chính văn. Chuyện sau này chưa thể xảy ra ngay được, mới có khoảng chứng mười bốn năm. Nói cách khác Đường Lật bây giờ chỉ có mười tuổi, vẫn là cô nhi bị người thân ngược đãi.
Nghĩ đến đây Thẩm Ngọc đang lo sợ bất an mới có bình tĩnh trở lại.
Hiện giờ nam nữ chính lẫn vai ác đều là trẻ con mười tuổi, không gây ra được sóng gió gì cả, hắn còn cơ hội thành đổi số phận.
Nghĩ về sau Thẩm Ngọc hắn phải bị bắt cóc rồi hy sinh, tốt nhất là hưởng thụ mười năm cuộc sống giàu sang phú quý cái đã.... Cũng đáng!
·
Mặc dù bên ngoài là ngày nắng, lầu một trong phòng khách như cũ, đèn đuốc bật sáng trưng.
Đèn thủy tinh treo tường lấp lánh, cùng bình hoa đắt tiền cạch các bức tranh lớn, thiết kế cổ xưa trang hoàng xinh đẹp, ngay cả đám người hầu đã mặc đồ thiết kế riêng đứng bên cạnh cũng lộ ra khí chất người tầm thường.
Mỗi lúc nhìn ngắm, Thẩm Ngọc lại muốn suýt xoa một chút.
Woa..
Nguyên chủ có tiền thật sự.
Làm hắn mỗi buổi sáng tỉnh lại, chuyện thứ nhất phải làm chính là buồn bã vì không biết kế tiếp nên dùng tiền như thế nào.
Giương mắt nhìn lên, cách đó không xa thấy một đứa trẻ ngồi yên tĩnh trên cái sofa bọc da đỏ, quá nhỏ, cũng quá không có tồn tại cảm, nếu không phải người hầu nhắc nhở, Thẩm Ngọc căn bản không biết trên sô pha còn có người ngồi.
Người hầu đẩy xe lăn của Thẩm Ngọc đến bàn trà rồi dừng, người hầu khác khác lập tức tiến lên pha chén nước trà bưng cho Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc không có thói quen uống trà, bất đắc dĩ nguyên chủ lại có, hắn đành phải bưng chén trà lên cho có vẻ, tầm mắt không ngừng nhìn đứa trẻ..... À không, phải là Đường Lật mới đúng.
Vai ác lúc còn bé khác xa với tưởng tượng của hắn, gầy yếu hơn nhiều. Thế mà sau này làm sao lại cao tới 1m9, còn hiện tại nhìn gầy đến nỗi nói sáu bảy tuổi ai cũng tin.
Nếu Thẩm Ngọc không lầm thì hẳn là nó vừa mới bị người ta đánh, cánh tay lẫn cẳng chân đều có vết thương, mặt còn hơi sưng lên.
Nhưng Đường Lật cứ như không thấy đau đớn chút nào, vẫn cúi gằm đầu xuống ngồi yên, giống hóa thạch không động đậy dù có là sợi tóc.
Mãi tới khi người hầu cẩn thận bế Đường Lật xuống, nhệ nhàng đẩy Thẩm Ngọc ra, Đường Lật mới ngẩng lên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc.
"Tiên sinh, đây là cô nhi của nhà họ Đường" Người hầu nói.
Thẩm Ngọc: "...... Ta biết."
Ánh mắt thô bạo đáng sợ này thật đúng là không ai......
Trước kia Thẩm Ngọc cảm thấy tác giả miêu tả Đường Lật hơi ảo một chút, người lớn lên tinh xảo đẹp mà hung ác thế nào cũng không thể dùng từ "Lệ khí" lặp đi lặp lại để hình dung được.
Hiện tại Thẩm Ngọc mới phát hiện mình sai quá sai.
Đường Lật lệ khí phảng phất là trời sinh từ trong xương cốt, nồng đậm tới nỗi có thể biến thành màu đen đặc, nó không hề liên quan tới tuổi tác hiện tại.
Hơn nữa từ đáy lòng Thẩm Ngọc rất kiêng kị thân phận của Đường Lật, giờ phút này bị Đường Lật không e dè mà nhìn chằm chằm, nhất thời nhút nhát, quên sạch những thứ chuẩn bị nói lúc trước.
Vì thế không khí cứ trầm mặc như vậy.
Thẩm Ngọc người lớn nhưng lại với Đường Lật trừng mắt qua lại.
Sau đó người hầu không chịu được, sợ Thẩm Ngọc nổi nóng, vội vàng đẩy Đường Lật qua một chút: "Tiểu thiếu gia, đây là chú Thẩm của con nhé, chúng ta cùng qua chào hỏi chú Thẩm đi."
"Đúng vậy, mau kêu chú Thẩm đi."
Đường Lật bị đẩy đến, lảo đảo hai bước vẫn như cũ không dao động, giống như một con nhím con xù gai, hơi chút gió thổi cỏ lay là đã có thể làm hắn rung chuông cảnh giác, ý thức phòng bị trong đáy mắt càng sâu đậm.
Nhìn thấy nhóc con như vậy, Thẩm Ngọc ban đầu con thấp thỏm dần dần thả lỏng, hắn cười cười, đột nhiên cảm thấy vừa nãy mình quá nhát gan.
Dù sao Đường Lật hiện tại vẫn là trẻ con.
Cũng rất đáng thương.
"Hạt dẻ." Thẩm Ngọc gọi nhũ danh của Đường Lật.
Đường Lật cả người cứng đờ, con ngươi đen nhánh hiện lên một chút mê man, Thẩm Ngọc liền di chuyển xe lăn qua, ánh mắt nhìn vào môi bị nứt của Đường Lật, đem chén trà trong tay cho nó: "Uống trà không?"