Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 108




Người của Diêu gia tới, lại còn nói là người nhà của Lương Quyết Thành, cái này không phải chính là nói Diêu gia đã biết chuyện của anh rồi sao?

Tiễn Ý Ý đi ra đến cửa phòng học, Diêu Viễn với Diêu Nhất Lâm còn đang thấp giọng nói gì đó với Diêu Nhất Nam, nhìn thấy có người đi ra liền dừng lại ngẩng đầu lên.

Tiễn Ý Ý dựa vào một cái nhìn này mà phán đoán được.

Diêu Nhất Lâm đang có ánh mắt mong chờ, Diêu Viễn có vẻ mặt khó hiểu, Diêu Nhất Nam là tùy tiện liếc một cái, phát hiện thấy người ra là Tiễn Ý Ý, hắn cười nhạo một tiếng, sau đó dời tầm mắt đi.

Thời gian dài như vậy hai người đều là nước sông không phạm nước giếng, Diêu Nhất Nam cũng đoạn tuyệt quan hệ với nữ chính Tiễn Mân Văn, hào quang của nam chính trêи người hắn cũng càng ngày càng đi xuống, nhìn qua không hề giống nam chính một chút nào.

Trước kia xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người còn có thể ở mặt ngoài biểu diễn kỹ xảo diễn xuất cao siêu cho đối phương nhìn.

Diêu Viễn biết Tiễn Ý Ý, mỉm cười chủ động chào hỏi.

“Đây không phải là Ý Ý sao?”

Thân phận của Diêu Viễn cũng được xem như là trưởng bối, ông ta ngang hàng với tiểu thúc của cô, vô luận thế nào thì quá mức lạnh nhạt với người ta ở trước cửa lớp học cũng không tốt.

Tiễn Ý Ý khẽ gật đầu: “Chú Diêu.”

“Ý Ý, đã lâu không gặp…”

Diêu Viễn cùng Tiễn Ý Ý chào hỏi, Tiễn Ý Ý liền dịch tầm mắt khỏi ông ta, ánh mắt cô rơi xuống trêи người Diêu Nhất Lâm.

“Chị là chị gái của bạn học Diêu đúng không? Hôm nay chị tới tìm cậu ấy sao?”

Diêu Nhất Lâm đoán là Tiễn Ý Ý cũng không biết quan hệ của Lương Quyết Thành với Diêu gia.

Chung quy lại thì anh chỉ là một học sinh trung học bình thường, trước đó từng cùng em trai cô ta theo đuổi Tiễn Ý Ý cho nên nếu Tiễn Ý Ý biết hai người bọn họ có quan hệ anh em thì chuyện khẳng định sẽ không phát triển theo hướng này.

Hơn nữa cô ta còn nghe nói Tiễn Ý Ý vô cùng thích chàng trai kia, thế nhưng lại vô cùng… chướng mắt đối với Diêu Nhất Nam.

Hai người, hoặc là giữa ba người đã xảy ra không ít chuyện, nháo đến không vui vẻ gì.

Bây giờ có thể được cho là quan hệ bạn học bình thường, đến cùng không biết là nên khen ai rộng lượng nữa đây.

“Chị tới tìm em trai mình.”

Diêu Nhất Lâm nghĩ không thể ở ngay trước mặt Tiễn Ý Ý lập tức nhận Lương Quyết Thành được.

Trong này vẫn liên lụy tới cả Diêu Nhất Nam.

Suy nghĩ một chút thì một bên là người cha chưa từng liên hệ qua, một bên là người chị gái xa lạ cùng một người anh em còn kết thù với nhau. Loại quan hệ này nếu nói thẳng ra thì Lương Quyết Thành khẳng định sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt.

Nếu Tiễn Ý Ý còn ở bên cạnh Lương Quyết Thành, chuyện ầm ĩ này mà để cho cô nhìn thấy thì đối với Diêu gia khẳng định sẽ không có chỗ tốt.

Mặt khác, có Tiễn Ý Ý ở bên cạnh, lực ảnh hưởng của Lương Quyết Thành liền lớn hơn rất nhiều.

Một Tiễn Ý Ý mà có thể khiến cho Lương Quyết Thành có thể có quyền lợi của chính mình ở trong Diêu gia. Đối với việc này, là Diêu Nhất Lâm hay toàn bộ Diêu gia cũng không muốn thấy.

Chung quy lại thì một bên là dựa vào thân phận con trai ngoài giá thú của Diêu gia, một bên là một thiếu niên có lực lượng của riêng mình, có khác biệt rất lớn.

Vô luận là đến từ phía nào thì Diêu Nhất Lâm cũng không hi vọng Tiễn Ý Ý sẽ chứng kiến được.

Thế nhưng mà muốn ở trước mặt Tiễn Ý Ý gọi Lương Quyết Thành?

Khẳng định không được.

Tiễn Ý Ý chắc chắn sẽ hỏi lí do người của Diêu gia tìm anh.

Không thể nói tình hình thật sự, vậy thì còn có cái cớ nào khác?

Không có cách nào.

Chỉ cần ở ngay trước mặt cô gọi Lương Quyết Thành thôi, sự tình sẽ tiến triền theo một hướng mà Diêu Nhất Lâm không lường trước được.

Mà phương hướng này đối với Diêu gia mà nói không hề tốt đẹp gì.

Nhất định phải làm chuyện này khi không có mặt Tiễn Ý Ý ở đây, Lương Quyết Thành không còn chỗ dựa nữa, như vậy thì việc đưa đứa con riêng này đi, siết lại anh trong lòng bàn tay, để cho anh làm cây cầu bắc giữa Diêu gia với Tiễn gia liền đơn giản hơn rất nhiều.

Chỉ chớp mắt một cái mà Diêu Nhất Lâm đã nghĩ ra được rất nhiều thứ, cô ta hướng về phía Tiễn Ý Ý cười một cái.

“Ý Ý, chị nghe nói bạn trai em học rất giỏi, dù sao thì bọn chị đã tới đây rồi, có thể gặp mặt một lần có được không?”

Trước tiên cứ lưu lại cho chàng trai kia một ấn tượng đã, sau đó muốn đem người hẹn ra ngoài hoặc là muốn làm gì thì cũng dễ dàng hơn.

Tiễn Ý Ý cơ hồ là ngay lập tức biết Diêu Nhất Lâm có ý nghĩ gì.

Ở trước mặt cô mà muốn đoạt người của cô sao, không thể, cũng không có khả năng.

“Ngại quá, bạn trai của em đang ngủ, nếu như không có chuyện gì thì em cảm thấy vẫn không nên quấy rầy anh ấy thì hơn.”

Tiễn Ý Ý cười nói: “Không phải hai người tìm bạn học Diêu sao? Vừa lúc bây giờ là tiết tự học, hai người có thể đưa cậu ấy tới sân thể ɖu͙ƈ chơi. Hôm nay là đại hội thể thao, có rất nhiều thứ chơi đấy.”

Diêu Nhất Nam nhìn chị gái mình.

Người chị gái này hắn hiểu rất rõ, chuyện mà không có nguyên do, nhất định chị ta sẽ không làm.

Tự dưng lại bảo với Tiễn Ý Ý là muốn gặp Lương Quyết Thành, phản ứng đầu tiên của Diêu Nhất Nam chính là vì anh.

“Chị, bạn trai của người ta rất quý giá đó, làm sao có thể tùy tiện nhìn được. Không phải hai người tới tìm em sao, đi thôi.”

Diêu Nhất Nam lôi kéo cánh tay của Diêu Nhất Lâm.

Diêu Nhất Lâm biết, hôm nay ở trước mặt Tiễn Ý Ý sẽ không thể gặp được người.

Đúng là đã lãng phí một cơ hội tốt.

Bất quá cũng không quan trong, sự thật vẫn ở đó, chỉ cần Lương Quyết Thành còn có trong mình huyết thống của Diêu gia, chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ được giải quyết.

Cho đến lúc đó, Tiễn Ý Ý sẽ là em dâu của cô ta.

Về áu ở chung liền dễ dàng hơn nhiều.

Diêu Nhất Lâm cười ôn hòa.

“Vậy chị không làm phiền em nữa.”

Một nhà ba người Diêu gia rời đi, Tiễn Ý Ý trầm mặc một lát liền lấy điện thoại ra.

Diêu Nhất Nam không hiểu.

Hắn lớn như vậy rồi, cha và chị gái không có khả năng sẽ vì không yên lòng hắn mà tới tận đây xem, hơn nữa suy nghĩ về chuyện Diêu Nhất Lâm vừa mới nói, hắn nghĩ là chuyện cũng không đơn giản như vậy.

“Cha, chị, hai người tới tìm con làm gì?”

Diêu Viễn cho tới bây giờ vẫn như lạc trong sương mù.

Ông ta đi theo con gái mình tới đây, nhìn thấy Tiễn Ý Ý, con gái lại muốn gặp Lương Quyết Thành. Không thấy được người, loạn thất bát tao một hồi đều không biết là đang làm cái gì.

“Chuyện này phải hỏi chị con, ta cũng không biết là nó làm cái gì nữa.”

Một nhà ba người đứng ở biên giới của sân thể ɖu͙ƈ.

Lúc này Diêu Nhất Lâm mới chậm rãi nói.

“Lần trước con có gặp bạn trai của Tiễn Ý Ý một lần.”

“Hắn với Nhất Nam… nhìn qua rất giống nhau. Hay là nói, rất giống người đấy, cha.”

Diêu Nhất lâm không lưu lại cho cha mình chút mặt mũi nào, dù sao cũng là người trong nhà, giữa hai cha con cũng không có cái gì không thể nói. Chung quy cái hình tượng người cha của Diêu Viễn này, sớm muộn gì cũng bại lộ trước mặt những tiểu bối khác.

Cô ta trực tiếp hỏi thẳng.

“Cha, người có còn nhớ rõ lúc trước mình có một nhân tình họ Lương hay không?”

Sắc mặt Diêu Viễn liền biến đổi.

Mà kinh hãi nhất chính là Diêu Nhất Nam.

Tam quan của hắn cơ hồ là đảo điên hết cả lên.

“Không phải, chị, chị nói vớ vẩn cái gì đấy…”

“Nhớ rõ.” Diêu Viễn đánh gãy Diêu Nhất Nam đang tự lừa mình dối người, rất nhanh tỉnh táo lại, thậm chí ông ta còn nghĩ tới điểm xuất phát của Diêu Nhất Lâm, “Ý con là, cậu bạn trai kia của Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành là con của ta?”

“Phải, con đã tra rồi, không sai đâu. Hôm nay con tới là muốn nhìn thấy cậu ta, đưa cậu ta đi làm giám định ADN.”

Diêu Nhất Lâm nói: “Thế nhưng là không thể làm chuyện này trước mặt Tiễn Ý Ý.”

“Nhất Nam, em nghĩ cách lấy được hai sợi tóc của cậu ấy, sau đó đem người khuyên tới gặp mặt chúng ta đi.”

Diêu Nhất Lâm sai bảo rất quen tay.

Ánh mắt Diêu Nhất Nam không chớp.

Hắn đúng ở đằng kia ngẩn người một lát, xoay người chạy mất.

“Nhất Nam, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này không được phá hư có biết chưa. Đứa con riêng này, chúng ta nhất định phải nhận về!”

Diêu Nhất Lâm ở phía sau gọi lớn.

Mà Diêu Viễn không hổ là Diêu Viễn, sau khi xác định chuyện này liền gật đầu khen ngợi Diêu Nhất Lâm: “Làm tốt lắm.”

Lương Quyết Thành.

Bạn trai của Tiễn Ý Ý.

Lại là con trai của ông ta.

Ha ha ha ha.

Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Diêu Viễn liền thấy vui vẻ.

Người khác không leo lên nổi Tiễn Thiếu Trầm, vậy mà ông ta lại có thể leo lên được.

Con trai của mình là bạn trai của đứa cháu gái mà Tiễn Thiếu Trầm sủng ái nhất, về sau nói không chừng hắn ta sẽ để lại cho đứa cháu gái này cơ nghiệp của mình. Nói như vậy thì con trai của mình chắc chắn cũng sẽ có một nửa số đó, người làm cha như ông ta, đương nhiên cũng có thể thu về không ít lời.

Cứ cho là không có cái này, thế nhưng còn có mạng lưới quan hệ của Tiễn gia a.

Con trai mình là cháu rể của Tiễn Thiếu Trầm, về sau Diêu gia làm chuyện gì không phải cũng thông suốt sao?

Tốt! Tốt lắm!

Diêu Nhất Lâm lập tức biết được người cha mặt mày hớn hở của mình đang nghĩ cái gì.

“Cha, ngài có lẽ cảm thấy đứa con trai này rất tốt, thế nhưng chuyện cần suy tính hiện giờ là mẹ con. Ngài nghĩ đến chuyện sẽ nói gì với mẹ con chưa?”

“Nhất Nam…”

“Không sao, nó không phải đứa ngốc, khẳng định phân biệt được tốt xấu.”

Diêu Nhất Nam không muốn biết, thế nhưng hắn lại biết rõ.

Đầu óc hắn bây giờ rất loạn, nghĩ tới chuyện mà Tào Khung tra hắn lúc trước.

Hắn cảm thấy kỳ quái, lúc ấy cậu ta chỉ tra Lương Quyết Thành, vì cớ gì lại tra đến trêи đầu Diêu gia bọn họ. Cũng bởi vì cái này mà hắn mới biết được cái lịch sử phong lưu của cha mình, những quá khứ của ông ta đều khiến cho người ta không biết nên nói như thế nào.

Bởi vậy, tất cả đều được giải thích rồi.

Nguyên lai là cái tên Lương Quyết Thành kia chính là nghiệt chủng mà cha hắn làm bừa ở bên ngoài.

Nói cách khác, Tào Khung chắc chắn là biết chuyện này, nói vậy thì Tiễn Ý Ý cũng…

Nếu Tiễn Ý Ý biết, vì sao cô còn có thể ở chung với người đó chứ? Một đứa con hoang!

Trong lòng Diêu Nhất Nam rối loạn, hắn không biết mình nên làm gì, thế nhưng vẫn quay trở về lớp học.

Trong lớp mọi người đều đang làm đề, có một số người đang ngủ, trong đó có Lương Quyết Thành.

Không biết buổi tối Lương Quyết Thành làm gì mà phần lớn thời gian ban ngày anh đều dùng để ngủ. Lúc tỉnh lại đề là đang giảng đề cho Tiễn Ý Ý. Hai người ở trong trường cũng rất có chừng mực, ít nhất thì không phải là cái loại tình nhân suốt ngày rải thức ăn cho chó kia, nhìn qua thì chính là một đôi tình nhân chăm chỉ học tập hướng về tương lai tươi sáng.

Hắn nhìn chằm chằm vào nam sinh như một cây châm trong lòng hắn kia.

Người kia, như là con chuột trong cống ngầm, xuất thân khiến cho người ta chán ghét, làm người kém cỏi, còn đem vị hôn thê tốt nhất của hắn đoạt mất; những chuyện xảy ra trước đó làm cho khi mà Diêu Nhất Nam nghĩ đến ba chữ Lương Quyết Thành đều cảm thấy bốc hỏa.

Hiện tại lại nói cho hắn biết, người này là con riêng của cha hắn? Là anh em cùng cha khác mẹ của hắn?

Diêu Nhất Nam ghê tởm muốn nôn.

Lương Quyết Thành ngủ nửa ngày, bị ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác làm cho tỉnh lại.

Cách một cái hành lang, Diêu Nhất Nam từ trước tới nay không có quan hệ gì với mình đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt của hắn rất cổ quái, y như nhìn một thứ sinh vật chui ra từ cống ngầm.

Hơn nữa hắn còn nhìn anh hết hai, ba tiết học.

Ngay cả khi có Tiễn Ý Ý ngồi đó che rồi cũng đỡ không nổi.

Lương Quyết Thành mở mắt ra, lạnh lùng nhìn trở về.

Diêu Nhất Nam thu hồi tầm mắt.

Thứ người ghê tởm như vậy, hắn cũng không hề muốn nhìn nhiều.

Tiễn Ý Ý nhìn thấy rõ ràng.

Cô thở dài.

Diêu Nhất Nam biết rồi.

Chuyện này, thật sự là…

Tan học.

Lương Quyết Thành thu dọn sách vở, Tiễn Ý Ý đè tay của anh lại.

“Em có chút chuyện, anh về trước đi.”

Nghĩ một lúc Tiễn Ý Ý lại nói: “Em có chút chuyện muốn làm, anh về trước nấu cơm cho em được không?”

Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn cô.

Tiểu cô nương có chuyện gạt anh.

Nhưng không sao, đây là cô đang che chở mình.

Cảm giác được che chở rất tốt.

Lương Quyết Thành không quan trọng mấy.

Chung quy lại thì chỉ cần anh muốn biết, vô luận là xảy ra chuyện gì anh đều có thể biết được.

Cứ thuận theo tiểu cô nương nhà mình, để cô vui vẻ một chút cũng có gì là không thể đâu.

“Được.”

Lương Quyết Thành xoa xoa tóc cô.

Lúc anh rời đi, Tiễn Ý Ý liền đứng lên.

Mà Diêu Nhất Nam vẫn ở bên cạnh cô chưa rời đi.

Hai chân hắn gác lên bàn, ôm cánh tay cười lạnh.

Tiễn Ý Ý…

Cô quả thực biết.

Chẳng những biết, còn che chở người kia như vậy.

Cái thứ tạp chủng khiến người ta ghê tởm kia.