Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 101




Đầu tháng bảy là thời gian nghỉ hè của toàn bộ học sinh khối 10, 11. Mà năm cuối đã sớm thi xong kì thi đại học diễn ra ở toàn quốc, dẫn đầu một tháng giải phóng, mở ra thời gian nghỉ hè dài tận 3 tháng liền.

Lớp 11 kì thật cũng tương đối bận rộn, hai tháng sau sẽ trở thành học sinh năm cuối, nên học bổ túc thì học bổ túc, nên đi đường khác thì cũng nên chuẩn bị từ bây giờ, nói là có gần hai tháng nghỉ hè thế nhưng trêи thực tế cũng chẳng có nhiều thời gian cho bọn họ chơi đùa.

Lương Quyết Thành cũng được nghỉ ở bên kia. Anh ở bên Kinh thị hơn nửa năm, đều là dùng thời gian tới trường để đi. Bây giờ trường học đã cho nghỉ hè, anh cũng phải có quyền lợi của một học sinh khi đến kì nghỉ hè chứ. Mọi người ở bên kia đều biết Lương Quyết Thành là cháu rể tương lai của Tiễn gia, sẽ không ai cố ý làm khó anh làm gì. Dương tiên sinh bố trí cho anh một đống công việc, cho một đống 'bài tập hè' về, sau đó mới đem người thả trở lại Hải thị.

Lương Quyết Thành về nhà ngủ một ngày, sáng hôm sau mở cửa ra đã thấy động tĩnh nấu cơm của a di trong phòng bếp, cửa phòng cách vách màu hồng phấn vẫn đóng chặt, Tiễn Ý Ý còn đang ngủ.

Đây là cảnh tượng có thể thường xuyên nhìn thấy, thế nhưng đã vài tháng qua anh không được chứng kiến nó rồi.

Lương Quyết Thành tựa vào cửa phòng Tiễn Ý Ý, nâng tay lên gõ gõ cửa.

Một thoáng sau, cửa được mở ra.

Bộ dạng kia của Tiễn Ý Ý rõ ràng là vừa mới thức dậy, đầu tóc mặt mũi đều rối bù, nhem nhuốc, cô nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng buồn ngủ.

“Sao thế?”

“Dậy thôi, chúng ta ra ngoài tản bộ.”

Tiễn Ý Ý mở to hai mắt.

“Đại ca, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Lương Quyết Thành lấy điện thoại di động ra, đem màn hình giơ lên trước mặt Tiễn Ý Ý.

“7h50p sáng.”

“Anh cũng còn biết bây giờ là 7h50 chứ không phải 9h50 hả…” Tiễn Ý Ý thống khổ ôm đầu, “Bây giờ là kì nghỉ, tại sao lại bắt em dậy sớm như vậy chứ, làm ơn đó, anh thương em một chút đi, ít nhất thì sau 10h hẵng gọi em dậy chứ.”

“Đừng ngủ nữa, buổi sáng ngủ nhiều sẽ đau đầu.”

Lương Quyết Thành giơ tay xoa xoa sau cổ Tiễn Ý Ý, giọng điệu ôn nhu du dỗ: “Buổi sáng không khí tốt, chúng ta ra ngoài đi bộ.”

Buổi sáng của tháng 7 đã có chút nóng, đi một vòng thôi cũng có thể khiến cho người ta ra một thân mồ hôi, Tiễn Ý Ý thực lực cự tuyệt.

“Không muốn, không muốn, không muốn, em muốn đi ngủ.” Tiễn Ý Ý muốn đóng cửa lại, “Ba tiếng sau gặp lại.”

Tiễn Ý Ý làm thế nào cũng không đóng cửa được, một bàn tay của Lương Quyết Thành còn chống ở nơi đó, Tiễn Ý Ý có xuất hết chiêu thức ra cũng không làm gì được anh.

Cô trầm mặc một lát, thống khổ ngáp ngắn ngáp dài.

“… Được rồi.”

Tiễn Ý Ý xụ hai vai xuống, giống như là tro tàn, mỗi bước đi đều mang theo cảm giác nặng trĩu.

Lương Quyết Thành thấy rất thú vị, bất quá tiểu cô nương nhà anh muốn thay quần áo, anh vẫn là nên săn sóc đóng cửa lại.

Hai mươi phút sau.

Lương Quyết Thành mặt không chút thay đổi gõ cửa.

Lại hai mươi phút sau.

Lương Quyết Thành tiếp tục gõ cửa.

A di đã chuẩn bị xong bữa sáng, chuẩn bị ra cửa đi chợ, nhìn thấy Lương Quyết Thành đang bám riết ở trước cửa phòng Tiễn Ý Ý không ta, cười ha hả nói: “Tiểu Lương à, sợ là con có gõ cái cửa này cũng không mở ra đâu. Ý Ý tiểu thư trước đó đã mua bịt tai cách âm, hiệu quả còn vô cùng tốt đấy.”

Khóe miệng Lương Quyết Thành giật giật.

Ha.

9h50, Lương Quyết Thành đã chán đến mức tưới bao nhiêu nước cho cái chậu hoa kia, cánh cửa đóng chặt từ nãy tới giờ mới được mở ra lần thứ hai.

Tiễn Ý Ý rốt cuộc cũng tỉnh ngủ.

Trước đó cô thức đêm ôn tập, vì kì thi cuối kì này mà hao tổn không ít tâm tư, một thời gian dài liên tục thức đêm, không hề được nghỉ ngơi tốt, khó có được thời gian nghỉ đã như thế này, cô nhất định là phải ngủ đến khi tự tỉnh mới thôi.

Tiễn Ý Ý thay xong quần áo, búi tóc thành cái đầu hoàn tử, quần áo nhẹ nhàng khoan kɧօα"ϊ.

“Hình như nãy em có mơ anh tới phòng chúng ta gõ cửa đúng không?”

Tiễn Ý Ý ghé vào ban công nhìn Lương Quyết Thành.

“Không phải mơ.” Lương Quyết Thành bất đắc dĩ nói.

Hơn bảy giờ sáng, so với lúc đi học đã dậy muộn hơn không ít, thế mà Tiễn Ý Ý vẫn không dậy nổi. Không, cô có dậy, sau đó lừa anh rằng mình đi thay quần áo, cuối cùng đóng cửa ngủ tiếp, một lần ngủ là hết hai tiếng.

Tiễn Ý Ý cười hắc hắc.

Ngủ một giấc dậy, tất cả những chuyện xảy ra trước đó cô đều quên gần hết, có nhớ cũng chỉ tựa như một giấc mơ mà thôi.

Ngày nghỉ đầu tiên, Tiễn Ý Ý ngủ hết cả buổi sáng, buổi chiều liền nắm tay Lương Quyết Thành ra ngoài đi dạo.

Đây là công việc hằng ngày tất yếu mà mỗi đôi tình nhân phải làm, tay trong tay tản bộ. Một mặt là muốn làm cho quan hệ của hai người thêm thân thiết hơn, mặt khác là làm cho người khác tin tưởng là hai người đang yêu nhau nồng thắm.

Tản bộ mà thôi, Tiễn Ý Ý đương nhiên nghe theo Lương Quyết Thành. Hai người rảnh rỗi một đường chậm rãi ung dung lắc lắc lư lư đến chỗ Lương Nguyệt Ninh ở.

Bây giờ chỉ còn mỗi cô bé ở chỗ này.

Mẹ Lương đã sớm trở lại bệnh viện.

Hiện tại bà đã khống chế được bản thân mình tốt hơn trước kia rất nhiều. Một tháng cũng có thể ở cùng với Lương Nguyệt Ninh những một tuần liền, ngẫu nhiên Tiễn Ý Ý có tới thăm bà, ba người còn tụ tập lại một chỗ chơi đấu địa chủ.

Mỗi tháng Tiễn Ý Ý đều quay về xem Lương Nguyệt Ninh với mẹ Lương một lần, còn Lương Quyết Thành ước chừng cũng chỉ có thể hai tháng về thăm mẹ cùng em gái một lần, cũng qua một thời gian dài rồi anh chưa tới.

Lúc Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành đi lên, cảm giác thang máy có chỗ không đúng.

Nếu cô nhớ không nhầm thì nơi này vốn là một tầng có hai hộ, mà căn hộ ở cách vách vẫn luôn không có người ở, luôn luôn chỉ có một mình Lương Nguyệt Ninh. Hôm nay vừa tới liền phát hiện căn hộ cách vách mở cửa.

Có người mua chỗ này?

Tiễn Ý Ý liếc một cái, cũng không quá để ý.

Chỉ cần là người đứng đắn thì cũng không có gì đáng ngại.

Tiễn Ý Ý ấn chuông cửa.

“Chị Ý Ý?”

Bên kia là thanh âm vui vẻ của Lương Nguyệt Ninh.

“Còn có cả anh hai nữa.”

Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm nói.

Cửa nhanh chóng được mở ra, phía sau là Lương Nguyệt Ninh đang cong cong hai mắt cười.

“Chị! Anh hai!”

Tiễn Ý Ý cũng cong khóe miệng lên, chỉ là không đợi cô cười lên thì khóe miệng đã cứng ngắc.

Trong phòng khách, có một nam nhân thân hình cao lớn đang ngồi.

Không mặc tây trang, nam nhân chỉ mặc qua một kiện áo sơ mi, khí thế nhìn qua hơi yếu một chút, thế nhưng hắn vừa xoay người lại, ánh mắt sắc bén kia lại khiến cho lòng người phát run.

Diệc Văn.

Người này lại chạy đến chỗ Lương Nguyệt Ninh ở, công khai đăng môn nhập thất?

“… Ninh Ninh, có khách?” Tiễn Ý Ý chậm rì hỏi.

“A, cũng không tính là khách.” Lương Nguyệt Ninh cười sáng lạn, “Là hàng xóm ở bên cạnh, chú ấy tới mượn muối.”

Tiễn Ý Ý: “…”

Được, Diệu Văn người này chỉ sợ còn chưa từng thấy qua phòng bếp đâu, đến mượn muối? Lời nói dối này đúng là chỉ dùng để lừa trẻ con… Phi, lừa tiểu la lỵ đi.

Ánh mắt Tiễn Ý Ý càng ngày càng thâm trầm.

Cái đuôi sói to không biết xấu hổ! Cũng lừa tới tiểu nha đầu của nhà người ta rồi!