Diệp Tòng Vinh: “……” Vợ ông nói những thứ này có khác nhau sao?
Lão bà của ông hôm nay có điểm quái quái, không…… Hẳn là sau khi biết Vi Vi ôm sai, liền có chút không giống bình thường.
Chẳng lẽ là Vi Vi có cha mẹ đẻ khác đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bà ấy?
Diệp Tòng Vinh miên man suy nghĩ, chờ khi ông hồi phục lại tinh thần, bát sứ dâu tây liền dư lại một quả.
“!!!”
“???”
Cả một bát lớn như vậy, ông chỉ được ăn có ba quả!
Lâm Tú Lệ không để ý tới ánh mắt của chồng, bâng quơ nói: “Khi ăn ông không chuyên tâm, không còn hả?”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Tú Lệ lại miên man suy nghĩ. Một bát lớn dâu tây bọn họ đã ăn hết rồi, vậy mà mùi dâu tây vẫn không mất đi, trong phòng vẫn còn mùi thơm, căn bản không che dấu được. Buổi chiều bà đứng bên ngoài cửa phòng của con gái, lại không ngửi được mùi dâu tây này.
Cho nên, Nhất Nhất tạo ra cho bà cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, chẳng lẽ nguyên nhân là chỗ dâu tây này?
Bà đã ăn qua rất nhiều dâu tây, nhưng chưa bao giờ ăn loại dâu tây nào lại ngon đến như vậy. Nhất Nhất buổi tối không ra khỏi nhà, lại đột nhiên lấy ra một bát lớn dâu tây cả hương thơm cùng vị ngon đều vượt mức bình thường. Trên người của con gái khẳng định có bí mật. Hơn nữa con bé còn nguyện ý bại lộ trước mặt bọn họ.
Trừ bỏ con gái ruột của mình, còn có ai có thể tín nhiệm bọn họ như vậy, nguyện ý đem bí mật của bản thân lộ ra.
Lâm Tú Lệ nghĩ nghĩ liền ngủ rồi.
……
Ngày hôm sau, vốn dĩ Diệp Tòng Vinh mang Lâm Nhất Niệm đi lên núi, kết quả Lâm Tú Lệ không đi làm, bà cũng phải đi lên núi.
Cả nhà đi ra khỏi cửa, Lâm Tú Lệ thấy con gái nhìn mình nghi hoặc, liền thân mật sờ đầu con gái.
“Mẹ tính về hưu sớm. Nhà chúng ta lại không thiếu tiền, cũng không cân mấy đồng tiền lương này của mẹ. Con chỉ là một cô gái trẻ, một mình ở trên núi không an toàn. Con lại không muốn thuê người hỗ trợ, về sau mẹ sẽ cùng con đi lên núi. Có thể giúp con làm việc, cũng có thể ở trên đó vẽ tranh. Coi như để cho tâm tình được lắng đọng, tìm lại bản thân một chút”.
Ngày hôm qua buổi chiều bà còn chưa rõ ràng, đến buổi tối liền đã suy nghĩ thông suốt mọi việc.
Trên người con gái có bí mật, vì vậy không muốn để cho người ngoài biết, cho nên không muốn thuê người hỗ trợ.
Không sao, về sau bà liền lên trên núi hỗ trợ con gái.
“Được, chúng ta cùng nhau trồng bồn cây”. Lâm Nhất Niệm không chút do dự gật đầu đáp ứng, còn bổ sung thêm : “Còn có thể trồng thêm một chút rau dưa. Những loại nào chúng ta thích sẽ để lại ăn, không bán”.
Lâm Nhất Niệm lại nhìn về phía Diệp Tòng Vinh.
Hôm nay người ba này của cô vẫn đi tông lào, trên người là chiếc áo thun mặc đến mười mấy năm. Lúc nguyên chủ học cấp hai, ông đã mặc chiếc áo này đến trường học đón cô ấy.
Ai có thể nghĩ đến một một người mặc một cái áo mười mấy năm, trong nhà lại có mấy chục phòng trong nội thành cho thuê đây?
Quả thật không thể trách nguyên chủ không biết cha mẹ nhiều tiền, là bọn họ quá ẩn giấu.
Diệp Tòng Vinh cho rằng con gái dùng ánh mắt ám chỉ mình, liền muốn cho thấy tâm ý của ông.
“Ba có rất nhiều thời gian, có thể trên núi trợ giúp con làm việc, còn có thể nấu cơm cho con mỗi ngày. Con muốn ăn gì liền nói với ba. Ba thấy con bây giờ gầy như tờ giấy, chỉ cần gió to một chút có thể thổi bay đi mất”.
“Vậy thì tốt, chúng ta một nhà ba người cùng nhau trồng bồn cây!”
“Uhm, rất tốt!”