Sân thượng rộng lớn, nhưng cũng đã bị để không ít đồ vật.
Ở sân thượng dựng nhà kính sẽ làm cho sân nhỏ lại, vì vậy gia đình nguyên chủ không dựng. Mọi đồ vật đều để dưới ánh nắng mặt trởi, có bàn trà thuỷ tinh, bàn tròn thuỷ tinh, còn có mấy cái ghế dựa ở bên cạnh.
Xa hơn một chút còn có giá nướng BBQ, cùng mấy chậu lô hội phát triển không được tốt lắm.
Còn lại chính là một chút tạp vật không còn sử dụng nữa.
Lâm Nhất Niệm nhìn tình trạng sân thượng như vậy thực vừa lòng. Cô quyết định muốn trưng dụng sân thượng, bởi vì cô nghèo a!
Hơn nữa dưới lầu lại có điểm chuyển phát nhanh, quá là thuận tiện. Lâm Nhất Niệm vui sướng quyết định như vậy!
Lâm Nhất Niệm đang ở trên sân thượng chuẩn bị chiếm cứ địa bàn thì nhận được điện thoại thông báo đồ chuyển phát nhanh đã tới.
Sau khi nhận đồ, Lâm Nhất Niệm trực tiếp mang bồn nhỏ trồng cây, đất, cùng hạt giống, còn có một ít công cụ lên sấn thượng, trực tiếp bắt tay vào trồng trọt.
Hai mươi bồn nhỏ trồng cây toàn bộ cô đều dùng để trồng dâu tây.
Thừa dịp không ai thấy, ngón tay Lâm Nhất Niệm giật giật, hạt mầm ở hai mươi bồn nhỏ đều nhanh chóng nảy mầm mọc rễ.
Hai bồn nhỏ ở Giang Thành không đủ để cô phát huy. Hiện tại có đến hai mươi bồn thì dị năng của Lâm Nhất Niệm lại không đủ. Dị năng hiện tại cô có chỉ có thể thúc giục nảy mầm và mầm lớn lên một chút.
Chỉ có bốn bồn nhỏ nở hoa, Lâm Nhất Niệm do dự một chút, quyết định đem bốn bồn này mang về trong phòng của mình.
Chờ tới buổi tối, dị năng khôi phục một chút, cô lại tiếp tục giục sinh.
Còn mười mấy bồn dâu thì cứ để trên sân thượng, nếu ba mẹ nguyên chủ không phát hiện có sự bất thường ở đây thì cô cũng sẽ không chủ động nói ra.
Lâm Nhất Niệm trong lòng minh bạch, dị năng của cô thật sự không thể qua mắt được bọn họ mãi, rốt cuộc vẫn là cùng nhau sống dưới một mái hiên. Cô có thêm đồ vật vào trong nhà hay không, thêm nhiều hay thêm ít, đồ vật như thế nào, bọn họ khẳng định sẽ hiểu rõ.
Cô không nghĩ giấu giếm tới cùng nhưng cũng sẽ không chủ động nói ra.
Bốn bồn dâu tây Lâm Nhất Niêm mang về phòng được bày trước cửa sổ sát đất. Sau đó cô mở máy tính, muốn mở một trang web.
Mới vừa đăng ký, chứng thực xong thông tin cá nhận, Lâm Nhất Niệm gặp phải vấn đề khó khắn. Muốn mở một trang web nhỏ còn phải có giấy phép đồng ý?
Lâm Nhất Niệm còn đang ở trong phòng làm việc riêng của mình thì Lâm Tú Lệ đã trở về.
Lâm Tú Lệ thay đổi giày, buông túi trong tay, liền tới phòng cô gõ cửa, “Nhất Nhất, có ở nhà không?”
Lâm Nhất Niệm nghe được tiếng của mẹ nguyên chủ liền cứng đờ lưng.