Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 89




Editor: Ni

Beta: Tian

Hiện tại Sở An Nhan như đang nhìn thấy kẻ biến. thái.

Nàng không nghĩ tới Bất Ngữ thúc lại có dáng vẻ như này, trong sách viết đều là giả rồi.

“ Tay đẹp như này thì phải để người khác che chở bảo vệ, cánh tay ngươi làm sao lại thành ra thế này? Gân cốt bị thương, khớp xương vỡ vụn ”

Bất Ngữ thúc nhìn động tác lúng túng của Sở An Nhan, cũng không rảnh để ý tới phản ứng của nàng, duỗi tay bắt lấy cánh tay nàng.

“ Muốn tay không bị phế thì đừng nhúc nhích, vết thương trên tay vẫn chưa khỏi, chẳng qua là bị người ta vặn ngược lại thôi ”

Sở An Nhan thấy Bất Ngữ thúc không có âm mưu gây rối, vì thế cũng nghe lời không động đậy nữa.

Chỉ thấy ông nghiêm túc gõ lên cánh tay nàng vài cái, cuối cùng lại kéo ngón tay của nàng xoay vài lần, Sở An Nhan thậm chí có thể nghe được âm thanh của tiếng xương.

Chờ ông làm xong, Sở An Nhan thử giật giật ngón tay lần nữa, mới phát hiện cảm giác ổn hơn trước rất nhiều.

“ Lại đây, đây là thuốc mỡ, mỗi ngày nhớ bôi lên ngón tay, cũng đừng cảm ơn ta, ta chỉ là không lỡ nhìn thấy cô nương xinh đẹp bị thương thôi ”

“ Thúc phải tin ta, ta thật sự nấu được món ngon, dù sao thì thúc cũng sẽ ở cạnh ta mấy ngày, vậy thì chờ ta có cơ hội sẽ để thúc nếm thử, đến lúc đó thúc cứu hắn cũng không vội ”

“ Quả thật là vụ làm ăn không tồi, vậy ta mỏi mắt chờ mong, khẩu vị của ta rất kén chọn, nếu ngươi làm ra mà không hợp ý ta, thì cũng đừng nghĩ tới việc cứu tiểu tử kia ”

Dù sao đến lúc đó ông chỉ cần nói mình không cứu được tiểu tử đó, ai còn có thể làm gì được ông?

“ Vậy trước tiên thúc kiểm tra qua xem, nhỡ đâu tới lúc đó thúc lại nói không cứu được thì sao, ta cũng không thể làm không công được ”

“ Ngươi cũng biết thuật đọc tâm à? ”. Bị chọc thủng ý đồ, Bất Ngữ thúc có chút xấu hổ.

“ Không hề biết ”. Trả lời xong, Sở An Nhan phản ứng lại, “ Phải vậy chứ, thúc đúng như ta nghĩ! Là thần y biết giữ chữ tín! ”

“ Biết rồi biết rồi, ta xem cho hắn ”

Bất Ngữ thúc không tình nguyện đi tới, duỗi tay bắt mạch cho Lăng Giang.

Chỉ là càng sờ lâu, thì mày lại càng nhăn.

“ Cứu không được, cứu không được! ”

Bất Ngữ thúc liên tục xua tay, “ Món ăn ngon của ngươi ta cũng không cần, tiểu tử này đến cả thần tiên cũng khó mà cứu được ”

“ Sao lại không thể cứu được? Hắn bị thương rất nghiêm trọng sao? ”

Sở An Nhan nhớ Lăng Giang vẫn rất bình thường, không giống như bị bệnh rất nghiêm trọng.

“ Quá mức nghiêm trọng ấy, vết thương cũ trên người tiểu tử này còn chưa khỏi thì vết thương mới lại xuất hiện, căn bản là khó có thể chữa lành lại được, hơn nữa nội lực tiêu hao quá nhiều, cứu không nổi ”

“ Thúc không phải là thần y sao, sao có thể không cứu được? ”

“ Thần y cũng không phải vạn năng ”. Bất Ngữ thúc quay đầu đi chỗ khác, khôi phục lại tư thế vừa rồi.

“ Hơn nữa ta chưa từng nói ta là thần y ”

Một câu này phủi sạch mọi thứ.

“ Thật sự không có cách nào sao? ”

“ ….. Không có ”

Sở An Nhan thấy ông do dự, cảm thấy chuyện này vẫn có cách cứu vãn.

“ Tửu lâu ta mở gần đây mới ủ được rượu nho, mùi vị thơm ngọt thanh mát, làm say lòng người uống. Nếu uống cùng với xiên thịt nướng, rắc thêm chút bột ớt, thì là, hạt tiêu, vừng…. ”

“ Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, ngươi nói như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng không cứu được tiểu tử đó. Chủ yếu là nội thương quá nghiêm trọng, hơn nữa lại kéo dàu lâu ngày, cho dù ta có thể khôi phục kinh mạch cho hắn, thì cũng không thể bảo đảm về sau hắn có thể tập võ được nữa không ”

“ Không thử thì làm sao biết được, thúc yên tâm, những gì ta vừa rồi nói, lúc trở về kinh thành đều có đầy đủ ”

“ Thật sự có rượu nho? ”

Lúc trước đi ở trên đường, gặp phải người từng uống loại rượu này, ông cũng đã nếm thử, mùi vị thật sự là cuộc đời này khó mà quên được.

“ Tất nhiên rồi, ta sẽ lừa thúc chắc? Đúng rồi, trước tiên chúng ta phải tìm cách ra ngoài đã, bọn họ….. ”

Sở An Nhan không muốn mất thời gian ở đây nữa, tình trạng hiện giờ của Lăng Giang càng ngày càng tệ.

Nàng cũng biết sau khi Lăng Giang gặp được Bất Ngữ thúc, cũng phải điều trị qua nhiều lần mới khỏi, tuy nhiên vẫn để lại di chứng trên người hắn, không thể nghĩ tới bệnh của Lăng Giang lại tích tụ lâu như vậy.

Trong cốt truyện gốc là bởi vì bị Sở An Nhan đánh đập, mà hiện tại chỉ sợ là bởi vì bảo vệ nàng.

Bất Ngữ thúc giơ tay thổi khí, Sở An Nhan thấy có bột phấn bay bay, không quá một lúc, những người kia giống như cái gì cũng không biết, lại tiếp tục làm tiếp việc đang dang dở.

“ Lăng Giang ”

Sở An Nhan cầm lấy tay Lăng Giang, trong lòng tràn đầy áy náy.

“ An An sao vậy? ”

Lăng Giang duỗi tay sờ đầu Sở An Nhan, tưởng rằng nàng vì chuyện hắn giấu nàng mà đau lòng.

“ Không có việc gì, trước tiên chúng ta nghĩ cách đi ra ngoài đã, đúng rồi, vừa rồi ta tìm được rồi người có thể khôi phục kinh mạch cho huynh ”

Sở An Nhan quay đầu lại nhìn, lại chả thấy người đâu nữa, nếu không phải nàng cẩn thận nhìn kỹ, thấy Bất Ngữ thúc một đầu tóc bạc thì khéo khi nàng còn tưởng thúc ấy không còn ở đây nữa.

“ Ông ta? ”

Lăng Giang nhướng mày, hắn cứ có cảm giác bản thân bỏ lỡ chuyện gì đó, nhưng nhìn theo hướng Sở An Nhan chỉ, Lăng Giang mới chú ý tới nơi đó có một luồng hơi hở nhè nhẹ.

“ Bất Ngữ thúc! ”

“ Hả? Ta tưởng rằng các ngươi sẽ không tìm thấy ta, không nghĩ tới đôi tiểu phu thê các ngươi đều tìm được ”

Bất Ngữ thúc cười hì hì đi tới.

“ Muốn ra ngoài thì phải biết tên đại đương gia kia là người như nào, đến lúc đó ta mới đúng bệnh kê đúng thuốc ”

Sở An Nhan tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì trong sách nói Bất Ngữ thúc dựa vào tính cách dụ,c vọng của người ta, rồi xuống tay hạ độc họ.

Như vậy trúng chiêu không chỉ cao, mà còn khiến người ta sinh ra ảo giác.

“ An An, người này có thể tin được không? ”

Lăng Giang vừa mới quan sát qua, người này nhìn qua chỉ là một lão già không có võ công, nhưng kỳ thật nội lực vô cùng thâm hậu, hắn căn bản nhìn không thấu.

Hơn nữa, người có nội lực thâm hậu như vậy sao có thể bị bắt vào đây, quá không hợp lý.

Quá cổ quái.

“ Đây chính là vị thần y chúng ta đang tìm, thật không dám giấu, tay của ta có thể trị khỏi cũng nhờ thúc ấy ”

Sở An Nhan biết Lăng Giang đa nghi, cho nên bắt đầu bịa đặt, hơn nữa vừa rồi Lăng Giang không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên nói như vậy rất hợp tình hợp lý.

“ Từ khi ta vào vẫn chưa thấy ai đi ra ngoài hoặc đi vào ”

“ Lúc huynh bị bắt vào đây không phải vẫn còn hôn mê à, thúc ấy trốn kỹ lắm, nếu không phải vừa rồi ta ngửi thấy mùi hương thì cũng không biết nơi này còn có người đâu ”

“ Vậy làm sao mà nàng biết tên ông ta? ”

“ Ta thấy thúc ấy không nói một lời nào đã mắng người, được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, huynh phải tin ta, thúc ấy giúp ta vì ta nấu ăn ngon, sợ tay ta bị phế thì không nấu được nữa ”

Bất Ngữ thúc trầm ngâm liếc mắt nhìn Lăng Giang, tính đa nghi của tên tiểu tử này quá nghiêm trọng.

Tiểu cô nương này đơn thuần như vậy, ở bên cạnh hắn thể nào cũng ăn không ít khổ.

Kệ, chuyện của người trẻ tuổi, bọn họ tự làm tự chịu.

Bất Ngữ thúc không biết đâu móc ra một miếng bò khô, nhét vào trong miệng tỉ tê thưởng thức.

Đây là ông trộm được trên người nha hoàn của tiểu cô nương này.

Nếu không phải vì coi trọng khô bò, ông thật là không tin tiểu cô nương có thể làm ra món ăn ngon nào.