Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 53





Ăn xong đồ nướng BBQ, bởi vì yêu cầu chăm sóc Sở Quân Hành, cho nên Sở An Bình chủ động đem hắn mang về Thanh Trì Viện.
Sở An Nhan cũng mừng rỡ, chẳng qua lúc tiễn Sở An Bình cùng Sở Quân Hành về Thanh Trì Viện, Sở An Nhan đứng tại chỗ, nương theo ánh trăng nhìn về phía sân bên cạnh, mơ hồ có ánh đèn sáng.
Đó là nơi của Lăng Giang ở, nghĩ đến dáng vẻ Lăng Giang rời đi tối nay, Sở An Nhan do dự một lát vẫn đi qua.
Cửa viện khép hờ, cũng không có đóng lại, Sở An Nhan nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nghĩ đi xem tình hình của Lăng Giang.
Trong viện bày biện vẫn như cũ, chẳng qua cây táo đã ra quả.
" Lăng Giang! "
Sở An Nhan duỗi tay nhẹ đẩy cửa phòng, đốt tay tinh tế đẹp đẽ dưới ánh trăng gần như phát sáng.

" Có việc gì? "
Thanh âm dễ nghe của Lăng Giang từ cửa gỗ truyền tới.
Thời điểm Sở An Nhan tiến vào viện, Lăng Giang đã nghe được động tĩnh.
Thần sắc Lăng Giang có chút thống khổ, tay hắn không có sức lực che ở bụng, nơi đó giờ phút này đau đớn giống như bị lửa đốt.
Lăng Giang rõ ràng biết mình không ăn được cay, lần trước Sở An Nhan làm tôm hùm đất xào cay còn ổn, không quá khó chịu, nhưng lần này vị cay xác thực vượt qua sức chịu đựng của hắn.

" Vừa rồi thấy ngươi không vui, làm sao vậy? "
Sở An Nhan thật cẩn thận ở cửa dò hỏi.

" Không có, công chúa vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi "
" Được, ta đây đi "
Sở An Nhan xoay người, chỉ là nàng dám khẳng định lúc Lăng Giang rời đi đã nổi giận.
Là bởi vì hắn ở cạnh Sở An Bình không thoải mái sao?
Hẳn là không đâu, thời điểm nàng trở về thấy bầu không khí giữa hai người còn rất hài hòa.
Bỏ đi, mặc kệ hắn.
Ánh mắt Sở An Nhan trong lúc vô tình rơi xuống cây táo lớn, táo này quá mức mê người, ngày thường Lăng Giang cũng không hái qua.

Sở An Nhan đi đến vặt được một quả, xoa xoa sau đó bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa đi ra sân.
Hương vị táo không tồi nha, vừa to vừa ngọt.
Ngày mai có thể dùng táo đỏ nấu canh gà tẩm bổ, đối với dạ dày cũng tốt.
Sở An Nhan nhớ tới trong sách Lăng Giang có bệnh chung giống với rất nhiều nam chính, đó chính là có bệnh đau dạ dày.
Mỗi lần hắn đều chịu đựng, sau đó lại bị Sở An Bình phát hiện, điều trị rất lâu mới khỏi, tình tiết nhỏ này xúc tiến tình quan hệ ngọt ngào giữa nam nữ chủ.
Ngày mai nàng làm cái này cũng có thể tăng điểm thiện cảm phải không? Cũng để báo đáp Lăng Giang cứu nàng nhiều như vậy.
Suy nghĩ tốt ngày mai ăn gì, Sở An Nhan tràn đầy chờ mong, bước chân đều uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng đột nhiên dừng bước.
Sở An Nhan chạy nhanh về Thấm Trúc Viện, cũng không rảnh lo gõ cửa, đẩy cửa liền vọt vào.
" Lăng Giang! "
Sở An Nhan đi vào liền thấy Lăng Giang nằm trên mặt đất giãy giụa, vội vàng đi qua đem hắn đỡ dậy.

" Ngài, tới làm gì, đi ra ngoài "
" Đừng nói chuyện, ngươi hung hăng cái gì mà hung hăng! Dạ dày không tốt còn muốn ăn cay, ngươi tự mình làm khổ mình à? "
Sở An Nhan vừa tức vừa gấp, nhưng nghĩ đi lại nghĩ Lăng Giang vì nàng mới ăn cay, nội tâm hoặc nhiều hoặc ít có chút tự trách.
Sở An Nhan gian nan đem Lăng Giang đỡ lên giường, giúp Lăng Giang đổ một ly nước ấm lại để hắn uống xong, sau khi uống xong, Sở An Nhan chân tay có chút luống cuống.
Bởi vì bộ dạng Lăng Giang vẫn rất thống khổ như cũ, mà Sở An Nhan hiện tại giống như ruồi nhặng không đầu, căn bản không biết kế tiếp nên làm gì.
Nàng cũng chưa gặp phải loại tình huống này nha!
Tìm đại phu! Sở An Nhan đột nhiên gõ vào đầu một cái, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Tầm mắt Lăng Giang mờ mịt nhìn bóng lưng Sở An Nhan rời đi, rồi sau đó ý thức hắn càng ngày càng yếu.
Sở An Nhan đi rồi.
Xem ra là hắn đã đem mình đặt ở hoàn cảnh tự sinh tự diệt.
A, Lăng Giang tự giễu, tiếp đó hoàn toàn không có ý thức.

Lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên cao, cỗ không thoải mái ở dạ dày đã hoàn toàn không còn.

Ngoài cửa truyền đến một trận sột sột soạt soạt, Lăng Giang ngồi dậy, nội tâm có chút chờ mong nhìn về phía cửa.
Người đẩy cửa vào mặc một bộ bạch y, Lăng Giang rũ xuống đôi mắt, không muốn nhìn nhiều, chỉ vì người tiến vào không phải Sở An Nhan, mà là Sở An Bình.
" Lăng công tử ngươi tỉnh rồi, đây là thuốc đại phu kê, ta đun nóng lại chờ ngươi tỉnh.

Chén này là cháo hạt sen cùng táo đỏ, rất tốt đối với dạ dày ngươi, mau thừa dịp còn nóng ăn đi "
" Được, đa tạ, ngươi để đó, đợi lát nữa ta ăn "
Trong giọng Lăng Giang hàm chứa sự mất mát không dễ phát hiện, hoảng hốt hoài nghi hôm qua có phải hắn xuất hiện ảo giác hay không, có lẽ Sở An Nhan căn bản không có trở về.
*
Sở An Nhan ở trong phòng riêng của Lăng Giang Lâu nghịch tách trà trên bàn được chuẩn bị riêng, một cái tay khác của nàng được quấn bằng nhiều lớp băng gạc.
Đây là tối hôm qua sắc thuốc cho Lăng Giang, bởi vì quá sốt ruột nên không cẩn thận bị bỏng.
Vội cả đêm, thẳng đến hừng đông mới rảnh rỗi nghỉ ngơi, vốn dĩ nàng phải buồn ngủ, nhưng tới giờ này rồi, không biết vì sao, nàng lại không buồn ngủ.
Trong đầu suy nghĩ lời Sở An Bình nói lúc sáng.
" Muội muội lo lắng cho Lăng công tử như vậy, là thích hắn sao? "
Vì phản bác một câu này, Sở An Nhan đem đồ mình chuẩn bị tốt đưa cho Sở An Bình để mang qua cho Lăng Giang, thậm chí để nàng ta nhận mọi công lao.
Càng là vì không cho Lăng Giang phát hiện, Sở An Nhan vội vàng đi tới Lăng Giang Lâu tránh đầu sóng ngọn gió, thậm chí cả Hồng Tô cũng không mang theo.

Sở An Nhan, ngươi chính là đồ rác rưởi!
Lăng Giang là của Sở An Bình, nàng mới là nữ chủ, ngươi như thế nào lại có loại tâm tư này đối với Lăng Giang.
Lúc này mới mấy ngày, ngươi đã bị Lăng Giang dùng sắc đẹp mê hoặc? Ngươi lại bị khí chất nam chủ hấp dẫn?

Người ta cứu ngươi vài lần, quan tâm ngươi vài lần, ngươi liền nhảy vào ao cá?
Sở An Nhan đặt cái ly trong tay xuống, đem chân đặt ở trên ghế, đôi tay ôm lấy chân.
Nàng đem đầu vùi vào, hô hấp có chút không thông thuận, đem nàng suy nghĩ mang về chuyện dưới nước hôm đó.
Suy nghĩ kĩ lại, Sở An Nhan hận không thể cho mình một cái tát, nàng ngày ngày đều suy nghĩ cái gì vậy!
Cảm xúc kích động như vậy, Sở An Nhan ngồi không ổn liền té từ trên ghế xuống.
Sở An Nhan nghẹn khuất ngồi dưới đất, dứt khoát không đứng dậy nữa.
Bên kia, Diệp Họa vẫn như cũ đúng giờ tới phủ công chúa, người tới đón nàng ta là Sở An Bình.
" Họa Họa, ngươi tới không khéo, hôm nay kia Lăng công tử bị bệnh, chỉ sợ không thể tập võ, An Nhan cũng không ở trong phủ, ta vừa định phái người đi nói cho ngươi một tiếng, không nghĩ tới ngươi đã tới rồi "
" Sao lắm chuyện vậy, là Sở An Nhan để hoàng thượng kêu ta lại đây dạy võ, hai ngày nay cố ý chơi ta? "
Diệp Họa tính tình lại nổi nóng, nàng ta hôm qua còn thấy tiểu tử kia đoạt đồ ăn của Sở An Nhan, giờ liền bị bệnh, nếu không phải An Bình nói, nàng ta đều không tin.
Còn có Sở An Nhan cũng vậy, một chút đạo đãi khách cũng đều không có, nàng để mình tới đây, nhưng chính mình mỗi lần tới nàng đều không ở trong phủ!
Quả nhiên đều là muốn chơi nàng ta!
" Họa Họa ngươi đừng nóng giận, một đường lại đây vất vả, ngươi đi vào viện ta uống một chén trà trước, chờ ta trở lại "
" Ngươi đi đâu? "
" Ta đi mời đại phu, cũng không biết là chuyện gì, dạ dày Lăng công tử không thoải mái, lúc này Hành nhi cũng la hét bụng đau ".