Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 123




Về sau Sở An Nhan cảm thấy đứa nhỏ này mạng lớn thật, nàng thành công sinh hạ đứa nhỏ ra.

Sau khi thành thân, cuộc sống của Sở An Nhan cùng Lăng Giang vô cùng mĩ mãn, thậm chí nàng ngạc nhiên phát hiện nàng vượt qua được cái chết trong Sở An Nhan, xem ra về sau nàng có thể sông thoải mái ở đây.

Lăng Giang cũng không thống thiên hạ giống nguyên tác, mà an phận ở Đại Lăng quốc, thuận tiện bồi dưỡng người kế vị tiếp theo.

Bởi vì hắn đã đồng ý với Sở An Nhan, muốn dẫn nàng đi thăm thú nhân gian, hứa hẹn này hắn không muốn thực hiện quá muộn.

Đến cả đứa nhỏ Sở An Nhan sinh, hắn cảm thấy có hay không cũng được. Tên tiểu tử kia từ khi sinh ra cũng dần dần hiểu được địa vị của mình, thành công bị Lăng Giang cùng Sở An Nhan dạy thành ông cụ non. 

Sau này, khi nuôi dạy Lăng Dịch Hằng đâu vào đấy, Lăng Giang quyết định giao  Đại Lăng quốc cho thằng bé. Mà bản thân lại dẫn Sở An Nhan ngao du thiên hạ, tận hưởng mỹ thực.

Lúc về già, Sở An Nhan cùng Lăng Giang đi tới sườn núi mà Sở An Nhan từng sống. Cùng nhau ngắm bình mình và hoàng hôn, ngắm hoa nở rồi tàn, tận hưởng bốn mùa ấm áp lạnh lẽo.

Về sau Sở An Nhan mất, Lăng Giang cũng không sống một mình, để lại Lăng Dịch Hằng tội nghiệp thu xếp hậu sự cho cả hai.

Tình yêu của hai người khiến người đời ngưỡng mộ.

*

Sở An Nhan không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại. Nhìn trần nhà quen thuộc, cô ngây người một lát.



Trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại, cuộc đời dài đằng đẵng đó giống như một giấc mộng.

Cô mặc áo ngủ màu vàng nhạt, ngồi dậy khỏi giường, giày cũng chưa kịp xỏ, mang theo đầu tóc lộn xộn kéo mành cửa ra.

Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, nhà cao tầng cùng xe cộ tấp nập, tất cả đều quen thuộc.

Đều là mơ sao? Hoàng Lương Nhất Mộng*?

(*黄粱一梦: Là một câu thành ngữ trích từ “ Trẩm trung ký ” của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường. Được dùng để ví von sự mơ tưởng viển vông và những mong ước không thể thực hiện được).

Mở điện thoại ra, bên trong hiển thị 8 giờ 12 phút, ngày mùng 1 tháng 5 năm 2021. Màn hình hiển thị rất nhiều thông báo. Đa phần là của cô bạn thân Tần Mạn.

Sở An Nhan không vội trả lời lại, mà nằm lại trên giường, bấm vào bộ tiểu thuyết cô đọc tối qua.

Đại kết cục, Lăng Giang thống nhất thống thiên hạ, sống hạnh phúc bên Sở An Bình. 

Không có bất kì hay đổi gì.

Cô thật sự nằm mơ sao?

Nhưng giấc mơ này không phải quá chân thật rồi sao?

Sở An Nhan xoa mái tóc rối, nhìn khuôn mặt mình qua màn hình điện thoại. Nhất thời cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Lăng Giang…… Thật sự tồn tại sao?

Cô ngốc thật, chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Cô thậm chí còn nhớ rõ ngày hôm qua còn nói hôm nay muốn ra ngoài chơi voiw bạn thân.

Bấm vào tin nhắn, quả nhiên là Tần Mạn đang giục cô nhanh chóng ra ngoài.

Cô đơn giản thu dọn một phen, làm những chuyện trước kia vẫn hay làm. 

*

“ Cậu thất thần gì đấy? ”

Tần Mạn chú ý tới Sở An Nhan ngồi trên ghế phụ vẫn luôn thấy thần.

“ Không có việc gì, có thể là do tối qua ngủ không ngon giấc ”

Sở An Nhan ngáp một cái, tiếp tục dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe.

Tần Mạn thấy Sở An Nhan có chút không vui. Ngày thường cô bạn này vô cùng năng động, nên bây giờ nhìn có chút không quen. Vì thế tìm một đề tài mà Sở An Nhan thích để nói, “ Hôm nay anh Trạch nói sẽ dẫn theo một anh đẹp trai tới. Anh ấy nói là rất đẹp trai, lại còn đang độc thân nữa. Có ý định gì không? ”

Sở An Nhan chậm rãi lắc đầu, giọng nói tỉnh bơ, “ Không có ”

Trai đẹp ở trong mơ cô đã gặp qua, không ai có thể sánh bằng Lăng Giang.

Nhưng sao lại là mơ được?

“ Mạn Mạn, câu tin vào Hoàng Lương Nhất Mộng không? Chính là kiểu bản thân xuyên sách ấy  ”

“  Hoàng Lương Nhất Mộng? Đây chẳng phải là điển cố sao? An An, cậu phát sốt à, có phải gần đây đọc nhiều tiểu thuyết đến ngốc rồi không? ”

Tại điểm dừng đèn xanh đèn đỏ, Tần Mạn nhân cơ hội này duỗi tay sờ trán Sở An Nhan.

Nếu thật sự phát sốt, tinh thần uể oải vừa rồi có thể giải thích được.

Chỉ là sờ đầu Sở An Nhan rồi lại sờ đầu chính mình, cũng không thấy khác thường.

“ Khả năng ngốc thật rồi ”

Sở An Nhan nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đoạn ngắn giữa cô và Lăng Giang. Những cảm giác đó giống như chính bản thân cô tự cảm nhận, sao lại là giả được.

Nhưng chắc cô ngốc thật rồi, bây giờ là thế kỷ 21, cô sao có thể tin được sẽ có chuyện xuyên sách chứ.

Điểm dừng chân là ở bờ biển, Tần Mạn có mộ căn nhà ở ven biển. Cho nên bọn họ tính thừa dịp này sẽ ở đây nghỉ ngơi đến  ở bên kia có một bộ ven biển phòng, cho nên bọn họ nghĩ thừa dịp kì nghỉ tháng năm này, sẽ ở đây một thời gian.

Sở An Nhan kéo hành lý vào phòng, còn chưa kịp thu dọn, Tần Mạn đã hưng phấn chạy tới.

“ An An! Mọe nó! Là thật đấy! Tống Trạch dẫn theo trai đẹp tới thật! Còn đẹp trai hơn cả Tống Trạch! Chắc chắn cậu sẽ thích. Mau đi theo mình ”

“ Cậu đi trước đi, mình ở lại dọn dẹp một chút ”. Sở An Nhan không có hứng thú gì với chuyện này, thu dọn xong đồ mới chậm rãi đi ra ngoài. Lúc này mấy người kia đang ngồi trên ghế sô pha buôn chuyện.

Thấy Sở An Nhan, Tần Mạn ngay lập tức chạy qua kéo cô tới, “ An An lại đây, mình giới thiệu với cậu một chút. Người này chính là người bạn mà Tống Trạch dẫn tới, tên là Lăng Giang ”

Lăng Giang?

Sở An Nhan nghe thấy cái tên này, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.

Gương mặt giống y đúc người trong giấc mơ. Lúc này anh ta mặc một bộ quần áo ngắn tay màu đen, làn da rất trắng, vẻ mặt đầy ý cười, đôi mắt hoa đào đẹp đến lạ thường.

Sở An Nhan sửng sốt hồi lâu, tận đến khi Tần Mạn lắc cánh tay của cô, “ Sao vậy? Nhìn đến choáng váng luôn à? Nhanh đi tới bắt tay chào hỏi ”

Tần Mạn kích động nhỏ giọng thì thầm bên tai Sở An Nhan. Cô cũng kích động không kém đâu. Nếu không phải bản thân đang yêu đương với Tống Trạch, cô cũng muốn!

Không những đẹp trai lại còn độc thân, tóm được chính là kiếm lời!

Lúc này Sở An Nhan mới lấy lại tinh thần, nhìn bàn tay kia khớp xương đâu ra đấy, Sở An Nhan bất tri bất giác duỗi tay nắm lấy, “ Chào anh ”

Sở An Nhan lễ phép cầm tay, tuy chỉ mới cầm tay, nhưng xúc cảm khiến cô sửng sốt quên cả buông tay.

Sở An Nhan ngồi vào bên kia của ghế sô pha, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy Lăng Giang.

Sở An Nhan cứ nhìn anh ta như vậy, trong lúc nhất thời có chút mê mang.

Thật sự sẽ có người giống tên, giống khuôn mặt đến thế chứ? Chỉ là anh ta dường như không biết cô là ai. Hơn thế nữa, vừa rồi cô thất lễ như vậy, hiện tại có chút xấu hổ.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Tần Mạn bảo mọi người đi lấy đồ để chuẩn bị ra bờ biển lướt sóng.

Nhân cơ hội này, Tần Mạn kéo Sở An Nhan đến một bên lén lút hỏi, “ Cậu sao vậy? Thấy trai đẹp chịu không nổi à? Không giống câu đâu nha! Nếu nhìn trúng thì nói cho mình biết, mình với Tống Trạch nhất định sẽ nghĩ mọi cách thúc đẩy nhân duyên hai người! ”

“ Không cần, vừa rồi mình chỉ cảm thấy anh ta có chút quen mắt, nên nhất thời không kịp phản ứng lại ”

Sở An Nhan vẫy tay đi lấy quần áo, sau đó thay đổi áo tắm rồi tụ lại với bọn họ.  

Tuy rằng Sở An Nhan đã từ chối, nhưng Tần Mạm vẫn kéo Tống Trạch rời đi, để lại khoảng trống cho cô bạn thân với Lăng Giang.