Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Đều Phải Tự Cứu Lấy Mình

Chương 12: BÙI XUYÊN




Trên xe rất yên tĩnh, Đổng Hân nghĩ một hồi rồi mở miệng: "Cảm ơn anh, anh đã cứu mạng tôi."

"Không có gì." Bùi Xuyên chỉ đáp một câu ngắn gọn.

Đổng Hân thói quen sờ vào túi, lúc này cô mới nhận ra điện thoại không biết rơi từ khi nào.

Cô nghĩ một chút rồi nói: "À, anh ơi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi muốn gọi cho gia đình báo bình an, điện thoại của tôi có thể đã rơi mất khi chạy trốn."

Bùi Xuyên không nói gì, từ trong n.g.ự.c lấy ra điện thoại đưa cho cô.

Đổng Hân nhanh chóng cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy. Cô vội gọi điện cho bố mẹ thông báo rằng cô làm mất điện thoại, tìm mãi không thấy, nhờ một người tốt bụng cho mượn điện thoại để báo bình an, giờ đang chuẩn bị về nhà.

Sau khi gọi xong, Đổng Hân sợ mình làm phiền anh khi lái xe, im lặng đặt điện thoại vào chỗ để thuốc lá.

Xe dừng lại trước cửa nhà Đổng Hân.

Cô cảm ơn và mời Bùi Xuyên vào nhà, nhưng bị anh từ chối.

Xe rời đi.

Đổng Hân thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới thấy sợ hãi. May mắn thay, nhờ có anh, nếu không tối qua cô đã gặp nguy hiểm lớn.

Cô cố nhớ lại xem Lâm Gia Nhu đã gọi anh là gì? Gòy xong, cô quên mất tiêu rồi.

Đổng Hân gõ nhẹ vào đầu mình! Haiz~ Mình thật là ngốc quá đi, đến cả tên ân nhân cũng quên hỏi, đúng là không biết phải làm sao.

Nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó, Đổng Hân bất giác đỏ mặt, hít thở sâu. Anh ấy thật sự rất đẹp trai nha~.

Sáng hôm sau.

Đổng Hân mang theo chiếc điện thoại mới mua đến trường. Vừa bước vào lớp, cô đã bị An Tiểu Hi và Tưởng Giai Giai kéo lại để nói chuyện.

Họ kể rằng Lâm Gia Nhu đột nhiên chuyển đi, ngay cả kỳ thi cũng không tham gia.

Nghe vậy, Đổng Hân nhớ lại lời người đàn ông đã nói, rằng sẽ nói chuyện với cha của Lâm Gia Nhu. Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết.

"À, Tiểu Hân, sao điện thoại của cậu lại bị mất đột ngột thế?" An Tiểu Hi tò mò hỏi.

Đổng Hân cũng không định giấu diếm, cô kể lại toàn bộ câu chuyện của mình cho họ nghe.

——

"Rầm——"

An Tiểu Hi bật dậy: "Thật quá đáng!"

Đổng Hân vội kéo cô ngồi xuống: "Mình không sao, không phải mình vẫn hoàn hảo nguyên vẹn đứng ở đây rồi sao? Với cả, mình nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa đâu. Đây cũng là điều tốt."

"May mà cậu không sao, tất cả là lỗi của mình." An Tiểu Hi ôm chặt Đổng Hân, cô cảm thấy mình đã gây thêm rắc rối bạn mình.

"Ôi, mình thật sự không sao mà, cô ta đã nói, ba chúng ta dù bắt được ai, cô ta cũng đều đối xử như vậy cả." Đổng Hân an ủi An Tiểu Hi.

"Mình là người duy nhất để ý sao? Tiểu Hân thậm chí còn không nhớ được tên ân nhân của mình ư?" Tưởng Giai Giai nhẹ nhàng hỏi.

Đổng Hân cúi đầu, cảm thấy thất vọng: "Đúng vậy, mình còn muốn đến tận nhà cảm ơn, nhưng tiếc là không biết anh ấy tên gì hay ở đâu."

"Không phải cậu đã gọi điện cho bố mẹ bằng điện thoại của anh ấy sao? Cậu thử gọi lại xem." An Tiểu Hi gợi ý.

 

“Ý tưởng hay đấy!”

Đổng Hân lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ, nhờ mẹ mình gửi số điện thoại của ân nhân cho cô.

Nhận được số điện thoại, An Tiểu Hi và Tưởng Giai Giai liên tục thúc giục Đổng Hân gọi ngay.

Đổng Hân căng thẳng, l.i.ế.m môi rồi bấm số gọi.



Một phút sau, cô ngẩng đầu lên: “Không ai nghe máy.”

“Có thể anh ấy bận. Hay gửi một tin nhắn cảm ơn đi.” An Tiểu Hi gợi ý.

Đổng Hân gật đầu, nghiêm túc soạn tin nhắn.

Cô viết: “Chào anh, tôi là cô gái mà anh đã cứu tối qua. Tôi tên Đổng Hân, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu sau này có việc gì tôi có thể giúp, xin hãy nói. Tôi sẽ không từ chối! Cảm ơn anh một lần nữa, chúc anh mọi điều tốt đẹp (⑅˃◡˂⑅)~”

Gửi xong tin nhắn, vừa lúc chuông báo vào lớp vang lên, Đổng Hân vội vàng trở về chỗ ngồi.

Suốt cả ngày, cô không nhận được phản hồi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Ngay cả trong kỳ nghỉ đông, Đổng Hân vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào. Cô bắt đầu nghĩ, có lẽ anh ấy không để tâm chuyện này.

Trong kỳ nghỉ đông, Đổng Hân cùng An Tiểu Hi và Tưởng Giai Giai thoải mái vui chơi. Họ đi du lịch, chụp ảnh và check-in tại các địa điểm nổi tiếng.

Khi An Tiểu Hi chụp ảnh cho Đổng Hân xong, cô gửi ảnh vào điện thoại của Đổng Hân, nhưng lại gửi nhầm cho số cũ. Cô cũng không để ý, gửi lại một lần nữa vào số Đổng Hân đang dùng.

Tại Thủ đô.

Trong văn phòng của Bùi Xuyên, âm thanh thông báo dễ thương vang lên.

Bùi Xuyên ngẩng đầu lên, mở ngăn kéo. Bên trong là một chiếc điện thoại trang trí rất dễ thương, vỏ điện thoại màu hồng, kèm theo những món đồ chơi bằng lông mềm.

Anh đã tìm thấy chiếc điện thoại của cô gái hôm đó. Vốn định trả lại, nhưng bị một cuộc họp đột xuất làm trì hoãn. Sau khi tham gia hơn mười giờ họp trực tuyến, điện thoại đã được để ở chế độ im lặng.

Khi cuộc họp kết thúc, anh nghỉ ngơi. Đến tận ngày hôm sau mới phát hiện ra có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn cảm ơn của cô gửi đến.

Nhìn thời gian, thấy cô đang trong giờ học, cộng thêm giờ đang là thời điểm ôn thi quan trọng cho kỳ thi tốt nghiệp, anh không muốn làm phiền.

Sau đó lại bận rộn, anh vô tình quên mất việc này luôn.

Anh chỉ sạc điện thoại mà không động đến, không muốn xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nên cũng không để mở khóa màn hình.

Nhưng giờ nhìn thấy tám bức ảnh trong tin nhắn, anh bỗng cảm thấy tò mò.

Ghi chú là “Hi cục cưng”, không biết là nam hay nữ? Người này đã gửi cho cô ấy những bức ảnh gì?

Nhớ lại hình ảnh của cô gái, điều khiến anh ấn tượng nhất là đôi mắt sáng ngời lại trong trẻo, không bị cuộc sống làm ô nhiễm của cô.

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Bùi Xuyên tìm người mở khóa màn hình, để điện thoại ở chế độ không mật khẩu.

Anh không ngờ mình sẽ xem ảnh của Đổng Hân.

Cô gái trong ảnh tràn đầy sức sống, nụ cười rạng rỡ, như có sức mạnh làm tan chảy mọi băng giá.

Bùi Xuyên cứ nhìn mãi không rời mắt, cho đến khi thư ký gõ cửa văn phòng, anh mới giật mình tỉnh lại.

Anh lần nữa cất điện thoại trong hộc tủ, tiếp tục đắm chìm trong công việc.

——

Mùa khai giảng lại đến.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Giai đoạn nước rút của cấp ba cuối cùng cũng đã đến, mỗi người đều nỗ lực hết mình vì tương lai.

An Tiểu Hi muốn lười biếng, nhưng Bùi Linh lại kiên quyết bắt cô phải học cùng. Để tránh bị phân tâm, anh tìm được một sân thượng trên phòng học không người trong trường, để giám sát, đốc thúc cô học hành.

Nhìn vào bài toán, đầu óc An Tiểu Hi như muốn nổ tung. Cô không dám từ chối, chỉ có thể nhăn nhó cố gắng luyện hết đống đề mà Bùi Linh giao.

Để tự an ủi mình, cô còn dán lên bàn học một câu châm ngôn: “Tôi yêu học tập, học tập yêu tôi.”

Thời tiết ngày càng nóng hơn, cũng đồng nghĩa với việc kỳ thi đang đến gần.

Bùi Linh cùng An Tiểu Hi ngồi dựa vào tường trên sân thượng.

Bùi Linh đưa cho cô một bài toán, anh nghiêm khắc bảo cô tự làm trước, sau đó anh sẽ kiểm tra.