Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 9




Bên kia, Dư Tứ Minh bị quăng xuống đất, vừa sốc vừa sợ hãi. Nước mắt cậu lập tức trào ra. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lại thấy Lục Nhất Mãn đang mỉm cười.

Anh luôn nở nụ cười, bởi vốn dĩ anh là một người ôn hòa, dễ mến.

Nhưng giữa nụ cười và nụ cười cũng có sự khác biệt.

Dư Tứ Minh bỗng chốc ngẩn người.

Vu Xuyên đầy bực bội giải quyết xong Dư Tứ Minh, lập tức muốn đến bên cạnh Vu Sảng, nhưng phát hiện cảm xúc của Vu Sảng đã lắng xuống.

Bàn tay thon dài của Lục Nhất Mãn che lấy tai hắn, giúp hắn chặn đi những âm thanh quấy rầy. Còn đôi mắt đen láy của Vu Sảng thì không chớp mắt nhìn anh, vô cùng yên lặng.

Trong sách có miêu tả về dáng vẻ của Vu Sảng, khi ấy anh đã nghĩ rằng một người đàn ông luôn lạnh lùng, cổ đeo hình xăm nổi bật thì hẳn phải rất đặc biệt.

Nhưng ngày đầu tiên gặp hắn, anh mới nhận ra, điều đầu tiên khiến anh chú ý về đối phương chính là đôi mắt này.

Màu đen sâu thẳm, như viên ngọc quý chìm trong đáy hồ sâu.

Vu Xuyên bất giác nín thở, ngay cả tiếng bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, cẩn trọng, không dám phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này.

Còn Vu Sảng sau khi gọi tên anh, dường như vẫn chưa nhớ ra anh chính là "gian phu" từng bị ném xuống bãi biển năm xưa, chỉ hơi ngẩn ngơ trước nụ cười dịu dàng của đối phương.

Lục Nhất Mãn kiên nhẫn nhìn hắn, một người đàn ông cứng rắn như vậy, vậy mà dái tai lại mềm mại đến bất ngờ. Anh không kìm được vuốt ve một chút, thấy đối phương mặt không đổi sắc mà khẽ rùng mình, anh nhận ra đây có lẽ là một điểm mẫn cảm của hắn.

Ngón tay khựng lại, anh nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi từ từ rút tay về.

Vu Xuyên lúc này đã đi tới, không dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí, tay cầm thuốc, khẽ dỗ dành: "Anh trai, uống thuốc nhé, được không?"

Lục Nhất Mãn đứng thẳng dậy, nhưng hai bàn tay đang tự trói buộc của Vu Sảng bỗng kéo giữ anh lại, lòng bàn tay ấm áp phủ lên cổ tay anh.

Im lặng một lúc, anh nuốt nước bọt, nở một nụ cười.

"Ngài Vu, có chuyện gì vậy?"

Vu Sảng không nói gì, hắn vốn không thích nói chuyện.

Lặng lẽ nhìn anh một lúc, bàn tay kia từ từ buông ra.

Anh lùi lại hai bước, đứng dưới ánh sáng, Vu Xuyên lập tức thay thế vị trí của anh. Khi quay người đi, anh trong phút chốc dừng lại, ngoảnh đầu, phát hiện Vu Sảng vẫn đang chăm chú nhìn mình.

Anh liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi thu ánh mắt về.

Qua lớp áo, anh nắm lấy cổ tay Dư Tứ Minh  đỡ cậu dậy.

Dư Tứ Minh vẫn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối bời của mình, lúc này nhìn anh với ánh mắt có phần phức tạp, bất ngờ thay, cũng chẳng lập tức ôm chầm lấy anh để tìm kiếm sự an ủi.

"Không sao đâu." Cậu lắc đầu, khi Lục Nhất Mãn rút tay về, ánh mắt cậu vẫn muốn truy đuổi theo những ngón tay ấy.

Dường như lần gặp lại Lục Nhất Mãn này, khoảng cách giữa anh và cậu càng rõ ràng hơn.

Người ấy vẫn dịu dàng như thế, vẫn quan tâm cậu như thế, nhưng lại thiếu đi hơi ấm trong ánh mắt khi nhìn cậu trước đây.

"Đã muộn rồi, hai vị cứ nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai tôi sẽ cử người đưa hai vị rời đi."

Vu Xuyên không quay đầu lại, dưới giọng điệu bình thản như vậy, tất nhiên cũng không thể thấy được biểu cảm của y.

Vu Sảng sau khi uống thuốc rõ ràng tinh thần không được tỉnh táo, tự nhiên cũng chẳng phân tâm chú ý đến Dư Tứ Minh.

Huống chi lúc này đây, với đầu óc mơ màng của hắn, người hiện lên trong tâm trí hắn cũng không phải là Dư Tứ Minh.

Nghe nói vẫn có thể rời đi, sắc mặt Dư Tứ Minh trông dễ nhìn hơn nhiều.

Cảnh hỗn loạn vừa rồi khiến cậu tinh thần mệt mỏi, cậu ậm ừ đáp lại, khi rời đi ngoái đầu nhìn Lục Nhất Mãn một cái, lại phát hiện Lục Nhất Mãn đang nghiêng đầu nhìn về phía Vu Sảng.

Cảm giác nặng nề kỳ lạ trong lòng càng thêm sâu sắc.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Lục Nhất Mãn khẽ nhướng đuôi mắt liếc nhìn, lại thấy tấm lưng hơi cong của Dư Tứ Minh.

Anh lấy ra điếu thuốc lẽ ra phải châm từ ban ngày, thẳng tiến về phía cửa ra vào đầy bóng đêm dày đặc.

Gió nhẹ thổi làm ánh lửa chập chờn, anh cúi đầu, khi ngẩng cằm lên, miệng phả ra một hơi khói.

Màn hình điện thoại trong túi sáng lên, một tin nhắn nội dung không rõ lướt qua.

...

Vu Xuyên nói được làm được, ngày hôm sau đã cho họ rời đi.

Dư Tứ Minh đón lấy ánh nắng đã lâu không thấy, suýt nữa bật khóc.

Lần này, trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, cậu muốn rời khỏi nơi đây.

Lục Nhất Mãn vẫn giữ vẻ ngoài nhã nhặn ấy, ngoại trừ chưa thay quần áo, không thể nhìn ra chút gì không đúng mực.

Khi rời đi, anh ngoái đầu lại, thấy Vu Xuyên đứng ở cửa, đón ánh sáng, phía sau lại là một mảng bóng tối đen kịt.

Sau cái bóng đó, không biết có Vu Sảng hay không.

Hiện tại Dư Tứ Minh vẫn đang ở chỗ Lục Nhất Mãn, nhưng lần này hai người lại im lặng nhiều hơn.

Trên đường đi, Dư Tứ Minh luôn nắm chặt điện thoại, cả người có vẻ căng thẳng.

Cậu trông giống như một chiếc đồng hồ đang lắc lư, không biết nên dừng lại ở đâu.

Lục Nhất Mãn thấu hiểu, không quấy rầy cậu, tự nhiên cũng bỏ qua những ánh mắt muốn nói lại thôi của cậu.

Sau khi đưa đối phương về căn hộ, Lục Nhất Mãn nhận được cuộc gọi của ông Trần, anh không dừng lại tại nhà, mà chuyển hướng đến biệt thự nhà họ Trần.

Tuy nhiên khi rời đi, anh vẫn kiên nhẫn dặn dò, "Trưa nay có lẽ ann sẽ không về, bình thường anh không có thói quen nấu ăn, nếu em muốn tự nấu, đi ra khoảng một cây số là có siêu thị, nếu không muốn tự nấu, gần đây cũng có nhiều nhà hàng, nhưng anh khuyên em nên gọi đồ ăn mang về thì hơn."

Lời đùa nhỏ cuối câu khiến Dư Tứ Minh thả lỏng tinh thần, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của anh luôn có tác dụng  xoa dịu lòng người.

Dư Tứ Minh không khỏi mỉm cười, nhưng rồi như nghĩ đến điều gì, nụ cười đông cứng trên mặt, có phần gò bó nói: "Cảm ơn anh Nhất Mãn, em sẽ tự chăm sóc bản thân tốt."

Ánh mắt dịu dàng của Lục Nhất Mãn không đổi, anh khẽ nói, "Nếu mệt thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Những lời ấm áp ấy khiến Dư Tứ Minh đang mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Cậu lại sắp không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng lần này, cậu không còn ngước nhìn vào đôi mắt của Lục Nhất Mãn nữa.

Khi chiếc xe lăn bánh khỏi tầm mắt, cậu đứng lặng nơi ấy, nhìn theo bóng dáng xa dần.

Đôi khi, sự dịu dàng đúng mực lại chính là khoảng cách xa xôi không thể vượt qua.

...

Dẫu sinh nhật của Trần Tự Tự mới qua được vài ngày, nhưng dường như đã lâu lắm rồi họ chưa gặp lại nhau. Sự im lặng nhẹ nhàng mang theo những rào cản vô hình không thể nhìn thấu.

Cô bé Trần Tự Tự là học sinh lớp 12 bận rộn, ngay cả trong kỳ nghỉ cũng phải chăm chỉ học hành, ôn luyện. Bà Tống lo lắng cho con nên thường xuyên mang cơm đến. Vì vậy, lúc này ở đây chỉ có Lục Nhất Mãn và ông Trần.

Một tấm thiệp màu đen viền vàng được đẩy nhẹ trên mặt bàn.

Chất liệu nhám màu đen, với những đường vân màu vàng nhạt vẽ nên hình ảnh một chiếc du thuyền sang trọng, trông rất có phong cách.

Anh ngước mắt nhìn ông Trần đối diện.

"Chú đã lớn tuổi rồi, không mấy hứng thú với những thứ này nữa. Nghĩ rằng con còn trẻ có lẽ sẽ thích, nếu có hứng thú thì cứ đi chơi thử xem."

Ông Trần cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Lục Nhất Mãn không cầm lấy tấm thiệp trên bàn, trong lòng anh hiểu rõ, và "Lục Nhất Mãn" cũng hiểu rõ, giữa họ có một ranh giới rất rõ ràng. Ngoài việc được ông Trần và bà Tống giúp đỡ trong thời gian đại học, anh chưa từng đụng chạm đến bất kỳ sản nghiệp nào của ông Trần.

Huống chi, ông Trần ở độ tuổi này vẫn đang sung sức, làm sao có thể gọi là lớn tuổi được.

"Đừng nghĩ đến chuyện từ chối, chỉ là một tấm thiệp thôi. So với ân huệ, thực ra nó giống một phiền toái hơn, nên đi hay không là tùy thuộc vào con."

Cái gọi là giới thượng lưu phần lớn đều không trong sạch cho lắm. Những năm gần đây nhà họ Trần rất kín tiếng, có lẽ vì ông Trần một lòng hướng về gia đình, không muốn xây dựng quá nhiều mối quan hệ.

Vì vậy, ông Trần thực sự cảm thấy đây là một phiền toái.

Lục Nhất Mãn nuốt khan, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Cảm ơn chú, con sẽ đi."

Tấm thiệp đen viền vàng đã nằm trong tay anh.

"Chú cứ tưởng con sẽ từ chối chứ." Nhìn vẻ tự nhiên của anh, ông Trần khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại giãn ra.

"Lục Nhất Mãn" trước kia chắc chắn sẽ từ chối.

Nhưng đôi khi từ chối chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tất cả những gì anh có được hiện tại, trong tương lai anh sẽ trả lại cho Trần Tự Tự.

Đây là một cuộc hợp tác.

"Đôi khi từ chối quá nhiều lòng tốt sẽ tỏ ra giả tạo." Anh mỉm cười, đứng dậy.

Dù không biết tại sao anh lại thay đổi nhiều đến vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Nhất Mãn bây giờ toát ra một vẻ rạng rỡ hơn hẳn.

Vốn dĩ anh không nên là một người tầm thường.

"Hay là ở lại ăn bữa cơm nhé, tối nay Trần Tự Tự cũng sẽ về." Ông Trần nhìn anh với vẻ mặt hiền hòa.

"Không cần đâu ạ, cảm ơn lòng tốt của chú."

Anh lịch sự gật đầu, tạm thời chưa có ý định ăn cơm cùng "đối tác hợp tác" của mình.

...

Hai ngày tiếp theo, Dư Tứ Minh vẫn ở trong căn hộ của Lục Nhất Mãn, cậu không ra ngoài, trong khoảng thời gian đó Vu Sảng đã đến một lần, nhưng không còn xông vào một cách thô bạo như lần trước.

Nhưng điều này vẫn khiến Dư Tứ Minh cảm thấy bất an.

Nếu không phải Vu Sảng còn nhớ đến cậu, có lẽ chỉ riêng việc cậu dùng bình hoa đập vào đầu Vu Sảng lần trước, Vu Xuyên đã không dễ dàng tha thứ cho cậu.

Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn, bên ngoài sấm chớp vang rền, bầu trời u ám đen kịt, cơn mưa bất chợt khiến Dư Tứ Minh vốn đang lo lắng càng thêm bồn chồn, nỗi âu lo hiện rõ trên gương mặt.

Cậu đang chờ một cuộc điện thoại.

Lục Nhất Mãn biết điều đó, bởi vì Dư Tứ Minh vốn luôn có vẻ mơ hồ bất an, những ngày này dường như rất bận rộn.

Và hôm nay lại có điều gì đó khác biệt.

Bởi vì Vu Sảng lại đến.

Một chiếc ô đen đứng dưới lầu, giữa cơn mưa gió dữ dội như một pho tượng im lìm.

Lục Nhất Mãn đứng bên cửa sổ, vừa mới bận rộn xong trước máy tính, anh vẫn chưa tháo kính, gọng kính màu bạc lạnh lẽo dưới ánh sáng mờ ảo phác họa đường nét gương mặt trắng xanh gầy gò của anh.

Vẻ nho nhã ấy lại mang theo chút gì đó cao quý, không thể chạm tới.

Anh nhìn về phía Dư Tứ Minh đang ngồi trên sofa đầy vẻ bất an, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Điện thoại của em đang reo kìa."

Dư Tứ Minh giật mình, lập tức nhấc điện thoại lên, cậu vô thức bước về phía ban công, nhưng vừa bước được một bước, môi khẽ mím lại, rồi quay về phòng đọc sách.

Lục Nhất Mãn bưng một tách trà nóng, một tay đút túi, lặng lẽ nhìn Vu Sảng đang đứng dưới lầu, miệng thầm thở dài.

"Kẻ đáng thương."

Lời thì thầm lại mang theo ý cười.

"Nhưng cũng rất đáng yêu."

Xoay người lại, anh đặt tách trà lên bàn tròn, một tay cầm lấy chiếc áo khoác đen dài, khi đi ngang qua, nhìn thấy cánh cửa phòng đọc sách chưa đóng, Dư Tứ Minh đang rạng rỡ, lại có chút ngượng ngùng, đôi mắt sáng ngời.

Anh bước đi không dừng lại, nụ cười trong mắt càng sâu đậm.

Gần đây tài khoản truyện tranh của anh phát triển rất tốt.

Bởi vì mỗi người đều là những con người đáng yêu, ai cũng xứng đáng có một tương lai tươi sáng!