Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 44




Vu Xuyên nghiến răng, lập tức gọi điện cho Vu Sảng, nhưng phát hiện ra mình đã bị chặn số!

Bị chặn rồi... chặn rồi...rồi...

Y lại gửi liên tiếp vài tin nhắn, nhưng những dấu chấm than đỏ chói gần như khiến y nghẹt thở.

Lục Nhất Mãn!

Đáng ghét! Thật đáng ghét!

Đêm nay, Vu Xuyên chắc chắn không thể nào ngủ ngon được.

...

Vu Sảng nửa tỉnh nửa mê, theo phản xạ định vươn tay ôm lấy áo Lục Nhất Mãn, nhưng lại chạm phải một vòng eo thon gọn.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói dịu dàng của Lục Nhất Mãn vọng đến từ phía trên đầu, khiến hắn giật mình tỉnh hẳn.

Hắn bật dậy ngồi thẳng người, phải mất một lúc mới nhớ ra mình đã giam cầm Lục Nhất Mãn.

Vậy nên bây giờ hắn muốn làm gì cũng được.

Đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, Vu Sảng lập tức tuân theo bản năng, ôm chặt lấy Lục Nhất Mãn, cứ thế cọ đầu vào cổ anh không ngừng.

Vẫn chưa thấy thỏa mãn, đôi mắt còn mơ màng, hắn lại định chui vào trong áo của Lục Nhất Mãn.

Chỉ tiếc là Lục Nhất Mãn mặc áo sơ mi, không có độ co giãn tốt như vậy, hắn chỉ chui được đến bụng anh thì không thể tiến lên được nữa.

Cơn buồn ngủ vẫn còn ảnh hưởng, chui không vào được nên hắn đành thôi, cứ thế nằm gọn trên bụng Lục Nhất Mãn, má áp sát vào bụng dưới của anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, nửa thỏa mãn nửa không rồi nhắm mắt lại.

Vu Sảng lại thiếp đi, hơi thở ấm áp phả lên bụng Lục Nhất Mãn.

Anh cúi đầu nhìn người đang núp trong áo mình, vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng vẫn giũ chăn đắp lên người hắn, xoa xoa mái tóc, để mặc hắn nằm trên người mình.

Giấc ngủ kéo dài không biết bao lâu, Vu Sảng mới chậm rãi tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã len lỏi qua khe rèm cửa.

Những tia nắng vàng óng ấy báo hiệu hôm nay là một ngày đẹp trời nắng ráo.

Kể từ đầu thu, thủ đô đã lâu lắm rồi mới có nắng như thế.

Vu Sảng ngồi trên giường, hơi ngẩn ngơ nhìn tia nắng xuyên qua khe rèm.

Rồi hắn bỗng "ụp" một cái, lại nằm sấp lên người Lục Nhất Mãn, hít hà mùi hương của anh, thở dài đầy thỏa mãn.

Hắn đã bị niềm hạnh phúc khi sở hữu Lục Nhất Mãn xâm lấn tâm trí.

Hôm nay Vu Sảng lại táo bạo hơn hôm qua một chút, ít nhất trong không gian nhỏ bé bị phong tỏa với cửa nẻo đóng kín này, chỉ có hắn và Lục Nhất Mãn, và Lục Nhất Mãn sẽ không nói những điều hắn không muốn nghe, cũng không làm những việc hắn không thích.

Hắn muốn thế nào thì sẽ được thế ấy.

Cảm giác thỏa mãn và an toàn tràn ngập trong lòng hắn.

Vu Sảng cứ thế sa ngã.

Lục Nhất Mãn có phần bất lực, thấy Vu Sảng hoàn toàn không có ý định ngồi dậy, anh đành phải nhắc nhở: "Vu Sảng, anh không đói sao?"

Phải biết rằng hôm qua hắn cũng chỉ ăn có nửa bát mì loãng.

Vu Sảng thường xuyên uống thuốc, nên cũng cần chú ý hơn về vấn đề ăn uống.

Người đang nằm sấp trên bụng anh khẽ run lên, rồi như đứa trẻ bịt tai làm ngơ, vén áo anh lên, lại chui đầu vào trong, vừa bịt tai mình vừa giả vờ như không nghe thấy gì.

"..."

Lục Nhất Mãn thực sự không nhịn được mà bật cười.

"Vu Sảng, em đói rồi." Anh đành phải nói vậy.

Quả nhiên, Vu Sảng lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, để bản thân đói thì không sao, nhưng không thể để Lục Nhất Mãn đói được.

Hắn vô cùng khó khăn bò dậy khỏi người Lục Nhất Mãn, trông như con mèo đang cai bạc hà, ngay cả khuôn mặt vốn ít biểu cảm cũng lộ ra chút đau đớn.

Liếc thấy tay Lục Nhất Mãn vẫn còng vào đầu giường và mắt bị bịt kín bằng cà vạt, hắn hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Bị trói như vậy cả đêm, chắc hẳn Lục Nhất Mãn rất khó chịu.

Hắn đúng là một tên đàn ông tồi tệ.

Nhưng hắn vẫn không muốn thả Lục Nhất Mãn ra.

Vì chút xíu lương tâm cắn rứt ấy, hắn cúi xuống hôn Lục Nhất Mãn, rồi tận tụy xoa bóp cổ tay cho anh, vừa xoa vừa ngồi trên người anh hôn không ngừng.

"Lục Nhất Mãn."

"Ừm?" Giọng nói hơi khàn mang theo sự dịu dàng tột cùng.

"Có đau không?"

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.

Lục Nhất Mãn nuốt nước bọt, anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, bởi vì anh rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vu Sảng.

Nhưng lời nói lăn lộn trong miệng một hồi, cuối cùng anh vẫn dịu dàng đáp: "Không đau."

Nào ngờ câu nói này của anh lại khiến Vu Sảng để tâm hơn cả việc anh nói là đau.

Bởi vì hắn tin chắc rằng Lục Nhất Mãn chắc chắn đang an ủi hắn.

Lục Nhất Mãn đúng là người tốt mà.

Hắn vừa hối hận vừa ngượng ngùng, đành phải không ngừng hôn Lục Nhất Mãn, dùng cách này để an ủi anh.

Lục Nhất Mãn bị hắn hôn đến ngứa ngáy, cúi đầu ngậm lấy môi hắn, nghiêm túc trao cho hắn một nụ hôn sâu.

Vu Sảng bị hôn đến ngồi hẳn vào lòng anh, vòng tay ôm cổ anh, có chút mê loạn.

"Đi rửa mặt đã, rồi ăn sáng." Anh khẽ mổ lên môi Vu Sảng.

"Ừm."

Vu Sảng mơ màng đáp lại.

Hắn mặc quần áo vào, tự sửa soạn, còn nghiêm túc giúp Lục Nhất Mãn thay quần áo, rửa mặt cho anh.

Chỉ là lúc thay quần áo, hắn suýt nữa lại không kìm được mà nằm sấp lên người Lục Nhất Mãn, cảm thấy chưa đủ, hắn còn cởi cả áo mình, cảm giác làn da tiếp xúc thật sự quá tuyệt vời, một lần nữa khiến hắn suýt sa ngã.

Cuối cùng do tình cờ bốc hỏa, lại mất thêm gần một tiếng đồng hồ nữa Vu Sảng mới thực sự ngồi dậy.

Hắn quay đầu nhìn Lục Nhất Mãn đang bị còng trên giường, dùng sức kéo rèm cửa ra, ánh nắng vàng rực rỡ tràn vào phòng, chiếu sáng cả chiếc giường và người nằm trên đó.

Vu Sảng khó chịu nheo mắt lại, ánh sáng chói chang khiến lòng người bỗng trở nên rộng mở, hắn nuốt nước bọt, đặt bàn tay lên cửa kính, hơi ngẩn ngơ nhìn vầng dương treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm.

Phía sau, Lục Nhất Mãn cứ thế lặng lẽ nhìn hắn, Vu Sảng đứng quay mặt về phía ánh sáng, toàn thân sáng rực rỡ, thánh thiện đến không tưởng.

Có lẽ bản thân hắn không biết, nhưng trong mắt Lục Nhất Mãn, Vu Sảng chưa bao giờ bị giam cầm, cũng chưa từng giam cầm anh, chỉ cần hai người họ cần nhau, họ sẽ mãi tự do, một sự tự do thuộc về riêng họ.

Anh yêu hắn.

Hắn cũng yêu anh.

Vì vậy Vu Sảng có thể thoải mái bộc lộ khao khát trong tâm hồn, anh đều có thể đón nhận hết thảy.

Cổ họng hơi khô, anh nuốt nước bọt, khi Vu Sảng quay đầu nhìn anh, anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

"Lục Nhất Mãn."

Vu Sảng bước đến bên cạnh anh, cúi xuống hôn anh.

"Anh yêu em."

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng ngủ.

Lục Nhất Mãn hướng về phía hắn rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Rất tốt, cứ như vậy đi.

...

Khi Vu Sảng đứng trong phòng khách, hắn hơi ngơ ngác, bởi vì căn phòng sạch sẽ gọn gàng dường như không giống với những gì hắn thấy đêm qua.

Nhưng đây lại là tình trạng bình thường mà hắn vẫn thấy hàng ngày.

Hắn đã dồn hết tâm trí vào Lục Nhất Mãn, không còn sức để ý đến những thứ khác, nên khi mở tủ lạnh ra, hắn mới phát hiện bên trong xếp ngăn nắp những bữa ăn được gửi đến hôm qua.

Ánh mắt càng thêm mơ hồ.

Hắn giỏi đến vậy sao? Thậm chí còn có thể tự mình sắp xếp mọi thứ hoàn hảo đến thế.

Vậy nên hắn có thể chăm sóc Lục Nhất Mãn rất tốt!

Mắt Vu Sảng sáng lên, đầu óc hắn đã sớm trở nên mơ hồ, thuốc nôn ra đêm qua cũng chưa uống lại, dưới tình trạng cực độ hưng phấn và dao động cảm xúc, suy nghĩ của hắn có phần rối loạn.

Đặt hộp cơm vào lò vi sóng để hâm nóng, hắn kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn trước lò canh chừng.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Vu Sảng mặt không đổi sắc bịt chặt tai mình.

Là ảo giác thôi.

Chuông cửa vẫn liên tục vang lên bên ngoài, hắn nhíu chặt mày nhìn thời gian nhảy số trên lò vi sóng, mỗi giây trôi qua như đang thử thách sự kiên nhẫn của hắn.

Lông mày càng nhíu chặt, gân xanh trên thái dương hắn đập liên hồi, cuối cùng khi đã hết kiên nhẫn, hắn bật dậy, lạnh lùng lấy chìa khóa từ cổ ra, mở ba lớp khóa, rồi mới kéo cửa ra.

"Anh..."

Vu Xuyên đang định bấm chuông tiếp, bỗng thấy gương mặt lạnh lùng của Vu Sảng.

Y theo phản xạ muốn nhìn vào phía sau hắn, xem Lục Nhất Mãn có ở đó không, chỉ là cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, Vu Sảng đứng chặn kín mít, y không thể nhìn thấu, đành phải hỏi, "Anh, anh vẫn ổn chứ?"

Sau khi phát hiện bị anh trai chặn số, y đã nghi ngờ không biết anh trai mình có bị Lục Nhất Mãn còng ngược lại không.

Mặc dù bây giờ anh y trông có vẻ bình thường, nhưng y vẫn nghi ngờ sâu sắc rằng tên Lục Nhất Mãn kia vẫn đang ngấm ngầm giở trò.

"Rất tốt."

Vu Sảng miệng trả lời y, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến lò vi sóng đang hâm nóng.

Nhưng Vu Xuyên không yên tâm, y biết rõ anh trai mình chẳng qua chỉ là con hổ giấy bề ngoài đáng sợ, thực ra bên trong mềm yếu vô cùng.

Lục Nhất Mãn người này bề ngoài là con cáo, bên trong lại là con sư tử cắn được mồi thì không buông.

Y lo lắng anh trai mình bị Lục Nhất Mãn nắm thóp, vội vàng kéo hắn, vén tay áo hắn lên, vừa nhìn vừa nói: "Lục Nhất Mãn không làm gì anh chứ?"

Thực ra y đang âm thầm đẩy Vu Sảng vào trong căn hộ.

Vu Sảng đang phân tâm, lại không đề phòng y, làm sao nhìn ra tâm tư nhỏ nhoi của y, chỉ quan tâm xem lò vi sóng đang hâm nóng đã xong chưa.

"Không..."

Hắn thốt ra một chữ, bị đẩy loạng choạng vào trong một bước.

Vu Xuyên sắp bước vào được rồi, bên trong đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Nhất Mãn.

"Vu Sảng, anh có đó không?"

Vu Sảng vừa nghe thấy giọng anh lập tức giằng ra khỏi tay Vu Xuyên, vội vàng nhìn về phía phòng ngủ.

"Có!"

"Bên ngoài có ai đến à? Là người đến tìm em phải không? Vu Sảng, anh thả em ra đi..."

Vu Sảng vừa nghe thấy hai chữ "thả ra", lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Vu Xuyên cũng mang theo chút lạnh lẽo.

"Không ai cả." Giọng hắn trở nên lạnh lùng, trầm thấp.

"Chỉ có mình anh thôi."

Vừa nói, hắn vừa đẩy Vu Xuyên ra ngoài, dựng lại bức tường cao ngất, phòng thủ nghiêm ngặt, không chừa một khe hở.

"Anh..." Vu Xuyên định mở miệng nói, đột nhiên đối diện với ánh mắt đầy áp lực của Vu Sảng, y lập tức nuốt lại lời nói.

Được rồi, dù anh trai y chỉ là con hổ giấy, nhưng để áp chế y thì cũng đủ rồi.

"Ra ngoài."

Vu Sảng lạnh lùng ra lệnh.

Vu Xuyên hơi đau đầu, y biết lúc này dù nói gì anh trai cũng không nghe lọt tai.

"Được rồi được rồi, em không vào nữa, nhưng nếu có chuyện gì anh nhất định phải nói cho em biết, đừng chặn số em..."

"Vu Sảng, em đói."

Bên trong lại vang lên giọng nói của Lục Nhất Mãn.

Vu Sảng không còn tâm trí đâu để ý đến y nữa, đáp lại một tiếng, cánh cửa liền "Bành" một cái đóng sầm lại trước mặt Vu Xuyên.

Vu Xuyên ngây người đứng tại chỗ, suýt nữa không nhịn được mà đá một cước vào cửa.

Lục Nhất Mãn!

Mày, giỏi lắm!

Y tức giận bỏ đi.

Đi được vài bước vẫn cảm thấy không cam lòng, lại quay lại đá một cước vào bức tường bên cạnh cửa.

"Aizz...."

Y vừa rên rỉ, vừa khập khiễng bước về phía thang máy.

...

Vu Sảng bước vào phòng ngủ, tay bưng khay thức ăn nóng hổi. Tiếng "cạch" vang lên khi hắn khóa trái cửa phòng.

Nghe thấy tiếng động nhỏ, Lục Nhất Mãn mỉm cười, cảm nhận được bước chân hắn đang tiến lại gần.

"Lục Nhất Mãn, ăn cơm."

Thìa nóng hổi đưa đến bên miệng anh.

Đây là lần đầu tiên anh được chăm sóc như thế này, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.

"Vu Sảng, anh đã ăn cơm chưa?"

Vu Sảng lắc đầu, rồi chợt nhớ ra Lục Nhất Mãn không thể nhìn thấy, hắn đáp: "Chưa."

Hắn muốn cho Lục Nhất Mãn ăn no trước, không thể để anh đói.

Có lẽ đoán được ý định của hắn, Lục Nhất Mãn không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn để hắn đút cho ăn.

Nếu cởi bỏ chiếc cà vạt che mắt, có lẽ anh sẽ thấy được khuôn mặt Vu Sảng lúc này - môi mím chặt, đôi mắt sáng rực, ánh lên niềm hân hoan khó tả.

Một Lục Nhất Mãn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn như thế này, khiến Vu Sảng cảm thấy một sự thỏa mãn tột cùng.

"Em không ăn nữa." Anh từ chối thìa thức ăn Vu Sảng đưa tới.

Ánh mắt Vu Sảng thoáng vẻ thất vọng, nhưng hắn cũng không ép buộc.

Hắn là một kẻ xấu biết điều.

Lau miệng cho Lục Nhất Mãn xong, hắn lại đút cho anh uống một ngụm nước, chăm sóc rất chu đáo.

Lục Nhất Mãn vừa buồn cười vừa cảm động. Đợi Vu Sảng loay hoay xong xuôi, anh mới lên tiếng: "Vu Sảng, ăn cơm đi."

Anh sợ Vu Sảng đói bụng.

"Lục Nhất Mãn."

"Sao vậy?"

"Không thích giá đỗ."

Nói xong câu đó, Vu Sảng chợt ngẩn người.

Hắn đã quen với việc Lục Nhất Mãn chiều chuộng mình rồi.

Lục Nhất Mãn là người rất tinh tế.

Dù cuộc hôn nhân của họ diễn ra quá vội vàng, dù họ chưa kịp hiểu rõ về nhau đã sống chung, nhưng cuộc sống của họ vẫn không hề có chút xích mích nào, như thể họ sinh ra đã nên ở bên nhau vậy.

Trong đó, sự tinh tế và dịu dàng của Lục Nhất Mãn quả thực hoàn hảo đến cực điểm.

Hơn nữa, Vu Sảng vốn không phải người hay nói, cũng chẳng bao giờ bộc lộ sở thích của mình, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Lục Nhất Mãn đã hiểu được hắn thích gì, không thích gì.

Dù vậy, Lục Nhất Mãn vẫn không tự ý quyết định, mà luôn dịu dàng hỏi ý kiến hắn.

— "Vu Sảng, vậy được không?"

— "Vu Sảng, cái này tốt hơn chứ?"

— "Vu Sảng, anh không thích sao?"

Anh đã hiểu được sở thích của hắn, nhưng dù biết kết quả, anh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của hắn.

Vu Sảng dĩ nhiên sẽ đưa ra câu trả lời như anh mong đợi. Từ lúc đầu im lặng không nói, đến khi Lục Nhất Mãn hỏi, hắn cũng sẽ trả lời.

Thậm chí khi đã quen, hắn còn chủ động bày tỏ.

Vô hình trung, hắn đã bất giác bắt đầu phụ thuộc vào Lục Nhất Mãn, thậm chí còn nũng nịu với anh.

Giống như lúc này đây.

"Không thích ăn thì gạt ra đừng ăn."

Giọng nói dịu dàng của Lục Nhất Mãn khiến Vu Sảng chợt tỉnh người, mặt đỏ bừng.

"Không!"

"Hửm?" Lục Nhất Mãn nghiêng đầu về phía hắn.

Hắn không muốn nghe lời Lục Nhất Mãn. Lục Nhất Mãn đã bị giam cầm rồi, phải là Lục Nhất Mãn nghe lời hắn chứ!

Tại sao Lục Nhất Mãn bị còng tay rồi mà vẫn còn quản hắn chứ!

Dậy cũng là do hắn đánh thức, rửa mặt cũng thế, ăn cơm cũng vậy, uống thuốc cũng vậy.

Hắn phải chăm sóc Lục Nhất Mãn, chứ không phải được Lục Nhất Mãn chăm sóc!

Để thể hiện sự phản kháng, hắn nuốt một miếng giá đỗ vào bụng.

Rất khó ăn, vì hắn không thích nên cảm thấy càng khó ăn hơn.

Vu Sảng cũng chẳng nhớ rõ vì sao mình không thích ăn giá đỗ, chỉ biết từ nhỏ đã không ăn, khi đó còn có người giúp việc chăm sóc hắn.

Đặc biệt là sau khi bị ốm một lần, hắn gần như không còn thấy giá đỗ nữa, kể cả các món từ đậu khác.

Lúc đó, cái gọi là giáo dục tinh hoa quý tộc quản lý hắn rất nghiêm ngặt, bao gồm cả việc ăn mặc đi lại hàng ngày, thực đơn hàng ngày cũng được quy định chặt chẽ.

Hắn luôn tuân thủ, ngay cả khi lớn lên, hắn vẫn duy trì thói quen cũ.

Nghĩ lại thì, hình như hắn đã không ăn giá đỗ từ rất lâu rồi, cũng chẳng ăn bất cứ món nào từ đậu.

Kể cả Vu Xuyên và trợ lý sinh hoạt chăm sóc hắn cũng mặc định hắn không thích, nên tự động tránh những món từ đậu.

Nuốt một miếng xuống, Vu Sảng bị mùi vị lạ lẫm đó làm nghẹn lại, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh nuốt xuống.

Chủ yếu là muốn phản kháng, sau đó còn có chút tò mò.

Bởi vì nghĩ lại, hắn thực sự chưa từng nếm qua mùi vị này.

"Sao thế, không thích thì đừng ăn." Lục Nhất Mãn nhíu mày.

"Không có gì."

Hắn tiếp tục ăn miếng thứ hai, có lẽ là vì đói thật, sau khi nuốt xuống thì cảm giác lạ lẫm ban đầu đã không còn khó chịu nữa.

Cuối cùng, hắn ăn sạch sẽ đống giá đỗ không nhiều kia.

Vu Sảng kín đáo ợ một cái, hắn che miệng, lén nhìn Lục Nhất Mãn, nhưng lại thấy anh đang mỉm cười.

Mặt hắn lập tức nóng bừng.

Sau khi no bụng, hắn cũng thấy bản thân vừa rồi quá trẻ con.

Thấy hắn không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, ngược lại còn ăn no nê, Lục Nhất Mãn cũng an tâm phần nào.

Vu Sảng nhìn chằm chằm nụ cười trên môi anh, trái tim như được lấp đầy bởi những viên kẹo bông mềm mại.

Hắn ôm lấy eo Lục Nhất Mãn, híp mắt cọ cọ vào lồng ngực anh, hơi ấm và mùi hương của Lục Nhất Mãn khiến hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

"Mệt rồi à?"

Lục Nhất Mãn cúi đầu hỏi hắn.

"Không mệt." Hắn lắc đầu, một tay chống vai anh đẩy phần thân trên đang dựng lên của anh nằm xuống, rồi tự mình nằm đè lên người anh.

Bầu không khí yên ắng và thanh bình.

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh ồn ào nào, trong không gian chỉ thuộc về hai người này, họ chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của nhau, quả thật rất dễ khiến người ta đắm chìm.

Lục Nhất Mãn cảm nhận được sức nặng trên người mình, chỉ trong giây phút này, tâm hồn khép kín của anh bỗng mở ra một khóa, giải phóng một chút cảm giác an toàn.

Anh có thể cảm nhận được Vu Sảng yêu anh.

Không phải lời thề non hẹn biển, cũng không cần bằng chứng giữa sống chết, càng không cần sự lãng mạn nồng nhiệt dưới bầu trời sao.

Chỉ là trong sự yên lặng, cảm nhận hơi thở của nhau, ôm nhau trong hơi ấm kề cận. Tình yêu khiến Vu Sảng bối rối, khiến anh liên tục phòng thủ, đã lặng lẽ chạm đến.

"Lục Nhất Mãn."

Vu Sảng nằm trên người anh, hôn lên cằm anh, áp sát ngực anh nói: "Anh yêu em."

Đây là lần đầu tiên, Lục Nhất Mãn cảm thấy trái tim mình tràn đầy.

Trong phút chốc, anh cuối cùng không còn cô đơn một mình nữa.

Một đôi tay đang ôm lấy anh trong cõi mộng hư vô.

Hóa ra, cũng không cần phải nhọc công giở kế hay bất chấp thủ đoạn.

Trong những ngày bình thường như thế này, anh đã có thể chạm tới.

Anh cười, tiếng cười bình thản mà thoải mái bật ra từ cổ họng.

Đôi mắt bị cà vạt che kín vẫn nhìn lên trần nhà, trong bóng tối, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một tia sáng.

"Vu Sảng, em cũng yêu anh."

Cứ như vậy, muốn cùng anh yêu đến tận khi chết đi.

Vu Sảng ngẩng đầu nhìn anh, bị nụ cười dịu dàng nơi khóe môi anh thu hút, hắn đưa tay kéo chiếc cà vạt che mắt Lục Nhất Mãn, cuối cùng có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Cả hai đều nhìn thấy bóng hình rõ ràng của mình trong mắt đối phương.

Nụ hôn nồng nàn tha thiết, dịu dàng mà sâu lắng, Vu Sảng cúi đầu, nằm trên người anh hôn say đắm.

Hắn cảm nhận đôi môi mềm mại của anh, luồn vào khoang miệng ấm áp, ướt át, nụ hôn dính chặt và nồng nàn hơn cả dục vọng trần trụi thường ngày, có thêm chút lãng mạn quấn quýt.

Họ hôn nhau rất nghiêm túc.

Trong những khoảnh khắc chớp mở, họ không muốn rời xa nhau dù chỉ một giây, mở mắt nhìn nhau rồi lại hôn tiếp, đến khi thực sự không thể thở nổi nữa mới đành phải nhẹ nhàng mổ lên môi nhau.

Đôi mắt của Lục Nhất Mãn bất kể khi nào nhìn vào vẫn luôn đẹp đẽ, long lanh như mặt nước có thể hút hồn người ta.

Nhưng lại luôn phủ một lớp sương mờ sâu thẳm, mang theo xa cách dưới vẻ dịu dàng.

Ngay cả Vu Sảng, hắn muốn nắm giữ Lục Nhất Mãn, nhưng lại không dám nắm chặt.

Chỉ là giờ đây, khi nhìn rõ lớp sương kia, bên trong hoàn toàn là bóng hình của Vu Sảng.

Những sợi tơ mỏng manh đã khóa Vu Sảng trong đôi mắt đó.

Hơi thở Vu Sảng trở nên nặng nề, hắn liên tục mổ lên môi Lục Nhất Mãn, như thể không bao giờ hôn đủ.

Rung động là do Lục Nhất Mãn dạy, hôn cũng là do Lục Nhất Mãn dạy, nhiều thứ khác cũng đều là do Lục Nhất Mãn dạy cho hắn.

Hắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng ngoài ra, đó là ham muốn mà bản thân có thể đối mặt một cách thẳng thắn.

Vì vậy, khi Lục Nhất Mãn hôn hắn, hắn sẽ chu môi, khi cơ thể nóng lên, hắn sẽ cởi quần áo...

"Lục Nhất Mãn..." Hắn khẽ thở dài, áp trán mình lên trán anh.

Đôi mắt hắn mơ màng, đôi tay không ngừng trượt từ cổ áo Lục Nhất Mãn xuống dưới.

Vu Sảng chỉ cảm thấy dù Lục Nhất Mãn cho hắn bất cứ thứ gì, hắn đều sẵn lòng đón nhận.

Chỉ cần Lục Nhất Mãn vẫn yêu hắn như trước.

Còng tay bỗng siết chặt, Lục Nhất Mãn cuộn các ngón tay lại, ánh mắt không rời Vu Sảng lúc này dù chỉ một khắc.

Nụ cười dịu dàng trên mặt anh tan biến, thay vào đó là sắc dục sâu thẳm.

Vu Sảng cởi chiếc cúc cổ áo khiến mình khó thở, mở đôi mắt hơi mờ đục nhìn anh, một tay chống lên eo anh.

...

Đôi tay bị còng của Lục Nhất Mãn không thể ngăn cản động tác của Vu Sảng.

Nên Vu Sảng lại cắn lên cổ tay mình.

Cơn đau đi cùng cảm giác run rẩy, cả người hắn như sắp bốc cháy.

Gương mặt vốn luôn bình tĩnh của Lục Nhất Mãn cũng có chút thay đổi, trán lấm tấm mồ hôi, thấy Vu Sảng quá vất vả, anh khàn giọng, dịu dàng dỗ dành: "Vu Sảng, lại đây."

Vu Sảng mở đôi mắt đỏ ướt nhìn anh, ngoan ngoãn cúi người, toàn thân lại run lên.

Hắn ngẩng cằm, hôn anh nồng nhiệt.

Những chiếc cúc áo trước ngực trong lúc cọ xát đã lộn xộn mở ra, để lộ bộ ngực không hề gầy yếu của Lục Nhất Mãn.

Anh rời khỏi miệng Vu Sảng, thấy gò má hắn ửng đỏ, anh dịu dàng hôn hắn, hôn lên thái dương, hôn lên sống mũi đẫm mồ hôi, rồi lại hôn xuống cằm, đầu lưỡi liếm lấy một giọt mồ hôi rồi lại hôn lên môi hắn.

Hôn xong, anh mổ lên yết hầu đang trượt lên xuống của Vu Sảng, dỗ dành: "Vu Sảng, cố gắng thêm chút nữa."

Vu Sảng nuốt nước bọt, mở mắt nhìn anh.

Hắn rất nghe lời.

...

[Lời tác giả]

Đã hai trăm ngàn chữ rồi, có cảm giác có thể công thành lui thân rồi