CHƯƠNG 60: Tay em có sao không?
Cả bờ sông bị bao trùm bởi tiếng trẻ con khóc lóc thảm thiết, náo nhiệt vô cùng.
Bài kiểm tra cũng chỉ đành kết thúc tại đây.
Bọn nhỏ bước ra khỏi khoang mô phỏng, màn hình lớn phía trước cũng lập tức thống kê điểm và thành tích của từng bạn.
Kết quả được đưa ra là điểm trung bình của các vòng kiểm tra. Điểm của Bình Bình và Lệ Toái Toái thay phiên nhau nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng vẫn là Toái Toái vượt lên dẫn trước 5 điểm.
Bình Bình 91 điểm.
Alice 92 điểm.
Lệ Toái Toái 95 điểm.
Các bạn khác thấy thế thì cũng hơi nghi hoặc, hỏi lại giáo viên: “Vì sao lại thế ạ?”
Dù gì đi nữa thì lúc chúng gặp phải bọn cướp, Bình Bình cũng là người đứng ra hướng dẫn các bạn tìm chỗ trốn, cho nên rất nhiều các bạn khác cũng đều nhớ tới phần công lao này của bạn Bình Bình.
Giáo viên bước đến, giải thích: “Vòng thi cuối là ở khu vực rừng rậm, loại quả có thể ăn và loại quả không thể ăn giáo viên trước đó đã dạy các em phân biệt rồi mà. Nếu chúng mình phải sinh tồn nơi hoang dã thì vấn đề an toàn luôn phải đặt lên hàng đầu, đúng không? Nơi hoang dã có rất nhiều mối nguy hiểm, các em phải biết chú ý và phân biệt, không thể cứ tuỳ tiện mà hành động như vậy được.”
Nói xong———
Giáo viên cũng rất vui mừng vỗ vỗ vai Lệ Toái Toái: “Các em cũng nên học hỏi thêm nhiều bạn Toái Toái nhé, nghe chưa?”
Có vài bạn nhỏ tuy không cam lòng cho lắm, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi, hơn nữa là giáo viên cũng đã dặn dò thế, chúng cũng rất ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng ạ!”
Lệ Toái Toái đứng đầu lớp với thành tích rất tốt.
Thật chí là vượt qua cả lớp trưởng và Bình Bình, trở thành bạn nhỏ có thành tích xuất sắc nhất, phần thưởng bông hoa hồng nhỏ cũng thuộc về Toái Toái.
Thế nhưng đến lúc này rồi———
Bình Bình bỗng giơ tay: “Thưa cô, em có điều muốn nói.”
Mọi người cùng nhìn qua, Bình Bình cũng từ phía sau hàng người bước lên trước, không mấy vui vẻ nhìn về phía Lệ Toái Toái, sau đó phát biểu ý kiến: “Thưa cô, Toái Toái không ăn, bạn ấy biết loại quả đó có vấn đề nhưng bạn ấy lại không nhắc nhở các bạn khác để bạn ấy có thể giành được điểm cao. Như vậy thì phải trừ điểm bạn ấy chứ!”
Bài thi cũng dựa theo ý thức mà tính điểm.
Cô giáo ngẩn người, đúng là cô quên mất là phải tính đến chuyện này nữa.
Lệ Toái Toái lia mắt liếc Bình Bình một cái.
Bình Bình vốn còn đang làm kiêu chuyện mình phát hiện lỗi trong điểm số của bạn, còn cực kỳ đắc ý nhìn về phía Lệ Toái Toái. Bỗng, cô bé phát hiện ra bạn cũng đang nhìn mình, mà ánh mắt kia đen láy, lạnh lùng không chút cảm xúc. Trong tích tắc, Bình Bình chợt nhớ lại mình đã từng thấy ánh mắt đó trong sách, đó là ánh mắt của một con dã thú cực nguy hiểm đang ở trên cao nhìn xuống con mồi nhỏ bên dưới với vẻ đầy miệt thị.
Giáo viên cúi xuống nhìn Lệ Toái Toái, nhẹ nhàng hỏi cô nhóc: “Toái Toái, em đã biết trước loại quả đó không thể ăn sao?”
Nhưng Lệ Toái Toái cũng chẳng thèm phủ nhận: “Em biết chứ ạ!”
Bình Bình kích động: “Cô xem kìa, bạn ấy thừa nhận!”
Giáo viên lập tức rơi vào tình huống khó xử. Tính ra thì chuyện này quả thật nên trừ điểm của cô nhóc, nhưng nhà trường cũng chưa từng có chuyện điểm tính ra rồi lại bị trừ.
Một bé là cháu gái công chúa.
Bé kia thì lại là con gái nguyên soái.
Không thể thiên vị ai được, đúng là vấn đề nan giải mà.
Bầu không khí bỗng rơi vào trận thế giằng co đầy căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mềm mại đáng yêu bỗng cất lên: “Thưa cô, bạn Toái Toái có nhắc nhở em ạ.”
Mọi người cùng nhìn qua.
Alice đứng bên cạnh Lệ Toái Toái, bé gái với mái tóc màu lam nhẹ nhàng và điềm tĩnh, đôi mắt bé sáng ngời: “Toái Toái có nhắc Alice không được ăn.”
Những lời này đã phủ nhận hoàn toàn nghi vấn của Bình Bình.
Cô giáo nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở phào: “Ra là thế à em?”
Lệ Toái Toái nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình, dường như đang nghi ngờ không biết vì sao bạn lại nói thế.
Ánh mắt Alice như đang nói với Lệ Toái Toái cứ yên tâm, sau đó cô bé gật đầu, ngoan ngoãn và lễ phép đáp: “Dạ vâng ạ!”
Giáo viên quay lại nhìn về phía Bình Bình nở nụ cười: “Đâu phải bạn Toái Toái không ngăn cản các bạn đâu em à, bạn ấy có nhắc nhở bạn khác nữa này.”
Bình Bình khựng người lại, vẫn không phục: “Thế, thế vì sao Toái Toái không nhắc bọn em chứ? Với cả, bạn Alice với bạn Toái Toái thân nhau, có khi Alice nói dối để giúp bạn ấy đấy cô!”
Cô giáo sượng cả người.
Không ngờ lại còn có thế có chuyện như vậy.
Alice lần đầu tiên bị người ta chỉ trích là nói dối, hốc mắt bé gái lập tức đỏ bừng lên, thậm chí còn trực trào sắp khóc. Bé đang định lên tiếng nói chuyện, bỗng được người bên cạnh đẩy ra phía sau.
Lệ Toái Toái nãy giờ chẳng nói gì bỗng đứng dậy.
Cô nhóc thắt hai bím tóc hai bên, ngũ quan bé mang vẻ non nớt trẻ thơ nhưng lại cực kỳ có khí thế: “Đây là đang kiểm tra mà, giáo viên cũng đã nói là kiểm tra khả năng sinh tồn ngoài môi trường hoang dã rồi mà. Chẳng lẽ Bình Bình cậu muốn về sau đi đâu cũng phải có Toái Toái kè kè ở bên nhắc nhở mới phân biệt loại quả gì nên ăn hay không à?”
Một lời ngay đúng trọng điểm.
Bình Bình bị chặn họng, trong lúc nhất thời cũng không biết phản bác lại thế nào.
Cô giáo lại tỏ vẻ tán dương mà gật gù, nói: “Toái Toái nói rất đúng. Bài kiểm tra lần này chủ yếu là để rèn luyện khả năng cá nhân của các em, đồng thời dựa vào đó mà tính điểm. Cô hy vọng các em nên lấy chuyện này làm gương, lần sau nhớ phải để ý hơn nhé!”
Các bạn khác nghe cô giáo nói thế xong tất nhiên cũng chẳng còn ý kiến gì nữa.
Bài thi kết thúc, các bạn nhỏ chỉ cần quay lại phòng thay đồ thay quần áo là có thể ra về.
Lệ Toái Toái thay quần áo.
Alice đứng bên cạnh bạn, mấy lần nhìn sang rồi lại thôi, bộ dáng như đang có điều muốn nói.
Lệ Toái Toái quay sang nhìn bạn, sau đó ra vẻ vừa thẳng thắn lại hào phóng gọi: “Alice.”
Alice giật nảy mình, vội đáp: “Ơi!”
Lệ Toái Toái tay cần bình nước, tay xách balo, từ cặp sách của mình lấy ra một ống thuốc nhỏ đưa cho Alice: “Còn mỗi lọ cuối cùng này Toái Toái để dành cho mình thôi!”
Alice không hiểu gì: “Sao cậu lại cho tớ?”
Lệ Toái Toái tỏ thái độ hào phóng: “Vì cậu mới giúp tớ đấu lại Bình Bình đấy.”
Trong nhận thức của cô nhóc, tình bạn là một khái niệm nào đó vẫn còn rất mơ hồ.
Lúc đối diện với ý tốt của người khác cũng rất chậm chạp không nhận biết được.
Bé cũng không biết nên ứng xử thế nào trong những tình huống như này.
Suy nghĩ trẻ con ba tuổi chỉ đơn giản là như này, giống như mấy năm bé sinh sống ở Thành Phố Ngầm, cái gì cũng phải qua sự trao đổi hoặc thanh toán mới có được.
Thế nhưng, Alice lại lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ không cần.”
Lệ Toái Toái ngây người, mắt tròn chớp chớp: “Cậu không cần loại ma dược này ý hả?”
Alice cuống quít giải thích: “Không phải!”
Ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, vẽ nên ngưng đốn sáng màu vàng cam trên mặt đất, mùa đông tuy rằng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng trong phòng lúc này lại vô cùng ấm áp.
Bé thiên sứ đáng yêu và đơn thuần đắm mình trong ánh chiều tà, nhẹ giọng nói: “Bởi vì Toái Toái là bạn bè của Alice mà, cho nên đây là điều tớ nên làm mà thôi, không cần báo đáp gì đâu.”
Bạn bè.
Lệ Toái Toái lại chớp chớp mắt thêm ấy lần nữa.
Cô nhóc trước giờ chưa từng phải băn khoăn vì vấn đề này bao giờ, bé ngẩng đầu lên nhìn Alice, giọng nói trong trẻo hỏi lại: “Alice và Toái Toái là bạn bè ư?”
Alice không chắc chắn lắm, rụt rè gật đầu: “Chắc thế…….nhỉ?”
Tuy rằng trong lòng bé nghĩ thế.
Nhưng hình như Toái Toái lại chưa từng cảm thấy giống bé.
Alice thấy hơi mất mát ở trong lòng. Toái Toái là người duy nhất giúp đỡ cô bé gặp được mẹ của mình, bé thực sự muốn được làm bạn với Toái Toái.
Có khi nào bé sẽ bị bạn ấy từ chối không?
Bé thiên sứ bỗng thấy đau lòng quá.
Nhưng rồi———
Lệ Toái Toái đứng trước tủ thay đồ, trên mặt là nụ cười tươi rạng rỡ đáng yêu: “Được nha!”
Alice có phần khá ngỡ ngàng tròn xoe hai mắt nhìn bạn.
Hai mắt Lệ Toái Toái sáng rỡ: “Vậy chúng mình là bạn bè!”
Alice cực kỳ vui sướng: “Thật sao?”
Chẳng lẽ Toái Toái cũng nghĩ thông suốt rồi!
Cuối cùng cũng nhận ra mình tốt như thế nào rồi sao?
“Ừa!” Lệ Toái Toái cầm bình nước, dáng vẻ như đang ngập tràn khát khao nào đó: “Trước Toái Toái không biết bạn bè có thể giúp nhau đấu lại Bình Bình được đâu, Alice cậu đỉnh thật đấy!”
Alice: “……..”
Thôi thế cũng được.
Tuy rằng Toái Toái nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn sai sai chỗ nào đó.
*
Chiều hôm sau
Giản Thành Hi lại xuống Thành Phố Ngầm để kiểm tra mấy mầm cây non.
Hôm qua anh đã bón thêm phân cho đất, hai ngày nay quả nhiên mấy cái cây ăn quả này phát triển cực kỳ tốt, ngay cả quả ở trên cây cũng to tròn mọng nước hơn. Có thể nói là biện pháp này của anh có hiệu quả rất cao.
A Bá ở bên cạnh cũng kinh ngạc mà không nhịn được phải cảm thán: “Không ngờ là thực sự có hiệu quả nha.”
Giản Thành Hi hái vài quả ngọt cho vào rổ, rồi rất tự nhiên cho không A Bá: “Hai ngày nay cũng là nhờ có anh giúp tôi tưới ruộng xới đất, không có anh mình tôi cũng không làm được.”
A Bá không ngờ Giản Thành Hi ấy vậy mà sẽ tặng mình cả một rổ quả ngọt.
Tất nhiên anh ta cũng biết loại quả ngọt này ở phòng khám trong thành bán giá đắt như nào.
Không nghĩ tới Giản Thành Hi cứ thế khảng khái cho không mình.
A Bá bỗng thấy thấp thỏm: “Tui không thể lấy……”
Giản Thành Hi cười, nói: “Anh cứ lấy đi, không sao đâu, trên cây vẫn ra quả đều đều mà!”
Thái độ của anh vừa hào phóng lại phải phép, bất tri bất giác kéo gần khoảng cách giữa mọi người, làm lòng người thấy ấm áp.
A Bá cảm động vô cùng, vội nói: “Cảm ơn anh nhé, Thành Hi. Thật ra trong nhà tui cũng có trẻ nhỏ, trời vẫn chưa lạnh quá, trong nhà tuy vẫn còn trữ quả trái, nhưng cũng chỉ toàn là loại quả vừa chua vừa chát kia thôi, bọn nhỏ có thích ăn đâu. Nhưng là Thành Phố Ngầm mà, điều kiện trong nhà chẳng khá khẩm gì, lại sắp đến Tết rồi, mẹ tụi nhỏ nghe nói trong thành có bán quả ngọt cũng muốn tui mua về cho mấy đứa nếm thử. Chỉ là đợt trước tui bị ngã gãy xương sườn, lại còn thất nghiệp, trong nhà thực sự chẳng dư dả gì…….”
Người ở thôn quê vẫn luôn chất phác vậy đấy.
Trên đôi bàn tay anh cũng phủ đầy vết chai, vừa nhìn đã biết là anh đã phải chịu đựng vất vả thế nào.
Nhưng cuộc sống sinh hoạt gia đình anh đạm bạc quá.
Mấy thứ ăn đến phát ngấy ở trên Thành Thiên Không, lại là đồ quý mà chỉ mấy dịp lễ Tết người dân Thành Phố Ngầm mới có cơ hội được nếm thử.
Giản Thành Hi lên tiếng: “Thế nên anh hãy cứ nhận lấy đi, coi như là cho bọn nhỏ được nếm thử món mới.”
Sau đó, anh lại chìm vào dòng suy nghĩ.
Mắt thấy diện tích vườn trái cây của anh sắp tới sẽ phải mở rộng quy mô ra rất nhiều, mà bà Lý dạo đây đang bệnh nặng phải nằm viện, vườn cây ăn quả này của anh cũng chẳng có ai chăm sóc, chỉ dựa vào mỗi sức anh cày cấy cũng không nên chuyện.
Giản Thành Hi thấy bộ đang hứng khởi của A Bá, liền thử hỏi: “Anh có muốn đến vườn cây này của tôi làm việc luôn không?”
A Bá ngẩn người: “Hả?”
Giản Thành Hi gật đầu, đáp: “Vườn cây ăn quả này của tôi cần phải có người thường xuyên xới đất bón phân với tưới tiêu. Với cả tôi thấy nhà anh cũng có phần đất trống, vậy nếu anh cho phép, tôi có thể mua mảnh đất trống đấy để trồng thêm cây, rồi anh giúp tôi chăm chúng, được không?”
A Bá mừng rỡ không nói nổi nên lời, đến giờ vẫn không ngờ loại chuyện tốt như này sẽ rơi xuống đầu mình, anh ta vội đáp ứng: “Tất nhiên rồi! Tui đồng ý!”
Giản Thành Hi mỉm cười, nói tiếp: “Vậy thì tốt quá. Vậy để tôi chỉ anh vài biện pháp trồng trọt nhé, có thể sẽ hơi nhiều thứ phải ghi nhớ đấy, tôi sẽ cố giải thích đơn giản nhất có thể để anh dễ hiểu…….”
Anh nói rất tỉ mỉ cẩn thận, mà A Bá cũng rất tập trung lắng nghe ghi nhớ.
Mọi chuyện diễn ra có vẻ thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh nhiều. Anh tính toán chuyện kéo A Bá cùng tham gia chuyện gieo trồng trồng trọt này, sau dần dần sẽ là cả thôn cùng nhau phát triển.
Đến lúc đó mong rằng nhiệm vụ hệ thống giao có thể cứ như vậy mà hoàn thành được.
*
Chiều tối
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ chớp mắt đã đến lúc mấy đứa nhóc nhà anh tan học rồi. Giản Thành Hi sau khi sắp xếp xong cho người công nhân đầu tiên của vườn cây ăn quả thì lập tức ngồi xe đến đón các con về nhà.
Mấy ba con họ về chưa được bao lâu.
Đã nghe thấy tiếng Lệ Toái Toái nói vọng vào: “Ba ba, cha về rồi ạ!”
Giản Thành Hi đang ở trong phòng cùng Lệ Trầm kiểm tra chân cho Vượng Tài, nghe con gái nói thế thì đứng dậy.
Anh bước ra ngó ra ngoài sân xem sao.
Lúc Lệ Lăng Phong bước vào, trên tay còn xách theo một cái rương, đoán là bên trong cũng phải có kha khá đồ tốt.
Giản Thành Hi đi ra chỗ cửa phòng khách, tò mò nhìn thứ trong tay Lệ Lăng Phong, hỏi: “Tướng quân mang gì về đấy?”
Bình thường Lệ Lăng Phong cũng không hay mang gì về nhà lắm.
Phần cũng do ở quân doanh chẳng có đồ dùng gì thích hợp để mang về nhà.
Thỉnh thoảng vào mùa thu, thời tiết đẹp hắn cũng sẽ mang chút hoa về tặng anh.
Lần này sẽ là———
Lệ Lăng Phong xách cái rương một cách nhẹ nhàng, người đàn ông cao lớn và anh tuấn đáp: “Cho em đấy.”
Giản Thành Hi hơi ngơ ra, nhìn cái rương màu bạc cao cấp ở trước mặt mà chìm vào dòng suy đoán, nào là đây là cái gì? rồi đây có phải là quà anh ấy tặng mình không?
Bỗng thấy thấy trong lòng như được phủ một lớp đường mật.
Thật là.
Đã là vợ chồng già với nhau rồi mà vẫn thích làm mấy trò lãng mạn này.
Đáy mắt Giản Thành Hi ngập tràn ý cười, trong giọng nói còn mang theo sự chờ mong khó lòng phát hiện: “Gì đấy hả anh?”
Lệ Lăng Phong đi vào trong nhà, đặt hòm rương lên mặt bàn bếp rồi mở nó ra: “Xương và thịt ma thú cao cấp.”
Trong rương toàn là thịt xương sườn đã đã chặt khúc nhỏ nhanh gọn, trông rất tươi, vừa nhìn đã biết là sẽ chất lượng hơn rất nhiều so với mấy sạp hàng thịt ở dưới Thành Phố Ngầm.
Giản Thành Hi: “……”
Lệ Lăng Phong xoay người lại nói với anh: “Lúc tôi huấn luyện đi săn săn được. Không phải hôm qua em có nói canh xương hầm rất bổ dưỡng sao?”
“Quà tặng” đang đặt trên mặt bàn bếp của hắn vẫn còn máu tươi đầm đìa.
Nội tâm Giản Thành Hi vốn đang khá bối rối, nhưng nghe hắn nói vậy, bỗng dưng lại thấy ấm áp lạ kỳ. Điều quan trọng nhất không phải là anh ấy tặng mình thứ gì, mà là do Lệ Lăng Phong vẫn luôn ghi nhớ trong lòng những điều anh vốn chỉ là thuận miệng nói ra.
Thì ra cảm giác mọi thứ mình nói đều được đáp lại là như thế này sao?
Tuy rằng món quà này chẳng hoa mỹ bằng hoa tươi hay rượu ngon, nhưng với anh, nó vẫn đủ trân quý.
Giản Thành Hi bước tới, cười hỏi: “Tướng quân là đặc biệt đi săn cho em à?”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Tuy anh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn quan sát sắc mặt Giản Thành Hi không rời.
Mặc dù là xương ma thú cao cấp, nhưng hắn cũng có chút lo lắng anh sẽ không thích thứ máu me bê bết này.
Nhưng mà———
Giản Thành Hi đứng cạnh bệ bếp, ánh mắt anh trong trẻo sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Lăng Phong, tươi cười rạng rỡ mà mềm mại nói với hắn: “Tướng quân chu toàn ghê, còn đỡ em nhiều việc quá.”
Giọng nói của anh so với các ca vũ giỏi nhất ở trong cung càng thêm phần bắt tai hơn.
Lệ Lăng Phong trầm giọng đáp: “Vậy à.”
Giản Thành Hi gật đầu, anh vừa đeo tạp dề, vừa giống Lệ Toái Toái lải nhải nói không ngừng: “Thịt ma thú bây giờ quý lắm á, hôm qua em còn đang sầu não không biết làm sao đây.”
Trong nhà dường như cũng vì sự có mặt của anh mà trở nên ấm cúng vô cùng.
Đôi mắt ngăm đen của Lệ Lăng Phong sâu thẳm, giọng hắn trầm trầm lại vững vàng: “Em không chê nó tanh mùi máu à?”
Hắn vẫn còn nhớ rõ hồi mấy năm trước, cũng vào một ngày đông lạnh.
Tuyết trắng xoá bao phủ đất trời.
Giản Thành Hi vừa sinh tụi nhóc còn chưa nổi hai ngày, dịch dinh dưỡng thì anh ghét bỏ không muốn uống, cứ nhất định phải ăn quả ngọt Thành Thiên Không.
Lệ Lăng Phong bất đắc dĩ cũng chỉ đành nhận một nhiệm vụ nguy hiểm để đổi lấy vài quả ngọt thoả mãn yêu cầu vô lý ấy.
Ông chủ còn tốt bụng cho hắn một con ma thú, con ma thú ấy thịt không hôi, là món thịt sạch sẽ lại bổ dưỡng. Hắn nghĩ đến Giản Thành Hi vừa sinh xong cũng cần được bồi bổ nên cũng mang về.
Nào ngờ thứ hắn nhận được lại là ánh mắt ghét bỏ không chút che giấu:
“Thứ đồ vật bẩn thỉu gì đây!”
“Tanh chết mất, tôi không ăn!”
“Vứt đi đi! Đúng là xui xẻo mà!”
Từ sau chuyện ấy, hầu như hắn cũng chẳng còn mang đồ gì về nhà nữa.
Mãi cho tới lúc này———
Giản Thành Hi nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ ấy của hắn: “Không có đâu!”
“Thịt ấy mà, tất nhiên phải có mùi tanh của máu rồi.” Bàn tay trắng nõn của anh cầm khúc xương đỏ lên: “Nhưng mà thế thì mới biết là thịt tươi được!”
Không có vẻ gì là ghét bỏ chê bai hay là bất mãn nào.
Trái tim đang treo lơ lửng lên của Lệ Lăng Phong cuối cùng cũng được buông lỏng xuống.
Thậm chí là khuôn mặt lạnh lùng của hắn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nếu trái tim hắn là một ngọn núi tuyết trầm vắng, vậy Giản Thành Hi chính một chùm tia nắng hào sảng chiếu rọi nơi trái tim hắn, đã khác một trời một vực với người vợ trước của hắn.
Nhưng mà———
Hắn cảm động chưa được bao lâu.
Giản Thành Hi vỗ vỗ miếng thịt, bản chất ham tài ham của độc chiếm, hớn hở cười nói: “Cái loại chuyện vừa không tốn tiền lại có đồ ăn ngon này, cứ như giấc mơ thành sự thật vậy, nghĩ đến thôi mà sướng hết cả người rồi, chê là chê thế nào được!”
“……..”
Trong nhà trầm mặc mất một lúc.
Lúc Lệ Lăng Phong đang lên tiếng nói chuyện, Giản Thành Hi lại nở nụ cười hạnh phúc, nói tiếp: “Thật ra với em mà nói, chút mùi máu tanh này cũng có sao đâu, vì em biết là tướng quân đã cẩn thận lựa chọn nó mà đúng không, anh cũng là vì muốn bồi bổ sức khỏe cho em và các con mà.”
Ánh đèn ấm áp của phòng bếp chiếu xuống hai người họ.
Chàng tinh linh với thân hình mảnh khảnh và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói anh nhẹ nhàng, bên môi là nụ cười hạnh phúc: “Cho nên không có chuyện em chê nó đâu.”
Ánh nắng ban chiều cũng chậm rãi biến mất, màn đêm yên tĩnh dần bao phủ muôn nơi.
Lệ Lăng Phong chợt nhớ lại chuyện hồi rất rất lâu về trước, lúc mẹ đẻ của hắn ghét bỏ mắng chửi hắn: “Một đứa bé máu lạnh vô tình như mày, e rằng mày chẳng có trái tim, chắc cũng chẳng có cái gọi là tình cảm cảm xúc nốt đâu nhở?”
Lúc đó
Lệ Lăng Phong chẳng thể trả lời được vấn đề đấy.
Từ nhỏ các cảm xúc của hắn đã nhạt nhòa, cũng không hiểu thế nào là cảm giác hạnh phúc.
Nhưng lúc này đây———
Nhìn bóng lưng người kia đang bận rộn xử lý thịt ma thú ở trong phòng bếp, gần đấy là các con hắn đang mải mê chơi đùa cùng Vượng Tài trên mặt cỏ, khói bếp lượn lờ mang theo mùi thơm của bữa tối, vẻ mặt hắn dần dần trở nên dịu dàng, mà trái tim lạnh băng cũng chợt xuất hiện một dòng cảm xúc mới lạ.
Tuy rằng lạ lẫm, nhưng hắn không ghét nó.
Nhìn bóng lưng Giản Thành Hi, đôi mắt đen láy của hắn càng trở nên sâu lắng.
Giống như một cậu bé tuyệt vọng vì không tìm thấy câu trả lời trống trong bài thi, cuối cùng sau nhiều năm ròng đã tìm được câu trả lời mà cậu sẽ ghi nhớ cả đời.
Hắn…..cảm nhận được thế nào là yêu rồi.
*
Tối
Giản Thành Hi có dựng một giá nướng BBQ tự chế trên bếp.
Cũng may là người Đế Quốc vốn thích ăn thịt nướng. Anh đã lâu rồi chưa được ăn lại thịt nướng, nhân tiện lần này có thịt sườn vừa tươi ngon vừa chắc lại ngọt, nên anh muốn làm một bữa nướng thật ngon.
Nhà bọn họ lại có sân.
Hợp lý quá rồi còn gì.
Lệ Lăng Phong xách giá ra dựng ngoài sân, Giản Thành Hi thì chuẩn bị gia vị thịt nướng BBQ. Thế giới này chẳng có mấy loại gia vị, nhưng anh có tương ớt tự làm, cho ít dầu ăn lên chảo, thịt nướng một lát thôi là mùi thơm đã lan toả khắp sân rồi.
Lệ Toái Toái ở bên cạnh cũng nói: “Ba ba, để Toái Toái giúp ba ạ.”
Giản Thành Hi đang dùng dao xắt ớt, nghe vậy thì kiên nhẫn giải thích cho con: “Này là để làm sốt cay, cay mắt lắm, Toái Toái đừng chạm vào.”
Trong giọng nói cô nhóc mang theo niềm vui: “Thế ạ? Thế để Toái Toái gọi cha đến xắt cho!”
“…….”
Con gái hiếu thảo quá.
Giản Thành Hi dở khóc dở cười, nhưng cũng thấy khá cảm động. Thấy con trai vừa từ phòng học đi ra, anh hỏi thăm: “Tiểu Trầm học xong rồi đấy à? Muốn ra ngoài sân ngồi chơi không?”
Lệ Trầm lắc đầu.
Giản Thành Hi cũng không ép buộc cậu nhóc. Con trai anh tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng cậu nhóc cũng sẽ có chủ ý của riêng mình.
Lúc Giản Thành Hi đang băm ớt, lại phát hiện ra Lệ Trầm đang đứng phía sau mình, có giật mình một chút, nhưng rồi anh vẫn dịu dàng hỏi con: “Sao vậy?”
Lệ Trầm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu nhóc không nói gì, Giản Thành Hi cũng không tiếp tục hỏi thêm. Anh lại tiếp tục băm nhỏ ớt ra để ướp với thịt, như vậy thì thịt nướng sẽ càng đậm vị, càng ngon hơn.
Đang băm, bỗng anh nghe thấy giọng nói nho nhỏ từ phía sau gọi———
“Ba ơi.”
Giản Thành Hi quay đầu lại, lại phát hiện ra con trai đang quay lại đây, trong tay cậu nhóc còn đang cầm theo một dụng cụ gì đó. Chân bị thương khiến bước chân cậu nhóc có chút chậm chạp.
Lệ Trầm đặt cái hộp kia lên mặt bàn: “Cho ba cái này.”
Giản Thành Hi không hiểu ý cậu nhóc lắm, kiên nhẫn hỏi lại con: “Nó là để làm gì vậy con?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của Lệ Trầm trông rất nghiêm túc, giọng nói lại mang phần non nớt. Cậu nhóc giơ tay lên, cầm lấy một quả ớt bỏ vào trong hộp: “Nó dùng như này ạ.”
Quả ớt bỏ vào hộp từ trên xuống, vặn vặn phần tay vịn, ớt lập tức được xắt ra thành những miếng nhỏ.
Giản Thành Hi trợn tròn mắt hai mắt nhìn.
Sau đó, Lệ Trầm lại ấn một cái nút nào đó, cái hộp kia đổi sang hình dạng khá, lại tiếp tục xoay tay vịn, những miếng ớt nhỏ đã lập tức được xay nhỏ ra thêm.
Cả một quá trình nước chảy mây trôi.
Có thể nói đây là Thần Khí của phòng bếp đó!!!
Giản Thành Hi mắt trợn tròn mồm há hốc không thể tin nổi mà hớn hở cười lớn: “Đỉnh quá trời!!!”
Lệ Trầm với gương mặt nhỏ non nớt gật đầu.
Giản Thành Hi nhìn cậu con trai dáng người nhỏ con hơi gầy của mình, trong lòng mềm nhũn, vừa thấy cảm động vừa thấy sung sướng.
Nhà anh có hai cô cậu nhóc, mỗi đứa mỗi tính khác biệt hoàn toàn.
Toái Toái năng động hoạt bát, Lệ Trầm có chút kì quái và ít nói.
Nhưng Giản Thành Hi cũng hiểu được rằng điều đó không đại diện cho bất cứ thứ gì. Mỗi nhóc sẽ có cách thức biểu đạt riêng, nhưng chắc chắn anh vẫn sẽ cảm nhận được tâm sức của chúng.
Cậu nhóc hồi đó giúp anh đóng hàng rào vẫn chưa từng khác đi.
Vẫn cứ mãi quan tâm người ba này một cách thầm lặng như vậy thôi.
Nhưng anh cũng rất yêu sự thầm lặng, sự kiệm lời này của con trai, giống như một bông tuyết lặng lẽ vậy.
Hốc mắt Giản Thành Hi hơi hơi ửng đỏ, trên môi lại là nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn Tiểu Trầm nhé, ba ba thích lắm, con giúp ba ba được nhiều lắm đấy!”
Lệ Trầm chỉ gật đầu nhẹ một cái, hàng lông mi trên khuôn mặt thanh tú không biểu cảm của cậu hơi rũ xuống.
Dường như không nhìn ra được cảm xúc của cậu.
Chỉ có nắm tay nhỏ đang căng thẳng nắm chặt không dám thả lỏng ra mới thể hiện ra phần nào tâm tư của chủ nhân nó.
Trong lòng Giản Thành Hi vừa ấm áp vừa hạnh phúc không thôi. Anh cẩn thận nhận lấy hộp máy xay nhỏ kia, đồng thời dịu dàng hỏi con: “Cái này là con làm riêng cho ba ba sao?”
Lệ Trầm rất trung thực: “Là bản cải tiến ạ.”
Bỗng trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, Giản Thành Hi ngập ngừng hỏi lại: “Vậy công dụng ban đầu của nó là….?”
Lệ Trầm rất điềm nhiên trả lời ba: “Là mô hình bẫy thú tự chế con làm cho cuộc dự thi trường.”
“…….”
Giản Thành Hi nhìn hộp bẫy có khả năng băm nhuyễn ớt tinh xảo ở trước mắt mà trầm mặc.
Anh tạm thời chưa biết nên nói dùng thứ này để xay ớt thì có quá ‘giết gà dùng dao mổ trâu’ không.
Hay là nói thứ này được tạo ra để cho loài ma thú nào dùng vậy không biết.
*
Đồ ăn và dụng cụ đã chuẩn bị xong.
Giản Thành Hi bê từng món đồ ra ngoài sân.
Lệ Lăng Phong đã nhóm lửa được một lúc rồi, thịt cũng đã nướng gần chín. Quân phục của hắn cởi ra một nửa, áo sơ mi trắng phía trong được sắn lên để lộ ra phần bắp tay cường tráng. Trong làn khói đang lượn lờ bốc lên, nổi bật hơn cả là sườn mặt anh tuấn và động tác điềm tĩnh thành thạo của một người đàn ông quyến rũ đầy mị lực.
Giản Thành Hi nhìn mà ngẩn cả người, vẫn như cũ mà bị hớp hồn bởi nhan sắc người đàn ông nhà mình.
Cũng không phải là trước kia anh chưa từng thấy qua.
Thế nhưng Lệ Lăng Phong ở những lúc khác nhau cũng sẽ có vẻ quyến rũ riêng, anh ấy có thể mặc quân phục làm một vị nguyên soái đầy trang nghiêm, nhưng đồng thời cũng có thể cởi bỏ bộ quân phục mà ở nhà nấu nướng vì vợ con.
Đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi———
Lệ Lăng Phong lại như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn về phía này.
Giản Thành Hi lại giống như vừa làm chuyện xấu, tuy rằng anh cũng chỉ là mải mê ngắm nhìn anh chồng của chính mình, nhưng không hiểu sao khi bị phát hiện vẫn sẽ thấy chột dạ vô cùng.
Đúng lúc này———
Lệ Toái Toái ở phía kia bỗng reo lên: “Ba ba! Vượng Tài ăn vụng!”
Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Em nó muốn ăn thì ăn đi, cẩn thận không hóc xương đấy!”
Lệ Toái Toái ngồi xổm trên mặt cỏ, bé yêu thơm mùi sữa nói thẳng: “Không đâu ba ạ, ba yên tâm, bạn ấy ăn thịt có thèm nhả xương bao giờ đâu.”
“…….”
Đúng là yên tâm thật.
Phần cảm xúc bị gián đoạn cũng tạm dừng lại tại đó, anh bước đến đối diện với Lệ Lăng Phong: “Để em làm đi.”
Lệ Lăng Phong cũng không cản anh, chỉ dặn dò: “Cẩn thận tay.”
Giản Thành Hi cười cười đáp lại: “Yên tâm mà, em nào phải công chúa mỏng manh yếu đuối như vậy đâu chứ.”
Vừa dứt lời, lửa bên dưới bỗng bùng lên, chỉ thiếu có xíu nữa là bỏng vào tay Giản Thành Hi———
Lệ Lăng Phong đã lập tức kéo anh về bên cạnh mình.
Giản Thành Hi thở phào một hơi, không chần chừ thêm nữa mà lập tức xoay người đi lấy găng tay đeo vào. Đến lúc quay lại nhìn về phía Lệ Lăng Phong, lại đối diện với đôi con ngươi đen láy âm trầm, ánh mắt ấy trong màn đêm càng thêm phần sâu hun hút.
Anh bỗng thấy hơi luống cuống, còn lo lắng liệu có phải Lệ Lăng Phong đang định trách mình không cẩn thận hay không.
Nào biết———
Lệ Lăng Phong chỉ trầm giọng nhận xét: “Em so với công chúa còn mỏng manh hơn nhiều.”
Trong màn đêm đen, giọng hắn trầm trầm mà phong nhã, cực kỳ dễ nghe, như một âm hưởng ghi vào trong lòng người ta, khiến lòng người dao động.
Cứ như này thì———
Bỗng Lệ Toái Toái lại reo lên: “Ba ba! Vượng Tài bị nghẹn!”
“…….”
Anh biết ngay mà.
*
Giá nướng thịt BBQ dựng ngoài sân vườn, thịt nướng chín tiết ra mỡ cực thơm lừng lan toả bốn phía.
Thấy miếng thịt nào sắp chín là Giản Thành Hi lập tức lấy chổi phết phết một lớp sốt sa tế cay lên, vừa không làm mất vị thịt, đồng thời cũng sẽ có vị cay cay của ớt.
Giản Thành Hi nướng xong thì đưa cho các con ăn trước: “Thổi thổi trước rồi hẵng ăn nhé.”
Lệ Toái Toái nhận lấy phần ăn, thổi xong thì cô nhóc lập tức ngoặc mồm cắn một miếng to. Sau đó, hai mát bé sáng rực lên, lấp lánh nhìn ba: “Ba ơi, ngon quá!”
Giản Thành Hi nở nụ cười: “Thịt ma thú cha đặc biệt đi săn được đấy, chờ lát để ba ba nướng thêm cho hai con.”
Miệng nhỏ Lệ Toái Toái đầy ự thịt, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên hỏi ba: “Thịt ma thú ý ạ?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Là của loài ma thú cao cấp rất xịn xò đấy.”
Anh vốn chỉ là muốn cho các con hiểu được rằng thế giới rộng lớn thứ lạ gì cũng có.
Nhưng mà, Lệ Toái Toái vẫn tiếp tục cắn miếng thịt: “Ba ba ơi, Toái Toái sẽ cố gắng học điều chế ma dược thật tốt ạ, con không muốn độc mấy bạn thỏ nữa đâu.”
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng rực lên, trong lòng thì cảm thán cuối cùng con gái cũng lớn rồi: “Sau đó thì sao hả con?”
Vốn tưởng rằng cô nhóc là muốn thay đổi ước mơ của mình, hướng tới một sự nghiệp mới to lớn hơn.
Nhưng không———
Trên khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái ngập tràn ý vui, bé ngọt ngào đáp: “Toái Toái muốn độc ma thú để lấy thịt nướng ăn cơ!”
“…….”
Cũng có thay đổi, lại như chưa từng đổi thay.
Giá nướng được họ dựng ở giữa sân, mùi thịt nướng BBQ thơm lừng lan tỏa khắp bốn phía. Ngọn gió thổi qua, mang theo mùi thịt nướng bay sang cả những nhà khác ở trên hòn đảo này. Cái mùi thơm nức mũi này phải nói là tra tấn quá lớn đối với những người vốn chỉ định gặm rau củ quả trái cho qua bữa.
Quả nhiên……chỉ một lúc sau,
Đã có người gõ cửa đến thăm bọn họ.
Giản Thành Hi đi ra sân trước mở cửa, không ai khác chính là gia đình nhà phó chỉ huy và bác sĩ nhà bên.
Phó chỉ huy vừa bước vào đã trang nghiêm chào hỏi: “Chào buổi tối thưa tướng quân, thưa phu nhân!”
Giản Thành Hi cũng lịch sự gật đầu chào hỏi lại, sau đó nhìn hai người kia thế mà còn đưa cả Miêu Miêu sang: “Hai người là cần…..”
Bác sĩ thở dài: “Thịt nhà các anh nướng thơm chết đi được, làm Miêu miêu nhà chúng tôi không thèm ăn cơm tôi nấu rồi đây này, con bé cứ dính sát người lên cửa kính nhòm ra ngoài. Mà tôi còn đang định giảm béo, nhưng thơm thế thì sao mà chịu nổi chứ!”
Phó chỉ huy ngượng ngùng cười cười: “Tướng quân à, cho chúng tôi ké bữa nhé, 1-2 ngày nữa tôi sẽ đi săn ma thú tới cho nhà ngài!”
Lệ Lăng Phong chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Hồi trước có cho phó chỉ huy mười lá gan anh ta cũng chẳng dám làm trò này. Đại tướng quân Lệ Lăng Phong tính tình âm trầm khó đoán, thủ đoạn thì tàn nhẫn.
Bọn họ là cấp dưới nào dám bày trò gì.
Thế nhưng gần đây thì khác, từ khi có chị dâu và các con tướng quân ở bên thì ngài ấy đã không còn như vậy nữa.
Vị tướng quân cuồng công việc làm mấy ngày mấy đêm không thèm nghỉ giờ ngày nào cũng về nhà đúng giờ, hay là việc trước kia ngài ấy chỉ uống dịch dinh dưỡng cho qua bữa giờ cũng sẽ biết mang thịt thà trái cây về nhà cho vợ con.
Để mà nói cụ thể thì…….
Giản Thành Hi giúp Lệ Lăng Phong như được trở thành một người sống.
Là một người sống có trái tim có máu thịt, chứ không phải một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Khói bếp lượn lờ trong sân, Giản Thành Hi tươi cười niềm nở: “Mọi người tới cũng đúng lúc lắm, tướng quân mang về nhiều thịt quá, tôi còn đang nghĩ này thì chắc mình chúng tôi chẳng ăn hết nổi đây.”
Bác sĩ dắt tay con gái, nói: “Vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa nhé!”
Giản Thành Hi vừa hào phóng lại cũng rất thoải mái: “Cứ ăn thoải mái!”
Sân sau mọi người thoải mái nói cười, bọn nhỏ thì chơi đùa cùng Vượng Tài phía đằng kia, còn Lệ Lăng Phong và phó chỉ huy thì đi xử lý thêm thịt để lát nữa nướng luôn.
Bác sĩ bước tới: “Để tôi giúp anh.”
Giản Thành Hi nhường vị trí cho cô: “Cảm ơn.”
Bác sĩ lắc đầu tỏ ý không có gì. Cô một bên nướng thịt, một bên hỏi thăm anh: “Dạo này anh có vẻ chăm xuống Thành Phố Ngầm nhỉ?”
Giản Thành Hi gật đầu, đáp: “Ừ, tôi muốn phát triển vườn trái cây hơn.”
Bác sĩ hỏi: “Anh là muốn mở rộng quy mô vườn à? Tôi có nghe kể là anh có giao vườn trái cây có A Bá trông coi.”
Giản Thành Hi đáp: “Đúng vậy, nhiều việc quá mình tôi cũng không lo liệu chu toàn được. Với cả tôi cũng đang định chỉ cho A Bá cách làm vườn với gieo trồng, rồi sau đó sẽ là mở rộng quy mô vườn cây. Cứ như vậy thì người dân Thành Phố Ngầm sẽ sớm được thưởng thức loại quả ngọt siêu chất lượng này của tôi rồi!”
Đây cũng có thể nói là chuyện khá tốt.
Nhưng bác sĩ lại nghi ngờ nhìn anh: “Anh muốn dạy phương pháp trồng trọt cây ăn quả của anh cho người ta?”
Giản Thành Hi gật đầu chắc nịch, rồi lại chần chừ hỏi lại cô: “Có vấn đề gì à?”
Bác sĩ lập tức nói: “Cụ thể thì tôi cũng không nói chắc được, nhưng tôi có thể nói với anh là dự định này của anh không thể thực hiện được đâu.”
Giản Thành Hi nhíu mày nghi hoặc nhìn cô, khiêm tốn học hỏi: “Vì sao vậy?”
Bác sĩ thở dài, nhưng rồi vẫn cố gắng giải thích cặn kẽ cho anh: “Anh có nghĩ đến chuyện quả ngọt nhà anh bán được, là vì đấy là của ngon vật quý không? Nếu nhà nào cũng có loại quả ngọt kia, vậy còn có người bỏ tiền ra mua bán nữa à?”
Giản Thành Hi cũng lập tức nhận ra được vấn đề.
Bác sĩ nói tiếp: “Tạm để chuyện đấy qua một bên đã. Anh cũng biết mà, đất đai dưới đó có vấn đề, rất nhiều người đã sớm bỏ cuộc với chuyện trồng trọt các thứ mà chuyển sang đi đào quặng đá quặng dầu rồi, bọn họ ai cũng bận đến tối tăm mặt mày. Với cả, chuyện ăn uống giải quyết được rồi, thế còn vấn đề tiền thì sao, không có tiền thì sống thế nào nổi. Nhà nhà đều có loại quả ngọt kia, vậy cũng đồng nghĩa chẳng có gì buôn bán được nữa, vậy tiền lưu thông thế nào?”
Giản Thành Hi cuối cùng cũng hiểu được là mọi chuyện không hề đơn giản như anh đã nghĩ.
Bữa tối kết thúc, đến tận lúc về tới phòng ngủ rồi anh vẫn cứ nghĩ ngợi mãi về chuyện này, thậm chí nghĩ đến mức ngẩn ngơ chẳng để ý gì.
Lệ Lăng Phong ngồi trên giường gọi anh: “Giản Thành Hi.”
Giản Thành Hi đến lúc này mới lấy lại tinh thần: “Tướng quân gọi em ạ?”
Lệ Lăng Phong chỉ chỉ người anh: “Áo ngủ em mặc ngược rồi.”
Giản Thành Hi cúi đầu xuống nhìn người mình mới nhận ra đúng thế thật. Áo ngủ anh vì mặc ngược mà hầu hết phần xương quai xanh của anh đều lộ hết ra. Mặt anh đỏ ửng lên, ngượng ngùng vội chạy vào phòng thay đồ mặc lại áo.
Đến lúc anh trèo lên giường, Lệ Lăng Phong cũng đã đọc sách xong.
Giản Thành Hi chui vào lớp chăn dày. Anh bởi vì mùa đông sợ lạnh nên rất thích dán sát đến bên người Lệ Lăng Phong ngủ, lúc này cũng theo thói mà dính vào người hắn: “Tướng quân chuẩn bị đi ngủ rồi à?”
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh: “Tôi biết em không ngủ được.”
Giản Thành Hi ngây người.
Lệ Lăng Phong không phải người hay dài dòng vô nghĩa, người đàn ông trực tiếp hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Giản Thành Hi không ngờ hắn lại có thể tinh ý đến thế, nghĩ một lúc rồi anh lập tức kể lại mấy chuyện vườn trái cây hồi nãy cho Lệ Lăng Phong, cũng tường thuật lại những gì bác sĩ đã nói với anh.
Lệ Lăng Phong nghe xong lại vẫn cực kỳ thản nhiên: “Chuyện này có gì khó à?”
Giản Thành Hi mím môi, bỗng thấy hơi ấm ức mà ngước mắt nhìn hắn.
Lệ Lăng Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng, sau đó nói: “Có thể mở rộng quy mô vườn trái cây của em và biến nó thành một trang trại lớn, trồng thêm thật nhiều cây ăn quả, vậy là nguồn cung có sẵn trong tầm tay.”
Không phải là Giản Thành Hi chưa tình tính đến phương án đấy: “Nhưng….vẫn sẽ có người không mua nổi.”
Anh đã phải chứng kiến nhiều người đến cả cái áo tử tế để mặc cũng chẳng có.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong vẫn điềm nhiên như cũ: “Sau khi mở rộng quy mô, tăng sản lượng, giá cả cũng sẽ tự nhiên được điều chỉnh xuống.”
Đây cũng có thể nói là một phương án hay.
Nhưng Giản Thành Hi biết hiện giờ thị trường lớn nhất vẫn thuộc về dịch dinh dưỡng, anh nhẹ giọng nói: “Như thế có được không, em sợ trạng trại vừa mở cửa đã phải đóng……”
Nhìn nét mặt trầm tư và hàng lông mày nhíu mãi không thả lỏng của anh.
Lệ Lăng Phong chậm rãi lên tiếng: “Với khả năng chi tiêu của Thành Phố Ngầm, có lẽ một trang trại lớn như vậy sẽ không chống trụ nổi.”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong ngăm đen, tựa như đang lên kế hoạch nào đó: “Nhưng những nơi khác thì không giống thế.”
Trong nhà chìm vào yên tĩnh trong thoáng chốc.
Hai mắt Giản Thành Hi dần dần trợn tròn lên, trong nháy mắt đã hiểu được ý của Lệ Lăng Phong.
Bán trái cây của họ cho Thành Thiên Không.
Mở rộng thị trường, thúc đẩy kinh tế!
Thật ra trước kia anh cũng từng nghĩ tới chuyện bán quả ngọt cho Thành Thiên Không, nhưng cái thái độ của họ thực sự đã khiến anh nổi giận.
Vì thế suy nghĩ này lập tức đã bị anh vứt ra sau đầu.
Sau anh chỉ một lòng nghĩ cách mở rộng quy mô và buôn bán trái cây dưới Thành Phố Ngầm, cũng không quan tâm gì tới Thành Thiên Không nữa. Biện pháp vẫn luôn ở ngay trước mắt, là do anh trì độn không để ý nên vậy.
Cũng may có sự nhắc nhở của anh ấy.
Không thì không biết anh phải đau đầu suy nghĩ bao nhiêu cho vừa nữa.
Dường như mọi sự rối rắm khó khăn của anh đều đã được giải quyết hết chỉ trong mấy phút chuyện trò này.
Trên mặt Giản Thành Hi toàn là ý cười, anh dựa vào người Lệ Lăng Phong, hỏi: “Thành Thiên Không sẽ có người mua sao?”
Giọng Lệ Lăng Phong nhàn nhạt: “Sẽ có.”
Giản Thành Hi nghi hoặc quay mặt qua: “Sao tướng quân chắc chắn thế?”
Lệ Lăng Phong chỉ yên lặng nhìn chàng vợ nhỏ của mình, sau đó chậm rãi nói: “ Vì chúng chỉ là một lũ ngốc không kiến thức lại bảo thủ.”
“…….”
Lý do thuyết phục ghê ta.
*
Ngày hôm sau
Trời vừa ửng nắng là Giản Thành Hi dậy rồi.
Hôm qua Lệ Toái Toái đã kết thúc bài thi cuối kỳ của mình rồi, hôm nay là đến lượt lớp của Lệ Trầm. Lớp con trai và lớp con gái không giống nhau, anh nghe nói là lớp con trai còn sẽ có những hạng mục được liên kết với các trường khác.
Hôm nay Giản Thành Hi phải đưa con đến trường sớm.
Đến cổng trường rồi, Giản Thành Hi dặn dò con trai: “Cứ làm hết sức mình là được, thành tích thế nào không quan trọng, đừng tự áp lực bản thân mình quá, biết chưa con?”
Lệ Trầm nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Thành Hi vẫn lo cái chân đau của con trai sẽ tái phát, cẩn thận dặn dò thêm: “Nếu trong thời gian thi mà thấy không thoải mái ở đâu thì kêu dừng thi cũng không sao, quan trọng nhất là sức khoẻ, con nhé.”
Lệ Toái Toái ở bên cạnh cũng ngọt ngào cổ vũ: “Anh trai cố lên!”
Lệ Trầm khẽ đáp: “Con biết rồi ạ.”
Lúc mấy ba đang nói chuyện, Peppa đúng lúc đang đứng phía sau họ. Bước chân cậu ta hơi khựng lại một chút rồi mới bước đi tiếp.
……….
Bài thi đầu tiên của sáng nay là dành cho lớp mẫu giáo lớp A.
Đây là cuộc thi chế tạo cơ giáp. Ở Đế Quốc, các bé trai từ nhỏ đã được học kiến thức về cơ giáp và các loại vũ khí, tất cả là để chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp nếu có chiến tranh xảy ra.
Mỗi bạn nhỏ sẽ nộp một tác phẩm của mình lên.
Tác phẩm của chúng sẽ được trí tuệ nhân tạo mô phỏng lại, sau đó đưa vào thế giới giả tưởng để sử dụng, và bạn nhỏ nào có tác phẩm tốt nhất, sáng tạo nhất sẽ giành được chiến thắng.
Sản phẩm của đa số các bạn nhỏ đều là những bộ cơ giáp mới mẻ.
Nhưng mấy thú này để dùng lúc chiến đấu với ma thú lại khá tốn sức.
Có tác phẩm của Peppa là nổi bật nhất. Cậu ta rất sáng tạo khi đã nâng cấp bộ cơ giáp của mình để nó có thêm chức năng né tránh linh hoạt, phải nói là khá mới lạ.
Rất nhiều các bạn khác đã phải kinh ngạc cảm thán:
“Trông xịn quá!”
“Lớp trưởng cậu đỉnh ghê!”
“Nếu là do lớp trưởng chế tạo ra thì chắc chắn sẽ rất tuyệt đấy nha!”
Bạn nhỏ xuất sắc nhất lớp đến cuối cuộc thi sẽ được nhận được phần thưởng lớn. Mô hình của bạn đó sẽ được đưa đi để chế tác thành sản phẩm thật, sau đó sẽ chuyển giao cho trường quân đội Đế Giang, nơi các bạn bên đó sẽ là những người đầu tiên được thử nghiệm sản phẩm ấy.
Chỉ một lúc thôi đã có rất nhiều bạn nhỏ trình bày tác phẩm của mình lên.
Nhưng hầu hết chúng vẫn sẽ có những vấn đề hay thiếu sót nhỏ, vậy nên đến hiện giờ thì tác phẩm của Peppa vẫn đang đứng nhất.
Peppa khá đắc ý, cậu ta gần như đã nắm chắc phần thắng.
Mãi cho đến khi———
Bài dự thi của một bạn nhỏ khác xuất hiện.
Đó là của Lệ Trầm, là một cái bẫy bắt thú.
Cái bẫy nhỏ nhưng có võ được giấu dưới mặt đất, con ma thú khi đến gần sẽ bị khói độc từ cái bẫy phun ra làm mất đi tầm nhìn và bước vào bẫy. Cái bẫy sẽ được kích hoạt trong nháy mắt và giam giữ con mồi, tuyệt không có nổi cơ hội chạy trốn.
Lớp học vốn đang rất ồn ào lập tức trở nên yên ắng.
Mấy bạn nhỏ nhìn kết quả trên màn hình thí nghiệm, bạn nào bạn nấy đều ngẩn người đứng sững sờ tại chỗ.
Lệ Trầm đứng ở trước, cậu nhóc vẻ mặt điềm nhiên tiếp tục giảng giải về tiềm năng của tác phẩm của mình: “Nhưng đây cũng không phải công dụng chính của nó.”
Các bạn nhỏ khác nhẹ nhõm thở phào.
Ai biết được———
Lệ Trầm ấn một cái nút.
Con mồi bị mắc kẹt trong bẫy bỗng bị nhấc lên, treo cổ đến chết. Một hình ảnh đáng sợ ai nhìn vào cũng phải rợn người!
Lệ Trầm ngẩng đầu nói với các bạn cùng lớp: “Đây mới phải.”
“…….”
Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh.
Sau đó———
“Oaaaa!!!!”
Tiếng gào khóc đầu tiên xuất hiện.
Có bạn nhỏ ba tuổi bọ không chịu được hình ảnh ấy liền cứ thế bật khóc nức nở. Có một bạn thì cũng sẽ có hai bạn, và rồi là cả nửa lớp đều nháo nhào khóc lớn.
Thầy giáo vội vàng bước tới, gượng cười: “Được được, tốt lắm, Tiểu Trầm em về chỗ ngồi đi.”
Lệ Trầm gật đầu nghe lời thầy giáo.
Đến cuối kỳ thi, chỉ có hai sản phẩm dự thi được giữ lại.
Sự sáng tạo của Peppa và phát minh của Lệ Trầm đều được gửi lên nhà trường. Kết quả được chuyển xuống là phát minh của Lệ Trầm có phần thực dụng hơn chút, vậy nên cậu được khen thưởng giải nhất.
Trong phòng thay đồ,
Có vài bạn nhỏ biết được tin tức thì không vui vẻ gì cho mấy.
Peppa thở phì phò ngồi trên ghế, giận giữ đầy mình.
Bạn cậu ta ở bên cạnh an ủi:
“Không sao đâu lớp trưởng à.”
“Đúng thế, cái phát minh kỳ quái gì không của Lệ Trầm bọn tớ chẳng thèm để ý đâu.”
“Đúng thế đúng thế!”
“Cậu ta cũng quái quái thế nào ấy, cả ngày lầm lì chẳng nói gì.”
“Đáng sợ chớt đi được!”
Mà ở phía góc phòng thay đồ, Lệ Trầm yên lặng ngồi trên ghế nghe người khác bàn tán về mình, trên khuôn mặt thanh tú của cậu lại vô cảm chẳng quan tâm.
Peppa ‘hừ’ một tiếng: “Tớ mới chẳng thèm để ý cậu ta!”
Chuyện mất mặt lần trước ở đại hội thể thao cậu ta vẫn cứ ghim mãi, muốn một lần thắng được Lệ Trầm.
“Tiếp theo mới là bài kiểm tra chính thức, chân cậu ta chẳng trụ nổi bao lâu đâu.” Peppa khịt mũi, đắc ý vô cùng: “Cho dù cậu ta có giỏi thật thì có tác dụng gì chứ!”
Các bạn khác cũng hùa theo:
“Đúng thế!”
“Lớp trưởng cậu mới là người giỏi nhất!”
“Đúng đúng!”
“Đối với bọn tớ cậu mới là người đứng nhất á!”
Nhớ lại chuyện mình bị giành mất vị trí đứng đầu, Peppa ức không chịu nổi: “Cha Lệ Trầm là ngài nguyên soái, bài dự thi của cậu ta chắc chắn cũng là do cha cậu ta làm thôi, không thì sao cậu ta thắng nổi tớ chứ!”
Thật ra thì bài dự thi của Peppa cũng phải nhờ đến cha cậu ta mới có.
Vậy nên giờ cậu ta chỉ có thể oán trách nhà mình không sánh được với nhà Lệ Trầm.
Một thằng bé lên tiếng: “Tớ nghe nói là bên lớp Ma Dược, em gái Lệ Trầm, Lệ Toái Toái ý, cũng là học sinh đứng đầu bài thi vừa rồi đấy.”
Peppa không thèm nghĩ đã lập tức nói: “Còn lý do nào khác nữa, chắc chắn cũng là do gian lận!”
Hai thằng nhóc kia cũng nói theo:
“Là như vậy à.”
“Bảo sao thành tích hai anh em họ tốt thế.”
“Gian lận là xấu lắm!”
“Mất mặt nữa!”
Từng lời nói rõ ràng của bọn chúng truyền thẳng tới tai Lệ Trầm. Khuôn mặt vốn đang điềm tĩnh thả lỏng của cậu nhóc dần dần bao phủ bởi sự lạnh lẽo.
Cậu không để bụng chuyện người khác chửi mắng bịa đặt sau lưng mình.
Nhưng dám nói xấu em gái cậu, đừng hòng cậu bỏ qua cho.
…….
Mấy lời nói trẻ con đâu có trải qua chọn lọc nào đâu.
Nghĩ gì nói nấy.
Bỗng nhiên———
Vòng liên lạc trên tay Peppa chợt nhận được một tin nhắn, người gửi là Lệ Trầm: “Lát nữa đến vườn hoa phía Tây Nam, có thứ muốn đưa cậu.”
Mấy thằng bé ngơ ngác nhìn nhau.
Peppa nghi hoặc: “Lệ Trầm tìm tớ làm gì chứ?”
Một cậu bạn trong nhóm suy đoán: “Có khi nào là cậu ta chột dạ, muốn gặp cậu là lớp trưởng để giảng hoà không?”
Mối quan hệ giữa Lệ Trầm và Peppa không tốt ai cũng biết.
Cũng vì thế, Peppa làm lớp trưởng luôn là người dẫn đầu cô lập Lệ Trầm, làm các bạn khác cũng không muốn chơi cùng cậu nhóc.
Peppa ‘hừ’ nhẹ một tiếng: “Chắc gì tớ đã tha thứ cho cậu ta đâu!”
Một cậu bạn hỏi: “Thế lớp trưởng, cậu định đi gặp cậu ta không?”
“Đương nhiên là sẽ đi rồi!” Peppa tưởng tưởng cạnh Lệ Trầm rón rén xin lỗi nó, đắc ý vô cùng: “Hai người trong số các cậu cũng đi cùng tớ đi.”
Ha ha.
Cậu ta biết Lệ Trầm cũng sẽ phải thấy cậu ta lợi hại mà run sợ mà!
*
Giờ nghỉ trưa
Vườn hoa lúc này trống không, Peppa cùng “đoàn tuỳ tùng” 2 người bạn cậu ta đi tới. Vườn hoa lúc này vô cùng yên tĩnh, chỗ mấy bóng cây còn được người nào đó chu đáo giăng tấm bạt che nắng làm thành chỗ nghỉ ngơi, chỉ là, xung quanh chẳng có lấy nổi một bóng người. Bọn chúng nghi ngờ nhìn tứ phía, không hiểu là thế nào.
Peppa hỏi: “Người đâu?”
Cậu bạn "tuỳ tùng” thử nói: “Lớp trưởng, có khi nào là do cậu ta trêu bọn mình không?”
Peppa nhớ đến cái tinh cách quái đản của Lệ Trầm, tức giận thở phì phò: “Có mà là sợ tớ thì có……”
“Loạt soạt”
Tấm bạt che nắng phía trên bỗng sụp xuống.
Peppa và đám bạn đều bị vải bạt bao trùm, hoảng loạn kêu to: “Sao bỗng nhiên tối thế?! Chuyện gì vậy??!!”
Đang nói———
Bỗng chúng lại bị dòng nước xối liên tiếp xuống chỗ bọn chúng.
Vải bạt bị xé xuống. Hiệu ứng của hệ thống phòng cháy khẩn cấp của vườn hoa như mưa rền sóng dữ táp vào người chúng cách một lớp vải bạt.
Thật ra dòng nước cũng không xối thẳng lên người Peppa, sẽ không khiến cậu ta bị ốm, nhưng tiếng nước xối mạnh vào vải bạt vô cùng đáng sợ, mà lá gan chúng lại nhỏ:
“Hu hu tiếng gì vậy!!!”
“Aaaaa đừng chạm vào tớ!!!”
“Có ma!!!”
“Cháu sai rồi ngài ma đừng tìm cháu!!!”
Tiếng kêu gào thê lương của mấy đứa trẻ con lít nít ầm ĩ vang cả một khu vực.
Lệ Trầm yên tĩnh đứng quan sát phía xa xa. Mãi đến khi cảm thấy mình trừng trị bọn họ thế cũng đủ rồi, đang định ra tắt hệ thống vòi phun, bỗng nhiên———
Bỗng một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, gọi tên cậu: “Lệ Trầm?”
Cả người Lệ Trầm cứng đờ lại.
Là đại diện của trường Đế Giang, Raymond phải qua đây để nhận lấy phần thưởng của học sinh đứng đầu về.
Đi cùng cậu ta cũng có thêm hai người bạn nữa, vốn bọn họ đang chuẩn bị phải rời đi, nhưng Raymond vẫn cứ nhớ mãi về chuyện ngày hôm đó, mà tới cũng tới rồi, cậu ta còn vòng qua lớp Lệ Trầm xem có gặp được cậu không, đang nghĩ là lần này chắc không gặp được, nào ngờ đến khi ra vườn hoa này lại tìm thấy người rồi.
Nháy mắt
Trên mặt Raymond lập tức xuất hiện nụ cười tươi tắn chói lọi.
Cậu bé với mái tóc vàng xán lạn tựa ánh dương cười lên mà như khiến cả bầu trời cũng sáng sủa thêm. Đám bạn cậu ta dường như cũng không tin nổi vào mắt mình, mấy lần tụ tập vui chơi của bọn họ Raymond cũng được rất nhiều bạn nữ ưa chuộng mà đến rủ chơi cùng, nhưng phải nói là họ chưa bao giờ thấy cậu ta tươi cười hớn hở như lúc này đây.
Raymond trực tiếp dúi đống đồ trên tay cho các bạn, vội vàng nói: “Tớ có chút chuyện, lát tớ quay lại ngay.”
Hai cậu bạn: “…….”
Tin cậu thì tớ đi bằng đầu.
Dưới ánh mặt trời, Raymond vội rảo bước về phía bóng hình kia, lại chợt nhìn thấy hình ảnh ba cậu oắt khác đang bị vải bạt đè xuống.
Bước chân cậu ta đang chạy về phía Lệ Trầm cũng dần chậm lại. Bé nam chính chính nghĩa sẽ không có chuyện bỏ mặc người đang cần sự giúp đỡ, vậy nên cậu ta nhanh chân chạy qua tắt hệ thống vòi phun, sau đó kéo tấm vải bạt đang phủ trên đầu mấy người kia ra.
Peppa cùng mấy đứa bạn cậu ta lúc này trông vô cùng chật vật.
Tuy không ướt người, nhưng cũng bị doạ cho khiếp hồn khiếp vía.
Raymond nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, tuy rằng cũng mới chỉ ba bốn tuổi như nhau, nhưng khí chất cậu ta phần nào vượt hẳn so với bạn đồng trang lứa: “Các cậu làm sao vậy?”
Peppa thở hổn hển hụt cả hơi, nhìn thấy Lệ Trầm phía xa xa vẫn chưa kịp rời đi, lập tức hiểu ra hết thảy, tức hộc máu: “Lệ Trầm! Cậu…..!”
Lệ Trầm điềm nhiên đứng lại nhìn, như thể đang thưởng thức bộ dạng chật vật của chúng vậy.
Điều tiếc nuối duy nhất là…..
Kết hoạch hoàn mỹ của cậu lại bị sự xuất hiện của người ngoài phá hoại.
Peppa cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lần này cậu ta nhân chứng vật chứng có đủ, lập tức quay sang cáo trạng với Raymond, bởi vì kích động hơi quá mà ngôn ngữ cũng trở nên lộn xộn: “Cậu ta, Lệ Trầm, cậu ta ở hoa viên này, cậu ta…….”
Sắc mặt Raymond cũng trở nên nghiêm túc.
Peppa vốn đang mừng rỡ như điên vì có vị cứu tinh xuất hiện, nhưng rồi———
Khuôn mày đẹp đẽ của Raymond nhăn lại: “Các cậu lại bắt nạt em ấy?!”
“………”
Peppa oan uổng muốn chớt, vội vàng hốt hoảng biện minh: “Đâu có! Là Lệ Trầm làm kẻ xấu dụ bọn tớ ra đây, rồi cố ý dùng vải bạt bắt nạt bọn tớ! Chính là cậu ta! Không tin cậu hỏi cậu ta đi!!!”
Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Lệ Trầm chối đường nào!
Tất cả mọi ánh nhìn đều dồn về phía cậu nhóc.
Lệ Trầm mặt vô cảm nhìn bọn họ.
Bọn họ đều đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, chỉ có cậu một mình đứng dưới tàng cây như một bóng ma.
Raymond đứng chung một cỗ với bọn Peppa, dường như bọn họ đều thuộc phe chính nghĩa, chỉ có cậu là sai. Cho dù cậu và em gái cậu có bị người khác bôi nhọ, cũng sẽ không có ai đứng lên bảo vệ họ, vậy nên sau cùng cũng chỉ có cậu là đứa trẻ hư đốn.
Không sao hết.
Cậu cũng chẳng cần ai bảo vệ giúp đỡ gì.
Cho dù cái người kia luôn miệng bảo muốn giúp cậu, không phải lúc này cũng đang đứng phía đối lập với cậu sao.
Đáy mắt Lệ Trầm lướt qua vẻ châm chọc. Rồi cậu nhóc nhìn về phía Raymond, thản nhiên nói: “Không phải cậu cũng thấy rồi à.”
Peppa vui mừng quá đỗi, cậu ta kích động vô cùng khi cuối cùng mình cũng trừng phạt Lệ Trầm được rồi, run rẩy nói to: “Nghe thấy chưa?! Nghe thấy chưa?! Cậu ta thừa nhận! Là cậu ta làm!”
Giống như tất cả chỉ là hiện trường của một vụ gây án cực hoàn mỹ.
Tất cả chứng cứ đều ở đây rồi.
Raymond dẫm lên vải bạt có phần hơi dơ bẩn do dính nước, bé nam chính thiện lương từ phía ánh nắng đi vào dưới bóng cây, khuôn mặt anh tuấn bóng loáng của cậu ta khẽ cúi xuống: “Em xé vải bạt xuống à?”
Lệ Trầm không nói gì, cậu chỉ không muốn đối mặt với cái người này.
Cậu ta muốn nghĩ thế nào cũng được.
Sau đấy có mở miệng chỉ trích cậu là người xấu giống như bao người khác cũng chẳng sao.
Dù sao ai cũng thế, chẳng khác gì nhau.
“Thế em……” Raymond nhìn người trước mặt, trước ánh mắt đầy mong chờ của Peppa và đám bạn, cậu bé cao lớn điển trai chỉ dịu dàng quan tâm: “Tay em có sao không?”
Peppa: “…….”