CHƯƠNG 52: Anh bỗng thấy có chút nhớ hắn
Khoảnh khắc Raymond nhìn thấy khuôn mặt Lệ Trầm, cậu ta lập tức trở nên ngơ ngẩn.
Không phải vì bị mắng, thậm chí cậu ta còn chẳng nhận ra mình vừa bị mắng. Cậu ta ngây người đơn giản là bởi vì cậu ta chưa gặp được ai xinh đẹp như vậy.
Trên khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo ấy là đôi má hồng cùng đôi mắt bởi vì đau mà ửng đỏ lên, mũi nhỏ cao cao và đôi môi mỏng. Cả người em ấy ướt sũng nhưng trông không hề chật vật mà ngược lại tạo được cảm giác người này rất cứng cỏi mạnh mẽ, tựa như một bông hoa kiên cường nở rộ giữa đường đá khô cằn vậy, làm lòng người nảy ra thương cảm nhưng đồng thời phải thấy bội phục trước lòng dũng cảm và khí chất của nó.
Raymond nhẹ giọng lên tiếng muốn nói chuyện: "Anh......"
Tiếng thông báo trong rừng đột nhiên vang lên cắt ngang: [ 60 phút thi đấu đã hết, mời tất cả các tuyển thủ nhí còn lại trở về thực tại ]
Cảm giác trời đất quay cuồng cũng theo dòng thông báo mà truyền đến. Đến thời gian kết thúc khu vực mô phỏng rừng mưa nhiệt đới cũng sẽ hoàn toàn đóng cửa, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại.
Thế giới xung quanh bỗng trở nên mơ hồ chỉ trong nháy mắt, đến khi mở mắt ra, tất cả các bạn nhỏ đã trở về phòng máy mô phỏng.
Lúc này hệ thống tính điểm cũng bắt đầu hoạt động, chưa qua bao lâu đã đưa ra bảng xếp hạng:
"Bảng xếp hạng mới nhất đã có, 10 tuyển thủ đứng đầu bao gồm:Vị trí thứ nhất: Raymond Dante—160 điểm.Vị trí thứ hai: Ericks—120 điểm.......Vị trí thứ chín: Lệ Trầm—110 điểm.Vị trí thứ mười: Peppa—90 điểm."
Lúc hệ thống báo điểm xong ai nấy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đặc biệt là các bạn nhỏ vừa từ trong phòng mô phỏng bước ra.
Peppa thấy lạ, lập tức đứng lên dò hỏi: "Điểm bạn Lệ Trầm sao lại cao như thế được ạ? Em còn chưa thấy bạn ấy nổ súng lần nào đâu! Sao em có thể thấp điểm hơn bạn ấy được chứ! Thưa thầy, em đề nghị trường tính lại điểm!"
Thầy trọng tài đáp: "Là hệ thống tính điểm, sẽ không có lỗi xảy ra đâu em."
Peppa tất nhiên không tin, cậu bé với Lệ Trầm vẫn luôn đi cùng nhau cũng đâu có thấy Lệ Trầm nổ súng lần nào đâu: "Không thể nào như vậy được, bạn ấy không thể có số điểm ấy được! Thưa thầy, thầy cứ tính lại điểm đi ạ!"
Các trọng tài và nhóm giáo viên có phần khá khó xử.
Nhưng thấy cậu bé cứ yêu cầu mãi, không cũng còn cách nào khác.
Cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu: "Vậy được rồi."
Vì đảm bảo điểm xếp hạng không xảy ra lỗi, màn hình lớn bắt đầu chiếu lại những màn thể hiện cực xuất sắc của các tuyển thủ nhí.
Trong đó có vài bạn nhỏ cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt nhất phải nói đến Raymond. Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng từ thể lực đến phản xạ đều đứng đầu, kỹ năng dùng súng thì khỏi phải bàn, bách phát bách trúng.
Rất nhiều người xem không nhịn được mà cảm thán vài câu:
"Tương lai Đế Quốc đây rồi."
"Cậu bé chắc chắn là một hạt giống tốt!"
"Tiền đồ rộng mở."
"Phải biết rằng đây chính là học sinh trường Đế Giang đấy."
Vài bạn khác xếp đằng sau thì kém hơn một xíu, nhưng đối với bọn nhỏ mới 3 tuổi đầu chưa từng trải qua khóa huấn luyện quân sự nào mà nói, có thể nhanh chân chạy lúc đối diện với ma thú đã chẳng phải chuyện gì dễ dàng rồi.
Mãi đến khi———
Màn hình lớn chiếu lại màn thể hiện của Lệ Trầm.
Nào là dùng khúc gỗ đập ngất hamster, rồi là dùng dây leo làm thành bẫy, có thể nói là cách làm vô cùng thô bạo nhưng vô cùng hiệu quả.
Mọi người: ".......?"
Hệ thống còn liên tục dựa theo tình trạng bị đánh ngất của ma thú mà tính điểm.
Màn hình chiếu lại màn thể hiện của Lệ Trầm, hệ thống thì ở một bên tính điểm, kết hợp với nhau thấy mà buồn cười.
Nhưng cũng nhờ thế mà mọi người có thể đánh giá đây là một cậu nhóc có sự kiên cường dũng cảm và sự bình tĩnh mà những cô cậu bé khác không có được.
Peppa không thể tin nổi nhìn thầy trọng tài: "Như thế, như thế mà hệ thống cũng tính điểm ạ?"
Lúc này thầy giáo cũng thấy bất lực lắm, nhưng chỉ có thể gật đầu xác nhận: "Chỉ cần hệ thống thấy đủ điều kiện để cộng điểm thì đều tính."
Hệ thống chuyển sang tính điểm của Peppa.
Trong quá trình hệ thống tính toán lại điểm cậu bé thì đã phát hiện ra sai sót. Vốn Peppa đang có 90 điểm, kết quả hệ thống phát hiện được có vài ma thú mà Peppa tìm được là nhờ có Lệ Trầm đã đánh ngất chúng từ trước.
Bảng điểm thay đổi.
Rồi hệ thống lại tính toán lại một lần nữa.
Cuối cùng điểm của Peppa có sự thay đổi, tụt xuống còn 80 điểm, vị trí xếp hạng cũng tụt xuống hạng 11.
Thầy giáo hỏi Peppa: "Xong rồi đấy, hệ thống đã tính lại điểm rồi, đủ công bằng với em chưa?"
Peppa: "......."
Bảo thầy tính lại điểm cậu ta.
Mà điểm em bị trừ là thế nào???
Mặt Peppa hết xanh rồi lại trắng, khiến các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp không nhịn được mà cười lớn:
"Nhìn cậu bé này buồn cười ghê."
"Lại còn tự đẩy thứ hạng của mình xuống nữa chứ!"
"Đứa bé đến từ Thành Phố Ngầm kia thế mà lại lọt vào top 10 kìa."
"Không phải chân nó bị thương à?"
"Chân bị thương mà đạt được thành tích này thì cũng không tệ lắm đâu."
Vốn lúc đầu khán giả rất thưởng thức sự thông minh lanh lẹ của Lệ Trầm, vừa biết tin cậu nhóc đến từ Thành Phố Ngầm thì lập tức có thành kiến. Thế nhưng sau khi Peppa yêu cầu tính lại điểm, hệ thống cực chuyên nghiệp đã biên tập cắt nối những màn thể hiện của Lệ Trầm, ai cũng nhìn thấy được sự dũng cảm và tài trí của cậu.
Chuyện này đã đem đến mọi người một cái nhìn mới về cậu nhóc này.
Các bạn khác giành được thứ hạng cao đều được mọi người vây quanh hoan hô chúc mừng, cùng nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng.
Đến cả Peppa dù bị tụt xuống vài thứ hạng cũng được một đám nhóc tiến đến an ủi:
“Lớp trưởng à, không sao đâu.”
“Lần sau cố gắng hơn là được mà.”
“Chỉ là lần này cậu hơi xui xẻo thôi.”
Mà Lệ Trầm—người lần đầu tiên giành được thứ hạng tốt, lọt vào hẳn top 10, xung quanh cậu lại chẳng một bóng người.
Lệ Trầm bước ra khỏi khoang mô phỏng, nhìn lướt qua đám người cách đó không xa, trên khuôn mặt cậu nhóc vẫn chẳng có biểu cảm gì, dù sao cậu cũng đã sớm quen với chuyện này rồi.
Cẳng chân liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, cậu thậm chí suýt nữa đã ngã xuống mặt đất nước mặt mọi người.
Sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu nhóc vẫn kiên cường như cũ, nhịn đau đứng lên.
Những khớp xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch khi cậu dùng lực bám vào cửa khoang mô phỏng.
Bỗng một tiếng gọi trong trẻo từ xa truyền đến: “Anh ơi!”
Rồi sau đó là một bóng dáng nhỏ chạy vội tới.
Dải lụa đỏ trên tóc Lệ Toái Toái theo động tác chạy nhảy của cô nhóc tung bay theo gió, bé nhảy bổ lên ôm lấy anh trai, giọng nói ngọt ngào đầy ý cười: “Anh thắng kìa!”
Sau đó là giọng nói đầy bất bắc dĩ của Giản Thành Hi: “Toái Toái, chạy chậm thôi không lại ngã bây giờ!”
Em gái cậu quay đầu lại nhìn ba, tiếng cười tinh nghịch êm tai: “Ba ba nhanh lên!”
Giản Thành Hi bước đến, trong tay còn cầm theo một cái áo khoác.
Tiết trời se se lạnh cùng ánh nắng chiều nhuộm vàng nửa bầu trời. Trời ngày càng chuyển lạnh hơn, gió lạnh từ phương xa thổi đến, một cái áo khoác được phủ lên đôi vai gầy gò của Lệ Trầm, còn cả hơi ấm chưa tan đi hết.
Giản Thành Hi bế cậu nhóc lên: “Thầy giáo vừa báo thi đấu kết thúc ba ba liền đến đón con đây.”
Sau lưng Lệ Trầm ướt đẫm mồ hôi.
Tinh thần lực bởi sẽ bởi vì bị thương mà dần mất khống chế, nhưng những đau đớn cậu đang phải chịu lúc này bỗng dưng được giảm bớt lạ kì khi được ba ba ôm vào lòng.
Giống như một làn gió mát thổi qua sa mạc cằn cỗi nóng bỏng.
Sắc mặt Giản Thành Hi hơi thay đổi: “Con sao vậy? Người khó chịu à?”
Lệ Trầm ngẩng đầu lên nhìn ba ba, rồi cậu thấy đôi mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng cho mình của ba cậu.
Khắp sân vận động là tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Bên cạnh cậu không có đông đúc người đến vây quanh cổ vũ reo hò như vậy, chỉ có ba ba cậu và em gái cậu, nhưng trái tim cậu dường như đã được lấp đầy, không hề là cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Giản Thành Hi sốt ruột hỏi: “Có phải động vào vết thương trên chân con rồi không? Con đau chỗ nào? Hay là bị thương ở đâu rồi? Biết thế ba đã chẳng báo danh cho con tham gia thi đấu rồi. Chúng ta về tìm bác sĩ trước đã……”
Lệ Trầm chỉ chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Con không sao.”
Giản Thành Hi cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt thản nhiên của cậu nhóc.
Rồi anh nghe thấy con trai nói: “Tham gia thi đấu là con tự nguyện tham gia, không liên quan đến ba ba.”
Bỗng dưng, Giản Thành Hi thấy mắt mình cay cay.
Con cái nhà anh sao phải hiểu chuyện đến thế chứ? Vì không để cho anh phải lo lắng mà cố gồng mình chịu đựng, sao phải dốc lòng như vậy chứ?
Giản Thành Hi ngập ngừng hỏi lại: “Thật không đấy?”
Lệ Trầm nhẹ nhàng đáp: “Con thấy vui lắm.”
Giản Thành Hi cho rằng con vì được tham gia thi đấu nên vui, lập tức nở nụ cười, muốn nói mấy lời cổ vũ con: “Sao lại vui thế?”
Nào ngờ———
Lệ Trầm nhìn đám người Peppa cách đấy không xa, đôi mắt cậu đen láy, trầm giọng đáp: “Con có thể quang minh chính đại dựng bẫy bẫy hamster, còn có cả đạn bắn không hết, cảm giác rất vui, vui giống như chơi chế tạo cơ giáp vậy.”
Giản Thành Hi: “…….”
Hình như lại sai sai chỗ nào rồi.
*
Chiều, sau trận thi đấu bắn súng thì vẫn còn các hạng mục khác nữa.
Giản Thành Hi thì định đưa các con về luôn. Nhưng trước khi về đầu tiên phải đưa các con đến phòng thay đồ để thay quần áo thể dục và các trang bị khác ra, rồi sau đó là đến cho giáo viên kiểm tra, xong xuôi thì mới được về.
Lúc này phụ huynh sẽ đứng chờ ở bên ngoài.
Bạn nhỏ Peppa hấp tấp từ ngoài chạy vào, dường như khá kích động mà nói to: “Học sinh trường Đế Giang đến kìa!”
Một màn này lập tức như một hòn đá ném vào trong hồ làm dậy sóng.
Mọi người cũng biết mà, trẻ con cũng sẽ có thần tượng của bản thân các bé.
Ví dụ như các bạn trường Đế Giang bên cạnh vậy, đối với các bạn nhỏ trường Đế Quốc thì các bạn ấy giống như minh tinh vậy.
Trường Đế Giang có lịch sử lâu đời, đặc biệt là không phải cứ có tiền là sẽ được vào. Yêu cầu của trường là các học sinh phải có huyết mạch thuần khiết, cũng đồng nghĩa phải là dòng chính của hoàng thất. Sau này tốt nghiệp ra trường cũng sẽ được điều đến làm vệ binh ở cung điện.
Chỉ nghe theo lệnh của hoàng thất.
Thân phận và địa vị thì tất nhiên càng không phải bàn.
Các bạn nhỏ khác nghe vậy cũng mừng rỡ reo lên:
“Là các bạn trướng Đế Giang thật á?”
“Wow, ngầu ghê!”
“Tớ cũng muốn được kết bạn với họ.”
Bởi vì đại hội thể thao lần này trường Đế Giang cũng tham gia thi đấu nên khi lên nhận giải thì ba người đứng đầu cũng có mặt. Nhưng vốn là sau khi nhận giải xong thì bọn họ sẽ quay về, không hiểu sao lúc này vẫn ở đây.
Peppa gãi gãi đầu: “Hình như các bạn ấy đang tìm ai đó. Ban nãy lúc tớ đi ngang qua, Raymond có giữ tớ lại hỏi bạn nữ ở bờ sống ấy là ai, nhưng mà…….lúc ở bờ sông đâu có bạn nữ nào đâu?”
Những bạn khác cũng rất tò mò muốn biết họ muốn tìm ai.
Chỉ có Lệ Trầm mặt không cảm xúc từ phòng thay đồ đi ra.
Trên hành lang lúc này có cực kỳ nhiều học sinh.
Học sinh trường Đế Giang đang ở đây, bọn họ ai ai cũng tò mò muốn vào nhìn xem những vệ binh tương lai được huấn luyện quân đội trong truyền thuyết trông ra sao. Dọc hành lang từng học sinh tụm lại thành từng nhóm từng nhóm chật ních cả lối đi.
Mà lúc này đang có ba cậu học sinh đang dựa vào xe ở dưới bóng cây, trên người là bộ đồng phục màu đen, trước ngực là huy hiệu hình tia chớp—biểu tượng của trường Đế Giang.
Một cậu bạn mở miệng hỏi: “Raymond, vẫn chưa đi à?”
Raymond Dante với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp, khoẻ mạnh rực rỡ tựa ánh nắng mặt trời. Thường ngày cậu ta là một người khá buông thả phóng khoáng, lúc này lại có vẻ e thẹn ngại ngùng lạ kỳ.
“Tớ, tớ lúc nãy trong cuộc thi hình như đã chọc giận một bạn nữ.” Raymond gãi đầu: “Tớ muốn chờ gặp em ấy để nói lời xin lỗi.”
Hai cậu bạn kia vô cùng kinh ngạc: “Gì cơ?! Cậu thế mà còn chọc giận con gái nhà người ta ý hả?!”
Phải biết rằng,
Ở nhà trẻ bọn họ, Raymond chính là một thằng nhóc ai gặp cũng quý.
Các bạn ai cũng muốn chơi cùng cậu ta. Cậu ta chính trực lại khảng khái, lúc nào cũng như ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, làm gì có ai không yêu quý cậu ta, có thể nói cậu ta là đứa trẻ được trời đất sủng ái.
Cậu bạn kia hiếu kỳ hỏi: “Thế vì sao cậu lại chọc bạn ấy giận chứ?”
Raymond cũng chẳng biết vì sao: “Tớ thấy bạn ấy bị các bạn khác bắt nạt nên muốn giúp một tay, nhưng sau đó……”
Đang nói, chợt cậu ta khựng lại, nhìn chằm chằm về phía hàng lang đằng kia.
Trên hàng lang có một bóng lưng gầy yếu đang vội lách quá dòng người.
Ở khu rừng mô phỏng kia, ngũ quan và dáng người của ai cũng sẽ có sự thay đổi nho nhỏ. Thế nhưng điều lạ kỳ là, cho dù họ chưa từng gặp nhau, cho dù hiện tại họ đang đứng cách nhau rất xa, Raymond chỉ cần liếc qua cũng nhận ra được bóng lưng ấy.
Là em ấy, không nhầm được!
Raymond lập tức nhảy xuống mấy bậc thang, lách qua mấy cậu bạn, vững vàng tiếp đất, vừa nói vừa chạy vội đi: “Xíu nữa tớ quay lại liền!”
Hai người bạn chưa kịp phản ứng, vội hỏi với theo: “Xe sắp xuất phát rồi, cậu đi đâu vậy!”
Trên hàng lang có không ít người đi tới đi lui.
Chân Lệ Trầm vì lúc nãy phải lao xuống nước cứu Peppa mà đến bây giờ vẫn còn thấy nhức nhức.
Rất nhiều học sinh đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu nhóc. Lệ Trầm bước đi rất chậm, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp. Ba ba đang chờ cậu ngay đằng kia rồi, chỉ cần đi qua hành lang là đến, cậu không muốn ba ba phải lo lắng.
Xung quanh là tiếng nhỏ giọng bàn tán của mọi người:
“Sao dáng đi cậu ta trông kì vậy?”
“Bị què à?”
“Ai vậy?”
“Hình như mới học mẫu giáo.”
Ánh hoàng hôn chiếu vào hành lang dài, cậu nhóc dựa vào vách tường bên kia mà đi. Khuôn mặt cậu gầy gò lại vô cùng lạnh lùng, dáng người nhỏ bé nhưng sống lưng thẳng tắp. Rõ ràng hành lang có rất nhiều người, lại dường như chỉ có mình cậu nhóc.
Bỗng nhiên———
Có tiếng gọi từ xa vọng lại: “Chờ đã!”
Rồi sau đó là một bàn tay ấm áp phủ lên vai cậu.
Một giọng nói có phần khá quen thuộc truyền đến bên tai cậu: “Chào em, em còn nhớ anh không? Anh là…….”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lúc Raymond nhìn thấy Lệ Trầm người mặc đồng phục nam, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và đôi mắt lạnh lẽo của cậu hiển nhiên cũng ngây ra một lúc.
Tính Lệ Trầm vốn ít nói, lúc này cũng chỉ trầm mặc lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Đôi con người màu lam của Raymond khẽ chấn động: “Em……”
Bởi vì cơn đau ở chân mà cả người Lệ Trầm cũng chẳng còn bao sức lực, chỉ trầm giọng hỏi: “Việc gì?”
Cái “thứ này” lúc ở rừng mô phỏng nhận nhầm giới tính của cậu.
Giờ thì nhìn rõ chưa?
Cậu căn bản chẳng phải “em gái”, cũng chẳng cần ai bảo gì hết. Nhân lúc còn sớm thì cách cậu xa xa một chút, giống như những người khác ấy!
Raymond ngây ngẩn hồi lâu.
Lâu đến mức Lệ Trầm dần mất đi sự kiên nhẫn mà chịu đựng cơn đau ở chân muốn bỏ đi.
Lúc này Raymond mới hốt hoảng kéo cậu lại, dùng lực còn khá mạnh, sốt sắng hỏi han: “Chân em làm sao vậy?”
Lệ Trầm nghi hoặc nhìn cậu ta.
Khuôn mặt anh tuấn của Raymond xuất hiện vẻ tức giận: “Có phải mấy đứa kia vẫn bắt nạt em không?”
Lệ Trầm nhíu mày: “Gì cơ?”
Những người khác nhìn thấy chân cậu, đầu tiên là cười nhạo dáng đi của cậu, rồi sau đó là nói cậu là tên què đi đứng không bình thường.
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến chân của cậu.
Cũng là lần đầu tiên có người hỏi cậu, có phải có người bắt nạt cậu không.
“Đúng là quá đáng mà!” Trong mắt bé nam chính cương trực phủ đầy sự giận dữ, vừa quay đầu lại đã lập tức thấy đám Peppa, lập tức hỏi cậu: “Là bọn họ làm đúng không?!”
Lệ Trầm vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ đáp: “Không có ai bắt nạt tớ cả.”
Bởi vì chân đang đau mà sắc mặt cậu cũng trở nên tái nhợt, dáng người vừa gầy vừa yếu, ở trong mắt Raymond thì lại thành cậu đang cố ra vẻ kiên cường.
Raymond trực tiếp bế ngang người cậu lên: “Bây giờ anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện!”
Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị xách ngang người lên!
Thậm chí căn bản là chẳng cho cậu thời gian để phản ứng!
Lệ Trầm chưa hiểu chuyện gì đã đột nhiên bị bế lên, cậu theo bản năng muốn giữ thăng bằng mà vội vòng tay ôm cổ Raymond. Hai người mắt đối mắt với nhau, khoảng cách giữa hai người lúc này cũng rất gần.
Raymond lúc này chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người nào nhẹ như vậy.
Dường như……..
Nhẹ như lông hồng vậy.
Ôm trong ngực còn sợ mình sẽ bất cẩn mà đánh rơi mất, em ấy gầy quá.
Bình thường chắc cũng toàn phải chịu sự bắt nạt của người ta.
Tinh thần muốn bảo vệ công lý của Raymond lại bùng lên, cậu bé ba tuổi lúc này cứ như chàng hiệp sĩ oai vệ mà an ủi người trong lòng: “Em đừng sợ, anh rất giỏi đấy! Nếu em thấy uất ức cái gì thì cứ nói với anh, anh bảo vệ em!”
Đây chắc chắn sẽ là ngày khó quên nhất cả cuộc đời này của Lệ Trầm.
Bỗng nhiên bị người ta ôm vào trong ngực, còn làm trò trước mặt bao nhiêu bạn học khác. Rất ít chuyện có thể ảnh hưởng cảm xúc của Lệ Trầm, lúc này cậu nhóc cũng không chịu nổi mà tối sầm mặt lại. Đối diện với đôi mắt vừa ngây thơ vừa nhiệt tình của Raymond, sắc mặt Lệ Trầm thay đổi liên tục.
Raymond còn tưởng là cậu không thoải mái: “Em sao vậy?!”
Lệ Trầm nghiến răng nghiến lợi gằn thành tiếng: “Cút!”
Raymond: ?
Đúng lúc này———
Bỗng một tiếng gọi dịu dàng từ xa vọng đến: “Tiểu Trầm ơi?”
Giản Thành Hi đợi mãi không thấy con đi ra nên anh tự mình đi vào xem sao, không ngờ vừa bước vào đã thấy bé nam chính đang ôm lấy con trai mình, đôi mắt anh lập tức trợn tròn lên, không thể tin vào mắt mình: “Con……”
Thôi xong rồi! Nam chính không đi tìm nữ chính đi, tìm con trai anh làm gì???
Có khi nào là đến để gây phiền toái cho con trai anh không?
Còn bé như vậy đã muốn đối đầu nhau rồi?!
Lệ Trầm nhìn ba mình, nhỏ giọng gọi: “Ba ba ơi.”
Giản Thành Hi vội bước đến đón lấy Lệ Trầm từ tay Raymond, rồi lại lập tức lùi về phía sau mấy bước. Anh nhìn bé nam chính đang đứng trước mặt mình, cố nở nụ cười: “Con, các con…….”
Raymond nhìn Lệ Trầm.
Cậu ta còn chưa kịp mở miệng nói câu nào———
Lệ Trầm đột nhiên xoay người rúc mặt vào lòng Giản Thành Hi: “Con không quen bạn ấy.”
Giản Thành Hi ngơ ngác, hình như con trai anh không thích nam chính lắm thì phải. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nhân vật phản diện với nhân vật chính sao có thể có ấn tượng tốt về nhau chứ, không thích cũng là chuyện bình thường mà.
Anh đang mải nghĩ ngợi———
Bỗng phía đầu hành lang bên kia truyền đến tiếng gọi của Lệ Toái Toái: “Ba ba?”
Giản Thành Hi nghe thấy con gái gọi mình thì lập tức lấy lại tinh thần, đành nói với bé nam chính: “ Ngại quá, bọn chú đi trước đây.”
Rồi anh lập tức nhanh chân rời khỏi đây, có thể cách nam chính càng xa càng tốt. Ôm con đi xuyên qua dãy hành lang rồi bước lên phi thuyền đã chờ sẵn, con gái anh cũng đã sớm lên đây ngồi rồi.
Lệ Toái Toái ngồi trong phi thuyền, thấy ba ba quay lại thì ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Ba ơi, bình nước của Toái Toái vẫn còn ở trong phòng học.”
Giản Thành Hi đưa Lệ Trầm vào trong rồi dặn dò các con ngồi yên chờ mình về: “Các con ngồi ngoan chờ ba, ba ba quay lại lấy cho con.”
Anh cố nén sự bối rối trong lòng mà quay lại lấy bình nước cho con gái.
Mà chỗ dọc đường bóng cây xanh rì, Raymond cũng quay trở lại chỗ mấy cậu bạn.
Bạn bè quan tâm hỏi cậu ta: “Cậu gặp được người ta chưa?”
Raymond gật đầu.
“Vậy xin lỗi bạn ấy chưa?” Hai cậu bạn tò mò vội hỏi tiếp: “Bạn ấy có tha thứ cho cậu không đấy?”
Raymond lắc đầu: “Không có.”
Một cậu bé từ lúc sinh ra lớn bằng này vẫn chưa trải qua bất cứ chuyện gì khó khăn lúc này cũng thấy hoang mang vô cùng, chỉ biết gãi gãi đầu.
Raymond chần chờ nói: “Hình như em ấy không thích tớ lắm. Tớ bắt chuyện với em ấy, em ấy lại né đi, còn xua đuổi tớ nữa.”
Trẻ con ba tuổi làm gì có tâm tư phức tạp nào đâu, trong đầu nghĩ gì cũng sẽ biểu hiện hết ra mặt, cậu ta cũng chẳng hiểu vì sao Lệ Trầm không thích mình.
Cậu bạn kia ngồi dựa vào thềm đá, hai tay chống má nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “Lúc mẹ tớ và ba tớ xảy ra tranh cãi đã từng có nói, thật ra các bạn nữ không phải là không thích, mà là da mặt mỏng hay ngại ngùng thôi.”
Đối với một đám nhóc đến từ trường Đế Giang chưa từng được tiếp xúc với các bạn nữ mà nói, đây quả thật là đáp án rất đáng tin.
Hai mắt Raymond sáng rực lên, thậm chí còn tự động bỏ qua mấy chữ “các bạn nữ” mà chỉ nghe thấy chữ “thích”. Cậu bé tâm tư vốn đơn thuần, chỉ không muốn bị ghét.
“Thật á?” Raymond kích động hỏi lại: “Chỉ là vì thế thôi đúng không?”
Mà cậu bạn kia cũng gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên là vì thế thôi rồi!”
Raymond lập tức nở nụ cười xán lạn: “Thì ra là như thế à, thế có nghĩa là em ấy cũng thích tớ đúng không?”
Mấy cậu bạn vỗ vỗ vai cậu ta: “Đương nhiên rồi!”
Giản Thành Hi lấy bình nước vô tình đi ngang qua ở gần đấy: “……..”
Ha.
Hai cháu về sau e là khó mà kiếm vợ được lắm.
*
Tối
Nhà Lệ Trầm đèn đóm sáng trưng.
Giản Thành Hi hôm nay tham gia đại hội thể thao được nhận hẳn 3 cái cúp, tâm tình lúc này có thể nói là cực kỳ hài lòng, tuy rằng quá trình cũng có chút nhạc đệm, nhưng cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
Hệ thống cũng khen ngợi: [ Ký chủ hôm nay đỉnh quá! Một cái cúp tích được 20 điểm, hôm nay anh kiếm được hẳn 60 điểm, đã chuyển điểm vào hệ thống! ]
Giản Thành Hi vui vẻ nói: “Thế cậu mau mở cửa hàng ra để tôi xem xem có đồ gì tôi muốn đổi không đi.”
Hệ thống lập tức mở giao diện cửa hàng lên. Lúc trước về cơ bản Giản Thành Hi cũng chỉ toàn đổi các mảnh ký ức của nhân vật chính. Nhưng bây giờ đã khác! Hiện tại anh có rất nhiều điểm, anh cũng muốn đổi thứ anh thích, ví dụ như đồ ở khu thực phẩm.
Dầu, muối, tương, dấm, trà,…..đủ các thể loại, cần cái gì có cái đấy.
Giản Thành Hi lập tức chú ý thấy ở gian hàng đầu tiên có ớt cay. Hai mắt anh sáng rỡ lên! Đã lâu lắm rồi anh không được ăn món gì cay cay, đối với một người nghiện ăn cay mà nói, chuyện này phải đau khổ đến nhường nào cơ chứ!
“Đổi ớt cay này đi, 50 điểm.”
Hệ thống lập tức mua: [ Ớt cay đã giao đến, ký chủ chú ý kiểm tra và nhận hàng ]
Giản Thành Hi hạnh phúc chuẩn bị sẵn tinh thần ớt cay xuất hiện trên mặt bàn, ngờ đâu trong đầu lại xuất hiện bảng thông tin.
[ Ớt cay là cây có lá mọc đối xứng, thân thảo, rễ chùm. Cây có màu xanh nhạt, thích nơi nhiệt độ thấp và có bóng râm, hàng năm mọc ở miền núi hoặc các thung lũng. Quả non có màu xanh lá nhạt, khi chín thì ngả dần sang màu đỏ ]
Cùng với đó là mấy tấm ảnh chụp đính kèm.
Giản Thành Hi kinh hồn chất vấn: “Cho tôi xem mấy thứ này là có ý gì?!”
Hệ thống đáp: [ Đây là Đế Quốc, mà ở đây anh cũng có thể tìm thấy cây ớt. Cửa hàng chỉ phụ trách đưa tư liệu đến cho anh, cụ thể hơn thì anh phải tự tìm ]
Giản Thành Hi: “……..”
Gian thương!
Hắc điếm!!
Anh thấy hơi giận dỗi, nhưng từ cửa hàng hệ thống biết được ở thế giới này cũng có cây ớt, anh cũng lập tức vui vẻ trở lại. Dù sao tạm thời chưa ăn được với cả đời này cũng chẳng ăn được vẫn có sự khác nhau quá lớn.
Ớt thì chưa ăn được, nhưng cơm tối thì nhất định phải ăn.
Mấy hôm nay sáng anh cũng chẳng được ở nhà, đã thế còn phải hoạt động nhiều cũng hơi mệt mỏi, cho nên hôm nay anh cũng chỉ nấu một bữa đơn giản.
Giản Thành Hi quyết định làm bánh canh ăn. Đây là món mà hồi trước bà thường hay nấu cho anh ăn. Đầu tiên là lấy bột mì ra nhào thành cục bột, lúc nhào phải nhào theo chiều kim đồng hồ, như này đỡ tốn sức hơn nhiều.
Trong lúc nhào thì cho một ít nước vào trộn cùng.
Không thể để bột quá khô, nếu không lúc nấu lên cũng chẳng ăn được.
Đây là bí quyết nhỏ của Giản Thành Hi, lúc nặn sợi bánh canh thì làm nhỏ một chút, lúc nấu cùng nước lèo mới có thể càng ngấm được vị, ăn cũng càng ngon.
Cho một ít dầu vào trong nồi, lúc đun nước xương sẽ vừa thơm vừa ngon.
Ở thế giới này có rất ít gia vị, chỉ không thiếu mỗi đường. Người Thành Thiên Không thì không quá để tâm, có lẽ là do ở Thành Thiên Không rau củ cũng chỉ toàn vị chua vị chát, nên họ cũng thường xuyên nhập khẩu số lượng lớn từ các hành tinh khác.
Tạm thời chưa tìm được muối nên Giản Thành Hi sẽ nấu món bánh canh ngọt.
Đang nấu thì Lệ Toái Toái từ trong phòng học chạy ra hỏi: “Ba ba, hôm nay cô giáo không giao bài tập, Toái Toái có thể ra chơi với Vượng Tài được không ạ?”
Giản Thành Hi: “Được chứ con.”
Mỗi lần anh nấu cơm Vượng Tài đều ở ngoài cửa kính kích động chạy nhảy, cứ như tên trộm gà ấy.
Lệ Toái Toái ra ngoài chơi cùng chó con.
Giản Thành Hi sau khi đun sôi nước thì gắp sợi bánh canh thả từ từ vào trong nồi, bánh canh sau khi thả vào nước sôi cũng rất nhanh đã săn lại. Chờ đến khi sợi bánh canh trong lại thì cho thêm rau vào nồi nấu cùng, đến bước này đã có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bột mì.
Lệ Toái Toái đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Ba ba ơi, hình như chân Vượng Tài chạy lại được rồi.”
Giản Thành Hi ngoái đầu lại nhìn xem. Bé chó con này ở nhà non nửa tháng mà đã béo hơn một vòng rồi.
Lúc họ mới mua nó về, nó còn gầy trơ cả xương.
“Các con đừng chạy nhảy xa quá.” Giản Thành Hi dặn dò hai đứa một câu, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, anh nói tiếp: “À đúng rồi, Toái Toái ơi, con thử gọi điện cho cha, hỏi xem bao giờ cha về nhé?”
Sợi bánh canh không thể đun lâu, đun lâu quá sẽ không ngon nữa.
Hôm nay khi mấy ba con bọn họ về nhà thì trời cũng đã chập tối. Mà bình thường giờ này Lệ Lăng Phong cũng đã về rồi.
Lệ Toái Toái gật đầu, đáp: “Dạ.”
Cô nhóc tìm điện thoại trong phòng khách, thử bấm số gọi đi. Bé ngồi trong phòng khách, ba ba thì ở phòng bếp gần đó nấu ăn, Vượng Tài ở bên cạnh vui vẻ vẫy đuôi, quả thật là một hình ảnh vô cùng ấm áp.
Mà lúc này ở phòng họp Bộ Quân Sự.
Mảnh kính vỡ rơi đầy trên mặt đất.
Cả căn phòng họp lặng ngắt như tờ. Có người nằm trên sàn khắp người toàn máu với máu, lại chẳng ai dám lên tiếng xin tha.
Hệ thống phòng thủ ở Đế Quốc vẫn luôn do đội trưởng đội hộ vệ Thành Thiên Không quản lý. Thế nhưng mới vừa rồi, nếu không phải nhờ Lệ Lăng Phong cẩn trọng nhận ra được khoang tiếp viện của phi thuyền quân hải tặc có chuyện khả nghi, đồng thời kiểm tra hệ thống giám sát lần nữa, có lẽ bọn họ đã để một con tàu cướp nhỏ lọt lưới đột nhập vào Đế Quốc rồi.
Suốt ba ngày ròng, quân đội chính quy lại chẳng phát hiện được sai sót nào.
Tiểu đội trưởng phụ trách an ninh chật vật quỳ trên mặt đất, trên trán toàn là máu, miệng không ngừng cầu xin: “Thuộc hạ cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này! Hôm đó là tôi có việc nên đành nhờ cấp dưới trực bạn hộ tôi một lát. Thưa tướng quân, tôi thực sự không ngờ tới!”
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt người đàn ông trầm trọng, lạnh băng tựa như một pho tượng. Hắn không nói lời nào, cũng chẳng ai dám lên tiếng.
Đúng lúc này———
Máy truyền tin reo lên.
Vị tướng quân lạnh lùng nhìn dãy số trên màn hình, nhận cuộc gọi, bên kia lập tức truyền đến giọng nói ngọt ngào mềm mại của con gái: “Cha ơi, là Toái Toái nè.”
Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Lệ Lăng Phong dường như nhạt đi rất nhiều: “Ừ, cha biết.”
Giọng hắn cũng mềm mại hơn mấy phần.
Tiểu đội trưởng ban nãy nằm trên mặt đất người đầy máu me, thậm chí đến cả sương sườn cũng gãy mất mấy khúc, lúc này không thể tin được, há hốc mồm, mắt trợn to như muốn rơi ra ngoài.
Lệ Toái Toái hỏi: “Ba ba bảo con gọi điện hỏi xem bao giờ cha về ạ?”
Lệ Lăng Phong lia mặt nhìn liếc qua ngươi đang quỳ trên mặt đất. Chuyện tàu cướp lẻn vào Đế Quốc tuyệt đối chẳng phải chuyện nhỏ, nhưng lúc này hắn vẫn đứng dậy đi ra ngoài: “Con đang ở nhà cùng ba con à?”
Lệ Toái Toái gật đầu: “Dạ.”
Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng gật một cái, dường như giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn: “Là ba ba bảo con gọi điện cho cha?”
Dù sao trước kia cũng toàn là em ấy tự gọi cho mình.
Lệ Toái Toái ngồi trên sô pha lén nhìn ba ba một cái, sau đó bé cười tủm tỉm nói: “Dạ, vì ba ba nói muốn đợi cha về rồi cùng nhau ăn cơm ạ.”
Giản Thành Hi đang nấu ăn ngượng ngùng nhìn con gái một cái.
Ba chỉ nghĩ như vậy trong lòng thôi.
Con lại nói toẹt ra là sao?!
Khoé miệng Lệ Lăng Phong khẽ cong lên, dưới chân hắn lại là vết máu dính vào lúc ở trong phòng họp. Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Ở quân doanh vẫn còn việc, khả năng đêm nay cha không về được. Các con với ba ba cứ ăn cơm trước. Nhớ đóng kĩ cửa sổ rồi đi ngủ sớm đi, đừng nhõng nhẽo ba con, biết chưa?”
Lệ Toái Toái ‘hừ’ nhẹ một tiếng, phản bác: “Toái Toái lớn rồi, không còn nhõng nhẽo với ba ba nữa rồi!”
Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Thế hôm nay con tự ngủ đi, đừng đòi ba ba dỗ ngủ nữa.”
Lệ Toái Toái lập tức sửa miệng, bé gái ngọt giọng nói: “Ấy, ba ba gọi Toái Toái vào ăn cơm rồi, tạm biệt cha nha!”
“……..”
*
Cuộc gọi kết thúc.
Lúc này bên ngoài trời cũng tối đen rồi.
Lệ Toái Toái chạy vào phòng bếp, lúc này Giản Thành Hi đang đổ trứng vào nồi nấu thành nồi canh trứng. Mùi thơm của trứng hoà quyện cùng mùi thơm của sợi bánh canh toả khắp bốn phía. Bột ngũ cốc thơm dịu cùng rau xanh kết hợp hài hoà, cùng với đó là canh trứng vàng đẹp mắt rưới lên trên.
Giản Thành Hi cẩn thận bưng hai bát lên, dặn con: “Đừng chạm vào, nóng đấy.”
Lệ Toái Toái tò mò hỏi: “Ba ba không ăn ạ?”
Giản Thành Hi nghĩ một hồi mới nói: “Ba ba vẫn chưa thấy đói, Toái Toái với anh trai cứ ăn trước đi.”
Lệ Toái Toái ngẩng mặt nhỏ lên, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Giản Thành Hi, tủm tỉm cười: “Là bởi vì ba ba không có cha nên ăn không ngon ạ?”
Giản Thành Hi bỗng thấy ngại quá, chỉ biết giả vờ trừng mắt nhìn con: “Mau vào gọi anh trai con ra ăn đi.”
Lệ Toái Toái gật đầu, tung tăng chạy mất.
Thật ra Giản Thành Hi khá lo lắng chuyện chân Lệ Trầm. Lúc chiều về còn ghé qua bệnh viện tìm Mễ Lạp Kiệt một chuyến.
Đến khi biết chỉ là do hôm nay con trai hoạt động quá độ nên bị đau mới thả lỏng.
Sau khi lo chuyện cơm nước cho các con xong thì anh lại đưa các con đi tắm. Lúc tắm cho Lệ Trầm thì anh để ý thấy quả nhiên chân con trai bị sưng, này chắc chắn rất đau, vậy mà cậu nhóc này vẫn chỉ cố gắng tự mình chịu đựng, chẳng khóc chẳng nháo.
Tim Giản Thành Hi đau xót vô cùng, anh nhỏ giọng hỏi con: “Có đau không?”
Lệ Trầm ấy vậy mà lại lắc đầu.
Trong lòng Giản Thành Hi càng khổ sở hơn. Mễ Lạp Kiệt nói chân con trai anh chưa chắn đã chữa khỏi được, nhưng chuyện cây ớt hôm nay lại gieo vào lòng anh sự hy vọng.
Tây y không được, vậy thử trung y xem.
Nếu hành tinh này cũng có rất nhiều thảo dược mà Giản Thành Hi anh nhận biết được, vậy vì sao anh không thử dùng cách này chữa chân cho con chứ?
Giản Thành Hi nhìn dáng người Lệ Trầm có phần hơi gầy yếu, nhẹ giọng hỏi: “Nếu lần sau đau thì nhất định phải nói cho ba ba, không được tự mình chịu đựng, biết chưa?”
Lệ Trầm dựa vào cạnh giường, nhỏ giọng đáp: “Con vẫn ổn ạ.”
Nghe vậy Giản Thành Hi càng thấy chua xót hơn, chắc chắn con trai anh lại cố ra vẻ kiên cường rồi.
Nào ngờ———
Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi, nói: “Còn không đau bằng lúc ba ba mát xa cho con.”
Giản Thành Hi: “……..”
Cái này không nói cũng không sao mà.
*
Sáng sớm ngày hôm sau
Đây là một trong những lần hiếm hoi anh phải ngủ một mình kể từ khi Lệ Lăng Phong trở về.
Trước kia anh đều là tự mình đi ngủ cho nên cũng chẳng cảm thấy gì mấy. Đến khi sáng nay bị lạnh tỉnh, theo phản xạ muốn tìm đến nguồn nhiệt, với tay sang bên cạnh lại thấy giường trống rỗng anh mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Tướng quân không có nhà.
Giản Thành Hi ngồi dậy, nhìn sang phía bên kia giường không có ai, trong lòng vẫn còn hoảng hốt. Hoá ra, không biết từ lúc nào, anh đã tạo thành thói quen có Lệ Lăng Phong ở bên.
Thậm chí…….
Anh bỗng thấy nhớ có chút nhớ hắn.
Rồi lại lo lắng không biết ở quân doanh có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Anh ấy không sao chứ?
Có phải gặp chuyện gì nguy hiểm rồi không?
Hệ thống chợt lên tiếng: [ Không phải là do anh đã quen với việc có một cái lò sưởi di động chứ? ]
Giản Thành Hi: “……”
Thà cậu đừng nói gì còn hơn.
Trời vẫn còn sớm thì anh đã rời giường, sau đó thì sang phòng các con giúp chúng đánh răng rửa mặt với thay quần áo.
Hôm nay trời khá đẹp. Đại hội thể thao của nhà trẻ vẫn chưa kết thúc hẳn, cho nên anh vẫn cần đến trường tham gia cùng các con. Lúc khoá cửa chuẩn bị ra ngoài, anh quay đầu lại nhìn vào trong nhà, khẽ thở dài một tiếng, hy vọng hôm nay tướng quân có thể xong sớm còn về nhà.
*
Hôm nay trường Đế Quốc cũng vẫn rất náo nhiệt.
Trên hết, các hạng mục thi đấu ngày hôm qua đa số đều được tổ chức ở sân vận động trường, còn hạng mục leo núi và thử thách sinh tồn của hôm nay thì phải đi leo núi thật.
Đây cũng là truyền thống mỗi năm một lần của trường.
Mục đích chính là để các bạn nhỏ cảm thụ thiên nhiên, ghi nhớ quê hương cội nguồn.
Trường bọn họ chọn một ngọn núi ở ngay gần Thành Thiên Không. Ngọn núi này cách khá xa các thành trấn Thành Phố Ngầm, cũng không có hộ dân nào sinh sống trên núi. Vì muốn đem đến cho các bạn nhỏ có một trải nghiệm leo núi và sinh tồn tốt nhất, nửa tháng trước trường đã cử người lên đây đặt các biển chỉ dẫn tuyến đường, ngoài ra trường còn thả không ít các loài động vật hoang và có trồng thêm vài giống cây ăn quả.
Hạng mục thi leo núi và sinh tồn diễn ra trong vòng một ngày.
Người leo lên đỉnh núi sớm nhất sẽ giành được chiến thắng.
Hạng mục này cần cả sự tham gia góp mặt của các bậc cha mẹ, Giản Thành Hi cũng báo danh muốn đồng hành cùng Lệ Toái Toái.
Lúc Lệ Toái Toái đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo leo núi, lại nghe được Bình Bình ở bên cạnh nói: “Bình Bình với ba ba đã luyện tập từ trước để chuẩn bị hoạt động leo núi hôm nay, bọn tớ nhất định sẽ giành chiến thắng!”
Cô bé là cố ý nói cho Lệ Toái Toái nghe thấy.
Mà Lệ Toái Toái nghe xong cũng chỉ ‘hừ’ một tiếng: “Ngày hôm qua cậu cũng đâu có thắng được đâu.”
Bình Bình chống nạnh: “Này không giống nhau! Ba tớ nói rồi, đấy chỉ là do các cậu ăn may thôi, hôm nay nhất định sẽ không giống như hôm qua!”
Lệ Toái Toái gật đầu đồng tình: “Đúng là không giống nhau thật.”
Bình Bình ngạc nhiên: “Cậu tin tưởng vào tớ đấy à?”
Lệ Toái Toái ngoảnh mặt đi chẳng thèm nhìn bạn nữa: “Hạng mục hôm nay vốn không giống hôm qua mà. Bình Bình, cậu ngốc thật đấy.”
Bình Bình: “……..”
Bé tức chết mất!!!
*
Leo núi là môn thể theo truyền thống lâu đời của Đế Quốc. Lúc mọi người đến dưới chân núi mới có thể thấy ngọn núi này cao đến mức nào.
Mọi người chỉ cần đi theo lộ trình được xác định từ trước là được. Việc này đã được trường lên kế hoạch từ trước, các phụ huynh và các bạn nhỏ chỉ cần đi theo chỉ dẫn là sẽ không bị lạc.
Giản Thành Hi nắm tay Lệ Toái Toái, giúp bé sửa soạn lại quần áo: “Nếu lát nữa mà mệt quá thì nhớ nói cho ba ba biết nha.”
Lệ Toái Toái gật đầu, đáp: “Dạ, con biết rồi ạ!”
Ngọn núi này cao tới tận tầng mây xanh. Trong trí nhớ của Giản Thành Hi, cũng chỉ có núi Hoàng Sơn mới cao được nhường này. Để các bạn nhỏ mới học mẫu giáo đến nơi này để phân thắng bại, cũng chỉ có Đế Quốc mới lấy lý do rèn luyện sức khoẻ cho các con mà làm được.
Theo tiếng hô của trọng tài, đoàn người cùng nhau xuất phát.
Mà các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng vô cùng hứng khởi:
“Leo núi mỗi năm một lần nè.”
“Tôi thích hoạt động này nhất!”
“Năm nay còn phải đeo vòng tay hạn chế kìa.”
“Thế là cũng chỉ có thể leo bộ lên thôi đấy.”
“Không biết cái gia đình Thành Phố Ngầm kia không biết còn giành thắng lợi tiếp không nhỉ?”
“Hôm qua anh ta cũng chỉ là ăn may mà thôi.”
Đoàn người cùng leo núi.
Lúc xuất phát các cha mẹ phụ huynh đều nắm tay con mình dựa theo lộ trình có sẵn mà đi, phải nói, đây là một quá trình dài rất tốn công tốn sức. Theo như quy định các năm trước thì cứ 3000 mét sẽ có một trạm tiếp ứng có cung cấp dịch dinh dưỡng cho mọi người bổ sung thể lực.
Thế nhưng năm nay, đoàn người đã đi rất lâu rồi vẫn chưa thấy trạm tiếp ứng nào cả.
Có người bắt đầu nhận ra điểm khác lạ: “Sao lại thế này?”
“Chúng ta chịu được, cứ các con thì sao mà chịu nổi chứ.” Một vị phụ huynh nào đó bất mãn lên tiếng: “Trường học làm việc kiểu gì vậy?”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Chỉ có ba Bình Bình đã đứng ra, nói: “Mọi người đừng hoảng, có lẽ đây là sự sắp xếp đặc biệt của trường thôi. Chúng ta lên núi là để không quên đi cha ông ta đã từng vất vả như nào, đồng thời giúp các con ghi nhớ về quê hương của mình. Gặp khó khăn ở đâu thì ta khắc phục ở đấy. Tôi nghĩ sao chúng ta không đi hái quả cho các con nhỉ?”
Bọn họ chẳng ai muốn ăn loại quả chua lè chua lét ấy của Thành Phố Ngầm đâu.
Nhưng lúc này không có dịch dinh dưỡng, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành coi đây là sắp xếp của trường.
Nào ngờ đi thêm một quãng, mấy cái cây ăn quả cũng không còn lại cái gì, đừng nói là quả chín ăn được, đến cả quả non cũng chẳng thấy đâu.
Này mà là chuẩn bị hết từ lâu rồi hả?! Muốn bỏ đói bọn họ đúng không?!
……..
Bên kia
Ban quản lý cũng chú ý tới điểm khác thường của đoàn người leo núi.
Chủ tịch Hội đồng trường lập tức đến tìm thầy hiệu trưởng tra hỏi: “Sao trên núi lại thế này? Dịch dinh dưỡng và cây ăn quả các thầy báo là đã chuẩn bị từ trước đâu?!”
Mà thầy hiệu trưởng lúc này cũng đang vô cùng sốt ruột: “Tôi cũng không biết. Mấy hôm trước chúng tôi đã chuẩn bị đủ hết rồi, mà ở trên núi cũng có người canh giữ, không hiểu sao hôm nay lại chẳng thấy đâu.”
Chủ tịch Hội đồng trường tức muốn nghẹn thở: “Tôi đã bảo rồi mà! Chỗ đấy ở gần thành trấn Thành Phố Ngầm, chắc chắn là do đám tiện dân kia ăn vụng mất rồi!”
Hiệu trưởng trường ngập ngừng đáp: “Có lẽ không phải đâu, trường cũng có cho người đến trông coi mà.”
“Bọn người Thành Phố Ngầm kia giỏi nhất chính là mấy chuyện trộm cắp này đấy! Không phải chúng thì là ai?!” Vị chủ tịch kia lo lắng nói: “Còn đang phát sóng toàn cầu nữa chứ. Bọn chúng muốn làm trường ta phải mất mặt giữa bàn dân thiên hạ đúng không?”
Thầy hiệu trưởng nghe vậy cuống cuống lên: “Thế, thế phải làm sao bây giờ? Thông báo với mọi người tạm dừng thi đấu sao?”
Ông ta vừa mới dứt lời———
Trên màn hình phát sóng trực tiếp lúc này bỗng chiếu đến cảnh ba Bình Bình bắt đầu một bài diễn thuyết động lòng người.
Nào là phải trải qua nhiều gian nan vất vả mới có thể hiểu và đồng cảm với những khó khăn lúc ấy tổ tiên đã từng trải qua. Rồi nào là đây là tâm huyết của trường học, muốn rèn tính nghị lực cho mọi người. Cứ thế dần dần thuyết phục được mọi người.
Chủ tịch Hội đồng trường hít sâu một hơi, nói: “Thôi, cứ như vậy đã, không cần phải tạm dừng đâu.”
Thầy hiệu trưởng chần chừ định nói: “Thế nhưng mà……”
Thế nhưng mà bọn trẻ không chịu nổi, dù sao cũng phải leo núi cả một ngày.
Vị chủ tịch kia không thèm quan tâm mà trừng mắt liếc ông ta một cái: “Chân núi không có cây ăn quả, trên núi chẳng lẽ cũng không có chắc? Cùng lắm thì nói là do trùng hợp bị bọn thú hoang ăn mất mà thôi. Ngu ngốc!”
……..
Trên núi
Trong một hang động sâu, bầu không khí giằng co bao trùm.
Tên thủ lĩnh tàu cướp đạp một phát lên người thằng đệ: “Mày con mẹ nó làm việc kiểu *éo gì đấy! Bảo mày tìm chỗ nào kín kín một tí, sao bây giờ lại có một đống người dưới chân núi thế kia hả?!”
Tên tiểu đệ kia kêu lên đau đớn, cố giải thích: “Đại ca, đại ca, oan uổng cho em quá! Bình thường không phải là nơi nguy hiểm nhất chĩnh là nơi an toàn nhất còn gì. Ngọn núi này em đã thăm dò qua rồi, bình thường hầu như chẳng có ma nào, em cũng không hiểu tại sao bỗng dưng nhảy đâu ra nhiều người như thế nữa!”
Tên thủ lĩnh vò đầu: “Mày còn lý do lý trấu?!”
Phó thủ lĩnh vội vàng đứng lên khuyên can: “Thôi nào, thôi nào, đại ca, anh so đo cùng nó làm gì. Huống hồ không phải chúng ta trốn ở đây quân đội cũng không phát hiện được còn gì.”
Ngọn núi này được trường học trưng dụng nên máy bay đội điều tra cũng sẽ bỏ qua.
Tên thủ lĩnh vẫn nổi đóa lên, mắng: “Không phát hiện cái đầu ý! Bây giờ dưới chân núi có nhiều người như vậy, còn có thể không bị phát hiện được à?!”
Phó thủ lĩnh trầm tư nghĩ ngợi một lát: “Bây giờ muốn chạy trốn chắc chắn không khả thi. Tôi nghe ngóng được mấy người dưới chân núi lúc này cũng chẳng phải dân thương Thành Phố Ngầm, mà toàn là các quý tộc với con cái Thành Thiên Không. Nếu đến lúc đó thực sự không ổn thì trong tay chúng ta có vũ khí, bắt mấy đứa bé kia làm con tin, người người kia còn không dám thả chúng ta ra chắc.”
Tên thủ lĩnh nghe vậy thì gật gù đồng ý: “Cũng chỉ còn cách đấy thôi. Mẹ kiếp cái tên Lệ Lăng Phong cướp thuyền bố mày, lại còn dồn bọn tao phải trốn ở đây! Mày có giỏi thì đừng để tao tóm được mày!”
Thằng đệ bị đánh rón rén bò tới: “Đại ca, bây giờ phải là chúng ta sợ bị hắn tóm được mới đúng……”
Thủ lĩnh lại đạp cho gã một phát nữa: “Mày câm mồm!”
“……”
*
Trên núi
Cũng không biết các bảng chỉ dẫn bị sai từ lúc nào.
Con đường họ càng đi càng hẻo lánh.
Dần dần các hoạt động bên lề dường như ngày càng chậm lại vì không có đồ tiếp tế. Các bạn nhỏ lúc này đã rất mệt mỏi rồi, đoàn người cũng đành tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Cả một buổi sáng cứ thế chậm rãi trôi qua, đến chiều, mấy người lớn bọn họ vẫn còn khá ổn, nhưng các con đã đói lả ra rồi, chân cũng chẳng nhấc nổi nữa.
Giản Thành Hi đưa Lệ Toái Toái đến một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lệ Toái Toái nói: “Ba ba ơi, Toái Toái khát.”
Giản Thành Hi đưa bình nước của mình cho con: “Con uống đi.”
Lệ Toái Toái lại chỉ khẽ lắc đầu, bé nói: “Con không uống của ba ba đâu, bên kia có suối.”
Hồi trước lúc còn ở Thành Phố Ngầm, khi bọn họ lên rừng hái quả, lúc khát thường ra sẽ bờ sông bờ suối mà lấy nước uống. Nước ở suối vừa trong lành lại vẫn an toàn.
Giản Thành Hi gật đầu: “Đi, ba ba đưa con qua đó.”
Anh nắm tay con gái đến bên bờ sông múc nước cho con. Nhân tiện vì vất vả bôn ba suốt buổi sáng, anh còn dùng cả nước suối mát lành lau mặt cho con, rồi giúp con buộc lại bím tóc có chút rối.
Những đứa bé khác thấy được, trong lòng cũng có hơi lung lay.
Bình Bình lay lay tay ba: “Ba ba, con cũng khát.”
Bình nước của bé đã uống hết từ lâu rồi.
Người cha người hổ của Bình Bình lại nhíu mày, nói: “Nước đấy bẩn lắm, không uống được đâu. Bình Bình, con đường học theo bọn họ.”
Không chỉ Bình Bình, những đứa bé khác cũng khát lắm rồi.
Mà mấy vị phụ huynh khác cũng chẳng còn nước uống, thật sự rất muốn đến suối uống ngụm nước, lại vì thói quen sống trong nhung lụa ở Thành Thiên Không mà không hạ cái tôi mình xuống được.
Bỗng lúc này———
Bình Bình lôi mấy ống ma dược bổ sung năng lượng mà bé hay làm ra từ không gian tuỳ thân: “Ba ba, cái này uống được ạ.”
Đây là lọ ma dược được pha chế bằng thần lực của tộc Thiên Sứ, có thể tạm thời bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
Đôi mắt gã người sáng lên, lập tức nhận lấy uống một ngụm, sau đó cực kỳ kiêu hãnh xoa đầu con gái: “Bình Bình giỏi quá!”
Vẫn còn vài ống ma dược nữa.
Hai ba con Bình Bình khẳng khái chia cho mọi người.
Ai cũng sôi nổi nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn Bình Bình nhé.”
“Bình Bình tốt bụng ghê.”
“Cảm ơn ạ…..”
Bình Bình cùng ba bé nhận được cơn mưa lời khen thì sướng ra mặt.
Gã người hổ lén nhìn về phía Giản Thành Hi đang ngồi cách đó không xa, cố nâng cao tông giọng: “Mọi người đừng khách sáo, có thể giúp đỡ mọi người là tốt rồi, dù sao ma dược có thể giúp mọi người đỡ lo lắng phần nào cũng mới được gọi là ma dược tốt chứ!”
Mọi người ai nấy cũng sôi nổi đồng tình.
Tuy rằng tiếng mọi người nói chuyện không to cũng không nhỏ, nhưng đủ để truyền đến lỗ tai hai ba con Giản Thành Hi.
Lệ Toái Toái nhìn Bình Bình ở đó được mọi người nâng niu tâng bốc, bỗng thấy hơi hâm mộ bạn. Nhưng rồi bé mím môi, không nói gì.
Giản Thành Hi giúp con buộc lại tóc cho gọn gàng xong, để ý thấy dường như tâm trạng con gái không tốt lắm, anh quan tâm hỏi con: “Làm sao thế?”
“Ba ơi…..” Lệ Toái Toái nhỏ giọng hỏi: “Ma dược của Toái Toái không phải ma dược tốt ạ?”
Giản Thành Hi hốt hoảng, vội an ủi con gái: “Đương nhiên là không phải thế. Không phải ba ba đã nói với con rồi à, mỗi loại ma dược đều có tác dụng của riêng nó, chỉ là Toái Toái vẫn chưa có cơ hội sử dụng ma dược của con thôi.”
Lệ Toái Toái hỏi: “Thế nhưng mà, thuốc độc ngất bạn thỏ cũng có tác dụng ạ?”
“…….”
Câu hỏi này của con ba khó mà trả lời được.
Giản Thành Hi ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: “Hẳn là vẫn có……”
Dù sao dùng xong thì sẽ có thịt thỏ ăn mà, đúng không?
Dòng suy nghĩ của anh lại trôi về nơi xa, sợ không biết liệu nói ra có thể đả kích sự tự tin của con không.
Giản Thành Hi nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, nhẹ giọng muốn an ủi con: “Toái Toái không cần phải thấy buồn đâu. Cho dù con làm ra loại ma dược nào đi nữa thì chắc chắn đều không phải loại vô dụng. Ba ba tin tưởng con.”
Anh là muốn an ủi con gái, nào ngờ———
Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, nhỏ giọng thản nhiên đáp: “Không phải Toái Toái đang buồn đâu.”
Giản Thành Hi nghi hoặc: “Vậy con…..”
Lệ Toái Toái nhìn về phía mọi người đằng kia, bừng bừng ý chí phấn đấu: “Chỉ là Toái Toái đang nghĩ, quả thật ma dược độc ngất bạn thỏ không phải loại ma dược tốt. Toái Toái phải làm ra được loại ma dược cho người uống cơ!”
Giản Thành Hi: “…….”
Chuyện này…….con không cần làm gấp đâu.
Giản Thành Hi cùng con gái ngồi ở ven suối, nhỏ giọng chuyện trò.
Lệ Toái Toái ngồi trên một tảng đá, chỉ về phía con đường nhỏ bên kia suối: “Ba ba, ở kia có hoa kìa.”
Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn qua, hoa thì không thấy, nhưng anh để ý đến bụi cây điểm vài sắc đỏ, cẩn thận nhìn kĩ lại, sau đó anh lập tức nở nụ cười tươi, thích chí reo lên: “Ớt kìa!”
Lệ Toái Toái sửng sốt, không hiểu vì sao ba ba tự dưng kích động như vậy.
Giản Thành Hi chạy qua, nhìn thấy xung quanh đâu đâu cũng là cây ớt, kích động vội ngồi xổm xuống liên tục hái ớt bỏ vào không gian tuỳ thân: “Toái Toái, mau đến hái một ít đi con, thứ tốt đấy!”
Lệ Toái Toái không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời ba ba hái vài quả.
Mà hành động này của hai ba con lại nhận phải ánh nhìn đầy khinh thường từ mọi người:
“Đúng là người Thành Phố Ngầm không có kiến thức.”
“Cũng chẳng biết có sạch sẽ gì không.”
“Trông gớm quá!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, tuy rằng đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn không dời tầm mắt đi.
Giản Thành Hi cùng con gái hái ớt xong quay về, lại thấy mọi người cùng tập trung ánh mắt nhìn về chằm chằm bình nước của anh, anh nghi hoặc hỏi: “Mọi người muốn uống nước à?”
Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ———
Đột nhiên ba Bình Bình bỗng kích động phản ứng lại: “Ai thèm uống chứ! Bẩn chết đi được!”
Giản Thành Hi: “…….”
Không uống thì thôi, cho anh chết khát.
Nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mọi người lại tiếp tục lên đường.
Buổi leo núi hôm nay vất vả hơn bình thường nhiều, nhiều bạn nhỏ chẳng còn sức nữa, đành phải nhờ các cha các mẹ cõng lên, Lệ Toái Toái cũng được Giản Thành Hi cõng ở trên lưng.
Bỗng nhiên———
Lúc leo được tầm lưng chừng sườn núi, trời bỗng trở nên u ám, nhìn là biết sắp có mưa.
Mọi người chỉ đành vội vàng tìm đến một trạm tiếp ứng trống không để tránh mưa. Trong trạm cũng chẳng có đồ ăn đồ uống gì.
Một vị phụ huynh lập tức nói: “Trận thi đấu này cũng đâu thể tiếp tục được nữa đâu. Không có đồ tiếp tế, dựa theo tiến độ này mà nói, chẳng biết đến lúc nào mới leo tới đỉnh núi được.”
Tốc độ di chuyển của bọn họ thực sự khá chậm.
Còn phải đeo vòng tay không được sử dụng năng lực chủng tộc, bọn họ đã mệt muốn chết luôn rồi.
Leo núi suốt cả một ngày trời, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi.
Ba Bình Bình trầm tư một lát rồi đưa ra kiến nghị: “Tôi nghĩ tuy rằng trường không cho lộ tuyến chính xác, nhưng họ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chúng ta, ngọn núi này lớn như vậy chắc chắn sẽ tìm được đồ ăn thôi. Các con vừa đói vừa mệt, tôi kiến nghị mấy người lớn chúng ta thử đi xung quanh xem có kiếm được gì ăn không, để các con ở lại đây nghỉ ngơi.”
Ý kiến này lập tức nhận được sự tán thành của mọi người.
Giản Thành Hi cũng muốn cùng đi.
Ba Bình Bình lại chỉ dùng ánh mắt coi thường nhìn anh: “Anh Giản này, anh với chúng tôi không giống nhau, sức khoẻ anh không tốt, anh vẫn nên đợi ở đây chăm sóc các con thôi.”
Lời trong ý ngoài toàn là vẻ xem thường anh, cho rằng anh đến cả một đứa trẻ còn không bằng.
Giản Thành Hi lại chả mong thế quá, lập tức gật đầu cái rụp: “Được, thế mọi người đi đi, đi sớm về sớm.”
Tham gia thi đấu leo núi lần này có tầm khoảng 15 bé.
Mấy ba mẹ đi rồi thì trạm tiếp ứng lập tức trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Thời tiết càng ngày càng xấu, ở nơi xa còn truyền đến tiếng sấm chớp.
Lệ Toái Toái nép vào bên ngoài Giản Thành Hi: “Ba ba ơi…….”
Giản Thành Hi lập tức nắm lấy tay con gái dỗ dành: “Không sao, không có việc gì.”
Thật ra cả ngày hôm nay anh cứ cảm thấy ngọn núi này có điều gì đấy rất kì lạ, lại chẳng rõ kì lạ chỗ nào. Vốn là cây ăn quả lại ít quả đến đáng thương, trông cũng không giống bị ma thú hoang ăn mất mà giống như là bị con người hái đi vậy. Nhưng anh cũng chưa rõ đấy có phải là sắp xếp của trường học hay không nên cũng chưa nói gì.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.
Mấy vị phụ huynh kia ra ngoài mãi vẫn chưa thấy quay lại.
Ngay cả những người đang xem phát sóng trực tiếp cũng cuống lên hộ đoàn người Giản Thành Hi:
“Tình huống này là như thế nào vậy?”
“Trường học chơi lớn như vậy cơ à?”
“Bị điên rồi đúng không……”
“Đợi chút, sao bỗng nhiên mất tín hiệu rồi!!!”
*
Tuy rằng thái độ bình thường của các bạn nhỏ cũng lúc này lúc nọ, thế nhưng lúc này ba mẹ không ở bên, chúng cũng sẽ vô thức mà vây đến xung quanh Giản Thành Hi.
Bụng Lệ Toái Toái bỗng “ục ục” mấy tiếng. Bé ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi đứng dậy: “Để ba ba tìm xem có cái gì cho con ăn không vậy.”
Trạm tiếp ứng này trống không chẳng có gì.
Lục lọi một hồi, thế mà anh cũng chỉ tìm được đúng một cái nồi.
………
Giản Thành Hi cũng không còn cách nào khác, đang định quay về chỗ cũ, Lệ Toái Toái đang đứng bên cạnh ba ba bỗng chỉ ra ngoài cửa sổ mà reo lên: “Ba ba, thỏ kìa!”
Quả đúng là có một con thỏ thật.
Con thỏ kia dường như bị tiếng sấm doạ sợ, tự lao đầu đâm vào cây rồi ngất mất.
Giản Thành Hi nhảy ra khỏi cửa sổ, xách con thỏ lên, cực kỳ hưng phấn: “Thỏ này!”
Lệ Toái Toái cũng đang vô cùng hứng khởi: “Có thịt thỏ ăn rồi!”
Nhưng Giản Thành Hi có hơi do dự: “Nhưng mà thịt thỏ dai lắm đấy.”
Anh bỗng thấy rầu rĩ. Anh thì không sao, nhưng nếu là làm cho các bé ăn mà để thịt dai quá thì không phải anh sẽ khó xử lắm à?
Hệ thống nhắc nhở: [ Ký chủ, không phải anh có ớt rồi còn gì ]
Mắt Giản Thành Hi sáng lên: “Ừ nhỉ!”
Anh đang suy nghĩ, bỗng con thỏ trong tay hình như có dấu hiệu chuẩn bị tỉnh lại, tỉnh lại rồi nó sẽ lập tức vùng vẫy muốn chạy trốn mất. Lệ Toái Toái lại thong thả bước đến, rót cho con thỏ kia mấy giọt ma dược. Bạn thỏ giãy giụa mấy cái rồi lại tiếp tục ngất tiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Toái Toái ngập ý cười, có phần khá kiêu ngạo mà nhìn ba mình : “Ba ba xem ma dược của Toái Toái hữu dụng chưa này!”
Giản Thành Hi: “……..”
Quả đúng là học thực hành rồi áp dụng ra thực tiễn.
*
Tiếng sấm nổ vang trời.
Giản Thành Hi để Lệ Toái Toái về chăm sóc các bạn, còn mình thì ra bên ngoài xử lý thịt thỏ.
Anh tìm được một con dao trong trạm tiếp ứng, ra chỗ con suối bên cạnh và bắt đầu nhanh nhẹn xử lý con thỏ. Đổ nước vào nồi rồi đun lên, sau đó dùng nước sôi mà cạo sạch lông thỏ, chia thịt thỏ thành từng miếng rồi bỏ vào nồi nấu lên.
Có ớt là điều quan trọng nhất.
Đầu tiên là dùng nước nóng để khử đi mùi tanh hai mặt thịt, sau đó chọn chỗ nhiều mỡ nhất của con thỏ để rán lấy mỡ. Mỡ trong nồi nóng rồi thì cho thịt thỏ vào, cắt thêm mấy quả ớt vào xào cùng.
Chỉ một lát sau mùi thơm đã bắt đầu có mùi thơm.
Tiếng sấm chớp ầm ầm và gió lớn vẫn chưa ngừng.
Mùi thịt thơm lừng dần lan ra khắp bên trong trạm tiếp ứng. Có không ít bạn nhỏ ngửi được mùi đồ ăn mà chạy đến xem.
Các bé toàn là con cái nhà quý tộc, thịt bình thường được ăn toàn là thịt đã được nướng kĩ, làm gì đã từng được ngửi qua mùi cay thơm thơm của ớt kết hợp cùng thịt đã qua chế biến.
“Thơm quá.”
“Trông có vẻ rất ngon mắt nhỉ.”
“Cháu đói rồi.”
Bọn trẻ con ba tuổi đã bao giờ phải chịu đói như ngày hôm nay đâu, lúc này ngửi được mùi thơm của thịt cũng không bé nào kiềm chế nổi nữa.
Chỉ có Bình Bình vẫn còn kiên trì: “Đây là ngọn núi của Thành Phố Ngầm, thịt ở đây vị tệ lắm!”
Lời cô bé nói cũng khiến vài bạn nhỏ khác tỉnh táo lại.
Giản Thành Hi cũng chẳng định ép buộc ai. Anh thấy thịt có vẻ đã được nấu chín thì gắp một miếng lên, cẩn thận thổi thổi rồi đưa cho con gái: “Toái Toái, lại đây nếm thử này.”
Lệ Toái Toái không chút do dự bước đến, ăn miếng thịt trên tay ba ba.
Thịt thỏ sốt cay được nấu rất mềm, không hề dai hay có vị gì dở tệ cả. Đôi mắt cô nhóc sáng lấp lánh: “ Ăn ngon lắm ạ!”
Giản Thành Hi thấy vậy thì cũng nở nụ cười.
Thấy có một bạn ăn rồi, những bạn còn lại cũng thấy mình sắp không kiềm chế nổi nữa.
Giản Thành Hi nhìn Alice, hỏi: “Alice thì sao? Cháu ăn không?”
Alice vốn định nhịn đói, bé trước nay vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi, nhưng thấy Lệ Toái Toái cũng ăn rồi, hơi do dự một lát rồi cũng gật đầu: “Dạ được ạ.”
Giản Thành Hi cũng gắp cho cô bé một miếng: “Cẩn thận nóng nhé.”
Alice nở nụ cười ngọt ngào: “Cháu xin ạ.”
Thấy lớp trưởng cũng ăn rồi, các bạn nhỏ khác càng nhìn càng thấy thèm.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng có vài bé không nhịn nổi nửa:
“Cháu cũng muốn ăn ạ.”
“Cháu, cháu cũng đói rồi.”
“Có thể cho cháu xin một miếng được không ạ?”
“Cháu cũng muốn……”
Mấy bạn nhỏ nhà quý tộc này cũng đã phải bôn ba trên núi cả một ngày trời rồi, bé nào bé nấy mặt mày bụi bặm trông đáng thương cực kỳ.
Giản Thành Hi vốn ban đầu cũng chẳng định nhúng tay vào, nhưng dù sao đây cũng chỉ là mấy cô bé cậu bé mới có ba tuổi, anh không nỡ, vì thế anh cũng gật đầu, nói: “Mấy cháu cầm một chiếc lá sạch đến đây, từng bạn một tới, đừng lộn xộn.”
Bọn nhỏ rất nghe lời.
Bản tính con người từ lúc sinh ra làm gì có cái gọi là ác ý hay là thành kiến, bọn nhỏ cũng chỉ là tấm gương phản chiếu lại của ba mẹ chúng mà thôi.
Lúc này không có ba mẹ ở bên, tụi nhỏ vẫn vô cùng lễ phép hiểu chuyện mà xếp thành hàng chờ tới lượt.
Giản Thành Hi chia cho mỗi bạn một ít.
Cuối cùng chỉ còn lại Bình Bình. Anh cho rằng Bình Bình sẽ không ăn, nhưng mùi thịt thơm phức ở xung quanh ai mà kiềm chế cho nổi chứ, bụng Bình Bình sôi ục ục, mặt cô bé cũng đỏ bừng lên.
Giản Thành Hi bất đắc dĩ nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cô bé: “Cháu lại đây đi.”
Bình thường Bình Bình là người khá sĩ diện, nhưng lúc này bé thực sự đói quá, cũng không chịu đựng nữa, lập tức đi đến nhận thịt.
Thịt thỏ được nấu vừa thơm vừa mềm, cùng với vị cay cay ăn rất ngon.
Bình thường các bạn khác cũng chẳng thích chơi với Lệ Toái Toái. Bọn chúng cảm thấy Lệ Toái Toái vẫn luôn đánh đánh giết giết rồi muốn ăn thịt bạn thỏ đáng yêu thì chắc chắn không phải người tốt. Nhưng đến lúc này chúng cũng dần buông xuống thành kiến của mình mà cùng tụ lại với nhau.
Bình Bình ăn rất vui vẻ, bé thuận miệng hỏi: “Đây là thịt gì thế ạ? Ăn ngon lắm! Bình Bình vẫn muốn ăn thêm!”
Các bạn khác cũng nói theo:
“Cháu cũng muốn về được mẹ làm cho!”
“Ăn ngon lắm ạ.”
“So với mấy loại thịt nhập khẩu cháu hay ăn còn ngon hơn nhiều.”
Bọn trẻ con ba tuổi đôi mắt ngây thơ đơn thuần.
Giản Thành Hi hơi khựng lại một chút, dở khóc dở cười trả lời: “Đây là thịt thỏ đấy.”
Động tác ăn thịt của Bình Bình cứng đờ lại, bé dường như không thể tiếp thu nổi, tay cũng run run theo, ngập ngừng hỏi lại Giản Thành Hi: “Thế trong tay Bình Bình là…..”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt, điềm nhiên đáp: “Đầu thỏ sốt cay đấy.”
“…….”
Bầu không khí lập tức trở nên im lặng đến đáng sợ.
Và rồi sau đó———
Cũng không biết là bạn nhỏ nào bắt đầu trước, oa oa khóc ầm lên, bạn thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt thỏ chứ!
Chỉ có người xấu mới ăn thịt thỏ thôi!
Giản Thành Hi: ???
Có một bé khóc thì sẽ có hai bé khóc, cứ thế nối tiếp lan ra. Mới nãy chúng vẫn còn tay cầm thịt thỏ vui vẻ gặm mồm khen ngon lúc này vừa gào vừa khóc, bình thường bọn chúng thường cùng bạn thỏ làm thí nghiệm pha chế ma dược, thỏ cũng là bạn của bọn chúng mà!
Giản Thành Hi đứng lên: “Làm sao vậy?”
Bình Bình khóc lóc lùi về sau tránh đi.
Hu hu hu hu hu.
Ba ba Toái Toái là đồ ma quỷ độc ác!
Giản Thành Hi có hơi bất đắc dĩ nhìn mấy cô cậu bé đang khóc thút thít, chỉ đành quay lại ngồi xuống trước nồi. Anh nhìn thịt thỏ trong nồi, mở miệng hỏi: “Vẫn còn mấy miếng nữa, có bạn nào muốn ăn thêm không? Không ăn là không còn nữa đâu nha.”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt đi.
Rồi sau đó———
Trong sự yên lặng tưởng như vô tận, một bé vừa khóc vừa lau mặt, lại vẫn bước đến xin: “Cho, cho cháu thêm một miếng ạ.”
“…….”