Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 49: Đổi cách rèn luyện sức khoẻ khác




CHƯƠNG 49: Đổi cách rèn luyện sức khoẻ khác

Ở bệnh viện, trong văn phòng làm việc riêng của Mễ Lạp Kiệt.

Không khí được bao trùm bởi sự im lặng.

Trên chiếc ghế lớn nhất của căn phòng là một người đàn ông có vóc dáng cao khoẻ cùng gương mặt anh tuấn. Áo khoác hắn được vắt ở một bên, để lộ ra cánh tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp trải đầy vết sẹo khiến người ta nhìn mà thấy sợ.

Mễ Lạp Kiệt tiêm thuốc ức chế tinh thần lực vào xong, đang định sử dụng năng lực chữa khỏi đặc biệt của tộc Thiên Sứ chữa cho hắn.

Lệ Lăng Phong chỉ thản nhiên nói: “Vô dụng thôi.”

Mễ Lạp Kiệt tò mò nhìn hắn: “Vì sao chứ?”

Lệ Lăng Phong sắn tay áo xuống, trầm giọng đáp: “Từ khi ở về từ hang ổ Trùng tộc, tôi đã tìm đến quân y tốt nhất trong quân đội rồi, năng lực chữa khỏi của thiên sứ không có tác dụng với tôi.”

Tâm trạng Mễ Lạp Kiệt nghe vậy cũng trở nên nặng nề: “Không có dù chỉ một chút hiệu quả nào à?”

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Mễ Lạp Kiệt nhìn số liệu cao bất thường trên bản chỉ số bên cạnh, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh biết không, trước đấy không lâu Đế Quốc có mở một cuộc hội thảo y học ngầm, chủ yếu là thảo luận về chuyện đại quân các anh rốt cuộc làm nào mà có thể sinh sống trong hoàn cảnh khác nghiệt lại không có tiếp viện ấy. Về sau chúng tôi có phát hiện được rằng cho dù chúng tôi có tiến hành diễn tập bao nhiêu lần đi nữa, kết quả vẫn chỉ có một, đó là bi kịch.”

Việc Lệ Lăng Phong có thể dẫn dắt các tướng sĩ ấy sống sót trở về chính là một kỳ tích.

Nhưng là kỳ tích cũng đồng nghĩa nó sẽ không lặp lại mãi.

Cũng là do bản thân sự tồn tại của Lệ Lăng Phong đã là một truyền kỳ không thể tái hiện nổi.

Là một người tự dựa vào ý chí mạnh mẽ và tinh thần lực cường bạo để sống sót trong hoàn cảnh khốn cùng ở hang ổ Trùng tộc. Đồng thời, sự chỉ đạo đầy lý trí và sức lực thân thể khủng bố của hắn khiến hắn trở thành vị chỉ huy duy nhất của cả ba đại đội quân của cả Đế Quốc.

Mễ Lạp Kiệt nói: “Trước khi anh trở về, mấy hành tinh xung quanh lúc nào cũng như hổ rình mồi lăm le hành tinh chúng ta. Anh trở về cái là hành tinh chúng ta cũng sẽ có được sự yên bình trong mấy năm tới rồi. Nhưng nếu tin tức tinh thần lực của anh gặp khó khăn bị lan truyền sẽ mang đến không biết bao nhiêu nguy hiểm mất.”

Lệ Lăng Phong chỉ lạnh nhạt nâng mí mắt lên nhìn anh ta: “Tôi còn bao nhiêu thời gian?”

Mễ Lạp Kiệt khựng người lại.

Trong phòng cũng lập tức rơi vào sự yên ắng chết chóc.

Sau cùng———

Mễ Lạp Kiệt vẫn nói: “Tinh thần lực của người thú vốn rất dễ dẫn đến trạng thái phát cuồng. Tinh thần lực của anh ngay từ lúc đầu cũng đã vô cùng cao, sau phải trải qua chuyện quân Trùng tộc, giờ đã ngất ngưởng ngưỡng nguy hiểm. Thuốc ức chế tinh thần lực cũng chỉ có thể đem đến tác dụng ngắn ngủi vài năm, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mỗi ngày đều phải trải qua thống khổ vô tận, hay là……”

Lệ Lăng Phong trầm giọng cắt ngang: “Lòng tôi hiểu rõ.”

Lời nói Mễ Lạp Kiệt cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh ta cũng muốn khuyên hắn, nhưng lại không biết phải khuyên kiểu gì.

Và rồi———

Mễ Lạp Kiệt vẫn lên tiếng an ủi: “Nếu bây giờ anh chịu từ chức tập trung trị liệu, tôi cảm thấy tôi chắc chắn sẽ giúp tình huống của anh ổn định hơn được phần nào.”

Lệ Lăng Phong chỉ thờ ơ đáp: “Một khi binh quyền trong tay tôi giao cho người khác, anh cảm thấy tôi còn sống được à?”

Việc đầu tiên hoàng đế làm chắc chắn là lấy đầu hắn.

Bác sĩ sượng người, anh ta cũng chẳng thể phản bác được những lời này, bởi vì điều Lệ Lăng Phong nói chính là sự thật.

Thế giới này điên rồ như vậy đấy.

Lệ Lăng Phong đứng dậy, khoác lại áo khoác. Người đàn ông cao lớn ấy quay lại nhìn về phía bác sĩ, nói: “Chuyện của tôi, không cần phải nói cho vợ tôi biết.”

Mễ Lạp Kiệt hỏi: “Chẳng nhẽ anh cứ định lừa gạt người ta mãi à? Cho dù lừa gạt cho qua chuyện thì cũng có thể giấu được bao lâu chứ?”

Lệ Lăng Phong xoay người: “Tâm tư em ấy ngây thơ đơn thuần không biết giữ tâm sự, có biết chuyện cũng chỉ có thể đau khổ khóc lóc mà thôi.”

Mễ Lạp Kiệt khẽ nở nụ cười.

Người vợ ngây thơ đơn thuần kia của anh có thể tự mình hạ bệ Bá Ân đấy.

Thế nhưng lúc này anh ta cũng phải cảm khái trong lòng.

Chàng trai trẻ máu lạnh vô tình hồi trước thế mà bây giờ cũng có người để để ý đến rồi.

“Thế anh có từng nghĩ là, nếu một ngày anh xảy ra chuyện, anh ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì.” Bác sĩ lo lắng khuyên: “Đến lúc đó không phải anh ta sẽ càng đau khổ hơn à?”

Lệ Lăng Phong mặc bộ quân phục tướng quân trang nghiêm, hắn đứng dưới ánh đèn, hơi nghiêng đầu liếc Mễ Lạp Kiệt: “Em ấy sẽ không.”

Mễ Lạp Kiệt sửng sốt.

Trong ánh mắt Lệ Lăng Phong chẳng xuất hiện tí cảm xúc gì, tựa như chỉ đang kể câu chuyện nào đó mà thôi: “Được giải thoát khỏi tôi, e rằng em ấy vui còn không hết.”

Dù sao suốt khoảng thời gian hắn không ở nhà, Giản Thành Hi chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện bỏ trốn còn gì.

Mà sau khi hắn trở về cũng do tình thế ép buộc, cộng thêm quyền lực hắn có lúc này Giản Thành Hi mới không bỏ đi.

Giản Thành Hi vẫn luôn muốn được tự do. Mà mình lại chỉ muốn giam giữ em ấy ở bên mình thêm mấy năm.

Thì cứ coi như bản thân mình ích kỷ đi, thế thì sao chứ?

Năm đó mình cứu em ấy một mạng, đây là em ấy nợ mình.

Thế nên cho dù Giản Thành Hi có muốn hay không, em ấy vẫn phải ở bên mình.

*

Ngày hôm sau

Hôm nay trời cũng nắng rực rỡ.

Giọng nói hoảng hốt của Giản Thành Hi vọng ra ngoài cửa lớp: “Gì cơ???”

Lệ Toái Toái đứng cạnh ba mình, có phần bắt đắc dĩ mà lặp lại lần nữa: “Ba, cô giáo bảo là, sắp tời trường sẽ tổ chức đại hội thể thao cho cha và bé.”

Giản Thành Hi kinh ngạc hỏi lại: “Cô giáo báo tin thế à?!”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Dạ!”

Giản Thành Hi mở tin nhắn ra, phát hiện đúng là có thông báo từ cô giáo thật.

Có khá nhiều các hạn mục báo danh, tỷ như chạy bộ, bắn súng, thậm chí còn có cả mục hướng dẫn cách thi đấu. Mấy hạn mục này tính riêng ra thì vẫn ổn, thế nhưng gộp lại đặt cạnh nhau anh lại thấy xuất hiện vấn đề lớn nha!

Giản Thành Hi cứ xác nhận đi xác nhận lại: “Này là của nhà trẻ các con á hả?”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Dạ đúng ạ!”

Giản Thành Hi trầm mặc. Chạy bộ anh có thể hiểu, nhưng bắn súng nữa là sao?!

Bọn họ đang đứng trước cổng trường, cô Lý cũng vừa lúc thấy hai ba con Giản Thành Hi liền nhiệt tình bước qua muốn giới thiệu: “Anh Giản đấy à, đại hội thể theo lần này nếu anh có thể tới được thì tốt quá. Sự kiện này của chúng tôi rất hoan nghênh các phụ huynh các cháu cùng tham gia đấy!”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi cô: “Phụ huynh cũng phải tham gia hả cô? Không phải để các cháu tham gia là được rồi sao?”

Cô Lý giải thích: “Đương nhiên không phải thế. Chắc anh cũng hiểu được, trong quá trình trưởng thành của các cháu không thể thiếu các ba mẹ ở bên cổ vũ. Đại hội thể thao lần này của chúng tôi chủ yếu là muốn kéo gần mối quan hệ giữa ba mẹ và con cái. Anh cứ về nghĩ xem nhà mình sẽ đăng ký hạng mục nào, sau đó báo lại cho lớp trưởng của bé là được rồi ạ.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Được, cảm ơn cô, tôi hiểu rồi.”

Thấy nhà bọn họ sắp rồi đi, cô giáo Lý vội chạy đến níu anh lại, nhỏ giọng nói: “Anh Giản này, tuy rằng tôi không muốn nói đến chuyện này lắm, nhưng tôi vẫn phải nhắc anh một chút, mong anh nhất định phải để ý chút chuyện phát triển toàn diện của con cái.”

Giản Thành Hi nghe mấy lời này của cô mà thấy lạ: “Cô đây là…….có ý gì vậy?”

Cô Lý nhìn về phía Lệ Trầm và Lệ Toái Toái đang chơi cùng nhau ở phía xa xa.

Hai đứa nhóc đang sóng vai đứng chơi chỗ bồn hoa dưới tán cây, trông thì vô cùng hài hoà, chẳng thấy vấn đề ở đâu cả. Nhưng hình như tụi nhóc nhà anh lại chẳng hề đến chơi cùng các bạn khác, giống như chúng đang tự tách bản thân mình ra, ở trong thế giới của riêng mình vậy.

Cô giáo Lý hít sâu một hơi, nói: “Trên lớp, đối với các môn học khác bé Toái Toái không có nhiều hứng thứ, dường như bé chỉ hứng thú với đúng mỗi lớp Ma Dược vậy. Thậm chí, bé cũng rất ít khi tiếp xúc với các bạn nhỏ khác.”

Giản Thành Hi ngẩn người.

Anh rất nhanh đã hiểu được ý của cô giáo, cũng quay đầu lại nhìn Toái Toái nhà mình.

Cô Lý nói tiếp: “Tôi rất mong anh có thể hướng dẫn các con một chút, đừng để các con tách biệt mình ra khỏi các bạn quá, ít nhất là đừng tự cô lập bản thân các bé, phải cùng các bạn tham gia các loại hoạt động mới tốt.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Cảm ơn cô đã có ý tốt nhắc nhở, chuyện này tôi hiểu rồi.”

Cô giáo Lý lúc này mới yên tâm gật đầu.

Sau khi tạm biệt cô giáo, Giản Thành Hi chậm rãi đi ra bên ngoài, trong đầu cũng cẩn thận suy ngẫm những điều cô giáo nói

Tiếng Lệ Toái Toái từ xa vọng lại: “Ba ba!”

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn con gái, cô nhóc đang nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Bé chỉ về phía bồn hoa: “Ba xem Toái Toái phát hiện được gì nè!”

Các bạn nhỏ khác lại chỉ đứng ở xa nhìn theo.

Giản Thành Hi bước qua, tò mò hỏi: “Cái gì đấy?”

Toái Toái chỉ vào lùm cây trong bồn hoa: “Toái Toái với anh trai tìm thấy rau dại nè!”

Giản Thành Hi cúi đầu, không ngờ ở bồn hoa thế mà có rau dại thật. Ở đây hàng ngày vẫn có người quét tước, này chắc do sơ sẩy mà bỏ qua chậu hoa này rồi.

Lệ Toái Toái nói: “Ba ba, chúng ta nhổ mấy câu rau dại này về đi, tối ba làm bánh bột ngô ăn nhé!”

Giản Thành Hi cười nói: “Để ba nhổ là được rồi, Toái Toái với anh trai không ra chơi cùng các bạn khác đi à?”

Lệ Toái Toái lắc đầu.

Giản Thành Hi nhớ tới điều cô giáo nói, trong lòng anh cũng hơi trầm xuống, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi các con: “Vì sao vậy?”

Chẳng lẽ là do các con anh bị bạn bè tẩy chay xa lánh à?!

Nghĩ vậy trong lòng anh lập tức trở nên nặng nề.

Nào ngờ———

Lệ Toái Toái hồn nhiên lên tiếng: “Các bạn ấy chỉ chơi thôi. Còn Toái Toái với anh trai còn tìm thấy được cả đồ ăn đấy! Bọn con giỏi hơn các bạn ý nhiều!”

“…….” Hình như cũng đúng thật.

Giản Thành Hi cuối cùng cũng hiểu được, tụi nhóc nhà anh là theo trường phái thực dụng.

Thật ra chuyện này hẳn là liên quan mật thiết đến hoàn cảnh phát triển từ nhỏ đến lớn. Lệ Toái Toái và Lệ Trầm được sinh ra và lớn lên ở Thành Phố Ngầm từ nhỏ, lại bởi vì bị nguyên chủ ngược đãi được bữa hôm mất bữa mai, các nên tụi nhóc cũng không ham chơi được như các bạn nhỏ khác.

Giản Thành Hi hiểu được điều này, cũng lập tức hiểu được nguồn gốc vấn đề.

“Hôm nay cô giáo có nói với ba nhà mình có thể cùng báo danh tham gia một hạng mục nào đó của đại hội thế thao đấy.” Giản Thành Hi đưa các con lên xe: “Toái Toái và Tiểu Trầm có muốn tham gia không?”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu nhìn ba ba, giọng bé ngây thơ trong sáng: “Đại hội thể thao có thi đấu bắt thỏ hay điều chế ma dược không ạ?”

Giản Thành Hi khựng lại, lắc đầu: “Cái này, không có rồi.”

Lệ Toái Toái cúi đầu xuống: “Vậy Toái Toái không tham gia đâu.”

Quả nhiên, thấy mấy chuyện không thực dụng tụi nhóc cũng chẳng muốn làm.

Giản Thành Hi cũng không lập tức trách mắng các con, ngược lại, anh rất kiên nhẫn muốn lắng nghe ý kiến mấy nhóc nhà mình.

Bên trong phi thuyền rất yên tĩnh.

Giản Thành Hi để hai con ngồi trên sô pha, dịu dàng hỏi: “Vì sao Toái Toái lại thích điều chế ma dược nhỉ?”

Lệ Toái Toái ngồi trên sô pha, dáng người cô nhóc nhỏ nhắn, da dẻ bé dạo này cũng hồng hào mềm mịn hơn trước nhiều, trông đáng yêu cực kỳ. Bé ngọt ngào đáp: “Bởi vì Toái Toái thấy bà hoàng hậu ngầu lắm, con cũng muốn được trở thành một người phụ nữ lợi hại như bà ấy.”

Giản Thành Hi nghiêm túc nói: “Thế nhưng bà hoàng hậu cũng không phải chỉ biết mỗi điều chế ma dược thôi đâu.”

Lệ Toái Toái sửng sốt.

“Bà hoàng hậu sở dĩ có thể lên làm hoàng hậu, đó là do bà ấy còn biết làm cả gương thần và lược nữa mà, đúng không con?” Giản Thành Hi chỉ ra giúp bé: “Con xem, bà ấy biết làm rất nhiều thứ nữa mà, không phải chỉ có mỗi điều chế thuốc độc thôi đâu.”

Anh muốn khuyên con gái phải hiểu được tầm quan trọng của việc phát triển toàn diện.

Mà Lệ Toái Toái quả nhiên cũng nghe lọt, bé có hơi vội vàng hỏi: “Vậy Toái Toái…..?”

Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Cho nên Toái Toái cũng phải chăm chỉ học các môn học khác nha, giống như lớp thủ công của Alice này.”

Dường như Lệ Toái Toái cũng hiểu được điều này: “Toái Toái hiểu rồi. Về sau con sẽ chăm chỉ học tập bạn Alice ạ, cũng sẽ tập trung nghe giảng các môn học khác nữa.”

Trong lòng Giản Thành Hi cảm động không thôi. Cuối cùng con gái cũng nghe lọt mấy lời khuyên răn của anh rồi!

Người ba già có phần hơi kích động hỏi lại: “Toái Toái hiểu rồi đúng không?”

Quả nhiên, con cái cần phải có cha mẹ hướng dẫn một chút nhỉ.

Con gái nhà mình cũng đâu phải một đứa bé kì quặc nào đó đâu. Không phải anh mới khuyên cái con đã hiểu rồi con gì!!!

Lệ Toái Toái gật đầu, đôi mắt bé to tròn, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi ngước lên nhìn Giản Thành Hi: “Thế là sau này Toái Toái sẽ không chỉ biết điều chế thuốc độc, mà còn có thể tạo ra chiếc gương thần, và cả chiếc lược bị nguyền rủa để đi đầu độc công chúa rồi!”

“……..”

Con cũng ngộ ra được điều gì đó đấy, chỉ là không nhiều cho lắm mà thôi.

*

Trời tối, mấy ba con cũng về tới nhà.

Mấy ngày nay trời trở lạnh, mấy cơn gió cuối thu cũng mang theo hơi buốt, ngay cả sân vườn cũng lạnh hơn nhiều.

Vượng Tài đang ở trong sân chơi đuổi bắt cùng chim nhỏ.

Đến lúc bọn họ vừa bước vào sân, nó ban đầu vẫn đang tung tăng chạy nhảy bỗng nhiên bị què chân, rầm rầm rì rì nhìn ba ba con bọn họ bước vào, rồi lại ủ rũ lết lại đây, dính vào chân Giản Thành Hi.

Lệ Toái Toái: “Ba ba, Vượng Tài tìm ba đòi ăn kìa!”

Giản Thành Hi cười: “Vượng Tài, biết em đói bụng rồi, xem bọn anh mang gì về cho em nè?”

Nhóc rồng kích động ngẩng đầu lên. Mấy tên nhân loại ngu xuẩn cuối cùng cũng biết hiếu kính rồng ta đây rồi đấy à!

Rồi nó thấy một gói thức ăn cho chó cao cấp lắc lư trên không trung.

Trên mặt Giản Thành Hi mang theo vẻ mong chờ nhìn Vượng Tài, nói: “Nhìn này, bản nâng cấp đấy, ông chủ bảo loại này ngon hơn nhiều, chắc em sẽ thích lắm đấy!”

Nhóc rồng con: “…….”

Hôm nay phiền thật đấy!!!

*

Tối

Giản Thành Hi cầm danh sách các hạng mục báo danh nhìn một hồi lâu.

Anh quyết định chuyện này anh vẫn nên bàn trước với các con đã.

Từ hành lang lầu một vòng qua phòng học các con, đẩy cửa bước vào liền thấy Lệ Trầm đang ngồi trên bàn học học bài.

Giản Thành Hi bê cốc nước qua cho con: “Có mệt không? Uống nước đi này con.”

Lệ Trầm nhìn ba lắc đầu.

Giản Thành Hi nhìn Lệ Trầm lại đang xem mấy bộ mô hình cơ giáp cùng tàu chiến quân đội, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

“Trường học có đưa danh sách các hạng mục báo danh cho đại hội thể thao này. Ba ba xem qua rồi, ba thấy có hạng mục bắn súng khá ổn đấy.” Giản Thành Hi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Trầm có muốn thử tham gia không?”

Lệ Trầm lắc lắc đầu.

Cậu nhóc trước nay vẫn luôn thuộc dạng trầm tính, bình thường cũng chẳng mấy khi nói chuyện.

Giản Thành Hi hơi do dự hỏi con: “Con không thích cái này à? Con không cần phải lo lắng gì đâu, hoạt động bắn súng này ba đã tìm hiểu qua rồi, cũng không quá khó học……”

Lệ Trầm yên lặng nghe ba nói. Đôi mắt cậu nhóc đen láy, nghe xong cũng chẳng nói lời nào.

Giản Thành Hi nhìn con trai, trong lòng bỗng cảm thấy hơi hối hận. Anh lấy bảng biểu trong tay về: “Nếu con không thích thì thôi vậy, chúng ta cũng không cần phải báo danh.”

Lệ Trầm ngồi trên ghế, dáng người cậu nhóc nho nhỏ trông vẻ rất yếu ớt. Chuyển đến Thành Thiên Không rồi, đến cả Lệ Toái Toái cũng béo lên được một chút, cậu nhóc lại vẫn gầy gò như trước, tính tình cũng vẫn kì quặc như thế, vẫn luôn tự thu mình lại, ở trong thế giới của riêng mình.

Đây cũng là điều khiến Giản Thành Hi cảm thấy lo lắng nhất.

Vẻ mặt Lệ Trầm vẫn bình tĩnh, giọng nói non nớt của cậu hơi trầm trầm, rõ ràng lời nói ra điềm nhiên như không, lại khiến người nghe phải thấy đau lòng: “Ba ba, người què cũng có thể tham gia thi đấu ạ?”

Giản Thành Hi sững sờ.

Dường như đứa bé không khóc thường sẽ dễ bị người khác xem nhẹ bỏ qua.

Ở giữa một đám trẻ khoẻ mạnh khác, rõ ràng Lệ Trầm phải chịu sự áp lực hoàn toàn khác. Mà cho dù những đứa trẻ khác gặp chuyện gì oan ức đều sẽ khóc lóc làm loạn, con trai anh vẫn sẽ chỉ luôn im lặng như lúc này vậy.

Tim Giản Thành Hi nhói một phát. Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Lệ Trầm, dịu dàng hỏi con: “Ai bảo con là người què? Không phải ba ba đã nói rồi à, bác sĩ Mễ Lạp Kiệt sẽ nỗ lực chữa chân cho con, sau này chắc chắn chân con sẽ khoẻ lên thôi. Tiểu Trầm, con bây giờ chỉ cần làm những điều con thích thôi, đừng quá lo lắng chuyện sau này.”

Lệ Trầm nhẹ nhàng đáp lời ba: “Nhưng bác sĩ Mễ Lạp Kiệt hai ngày trước cũng đã nói, vết thương trên chân con rất nghiêm trọng, khả năng không chữa hết được.”

Giản Thành Hi giật mình: “Con nghe chuyện này ở đâu?!”

Lệ Trầm điềm tĩnh nhìn Giản Thành Hi: “Lúc ba ba ở trong văn phòng nói chuyện cùng chú Mễ Lạp Kiệt, con ở bên ngoài nghe được.”

Nghe thấy chuyện này, cậu nhóc lại vẫn chẳng thèm khóc nháo gì.

Thậm chí nếu không phải do hôm nay Giản Thành Hi gặng hỏi, cậu nhóc cũng chẳng thèm kể.

Đứa bé này sẽ chỉ một mình tự chịu đựng hết thảy.

Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy———

Dường như Giản Thành Hi thấy được bóng hình Lệ Lăng Phong trên người Lệ Trầm. Không phải là không biết đau, mà là quen rồi, cho nên cũng không còn kêu gào đau đớn nữa.

Giản Thành Hi nắn nắn đôi bàn tay lạnh lẽo của con trai, anh nói một mạch: “Cho dù chú Mễ Lạp Kiệt chữa không khỏi, ba ba cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con. Lúc trước chú ấy có nói cách châm cứu rất có hiệu quả, ba ba về sau ngày nào cũng sẽ châm cứu cho con, hơn nữa ba ba cũng đã tìm hiểu về một vài bài tập thể dục giúp lưu thông máu rồi, về sau chúng ta cùng nhau tập, chắc chắn sau này sẽ tốt lên thôi.”

Anh cố gắng an ủi con trai.

Lệ Trầm lại chỉ bình tĩnh nhìn ba. Cậu nhóc trầm mặc hồi lâu mới gọi một tiếng: “Ba ơi.”

Giản Thành Hi: “Ơi?”

Đôi mắt ấy đen láy, cặp con ngươi trong sáng không lẫn tạp chất phản chiếu ảnh ngược của anh.

Lệ Trầm nhỏ giọng nói: “Con không trách ba đâu.”

Giản Thành Hi ngỡ ngàng.

“Chuyện chân con, ba ba đã cố gắng rất nhiều rồi. Nó không tốt, con không trách ba.” Trên khuôn mặt non nớt của Lệ Trầm là sự trưởng thành không hợp tuổi cậu nhóc, cậu nhẹ nhàng nói tiếp: “Cho dù ba có muốn sinh một cậu nhóc khác với cha thì con cũng không sao đâu.”

Hốc mắt Giản Thành Hi chợt ửng hồng lên, mũi anh chua xót vô cùng: “Con nói gì ngốc nghếch thế không biết.”

Lệ Trầm nghi hoặc nhìn ba.

“Cho dù chỉ có 1% hy vọng ba ba cũng sẽ không từ bỏ.” Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Ba ba sẽ không từ bỏ, con cũng không được từ bỏ. Con xem, giống như mấy người A Hổ ấy, tuy rằng bọn họ ỷ vào thân thể khoẻ mạnh của bọn họ bắt nạt chúng ta, nhưng chúng ta vẫn biết cách yêu thương bản tân mình mà. Ba ba tin sau này con chắc chắn sẽ cao lớn hơn bọn họ, ưu tú hơn bọn họ nhiều.”

Anh muốn khích lệ con trai mình một chút.

Lại không ngờ———

Lệ Trầm chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cho dù chân con có vấn đề cũng không sao.”

Giản Thành Hi cho rằng con trai đang tự trách, đang định lên tiếng an ủi, nào ngờ———

Trên mặt Lệ Trầm chỉ có sự bình tĩnh, thậm chí vì không thể diễn tả hết ý kiến mà ‘hừ’ một tiếng, khuôn mặt mang theo vẻ thản nhiên chẳng thèm để tâm đến điều gì: “Cho dù không có chân thì bọn họ vẫn chẳng phải đối thủ của con.”

“………”

Thế mà anh không nói nổi lời phản bác nào.

Nhưng mà anh vẫn không muốn từ bỏ việc chữa trị cho con trai, cho dù tất cả các bác sĩ tốt nhất của cả cái Đế Quốc này có từ bỏ, anh vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

Giản Thành Hi nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Mặc kệ A Hổ bọn họ có ra sao, điều ba muốn cũng không phải là con phải vượt qua bọn họ, mà ba chỉ muốn con vui vẻ hạnh phúc mà thôi.”

Cậu nhóc nhìn anh: “Nhưng mà……”

Giản Thành Hi tiếp tục nói: “Nhọc lòng gì chứ, trên đời này vẫn còn nhiều khó khăn lắm, giống như đại hội thể thao lần này này. Ba ba cũng chẳng có tài năng thể dục thể thao nào đâu, nhưng thế thì có sao chứ, không kiên trì đến cuối, ai nói trước được kết quả chứ?”

Anh muốn nói cho con hiểu, chẳng ngại hy vọng có xa vời, trong lòng vẫn phải mang theo niềm tin mà cố gắng đến cuối.

Lệ Trầm cũng rất nghiêm túc nói: “Các bạn ấy ai cũng có thần lực và thiên phú bẩm sinh của chủng tộc của họ, ba ba mà tham gia sẽ thua thôi.”

Giản Thành Hi nhìn con trai mình, kích động nói: “Mình sợ gì chứ? Nếu con không tin, vậy lần này ba đến giành giải nhất cho con xem luôn!”

Lệ Trầm có phần ngạc nhiên nhìn ba mình.

Cậu nhóc dường như cũng bị khí thế của ba ba làm dao động, cậu nghi ngờ hỏi: “Thật thế ạ?”

Thật ra Giản Thành Hi vừa quyết tâm nói xong đã lập tức cảm thấy hối hận, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của con trai thì chỉ đành cắn răng đáp: “Đương nhiên rồi!”

Hu hu hu!!!

Đúng là cái miệng hại cái thân mà!!!

*

Lúc Lệ Lăng Phong xử lý xong quân vụ trở về từ quân doanh, vừa về đã thấy chàng vợ nhỏ của mình chạy vài vòng quanh sân mệt đến thở hổn hển.

Cho dù hai bên thái dương đã đầy mồ hôi, anh vẫn tiếp tục chạy.

Mà cũng có thể là do đổ mồ hôi mà quần áo dán sát vào người anh, phác họa lên vòng eo mảnh khảnh tinh tế.

Lệ Lăng Phong dừng bước chân, trầm mặc quan sát Giản Thành Hi mệt mỏi chạy đằng trước, Vượng Tài hứng khởi chạy theo sau.

“………”

Giản Thành Hi cắm đầu chạy, đến mức mà chân như nhũn cả ra. Lúc nhìn thấy Lệ Lăng Phong thiếu nước nhào cả người lên người hắn.

Lệ Lăng Phong kịp thời vươn tay đỡ lấy anh.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa vui sướng gọi: “Tướng quân?!”

Lệ Lăng Phong thấy anh mệt thành dạng này, nghi hoặc hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Giản Thành Hi mệt thở hồng hộc, vừa thở vừa đáp: “Em đang, em đang, rèn luyện sức khoẻ.”

Lệ Lăng Phong: “Thân thể em không tốt, đừng cố gắng quá.”

“Không được!” Giản Thành Hi đứng thẳng người dậy: “Vừa rồi em có nói chuyện với Tiểu Trầm rồi! Lần này trường tụi nhóc có tổ chức đại hội thể thao, em nhất định phải giành được giải nhất! Vừa rồi em có chạy thử vài vòng trong sân, anh nói thử xem, em thấy em chạy khá nhanh ấy chứ. Tướng quân anh thấy tốc độ em thế nào? Có thể giành giải nhất chứ?”

“……..”

Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát.

Giản Thành Hi thấy người đàn ông nhà mình chẳng nói lời nào, ngại ngùng gãi gãi mũi: “Có phải vẫn còn thiếu một chút nữa không? Cần nhanh hơn nữa ạ?”

Lệ Lăng Phong nói: “Cũng không hẳn là thế.”

Giản Thành Hi thở phào một hơi. Anh biết ngay mà, anh đâu thể nào tệ đến thế được chứ!

Lệ Lăng Phong lại chỉ lạnh nhạt nói tiếp: “Phải là không nhanh chút nào mới đúng.”

Giản Thành Hi: “……”

Anh không nói gì cũng được mà.

Hai người ở trong sân đứng nói chuyện một hồi, hơi ấm mới vừa rồi do chạy bộ hiện tại đã tan đi gần hết. Giản Thành Hi người không còn hơi ấm trong người, vừa chịu một cơn gió lạnh thổi qua, liền không nhịn được mà cúi đầu hắt xì nhẹ một cái.

Vừa ngẩng đầu lên đã lập tức có một chiếc áo khoác phủ lên vai anh, bao bọc anh kín mít, ngăn hết lạnh lẽo ở bên ngoài.

Lệ Lăng Phong nhìn anh, trầm giọng nói: “Vào nhà đi.”

Giản Thành Hi đi cùng hắn vào nhà.

Trong bếp còn có nồi thịt anh đang hầm. Giản Thành Hi bước đến xem, thấy thịt hầm đã gần xong thì lập tức tắt lửa. Đã loại bỏ được mùi tanh của thịt, lúc này trong phòng chỉ toả ra mùi thịt hầm thơm phức.

Cơm tối nay anh nấu khá đơn giản.

Vớt thịt ra, lấy muôi hớt lớp mỡ trong nồi ra, đập trứng vào, sau khi chiên trứng được một lúc thì đổ nước hầm thịt vào, nấu thành nồi nước canh trứng trắng bóng. Rồi anh lấy cục bột đã nhào từ trước đến, dùng dao từng nhát từng nhát tước bột thành sợi mì vào nồi(*).

(*): Theo như miêu tả thì mình thấy món này khá giống với món mì dao cạo của Trung Quốc. Nó là một trong những đặc sản nổi tiếng ở đất Sơn Tây (Trung Quốc). Món ăn này đặc biệt ở chỗ sợi mì được đầu bếp cắt thả vào nồi nước đang sôi bằng dao chuyên dụng nên từ đó gọi là mì dao cạo. Sợi mì mỏng như chiếc lá, ăn không ngấy.Nếu mì là “linh hồn” của món ăn thì nước súp chính là những gì tinh túy nhất của đặc sản này, được ninh từ nước thịt, trứng gà, đậu phụ và thịt viên. Khi ăn thường được phối kèm với các loại rau như dưa chuột, rau mầm, hành lá, rau cải... tạo nên hương vị đậm đà khó quên. (Nguồn: https://lostbird.vn/kham-pha-cung-lac/am-thuc/nhung-mon-mi-doc-di-chi-co-o-trung-quoc-ban-co-du-can-dam-thu-het-1077912.html)

Mì dao cạo rất ngon, anh vẫn luôn muốn làm bữa.

Nhưng kỹ thuật dùng dao của anh có hơi vụng về, động tác cũng khá chậm.

Lệ Lăng Phong ở một bên bước tới, kéo lỏng cà vạt, mở miệng nói: “Để tôi.”

Giản Thành Hi thấy hắn rửa tay xong rồi bước qua muốn giúp cũng tự giác bước sang bên cạnh nhường chỗ, đứng ở một bên nhìn Lệ Lăng Phong làm.

Lệ Lăng Phong rất nhanh đã quen tay. Hắn sau khi nhận lấy dao từ tay anh rồi lấy cục bột đặt trước đã lập tức bắt đầu tước sợi mì. Cục bột lúc ở trong tay Giản Thành Hi dường như không nghe lời, rất khó tước, vào tay Lệ Lăng Phong giống như đã được thuần hóa, cứ nhát một nhát một thành từng sợi ngoan ngoãn nhảy vào trong nồi.

Giản Thành Hi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, trước mắt như được khai sáng.

Lệ Lăng Phong chỉ mất một lúc đã tước bột được cả một bát mì đầy, lúc này mới ngoái đầu lại nhìn anh, hỏi: “Là như này à?”

Giản Thành Hi gật đầu như bổ củi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không hề keo kiệt mở miệng khen lấy khen để: “Tướng quân, anh có tài nấu nướng lắm nha!”

Lệ Lăng Phong đặt dao xuống, chậm rãi nói: “Trước kia cũng từng có người nói tôi thế.”

Giản Thành Hi bất ngờ: “Thật sao? Lúc nào vậy?”

Lệ Lăng Phong nhìn nồi nước sôi, khẽ liếc anh một cái: “Lúc tôi lần đầu tiên dùng dao xử lý mục tiêu tiền thưởng của khách hàng. Khi thầy của tôi ngồi nấu nồi nước cũng nói với tôi điều đó.”

“……..” Hai thầy trò các anh hài hước ghê.

Chuyện khủng bố tinh thần như vậy cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ như nói chuyện phiếm thế được à!!!

*

Bữa tối nay mọi người ăn rất vui vẻ.

Đặc biệt là tụi nhóc đều bày tỏ kỹ thuật  dùng dao này rất đỉnh, bọn chúng cũng muốn được học.

Trong lòng Giản Thành Hi nghĩ, hay là thôi đi, các con muốn nhưng lòng ba ba không gánh nổi!

Sau khi cả nhà cơm nước xong xuôi

Lệ Toái Toái nói: “Ba ba, cô giáo bọn con bảo về nhà xem video giới thiệu về đại hội thể thao ạ.”

Giản Thành Hi đáp: “Được, để ba ba mở lên cho các con.”

Đoạn video hướng dẫn này khá dài, giới thiệu kĩ càng tỉ mỉ về quy tắc thi đấu mỗi hạng mục thi đầu với cả giải thích cách chơi. Hai đứa nhóc nhà anh xem cũng rất tập trung.

Giản Thành Hi nhớ tới bản thân mình còn muốn đoạt giải nhất môn chạy bộ, do dự không biết có nên ra ngoài tiếp tục chạy thêm mấy vòng nữa không, dù sao anh thấy giờ vẫn còn khá sớm.

Lệ Lăng Phong dường như cũng nhìn thấu ý định của anh, thong thả nói: “Nếu em muốn thi chạy đạt được giải cao, chỉ dựa vào mỗi chạy không thôi thì không được.”

Giản Thành Hi vội hỏi: “Thế em phải làm sao chứ?”

Lúc này anh cũng mới chợt nhớ ra, sao anh cứ mù quáng đâm đầu tập luyện chứ, người trước mắt anh đây chính là vị nguyên soái chỉ huy cả quân đoàn tướng sĩ mà!

Người đàn ông của mình mình lại không biết nhờ thì chỉ có đồ ngốc thôi!

Giản Thành Hi nghĩ kĩ xong lập tức nhiệt tình dính sát lại hắn, đôi mắt anh xinh đẹp lấp lánh ánh sáng: “Tướng quân dạy em nhé?”

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, nghe vậy thì quay sang nhìn anh: “Em thực sự muốn tôi dạy em à?”

Giản Thành Hi vội vàng gật đầu: “Thật đấy ạ!”

Lệ Lăng Phong chỉ chậm rãi nói: “Tôi chỉ sợ em chịu không nổi thôi.”

Giản Thành Hi trong lòng nghĩ, mỗi việc chạy vài bước thì không chịu nổi gì chứ, lập tức nói: “Em chịu được mà!”

Anh nói lạc của giọng. Ánh mắt Lệ Lăng Phong nhìn anh hơi biến đổi, khoé miệng hắn dường như cũng khẽ cong lên. Nếu để bất cứ ai trong quân doanh mà nghe thấy câu trả lời này của anh, người này cũng sẽ nói ‘phu nhân hồ đồ quá’ cho xem.

Nhưng Lệ Lăng Phong chỉ trầm giọng đáp: “Vậy được.”

Bỗng dưng Giản Thành Hi chợt thấy lạnh sống lưng, trong lòng bắt đầu xuất hiện suy nghĩ liệu có phải anh đã quá vô ý rồi không.

Nhưng Lệ Lăng Phong cũng chẳng cho anh cơ hội đổi ý, hắn lập tức đứng dậy, nói: “Đến đây cùng tôi.”

Giản Thành Hi đi theo hắn.

Hai người cùng nhau lên tầng 2. Phía trong cùng của tầng 2 là phòng tập của Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi gần như chưa vào đây bao giờ. Lần đầu tiên ghé vào đây, anh không ngờ bên trong lại rộng đến mức này!

Lệ Lăng Phong bước vào, cửa cảm ứng tự động cũng theo đó mở ra.

Giản Thành Hi lúc này cũng mới thấy được rõ toàn cảnh bên trong phòng.

Đây là một phòng tập rèn luyện sức khoẻ muốn cái gì có cái đó. Thiết bị tập nhiều đến mức có vài cái anh còn chẳng kể nổi tên, trông có vẻ rất xịn xò.

Thế nhưng chẳng được bao lâu———

Một tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết vang lên trong phòng. Cũng may tường cách âm đủ dày mới không để hai đứa nhóc bên dưới biết được trạng thái thê thảm của ba chúng.

Giản Thành Hi ngồi trên máy tập, dường như đang kêu gào bằng cả tính mạng: “Nặng quá! Nặng quá!!!…….”

Ở hai bên đùi của anh gắn hai cục tạ ước chừng phải đến 40 cân.

Giản Thành Hi muốn bước đi, lại phát hiện ra anh căn bản là không nhấc nổi chân lên. Anh cố gắng thử cử động một chút, chân anh vẫn cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích xíu nào, đáng thương vô cùng mà ngoái lại nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong đi tới, nói: “Vốn dĩ em chạy không được nhanh, phần lớn là do thể lực và lực chân của em. Trước tiên em cứ làm quen với trọng lượng này đã, quen rồi thì thử đi vòng vòng quanh cái phòng này đi.”

Giản Thành Hi khóc không ra nước mắt. Anh đâu ngờ được Lệ Lăng Phong sẽ trực tiếp đứng lên làm huấn luyện viên của mình đâu: “Nhưng này cũng nặng quá rồi.”

Lệ Lăng Phong vô cảm: “Thế là nhẹ rồi đấy. Nếu em muốn đạt giải cao thì đây là điều tất yếu phải làm được.”

Giản Thành Hi cuối cùng cũng hiểu được vị nguyên soái máu lạnh trong truyền thuyết đáng sợ đến mức nào rồi!!!

Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành thành thành thật thật nhích từng li từng tí trong phòng. Vất vả mãi mới đi xong được vòng thứ hai, lúc này khắp người anh cũng đã toàn là mồ hôi. Anh chỉ thấy chân mình như nhũn cả ra, thiếu chút nữa đã ngất lịm đi rồi.

Để mặc Lệ Lăng Phong có nói gì, anh vẫn không chịu nổi mà nằm rạp xuống mặt đất.

Giản Thành Hi thở phì phò, nhìn Lệ Lăng Phong: “Em thật sự…….em thật sự không được rồi……để em nghỉ chút đã.”

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh: “Nếu em đã hứa với con sẽ đoạt giải nhất, vậy cũng đừng nhẹ giọng nói câu từ bỏ.”

Giản Thành Hi lúc này chỉ muốn quay lại quá khứ đâm cho mình một nhát.

Nhưng đồng thời anh cũng hiểu được là không thể nuốt lời, cho nên lúc này cũng chỉ hơi oán giận nhất thời mà thôi, anh vẫn muốn luyện tập tiếp.

Anh mệt mỏi ngồi dậy dựa vào tường, mồ hôi chạy dọc xuống trên khuôn mặt trắng nõn của anh. Da mặt anh đỏ bừng càng khiến mặt anh trông vẻ mềm mại linh động hơn.

Giản Thành Hi một bên thở hổn hển một bên mềm giọng nài nỉ: “Em nghỉ một lúc thôi rồi lại tiếp tục. Chân em lúc này mỏi lắm rồi, thật sự không đi nổi nữa đâu, thể lực em kém mà.”

Lệ Lăng Phong thong dong đáp: “Ừ, ngày đó em cứ kêu mỏi mãi tôi đã biết rồi.”

Giản Thành Hi không hiểu gì: “Ngày đó?”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên liếc anh một cái.

Giản Thành Hi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên.

Cái người này sao bỗng dưng lại không đứng đắn thế không biết!!!

Giản Thành Hi vội ho một tiếng chuyển chủ đề: “Thể lực em kém như vậy, đeo vòng xích này em thực sự chẳng chịu nổi mấy vòng. Em thấy hay là mình từ từ thôi, cũng đâu thể vừa bắt đầu đã huấn luyện cường độ cao như vậy được đâu, đúng không? Có thể cứ dần dần rồi mới tăng độ khó lên thêm được không?”

Mặt Lệ Lăng Phong vẫn không chút biểu cảm như cũ, trực tiếp từ chối: “Đây đã là cường độ nhẹ nhất trong quân đội rồi.”

“……”

Giản Thành Hi bỗng thấy hơi tuyệt vọng, chỉ đành cố gắng đứng dậy. Thực ra trọng lượng này cũng không đến mức là một bước cũng không bước nổi, nhưng mà thân thể này thể chất kém quá, căn bản là chẳng kiên trì được bao lâu. Kết quả thử nửa ngày anh cũng chẳng đứng dậy nổi nữa.

Biết trước anh đã chẳng mạnh mồm trước mặt con như thế!

Giản Thành Hi khóc không ra nước mắt, nghĩ trong đầu xem bây giờ phải làm sao mới được———

Ở phía bên kia phòng, một giọng nói trầm ấm bỗng truyền đến: “Nếu em vẫn nhất quyết muốn đổi cách rèn luyện sức khoẻ khác…….”

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn mắt, trong mắt ngập tràn vẻ mong đợi.

Lệ Lăng Phong chậm rãi bước tới, mở vòng ở hai bên chân anh ra. Và rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy ấy sâu xa đến lạ, trên khuôn mặt hắn lại mang phần cường thế. Dáng người hắn cao to cường tráng, tạo cảm giác áp bách vô cùng. Hắn từ tốn mở miệng nói chuyện: “Đổi thành cách rèn luyện sức khoẻ tối hôm đó cũng được.”