CHƯƠNG 40: Em muốn ly hôn?
Những người có mặt trong văn phòng đều ngẩn người.
Mẹ thằng nhóc người lùn có chút ngoài ý muốn khi nghe thấy mấy lời này từ miệng Giản Thành Hi đang ngồi trên sô pha đối diện.
Giản Thành Hi kéo con gái cùng ngồi xuống. Đối diện với bầu không khí áp lực đè nén anh chẳng sốt ruột, cũng chẳng tỏ vẻ mạnh mẽ, chỉ nhàn nhã sửa sửa lại chiếc nơ bướm đang hơi lệch của con.
Lệ Toái Toái nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, chúng ta ngồi đây chờ cảnh sát đến ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Mẹ thằng nhóc người lùn lên tiếng: "Anh báo cảnh sát làm gì chứ? Rõ ràng là chỉ cần xin lỗi là đã giải quyết xong rồi, phiền phức thế làm gì?"
Giản Thành Hi thấy hơi cạn lời, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Xin lỗi? Xin lỗi ai cơ?"
Lệ Tháp người mặc quần áo đẹp đẽ tinh xảo, hừ nhẹ một tiếng: "Dựa theo nội quy nhà trường, trộm đồ người khác sẽ bị đánh lòng bàn tay. Chuyện con anh làm đã rõ mười mươi ra đấy rồi. Một đứa bé có thói xấu này sao có thể tiếp tục học cùng con trai và cháu ngoại tôi chứ?! Nó nói nó không lấy anh cứ thế tin chắc?!"
Lệ Trầm ngồi trên sô pha, dáng người cậu nhóc mảnh khảnh gầy yếu. Cậu chỉ an tĩnh ngồi ở đó, không nói lời nào.
Bởi vì cậu biết, cậu có nói cũng chẳng ai thèm tin.
Gặp chuyện như này, những đứa bé khác đều chỉ cần nhìn thấy ba mẹ liền đều sẽ tủi thân chạy đến khóc lóc kể lể.
Nhưng cậu thì không.
Bởi vì ba ba đã liên tục dặn cậu phải hoà đồng với các bạn, nhưng mới ngày đầu cậu đi học đã phát sinh chuyện này.
Có lẽ ba ba sẽ thất vọng lắm.
Lần trước cậu đã chọc bạn học tức phát khóc, nên chắc lần này ba ba cũng chẳng còn tin tưởng cậu đâu nhỉ.
"Sao tôi lại không tin chứ?" Giọng nói Giản Thành Hi từ bên cạnh truyền đến, ánh mắt anh nhìn người phụ nữ kia cực kỳ kiên định vững vàng: "Đúng là chúng tôi đến từ Thành Phố Ngầm, và đúng là chúng tôi nghèo, nhưng không phải đồ của mình tôi tin con trai tôi sẽ không lấy. Tôi không tin con tôi, chẳng lẽ tin cô chắc?"
Lệ Trầm ngỡ ngàng nhìn ba mình.
Giản Thành Hi vỗ vỗ tay cậu nhóc động viên: "Hôm nay dù có làm loạn đến mức bị đuổi học, tôi cũng phải xem được camera giám sát."
Lệ Tháp không nghĩ anh lại dám nói như thế, làm cô đây là một quý phu nhân cũng phải nở nụ cười lạnh: "Anh Giản này, sao anh phải tự lừa mình dối người thế? Con trai tôi đã tận mắt thấy, chính là chứng cứ đầy đủ nhất rồi còn gì. Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả, chỉ là một cái vòng mà thôi, mất thì mất, cũng chẳng đáng tiền. Nhưng tôi quên mất một điều, nhà anh là đến từ Thành Phố Ngầm, chắc con cái anh chưa thấy thứ gì quý giá như vậy, điều này cũng dễ hiểu thôi."
Nói nói---
Lệ Tháp nhìn hai đứa nhóc nhà anh, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu: "Không thì mấy hôm nữa tôi mua thêm hai cái vòng cho mấy đứa nhà anh nhá? Đừng để con còn bé đã học thói xấu. Đồ vật là chuyện nhỏ, học làm người mới là chuyện lớn."
Giản Thành Hi bị chọc cười: "Chuyện này cô cứ yên tâm, đồ vật đắt hay rẻ, nghèo hay sang đều không quan trọng, quan trọng là đạo làm người thôi. Nếu thực sự là con tôi ăn cắp, chúng tôi không chỉ nói lời xin lỗi, tôi đền bù gấp đôi trả lại cho các người."
Lệ Tháp bị khí thế của Giản Thành Hi làm cho ngơ ngẩn, vốn cho rằng anh chỉ là một tiện dân không có học thức, nào biết lại cứ thích cậy mạnh như này.
Lớp trưởng ở một bên nhìn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, trong lòng không khỏi bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Cậu ta nhìn thoáng qua Lệ Trầm đang ngồi trên sô pha.
Cậu nhóc vẫn luôn an tĩnh ngồi ở đó. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cặp mắt kia bỗng toát lên vẻ âm u tăm tối.
Giống như một con sói con hung tợn đang trốn trong bóng tối ngủ đông vậy.
Lớp trưởng chợt lạnh sống lưng, theo bản năng mở miệng nói: "Thôi, dì Lệ, bỏ qua bọn họ đi, dù sao cháu cũng tìm lại được vòng tay rồi."
Lệ Tháp biết đây là bậc thang đi xuống, cô ta hừ một tiếng: "Vậy được rồi, nếu cháu trai tôi đã nói thế....."
Giản Thành Hi cắt ngang lời cô: "Không được."
Mọi người nhìn về phía anh.
Giản Thành Hi kéo Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm về phía mình. Trong căn phòng này, không chỉ người lớn, cả mấy đứa bé kia đều dùng ánh mắt khinh bỉ coi thường nhìn bọn họ.
Rõ ràng mọi chuyện chưa điều tra rõ.
Bọn họ ai ai cũng đều nhận định Lệ Trầm là người có tội.
Nếu hôm nay cứ qua loa giải quyết cho xong, sau này sẽ thế nào chứ? Từ lúc bắt đầu đây đã chẳng phải chuyện về chiếc vòng tay kia rồi.
Giản Thành Hi nói: "Phu nhân đây cũng nói, 'đồ vật là chuyện nhỏ, học làm người mới là chuyện lớn' mà, này đâu có sai đâu. Nếu là con trai tôi làm sai, tất nhiên tôi phải dạy dỗ cậu nhóc một trận rồi. Tôi trước khi chuyển trường cho các con có nghe nói đây là ngôi trường đào tạo ra rất nhiều nhân tài, đội ngũ giáo viên cũng tài giỏi, tôi cảm thấy cho con mình học ở một ngôi trường có nền tảng tốt như vậy, cũng nên dạy dỗ cẩn thận chứ. Chẳng lẽ nhà trường cứ xử lý qua loa cẩu thả vậy thôi hả?"
Thầy giáo vừa nghe thế, bỗng thấy bất đắc dĩ: "Anh Giản à, nếu anh không muốn con anh phải xin lỗi, vậy thì cứ thế cho qua cũng được."
Giản Thành Hi cũng thấy bất đắc dĩ theo: "Thầy giáo à, tôi bây giờ không phải là có nói lời xin lỗi hay không, nếu chúng tôi sai thì xin lỗi là điều hiển nhiên chứ. Thế nhưng tôi muốn xem camera giám sát các thầy lại không cho phép, chẳng lẽ lại là......."
Đang nói--
Anh xoay người nhìn về phía Lệ Tháp: "Chột dạ à?"
Lệ Tháp thay đổi sắc mặt: "Anh nói xàm xí gì đấy?!"
Giản Thành Hi nhướng mày: "Không chột dạ thì vì sao không cho xem chứ?"
Lệ Tháp bị chọc giận đến bật cười: "Nhân chứng vật chứng ở đây có đủ, các anh còn không chịu nhận sai?! Người Thành Phố Ngầm đúng là chỉ biết mạnh mồm."
Giản Thành Hi bị cô ta hết một câu lại một câu Thành Phố Ngầm chọc giận đến bật cười: "Không dám không dám, có cái camera giám sát cũng không dám cho người ta xem, vẫn là Thành Thiên Không các người mạnh mồm hơn."
"Anh!" Lệ Tháp không dám tin nhìn anh. Cô ta hàng năm lớn lên trong sự giàu sang phú quý, người nào thấy cô cũng phải cung cung kính kính: "Anh biết chồng tôi là ai không?! Một tên tiện dân Thành Phố Ngầm cũng dám nói mấy lời này....."
"Chồng cô là ai?"
Một giọng nói trầm trầm nam tính cắt ngang lời cô ta.
Cửa bị đẩy từ ngoài vào.
Mọi người cùng nhìn qua, ánh nắng chiều từ cửa sổ phản chiếu lên dãy hành lang, Lệ Lăng Phong dáng người cao lớn, trên vai mang theo ánh sáng bước vào. Bộ quân phục chính thống phẳng phiu khiến hắn càng thêm phần uy nghiêm không thể xâm phạm.
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên.
Lệ Toái Toái chạy trước nhào về phía hắn: "Cha ơi!"
Lệ Lăng Phong khom lưng ôm con gái lên.
Mọi người trong phòng nhìn thấy hắn xuất hiện đều ngạc nhiên. Có thể bọn họ không biết người trước mặt là ai, nhưng lại biết huy chương trên vai hắn có nghĩ là gì, chỉ có sĩ quan cấp cao mới được đeo mười ngôi sao như vậy.
Giản Thành Hi cũng đứng lên, nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại vào đây rồi?"
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt đáp: "Nhắn tin cho em một lúc rồi vãn chưa thấy em phản hồi, học sinh bên ngoài cũng về gần hết rồi, nên tôi đến đây xem xem."
Giản Thành Hi mở vòng tay liên lạc lên xem, thấy quả thật đúng là có không ít tin nhắn hắn nhắn mà anh chưa đọc.
Thầy giáo đang ngồi sau bàn làm việc vội đứng lên đi tới: ".....Lệ.....tướng quân?"
Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua phía con trai đang ngồi trên ghế, mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"
Giọng nói hắn không nặng không nhẹ, nhưng ở trong phòng vang lên cực khí phách. Người hàng năm ở địa vị cao thường đều sẽ có loại khí thế không giận tự uy khiến người khác phải dè chừng.
Cả người Lệ Tháp rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Cô ta đã được nghe qua chiến tích của Lệ Lăng Phong, cũng nghe qua chuyện vợ con hắn là người của Thành Phố Ngầm. Nàng cho rằng Lệ Lăng Phong bây giờ có địa vị như vậy, làm gì sẽ để ý đến vợ con xuất thân nghèo hèn đê tiện kia.
Vậy nên cô ta cũng chẳng tốn tâm tư đi tìm hiểu gia thế người mới chuyển đến này.
Cô ta nghe nói lần này có rất nhiều con cái sĩ quan Thành Phố Ngầm sẽ chuyển đến đây học chỉ theo bản năng thấy chán ghét khó chịu.
Không nghĩ lần này chưa gì đã đá trúng tấm ván sắt.
Giản Thành Hi đang định lên tiếng: "Bọn họ nói......"
Lệ Tháp vội cắt ngang lời anh, giành trước nói: "Không có gì đâu, chỉ là bọn trẻ con có chút xích mích náo loạn tí thôi."
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Giản Thành Hi có chút kinh ngạc.
Lệ Lăng Phong ôm con quay đầu nhìn về phía Lệ Tháp, khuôn mặt vô cảm của người đàn ông cao lớn uy mãnh lập tức càng thêm phần lạnh lẽo: "Tôi hỏi cô à?"
Lệ Tháp đứng sững sờ tại chỗ.
Thầy giáo vội bước qua hoà giải: "Là thế này, chuyện giữa các cháu chắc là có chút hiểu lầm nhỏ thôi, chỉ là hơi có xích mích một chút, chúng tôi....."
Lệ Lăng Phong chẳng quan tâm, chỉ nhìn về phía Giản Thành Hi, bĩnh tĩnh dịu dàng bảo: "Em nói đi."
Tim Giản Thành Hi đang treo cao cũng dần buông lỏng xuống.
Đáy mắt anh hiện chút ý cười, anh lên tiếng: "Bọn họ đinh ninh một mực nói Tiểu Trầm ăn trộm vòng tay đứa bé kia, nói là có một đứa bé khác đã tận mắt nhìn thấy. Tôi tin con sẽ không bao giờ làm thế, muốn bọn họ tra camera giám sát xem sao, bọn họ lại nhất quyết không chịu."
Lệ Lăng Phong quay đầu nhìn về phía thầy giáo: "Đem camera giám sát ra xem xem."
Thầy giáo do dự, nhìn về phía Lệ Tháp: "Này.....Giám sát trường học của chúng tôi là thông tin bảo mật, không được cấp phép sẽ không được tự ý sử dụng."
Lệ Lăng Phong chẳng giằng co vô nghĩa, xoay người ra lệnh cho binh lính tuỳ thân: "Gọi đội điều tra khu vực trường học đến đây đi, bảo tôi có việc cần tìm anh ta."
Mọi người trong văn phòng cực kỳ kinh ngạc.
Mà hai người lớp trưởng cùng thằng nhóc người lùn càng hoảng loạn hơn. Chúng nó chỉ muốn hãm hại dạy dỗ Lệ Trầm một bài học thôi mà, sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này rồi?!
Thằng nhóc kéo kéo tay mẹ nó.
Lệ Tháp cũng luống cuống, cười cười hoà giải: "Chỉ là mấy chuyện cỏn con tụi con nít thôi mà, Lệ tướng quân không phải phiền toái nhiều người thế đâu, tôi thấy chuyện này hay là bỏ qua đi."
Lệ Lăng Phong nhìn cô ta không nói gì.
Người đàn ông quay sang nhìn cậu nhóc ngồi trên sô pha cách đấy không xa, gọi: "Lệ Trầm."
Lệ Trầm ngẩng đầu.
Lệ Lăng Phong nhẹ giọng hỏi ý kiến con trai: "Con thấy thế nào?"
Ở mặt giáo dục con cái, Lệ Lăng Phong hầu như không hay can thiệp vào. Trong tình huống này, hắn cũng để con trai toàn quyền quyết định.
Cậu nhóc trên sô pha ngẩng đầu nhìn cha mình.
Hai người một lớn một nhỏ chẳng nói gì, lại vô cùng ăn ý. Lệ Trầm nhìn về phía lớp trưởng, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang đến cảm giác áp lực vô hình: "Không bỏ qua."
Lớp trưởng sợ hãi lùi về sau một bước.
Rất nhanh, người bên đội điều tra đã chạy đến.
Chỉ cần sự có mặt của bên điều tra là có thể kiểm tra camera giám sát của trường học rồi. Thầy hiệu trưởng cũng đi theo kiểm tra. Đến lúc mở camera lên, lại chẳng thấy khoảng thời gian lúc chiều được ghi lại.
Hiệu trưởng bỗng nói: "Tôi nhớ rồi, hình như lúc chiều là hệ thống giám sát của trường phải bảo trì, cho nên toàn bộ hệ thống giám sát đều được tắt đi để nâng cấp."
Trên thế gian này lại có chuyện trùng hợp đến thế đấy.
Thầy hiệu trưởng bước đến trước mặt Lệ Lăng Phong, cười cười lấy lòng: "Chuyện này cũng chỉ là xô xát cỏn con giữa các cháu thôi, đã khiến ngài phải lo lắng rồi. Tôi thấy tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Là thế này, lúc chiều bỗng dưng bé lớp trưởng bị đau dạ dày, nên mới tháo vòng tay ra để vào ngăn bàn để xuống phòng y tế, chắc là do vội quá nên tạo thành hiểu lầm rồi thôi."
Trước khi Lệ Lăng Phong xuất hiện, ai cũng khăng khăng một mực bảo là Lệ Trầm ăn trộm.
Bởi vì cậu nhóc đến từ Thành Phố Ngầm.
Cho nên chẳng có cái gì gọi là công bằng cả.
Thế nhưng Lệ Lăng Phong vừa đến, mọi người ai cũng trở nên nhiệt tình phải phép.
Giản Thành Hi đứng bên cạnh nghe một hồi, hỏi: "Đau dạ dày?"
Thầy hiệu trưởng ngẩn người, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy......."
Giản Thành Hi nhìn sang nhóc lớp trưởng, nhóc ta thấy vậy liền vênh mặt lên nói: "Đúng vậy, cháu bị đau dạ dày, thì sao chứ?"
Tựa như sẽ chẳng ai nghi ngờ lời nhóc ta vậy.
Giản Thành Hi bước tới, nhìn lớp trưởng một lúc, chậm rãi chỉ một chỗ trên bụng nhóc ta: "Cháu đau ở đây à?"
Ánh mặt cậu ta mơ hồ, gật đại.
Thầy hiệu trưởng lập tức trở nên ảo não.
"Chỗ này là ruột, không phải dạ dày." Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn thằng bé, lại vươn tay lên cọ qua má nó, lấy vài hạt đường vụn xuống: "Đau dạ dày không được ăn đồ ngọt, đồ ngọt sẽ làm tăng dịch dạ dày, cho nên tuyệt đối không được ăn đường. Chẳng nhẽ bác sĩ lại kê đơn thuốc cho đường cho cháu à?"
Lớp trưởng lập tức trở nên hoảng loạn, lui về sau mấy bước: "Cháu, cháu không biết."
Giản Thành Hi chỉ bình tĩnh nhìn thằng bé: "Cháu nói dối đúng không?"
Lớp trưởng hàng ngày đều ương ngạch phách lối trên trường lớp, ở nhà cũng toàn được cưng chiều, lúc này gặp chuyện liền muốn khóc: "Cháu không, cháu không có."
Mọi người đều nhìn về phía thằng bé.
Giản Thành Hi đang định lên tiếng nói chuyện tiếp, thầy hiệu trưởng đã bước đến cắt ngang: "Anh Giản, anh hỏi cháu bé này có đau dạ dày thật hay không cũng có tác dụng gì đâu, dù sao thực sự là vòng tay cháu nó bị mất. Này chỉ là hiểu lầm thôi, nếu camera giám sát cũng không tra ra được, tôi thấy hay là......."
Thầy hiệu trưởng còn chưa nói dứt, Lệ Trầm vẫn luôn an tĩnh ngồi trên sô pha bỗng lên tiếng: "Con có bằng chứng."
Mọi người cùng nhìn cậu nhóc.
Cậu bé này từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm tĩnh ít nói, chuyện lớn xảy ra cũng chẳng nói năng câu gì, dễ khiến người ta xem nhẹ cậu.
Lệ Trầm mở ứng dụng ghi hình trên thiết bị liên lạc của mình lên. Video cậu mới quay ban nãy được ghi từ góc cửa sổ ngoài phòng học, vừa vặn ghi lại được hết toàn bộ hành động lớp trưởng tháo vòng tay mình ra, nhét vào ngăn bàn Lệ Trầm.
Video vừa kết thúc, cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh.
Cả thầy giáo lẫn thầy hiệu trưởng đều kinh ngạc nhìn về phía lớp trưởng. Đến tận lúc này, họ vẫn không thể tin nổi sẽ có một đứa trẻ Thành Thiên Không sẽ bày mưu tính kế hãm hại người khác.
Lớp trưởng cũng sững sờ sửng sốt, lại bước lui về sau mấy bước nữa, không thể tin được hỏi lại: "Cậu, cậu lúc đấy rời đi rồi mà."
Lệ Trầm nói: "Tớ không có đi."
Cho dù ngày thường hung hãn thế nào, lớp trưởng vẫn chỉ là một thằng nhóc mới ba tuổi bọ, mắt cậu ta lúc này đỏ ửng lên: "Sao lúc đấy cậu không lên tiếng?!"
Lệ Trầm thờ ơ trả lời: "Tớ muốn xem xem hai người các cậu đang bày trò gì."
Tộc Người Khổng Lồ trước nay suy nghĩ vẫn rất đơn giản. Lớp trưởng cảm thấy mình là bị Lệ Trầm chơi một vố, run rẩy chỉ tay vào cậu nhóc, nghẹn ngào nửa ngày mới nói mấy chữ: "Cậu, cậu là đồ xấu xa!"
Lệ Trầm lại chỉ bình thản nhìn cậu ta, trên khuôn mặt non nớt của cậu đôi mắt đen láy thản nhiên, thờ ơ nhìn lớp trưởng: "Đồ ngốc."
Lớp trưởng: "......"
Nước mắt cậu ta lập tức trào ra như mưa.
Hu huuu!!!
Tiếng khóc cậu nhóc vang vọng cả căn phòng. Thằng nhóc người lùn cũng biết mình gặp rắc rối rồi, nhìn mẹ mình một cái, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Lệ Tháp vội ôm con trai vào lòng: "Ai da, ai da, con sao lại khóc rồi? Không sao đâu, không sao đâu."
Cô ta xót con, nhất thời không nhịn nổi trừng mắt nhìn Lệ Trầm một cái: "Cháu cái thằng bé này thật là, cháu đã thấy hết rồi còn nhịn đến bây giờ làm gì? Cháu cố ý đúng không?"
Giản Thành Hi đang định lên tiếng.
Lệ Toái Toái trong được Lệ Lăng Phong bế trong lòng bỗng nói chuyện: "Dì à, dì cũng ngốc lắm."
Lệ Tháp không hiểu gì: "Cô ngốc chỗ nào chứ?!"
"Nói ra thì....." Khuôn mặt cô nhóc tinh rãnh: "Là bọn họ hãm hại anh trai cháu còn gì."
Lệ Tháp khựng lại, ngượng ngùng cười cười: "Các bạn ấy chỉ nói đùa thôi."
Giọng Lệ Toái Toái trong trẻo: "Dì còn làm bậy hùa theo!"
Lệ Tháp: "......"
Con bé này phiền phức ghê.
Thầy hiệu trưởng nhìn một màn này cũng biết chuyện này không ổn rồi, liền quay sang cười cười lấy lòng Lệ Lăng Phong: "Nguyên soái, ngài xem, đây cũng chỉ là trò đùa tụi con nít mà thôi, không thì......."
Lệ Lăng Phong liếc ông ta một cái, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao vô hình, doạ ông ta theo bản năng vội ngậm mồm lại.
Cả căn phòng chỉ toàn tiếng gào khóc.
Nhưng chẳng ai rảnh quan tâm dỗ dành cậu ta.
Lệ Lăng Phong lạnh lùng yêu cầu: "Dựa theo nội quy nhà trường xử lý đi."
Thầy hiệu trưởng sửng sốt.
Giản Thành Hi cũng hỏi thầy giáo: "Việc này dựa theo nội quy nhà trường xử lý thế nào đấy?"
Thấy giáo nhìn Lệ Lăng Phong cùng các binh sĩ đang đứng canh ở bên ngoài, nào dám nói dối: "Với các bạn nhỏ trường chúng tôi hầu như chẳng bao giờ phát sinh chuyện ăn trộm ăn cắp bao giờ, nhưng nội quy nhà trường cũng có ghi: trộm đồ thì đánh lòng bàn tay, còn nếu nói dối thì......"
Giản Thành Hi: "Thì gì?"
Thầy giáo hạ quyết tâm: "Thì phải đánh mông."
Giản Thành Hi tròn mắt nhìn.
Lớp trưởng ở một bên nghe vậy càng khóc thê thảm hơn. Cậu ta lớn bằng từng này rồi, còn chưa bị đánh bao giờ đâu. Nhìn về phía Lệ Trầm bên kia, thấy cậu nhóc cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt điềm nhiên ấy còn có cả chút ác ý không chút che giấu nữa, điều này lập tức khiến cậu ta hoảng hốt.
Giống như--
Lệ Trầm nhẫn nhịn chỉ để chờ giây phút này vậy.
Lớp trưởng thực sự bị doạ sợ rồi, càng gào khóc thương tâm hơn: "Đừng đánh cháu mà, đừng đánh cháu mà, là Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm bày kế cho cháu, cháu không cố ý!"
Ai cũng sửng sốt.
Thằng nhóc người lùn kia kinh ngạc nhìn lớp trưởng: "Cậu, cậu đừng có nói năng linh tinh!"
"Đúng thế còn gì!" Lớp trưởng chẳng còn nghĩ ngợi được gì, vừa khóc vừa lau mặt: "Là Lâm Nhiễm nói với cháu là Lệ Trầm đến từ Thành Phố Ngầm nên muốn chơi cậu ta một vố, còn bảo là sẽ không ai tin cậu ta. Đều là Lâm Nhiễm xúi bậy cháu."
Lệ Tháp luống cuống: "Cháu, cháu đừng nói dối nữa!"
Lớp trưởng gào khóc: "Cháu không nói dối, cháu nói thật thật mà."
Lâm Nhiễm tức không chịu nổi, vừa tức vừa sợ, thằng nhóc chỉ cảm thấy sau lưng mình giờ đang lạnh toát.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong sắc lạnh, yêu cầu thầy hiệu trưởng: "Thế thì cùng phạt."
Thầy hiệu trưởng khổ không biết kể đâu cho hết. Ông ta lắp bắp do dự nửa ngày, mãi mới lên tiếng: "Nguyên soái, không phải là tôi không muốn phạt, mà là....cha Lâm Nhiễm là......"
Lệ Lăng Phong: "Là ai?"
Thầy hiệu trưởng quyết tâm nói: "Là tổng quản tài chính Phất Khắc Tư ạ."
Giản Thành Hi đứng phía sau nghe cũng bị bất ngờ. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Mới tầm trưa chiều nay Phất Khắc Tư còn tìm cách đút lót nhà mình, đến chiều tối chưa gì đã gặp vợ cả cùng con trai gã rồi.
Lệ Lăng Phong nghe xong chỉ nâng mí mắt lên nhìn ông ta: "Nên?"
Thầy hiệu trưởng lòng nóng như lửa đốt, hơi do dự xong vẫn ghé sát vào nói nhỏ: "Ngài nguyên soái ạ, tôi thấy hay là thôi đi. Phất Khắc Tư quyền thế ngập trời, bây giờ phạt đánh con anh ta cũng không ổn lắm. Đến lúc đó người làm hiệu trưởng là tôi đây cũng chẳng giữ nổi cái chức này nữa, tôi phải sống thế nào đây....."
Lệ Lăng Phong lại như nghe được một câu truyện cười vậy. Người đàn ông cao lớn đứng trong phòng, từ trên cao nhìn xuống thầy hiệu trưởng, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Ông lúc này không muốn sống nữa cũng được."
Cả người hiệu trưởng cứng đờ lại.
Ông ta ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi con ngươi lạnh lùng vô cảm của hắn.
Trong nhát mắt, ông ta cảm thấy Lệ Lăng Phong dường như không phải đang nói đùa, mà sẽ giống như lúc trước, trước mặt mười vạn tướng sĩ xử tử Ike vậy!
"Cứ áp dụng nội quy nhà trường xử phạt đi!" Thầy hiệu trưởng lập tức quay đầu bảo với thầy giáo, vẫn đang trong trạng thái thở hổn hển sợ sệt: "Hai người mỗi người mười cái, người máy đánh xong thì thông báo phê bình trước toàn trường!"
Thầy giáo ngẩn người, vội nghe theo: "Dạ vâng."
Cả Lâm Nhiễm lẫn lớp trưởng cùng ngây người. Hai thằng nhóc trực tiếp bị doạ đánh sợ phát khóc. Chúng nó chỉ muốn dạy dỗ Lệ Trầm một tí thôi mà, không nghĩ ngược lại mình mới là người bị đánh.
Lệ Tháp không nhịn nổi nữa, đứng dậy nói: "Ngài nguyên soái, hai cậu nhóc nhà tôi chỉ là nói đùa có xíu thôi mà, đâu đến mức nhất định phải nghiêm túc xử phạt như vậy chứ? Ngài nhất quyết phải làm đến cùng à?"
Lệ Lăng Phong còn chưa lên tiếng.
Giản Thành Hi đã từ phía sau hắn bước tới: "Phu nhân này, tôi có chỗ không hiểu lắm, ban nãy không phải chính cô đã nói cái gì mà 'đồ vật là chuyện nhỏ, học làm người mới là chuyện lớn' mà nhỉ? Cô còn bảo phải dựa theo đúng nội quy nhà trường xử lý nữa mà?"
Lệ Pháp nghẹn lời: "Tôi......"
Cô ta sao mà biết mình sẽ tự bê đá đập chân mình đâu.
Giản Thành Hi cười cười: "Tự nhiên bây giờ cô lại nói hai bé kia chỉ nói đùa?"
Lệ Tháp vừa thẹn vừa giận: "Anh.....anh.....anh đắc ý cái gì chứ? Không phải anh chỉ là cậy chồng mình mạnh à? Anh cứ chờ xem! Tôi xem xem lúc nguyên soái cưới vợ bé về cái đồ quê mùa anh còn vênh mặt đắc ý được bao lâu!"
Giản Thành Hi chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta: "Tôi đến từ Thành Phố Ngầm thì sao nào? Cô thì xuất thân cao quý rồi."
Lệ Tháp vừa muốn làm kiêu một chút.
Giản Thành Hi nhướng mà, cười mỉa nói tiếp: "Thế sao chồng cô không chỉ yêu mỗi mình cô, cưới mỗi mình cô nhỉ?"
Lệ Tháp đột ngột bị xát muối vào tim: "......"
Aaaaaaaa!
Điên mất thôi!!!
*
Ngày hôm sau
Cung điện Đế Quốc.
Sau khi kết thúc phiên họp, hoàng đế yêu cầu Lệ Lăng Phong nán lại.
Lệ Lăng Phong đứng trong điện nhìn hoàng đế: "Bệ hạ có chuyện gì sao?"
Hoàng đế có phần lo lắng thấp thỏm bước tới: "Lệ tướng quân này, trẫm nghe ngóng thấy bảo nhà Phất Khắc Tư đang xảy ra chút vấn đề, nguyên nhân là bởi vì con cái khanh ấy ở trường gây xích mích với con trai khanh à?"
Lệ Lăng Phong không chút cảm xúc: "Bệ hạ rất quan tâm chuyện con cái nhà hạ thần à?"
Bệ hạ cười gượng một cái: "Cũng không hẳn là thế."
Lệ Lăng Phong nhìn ông ta.
Hoàng đế do dự một lúc rồi vẫn mở miệng, ông ta mặc một bộ áo bào trắng thánh khiết, đứng trong điện nói với hắn: "Lệ tướng quân à, thật ra trẫm cảm thấy, khanh giống như một vị anh hùng vậy, lại chẳng có con cái gì mấy. Trẫm cũng gặp qua hai đứa nhóc nhà khanh rồi, đáng yêu lắm, nhưng mà lại chỉ là bán tinh linh, còn có khiếm khuyết nữa. Hay là khanh có thêm....."
Lệ Lăng Phong: "Đó là việc riêng nhà hạ thần."
Hoàng đế nghẹn lời.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn, tuy rằng bản thân là hoàng đế, nhưng lúc gặp vị sát thần này ông ta cũng phải khiêng dè vài phần.
Trong tay hắn sở hữu binh quyền to lớn, Ike chết rồi, ông ta cũng chẳng thể dùng người khác.
Các binh sĩ trở về từ hang ổ Trùng tộc, ai cũng khăng khăng một mực trung thành với Lệ Lăng Phong.
Đừng nói trong tay hắn còn có binh lệnh, cho dù không có, hắn vẫn một tay che trời được.
Hoàng đế cân nhắc trong lòng, thử nói: "Trẫm cảm thấy, chuyện giáo dục con cái cũng rất cần thiết. Lúc trước ở Thành Phố Ngầm không có điều kiện, bây giờ tốt hơn rồi, cũng nên cho tụi nhóc nhà khanh những điều tốt nhất chứ. Hay là khanh đưa hai đứa nhỏ nhà khanh qua cho công chúa nuôi nấng đi, nàng ấy từ nhỏ đã được học đủ thứ kiến thức, hơn nữa còn biết sử dụng pháp thuật rất thành thạo. Đến lúc đấy....."
Lệ Lăng Phong cắt ngang lời ông ta: "Cảm ơn ý tốt của Bệ hạ, con hạ thần có ba ruột của chúng, không cần phải để người khác nuôi nấng."
Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng là vợ của khanh, trẫm nghe nói xuất thân của khanh ấy có phần hơi bần hàn. Nghe nói hồi còn ở Thành Phố Ngầm, khanh ấy hình như cũng không quá yêu đương hai đứa nhỏ, đúng không?"
Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát.
Đời trước cũng thế, hắn khi đó không biết phán đoán lòng người, chưa nhìn thấy được quỷ kế của ông ta.
Lúc đó các con hắn không có ai chăm sóc, công chúa lại thường xuyên ghé thăm nên hắn mới lơ là, kết quả lại tạo cơ hội cho bọn họ hãm hại bản thân. Nhưng đời này đã khác hoàn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không để bi kịch ấy xảy ra lần nữa.
Lệ Lăng Phong nói: "Điều kiện sinh sống ở Thành Phố Ngầm gian khổ, em ấy một mình nuôi hai đứa nhóc cũng không dễ dàng gì, không thể khắt khe quá được, huống hồ....."
Hoàng đế nghi hoặc nhìn anh.
Giọng nói Lệ Lăng Phong trầm thấp chắc nịch: "Em ấy rất tốt."
Một ngọn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa hương cỏ thơm mát, cũng cuốn áo choàng hắn bay phất phới theo. Khoảnh khắc này, khuôn mặt người đàn ông lướt qua vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Hoàng đế cũng bất đắc dĩ: "Thế thì tốt."
Lệ Lăng Phong gật đầu: "Không có chuyện gì khác, vậy hạ thần cáo lui."
Hoàng đế cũng không thể giữ hắn tiếp.
Lệ Lăng Phong vừa mới rời đi, công chúa đã từ sau điện bước ra.
Nàng mặc một bộ váy hoa lộng lẫy, buồn bực nhìn hoàng huynh: "Hoàng huynh, tướng quân vẫn không đồng ý ạ?"
Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm cũng muốn gả em cho hắn, nhưng lòng dạ Lệ Lăng Phong hắn sâu không lường được. Nếu em có thể ở bên hắn, chúng ta mới nắm được nhược điểm của hắn, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội."
Công chúa có chút giận dỗi: "Anh ấy vì sao lại không đồng ý chứ? Chẳng nhẽ thực sự thích cái tên nghèo kiết xác kia chắc?"
Hoàng đế nhìn cô em gái như hoa như ngọc của mình, nói với nàng: "Em biết vì sao Lệ Lăng Phong tuy là một người thú mạnh mẽ như vậy, nhưng lúc hắn còn nhỏ lại vẫn bị gia tộc đuổi xuống Thành Phố Ngầm không?"
Công chúa ngập ngừng hỏi: "Em không biết, vì sao vậy?"
Hoàng đế đáp: "Bởi vì hắn là một người thú có tinh thần lực cấp cao, là cấp S, rất dễ rơi vào trạng thái phát cuồng. Trên lý thuyết, khả năng sống sót đến bây giờ gần như bằng 0."
Công chúa dò hỏi: "Thế anh ấy vì sao.....?"
Hoàng đế trầm giọng nói: "Bởi vì trời sinh hắn vô cảm, gần như không có cái gọi là thất tình lục dục (*), cho nên hắn cũng không rơi vào trạng thái tinh thần lực phát cuồng."
(*) Thất tình lục dục: thất tình lục dục có nghĩa là chỉ những cảm xúc của con người trong cuộc sống thường ngày. 'Thất tình' là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người. 'Lục dục' là sáu ham muốn trần gian.
Công chúa kinh ngạc.
Hoá ra trên đời này thực sự có người có thể hoàn toàn cắt đứt thất tình lục dục à?
Hoàng đế nói tiếp: "Con người hắn như thế, chẳng thật tâm đối xử với ai đâu, chắc chắn càng chẳng yêu vợ hắn, cùng lắm chỉ là cảm giác trách nhiệm mà thôi."
Công chúa thở dài: "Điều hoàng huynh nói thật ra cũng dễ hiểu thôi. Thế nhưng con người Lệ Lăng Phong như thế nào chẳng lẽ hoàng huynh còn không rõ à? Hắn cứ như tảng đá ấy, nhạt nhẽo khô khan, chẳng thèm để em vào mắt!"
Hoàng đế đột nhiên nhìn chăm chăm em gái mình một lúc lâu.
Lâu đến mức công chúa bị nhìn đến nổi cả da gà lên rồi.
Hoàng đế bỗng nhướng mày: "Hắn không có hứng thú với em, không cho em cơ hội, tự bản thân em cũng chẳng biết đường tự tạo cơ hội cho bản thân mình à?"
Công chúa ngây người nhìn hoàng huynh mình một lúc mới sửng sốt hiểu ra: "Ý hoàng huynh là......."
Hoàng đế bước đến, nắm chặt tay em gái mình, dường như đang đặt thứ gì đó vào tay nàng, nhỏ giọng nói: "Trẫm đã sớm nhìn ra rồi, em thích hắn đúng không? Vài ngày nữa là ngày thị sát, đến lúc đó em thay trẫm đến Bộ Quân Sự vấn an các tướng sĩ. Nhớ kỹ, ăn mặc đẹp chút."
......
Tay công chúa run run, nhưng rồi vẫn cất thứ đó đi.
*
Tối
Sau khi ru các con ngủ xong, Giản Thành Hi mới gọi điện cho Lệ Lăng Phong hỏi thăm hắn một chút.
Lệ Lăng Phong: "Bộ Quân Sự có vài việc chưa xử lý xong, tối nay tôi không về được."
Giản Thành Hi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi: "Vậy khi nào anh về?"
Lệ Lăng Phong chỉ đáp: "Chưa biết được."
Nghĩ một lát, hắn lại bổ sung thêm: "Không cần chờ tôi đâu, em cứ ngủ trước đi."
Giản Thành Hi mím môi "ừm" một tiếng. Từ tối hai hôm trước, anh vẫn luôn muốn giải thích rõ ràng một chút với Lệ Lăng Phong, nhưng hắn vẫn luôn bận rộn, anh hầu như chẳng có cơ hội nói chuyện cùng hắn.
Lệ Lăng Phong hỏi: "Có chuyện gì khác à?"
Giản Thành Hi mở miệng: "Anh......"
Lệ Lăng Phong một bên phê duyệt đơn xin huấn luyện chiến đấu của các đơn vị, một bên tiếp tục hỏi: "Sao vậy?"
Giản Thành Hi băn khoăn một lát, vẫn quyết định không nên làm phiền hắn làm việc, liền nói: "Không có gì đâu, anh cứ bận việc tiếp đi nhé, chuyện trong nhà không cần lo lắng đâu."
Lệ Lăng Phong khẽ nhíu mày lại, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
Phó chỉ huy bỗng từ ngoài bước vào, trên tay còn xách theo một hộp đồ, nói: "Tướng quân, này là báo cáo sử dụng cơ giáp gần đây, ngài xem xem có gì cần chỉnh sửa không?"
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Hồi ở doanh trại chủ ở hang ổ Trùng tộc, rất nhiều cơ giáp đều do Lệ Lăng Phong cải tiến.
Chẳng tốn bao lâu hắn đã phê duyệt xong, giao lại cho phó chỉ huy.
Phó chỉ huy cười nói: "Vẫn là ngài lợi hại. Người ta bên kia còn đang đau đầu không biết cải tiến chỗ nào, ngài đã chỉ ra được rồi. Tôi nghĩ trên đời này chẳng có gì làm khó được ngài mất!"
Lệ Lăng Phong chỉ buông bút, không nói gì.
Phó chỉ huy: "Vậy tôi đây đi trước đây."
Lệ Lăng Phong đột nhiên mở miệng gọi: "Từ từ đã."
Phó chỉ huy nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: "Ngài có việc cần phân phó ạ?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong cực nghiêm túc, biểu cảm như này chỉ khi nào có chuyện nghiêm trọng khiến hắn băn khoăn mới xuất hiện.
Điều này khiến phó chỉ huy cũng chợt thấy thấp thỏm lo âu, chẳng nhẽ trong quân doanh xảy ra chuyện gì khó khăn à?
Lệ Lăng Phong hơi nhíu nhíu mày lại, người đàn ông trầm tư một lát rồi mới nói: "Gần đây, Giản Thành Hi em ấy vẫn hay ấp a ấp úng, như là có chuyện muốn nói vậy. Thế nhưng lúc tôi hỏi, em ấy vẫn nói không có việc gì."
Phó chỉ huy thử hỏi: "Hay là phu nhân giận dỗi gì ngài không?"
Lệ Lăng Phong hỏi: "Vợ anh đã bao giờ như thế chưa?"
Đây cũng là lần đầu tiên.
Lệ Lăng Phong trên chiến trường giàu kinh nghiệm chiến đấu, trăm trận trăm thắng, ở mặt tình cảm lại ngược lại hoàn toàn. Hắn cảm nhận được dạo gần đây Giản Thành Hi vẫn luôn ấp a ấp úng, tựa như có chuyện muốn nói, thế nhưng mỗi khi hắn hỏi, anh lại chỉ qua loa lấy lệ.
Chẳng lẽ.......
Em ấy bị mình doạ sợ vụ mấy ngày hôm trước à?
Cho nên bây giờ là muốn quay về Thành Phố Ngầm tìm người tình bỏ trốn à?
Chính mình đã cố tránh không về nhà, cố tránh không xuất hiện trước mặt em ấy, sao em vẫn thế?
Phó hứng thú đầy mình, ghé qua nói: "Có thể là do tướng quân dạo gần đây tăng ca nhiều quá, ít khi về nhà, nên phu nhân không vui đấy."
Giọng hắn trầm thấp vững vàng, nói chắc nịch: "Không thể nào."
Phó chỉ huy sững sờ ngơ ngác.
Lệ Lăng Phong cũng chẳng phán đoán vô nghĩa nữa, hỏi anh ta: "Thế bình thường anh giải quyết mâu thuẫn với vợ anh kiểu gì?"
Phó chỉ huy nghĩ ngợi một lúc, đáp: "Thật ra bình thường chúng tôi cãi nhau cũng không lớn lắm, chắc là tôi sẽ mua mấy thứ cô ấy thích dỗ cô ấy. Vợ chồng với nhau thật ra là 'cãi nhau đầu giường, cuối giường làm hoà'(*) ấy mà. Cách này mà không được nữa thì cứ hôn cô ấy, dùng miệng chặn không cho cô ấy nói nữa là sẽ chẳng cãi nhau gì nữa."
Lệ Lăng Phong yên lặng lắng nghe.
Phó chỉ huy mờ ám nói: "Tướng quân với phu nhân cũng có thể dùng phương pháp này giải quyết mâu thuẫn nha."
Lệ Lăng Phong mặt không chút cảm xúc, đôi con ngươi đen láy cũng chẳng gợn chút tình cảm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người vợ mảnh mai, mắt lấp lánh ánh nước của hắn đang nằm trên giường chờ hắn.
Người em ấy gầy yếu như vậy, so với hồi trước còn gầy hơn.
Em ấy sẽ chống đỡ nổi chứ?
*
Đêm khuya
Cổng lớn mở ra, cả sân vườn yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong từ trên tàu chiến bước xuống. Căn nhà đã sớm tắt đèn chỉ còn sự im lặng.
Hẳn đẩy cửa định bước vào, vốn cho rằng phòng khách sẽ chẳng có ai, nào ngờ lại thấy một bóng dáng nho nhỏ đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Bước chân Lệ Lăng Phong khựng lại.
Giản Thành Hi nghe thấy động tĩnh cũng mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Tướng quân?"
Lệ Lăng Phong bước tới: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Giản Thành Hi đáp: "Tôi nghĩ tướng quân về muộn, sợ anh chưa kịp ăn gì, nên tôi làm chút đồ ăn để trên bàn, khi nào anh về liền có cái ăn. Kết quả làm xong bỗng thấy buồn ngủ quá, nên ngủ quên mất chỗ này."
Ánh đèn ấm áp trong phòng khách phản chiếu lên người anh.
Lệ Lăng Phong nhìn anh, như muốn khắc sâu bóng dáng anh vào đáy mắt. Trước kia, hắn cùng Giản Thành Hi cũng có một khoảng thời gian rất hạnh phúc.
Đó là lúc bọn họ vừa mới kết hôn.
Đôi khi hắn kết thúc được một nhiệm vụ tiền thưởng quay về nhà, cả người dính máu tanh còn chưa tắm rửa gì, cũng không muốn làm phiền Giản Thành Hi. Nhưng chàng vợ nhỏ của hắn sẽ luôn cuộn tròn nằm trên sô pha phòng khách chờ hắn về.
Mãi đến sau này---
Em ấy mang thai sinh con, mọi thứ bỗng nhiên trở nên khác hoàn toàn.
Lệ Lăng Phong vốn tưởng cả đời này sẽ chẳng thể nào giống như hồi trước được nữa. Nào ngờ, qua mấy năm, lúc hắn còn đang mơ màng chưa kịp nhận ra chuyện gì, người chờ hắn về bỗng nhiên đã xuất hiện trở lại.
Chẳng lẽ.......
Ông trời bỗng rủ lòng thương, khiến Giản Thành Hi trở về như trước kia à?
Giản Thành Hi lầm bầm đứng dậy: "Anh đói không? Tôi đi hâm nóng bánh rau dại cho anh ăn nhá? Hôm nay bận lắm à? Tôi còn đặc biệt làm mấy phần bánh nhân thịt cho anh nữa đấy......"
Lệ Lăng Phong níu tay anh lại.
Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn hắn.
Trong ánh đèn mờ của phòng khách, đôi mắt người đàn ông càng trở nên sâu thẳm lạ kỳ, xen lẫn với một chút cảm xúc lẫn lộn anh không hiểu được.
Giản Thành Hi nghi hoặc nhìn hắn.
Lệ Lăng Phong lại lấy một chiếc hộp nhỏ từ không gian tuỳ thân đưa cho anh.
Giản Thành Hi dò hỏi: "Này là gì vậy?"
Lệ Lăng Phong nhỏ giọng bảo: "Em mở ra xem xem."
Giản Thành Hi mở ra, cứ tưởng sẽ là cái gì khác, anh ngạc nhiên nhìn hắn: "Hoa?"
Anh chưa bao giờ nghĩ, người chồng mình vẫn luôn sợ hãi, kính sợ vô cùng bỗng dưng sẽ tặng hoa cho mình!
Giản Thành Hi cực kỳ vui sướng hỏi: "Ở đây vậy?"
Lệ Lăng Phong đáp: "Ở trong cung."
Nụ cười trên môi Giản Thành Hi nháy mắt biến mất. Ở đây sẽ có bông hoa nào xinh đẹp như này ngoài vườn hoa của công chúa chứ. Anh ấy vậy mà lại mang đồ của người con gái khác về tặng cho mình?
Lệ Lăng Phong nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Em thích không?"
Giản Thành Hi đặt hộp quà sang một bên, nhàn nhạt gật đầu: "Cũng tạm."
Lệ Lăng Phong bỗng thấy không hiểu nổi. Này là hắn đặc biệt nhờ phó chỉ huy giữ lại từ một lô vật tư của một phi thuyền buôn lậu bị họ bắt giữ. Hắn nghĩ vợ mình sẽ thích lắm, nào ngờ lại chỉ nhận được câu trả lời như vậy.
Mình nhớ rõ em ấy thích hoa nhất mà?
Hồi trước mỗi lần thấy hoa đều sẽ vui vẻ ra mặt.
Là do không thích hoa nữa à.......?
Hay là do không thích hoa mình đưa?
Ánh mắt Lệ Lăng Phong tối sầm lại, hắn đứng dậy: "Em không thích thì vứt đi."
Giản Thành Hi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Lệ Lăng Phong lạnh lùng, từ góc độ này anh chỉ thấy được hàm dưới sắc lạnh của hắn. Giọng hắn bình bình không chút cảm xúc: "Tôi đi rửa mặt trước đã."
Giản Thành Hi: "Anh không ăn à?"
Lệ Lăng Phong trầm giọng đáp lại: "Có uống dịch dinh dưỡng rồi."
Giản Thành Hi nhìn bóng lưng hắn rồi đi, bỗng thấy bối rối.
Đúng là hồi đầu anh quả thật rất sợ Lệ Lăng Phong, nhưng sau khi phát hiện chỉ số an toàn của anh gắn liền với hắn, anh thấy sau này có thể cùng các con đón sinh nhật hàng năm, sống cuộc sống thế này cũng khá ổn.
Sau khi trải qua một vài chuyện, anh nhận thấy Lệ Lăng Phong cũng chẳng đáng sợ đến thế.
Anh cũng không còn quá sợ hãi hắn nữa rồi.
Thế nhưng lúc anh muốn thử tiếp nhận hắn, hắn bỗng trở nên xa cách hơn.
Bây giờ lại còn mang hoa của công chúa về, có phải là nói hắn cũng có tâm tư đối với công chúa không? Hắn muốn cưới vợ bé, này chỉ là thử xem thái độ mình thế nào à?
Cũng đúng.....
Từ điều kiện đến gia thế công chúa đều tốt hơn anh nhiều, hắn động lòng cũng là điều hiển nhiên nhỉ.
Thế nhưng anh với các con phải làm sao giờ?
Muốn ly hôn à?
Đến lúc đó anh đưa các con đến đâu sống chứ?
Thế.....Lệ Lăng Phong có hỗ trợ tiền chu cấp nuôi con cho anh không?
Giản Thành Hi phiền muộn lo âu, suy nghĩ trở nên rối loạn. Đành phải mở mạng lên, vào trang Bách Khoa Toàn Thư, tra luật pháp hôn nhân thời tinh tế này xem thử.
Vừa mới tìm kiếm, bỗng phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Giản Thành Hi lập tức muốn đóng thiết bị lại, lại bởi vì quá sốt ruột nên giao diện tìm kiếm chưa kịp đóng lại.
Lệ Lăng Phong vừa bước vào, liền nhìn thấy màn hình trang web của anh ghi mấy chữ to đùng: [ Ly hôn với chồng, quyền nuôi con thuộc về ai? ]
"......."
Căn nhà chìm vào sự yên tĩnh.
Sắc mặt Lệ Lăng Phong lạnh băng, đôi con ngươi hắn tăm tối nhìn chằm chằm Giản Thành Hi: "Em muốn ly hôn?"
Giản Thành Hi vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, tôi chỉ xem bừa thôi."
Lệ Lăng Phong cũng đâu phải kẻ ngốc: "Vậy em tra mạng làm gì?"
"Tôi......" Giản Thành Hi cảm thấy bản thân cũng quá xui xẻo rồi, vội vội vàng vàng muốn giải thích: "Tôi, tôi......"
Anh còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng bị bế ngang lên, lúc phản ứng lại lại phát hiện mình đã bị ném lên giường. Anh bị ném bật lên, còn chưa kịp giãy giụa gì, đã bị một đôi tay mạnh mẽ đè chặt xuống.
Ngẩng đầu, anh lập tức đối diện với đôi con ngươi ánh lên sự độc ác, tựa như một con sói hung tợn vậy.
Thân hình Lệ Lăng Phong to lớn vững chắc, dùng một tư thế mang tính chiếm hữu cực đoan giam cầm người trước mặt lại. Hắn nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Giản Thành Hi, giọng nói đè nén đầy nguy hiểm: "Lần này lại là ai?"
Giản Thành Hi sửng sốt.
Cánh tay bị hắn dùng sức giữ chặt khiến anh cảm thấy đau đớn, nước mắt cũng ứa ra: "Anh buông ra đã......"
Khoé miệng Lệ Lăng Phong gợi lên nụ cười lạnh, bàn tay thô ráp nắm lấy cằm anh, ép buộc anh ngẩng đầu nhìn mình: "Chán ghét tôi đến thế à?"
Bóng tôi u ám như cuồn cuộn như thuỷ triều dâng lên trong lòng.
Mình thương em ấy như thế, dành những điều tốt nhất cho em ấy.
Nhưng Giản Thành Hi thì sao?
Cứ một lần lại một lần muốn rời khỏi hắn.
Sao em ấy dám......
Sao em ấy dám.........
Cơn giận dữ dâng trào trong lòng dần trở nên mất kiểm soát, mãi đến khi bên tai truyền đến giọng nói: "Em không có ghét anh! Là anh nắm em chặt quá, đau em!"
Lệ Lăng Phong sửng sốt.
Giản Thành Hi cố gắng giãy giụa muốn thoát ra, ngồi dậy, thở hổn hển mắng: "Ai muốn ly hôn chứ! Còn không phải do anh muốn cưới vợ bé à?!"
Nói xong, bỗng anh thấy tủi thân quá.
Cũng muốn nhịn xuống, kết quả nước mắt vẫn không kiềm chế được mà lăn xuống. Anh trừng Lệ Lăng Phong một cái: "Em có nói là không đồng ý đâu, anh dùng sức thế làm gì, không dịu dàng hơn chút được à?"
"......."
Lý trí dần được lấy lại.
Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Ai bảo em tôi muốn cưới vợ bé?"
Giản Thành Hi lớn tiếng: "Còn không phải là anh mang hoa của công chúa về à?!"
Lệ Lăng Phong: "Đó là hoa tôi lấy từ trên chiếc tàu chiến buôn lậu vũ khí."
Giản Thành Hi sửng sốt, anh trăm triệu lần không nghĩ hoá ra lại là như vậy. Nhớ lại phen động não ban nãy của bản thân, anh chần chờ hỏi: "Vậy, vậy anh có cưới vợ bé không?"
Đây là vấn đề anh muốn biết nhất.
Vấn đề này liên quan đến mọi thứ về sau, cũng liên quan đến việc anh có cần phải tính đến chuyện ly hôn nuôi con hay không.
Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh: "Tôi sao lại muốn cưới vợ bé chứ."
Trong lòng Giản Thành Hi dù ít dù nhiều cũng dâng lên chút chờ mong cùng vui sướng. Đôi mắt anh long lanh nhìn hắn, còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp lành lạnh của hắn: "Đề phòng em hồng hạnh vượt tường chưa đủ chắc?"
"......"
Làm phiền rồi.