CHƯƠNG 19: Tức đến mức đội mồ sống dậy?
Thời tiết ở Thành Phố Ngầm vẫn luôn rất thất thường.
Lúc sáng sớm, Giản Thành Hi bị một tiếng sấm nổ dọa giật mình bật dậy. Anh đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, lưới bảo vệ toàn thế giới bỗng dưng chuyển sang màu đỏ thẫm kì lạ. Bình thường bầu trời đều chỉ một màu xanh trong, nhưng hôm nay, khắp nơi đều mang hơi thở chết chóc đầy quỷ dị.
“Ting”
Âm thanh nhắc nhở có thông báo vang lên.
Giản Thành Hi mở vòng tay liên lạc ra liền nhìn thấy tin tức: [ Kính chào cư dân của Thành Phố Ngầm, hôm nay bên ngoài. Hôm nay, hành tinh chúng ta đã bị quân Trùng tộc tấn công, một vài lỗ hổng đã xuất hiện trên lưới bảo vệ. Để ngăn chặn quân Trùng tộc xâm nhập vào lãnh thổ chúng ta. Người dân xin vui lòng không ra khỏi nhà, Thành Phố Ngầm sẽ cử người đi điều tra ]
Dường như đặc biệt nghiêm trọng.
Giản Thành Hi có phần khẩn trương tắt thông báo, hỏi hệ thống: “Trùng tộc là cái gì vậy, có phải rất nguy hiểm không?”
Hệ thống trả lời: [ Trùng tộc là loài có chỉ số trí tuệ cao, lúc chúng mới sinh ra có hình dạng của sâu nhưng sau đó sẽ tiến hóa. Trùng tộc là loài sinh vật rất cao cấp, chúng sẽ bắt chước năng lực mạnh nhất của đối thủ mà sau đó dùng nó đánh bại đối thủ, thậm chí chúng còn biết biến hình thành ngoại hình và khả năng của kẻ thù ]
Giản Thành Hi nghe mà mắt trừng lớn: “Vậy chẳng phải bọn chúng có sức mạnh vô hạn à?”
Hệ thống dường như rất đồng tình với suy nghĩ này: [ Lũ Trùng tộc cả ngàn năm nay đều sống trong hang động. Hành tinh chúng ta vốn có cây thánh phù hộ, thần lực của cây thánh chính là khắc tinh của lũ Trùng tộc. Vậy nên tuy rằng hành tinh chúng ta có tài nguyên dồi dào phong phú, nhưng bọn chúng không dám xâm chiếm. Cứ như thế đến khi nhiều năm trước bỗng dưng cây thánh trở nên khô héo, Trùng tộc liền mở rộng tấn công xâm chiếm. Đất đai cùng môi trường bị ô nhiễm khiến cho rất nhiều thú nhân phải chịu sự tra tấn tàn phá tinh thần ]
Giản Thành Hi nghe đoạn lịch sử này mà trong lòng có phần đau xót: “Người của hành tinh này cũng quá khổ rồi, chẳng lẽ lại không có cách nào để đối phó với lũ Trùng tộc đó sao?”
Hệ thống đáp: [ Có ]
Giản Thành Hi lập tức dò hỏi: “Là cách gì?”
Hệ thống trả lời: [ Cách thứ nhất là phá huỷ hang ổ của Trùng Chúa, sau đó giết chết Trùng Chúa ]
Giản Thành Hi nghi hoặc: “Có có cách khác nữa à?”
[ Hồi sinh cây thánh ] Hệ thống nói cực kỳ nghiêm túc: [ Chỉ cần cây thánh một lần nữa sống lại, đất đai cùng không khí đều sẽ khôi phục về bình thường. Hoàn cảnh bây giờ đều là do khí độc của lũ Trùng tộc gây nên, chỉ cần cây thánh là có thể lọc đi khí độc. Thế nhưng cách này tỉ lệ gần như bằng không, dù sao cây thánh cũng đã hoàn toàn khô héo ]
Giản Thành Hi cảm thán: “Hai cách này đều rất khó khăn nha, chắc chỉ có anh hùng mới làm được điều đấy thôi.”
Hệ thống bỗng nhiên nói: [ Không phải hồi đầu mới sống lại ở thế giới này, anh nói muốn giải cứu thế giới à? ]
“Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.” Giản Thành Hi cười cười, nói: “Tôi làm gì có năng lực lớn như thế, giải cứu thế giới gì đó cũng quá vất vả rồi, tôi có thể bảo vệ được hai đứa nhóc là đủ rồi.”
Hệ thống không nói gì nữa.
*
Giản Thành Hi kết thúc cuộc trò chuyện liền sang phòng tụi nhóc bên cạnh.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đã thức dậy, đang mặc quần áo. Chúng rất tự giác, mấy chuyện đánh răng rửa mặt gì đó đều không cần Giản Thành Hi lo lắng.
Giản Thành Hi đi đến giúp con gái cài cúc lại, nói: “Hôm nay bên ngoài rất nguy hiểm, nhà trường cũng có báo tin, chúng ta phải ở trong nhà, cho nên cũng không cần đến trường.”
Lệ Trầm hỏi: “Lại là Trùng tộc tấn công ạ?”
Giản Thành Hi kinh ngạc quay đầu hỏi: “Sao con biết?”
“Do mỗi lần Trùng tộc tấn công thì trời sẽ chuyển thành màu đỏ.” Giọng nói Lệ Toái Toái non nớt vang lên: “Sau đó sẽ có người đến lấy tiền.”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Hả?”
Anh còn đang tự hỏi trong đầu, bên ngoài lên vang lên tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm”
Tiếng đập cửa vừa lớn vừa mạnh, như đến đòi mạng.
Giản Thành Hi mở miệng nói: “Ba ba đi xem, các con ở trong phòng đừng ra ngoài.”
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm gật gật đầu.
Giản Thành Hi bước xuống tầng, từ khe cửa mà nhìn thoáng qua bên ngoài: “Ai vậy?”
“Chúng tôi là bên giám sát an toàn đường phố, tới kiểm tra nhà các anh xem có người lây nhiễm Trùng tộc không, mau mở cửa!”
Giản Thành Hi nhìn trước cửa nhà bà Lý cũng có người tới kiểm tra, họ còn đang tiến vào kiểm tra. Anh nghĩ nghĩ, nếu như mình còn không mở cửa, tấm ván cửa nhà cây cũng không còn chịu được mấy cú đập nữa, liền mở ra.
Người giám sát tiến vào, có phần mất kiên nhẫn mà trừng mắt với anh một cái: “Chậm thế!”
Giản Thành Hi giải thích: “Trong nhà còn có con nhỏ, mong các anh nhẹ nhàng một chút, đừng dọa sợ trẻ con.”
Người giám sát coi như không nghe thấy, rất nhiều đồ đạc các loại được Giản Thành Hi cẩn thận ở tầng một để bị đẩy ngã, động tác bọn họ cực kỳ nhanh, sau khi kiểm tra mấy căn phòng đằng sau liền đến trước mặt Giản Thành Hi thông báo: “Chúng tôi đã rải dược liệu đuổi Trùng tộc rồi, tổng cộng là 20 đồng, đề nghị anh đóng.”
Thì ra mấy dịch vụ này ở Thành Phố Ngầm đều có thu phí.
Tuy rằng anh cảm thấy 20 đồng cũng không phải số tiền nhỏ, nhưng anh cùng các con cô nhi quả phụ cũng không nên gây thù chuốc oán.
Giản Thành Hi đang định nộp tiền.
Lúc này, lại có người lính đi tới nói mấy câu bên tai người giám sát.
Người giám sát đứng đầu liếc Giản Thành Hi một cái. Người này ăn mặc quần áo đơn điệu, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh trong veo, thân hình hơi gầy nhìn qua liền khiến người khác muốn bảo vệ. Tộc Tinh Linh là tộc được cả tám chủng tộc lớn công nhận là xinh đẹp mỹ lệ, có được một tinh linh trân quý làm vợ là chuyện cực kỳ đáng để kiêu ngạo.
“Thôi, 20 đồng này nhà các anh cũng không cần đóng.” Trên mặt người giám sát nở nụ cười: “Anh là người thân mật của anh Triết, chút mặt mũi này chúng tôi vẫn nên giữ cho anh.”
Giản Thành Hi nhíu mày: “Gì cơ?”
Hệ thống nhắc nhở anh: [ Vương Triết, người tình của nguyên chủ ]
Là cái tên ma quỷ mỗi lần nhắc đến là xui xẻo.
Giản Thành Hi sắc mặt lạnh nhạt đưa tiền cho người giám sát: “Đây là tiền phí, tôi cùng Vương Triết đã không còn quan hệ gì, nên tiền này chúng tôi sẽ đóng.”
Những người khác nghe thấy mà sửng sốt.
Nhưng cũng chỉ cho rằng người của tộc Tinh Linh da mặt mỏng dễ ngại.
Giám sát cười cười: “Anh có thừa nhận quan hệ hay chưa không liên quan, tiền này anh tự nguyện đóng thì đóng vậy, vì sao chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.”
Một đám người thu tiền xong liền rời đi, thân phận cùng danh tiếng bọn họ ở Thành Phố Ngầm đều rất cao, hầu như ở bất cứ cũng có thể hiên ngang mà ngẩng cao đầu.
Trong nhà chìm lại vào yên tĩnh.
Trên tầng xuất hiện bóng dáng tụi nhóc, Giản Thành Hi thấy liền chạy vội đến trước mặt các con, hỏi thăm: “Có bị doạ sợ không?”
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái lắc đầu.
“Không có việc gì, bọn họ đi rồi.” Giản Thành Hi xoa xoa đầu các con: “Sẽ không sao đâu, đừng sợ.”
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt của ba ba. Chúng một chút cũng không sợ, nhưng mà ba ba thoạt nhìn là bộ dáng bị doạ tới rồi, mặt mũi ba trắng bệch, rõ ràng là bị doạ sợ. Bọn họ đang nói chuyện, lại nghe được tiếng ồn ào từ ngoài truyền vào——
Giản Thành Hi nhìn về phía bên ngoài: “Làm sao vậy?”
Một nhà ba người đến bên cửa sổ ngó ra ngoài xem, phát hiện người giám sát đang cùng bà Lý cãi nhau. Bà lão mặt lộ vẻ khó xử, đứng trong sân không biết phải làm sao.
Giản Thành Hi nhíu mày, bà Lý từng giúp anh rất nhiều chuyện.
Bên ngoài vẫn tiếp tục cãi nhau, Giản Thành Hi nói: “Ba ba qua xem xem sao, các con ở trong nhà đợi ba nhé.”
Hai đứa nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Thành Hi bước nhanh ra ngoài, đến gần anh liền nghe hiểu có chuyện gì. Chẳng qua bà Lý đóng còn thiếu 10 đồng, cho nên ngươi giám sát không đồng ý cho qua mà thôi. Người già cao tuổi, không có thu nhập gì, trên người làm gì có nhiều tiền. Thân hình bà gầy yếu đứng đó như thể có gió thổi liền ngã, nhưng ở thời thế loạn này, nơi nào còn có tình người hay lễ nghi nữa đâu.
Người giám sát mở miệng: “Đừng hòng giả vờ, chúng tôi biết bà có!”
Giọng nói bà Lý hơi run rẩy: “Thật sự không còn, thật sự không còn…..”
Người giám sát còn muốn nói tiếp, Giản Thành Hi đã đi tới, lấy tiền từ trong túi ra, nói: “Bà ấy thiếu bao nhiêu thì để tôi trả.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
Ngay cả bà Lý cũng không ngờ tới.
Giản Thành Hi sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía người giám sát: “Còn chuyện gì nữa à?”
Anh ta nhận tiền, cười cười nói: “Anh đây cũng đỉnh thật đấy, nhà mình đã nghèo đến thế rồi vẫn có tâm tình đi giúp đỡ người khác. Nhưng mà, anh dù sao cũng có anh Triết nuôi, anh chắc cũng chẳng thiếu tiền đâu nhỉ.”
Giản Thành Hi nhíu mày: “Chuyện này cũng có liên quan gì đến các anh đâu đúng không. Huống chi, tôi đã giải thích qua, tôi cùng Vương Triết đã không còn quan hệ gì, phiền các anh về sau đừng gán ghép tôi với anh ta nữa.”
Người đẹp tức giận lên trông cực xinh đẹp, sắc mặt hồng hào tươi tắn, giọng nói mềm mại êm tai, mắng lên lại giống như bé mèo con giơ vuốt, cơ bản là không tức giận nổi.
Người giám sát cười đùa: “Chị dâu nóng nảy quá, chúng ta đi thôi.”
“…..”
Giản Thành Hi buồn nôn muốn chết.
Bà Lý thấy bọn họ bỏ đi, lúc này mới dám nắm lấy Giản Thành Hi: “Cảm ơn anh nha Tiểu Hi.”
Giản Thành Hi nhìn bà lão tóc bạc, bỗng nhớ tới bà nội của mình. Khi anh còn nhỏ là cô nhi, là bà nội anh một tay nuôi anh lớn. Sau khi xuyên đến thế giới này anh vẫn chưa kịp làm quen, cũng là bà Lý là người đầu tiên giúp đỡ anh, bà gặp chuyện sao anh có thể coi như không thấy: “Bà đừng khách sáo với cháu, 10 đồng tiền cũng chẳng nhiều lắm, bên ngoài rất nguy hiểm, bà mau vào nhà đi ạ.”
Bà Lý gật đầu, nhưng bà hơi lo lắng kéo tay anh: “Nhưng mà sao anh lại nói chuyện với bọn họ như vậy, ở Thành Phố Ngầm chúng ta, mấy người giám sát bọn họ không thể chọc vào đâu.”
Giản Thành Hi trả lời: “Bà à, không phải cháu muốn gây sự với họ, là bọn họ trêu chọc cháu, cháu đã không còn quan hệ gì với tên Vương Triết kia nữa rồi, chính bọn họ mói là người cứ dây dưa đùa cợt.”
Giản Thành Hi vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy hai đứa nhóc nhà mình đứng ở cửa, gió lạnh thổi đến khiến thân hình nhỏ bé của tụi nhóc trông thật mỏng manh. Rõ ràng trời đang rất lạnh, chúng vẫn lo lắng đứng ở cửa chờ mình, tự nhiên, anh thấy trái tim mình thật ấm áp.
Bà Lý kéo tay anh, thở dài hỏi lại: “Anh thực sự chia tay với cậu Vương Triết kia rồi à?”
Giản Thành Hi gật đầu, lời nói cực kỳ nghiêm túc: “Thật đấy ạ.”
Anh còn cho rằng bà Lý sẽ khen anh quyết định đúng.
Ai ngờ——
“Đây cũng đâu phải chuyện tốt đâu.” Bà Lý lo lắng sốt ruột nói: “Tuy rằng nhìn Thành Phố Ngầm chúng ta trông vẫn ổn định, nhưng đã sớm loạn hết cả lên rồi. Cho dù anh không phải là một tinh linh vẹn toàn, nhưng vẻ ngoài của anh vẫn vô cùng xinh đẹp, người của tộc Tinh Linh vẫn luôn thưa thớt khó tìm. Hồi trước anh còn ở bên Vương Triết, bọn họ kính sợ Vương Triết nên mới không dám làm gì anh. Bây giờ anh chia tay với Vương Triết, anh một thân một mình tay trói gà không chặt, chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ không tốt lắm đâu. Huống hồ bây giờ anh vẫn còn hai con nhỏ nữa.”
Giản Thành Hi trước giờ chưa từng tính đến chuyện này, giờ anh thấy bà Lý nói thế liền trố mắt, anh nói với bà Lý: “Cháu hiểu ý bà, chỉ là tro cốt chồng cháu còn chưa nguội, cháu bây giờ chỉ muốn nuôi hai đứa nhóc nhà cháu thật tốt thôi, không có ý định khác.”
“Bà hiểu tình huống của anh.” Bà Lý nói tiếp: “Nhưng tóm lại ở Thành Phố Ngầm anh không có người chống lưng cho, sẽ bị bọn họ làm phiền đấy. Cái ánh mắt tên giám sát trưởng nhìn anh cũng chẳng có ý tốt gì, Vương Triết cũng không phải là lựa chọn tồi đâu, chỉ là cậu ta nhà cao cửa rộng, chắc chắn không muốn chứa chấp hai đứa nhỏ…..”
Giản Thành Hi kiên định: “Cháu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con cháu.”
Bà Lý cũng hiểu ý anh, bà nghĩ ngợi một hồi, nói: “Thế anh……có nghĩ đến chuyện thử tìm một người thành thật khác rồi tiến bước nữa không? aAnh lớn lên đẹp trai, tính tình cũng tốt, không lo sẽ không tìm được người ưng ý đâu!”
Giản Thành Hi giật mình, vội vàng nói: “Không được không được, cháu với chồng cháu vẫn chưa có ly hôn đâu.”
“Ui xời, này có gì khó, nếu anh ta đã hi sinh ngoài chiến trường rồi thì cũng đâu cần để ý mấy chuyện này đâu.” Bà Lý cho ý kiến: “Lúc đấy anh chụp ảnh cùng chồng mới rồi cho anh ta xem là được rồi, này cũng coi như thông báo một câu với anh ta.”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt: “Này thế mà cũng được ạ?”
Bà Lý gật đầu, nói chắc nịch: “Đương nhiên là được chứ, bà nghĩ chồng anh nơi chín suối biết anh vẫn sống tốt, chắc chắn sẽ rất mừng cho xem.”
Giản Thành Hi: “……”
Thật thế không?
Chứ không phải là tức đến mức đội mồ sống dậy chứ?