Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 10: Vì con mà đứng lên




CHƯƠNG 10: Vì con mà đứng lên

Giản Thành Hi nói xong câu đó, biểu cảm trên mặt ông chủ liền cứng lại.

Cho dù là ở đâu bất cứ đâu, đặc biệt còn là ở một hành tinh vẫn luôn có chiến tranh xảy ra như này, quân nhân vẫn luôn là người có uy lực nhất, có thể đàn áp mọi thân phận và sự tồn tại của những người khác.

Giản Thành Hi cầm hai bình dịch dinh dưỡng của mình đi, để lại 62 đồng không thiếu một xu, mỉm cười lễ phép: "Tạm biệt."

Anh đi rất kiêu ngạo, cũng không lấy báu bở mấy đồng tiền toan tính của ông ta.

Mà sau khi anh quay đi, vẫn còn mấy người trong thôn chưa thanh toán xong. Thấy hình ảnh Giản Thành Hi cùng ông chủ nói chuyện khá lâu, mọi người liền sôi nổi nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán:

"Này khả năng cao là chiếm được hời rồi."

"Lớn lên có ngoại hình chính là ưu thế lớn nha."

"Mình học không nổi."

"Thế đấy, chồng không ở nhà cái liền không biết kiểm điểm gì."

"Đúng là chẳng biết ngại là gì."

Giản Thành Hi ra khỏi gian hàng, liền quay lại quảng trường tìm các con.

Mấy ngày nay, Lệ Trầm vì chân bị đau mà vẫn luôn ủ rũ không vui. Cậu nhóc đó trời sinh tính kiên cường, càng không quan tâm người khác nói gì, Giản Thành Hi muốn dỗ con lại chẳng biết mở miệng thế nào.

Hôm nay có lễ hội, anh cũng muốn cậu nhóc vui vẻ hơn chút.

Đi qua con ngõ nhỏ, lúc Giản Thành Hi đang đi tìm con mình, bỗng thấy chỗ quảng trường phía trước có ồn ào.

Một đám trẻ tụ vào với nhau, giọng nói hỗn loạn truyền từ xa đền gần. Bọn chúng ác ý cười đùa ầm ĩ, còn cả xô đẩy Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm.

Trong đó có một đứa nhóc cao to nói: "Lệ Trầm, chúng ta chơi đá bóng đi!"

Nói rồi nó đẩy Lệ Trầm cái.

Lệ Toái Toái chạy tới, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Không được đẩy anh trai tớ, anh tớ bị ngã gãy chân rồi, không chơi được."

Đám nhóc kia chính là muốn nghe thấy lời này.

"Gãy chân cái gì chứ, cậu ta chính là tên què." Sự ác ý của trẻ con chính là trực tiếp như thế: "Lệ Trầm chính là tên què ngu ngốc không có chân không đi được!"

Lệ Toái Toái nhào lên ôm lấy cậu nhóc bị ngã trên mặt đất: "Cậu nói láo, anh trai tớ không phải."

Thằng nhóc cao to kia đắc ý cười: "Là người què còn không cho người khác nói mình què, thế phải gọi là gì chứ!"

"Cậu..." Lệ Toái Toái hốc mắt đỏ bừng, thân hình nhỏ bé nửa quỳ trên mặt đất, giọng nói trong trẻo lại mang theo tiếng khóc nức nở: "Cậu chờ lúc tớ mách ba ba tớ xem, ba ba tớ sẽ đánh cậu!"

Thằng nhóc to cao khi nghe vậy không chỉ không sợ mà còn cười to mỉa mai, nó ngồi xổm xuống ẩn Lệ Toái Toái một cái: "Tao đây chẳng sợ, ba ba bọn mày đã sớm bỏ mặc tụi mày rồi, mày làm gì được tao chứ...."

"Aaaa!"

Một tiếng kêu đau vang trời bỗng cắt ngang.

Thằng nhóc to cao kia che lại cánh tay của mình rít lên một tiếng, trên cổ tay nó là một vết răng sâu hoắm, bởi vì dùng sức cắn xuống mà chảy cả máu. Trước mặt nó chính là Lệ Trầm đang bị xô đẩy xuống đất, trên môi cậu nhóc còn có vài vết máu đỏ thẫm. Cậu trông giống như một con thú hoang hung dữ, đứa trẻ tuổi vẫn còn nhỏ lại không chút sợ hãi. Trong màn đêm đen nhánh, ánh mắt cậu chỉ còn lại sự sâu thẳm tăm tối cùng hung ác nhìn kẻ thù.

Thằng nhóc to cao che lại cánh tay bị thương, tức giận gào lên với Lệ Trầm đang ngã ngồi trên mặt đất: "Mày dám cắn tao, xem tao có đánh...."

"Dừng tay!!"

Giản Thành Hi từ xa chạy đến, trên trán anh lấm tấm mồ hôi do chạy vội đến, giọng nói dồn dập lại nghiêm khắc tra hỏi: "Các cháu đang làm cái gì?!"

Thằng nhóc cao to kia không nghĩ nhân vật lớn nhanh như thế đã xuất hiện.

Lệ Toái Toái sau khi nhìn thấy Giản Thành Hi liền lập tức òa khóc lên, oan ức cực kỳ: "Ba ba."

Giản Thành Hi vội để đồ trong tay xuống ôm lấy con: "Toái Toái, con có sao không?"

Phản ứng đầu tiên của anh là an ủi con mình, không rảnh đi bận tâm thằng nhóc kia. Tình huống lúc này có hơi hỗn loạn. Mà cha mẹ đám trẻ kia giờ mới quay lại, sôi nổi hỏi nhau có chuyện gì.

Mà thằng nhóc cao to kia lại trực tiếp giơ cánh tay bị thương lên, mách: "Lệ Toái Toái với Lệ Trầm không chỉ đánh con còn cắn con nữa!"

Có người bị thương.

Đó là thằng lớn nhà Lý Hạ cũng bày sạp bán trái cây. Vốn dĩ ông ta đối với Giản Thành Hi đã mang phần ganh ghét, biết con bị cắn, lập tức trở nên vô lý mắng: "Giản Thành Hi, mấy đứa nhà anh sao lại thế này, tự dưng không đâu tấn công người khác, anh dạy con như thế à? Hôm nay anh phải cho chúng tôi một lời giải thích!"

Bọn họ hùng hổ trông rất dọa người.

Lệ Toái Toái lo lắng nhìn ba ba, dù sao thì lúc trước mà có gặp tình huống này, ba ba nhất định sẽ mắng chúng.

Thế mà——

Hôm nay Giản Thành Hi lại chỉ vỗ lưng an ủi con, sau đó quay mặt nhìn về phía mọi người, bình tĩnh mở miệng: "Ông nói con tôi không đâu đi tấn công người khác, có chứng cứ gì không?"

Lý Hạ giơ cánh tay con mình lên: "Này còn chưa phải chứng cứ à?"

Giản Thành Hi cười mỉa: "Đấy là chứng cứ, thế con trai tôi chân bị thương còn ngã ngồi trên mặt đất thì ông nói sao? Các người không tìm tôi, tôi còn muốn tìm đến các người nói lý lẽ đây!"

Lý Hạ phản bác: "Anh nói gì vậy, con tôi đã bị cắn chảy cả máu rồi, con anh mới ngã có tí còn muốn so sánh à?"

"Sao không so được?" Giản Thành Hi ngẩng đầu, lời nói dứt khoát quả quyết: "Con ông là con, con tôi thì không phải con chắc?"

Lý Hạ cứng họng: "Anh....!"

Ở chợ người đến người đi, người đi ngang qua đều bị thu hút đến xem chuyện mấy đứa trẻ đùa giỡn mà gây chuyện. Thật ra trước nay chuyện con cái gây chuyện với nhau không phải không có, chỉ là chẳng ai để trong lòng, đều coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nhất là Giản Thành Hi trước kia đều bỏ mặc con cái, cho dù chúng có thật sự bị bắt nạt cũng vì mặt mũi mà không đấu mồm với người khác, cũng vì thế mà khiến người trong thôn coi thường.

Nhưng Giản Thành Hi bây giờ cũng không phải Giản Thành Hi lúc trước.

Lý Hạ hít sâu một hơi, cúi đầu hỏi con mình: "A Hổ, có phải con đẩy bọn chúng không?"

Thằng nhóc A Hổ thấy cha mình tra hỏi như vậy, trong lòng liền hoảng sợ, chột dạ nói: "Con không có, con chỉ muốn tìm Lệ Trầm chơi đá bóng thôi. Tự nó là tên què đứng không vững nên tự ngã, con làm sao biết nó bị què. Nó thành ra như vậy rồi còn không chịu ở nhà, chạy ra ngoài đường làm gì chứ, sao con biết được?"

Lý Hạ nghe xong liền đắc ý, ánh mắt ông ta nhìn về phía Giản Thành Hi tràn ngập ác ý cùng khiêu khích: "Nghe rõ chưa?"

Giản Thành Hi ngồi xổm xuống, dựa vào gần Lệ Trầm. Sau khi A Hổ nói xong anh liền cảm nhận được người Lệ Trầm trở nên căng chặt. Các con tuổi vẫn còn nhỏ, cho dù có phần trưởng thành hơn các bạn cũng chẳng chống lại nổi nhiều lời lẽ độc ác như thế. Cho dù cậu có cố nhẫn nhịn xuống, Giản Thành Hi vẫn cảm nhận được thân hình nho nhỏ của Lệ Trầm run rẩy, yếu đuối chống chọi như một chiếc thuyền giấy.

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của Lệ Trầm.

Giống như con ngươi của một con thú dữ, phiếm hồng, thế nhưng lúc chịu tổn thương cũng không rớt dù chỉ một giọt lệ.

Nhưng rõ ràng đây là độ tuổi mà những đứa bé bình thường mỗi khi va chạm đều sẽ khóc mà.

.....

Giản Thành Hi nhẹ nhàng nắn nắn tay Lệ Trầm an ủi. Sau đó, anh đứng dậy.

Nguyên chủ thật ra không hề thấp, thậm chí là ngược lại, dáng người ổn định, so với nhóm thôn dân đang đứng xem thì anh coi như khá cao cao. Nhờ vậy, Giản Thành Hi có thể từ trên cao nhìn xuống từng biểu cảm của họ.

"Người què?" Giản Thành Hi đi đến trước mặt A Hổ: "Cháu cảm thấy người què là không thể đi lại, không thể chơi bóng, không xứng được vui đùa à?"

A Hổ bị anh nhìn, bỗng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu.

Giản Thành Hi đi đến bên cạnh người nó nhặt quả bóng lên. Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở giá bóng rổ cách đấy không xa, nhìn một lát, vung tay một cái, quả bóng liền ở không trung vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cực chuẩn rơi vài khung lưới.

Mọi người không tin nổi, mở to hai mắt nhìn.

A Hổ lại càng lắp bắp: "Chú, chú,..."

"Cho dù chú đứng im, chú vẫn có thể ném bóng." Giản Thành Hi mở miệng nói: "Là ai quy định không thể chơi?"

A Hổ bị anh chất vấn đến á khẩu, không trả lời được.

Lý Hạ bảo vệ con mình, nói: "Giản Thành Hi, anh không biết xấu hổ à, anh lớn tuổi hơn nó, ném bóng được thì có bản lĩnh gì chứ?"

Giản Thành Hi không sợ, quay đầu nhìn ông ta, nhếch môi cười: "Được thôi, tôi thì đứng yên không nhúc nhích, nhưng ông thì có thể thoải mái chạy nhảy nha, ông ném quả tôi xem?"

Lý Hạ cứng người.

Ông ta sao có thể nắm chắc việc ném trúng bóng hay không được. Đừng nói là một đứa trẻ, ông ta là một người đàn ông cũng chưa chắc đã làm được đâu.

Càng nghĩ càng giận, ông ta cao giọng chất vấn: "Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?"

Giản Thành Hi lại chỉ lạnh giọng trả lời: "Tôi chỉ muốn nói với ông, núi cao còn có núi cao hơn, bản thân mình không có bản lĩnh gì cũng đừng không biết xấu hổ như vậy. Con trai tôi chân bị thương thì làm sao? Ông giỏi thì thử xem có ném bóng vào rổ được không."

Lý Hạ đỏ bừng mặt mũi: "Giản Thành Hi anh bị điên rồi đúng không, chơi cái trò trẻ con này, anh liền nghĩ mình cao quý lắm à?"

"Tất nhiên là chẳng cao quý gì rồi." Giản Thành Hi nở nụ cười châm chọc, nhìn về phía A Hổ: "Tôi cũng đâu phải loại người cao quý kiểu biết chơi bóng liền đi coi thường người khác đâu."

A Hổ cho dù hàng ngày mạnh mẽ thì cũng chỉ là thằng nhóc mười mấy tuổi, mấy khi bị mất mặt như thế, lập tức bị cái nhìn này của Giản Thành Hi chọc tới, không nhịn được liền bật khóc.

Lý Hạ thấy con trai khóc, lòng liền đau muốn chết, ông ta vội nói: "Giản Thành Hi, anh so với con chúng tôi đều đã lớn tuổi rồi, anh bắt nạt người nhỏ tuổi hơn không ngại à?"

"Ngại?" Đôi mắt Giản Thành Hi trong ánh lửa đặc biệt sáng ngời, anh khẽ cười mỉa một tiếng: "Ngại cái gì chứ? A Hổ nhà các anh so với Lệ Trầm nhà chúng tôi còn lớn hơn 6-7 tuổi còn không biết ngại, sao tôi phải ngại chứ?"

A Hổ nghe được lời này, lập tức gào khóc còn lớn hơn trước.

Lý Hạ bước lên một bước chỉ vào anh: "Giản Thành Hi anh đừng có ở chỗ này làm loạn!"

Giản Thành Hi xoay người, ôm con trai từ dưới đất lên, nhìn Lý Hạ: "Có một vài người tạm thời không đứng dậy được, là chân đang bị thương, có thể dùng thuốc là sẽ khỏi. Mà cũng có vài người không đứng dậy được, bởi vì lòng dạ hẹp hòi không biết bao dung người khác, đây mới đúng là hết thuốc chữa."

Lý Hạ không tin nổi nhìn Giản Thành Hi, tay run run: "Anh....anh...."

*

Giản Thành Hi chẳng quan quan đến ông ta, ôm con về nhà.

Dự định đi dạo thư giãn tối nay cũng bị hủy, nhưng anh cũng chẳng thèm tiếc. Nguyên chủ dễ bị bắt nạt chứ anh thì không.

Sau khi về đến nhà, thời gian cũng không còn sớm nữa. Giản Thành Hi ôm con về phòng nghỉ ngơi, Lệ Toái Toái khóc cả buổi tối, chưa gì đã chìm vào giấc ngủ rồi, Lệ Trầm thì ngồi cạnh giường, lúc này lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Lệ Trầm có chút bất ngờ nhìn người đang bước tới.

Giản Thành Hi cười cười, nói: "Biết ngay con chưa ngủ mà."

Lệ Trầm không hiểu ý ba.

Ánh trăng bên ngoài nhàn nhạt, Giản Thành Hi đi tới, hơi ngồi xổm xuống trước mặt Lệ Trầm, nhẹ giọng nói: "Ba ba là muốn đo kích cỡ chân con một xíu. Ba đã hỏi qua ý kiến bác sĩ rồi, làm cho con một thiết bị hỗ trợ là có thể đứng lên. Ba ba cũng đã bắt đầu tiết kiệm tiền, đến khi đấy Tiểu Trầm của chúng ta cũng có thể cùng các bạn chơi bóng rồi.".

Trong màn đêm, giọng nói của anh càng trở nên dịu dàng ấm áp hơn.

Lệ Trầm nhìn người đàn ông ngồi cạnh giường này, lúc Giản Thành Hi duỗi tay chạm vào chân cậu nhóc muốn vén lên xem miệng vết thương, Lệ Trầm lại theo phản xạ né đi.

Giản Thành Hi có chút không hiểu sao nhìn về phía con trai.

Thân hình trẻ con của Lệ Trầm trong màn đêm càng thêm phần tăm tối. Cậu nhóc mím chặt môi, dưới cái nhìn chăm chú của ba ba, rốt cuộc nhẹ giọng cất tiếng nói lời nói đầu tiên của buổi tối nay từ khi xảy ra chuyện, giọng cậu thong thả, nhưng dường như lại mang theo rất nhiều xiềng xích nặng nề: "Xấu lắm."

Giản Thành Hi: "Hả?"

"Chân con xấu lắm." Lệ Trầm tránh đi ánh mắt của ba ba , dựa cả người ra sau tường, tay nhẹ nhàng nắm chặt, giọng nói trầm thấp: "Cho dù có thiết bị hỗ trợ thì vẫn là người què mà thôi."

Hai mắt Giản Thành Hi mở to, trong nháy mắt, lòng anh nổi lên từng đợt sóng to gió lớn.

Nhưng rồi lại lập tức đau lòng.

Mắt Giản Thành Hi thậm chí còn xuất hiện hơi nước, nghẹn ngào, thở hổn hển mấy cái mới mở miệng: "Nói bậy!"

Lệ Trầm ngoài ý muốn nhìn về phía anh.

Giản Thành Hi xoa xoa mũi, cho dù hàng ngày ít giao lưu cùng con trai, anh cũng biết con trai là người kiêu ngạo thế nào. Rại chính tai nghe được con trai tự nói mình là người què, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đau lòng như vậy, cho dù Lệ Trầm còn chẳng thèm khóc, anh vẫn sụt sịt mũi: "Làm gì có chuyện đó!"

"Chân chúng ta chỉ là bị thương thôi, về sau sẽ tốt lên thôi." Giọng nói Giản Thành Hi mang chút nghẹn ngào, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Lệ Trầm, nhìn con trai mà nói: "Cho dù giờ không trị dứt điểm được cũng không cần lo lắng. Về sao kỹ thuật và điều kiện khoa học tốt hơn chúng ta nhất định sẽ đứng dậy được, chắc chắn đấy! Cho dù những đứa trẻ kia khỏe mạnh hơn con thì sao chứ. Tình huống hiện tại đâu nói trước được tương lai sẽ thế nào đâu. Ba tin Tiểu Trầm chắc chắn không thua kém gì những đứa trẻ khác."

Dưới ánh trăng, đôi mắt Giản Thành Hi ngấn lệ,nhưng vô cùng kiên định.

Giản Thành Hi nắm tay con trai, truyền hơi ấm cậu nhóc. Nếu cậu nhóc là tảng băng ngàn năm không tan, vậy thì anh sẽ đứng giữa sa mạc lạnh lẽo mà chiếu ánh sáng ấm áp cho con trai.

Bao dung và dịu dàng.

Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi, rốt cuộc cậu nhóc nhỏ giọng nói: "Về sau, có cơ giáp lợi hại, con liền có thể đứng lên."

Thấy con trai bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về tương lai sau này, anh nở nụ cười: "Đúng!"

Anh bắt đầu tự thấy nể bản thân mình, anh thế mà còn biết đường dẫn dắt con trai lần nữa tin tưởng vào tương lai. Cha mẹ quả nhiên là thầy cô tốt nhất cho trẻ con, dạy con những điều mình thích, không phải là đang dần khá hơn còn gì, quá đỉnh.

Giản Thành Hi kéo kéo tay con trai, nở một nụ cười hiền từ ngọt ngào: "Về sau Tiểu Trầm có kỹ thuật khoa học tiến bộ với cơ giáp xịn xò rồi, con còn muốn làm gì nữa?"

Có phải là nghênh đón một tương lai tươi sáng không?

Hẳn là tiền đồ sáng lạn rực rỡ nhỉ!

Ở trong nụ cười mãn nguyện của Giản Thành Hi, Lệ Trầm chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt bình tĩnh. Đây là lần đâu tiên cậu nhóc nhìn trực tiếp mắt đối mắt với Giản Thành Hi, khuôn mặt nhỏ luôn lạnh nhạt lộ ra nụ cười bên khóe môi, nhưng dưới ánh trăng trắng bạc, lại khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng: "Báo thù ạ."

"...."

Giản Thành Hi chớp chớp mắt.

Hả?

Hình như, hình như có chỗ không đúng?