Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 43-




Lúc này, từ Tây Nam chếch về hướng Đông, cách một nửa đại dương, đoàn sứ thần Kỳ Nam Quốc đã chuẩn bị xuất phát.

Sứ giả được phái đi là một lão già với khuôn mặt nghiêm túc, hiện giờ đang đứng trước kiệu xe nhìn những cung nhân sắp xếp đồ đạc, đôi mắt híp đầy nếp nhăn quan sát xung quanh, tản ra khí thế cao ngạo vô cùng, khiến cho những ai nhát gan đều ngần ngại tiến đến gần.

"Quốc sư." Chợt, sau lưng lão vang lên một giọng nói trầm khàn.

Lão xoay người, khí thế cao cao tại thượng lúc bấy giờ tiêu tan không còn một mảnh khi nhìn thấy người đến là ai, vội vàng chắp tay khom người cung kính: "Lão thần tham kiến quốc vương."

"Ừm." Quốc vương Kỳ Nam Quốc Lam Lăng Kiệm, là một nam nhân trung niên, trên khuôn mặt tuấn dật góc cạnh mang theo một vẻ bạo ngược ngạo mạn tích lũy nhiều năm, mà đích thực gã cũng chẳng phải vị vua tốt đẹp gì.

Hai tay gã chắp sau lưng, lúc bước lại gần lão Quốc sư mới vươn ra đỡ lấy người, nói: "Quốc sư bình thân. Mọi chuyện làm đến đâu rồi?"

Lão Quốc sư đứng thẳng, tiến tới gần quốc vương thì thầm vài câu, ngay lập tức sắc mặt gã liền trở nên vui vẻ, ánh mắt mang theo tán thưởng.

"Không tồi."

"Vâng." Lão Quốc sư đắc ý cười một tiếng.

Lam Lăng Kiệm nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói: "Lần này vì biến cố ở biên giới mà cả hai tên khiến chúng ta kiêng kị đều phải rời khỏi kinh thành một thời gian dài, điều này rất có lợi. Chỉ cần ái khanh làm tốt những việc phía sau, lúc trở về sẽ có trọng thưởng."

Lão Quốc sư nghe vậy nhãn thần liền sáng lên, vội khom người đáp: "Lão thần tuân chỉ."

"Có điều..." Thế nhưng Lam Lăng Kiệm lại đột nhiên kéo dài giọng, ánh mắt đột ngột trở nên sâu thẳm.

Lão Quốc sư nhạy bén cảm giác được khí tràng áp bức đánh tới, thầm kêu không ổn, lập tức căng thẳng cả người, sau lưng trộm đổ mồ hôi lạnh.

Lam Lăng Kiệm nhìn lão, thanh âm trầm khàn được nói chậm lại, vô thức mang theo một hương vị khủng bố khiến người đối diện đứng không nổi: "Nghe nói, những sát thủ mà trước giờ Quốc sư phái đi gϊếŧ hai tên kia đều thất bại?"

Lão Quốc sư trong lòng giật thót, làm sao bệ hạ biết được việc này, lại thầm nghĩ lần này chắc là không xong rồi. Cũng là bởi vì mấy tên kia quá mức may mắn, nếu không thì những sát thủ được đào tạo bài bản của lão sao lại thất bại nhiều lần như vậy chứ.

Vì để nguỵ biện hòng tìm cảm giác an toàn cho bản thân, lão Quốc sư bèn đảo mắt, đối với Quốc vương nở nụ cười cung kính nịnh nọt: "Dạ bẩm, đó đều là do lão thần tính toán sai đường. Lần này lão thần đã suy nghĩ kỹ càng sách lượt rồi, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng."

Lam Lăng Kiệm im lặng, mãi lúc sau mới lạnh nhạt gật đầu, một biểu cảm không đặt quá nhiều niềm tin như trước nữa, chắp tay sau lưng xoay người bước đi.

Đợi đến khi người đã đi khuất, lão Quốc sư mới dám thả lỏng thở ra một hơi, lại nhanh chóng ổn định tâm trạng, tiếp tục chỉ huy mọi người chuẩn bị.

.

Đến giờ Ngọ, đoàn xe ngựa bắt đầu xuất phát đến bến cảng.

Lão Quốc sư ngồi bên trong thùng xe nhàn nhã uống trà, bên cạnh là một cung nhân đang hầu hạ quạt mát.

"Tính thời gian thì hẳn là mười ngày sau chúng ta sẽ đến Thiên Quốc." Lão xoay xoay chung trà trong tay, nói.

Cung nhân lập tức tiếp lời: "Bệ hạ đã dặn dò qua, đến khi nào chúng ta cập bến, sẽ phái một tốp binh lính đến tiếp ứng."

Lão Quốc sư nghe vậy nhướn mày, Quốc vương đây là muốn dùng chiến lược trong ngoài đồng nhất để đánh sụp Thiên Quốc sao? Để bản thân đi vào bên trong làm gián điệp, sau đó đánh úp từ bên ngoài, cùng mình tạo thành kế gọng kiềm gây khó dễ cho hoàng cung Thiên Quốc?

Chậc chậc, đúng là lòng vua sâu như biển.

Bến cảng rất gần vương cung, vì vậy chẳng mất bao nhiêu thời gian đoàn xe ngựa đã đến nơi.

Trong lúc chờ tàu thuyền chuẩn bị, lão Quốc sư vẫn tiếp tục cùng với cung nhân nọ trò chuyện.

Lão hỏi: "Ta nhìn ngươi trông có vẻ không quen mắt lắm?"

Cung nhân chắp tay mỉm cười: "Bẩm Quốc sư, nô tài chỉ vừa tiến cung vài ngày trước."

Lão Quốc sư gật đầu hiểu rõ, lại ra vẻ trưởng bối mà vỗ vai hắn: "Xem dáng dấp linh hoạt không tồi, khi nào gặp khó khăn thì tìm ta, ta giúp được sẽ giúp."

"Nô tài cung kính không bằng tuân mệnh." Cung nhân lễ độ đáp.

Lão Quốc sư có vẻ rất hài lòng với thái độ của đối phương, lại sai hắn đi mang cho mình chút hoa quả, bản thân thì lên thuyền để nghỉ ngơi trước.

Cung nhân nọ vâng dạ nghe theo, chỉ có điều, lúc đã tránh khỏi tầm mắt của lão, vẻ mặt nhu hoà của hắn liền trở nên lạnh như băng.

Hắn cất giọng, chất giọng biến đổi, nghe như một nữ nhân: "Người đâu."

Dứt lời, phía sau lưng xuất hiện một người mang trang phục thị vệ.

"Có nô tài."

Cung nhân nọ xoa cánh tay, nói: "Mang cho Quốc sư một chút hoa quả đi."

"Vâng."

______________________

Hơi trễ nhưng mà Chúc Mừng Năm Mới!!!