Bàn tay của bà ta phát ra ánh hào quang màu đỏ rực lập lòe trên đầu Yên Nhiên, cô bé có hơi sợ nhưng vẫn đứng im ở đó không dám nhúc nhích, sau một lúc ánh sáng biến mất bà ta cũng bỏ tay xuống, trong đôi mắt sắc bén ấy lại xuất hiện một vệt sáng mang theo vui mừng:
" Được, từ giờ ngươi chính là nữ vương tiếp theo của xà tộc."
" Ở đây bây giờ chính là nhà của ngươi, tất nhiên ngươi cũng phải gánh vác trọng trách của một nữ vương."
Yên Nhiên rụt rè nói:
" Là nữ vương thì phải làm gì."
Bà ta cũng không ngạc nhiên bình tĩnh giảng dạy:
" Phải bảo vệ người trong tộc, quyết đoán không được nhân từ, tiêu diệt tất cả những người muốn làm tổn hại đến tộc của ta, đặc biệt là con người."
" Chúng quá tham lam, không thể giữ mạng cho chúng nếu không người chết chính là chúng ta."
Rồi bà ta nhìn về phía cửa hai mắt nhíu lại:
" Bằng hữu mà ngươi dẫn đến là con người, vậy để hắn ở lại đây đi."
Yên Nhiên sững người hai mắt mở to, tất nhiên cô còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cô không hiểu ý của bà ta, ý của bà ta là lòng dạ của con người quá tàn ác và tham lam, hắn là con người đã đến đây thì phải chết ở đây.
Yên Nhiên run rẩy quỳ phịch xuống:
" Cái này lão bà bà ta xin người hắn ta chỉ là có lòng tốt đưa ta đến thôi hắn không có ý xấu đâu."
" Người thả hắn đi được không."
Ánh mắt bà ta tối dần rồi nhìn sang tên xà tộc đang đứng bên cạnh:
" Ngươi mang tên nhóc đó và thêm vài tên tu sĩ lúc trước trước xâm nhập vào tộc ta tới đây."
Tên thị vệ không dám chậm trễ nhanh chóng đi ngay, bà ta chậm rãi quay người tiến đến gần chỗ Yên Nhiên, đưa bàn tay thon dài cùng với móng vuốt sắc nhọn đặt lên vai cô bé.
Trang phục cô bé bỗng biến thay vào đó là một bộ quần áo màu đỏ sặc sỡ được thiết kế rất tinh tế, từ đầu tới chân còn được đính rất nhiều trang sức, Trên đầu cô còn xuất hiện vương miện được làm bằng vàng và cũng được đính rất nhiều phụ kiện, đằng sau lưng còn có thêm chiếc áo choàng mỏng manh có thể nhìn xuyên qua, nó tách ra làm hai bên và treo trên hai bên vai của cô bé.
Cô bé bất ngờ ngẩng đầu lên:
" Cái này…"
Bà ta trầm giọng nghiêm nghị nói:
" Đã đội lên vương miệng thì chính là nữ vương ngươi phải có trách nhiệm với chiếc vương miệng mà ngươi đang đội nó không chỉ biểu hiện cho quyền lực mà còn biểu hiện cho cả trách nhiệm."
" Nhớ lấy đừng bao giờ quên."
Trường Ca được áp giải vào người bị trói chặt lại khuôn mặt vẫn không hiểu chuyện gì giãy giụa quát lớn:
" Này các ngươi làm gì thế thả ta ra!!!"
Theo đằng sau là mấy tên tu sĩ cũng bị áp giải đến gương mặt bọn họ ai cũng tiều tụy gầy gò, hốc hác hai mắt thâm đen, nhưng đã bị bỏ đói rất lâu, thân bị trói bằng thảo chi linh* phát ra hào quang rực rỡ màu xanh nõn.
(* Thảo chi linh: là một loại thực vật hiếm có màu xanh nõn chuối, chúng được nuôi dưỡng từ xà nhân tộc chuyên được dùng để hút linh lực và khống chế, chúng cũng được chia làm rất nhiều bậc chia từ cỏ - thảo - linh - yêu - khí, khi đến được cấp cao nhất là khí sẽ có thể biến thành một dạng thần khí nào đó mà chúng muốn, nhưng rất hiếm có cây nào lên được bậc khí.)
Hai tên lính sau khi đưa đến thì liền ấn họ xuống đất quỳ gối trước mặt bà ta.
Trường Ca cũng không ngoại lệ hắn cố gắng vùng vẫy hét lớn lên:
" thả ta ra!!!"
" Ta có làm gì đâu sao lại bắt ta???"
Bà ta nhíu mày ánh mắt khó chịu nhìn về phía Trường Ca:
" Ồn ào."
Một luồng khí tức tỏa ra làm rung chuyển cả căn phòng, Trường Ca im thít không dám nói nửa lời.
Không gian im bạch không có một tiếng động.
Lúc này giọng của bà ta mới từ từ vang lên.
" Ngươi chọn đi một là giết lũ tu sĩ rác rưởi này, hai là giết hắn."
Yên Nhiên bỗng giật mình cả người run rẩy ấp úng nói:
" Lão bà bà người…người nói gì vậy."
Đám tu sĩ kia sợ hãi co rúm lại, một tên trong số đó khóc lóc cầu xin:
" Ta xin ngươi, xin ngươi đừng giết bọn ta, ta biết ta sai rồi, làm ơn thê tử ta còn đang đợi ta trở về thành hôn, làm ơn ngươi xin ngươi đó tha cho ta đi, ta cầu xin ngươi…"
Trường Ca mặt trắng bệch, hai mắt mở to điên cuồng vùng vẫy.
" Thả ta ra ta không muốn chết, thả ta ra đi ta muốn về với cha."
Mặt bà ta không biế****n sắc nhấn mạnh vào một lần nữa:
" Ta nói ngươi giết bọn chúng hay giết hắn."
Cô bé sợ hãi nói:
" Ta…ta không làm được quá tàn ác, dù gì bọn họ cũng không làm hại ta."
" Ta…ta…"
Yên Nhiên liền bị cắt ngang.
" Đây không phải là việc làm được hay không đây là trách nhiệm và bổn phận của ngươi, là nữ vương quản lý hơn một trăm nghìn sinh mạng của tộc nhân tuyệt đối, không thể có lòng nhân từ."
" Ngươi đến cả vài sinh mạng cũng không dám xuống tay thì có thể làm gì đây."
Yên Nhiên không nhúc nhích, thấy vậy bà ta liền đi đến phía Trường Ca.
Trường Ca sợ hãi cơ thể bỗng mềm nhũn như bị tê liệt không cử động được, khuôn mặt sợ hãi tái mét đi.
" Ngươi…ngươi, ngươi đừng qua đây."