Vân Thiếu vẫy tay coi như lời từ biệt ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi lên bóng lưng của thiếu niên ấy, như tỏa ra vầng hào quang mờ ảo ánh rực đầy ấm áp, Y từ từ ngoảnh đầu lại triệu Băng Hàn Thanh rồi bay đi.
Vương Uyên thấy vậy liền gật đầu với Trường Ca và ngự kiếm bay theo Vân Thiếu, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực bóng dáng của hai chàng thiếu niên ngày càng xa dần và biến mất.
Yên Nhiên nhìn thân ảnh của hai người thiếu niên đó mãi một lúc rồi mới đi vào, trên tay vẫn cầm chặt chiếc hộp mà Vân Thiếu đưa cho, Trường Ca cũng đi ngay sau cô.
Đi vào hang động bên trong nó không khác gì mấy hang động bình thường, dây leo bám quanh các bức tường đá đan chằng chịt vào với nhau, nhìn rất hoang sơ, hai người đi rất lâu cuối cùng lại đi đến ngõ cụt.
Trường Ca lo lắng hỏi:
" Hay là chúng ta đi sai hang động rồi không chứ đã đi đến ngõ cụt rồi mà có thấy gì đâu???"
Yên Nhiên cũng hơi bất an nhưng vẫn kiên định nói:
" Vân ca ca chắc chắn sẽ không chỉ sai được."
Trường Ca bất lực chỉ tay vào bức tường đá nhấp nhô trước mặt nói:
" Thế thì ngươi đi qua bức tường này kiểu gì đây."
" Chẳng nhẽ có thể đi xuyên qua bức tường này ư!!!"
Yên Nhiên đang suy nghĩ sau khi nghe câu này hai mắt liền bừng sáng:
" Đúng rồi!!!"
Trường Ca thắc mắc nói:
" Đúng cái gì."
Yên Nhiên cười rất tươi chỉ vào bức tường ánh mắt đầy chắc chắn:
" Đây là hang động của xà tộc nên sẽ có rất nhiều cơ quan để bảo vệ xà tộc khỏi những người bên ngoài, lên bức tường này chính là để ngụy trang cho phần bên trong chỉ cần tìm ra cơ quan của nó là có thể vào được."
Trường Ca như được khai sáng gật đầu như giã gạo:
" Có lý."
Yên Nhiên tiến đến gần bức tường, sờ tay lên nó, cảm giác sần sùi nhấp nhô rất giống thật giường như không phải giả, cô bé thử đập vào vài cái thì cũng chẳng có gì xảy ra bên trong rắn chắc, dường như không có khe hở nào.
Trường Ca bên cạnh thất vọng nói:
" Hay là bỏ đi hang động này không có tộc nhân của cô đâu."
Yên Nhiên không nói gì ngồi xổm xuống đất phủi bụi trên mặt đất, bỗng có một hình vuông nhỏ hiện lên được điêu khắc rất tỷ mỉ, nó chỉ to bằng một ngón tay cái của người trưởng thành, cô bé bỗng khựng lại hai mắt phát lên vầng hào quang.
Trường Ca thấy cô bé dừng lại nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh cô thắc mắc hỏi:
" Sao tự nhiên lại dừng lại."
Yên Nhiên chỉ tay vào hình vuông nhỏ nói:
" Ngươi nhìn xem."
Trường Ca nhìn theo hướng tay Yên Nhiên hai mắt sáng rực:
" Có lẽ nào."
Yên Nhiên vui mừng gật đầu cả hai nhìn nhau cười một cách rất bí ẩn, không đợi thêm Yên Nhiên trực tiếp ấn vào hình vuông nhỏ bé trên đất, cả hang động rung lắc dữ dội, hình vuông nhỏ dưới đất bỗng phóng to ra Yên Nhiên và Trường Ca vội lùi lại mấy bước, sau vài giây hang động trở lại bình thường hình vuông dưới đất từ từ mở ra phía dưới là một đường hầm bên trong đường hầm được thắp đèn sáng rực Yên Nhiên và Trường Ca nhìn nhau cười khẩy.
Rồi lần lượt đi vào Yên Nhiên đi trước, con đường này chỉ đủ cho một người trưởng thành đi nhưng đối với Yên Nhiên và Trường Ca thì nó quá rộng rãi, hai bức tường bên cạnh đường hầm đều được vẽ hình rắn đến cả đèn thắp ở đây cũng có hình đầu rắn, sau khi hai người đi được vài bước cửa hang tự động đóng lại.
Trường Ca hơi sợ quay về phía Yên Nhiên nói:
" Này ngươi nhìn ở đây hình như có hơi rợn người…"
Yên Nhiên dừng lại quay đầu về phía sau cười:
" Hahaaa…Ngươi nhát gan thế nhỡ ở đây mà có vài hồn ma thì chắc ngươi tè ra quần mất."
Trường Ca tức giận dậm chân nói:
" Ta còn lâu nhé…"
Yên Nhiên quay người đi miệng vẫn cười:
" Hahaaa… ngươi đồ thỏ đế."
Trường Ca vội chạy theo Yên Nhiên vừa chạy vừa hét:
" Ngươi nói ai thỏ đế có giỏi đứng lại ta xem."
Yên Nhiên đang đi thì ngừng bước quay lại đằng sau, Trường Ca đang chạy bỗng dừng lại trước mặt Yên Nhiên:
" Ta đứng lại rồi ngươi định làm gì."
Trường Ca lùi lại mấy bước lấy che trước ngực thận trọng nói:
" Ngươi… ngươi định làm gì."
Yên Nhiên tiến đến gần hắn đánh mạnh vào đầu hắn một cái ánh mắt cô mang theo sát khí nói:
" Ngươi có thể làm gì ta."
Trường Ca co rúm lại không nói lời nào trong đầu nghĩ thầm:
" Nữ nhân hung hãn này ai dám làm gì chứ."
Yên Nhiên cười tươi rói lại ngoảnh mặt đi về phía trước:
" Coi như ngươi biết điều."
đi được một lúc hai người thấy lối ra nó sáng rực chứ không u tối như đường hầm, hai người nhanh chóng đi đến phía trước khi vừa đi qua khỏi đường hầm ánh sáng trước mặt làm hai người chói mắt, chưa kịp định hình lại thì hai cái giáo chĩa vào cổ hai người.
Hai tên chĩa giáo cao to lực lưỡng thân hình săn chắc chỉ mặc một lớp vải mỏng hở ngực đứng hiên ngang trước mặt họ, ở bên dưới lại là đuôi rắn dài ngoằng.
Một tên trong hai người đó lên tiếng:
" Phàm nhân to gan dám xông vào nơi ở của bọn ta."
Trường Ca lúng túng nói:
" Hai…hai đại ca có gì thì bỏ dao thương xuống rồi nói."
Hai tên này càng đề phòng dí sát cây giáo dài vào cổ của hai người.
Trường Ca toát hết mồ hôi, mặt xanh mét
Yên Nhiên nuốt nước bọt từ từ mở chiếc hộp lấy ra sợi dây chuyền dơ lên nói:
" Ta…ta là đồng tộc của các ngươi."