Sau khi Ninh Hỉ rời đi, trong phòng có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Tạ Yến, hơi thở nóng bỏng, cách lớp quần mỏng cũng có thể cảm nhận được.
Bùi Quân bực bội khó chịu đẩy mặt hắn ra, trong lòng âm thầm giáo dục hắn một trận, một lúc sau, hắn lại không biết xấu hổ mà chen tới, thậm chí còn duổi tay vào trong hố khoeo* của hắn.
*Theo tui tìm hiểu thì đại khái là vùng đằng sau đầu gối
“…… Tạ, Yến!”
Bùi Quân nắm lấy tay hắn, tức giận túm ra nhét lại vào trong chăn.
Hai người gần đến mức, hắn có thể cảm thấy được sóng nhiệt đang thiêu cháy trên người Tạ Yến, nhưng đầu ngón tay lại lạnh buốt, Bùi Quân vén chăn ra đóng chăn lại, hơi lạnh trong phòng ùa vào, bả vai hắn co rúm lại run rẩy, giọng nói trong trẻo ngày xưa cũng có chút khàn khàn, muốn chui vào trong lòng ngực người nam nhân bên cạnh: “…… Lạnh…… Ôm.”
Gò má thiêu ra một tầng ửng hồng, như là một khối noãn ngọc. Làm người ta biết rõ là sắc mặt bệnh trạng, vẫn bị hấp dẫn không thể dời mắt.
Bùi Quân nhìn thật lâu, cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoan ngoãn ngoãn đó đến gần, áp vào lòng bàn tay hắn.
Sợi tóc đen nhánh quấn lấy ngón tay hắn, óng ánh như lụa đen, đầu ngón tay Bùi Quân nắm chặt lại, Tạ Yến kêu đau một tiếng, hắn vội vàng buông ra, không được tự nhiên ho nhẹ một cái.
Rõ ràng là bị túm đau, giây tiếp theo vẫn sáp đến người hắn không so đo hiềm khích trước đó.
“Biết lạnh mà còn đá chăn, thật khó hầu hạ.”
Bùi Quân trào phúng một tiếng, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía khác, khóe miệng lại vô thức mím lại.
Trong phòng cả trà nóng cũng không có, Ninh Hỉ cũng không ở đây.
Bùi Quân cúi đầu nhìn nhìn mặt mày Tạ Yến bởi vì lên cơn sốt mà lộ ra vẻ quá mức xinh đẹp, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy chiếc mãng bào dày nặng mình mặc thượng triều, triều phục này dùng chất liệu chắc chắn, mỗi lần Bùi Quân mặc đều có thể ra mồi hôi đầy người.
Hắn nắm triều phục thêu bốn móng vuốt đại mãng xã tượng trưng cho quyền hành tối cao của Nhiếp Chính Vương, phủ lên trên cái chăn của Tạ Yến.
Bùi Quân đè một bên góc chăn của hắn chờ thái y tới, đầu hắn thật sự rất đau, chỉ muốn dựa vào mép giường nhắm mắt dưỡng thần một lát, nhưng Tạ Yến vẫn luôn trở mình, lăn qua lộn lại, ở bên cạnh đầu rầm rì, không biết là đang khóc hay là cái gì, giống như một ổ muỗi mùa hè.
Khi cơn đau đầu của hắn phát tác kiêng kị nhất là bên cạnh có động tĩnh, cả tiếng côn trùng kêu tiếng tuyết rơi cũng đều cảm thấy chói tai.
Bùi Quân ngồi dậy, tức giận nhéo cánh tay Tạ Yến, đáy mắt đỏ tươi: “Tạ Yến, câm miệng.”
Tạ Yến nghe thấy hắn kêu tên mình, cắn cánh môi, nỗ lực kiếm chế âm thanh, mở to mắt nhìn hắn, đuôi mắt xinh đẹp thanh tú đỏ hoe.
Kìm nén quá lâu, hắn bỗng nhiên khóc thút thít, tủi thân hít hít mũi.
“……”
Đầu Bùi Quân muốn nổ tung, máu sau cổ dồn lên từng hồi, tay hắn không ngừng siết chặt cánh tay Tạ Yến, rồi sau đó bỗng dưng, buông lỏng ra.
Hắn không biết thời điểm người ta sinh bệnh nên dỗ như thế nào, thời điểm tiểu hoàng đế đau răng khóc nháo, hắn nghe phiền, từ trước đến nay đều là nhấc lên đánh. Hiện giờ Đại Ngu, còn chưa có người có thể kêu Nhiếp Chính Vương hắn chính miệng tới dỗ.
Nhấc Tạ Yến lên đánh một trận?
Sợ là còn khóc dữ dội hơn, khóc liền ba năm, khóc ra một con sông đào bảo vệ thành mới.
Tạ Yến khóc khá là xinh đẹp, nhưng khóc mù mắt cũng không đáng giá.
“…… Lại đây.”
Bùi Quân chung quy vò đã mẻ lại sứt, đè đè huyệt Thái Dương, dang cánh tay ra sau lưng hắn, ôm đến trước người, lực đạo nhẹ hơn rất nhiều, cố gắng hết sức khắc chế mình để không làm hắn đau nữa.
Tạ Yến chậm rãi đi tới.
Bùi Quân kéo chăn với áo ngoài ra, bao lấy cả hai người.
Trong đệm chăn tối màu, Bùi Quân và hắn nhìn nhau, quá gần, gần đến mức không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt trắng nõn - tinh xảo, tầm mắt chỉ có thể dán chặt vào con mắt ướt át ở trước mặt.
Bùi Quân cố gắng nhớ lại khi còn nhỏ mẫu phi dỗ hắn như thế nào, cứng đờ vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Yến, ngữ khí lạnh lùng, rất giống như là muốn ăn thịt người: “Không được khóc nữa, có nghe thấy không?”
Dỗ cứng nhắc như thế, Tạ Yến lại rất hưởng thụ, thuận cửa tiện đường ôm eo hắn, gối lên ngực nóng hầm hập của hắn nhắm mắt lại, vui vẻ đáp lại: “Ân!”