Thiên tuế yến đã định ngày, Bùi Quân đã liên tục nhiều ngày không ngủ được một giấc hoàn chỉnh.
Mỗi dịp lớn nhỏ trước sau ngày tết, các loại tấu chương đều giống như bông tuyết bay tới, năm nay đặc biệt nhiều hơn, cả thời gian tắm gội hắn cũng không muốn nhàn rỗi, kêu Ninh Hỉ ở một bên niệm sổ con cho hắn, nếu niệm chậm sẽ thúc giục.
Nhiếp Chính Vương ngày thường cũng cần chính, nhưng lại không phải loại chăm chỉ cần cù này, thật giống như là, giống như vội vàng muốn xử lý xong mọi chuyện trước thời hạn gì đó.
Tiểu hoàng đế ở tiểu án bên cạnh buồn đầu luyện viết, sáng sớm hắn bị Nhiếp Chính Vương kéo đi, nói là học chính trị, nhưng học chưa được mười lăm phút, hoàng huynh liền ngại hắn xuẩn, tống cổ hắn đi chép bảng chữ mẫu. . Truyện Đô Thị
Ngự Thư Phòng to như vậy, trong nhất thời chỉ có tiếng vang lật xem tấu chương, cùng với tiếng viết sàn sạt.
Bùi Quân càng phê càng cảm thấy các quan chức phía dưới này phiền toái, đại sự lông gà vỏ tỏi cũng muốn viết lưu loát mấy ngàn chữ bẩm báo. Huống chi viết còn chẳng ra gì, công phu nịnh nọt cũng chưa học được hoàn chỉnh, khiến người xem bực bội.
Sự kiên nhẫn bằng mắt thấy đã cạn kiệt.
Ngu kinh đầu xuân nhiều mưa, lúc này ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, thái giám Ninh Hỉ bưng trà nóng lên, hắn không chút để ý mà ừ một tiếng, bưng lên uống một hơi không còn một giọt.
Tùy tay gác chén trà ở một bên, lại tiếp tục phê duyệt sổ con, ánh mắt cũng không động đậy một chút.
Ninh Hỉ liếc mắt một cái, thấy hắn rồng bay phượng múa, tuy thấy trên nét chữ đã có chút không kiên nhẫn, nhưng đuôi lông mày lại ẩn hàm nét sung sướng, hắn yên lặng lui ra. Công vụ mỗi ngày đều là những cái đó, vĩnh viễn xử lý không xong, hắn sẽ không bởi vì hôm nay sổ con viết phá lệ có văn chương mà cao hứng.
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Mấy ngày gần đây điều duy nhất không giống bình thường, chính là Ngụy Vương tự chủ trương chuẩn bị mở thiên tuế yến.
Nhiếp Chính Vương từ trước đến nay không thích phô trương, cũng không quan tâm sinh nhật. Hơn nữa giống tuổi với hắn, trong viện người ta đã có thê có thiếp, nhi tử cũng đã chạy đầy đất, hắn đến cái nha đầu thông phòng cũng đều không có, lúc trước không phải không có người có tâm tư đưa mỹ nhân tuyệt sắc vào trong phòng hắn, để tìm hiểu tình hình bên trong phủ Nhiếp Chính Vương, đều bị Nhạn Linh Vệ kéo ra ngoài chém.
Cho nên cũng không thể chờ mong những cái vũ cơ Ngụy Vương chuẩn bị vì hắn.
Nếu nói thiên tuế yến còn có cái gì không giống tầm thường, có thể kêu hắn đột nhiên để bụng, cũng chỉ có…… Vị kia.
Ninh Hỉ bừng tỉnh, thì ra là thế.
Vừa nghĩ đến đây, trước mắt liền gặp Chỉ Huy sứ đeo bội đao vào điện, hai bên gật đầu chào nhau, Ninh Hỉ liễm hạ biểu tình, lui qua một bên.
“Điện hạ.”
Nhiếp Chính Vương thấy hắn tiến vào, tay lật sổ con cũng nhẹ nhàng vài phần: “Đã đi, đã truyền lời tới?”
“Đi thì cũng đã đi, lời cũng đã truyền, nhưng mà,” Kỷ Sơ Nhàn vừa mở miệng, quả nhiên chính là đang nói chuyện này, Ninh Hỉ giương mắt nghiền ngẫm một chút, nghe hắn ấp úng, “Lại không nhìn thấy người, trong phủ Bình An Hầu tất cả đều là dược vị, tiểu quản gia kia nói là thời tiết không tốt, người bị bệnh, không dậy nổi giường. Buổi tối thiên tuế yến…… Chỉ sợ là đi không được.”
Nhiếp Chính Vương thần sắc hơi ngưng lại, ngòi bút dừng lại, những chấm mực to như hạt đậu nhỏ xuống dừng ở trên mặt giấy.
Đuôi lông mày hắn nguyên bản giãn ra nháy mắt nhăn lại, ngữ khí cũng lạnh xuống: “Lại bị bệnh? Cô thấy đã nhiều ngày trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, chỗ nào thời tiết không tốt?”
Loảng xoảng một tiếng, gió nhẹ mưa nhỏ cuốn màn trúc, đập mạnh vào khung cửa sổ chưa đóng.
“……”
Ninh Hỉ vội vàng chốt cái cửa sổ khó ưa không có ánh mắt kia lại.
Kỷ Sơ Nhàn định định tâm, lại tiếp tục bẩm báo: “Tiểu quản gia kia hắn còn nhét cho thần mấy lượng bạc, nói là ở trước mặt điện hạ nói tốt vài câu.”
Không chỉ lấy bệnh chối từ, còn hối lộ cận thần của Nhiếp Chính Vương.
Tay nhét bạc thuần thục như thế, không biết trước kia nhét qua cho bao nhiêu người.
Bùi Quân hỏi: “Mấy lượng bạc?”
Kỷ Sơ Nhàn mở tay ra ước lượng: “Ước chừng…… hơn ba lượng.”
Thần sắc của Bùi Quân, u ám giống như màn mưa bên ngoài.
“Hối lộ ba lượng, liền đuổi cô đi?”
Trong Ngự Thư Phòng không một ai dám trả lời.
Tiểu hoàng đế thầm nuốt nước miếng, càng thêm thật cẩn thận mô phỏng chữ to, chỉ hận không thể ẩn thân mình đi, sợ làm ra một chút động tĩnh chọc ngũ hoàng huynh hắn chú ý.
Bùi Quân không nói nữa, ngẩng đầu, trong tầm tay đã chồng một xấp tấu chương không có gì trọng yếu, hảo tâm tình của hắn lập tức biến mất, rũ mặt phê xong từng cái một. Khi ngẩng đầu lên thấy tiểu hoàng đế ngồi ở sau án, ngáp một cái, bút treo ở bên cạnh, vẫn luôn cúi đầu nghịch ngón tay chính mình.
Ánh mắt Bùi Quân trầm xuống, tùy tay ném qua một vật: “Lại chơi nữa liền chặt! Trên tấu chương này viết có ý tứ gì, hôm nay nếu nói không được, thì không cần ăn cơm.”
“……”
Giận chó đánh mèo! Cái này gọi là giận chó đánh mèo!
Tiểu hoàng đế run run một chút, lập tức ngồi thẳng dậy, nhặt tấu chương lên nhìn nhìn, chữ thì thật ra xem hiểu, nhưng liền quanh co lòng vòng, một câu có thể vòng tám mươi tám đường. Hắn bối rối, giương mắt nhìn Ninh Hỉ xin giúp đỡ.
Ninh Hỉ là lão nhân đã đi theo bên người Bùi Quân từ nhỏ, hầu hạ Mai phi từ lúc còn ở hành cung, sau khi Mai phi bệnh chết, hắn vẫn luôn đi theo Bùi Quân. Từ hành cung đến hoàng cung, rồi trở về bắc cảnh, lại nhập chủ Ngu kinh, trung thành tuyệt đối.
Hiện giờ hắn đã là nội giám tâm phúc của Bùi Quân, cũng là đại quản gia phủ Nhiếp Chính Vương, quyền bính ngập trời.
Lại nói tiếp, hắn chỉ lớn hơn Nhiếp Chính Vương mười mấy tuổi, còn tính là trẻ tuổi, tương lai vinh hoa còn nhiều hơn nữa, xưng một câu thái giám quyền lực cũng không ngoa.
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Nhưng Ninh Hỉ làm người điệu thấp, cẩn thận chặt chẽ, cũng không kết giao cùng quan viên, cũng không thấy có lén lui tới với ai, ngày thường ít nói tựa người câm. Cũng bởi vì sự cô độc đơn thuần này, nếu hắn nói, Nhiếp Chính Vương vẫn sẽ nguyện ý nghe vài lời.
Bùi Quân tức giận la lên: “Ngươi nhìn Ninh Hỉ làm cái gì, chữ viết ở trên mặt hắn sao?”
Tiểu hoàng đế cúi đầu, càng cuộn mình lại hơn.
Ninh Hỉ than một tiếng, tiếp nhận tấu chương trong tay tiểu thái giám, đi đến mép ngự án chậm rãi đọc lại một lần cho hoàng đế, khi đọc đến chữ quan trọng hạ thêm vài phần sức lực, dẫn dắt hắn tự hỏi.
Nhưng dù vậy, bộ dáng tiểu hoàng đế cũng ngửa đầu lên với vẻ mặt mờ mịt, ngoài miệng lặp lại mấy chữ kia, trong lòng lại hoang mang hoảng sợ.
Nhiếp Chính Vương gác thật mạnh chung trà sang một bên: “Khi người khác lớn bằng ngươi, sớm đã ——”
Hắn ngừng nói.
Ninh Hỉ trong lòng nói tiếp: Khi người khác lớn giống như bệ hạ, sớm đã đọc thấu trật tự trong đó, suy một ra ba, thậm chí còn đề bút viết một phần tiểu nghị.
Bài văn này truyền đến Hàn Lâm Viện, đại học sĩ vốn ngại lời văn ngây ngô, nhưng nghe nói người viết văn gần sáu bảy tuổi, lập tức giữ như trân bảo, kích động đem đến trước mặt hoàng đế, lấy mặt già muốn thu tiểu tử này làm đồ đệ, tự mình dạy dỗ, cũng buông lời nói: “Mười năm sau, trong Hàn Lâm Viện nhất đĩnh sẽ có một vị trí của đứa trẻ này!”
Nhưng việc này chung quy không giải quyết được gì, chỉ vì họ của đứa trẻ này, chính là quốc họ Nam Nghiệp.
Quan Hàn Lâm là cận thần thiên tử, nơi nuôi dưỡng người tài trữ danh vọng, gần một nửa xương cánh tay tương lai của Đại Ngu xuất hiện từ chỗ này. Cho nên ghế của Hàn Lâm Viện có họ gì cũng được, nhưng mà không thể họ Tạ.
Thật trùng hợp a, cái người khác này, lại là Tạ Yến.
…… Bùi Quân, đầu óc ngươi hỏng rồi sao!
Hắn lấy thời tiết xấu làm cái cớ tránh thiên tuế yến của ngươi, ngươi thế nhưng còn đang suy nghĩ thời điểm hắn bảy tuổi làm bài văn rách nát kia? Kẻ hèn Tạ Yến, người cũng đã ngu ngốc, có cái gì tốt cân nhắc ngẫm đi ngẫm lại!
Đáy mắt Nhiếp Chính Vương tối sầm lại, không biết là đang mắng ai: “Đần độn, ngu xuẩn, hết nói nổi!”
Tiểu hoàng đế bị mắng đến bật khóc, ủy khuất hề hề sụt sịt cái mũi.
Là chính hắn muốn làm hoàng đế sao? Hắn bất quá chỉ là khi cung biến qua đi quần thần quỳ lạy, tò mò trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngũ ca ca hắn chưa từng gặp mặt này, đã bị hắn túm lấy, ném lên long ỷ, chỉ vào nói: “Đây là thiên hạ cộng chủ.”
Hắn khi đó mới ba tuổi, còn muốn mẫu phi ôm ngủ!
Bùi Quân trừng hắn: “Bùi Trinh! Không được khóc!”
“Oa!” Tiểu hoàng đế sợ Bùi Quân, đột nhiên nghẹn ngào, chui vào trong người Ninh Hỉ.
Ninh Hỉ bất đắc dĩ vỗ vỗ phía sau lưng tiểu hoàng đế, dùng áo trong nội giám hơi hơi mềm mại của mình lau đi nước mắt trên mặt bệ hạ.
-
Bình An Hầu phủ.
Thanh niên trên giường nhắm mắt, hàng mi dài buông xuống, đang ngủ thật sự an bình, nhưng sắc mặt ửng đỏ, hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần so với ngày xưa.
Vừa đến ngày mưa, Tạ Yến liền phát sốt nhẹ, đại phu nói có thể là tật xấu lưu lại sau khi rơi xuống nước, không thể loại bỏ được căn nguyên, cũng không muốn mạng, về sau mỗi lần vào ngày mưa ít ra cửa, nghỉ ngơi nhiều hơn là được.
A Ngôn tiễn Kỷ Sơ Nhàn ra phủ, trở về vắt chiếc khăn tay lạnh, sau đó lau chùi một lần ở trên cổ trên trán Tạ Yến, lại nhẹ nhàng dìu hắn lên uống nước, lúc này mới thả hắn lại nằm trên gối.
Một lọn tóc đen xõa xuống bên má, Tạ Yến nghiêng má, mở mí mắt nặng trĩu: “Ngươi đang nói chuyện với ai, sinh nhật của ai vậy?”
Mới vừa rồi khi cùng Kỷ Sơ Nhàn nói chuyện liền ở ngoài cửa sổ, A Ngôn không nghĩ tới tai hắn thính, thế nhưng nghe được.
“Không có ai. Công tử đừng hoạt động nhiều như vậy, đã nhiều ngày mưa liên miên, căn bệnh sốt cũ của ngài lại tái phát, không thể đi bất cứ đâu, ngài phải hảo hảo ngủ, nghe lời.”
Tạ Yến mơ mơ màng màng duỗi tay: “A Ngôn…… Chim nhỏ……”
“Đã biết công tử, chim nhỏ A Ngôn sẽ chăm sóc, ngài mau ngủ đi.”
A Ngôn nhét tay hắn trở lại trong chăn, vỗ bả vai Tạ Yến, ôn thanh tế ngữ hống hắn nhắm mắt lại, lại chờ một lát, lúc này mới bế tổ chim gỗ lên, từ gian trong đi ra.
Đôi chim tương tư kia trước đây đã đẻ hai quả trứng, hai ngày trước chim non rốt cuộc đã nở, trụi lủi phấn mềm - mềm cả lông cũng chưa có, công tử lại cứ xem như bảo bối, hoan thiên hỉ địa, mặc dù là đang bệnh cũng vẫn luôn nhắc chúng nó mãi.
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B những chỗ khác đều là ăn cắp)
Gian ngoài có một lò nấu thuốc nhỏ, Bảo Bình ngồi canh bên cạnh, một bên thất thần đóng đế giày, một bên nói chuyện phiếm với A Ngôn.
Kỷ chỉ huy sứ đi rồi, Bảo Bình tâm thần càng thêm không yên, quay đầu hỏi: “Tiểu Ngôn quản gia, tiệc sinh thần của Nhiếp Chính Vương kia, cứ từ chối đi như vậy? Kia truyền lời tới chính là Chỉ huy sứ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngươi có hảo hảo cáo tội với hắn không?”
A Ngôn đang đổi rơm rạ vụn gỗ sạch sẽ cho lồng chim, thêm đồ ăn nước uống, nghe vậy hít sâu một hơi: “Ta chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu với hắn!”
Bảo Bình cúi đầu khâu mấy mũi, vẫn không an tâm: “Vậy ngươi nhét bạc cho Chỉ huy sứ sao? Hắn sẽ không trở về nói bừa chứ? Chủ tử chúng ta là thật sự bị bệnh, không phải cố ý phất mặt mũi Nhiếp Chính Vương……”
A Ngôn cũng nháo tâm: “Tất nhiên nhét rồi, chỉ sợ ——”
Hắn trầm tư một hồi, tuy rằng Nhiếp Chính Vương không biết vì sao đột nhiên nhớ tới làm sinh thần, chắc là hứng thú. Vạn nhất bạc không ở đúng chỗ, hoặc là Chỉ huy sứ trở về nói không rõ, Nhiếp Chính Vương lại bởi vì vậy mà không vui, trị tội công tử bất kính……
Rất có khả năng, Bùi Quân không biết mắc bệnh gì, gần đây vẫn luôn nhìn chằm chằm công tử không bỏ.
Hắn lại chỉ nhét cho Kỷ Sơ Nhàn ba lượng bạc…… Không phải keo kiệt, là thật sự không có nhiều như vậy, dù sao cũng phải chừa một chút cho công tử nhà mình mua thuốc uống chứ?
A Ngôn càng nghĩ càng bất an, đột nhiên đứng lên: “Không được, vẫn là thay công tử viết cuốn sổ con tạ tội…… Bảo Bình, mau, lấy giấy bút đi!”
Bảo Bình vội buông việc may vá, xốc rèm cửa chắn gió đi ra ngoài, A Ngôn cũng vội vã theo kịp: “Ngươi chưa gấp qua giấy sổ con, ta đi cùng với ngươi.”
Hai người một trước một sau đi tìm sách gấp cùng giấy Tuyên Thành.
A Ngôn thời trẻ một mình sửa sang lại một gian tiểu thư phòng, để sách giấy bút mực đó của Tạ Yến, ngày thường hắn cũng sẽ dùng để ghi sổ nhớ.
Hắn tìm ra tấu chương được trình lên trước kia Tạ Yến đã viết, tinh tế nghiền ngẫm ngữ điệu với dùng từ. Tuy rằng hắn đi theo Tạ Yến đã đọc qua mấy năm đèn sách. Nhưng cũng chỉ là hiểu biết một chút, không thể viết ra được văn chương gì nổi bật, liên tiếp viết bỏ đi mấy chục tờ giấy, chép cũng không chép ra cái gì giống dạng mở đầu.
Bảo Bình không thể giúp được gì, cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể im lặng không lên tiếng mài mực gấp giấy.
Hai người bên này vò đầu bứt tai, lại không biết trong phòng ngủ, Tạ Yến mở mắt ra ngồi dậy, hắn si ngốc một hồi, bỗng nhiên xốc chăn lên xuống giường.
Tạ Yến đi ra gian ngoài nhìn nhìn khắp nơi, khom lưng nâng từ trong tổ chim gỗ lên một con chim non, giấu ở trong tay áo, đẩy cửa ra thấy màn mưa kéo dài. Hắn sốt đến mức có chút trì độn, rũ đầu tự hỏi một hồi lâu, quay trở lại phòng cầm chén trà nhỏ sạch sẽ trên bàn, cho chim nhỏ trong tay áo tránh mưa.
“Hắn sinh nhật……Sinh nhật của hắn……”
Tạ Yến không thích trời mưa, mưa một chút cả người hắn liền khó chịu.
Hắn lẩm bẩm hai tiếng, vẫn cắn răng đẩy ra cửa hông hầu phủ, đi vào bên trong màn mưa nhỏ.
Màn mưa bụi mịn như tơ tằm dày đặc giống như là mạng nhện, không bao lâu, liền cắn nuốt sạch sẽ thân ảnh đơn bạc của hắn.
Mãi cho đến khi hai người A Ngôn và Bảo Bình soạn xong sổ con tạ tội, mới nhớ ra trong phòng ngủ còn chén thuốc đang sắc, khi vội trở về xem xét —— giường Tạ Yến cũng đã lạnh.