Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 80: Được chú yêu chiều quá phải làm sao (3)




"Càn quấy." Lục Tự Minh vỗ lưng hắn, "Xuống đi."

Lục Tự Minh thường xuyên nói hai chữ "càn quấy" với cậu cháu trai không khi nào khiến mình bớt lo này, nhưng ngoại trừ chuyện của Phó Viễn Hàng thì mọi lúc khác đều không có ý la rầy mà như đang mắng yêu. Giờ cũng vậy, thanh âm kia chẳng có chút nghiêm khắc nào mà thậm chí còn chứa đựng ý cười.

Đường Cửu tinh tường nhìn ra tâm trạng y nên càng quặp chân quanh eo Lục Tự Minh chặt hơn rồi cười tủm tỉm ôm cổ y: "Chú út, chú tha lỗi cho cháu được không? Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, cháu không nên cãi lời chú, cháu đã làm chú đau lòng, chú phạt cháu đánh cháu thế nào cũng được nhưng đừng làm ngơ cháu nữa mà!"

Từ nhỏ miệng Đường Cửu đã ngọt như bôi mật nên rất được lòng người lớn, các cô dì trong nhà đều bị hắn nịnh vui phơi phới, cứ thế hào phóng nhét bao lì xì dày cộm vào túi hắn. Mặc dù cha Đường Cửu thường xuyên bị hắn chọc giận dựng râu trừng mắt nhưng hầu như lần nào cũng bị mấy chuyện ma quỷ do tiểu tử này bịa ra làm nguôi giận ngay, vừa bực mình vừa buồn cười.

Lục Tự Minh cũng đỡ không nổi miệng lưỡi ngọt lịm của hắn nên hắng giọng nói: "Cháu xuống trước đi đã."

"Không chịu đâu!" Đường Cửu chơi xấu ôm người càng chặt hơn, "Chú chưa tha lỗi cho cháu thì cháu quyết không xuống! Chú út không biết đó thôi, sau khi chú đi cháu nhớ chú muốn chết, mỗi ngày đều chẳng thiết ăn uống, sụt hết mười cân rồi đó!!"

Lục Tự Minh ngắm nghía hắn: "Chú thấy cháu mập lên mười cân thì có."

Đường Cửu chột dạ nhéo má phính của mình, Lục Tự Minh bế hắn đến thả xuống ghế salon rồi vuốt tóc hắn: "Tha cho cháu đấy."

Đường Cửu lập tức vui tươi hớn hở, xum xoe hầu hạ Lục Tự Minh ngồi xuống bàn ăn rồi tự tay múc canh cho y: "Ăn cơm ăn cơm, việc ở nước ngoài làm xong chưa ạ? Không đi nữa chứ?"

"Không đi." Lục Tự Minh hỏi, "Còn cháu thì sao, dạo này thế nào rồi?"

"Đều tốt hết ạ! Học hành cũng rất thuận lợi!"

"Ừm." Lục Tự Minh bình thản hỏi, "Chia tay Phó Viễn Hàng chưa?"

Đường Cửu: "............"

Hắn cũng đang mong chia tay từng ngày nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải nhịn thôi!

Đường Cửu nuốt nước bọt, đang nghĩ xem nên nói với Lục Tự Minh thế nào thì điện thoại trên bàn ăn đột nhiên reo vang. Đường Cửu và Lục Tự Minh đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy màn hình hiện lên hai chữ: Bảo bối.

Một đàn lạc đà alpaca chạy rần rật trong lòng Đường Cửu, hắn hít sâu một hơi khí lạnh rồi vội vàng tắt máy.

Lục Tự Minh thờ ơ nhìn hắn.

"Chú út, chú, chú nghe cháu giải thích đã." Đường Cửu kiên trì nói, "Cháu ——"

"Không cần giải thích."

Tim Đường Cửu lạnh buốt, cứ tưởng Lục Tự Minh lại nổi giận nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu lớn rồi, chú đâu thể quản cháu mãi được. Cháu đã quyết định ở bên cậu ta thì chú không xen vào nữa. Miễn sao cháu thấy cậu ta xứng đáng là được rồi."

Đường Cửu càng chột dạ hơn, không dám nói gì nữa mà đon đả gắp thức ăn cho Lục Tự Minh, sau đó cấp tốc đổi tên Phó Viễn Hàng trong danh bạ thành "Tra nam phượng hoàng".

Cơm nước xong xuôi Đường Cửu về phòng tắm rửa, khi xuống lầu thì thấy Lục Tự Minh đã thay ra bộ đồ mặc ở nhà màu xanh nhạt ngồi trên ghế salon xem tài liệu. Y cũng vừa tắm xong, tóc đen mượt rũ xuống trán, cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao càng tăng thêm vẻ trẻ trung cho y, nếu nói là sinh viên chắc cũng khối người tin.

"Chú út siêu đẹp trai luôn." Đường Cửu đi xuống lầu thật lòng khen một câu. Nếu qua tuổi ba mươi mà hắn vẫn giữ được nhan sắc và vóc dáng như Lục Tự Minh thì có nằm mơ cũng phải cười!

"Lại nịnh bợ." Lục Tự Minh đóng tài liệu rồi ngước mắt nhìn hắn, "Hết tiền xài hay lại gây họa gì rồi?"

"Trong lòng chú cháu là loại người này sao!" Đường Cửu hờn dỗi nguýt y một cái rồi mang dép lê lạch bạch đi tới ngồi xuống cạnh Lục Tự Minh, "Cháu khen chú thật lòng chứ bộ! Chà, da chú còn láng mịn hơn cháu nhiều! Cả dáng người nữa...... À phải rồi, chú có cơ bụng không!?"

Đường Cửu nhớ Lục Tự Minh thường xuyên tập gym, là người sùng bái cơ bụng cuồng nhiệt nên hắn lập tức ngo ngoe vươn móng vuốt tới: "Cho cháu xem với!"

Nếu là nam nhân khác thì Đường Cửu sẽ không đời nào làm hành động kỳ quái này, dù sao hắn cũng phải giữ thân như ngọc vì ông xã nhà mình. Nhưng Lục Tự Minh là chú của nguyên chủ nên Đường Cửu chẳng sợ bị nghi ngờ, không chút khách khí vén áo Lục Tự Minh lên rồi thò tay vào.

Lục Tự Minh bất thình lình bị sờ soạng khiến thân thể vô thức co lại, Đường Cửu thắc mắc: "Chú lạnh hả? Cháu mới tắm xong, tay còn ấm mà...... Oa có cơ bụng thật này, cứng ghê, chú mà hít vào chắc càng cứng hơn......"

Lục Tự Minh chụp cổ tay hắn kéo ra rồi hít sâu một hơi: "Đừng nghịch."

"Sờ một tí cũng không cho nữa, keo kiệt." Đường Cửu hừ một tiếng rồi đứng dậy đi vòng ra sau ghế salon nhiệt tình đấm lưng bóp vai cho Lục Tự Minh, "Chú út, tuy chú còn trẻ nhưng thường xuyên bận rộn, coi chừng vất vả quá sinh bệnh đó! Xem cháu hiếu thảo chưa này, mát xa cho chú nữa đó......"

Bị hắn xoa bóp lung tung một hồi, Lục Tự Minh thực sự chịu hết nổi nên chặn lại móng vuốt của hắn rồi đứng lên: "Chú đi ngủ đây. Cháu cũng ngủ sớm đi, ngoan nào."

"Dạ." Đường Cửu ngoan ngoãn vẫy tay, "Chú ngủ ngon nhé!"

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bồi đắp tình cảm chú cháu, Đường Cửu hài lòng vỗ tay về phòng đi ngủ.

——

Phó Viễn Hàng lặn mất tăm cả tuần, đến ngày nào đó đột nhiên gọi cho Đường Cửu: "Tiểu Ngôn, trưa nay tan học đi ăn cơm nhé, anh có chuyện cần nói với em."

"Chuyện gì?" Trong căn tin, phải ngồi đối diện với gương mặt tra nam phượng hoàng kia khiến Đường Cửu thực sự mất hết vị giác, vừa ngán ngẩm chọc đũa vào đĩa rau vừa hỏi Phó Viễn Hàng mà chẳng buồn ngước mắt.

"Anh nói em biết nhưng...... em đừng giận nhé." Phó Viễn Hàng ngập ngừng, thấy chung quanh không có ai mới thì thào, "Vân Vân đoạt giải nhất rồi, nhưng nó...... lấy tác phẩm của em đi thi."

Đường Cửu dừng đũa rồi thờ ơ giương mắt nhìn hắn.

"Anh biết chưa nói trước với em mà đã làm vậy là không đúng, nhưng thật sự do tình thế bắt buộc thôi." Phó Viễn Hàng áy náy nhìn hắn, "Tiểu Ngôn, em cứ xem như giúp nó lần này được không? Anh bảo đảm sau này nó sẽ không làm thế nữa đâu."

"Vậy hôm nay anh đến để xin lỗi em à?"

"Đúng vậy." Phó Viễn Hàng có chìa khoá phòng ký túc xá của Lục Ngôn nên chính hắn đã giúp Phó Vân Vân lấy trộm tranh, "Còn một việc nữa anh muốn nhờ em giúp."

"Cả khoa mỹ thuật của Vân Vân đều biết nó đoạt giải, thầy phụ trách rất vui, nói muốn tổ chức lễ tuyên dương để nó và hai sinh viên năm ba kia phát biểu, giới thiệu bố cục và quá trình tạo ra tác phẩm, chia sẻ kinh nghiệm với mọi người. Nhưng...... ừm, Vân Vân không hiểu gì về tranh của em nên bảo anh nhờ em viết dùm nó một bài phát biểu."

Đường Cửu buồn cười.

Oa, đã lấy trộm tác phẩm của hắn dự thi mà còn muốn hắn viết dùm cảm nghĩ khi đoạt giải nữa sao?

Xem hắn là dịch vụ hậu mãi năm sao của Taobao đấy à?

Phó Viễn Hàng thấy vẻ mặt hắn cũng biết việc này hơi quá đáng nên mềm giọng thủ thỉ: "Tiểu Ngôn, anh biết trong lòng em không vui. Nhưng Vân Vân là em gái anh cũng xem như em gái của em mà? Chẳng phải người nhà giúp nhau là điều rất bình thường sao?"

"Đúng, rất đúng, có lý lắm." Đường Cửu gật đầu rồi giơ ngón tay cái với hắn, "Em gái anh cũng là em gái em, nhất định phải giúp rồi! Hôm nay em sẽ về viết ngay, mai đưa anh còn kịp không?"

"Kịp chứ, ngày mốt mới đến lễ tuyên dương mà!" Không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy nên Phó Viễn Hàng vô cùng mừng rỡ, "Anh thay mặt Vân Vân cám ơn em nhé, đợi xong việc nhất định anh sẽ bảo nó mời em đi ăn!"

Đường Cửu cười hiền lành: "Người nhà với nhau cả mà, đừng khách sáo."

Thật sự không cần khách sáo làm gì, đến lúc đó chắc em gái anh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn nữa đâu.

——

Vì là giải thưởng cấp quốc gia nên lãnh đạo khoa mỹ thuật rất xem trọng lễ tuyên dương lần này, buổi lễ được tổ chức dưới dạng toạ đàm ở hội trường lớn, tính cả khoa mỹ thuật và các khoa khác có hơn một ngàn sinh viên ngồi chật kín khắp hội trường.

Sau khi các lãnh đạo phát biểu chúc mừng thì MC mời ba sinh viên đoạt giải lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm. Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, dù sao tiền thưởng của cuộc thi này rất cao nên mọi người đều muốn thấy mặt người đoạt giải.

"Vân Vân, đừng hồi hộp nhé," bạn cùng phòng cổ vũ Phó Vân Vân sau sân khấu, "Hai sinh viên kia chỉ đoạt giải ba thôi, cậu xuất sắc như vậy nhất định không có vấn đề gì đâu!"

"Ừ!" Phó Vân Vân gật đầu lia lịa. Nhớ lại khi ả mới vào trường này chẳng có gì nổi bật, thậm chí vì gia cảnh tầm thường còn bị rất nhiều bạn học chế giễu sau lưng. Nhưng bây giờ ánh mắt bọn họ đều đổ dồn hết vào ả!

Hai sinh viên năm ba phát biểu xong, MC lập tức xướng tên ả. Phó Vân Vân siết chặt bài phát biểu trong tay rồi mỉm cười sải bước ra ngoài. Trên màn hình máy chiếu là tác phẩm giúp ả đoạt giải, trong hội trường thoáng chốc vang lên tiếng trầm trồ không ngớt.

Nghe tiếng khen ngợi của mọi người, trong lòng Phó Vân Vân vừa phấn khích vừa đắc ý, ưỡn thẳng lưng cầm micro từ tay MC bắt đầu đọc bài phát biểu của mình: "Kính thưa các vị lãnh đạo, giảng viên và bạn học, tôi là Phó Vân Vân, sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật, rất hân hạnh được đứng đây giao lưu chia sẻ với quý vị. Tác phẩm này của tôi mang tên "Ngắm nhìn bầu trời"......"

Bài phát biểu trong tay ngôn từ trôi chảy, văn phong lôi cuốn, từ chuyên ngành phong phú, có tư tưởng và chiều sâu nên Phó Vân Vân càng đọc càng tự tin, nhất thời cảm thấy bức tranh trên màn hình và bản thảo trong tay đều do mình tự sáng tác, giọng đọc bất giác lớn hơn và truyền cảm hơn, chính mình cũng sắp cảm động phát khóc.

Nhưng trong lễ đường dần vang lên tiếng nghi ngờ.

"Ủa? Chủ đề tác phẩm này là theo đuổi lý tưởng à? Sao tui thấy giống tưởng niệm hơn mà, có cảm giác trong đau thương xen lẫn ấm áp...... Tui hiểu sai rồi à?"

"Không sai đâu! Sau khi tác phẩm đoạt giải tui đã lên mạng đọc nhận xét của ban giám khảo rồi, họ cũng nói điều gây xúc động nhất ở bức tranh này chính là mỗi chi tiết đều thể hiện tình cảm chân thật!"

"Hơn nữa bố cục, sắc thái và độ sáng tối đều khác hẳn những lời cô ta nói! Cô ta đang giới thiệu bức tranh này thật sao?"

"Đúng là càng nghe càng thấy sai, má ơi, tui cũng xấu hổ dùm luôn á, chắc không phải cầm nhầm bản thảo đấy chứ!"

"Có cầm nhầm cũng phải nhận ra ngay chứ, cậu không thấy cô ta càng đọc càng hăng à......"

Tiếng bàn tán lớn đến mức không thể làm ngơ được nữa, rốt cuộc Phó Vân Vân cũng nghe rõ những âm thanh này, trong lòng bỗng chốc rụng rời, đang đọc ngon trớn đột ngột im bặt.

Hôm qua ả đã nhận được bài phát biểu này nhưng lúc đó còn mải đắm chìm trong niềm vui đoạt giải và sự ghen tị xen lẫn bội phục của các bạn học. Ả chưa bao giờ được chú ý nhiều như vậy nên trái tim như muốn bay vọt lên mây, đến tối qua mới dành chút thời đọc bản thảo nhưng chỉ xem câu cú có trôi chảy không chứ chẳng buồn để ý nội dung.

Ả cố khống chế hai tay đang run lẩy bẩy, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay vội vàng đọc lại lần nữa, lúc này mới giật mình nhận ra những gì mình vừa đọc và tác phẩm đoạt giải chẳng có chút liên quan nào với nhau!