Thẩm Dịch gọi taxi nói địa chỉ, đến lúc xuống xe Đường Cửu đã say bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng không dậy. Thẩm Dịch cõng hắn lên lầu rồi đặt hắn xuống trước cửa nhà, còn phải ôm hắn để khỏi ngã sấp xuống: "Dậy đi, chìa khoá để đâu rồi?"
Đường Cửu hừ hừ, váng đầu chóng mặt ngẩng lên nửa chừng lại gục xuống.
Thẩm Dịch thở dài lục hết túi quần áo của hắn, cuối cùng tìm được chìa khoá trong túi quần, mở cửa vác người vào rồi mò mẫm bật đèn.
Ánh đèn chói mắt khiến Đường Cửu khó chịu nhăn mặt, bất mãn lầu bầu mấy tiếng. Thẩm Dịch buồn cười nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng đặt vị thiếu gia này xuống ghế salon giữa phòng khách, cởi giày rồi sửa lại tư thế nằm thoải mái cho hắn, sau đó vào phòng vệ sinh thấm ướt khăn ngồi xổm trước salon lau mồ hôi trên mặt Đường Cửu.
Nhiệt độ khăn mặt không nóng không lạnh từ từ áp lên da, vừa ôn nhu vừa cẩn thận, từ trán đến mặt rồi xuống cổ. Cảm giác này quá mức quen thuộc, trước kia mỗi lần hắn uống say đều có một người như vậy chạy đến đưa hắn về nhà rồi ân cần lau mặt cho hắn.
"Tạ Lâm......"
Bàn tay cầm khăn của Thẩm Dịch khựng lại.
"Tạ Lâm......" Đường Cửu lại thì thào gọi một tiếng, nhắm mắt sờ soạng tay Tạ Lâm rồi ôm cả cánh tay y vào lòng dụi dụi một cách quyến luyến.
Trên da Thẩm Dịch vẫn còn mùi tin tức tố lúc nãy tận lực phóng ra, mùi hương mát lạnh như tuyết chưa tan hết, mũi Đường Cửu nhạy cảm bắt được mùi hương quen thuộc kia, ý thức mơ hồ hỗn loạn lập tức trở lại nụ hôn nồng nhiệt trong bóng tối cách đây không lâu, vẫn chưa thỏa mãn thè lưỡi liếm môi rồi nũng nịu nói: "Muốn hôn hôn......"
Trong nháy mắt Thẩm Dịch cảm thấy máu trong người điên cuồng xông lên đỉnh đầu, hai tai ù đi, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tạ Lâm" và "muốn hôn" là những từ mà có mơ y cũng không dám ảo tưởng, y chưa bao giờ nghĩ mấy chữ này ghép lại với nhau sẽ tạo ra lực sát thương mạnh đến thế, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi toàn thân y đã run lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gào thét vui sướng mừng rỡ sâu trong tâm hồn mình.
"...... Cậu vừa nói gì?" Y quỳ thẳng người lên rồi nắm chặt tay Đường Cửu, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào người đang nửa mê nửa tỉnh kia, "Ngoan, lặp lại lần nữa được không?"
Đường Cửu chép miệng một cái: "Muốn, muốn hôn hôn......"
"Còn phía trước nữa?"
Đường Cửu nhăn mũi hồi tưởng nửa ngày, rốt cuộc nhớ lại mình vừa gọi gì nên lập tức vui vẻ nói: "Tạ Lâm!"
Âm cuối còn chưa dứt thì hắn đã bị đè ra ghế salon hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn này hệt như dã thú săn mồi ngang ngược không nói đạo lý, tựa như chỉ hận không thể nuốt chửng con mồi vào bụng rồi hòa tan vào xương tủy mình. Môi lưỡi nóng bỏng quấn quýt nhau, má trong bị gặm mút đau âm ỉ, Đường Cửu vừa nuốt vừa nghẹn ngào phát ra tiếng xin tha, chỉ thấy không khí trong phổi càng lúc càng ít còn trước mắt tối sầm, gần như chết chìm trong nụ hôn triền miên này.
Ngay khi hắn sắp ngạt thở thì rốt cuộc được thả ra, Đường Cửu chật vật ho khan, khóe mắt không tự chủ ứa lệ đầm đìa. Hắn bị sự điên cuồng của đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống mình dọa sợ, ánh mắt mông lung nhìn thấy người kia lại muốn áp tới thì sợ hãi cự tuyệt mang theo tiếng khóc nức nở: "Thôi! Tớ chịu thua rồi!"
Thẩm Dịch đè lên người hắn, ngón tay vuốt ve bờ môi đỏ mọng ướt át của hắn: "Lúc muốn lúc lại không muốn, sao khó chiều thế hả?"
Đường Cửu co mình vào ghế salon nhỏ giọng nghẹn ngào: "Cậu hung dữ quá, tớ đầu hàng......"
Thẩm Dịch thấy dáng vẻ đáng thương của hắn thì ánh mắt dần dịu xuống, cúi đầu hôn khóe miệng hắn: "Vậy tớ nhẹ nhàng hơn được không?"
Y nói được thì làm được, trao cho người mình yêu một nụ hôn dài ôn nhu. Đường Cửu mơ màng đáp lại y rồi thoải mái nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp yên bình.
——
Thứ Hai, trường học.
Lý Ngạn Thành đi vào lớp đem cặp sách đến chỗ ngồi của mình. Y định lấy ra sách giáo khoa nhưng lại liếc nhìn một hộp quà được gói tỉ mỉ trong cặp.
Y khựng lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái hộp.
Đây vốn là quà sinh nhật định tặng cho người nào đó.
Nhưng đã qua ngày nên cuối cùng y vẫn không tặng được. Có chuẩn bị kỹ lưỡng đến mấy thì cũng chỉ là vật vô dụng mà thôi.
Dời mắt đi, Lý Ngạn Thành lấy sách giáo khoa rồi nhét cặp vào hộc bàn.
Hai nam sinh bàn sau vừa cười nói vừa đi tới chỗ ngồi của mình. Tuy ngồi gần nhau nhưng bình thường Lý Ngạn Thành và bọn họ chẳng hề giao tiếp, y lật ra sách giáo khoa cố gắng tập trung vào nội dung, nhưng tiếng nói chuyện oang oang của hai nam sinh phía sau rót vào tai y không sót một chữ:
"Đây đây đây, cho cậu xem cái này hay lắm......"
"Đù...... Omega cực phẩm nào ngon thế? Phắc, nhìn một cái ông đây đã muốn cứng rồi!"
Lý Ngạn Thành bực bội nhíu mày rồi cúi người tới trước.
"Ha ha ha ha omega? Nhìn kỹ lại xem đây là ai?"
"...... Chết tiệt...... Mẹ nó đây không phải Thẩm Kỳ Phong sao!?"
Ánh mắt Lý Ngạn Thành sa sầm, bỗng nhiên quay phắt lại, thấy hai nam sinh đang châu đầu vào nhau lén lút nhìn điện thoại thì lập tức giật lấy di động khiến bọn họ giật mình kêu lên.
"Lý Ngạn Thành, cậu nổi điên gì thế hả!?"
Lý Ngạn Thành mắt điếc tai ngơ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Trên đó là một bức ảnh chụp lén trong phòng hát karaoke, Thẩm Kỳ Phong ngồi trên ghế salon quay mặt ra ngoài, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ, bờ môi bóng loáng như nước trái cây thấp thoáng ý cười nhìn người đang ngồi quỳ trên người hắn.
Người kia đưa lưng về phía ống kính nên không thấy rõ mặt, nhưng Lý Ngạn Thành vẫn dễ dàng nhận ra đó là Thẩm Dịch.
Huyệt Thái Dương của Lý Ngạn Thành đập điên cuồng, y nghiến chặt răng xóa ảnh đi rồi ném trả di động lại.
Nam sinh ngồi bàn sau luống cuống chụp điện thoại, thấy ảnh đã bị xóa thì tức tối mắng một câu nhưng không dám trêu chọc đối phương nên chỉ biết hậm hực bỏ qua.
Hai tiết học sau Lý Ngạn Thành chẳng nghe được gì, trong đầu chỉ có bức ảnh và đôi môi đỏ rực của người kia.
Tiết thứ ba là thể dục, Lý Ngạn Thành không đến thao trường mà một mình vào phòng vệ sinh vặn nước, tháo mắt kính xuống rồi rửa mặt bằng nước lạnh, đến khi cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại mới tắt nước, hai tay chống trên bồn rửa âm thầm run rẩy.
Sau lưng có hai nam sinh đi vào, Lý Ngạn Thành liếc nhìn, ánh mắt lập tức ngưng lại.
Y biết hai tên kia, đó là Cao Dương và một nam sinh to con khác trong đội bóng rổ của trường.
Chính là kẻ đã cố ý đụng Thẩm Kỳ Phong bị thương trong trận đấu bóng rổ lần trước.
Hai người kia lại không chú ý tới Lý Ngạn Thành mà vừa đi vừa nói gì đó. Lý Ngạn Thành đứng một lát, đang định bỏ đi thì chợt nghe Cao Dương cười nhạo: "Thẩm Kỳ Phong là omega? Cậu uống lộn thuốc rồi à!"
Bước chân Lý Ngạn Thành đột ngột dừng lại.
"Biết ngay cậu sẽ không tin mà, tớ cũng băn khoăn rất lâu mới nói với cậu đấy." Giọng trầm thấp của tên to con vọng tới, "Trong trận đấu bóng rổ kia, khi tớ đụng cậu ta đã nằm đè lên người cậu ta nên cách gáy cậu ta rất gần, lúc ấy đã ngửi thấy mùi tin tức tố nhưng sau đó nhiều người ùa tới làm át đi mùi kia. Mấy ngày nay tớ nghĩ đi nghĩ lại mới dám chắc không phải mình ngửi nhầm, tuyệt đối là tin tức tố omega! Lúc ấy chung quanh tớ không có ai khác mà chỉ có mỗi Thẩm Kỳ Phong thôi!"
Cao Dương vẫn nửa tin nửa ngờ: "Mẹ nó cái này vô lý quá...... Thẩm Kỳ Phong có chỗ nào giống omega đâu!?"
"Tớ cũng biết không giống nhưng sự thật là vậy mà!" Tên to con nóng nảy nói, "Chắc bình thường cậu ta tiêm thuốc ức chế, hôm đó chịu ảnh hưởng của quá nhiều tin tức tố alpha nên mới phát tình thụ động! Nhất định là thế rồi!"
Sau đó bọn họ còn nói gì đó nhưng Lý Ngạn Thành không nghe nữa mà co cẳng chạy tới phòng y tế của trường.
Cửa bị đẩy "rầm" một tiếng làm nữ bác sĩ giật bắn mình, nâng kính bất mãn nói: "Học sinh các cậu sao chẳng ai biết phép lịch sự thế? Trước khi vào không biết gõ cửa à......"
"Phiền bác sĩ cho em hỏi một chút," Lý Ngạn Thành hấp tấp nói, "Khoảng đầu tuần này có một nam sinh chơi bóng rổ bị thương được đưa tới đây, chị còn nhớ không?"
"À," nữ bác sĩ gật đầu, "Nhớ chứ, học sinh đưa cậu ấy đến đây cũng không gõ cửa. Mà sao?"
"Nam sinh kia," cổ họng Lý Ngạn Thành nghẹn ứ, thanh âm khô khốc, "Là omega đúng không?"
"Ừ. Lúc mới đến suýt nữa đã phát tình rồi." Nữ bác sĩ bất mãn nói, "Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng liều, omega mà lại chơi bóng chung với cả đám alpha, chẳng có ý thức nguy cơ gì cả......"
Lý Ngạn Thành bàng hoàng đứng ở cửa phòng y tế, mọi thanh âm đều im bặt, từ từ hóa thành một pho tượng trắng bệch.