Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 65: Sau khi giả làm A bị O trà xanh cắn (1)




Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ, trên trán Đường Cửu hiện lên một trăm dấu hỏi.

Sao tự dưng điểm hối hận lại đạt mức tối đa!?

Hà Thiên Duệ uống lộn thuốc à??

Đang thắc mắc thì có ma tu vội vàng chạy tới báo cáo Cửu Uyên: "Không xong rồi chủ thượng, bên ngoài có một đám tu sĩ chính đạo đòi gặp phu nhân đấy ạ!"

Đường Cửu giật mình nhìn Cửu Uyên rồi lập tức ra ngoài đón. Hắn thấy đám người Nguyễn Tùng Đào và Tống Minh Nguyệt, đang kinh ngạc muốn hỏi sao họ tới đây thì Tống Minh Nguyệt và một đám đệ tử đã ba chân bốn cẳng chạy tới ôm chầm lấy hắn: "A a a a a tiểu sư đệ!!!"

Đường Cửu: "?"

Có phải các ngươi nhận lầm người rồi không?

Cửu Uyên: "."

Có phải các ngươi tưởng ta mù rồi không?

Không đợi Đường Cửu lên tiếng, họ lại ba chân bốn cẳng đẩy hắn tới trước mặt Nguyễn Tùng Đào. Nguyễn Tùng Đào đỏ hoe mắt nhìn hắn rồi đặt tấm ngọc bài bị thất lạc và ngọc bài của ông vào lòng bàn tay hắn.

"Lan nhi," Ông nghẹn ngào hỏi, "Con còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?"

Đường Cửu nhìn hai cái tên "Nguyễn Lan" và "Nguyễn Tùng Đào" trên ngọc bài rồi nhìn nam nhân trung niên trước mắt đang kích động không kềm chế được, trong lòng đột nhiên vỡ lẽ.

Thì ra Nguyễn Lan không phải lẻ loi một mình......

Hắn mỉm cười. Nếu vậy thì quá tốt rồi.

Hắn chỉ phụ trách xử lý cặn bã chứ không muốn thay Nguyễn Lan hưởng thụ niềm vui cha con đoàn tụ, hắn và Cửu Uyên ăn ý liếc nhau một cái rồi âm thầm gửi lệnh cho hệ thống.

【 Tam Tam, chúng ta đi thôi.】

——

Huyền Thiên Môn.

"Tiểu sư đệ!" Chúc Dương đẩy cửa vào rồi nhiệt tình nhét một cái gối tỏa ra hương thơm nhẹ vào ngực chủ nhân gian phòng, "Sợ ngươi lạ chỗ ngủ không ngon nên sư huynh dùng hương thảo làm cho ngươi cái gối, đêm nay ngươi thử xem hiệu quả thế nào!"

Nguyễn Lan ôm gối, dường như vẫn chưa quen với sự nhiệt tình của người khác nên ngơ ngác một hồi mới ấp úng nói, "Tạ...... Tạ ơn Nhị sư huynh."

Đang nói chuyện thì một người khác vào phòng, Tống Minh Nguyệt trừng Chúc Dương với vẻ trách móc rồi dịu dàng nói với Nguyễn Lan: "Hắn nhiệt tình quá không làm ngươi sợ đấy chứ?"

Nguyễn Lan vội lắc đầu.

Không phải sợ mà chỉ thấy không chân thực.

Những chuyện xảy ra gần đây luôn khiến y có cảm giác không thật. Y cứ tưởng có được cơ hội sống lại lần nữa đã là may mắn lớn nhất, không ngờ chỉ trong một đêm còn có được người thân và một mái nhà.

Cha, mẹ, sư huynh, sư tỷ...... Chung quanh y đều là những người trước kia có mơ cũng không dám nghĩ, y sợ đây chỉ là ông trời chơi khăm mình mà thôi.

Nguyễn Tùng Đào và Tống Minh Nguyệt biết Nguyễn Lan từng trải qua những gì, vì quan tâm đến tâm lý nhạy cảm của y nên Nguyễn Tùng Đào cố ý dặn dò cả môn phái dù có vui mừng kích động đến mấy cũng đừng kéo tới quấy rầy Nguyễn Lan, cứ để y thích ứng từ từ và để thời gian chữa lành vết thương quá khứ.

Nhưng đồ ngốc Chúc Dương này lại ngồi không yên, Tống Minh Nguyệt vừa lơ đễnh thì hắn đã vọt tới chỗ Nguyễn Lan.

Chúc Dương gãi đầu nói với Nguyễn Lan: "Xin lỗi tiểu sư đệ, ta sợ ngươi ngủ không được mới...... Khụ, sau này sư huynh sẽ chú ý, cố gắng không đến quấy rầy ngươi, ngươi đừng mất tự nhiên nhé."

Nguyễn Lan thấy các sư huynh dè dặt cẩn thận thì trong lòng chợt tuôn ra một dòng nước ấm.

Sao có thể vì trải qua bóng tối nên không còn tin tưởng ánh sáng nữa chứ?

Có lẽ đây không phải chơi khăm mà là vận mệnh đền bù cho y. Những người trước mắt đối đãi với mình thế nào chẳng lẽ trong lòng mình không cảm nhận được sao?

Nguyễn Lan mau chóng nghĩ thông suốt, y trân trọng đặt gối lên giường rồi mỉm cười với các sư huynh: "Ta muốn gặp cha mẹ, sư huynh đi với ta nhé?"

Tống Minh Nguyệt và Chúc Dương mừng rỡ nhìn nhau rồi gật đầu lia lịa.

Ban đêm về phòng mình, Nguyễn Lan đi tắm rồi mặc áo ngủ leo lên giường, nằm trên gối thơm bất giác mỉm cười.

Mọi người rất vui mừng khi thấy y chủ động hòa nhập, mẹ ôm y khóc rất lâu, vừa cười vừa làm điểm tâm cho y, cha bắt đầu dạy y kiếm pháp mới, các sư huynh và sư tỷ thì lôi kéo y kể chuyện lý thú trong môn phái suốt cả buổi trưa......

Y rất thích cuộc sống như vậy.

Rất thích mọi người.

Y vui vẻ nhắm mắt lại, một lát sau cảm thấy có vật gì đó đang liếm mặt mình. Y mở mắt ra, đối diện với một cái đầu rắn đen như mực.

Trong lúc Nguyễn Lan sửng sốt, con rắn đen kia đã biến thành một nam tử tuấn mỹ tóc đen áo đen, hắn nhướn mày rồi nghiêng người đè Nguyễn Lan dưới thân mình.

"Phu nhân bảo đi là đi, có còn xem phu quân ta ra gì nữa không?"

Ma Tôn đại nhân dường như rất bất mãn với hành vi vợ lén bỏ về nhà ngoại này, cắn môi Nguyễn Lan một cái như trừng phạt rồi thò tay vào chăn, không chút khách khí giật ra đai lưng của y.

Nguyễn Lan bị hành động ngang nhiên của đối phương làm sợ ngây người, khi lấy lại tinh thần thì mặt mũi đỏ bừng, vội vàng níu lại vạt áo mở rộng của mình: "Chờ đã —— Khoan khoan!"

Cửu Uyên bất mãn nhìn y: "Sao?"

"Ngươi...... Ta......" Nguyễn Lan đẩy hắn ra, gấp đến độ suýt cắn trúng lưỡi mình, "Chúng ta đừng như vậy......"

Cửu Uyên càng không hiểu: "Đừng cái gì? Chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao?"

"Thành thân đâu phải chúng ta!" Nguyễn Lan vội nói, "Ngươi biết mà, là hai người trong thân thể chúng ta kìa......"

"Chẳng có gì khác nhau cả." Cửu Uyên nói, "Mười năm trước ta đã nhắm ngươi, bọn họ chỉ giúp chúng ta hoàn thành nghi lễ thôi."

Lần này đến lượt Nguyễn Lan mờ mịt: "Nhắm cái gì?"

Cửu Uyên kéo cổ tay phải của Nguyễn Lan tới rồi dùng ngón tay vẽ một vòng trên làn da trắng nõn, hai dấu đỏ lập tức nổi lên: "Biết đây là gì không?"

Nguyễn Lan gật đầu, y có ấn tượng: "Là...... dấu hôn của rắn dùng để đánh dấu."

"Ừ." Cửu Uyên chỉ vào một dấu đỏ trong đó, "Dấu này là do người mượn thân thể ta để lại cho người trong thân thể ngươi." Hắn chỉ vào dấu đỏ còn lại, "Dấu này là ta để lại cho ngươi mười năm trước."

Nguyễn Lan vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhìn hắn.

Cửu Uyên xụ mặt: "Mười năm trước ngươi đã cứu một con rắn đen, quên rồi à?"

Nguyễn Lan nhớ lại. Mười năm trước...... Khi y khoảng tám tuổi, cả ngày dựa vào đánh cá hái quả để sống, một hôm nọ đánh cá ở bờ sông nhặt được một con rắn đen bị thương nặng, sau đó đem nó về nhà tranh của mình.

Lúc đó Nguyễn Lan nghĩ mình không cha không mẹ, bên cạnh lại không có bạn bè nên vô cùng cô độc, tình cờ nhặt được con rắn đen này rất có linh tính và không hại người, thế là y nuôi rắn trong nhà mình, mỗi ngày bắt chim đút cho nó ăn, ban đêm còn ôm rắn ngủ cực kỳ thân mật. Đáng tiếc sau đó rắn đen bình phục lại đột nhiên biến mất, y tìm khắp nhà lẫn bờ sông rất lâu cũng chẳng tìm được bóng dáng nó.

Nguyễn Lan: "Đó là...... ngươi sao?"

"Đó là lúc ta bị mấy kẻ ngu xuẩn to gan làm bị thương." Cửu Uyên nghiến răng nói, "Lúc ấy ta đã kiệt sức nên chỉ có thể biến thành một con rắn đen, vốn định trốn ở chỗ nước cạn bên bờ sông dưỡng thương, không ngờ bị ngươi nhặt về."

Cửu Uyên vẫn nhớ rõ dáng vẻ Nguyễn Lan lúc tám tuổi, đứa bé kia mặc áo gai bạc màu vì giặt nhiều, toàn thân sạch sẽ, vì thiếu dinh dưỡng nên thân hình gầy gò, khuôn mặt lại còn vẻ mũm mĩm của trẻ con, mi thanh mục tú nhìn rất thích mắt, chăm sóc rắn cũng hết sức cẩn thận, ôm hắn ngủ cực kỳ ấm áp...... Tóm lại Cửu Uyên vô cùng hài lòng với đứa bé này, thế là thừa dịp y ngủ say để lại một dấu hôn trên cổ tay phải của y.

"Cứ giữ chỗ trước đã, chờ lão tử về xử lý lũ to gan tạo phản kia rồi mười năm sau ngươi lớn sẽ đến cưới ngươi về nhà."

Nói xong Cửu Uyên thừa dịp ban đêm lặng lẽ bỏ đi. Hắn không thể ở bên Nguyễn Lan quá lâu vì sợ bọn Ma tộc đuổi theo sẽ hại Nguyễn Lan.

Hắn định trốn ở một nơi chữa khỏi vết thương rồi dẹp loạn Ma tộc, ai ngờ lại bị đám nhân tu giảo hoạt kia tìm tới phong ấn suốt mười năm.

Khi Nguyễn Lan tự nổ tung chết đi thì hắn vẫn đang ngủ say, nhờ sự liên kết với y qua dấu ấn kia mà bị nỗi bi thương to lớn và phẫn nộ đánh thức. Ngay khi hắn giãy dụa muốn phá vỡ phong ấn thì một linh hồn khác xâm chiếm thân thể hắn rồi hỏi hắn có muốn làm giao dịch không.

......

"Vì vậy mười năm trước ngươi đã là người của lão tử rồi." Cửu Uyên nói tỉnh bơ, "Giờ ta muốn ngủ với ngươi thì có sao không?"

Hắn cảm thấy mình giải thích rõ rồi, lập tức muốn lột đồ người ta.

Nguyễn Lan còn đắm chìm trong hồi ức hắn kể nên không để ý con rắn hư hỏng này, quần áo bị lột xuống một nửa mới thẹn đỏ mặt, luống cuống chống tay lên lồng ngực áp tới của Cửu Uyên: "Đợi đã ——"

Cửu Uyên vừa gấp vừa ủy khuất: "Sao còn phải đợi chứ!?"

Nam nhân ra vẻ đạo mạo kia mượn thân thể mình làm nhiều chuyện xấu như vậy, lần nào hắn cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn, thèm đến sắp khóc rồi!

Rõ ràng đây là vợ hắn có được hay không!

Còn nữa, nam nhân đáng ghét kia mượn thân thể hắn sàm sỡ vợ hắn thì cũng thôi đi, khi phát hiện hắn đánh dấu Nguyễn Lan còn mắng hắn cầm thú nữa chứ!

Hứ! Đương nhiên hắn biết năm đó Nguyễn Lan mới tám tuổi nên chỉ đóng dấu mà thôi, cái gì cũng chưa làm có được hay không! Trái lại nam nhân kia toàn làm những chuyện hắn không dám nhìn thẳng, đó mới là cầm thú!

Cửu Uyên thầm rủa xả người làm nhiệm vụ họ Tạ nào đó rồi quyết định bắt chước đối phương da mặt dày, tỏ vẻ đau lòng nói với Nguyễn Lan: "Nguyễn Lan, ngươi không thích ta chứ gì?"

Nguyễn Lan nhất thời không trả lời được. Tâm trạng y bây giờ cũng rất loạn, y và Cửu Uyên thật sự gặp nhau không nhiều, nếu nói thích thì nhất định vẫn chưa đủ.

Nhưng hình như cũng không ghét......

"Ngươi không thích ta thì ta cũng chẳng miễn cưỡng nữa." Cửu Uyên quay mặt đi rồi đưa tay lên che mắt mình, nghẹn ngào nói, "Dù sao...... ta đã lẻ loi trơ trọi suốt mấy ngàn năm qua, quãng đời còn lại sống một mình cũng đâu phải không thể chịu đựng."

Nguyễn Lan không đành lòng nói: "Cửu Uyên......"

"Dù sao bây giờ ngươi đã có người thân của mình, đâu cần ta nữa." Cửu Uyên che mắt phát ra tiếng nức nở, "Chi bằng ta ngủ thêm mấy trăm năm vẫn tốt hơn sống một thân một mình trên đời này——"

"Cửu Uyên!" Nguyễn Lan vội vàng níu tay áo hắn, "Ta không có ý đó! Chỉ là ta chưa nghĩ ra thôi...... Nếu ngươi không ngại thì trước tiên chúng ta thử sống chung xem sao......"

Cửu Uyên lập tức thả tay xuống, hai mắt sáng rực nhìn y chằm chằm: "Thật không!?"

Nguyễn Lan: "......"

Này, ngươi có khóc đâu chứ!?

"Ừ, thử liền, giờ thử ngay luôn!" Cửu Uyên hí hửng ôm vợ chui vào chăn, "Đi ngủ thôi!"

"Khoan khoan...... Ngươi ngủ thì ngủ đừng lột đồ ta...... Cửu Uyên ——!!"
"Kỳ ca đừng ngủ nữa...... Kỳ ca đêm qua lại chơi bời ở đâu thế hả...... Chủ nhiệm lớp tới kìa!"

Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng Đường Cửu vẫn cực kỳ nhạy cảm với ba chữ "chủ nhiệm lớp" khắc sâu trong tâm hồn, nghe vậy thì lập tức giật mình nhổm dậy.

Trước mắt là một nam sinh cười lém lỉnh, Đường Cửu mờ mịt nhìn quanh mới phát hiện mình đang ở trong một lớp học, hình như mới sáng sớm nên học sinh chưa tới đủ, có mấy người đang nằm bò ra bàn múa bút thành văn làm bài tập.

Ủa? Đây là giấc mơ trở lại thời trung học sao?

【 Chúc mừng mở ra thế giới mới, ten tèn tén ten ~~】Giọng nói dập dờn của 233 vang lên, 【 Đời học sinh không giống bình thường đang chờ ngài đó ~】

Đường Cửu nhanh chóng liếc qua thiết lập thế giới, sau đó hiểu ra ngay.

Sở dĩ nói không giống bình thường vì đây là thế giới ABO.

Đường Cửu là gay thâm niên nên rất rành thiết lập này, thông thường vai chính trong tiểu thuyết ABO không phải O giả A thì chính là O giả B.

Hắn nhìn lại kịch bản ban đầu, trúng phóc luôn. Quả nhiên nguyên chủ Thẩm Kỳ Phong chính là O giả A.

Năm nay Thẩm Kỳ Phong mười bảy tuổi, đang học lớp mười một ở trường tiếng tăm nhất thành phố, từ năm lớp mười đã là nhân vật nổi trội trong trường.

Hắn có thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, khi nhếch môi cười khẩy có thể làm một đám O ôm mặt gào thét, trong lễ khai giảng còn đại diện các học sinh mới lên đài phát biểu. Khác với những học sinh ưu tú chỉn chu nề nếp, ngay cả áo đồng phục hắn cũng không mặc cho tử tế, tay áo xắn lên cao lộ ra cánh tay thon gầy, cổ áo để hở một nút, toàn thân toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng. Nhưng đám học sinh lại chết mê chết mệt dáng vẻ này, nghe hắn đọc diễn văn mà cứ như nghe thư tình, sau khi buổi lễ kết thúc rất nhiều người gò má ửng hồng, hai chân mềm nhũn đi ra hội trường.

Nhưng một nam sinh alpha dữ dội đến thế mà giới tính thứ hai lại là omega.

Gia cảnh Thẩm Kỳ Phong khá phức tạp, khi hắn mười bốn tuổi mới biết cha mình đã ngoại tình mười mấy năm, con riêng của ông và tiểu tam chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi. Sau khi sự tình bại lộ, người mẹ omega yếu đuối của hắn không chịu được đả kích nên ngã bệnh, ly hôn rồi ra nước ngoài sống, thế là cha hắn quang minh chính đại rước tiểu tam về.

Cẩu huyết hơn là tiểu tam gả vào chưa đầy một năm đã ngoại tình, trong cơn giận dữ cha hắn điều tra rõ mới phát hiện đứa con trai tiểu tam sinh ra không phải con mình!

Cha Thẩm bị cắm sừng hơn chục năm suýt nữa nhồi máu cơ tim, sau khi đuổi hai mẹ con tiểu tam ra khỏi nhà cắt đứt quan hệ thì không còn tin vào tình yêu nữa mà sống một mình với Thẩm Kỳ Phong. Cũng may từ nhỏ tính cách Thẩm Kỳ Phong mạnh mẽ cứng cỏi, mặc dù trải qua tấn bi kịch gia đình cẩu huyết nhưng không vì vậy mà bị ám ảnh, chỉ âm thầm quyết tâm sau này mình nhất định phải làm một alpha chung thủy, cả đời đối tốt với omega của mình.

Không sai, từ nhỏ đến lớn Thẩm Kỳ Phong vẫn đinh ninh mình sẽ phân hoá thành một alpha. Dù sao hắn cũng cao ráo, thể lực tốt, có cơ bụng, đánh nhau luôn được gọi là lão đại thì sao lại làm O được?

Nhưng lớp mười năm đó phân hoá hắn lại thật sự là omega.

Thẩm Kỳ Phong như bị sét đánh giữa trời quang, với tính cách mạnh mẽ bẩm sinh và lòng tự trọng cao ngất trời của thiếu niên ở độ tuổi này, khi đám bạn học vây quanh hớn hở nói "Kỳ ca nhất định là alpha rồi!", Thẩm Kỳ Phong yên lặng giấu tờ kiểm tra sức khoẻ phân hoá vào túi rồi cố nén uất ức gật đầu cười.

Thế là hắn giấu giếm suốt hai năm trời, ngay cả cha ruột hắn cũng đinh ninh con trai mình là alpha.

Thẩm Kỳ Phong tiêm thuốc ức chế định kỳ, còn mua tin tức tố alpha vị cà phê đắt nhất trên thị trường để che giấu sự thật, cứ rảnh rỗi thì lại phun lên người, ngụy trang mình cực kỳ kín kẽ. Lâu dần hắn phát hiện mọi chuyện không đến mức tồi tệ như mình nghĩ, hắn vẫn là ngôi sao sáng trong trường, vẫn có thể dẫn đám đàn em alpha đi đánh nhau, ở đại hội thể dục thể thao giành hạng nhất, được tất cả mọi người tôn xưng là "Kỳ ca".

Ngoại trừ tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn đã âm thầm thay đổi.

Trước kia hắn thề phải cưới một O ngọt mềm nhất về nhà, nhưng giờ chức năng không cho phép nên hắn đành phải nhịn đau dời mắt sang alpha, đồng thời lập ra một mục tiêu vĩ đại —— Dù có tìm alpha thì Thẩm Kỳ Phong hắn cũng phải tìm người tốt nhất!

Thế là hắn ngấp nghé bạn học cùng cấp với mình - Lý Ngạn Thành.

Lý Ngạn Thành là học thần có thành tích luôn đứng nhất trong trường, dáng cao chân dài, đeo kính mạ vàng hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khó gần, là nhân vật nổi tiếng ngang ngửa Thẩm Kỳ Phong. Thẩm Kỳ Phong không muốn lén lút gửi thư tình như các O khác, hắn quan niệm đã thích thì phải mạnh dạn nói ra, thế là một ngày nọ hắn đi thẳng tới lớp của Lý Ngạn Thành, ngồi xuống trước mặt y rồi cúi đầu cười hỏi: "Lý Ngạn Thành, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?"

Hôm đó vô số học sinh trong trường đau lòng chẳng thiết học hành, một hàng tít lớn nằm chễm chệ trên trang đầu Post Bar: 【 Hotboy Thẩm Kỳ Phong mạnh dạn tỏ tình với học thần Lý Ngạn Thành, tình yêu bất luân của hai A, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay vô đạo đức!?】

Đương nhiên Lý Ngạn Thành lập tức lạnh lùng cự tuyệt, còn cảnh cáo Thẩm Kỳ Phong đừng nói đùa nữa.

Nhưng Thẩm Kỳ Phong lại thấy sự lạnh lùng của y rất hợp khẩu vị mình, từ đó bước lên con đường theo đuổi A dài dằng dặc trong ánh mắt tan nát cõi lòng của bạn học toàn trường, cứ rảnh ra thì lại đi tán tỉnh Lý Ngạn Thành, còn thường xuyên mang điểm tâm cho y, hẹn y chơi bóng rổ, nghĩ trăm phương ngàn kế tạo niềm vui bất ngờ cho y.

Tính cách Thẩm Kỳ Phong thực sự rất cuốn hút, EQ cũng cao, nhìn hắn cà lơ phất phơ nhưng lại hết sức thận trọng, chưa bao giờ bức ép Lý Ngạn Thành, dù Lý Ngạn Thành lạnh lùng đến đâu thì hắn vẫn cười hì hì, dần dà Lý Ngạn Thành không còn từ chối hắn đến gần nữa.

Khi Thẩm Kỳ Phong chủ động nắm tay y, Lý Ngạn Thành không cự tuyệt. Khi Thẩm Kỳ Phong thử lại gần hôn y, Lý Ngạn Thành cũng không từ chối mà thậm chí còn ôm chặt hắn hôn thật sâu.

Nhất thời Thẩm Kỳ Phong mừng rơn, hai mắt lóe sáng hỏi đối phương: "Vậy là cậu đồng ý rồi đúng không? Chúng ta hẹn hò nhé?"

Lý Ngạn Thành không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà chỉ dặn hắn: "Đừng để người khác biết."

Mặc dù trong lòng Thẩm Kỳ Phong không vui nhưng vẫn cười đáp ứng, từ đó bọn họ lén lút hẹn hò với nhau, bình thường phải tự học buổi tối nên cuối tuần mới lén ra ngoài chơi. Để tránh gặp người quen, Lý Ngạn Thành luôn chọn những chỗ vắng vẻ yên tĩnh, Thẩm Kỳ Phong cũng sẵn lòng phối hợp. Nhưng không may một lần nọ hai người bị bạn học bắt gặp.

"Thì ra các cậu hẹn hò rồi sao?" Hai nữ sinh kia kinh ngạc nhìn họ nắm tay nhau.

Ngay khoảnh khắc đó Lý Ngạn Thành hất mạnh tay Thẩm Kỳ Phong ra, rốt cuộc Thẩm Kỳ Phong không cười nổi nữa, lần đầu tiên biết thế nào là đau lòng.

Ngày đó hai người tan rã trong không vui.

Mặc dù Thẩm Kỳ Phong vừa giận vừa buồn nhưng hắn hiểu rõ Lý Ngạn Thành, biết đối phương ưa sĩ diện. Hơn nữa hắn vẫn chưa nói rõ giới tính thật của mình với Lý Ngạn Thành, vốn dĩ đây cũng là lỗi của hắn. Nếu nói sớm một chút thì đã không xấu hổ như vậy.

Thẩm Kỳ Phong quyết định thú nhận bí mật của mình với bạn trai, thế là cuối tuần gọi điện hẹn Lý Ngạn Thành ra ngoài, đầu dây bên kia im lặng một lát rồi đáp ứng.

Cuối tuần Thẩm Kỳ Phong đến chỗ hẹn sớm thì vô tình gặp một người không ngờ đến.

Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch là omega, là con trai của tiểu tam mà trước kia hắn cứ tưởng là em cùng cha khác mẹ với mình. Hắn và Thẩm Dịch chỉ sống chung nhà gần một năm, sau màn kịch cẩu huyết kia mới biết hắn và Thẩm Dịch hoàn toàn không có quan hệ máu mủ nào. Mẹ Thẩm Dịch phá hoại gia đình hắn nên tất nhiên Thẩm Kỳ Phong cũng chẳng thích cậu em này, từ khi cha hắn ly hôn với tiểu tam thì không còn gặp lại đối phương.

Cách đây không lâu hắn mới phát hiện Thẩm Dịch cũng học chung trường với mình, đồng thời nhờ có khuôn mặt hết sức xinh đẹp đáng yêu nên nhập học chưa bao lâu đã được bình chọn là "O lý tưởng được các A trong trường yêu thích nhất".

"Ca, anh cũng ở đây à?" Vừa thấy hắn thì đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Dịch lập tức sáng lên, mừng rỡ chạy tới nói chuyện với hắn. Thẩm Kỳ Phong chẳng có chút kiên nhẫn nào với y, cũng lười giả bộ huynh đệ tình thâm nên chỉ hờ hững "ừ" một tiếng.

Dường như Thẩm Dịch không rành quan sát sắc mặt nên tiếp tục hỏi hắn: "Anh đang chờ ai vậy?"

Thẩm Kỳ Phong lạnh nhạt ậm ừ, vừa trông thấy Lý Ngạn Thành thì lập tức cười vui vẻ gọi đối phương.

Lý Ngạn Thành đi tới, thấy Thẩm Dịch ở đây cũng tỏ ra kinh ngạc.

"Mới gặp thôi." Thẩm Kỳ Phong từng kể với Lý Ngạn Thành về gia đình cẩu huyết loạn thất bát tao của mình nên đối phương cũng biết Thẩm Dịch, hắn không giới thiệu thêm nữa mà nói, "Tớ qua bên kia mua kem, cậu đợi tớ nhé."

Hắn vốn định giảng hòa chuyện lần trước, ai ngờ đột nhiên gặp phải kỳ đà cản mũi Thẩm Dịch này, Thẩm Kỳ Phong hung hăng liếc mắt nhưng vẫn mua ba ly kem về.

Nào ngờ khi quay lại hắn trông thấy bạn trai mình ép Thẩm Dịch vào tường, ánh mắt hết sức trìu mến, giọng nói dịu dàng mà hắn chưa từng nghe: "...... Thẩm Dịch, thật ra người anh thích là em. Anh tiếp cận anh trai em chỉ vì......muốn được gặp em nhiều hơn thôi."

Trong giây phút đó Thẩm Kỳ Phong mới hiểu đừng sợ gặp cẩu huyết trong đời, bởi vì sau này sẽ có nhiều cẩu huyết hơn chờ đợi mình.

Hắn giận dữ nện ly kem vào đầu hai tên cẩu nam nam kia.

Lý Ngạn Thành chật vật tránh thoát còn Thẩm Dịch bị nện trúng, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ bối rối, hấp tấp chạy tới níu tay hắn giải thích: "Ca, không phải như anh nghĩ đâu ——"

"Đừng đem lời thoại của trà xanh tám trăm năm trước ra nói với ông nữa, nghe mắc ói!!" Thẩm Kỳ Phong đẩy Thẩm Dịch ra rồi hung hăng đấm vào mặt Lý Ngạn Thành một cú.

"Tôi bảo này, các người nam A nam O, anh chưa cưới tôi chưa gả, có bản lĩnh thì quang minh chính đại hẹn hò chứ cần gì chơi sau lưng kiểu này!?" Thẩm Kỳ Phong đỏ mắt, hung hăng khịt mũi khinh miệt, "Ông đây đã làm gì có lỗi mà các người đùa bỡn tôi như vậy!?"

Lý Ngạn Thành cúi đầu siết chặt nắm đấm không nói lời nào, Thẩm Dịch run rẩy nhào tới muốn ôm hắn nhưng bị hắn không chút khách khí đẩy ngã xuống đất.

"Đừng bắt tôi phải đánh omega." Hắn chỉ tay vào Thẩm Dịch rồi quay đầu đi thẳng.

Khi ra khỏi công viên băng qua đường thì đúng lúc một đứa bé bốn năm tuổi không nhìn đèn đỏ chạy ra giữa dòng xe cộ, thấy một chiếc xe đang lao nhanh đến, Thẩm Kỳ Phong vốn đang nóng máu không nghĩ gì nữa mà co cẳng xông tới.

Đứa bé được đẩy ra còn Thẩm Kỳ Phong bị xe tải đụng đập đầu vào vỉa hè không thể cứu chữa.

Xem hết kịch bản thế giới ban đầu, Đường Cửu thở dài một tiếng.

Quả nhiên tiết mục bạn trai cắm sừng mình để dan díu với em trai em gái thời nào cũng có.

"Tỉnh chưa?" Mã Khánh ngồi trước bàn nháy mắt với hắn, "Kỳ ca mới sáng mà đã buồn ngủ rồi, hôm qua đi đâu chơi thế?"

Đường Cửu cười lạnh. Hôm qua chính là ngày Thẩm Kỳ Phong và Lý Ngạn Thành đi hẹn hò bị bạn học bắt gặp. Thẩm Kỳ Phong khổ sở trong lòng, về nhà thao thức cả đêm nên hôm nay đi học mới rã rời như vậy.

Mã Khánh thấy tâm tình hắn tệ hại thì tự giác không hỏi nữa, đặt sữa đậu nành trong tay lên bàn Kỳ ca dỗ hắn vui vẻ: "Đậu nành không đường đấy, Kỳ ca mau đưa cho học thần đi."

Thẩm Kỳ Phong theo đuổi Lý Ngạn Thành không phải là bí mật nên bạn học chung quanh chẳng hề kinh ngạc, thậm chí còn có khán giả nhiệt tình như Mã Khánh muốn chứng kiến một chuyện tình AA bất luân, biết Kỳ ca thường xuyên mang điểm tâm cho học thần nên chủ động giúp hắn mua sữa đậu nành.

Ai ngờ Kỳ ca chỉ lạnh lùng nhìn sữa đậu nành rồi nói: "Cậu uống đi, sau này tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa đâu."

Mã Khánh không kịp phản ứng: "Hả? Vậy học thần ăn gì?"

Đường Cửu cười lạnh: "Ăn cứt."

Mã Khánh: "......"