Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 48: Tình nhân của tổng tài bá đạo (13)




Đường Cửu còn đang xoắn xuýt thì Bùi Hàn lên tiếng trước: "Nhận lời đi."

Đường Cửu quay sang nhìn y, Bùi Hàn đã đọc xong kịch bản của hắn, còn đưa ra nhận xét: "Có vẻ rất thú vị." Dừng một chút y lại nói thêm, "Hơn nữa anh cũng muốn em đóng chung với anh."

Mặc dù ngữ khí nhàn nhạt nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như y đang nũng nịu, Đường Cửu lập tức mờ mắt vì tình, chẳng chút do dự nói ngay: "Nhận nhận nhận, nhất định phải nhận rồi!"

Chu Nhạc Thủy ngồi một bên vừa mỉm cười vừa lén lút xoa cánh tay nổi da gà.

Chà, nhìn tình tứ thế này thì mời các cậu đóng chung quả là quyết định đúng đắn mà.

——

Chu Nhạc Thủy làm việc hết sức nhanh lẹ, sau khi xác định được tất cả nhân vật thì lập tức lên Weibo công bố đội hình. Nhìn thấy tên diễn viên chính vô cùng quen thuộc, quần chúng không thể giữ bình tĩnh được nữa.

【 Thôi Ảnh đế rốt cuộc đã tái xuất rồi a a a a!! Lại có phim mới để xem, hóng quá!!】

【 Tui đang thấy gì đây? Tình cũ và tình mới của tui lại đóng chung một phim sao!?】

【 Má ơi Tiểu Diệp tổng sao lại chạy tới đóng phim nữa rồi ha ha ha ha ha @ Tinh Doanh Entertainment bắt ông chủ về đi kìa!! Cảm giác như cậu ấy sắp đổi nghề rồi!!】

【 Bùi ca lại có phim mới rồi!! Kích động quá a a a a a ——】

【 Đây là đội hình thần tiên gì thế này!!! Yêu yêu ngao ngao ngao ngao ——】

【 Chỉ có tui cảm thấy đây là Tu La Tràng thôi sao? Trước đó Bùi Hàn cướp "Ám Hỏa" của Thôi Ảnh đế, Tiểu Diệp tổng lại là sếp cũ của Thôi Ảnh đế, cảm giác ba người này ở chung một chỗ sẽ sinh ra phản ứng hoá học ghê gớm lắm đây...... Lót dép ngồi chuẩn bị ăn dưa thôi】

Thôi Tử Minh, Bùi Hàn và Diệp Doanh đóng chung phim gây ra một trận gió tanh mưa máu trên mạng, có người nghi ngờ Thôi Tử Minh và Bùi Hàn xích mích, có người nói Thôi Tử Minh và Diệp Doanh đã trở mặt thành thù, thậm chí còn suy diễn ra một mối tình tay ba cẩu huyết, nói Tiểu Diệp tổng trái ôm phải ấp, đùa bỡn tình cảm của hai đại soái ca, hai đại soái ca vì muốn giành được hắn nên sắp bước vào trận chiến sống mái với nhau......

Lần này Đường Cửu không rảnh quan tâm mưa gió trên mạng, vì Chu Nhạc Thủy thúc giục nên hắn và Bùi Hàn phải mau chóng vào đoàn chuẩn bị quay phim.

Thôi Tử Minh đã đến từ sớm để thảo luận kịch bản với đạo diễn, vừa thấy Đường Cửu thì ánh mắt lập tức dán chặt vào người hắn.

Thôi Tử Minh lâm vào hoàn cảnh này đều do Diệp Doanh ban tặng. Hắn cứ tưởng mình sẽ hận Diệp Doanh đến chết nhưng khi gặp lại sau hai tháng xa cách, hắn mới giật mình nhận ra ngoại trừ hận thì trong lòng còn dâng lên một tình cảm cháy bỏng mãnh liệt.

Hắn không quên được Diệp Doanh.

Tình cảm của hắn dành cho Diệp Doanh không hẳn là giả dối, Diệp Doanh từng ngoan ngoãn phục tùng hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ lưu luyến, còn cho hắn vô số tài nguyên đỉnh cấp và thù lao hậu hĩnh. Nếu không phải đã hết cách thì hắn cũng chẳng muốn bắt cá hai tay, cuối cùng làm Diệp Doanh chia tay hắn.

Hắn bần thần nhìn người yêu cũ, sắc mặt đối phương hồng hào, đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, khóe môi mang theo ý cười rạng rỡ, cả người toát ra sức sống trẻ trung dạt dào khiến hắn khó lòng rời mắt.

Xem ra sau khi chia tay mình Diệp Doanh vẫn sống rất tốt.

Chứ không như mình......

Sắc mặt Thôi Tử Minh sa sầm, lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Nếu giờ còn ở bên Diệp Doanh thì cuộc sống của hắn vẫn tốt đẹp biết bao. Hắn chẳng cần phải ngủ với lão già Lý tổng kia để lão làm những chuyện kinh tởm với mình......

Phát hiện giá trị hối hận của Thôi Tử Minh đã tăng lên hơn ba mươi điểm, Đường Cửu cười nhạo trong lòng, không thèm nhìn hắn mà tiếp tục nói cười rôm rả với Bùi Hàn. Thấy cảnh đó, sắc mặt Thôi Tử Minh càng kém hơn. Chính tên Bùi Hàn này đã đột ngột xuất hiện chen vào giữa hắn và Diệp Doanh. Nếu không có Bùi Hàn thì hắn và Diệp Doanh đã sớm tái hợp với nhau!

Còn có những tài nguyên lẽ ra phải thuộc về hắn......

Thôi Tử Minh nghiến răng cười lạnh trong lòng. Lý tổng cũng khá được việc, ít nhất đã bắt họ Bùi kia làm nền cho hắn. Lần này đóng "Tranh giành thiên hạ", hắn nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này mới được!

Chu Nhạc Thủy tinh ý nhận ra bầu không khí bất thường giữa ba người nên thức thời không để họ giao tiếp với nhau quá nhiều, lập tức gọi chuyên viên hóa trang đến dẫn họ đi chuẩn bị. Chu Nhạc Thủy chẳng những không lo ngại mà còn mừng thầm. Có mâu thuẫn không phải là chuyện xấu, giữa nam chính và nam phụ phải có cảm giác giương cung bạt kiếm đối đầu căng thẳng, trạng thái này rất hợp ý hắn!

Vì Tiểu Diệp tổng luôn bận rộn nên Chu Nhạc Thủy ưu tiên cho Đường Cửu quay trước, tập trung ghi hình các phân đoạn của Diệp Tinh Chu. Cảnh đầu tiên của Diệp Tinh Chu là Ngô Tư Viễn tìm được nơi y ẩn cư và đích thân đến đảo hoang mời y xuống núi.

Là hậu duệ Thiên gia có thể dự đoán tương lai nên tất nhiên hình tượng Diệp Tinh Chu là thần tiên không dính khói lửa trần gian, tiên khí bồng bềnh, y phục trắng như tuyết, bên hông đeo một miếng ngọc bội giản dị, mái tóc đen nhánh cài trâm ngọc, quả thực là phong hoa tuyệt thế, thanh nhã vô song.

Khi Đường Cửu hóa trang xong bước ra thì mọi người đều sững sờ, thậm chí có mấy staff nữ còn âm thầm ôm tim.

Hình tượng của Diệp Tinh Chu khác xa Mạnh Phi.

Mặc dù Mạnh Phi bị liệt hai chân nhưng vẫn toát lên sức sống tràn đầy. Còn Diệp Tinh Chu thì khác, y ốm yếu bẩm sinh lại mắc bệnh tim nên hai gò má tái xanh, đôi môi cũng nhợt nhạt. Hơn nữa còn lánh đời quá lâu, lẻ loi ẩn cư một mình nên nhìn y khá lạnh lùng xa cách, nhưng lại mang theo vẻ ngây thơ nhút nhát khiến người ta gặp một lần sẽ bất giác sinh lòng yêu thương.

Ánh mắt Chu Nhạc Thủy lộ ra vẻ tán thưởng. Hắn cứ lo Diệp Doanh sẽ không thoát được vai Mạnh Phi hoặc cứ diễn theo bản năng, biến Diệp Tinh Chu thành một người hoạt bát lanh lợi nhảy nhót tưng bừng, thế thì xem như tiêu đời. Nào ngờ Tiểu Diệp tổng quả nhiên có năng khiếu bẩm sinh nên nhập vai rất nhanh, không chỉ có ngoại hình và cử chỉ phù hợp mà thậm chí cả ánh mắt cũng trầm tĩnh sâu sắc.

Đường Cửu nghĩ thầm may mà trước kia đóng vai Lâm Cẩn Chi khá lâu, nếu không thì đúng là rất khó nhập vai!

Phim trường đã chuẩn bị xong, cảnh quay thứ nhất bắt đầu.

Công bằng mà nói thì ngoại hình Thôi Tử Minh cũng không tệ, đặc biệt sau khi thay áo gấm màu thiên thanh và đeo ngọc quan thì càng thêm anh tuấn uy nghiêm, thật sự rất có khí chất của quân vương thời loạn. Hắn cho lui các thị vệ rồi một mình chèo thuyền nhỏ vào đảo hoang, chắp tay nói: "Ngô Tư Viễn của Ngô quốc đến thăm viếng, xin hỏi Diệp tiên sinh có ở đây không?"

Giọng nói to rõ vang lên nhưng chẳng có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Ngô Tư Viễn chờ thêm một lát vẫn không thấy ai, thế là thận trọng đi sâu vào đảo tìm kiếm. Trên đường đi hắn cực kỳ thận trọng cảnh giác vì sợ trên đảo ẩn giấu cơ quan bí mật nào đó, nhưng chỉ có không gian tĩnh mịch, khắp nơi là rừng trúc bát ngát, kỳ hoa dị thảo, bốn phía mây mù lượn lờ như tiên cảnh.

Đi một hồi lâu, rốt cuộc hắn nhìn thấy sâu trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ, trước nhà hoa đào nở rộ, sau nhà dương liễu rợp bóng, một con đường nhỏ lát đá xanh dẫn vào nhà, Ngô Tư Viễn nín thở đi tới phía trước, đến khi vào trong sân mới nhìn thấy bóng người.

Một nam tử gầy gò mặc áo trắng đang đứng trong sân kéo nước giếng, hình như sức khỏe y rất kém nên bàn tay kéo dây thừng hơi run, sau khi nhọc nhằn kéo lên một thùng nước thì mới khẽ thở phào rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán. Lúc này y mới phát hiện có người lạ xâm nhập, đứng thẳng dậy quay mặt nhìn sang.

Dung mạo nam tử thuần khiết không nhiễm bụi trần, áo trắng phất phơ, phía sau là mấy cánh hoa bị gió thổi bay lả tả, hệt như tiên nhân chưa từng lạc vào hồng trần.

"Cắt!"

Chu Nhạc Thủy hô một tiếng rồi hỏi: "Tử Minh, quên lời thoại à?"

Thôi Tử Minh lấy lại tinh thần, lúc này mới giật mình nhận ra hắn vừa ngây người nhìn Diệp Doanh!

Mặc dù trong kịch bản Ngô Tư Viễn gặp Diệp Tinh Chu lần đầu cũng ngẩn ngơ mấy giây như được gặp thần tiên nhưng vừa rồi hắn ngẩn ngơ quá lâu, chắc phải đến mười mấy giây!

Mặt hắn lập tức nóng bừng vì xấu hổ, sợ người khác nhìn ra điều gì bất thường nên vội nói: "Xin lỗi tôi quên lời thoại, để tôi làm lại!"

Lần này mới trót lọt, Chu Nhạc Thủy tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, chuẩn bị quay cho xong mọi cảnh của Ngô Tư Viễn và Diệp Tinh Chu.

Nhưng cảnh tiếp theo lại gặp vấn đề.

"Tiểu Diệp tổng," Chu Nhạc Thủy đi tới đích thân uốn nắn Đường Cửu, "Ánh mắt của cậu không đúng đâu. Lúc nãy diễn cảnh chưa xuống núi thì khí chất thanh nhã thoát tục biểu hiện rất tốt. Nhưng giờ cậu đã quyết tâm trợ giúp Ngô Vương, chứng tỏ cậu ủng hộ hắn, muốn đi theo hắn, vì vậy khi cậu nhìn hắn thì ánh mắt phải thể hiện sự tin cậy và đồng tình, thậm chí vì hắn đưa cậu đến với hồng trần nên trong lòng cậu còn thấy lưu luyến nữa."

Chu Nhạc Thủy ngập ngừng một lát rồi nói khéo: "Nhưng ánh mắt vừa rồi của cậu...... Khụ khụ, giống như hình viên đạn vậy."

Thôi Tử Minh: "......"

Đường Cửu khiêm tốn tiếp thu ý kiến rồi gật đầu: "Để tôi làm lại."

Lần này vẫn bị NG, Chu Nhạc Thủy: "Trông cậu cứ như gặp phải kẻ thù giết cha không bằng."

Lại một lần nữa: "Ánh mắt bi quan chán đời của cậu là sao hả??"

Lại thêm lần nữa: "Quá lạnh lùng! Tiểu Diệp tổng! Ánh mắt của cậu cứng như đá vậy!"

NG mấy chục lần làm Chu Nhạc Thủy hết sức chán nản, nghĩ thầm quả nhiên đối phương vẫn chưa có kinh nghiệm, cũng không thể quá bức bách nên đành nói: "Tiểu Diệp tổng nghỉ ngơi một chút tìm cảm xúc đi, trong lúc đó Bùi Hàn và Tử Minh sẽ quay cảnh đối đầu!"

Đường Cửu cũng bị đả kích nhưng chẳng biết làm sao, hắn thực sự quá căm ghét tên Thôi Tử Minh này, ánh mắt lưu luyến gì chứ, chưa đạp cho mấy cú là may lắm rồi. Bùi Hàn đứng dậy đưa cho hắn một chai nước rồi vuốt tóc hắn: "Đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi một lát đi."

Đường Cửu gật đầu rồi ngồi xuống xem Bùi Hàn diễn.