Giản Nịnh cắn được một miếng kem lớn thì rất vui, lại nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt có hơi đáng sợ. Thế là cô ngoan ngoãn đưa phần kem còn lại cho anh rồi nói: "Không phải anh muốn ăn sao? Còn một chút nè, anh muốn ăn thì ăn đi.”
Tô Ngang bị cô chọc cười. Anh nói để cho cô cắn một miếng nhỏ, kết quả là một chút của cô là cắn ngập họng luôn.
“Một chút của em đây đó hả? Chơi chữ với anh vui lắm à? Ăn nhiều thế?”
Giản Nịnh còn nhai kem trong miệng, nghe anh nói thì gật đầu mà miệng vẫn còn đang ngấu nghiến.
Thấy Tô Ngang không muốn nên cô ăn hết phần kem còn lại.
Tô Ngang cũng để cho cô ăn.
Hiện giờ đã ra tháng nên cô có thể ăn được một ít, chẳng qua là không có cơ hội nên chỉ có thể tranh thủ ăn được lúc này mà thôi.
Bé cưng đã thức dậy, ầm ĩ muốn uống sữa nhưng cô vừa mới ăn kem xong nên không thể cho bé cưng bú được.
Cho nên Tô Ngang đã hâm nóng một phần sữa đông lạnh từ trước cho cục cưng uống.
Giản Nịnh ăn một que kem rồi còn muốn ăn thêm một cây nữa, kem ngon quá đi mất. Lúc còn đang mang thai cô cũng lén lút ăn mấy lần.
Tô Ngang không biết cô ở trường đã lén ăn kem.
Cô đương nhiên không dám nói.
Thời gian nghỉ hộ sản của cô khoảng hai tháng, bây giờ còn hơn một tháng để nghỉ ngơi nhưng mà Tô Ngang lại phải về đơn vị.
Một tháng nay cô đã quen có anh bên cạnh bầu bạn, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được cảm giác của phụ nữ có chồng là thế nào. Bây giờ ông xã sắp phải đi cô lại cảm thấy không quen.
Cảm thấy không nỡ chút nào.
Giản Nịnh bởi vì mang thai nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều, trước đây cô tuyệt đối sẽ không như thế này, nhưng kể từ khi có em bé cô đã thay đổi rất nhiều.
Buổi tối Tô Ngang đi thu xếp hành lý. Một tháng nay đều là anh tự tay chăm sóc công chúa nhỏ, dù sao thời gian ở nhà có hạn, có thể làm được gì thì làm. Lúc này thu dọn đồ đạc anh cũng có cảm giác không nỡ, anh bèn lấy một ít đồ dùng của con gái đem theo, lúc nào nhớ con gái thì lấy ra ngắm cho đỡ nhớ.
Con gái cưng của anh còn nhỏ như thế nhất định là không thể sang bên đó thăm anh được.
Anh chỉ có thể thu xếp thời gian để về nhà.
Giản Nịnh tiếc nuối nhìn anh sắp xếp đồ đạc, cô nằm trên giường hỏi anh: "Hay là anh bỏ hai mẹ con em vào vali rồi mang theo luôn có được không?"
Tô Ngang thật sự rất muốn làm theo lời cô, rất muốn mang hai mẹ con cô bỏ vào trong vali mang theo.
Anh còn giả vờ bước tới giường bế cô lên rồi bỏ cô vào trong vali.
Mặc dù đã sinh con nhưng dáng người cô vẫn thon thả như trước, nếu muốn bỏ cô vào trong vali thật sự không thành vấn đề.
Để cô ngồi trong vali, anh thật sự muốn khóa cô bên trong đó rồi mang đi cùng.
Giản Nịnh dở khóc dở cười, đang ngồi trong vali hấp tấp chạy ra.
Tô Ngang cuối cùng đã thu xếp xong hành lý.
Sáng hôm sau hai người cùng nhau ra ngoài.
Con gái cưng được mẹ chồng chăm giúp để vợ chồng cô có thể tận hưởng thế giới của hai người.
Giản Nịnh lâu ngày không được ra ngoài đã muốn được đi dạo phố, ăn món ngon, xem phim. Dù sao đã được ra ngoài rồi, cô muốn làm gì cũng được, lúc ở cữ chẳng khác gì ngồi tù.
Ngày nào cô cũng đếm ngược tới ngày hết cữ, hôm nay nhất định cô phải đi dạo cả ngày vì ngày mai ông xã của cô phải về đơn vị rồi.
Tô Ngang chiều theo ý cô.
Điều anh không ngờ tới là cô lại đi mua quần áo.
Trước kia Tô Ngang chưa từng đi dạo phố, mua sắm cùng cô nên chưa hiểu được nỗi khổ của việc phụ nữ đi mua quần áo, anh chỉ nghĩ đơn giản cứ ghé vào một cửa hàng rồi mua là được.
Nhưng mà Giản Nịnh chọn được một đống quần áo lớn, nhìn đi nhìn lại rồi lắc đâu, không mua cái nào mà đã bỏ đi.
Tô Ngang thắc mắc: "Em không thích hả? Anh thấy em thử rất nhiều bộ mà, thích thì cứ mua đi, không cần nhìn giá."
Tiền lương của anh vẫn dư sức cho cô mua sắm quần áo thỏa thích, không đến mức quần áo cũng không mua nổi.
Giản Nịnh lắc đầu: "Không phải do giá đắt đâu anh. Là tại em không vừa mắt được món nào hết, em thử qua một lượt không thấy cái nào hợp nên muốn qua cửa hàng khác xem thôi."
Vóc người Giản Nịnh sau khi sinh đã khôi phục, tuy là không được như trước khi sinh nhưng nhìn chung là phục hồi khá tốt. Cô vốn dĩ ăn bao nhiêu cũng không mập nổi, hiện tại chỉ là có da có thịt hơn trước nhưng mà quần áo chọn tới chọn lui không chọn được cái nào nên muốn đi cửa hàng khác.
Giản Nịnh tới một cửa hàng khác, bước vào trong tiếp tục lựa quần áo lại mất nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không hài lòng. Cô nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt, cứ cảm giác không đúng lắm, thế là lại đi ra tay không.
Tô Ngang thấy cô không mua gì thì mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Cửa hàng này cũng không thích cái nào sao? Anh thấy em vào trong đó tận nửa tiếng kia mà?"
Giản Nịnh nắm tay anh nói: "Em không thích, không chọn được gì hết. Chúng ta đi xem tiếp đi, em thấy cửa hàng phía trước khá đẹp đó."
Tô Ngang chỉ có thể tiếp tục đứng bởi vì trong cửa hàng quần áo không có chỗ ngồi. Toàn bộ chuyến đi này anh chỉ đứng một chỗ, sau đó đi tiếp một đoạn ngắn rồi lại tiếp tục đứng.
Sao anh lại thấy việc này còn mệt hơn cả lúc huấn luyện thế nhỉ? Mệt tới nỗi hai bắp đùi của anh đã bắt đầu run rẩy.
Sau khi cô vào một cửa hàng khác, lại chọn lựa cả nửa buổi cuối cùng cũng chọn được một cái váy đẹp nên đã mua nó. Giản Nịnh thế mà còn chưa vừa ý lại nói: "Đã không có đồ đẹp, lựa tới lựa lui nửa ngày cũng chỉ mua được một cái. Quần áo bây giờ xấu thật ấy!"
Tô Ngang nghe cô nói xong thì cạn lời. Sáng sớm đi dạo phố, mất tận ba tiếng đồng hồ chỉ để mua mỗi một cái váy. Anh không hiểu quần áo trong cửa hàng chất đống thế kia sao lại không có cái nào hợp cơ chứ?
"Anh thấy quần áo trong đó nhiều lắm, không có cái nào hợp với em sao? Hay là mua thêm vài cái nữa đi, em mới mua có một cái thôi mà."
Giản Nịnh nghe ra được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của anh, có lẽ là dạo phố quá lâu nên anh sắp mệt chết rồi.
"Muốn mua quần áo nhất định phải đi dạo phố, không thì sao lại nói là dạo phố được? Anh mua quần áo thế nào hả?"
Giản Nịnh vừa dứt lời cũng đúng lúc Tô Ngang đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam. Nghe cô nói vậy anh bèn đi vào cửa hàng đó bới móc một hồi, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần thấy món nào vừa mắt là lập tức lấy ngay.
"Thế này không phải là mua được rồi sao? Mua quần ào mà phải chọn lựa lâu thế? Em nhìn anh xem, hai ba phút là mua được rồi."
Giản Nịnh nghe anh nói xong thì không đáp lại, chỉ trừng mắt nhìn anh.
"Em không thèm nói với anh, đàn ông đúng là đàn ông mà. Cái này mà là mua quần áo của anh đây hả? Anh như vậy là mua đại đó."
Tô Ngang nghe thấy giọng điệu phẫn nộ của cô tuyệt nhiên không dám làm trái ý, ngay lập tức dỗ dành vợ: "Là lỗi của anh, bà xã à. Anh không có ý trách em, em cứ lựa đi, thoải mái mà lựa. Không phải hôm nay chúng ta đi chơi cả ngày hay sao? Em muốn mua gì cũng được hết, anh đi theo em."
Giản Nịnh lúc này mới hết giận, tiếp tục lựa quần áo. Cô thấy nếu chỉ mua một bộ quần áo thì thiệt thòi quá, đã một tháng nay cô không được bước chân ra khỏi nhà rồi.
Tô Ngang thật sự khâm phục thể lực của Giản Nịnh, thể lực của phụ nữ lúc dạo phố đúng thật là một điều bí ẩn. Ngày thường mỗi lần lăn lộn với nhau chỉ mới hai ba lần cô đã bị anh làm tới ngất đi, còn nói là sức của mình kém, sắp ngất tới nơi rồi. Kết quả là bây giờ đi dạo phố mấy tiếng liền mà chẳng nghe cô thở dốc hay than mệt câu nào.
Tô Ngang tự nhận thấy thể lực của chính bản thân anh cũng là một ẩn số khác. Hàng ngày huấn luyện trong quân ngũ anh không thấy mệt, nhưng mà bây giờ chỉ mới dạo phố có mấy tiếng mà anh đã mệt đứt hơi, mệt chịu không nổi. Tay anh cầm ly trà sữa Giản Nịnh uống, mắt nhìn quanh tìm chỗ ngồi nghỉ mệt, ngồi rồi là không muốn đứng dậy nữa.