Giản Nịnh không biết tại sao lại thế này, kể từ lúc cô nghe được người phụ nữ kia có ý với Tô Ngang trong lòng cô khó chịu vô cùng, cả người bực bội.
Cô định chờ anh trở về rồi hỏi cho rõ ràng nhưng không ngờ là anh lại đi lâu như vậy.
Đi hơn một tiếng rồi còn chưa về nhà, không phải là chỉ đi sửa bóng đèn thôi hay sao? Cũng có phải là đi làm đâu chứ.
Đi tới tận một tiếng đồng hồ rồi còn chưa chịu về nữa?
Có lẽ là góa phụ nhỏ bé kia vừa trẻ trung vừa xinh đẹp khiến cho anh lưu luyến tới nỗi quên cả lối về. Cũng phải thôi, trong mắt đám đàn ông bọn họ thì một người góa phụ thật sự rất đáng thương, hơn nữa nhan sắc của người ta cũng không đến nỗi nào.
Dáng vẻ mong manh dễ vỡ đó có người đàn ông nào lại không thích cho được.
Tô Ngang vẫn luôn nhiệt tình giúp đỡ nhà người ta như vậy nếu nói anh không có tâm tư gì Giản Nịnh mới không tin, xem ra có thể là nhan sắc người ta ưa nhìn cho nên anh mới nhiệt tình như vậy.
Giản Nịnh tức tới no luôn rồi, bao nhiêu đồ ăn ở đây cô đều nuốt không vô. Cô muốn chờ anh về, cô muốn xem thử chừng nào thì anh mới trở về nhà đây.
Vừa mới nghĩ tới đây cửa nhà đã mở ra, anh đã về tới.
Trên tay Tô Ngang còn cầm một hộp sủi cảo.
Giản Nịnh nhìn thấy hộp sủi cảo trên tay anh lập tức trợn mắt liếc anh một cái rồi hỏi: "Tay anh cầm gì đó? Ai đưa cho anh vậy?"
"Là Diệp Manh đưa cho anh, nói là cảm ơn anh đã giúp cô ấy sửa bóng đèn. Trong nhà cô ấy có gói sủi cảo nên cho chúng ta một ít, để sáng mai làm đồ ăn sáng. Không phải em muốn ăn sủi cảo hay sao, nếu em muốn ăn thì để anh nấu cho em nha."
Giản Nịnh: "..."
Anh có thật sự hiểu được lời ám chỉ của cô ta có gì không đúng à? Tại sao cứ nhất định phải cho sủi cảo, "ngon nhất là ăn sủi cảo, sướng nhất là chơi chị dâu" (*), không lẽ anh không hiểu câu này hay sao?
Giản Nịnh xem như hiểu được tại sao mấy chị em dâu lại nhắc nhở cô phải cẩn thận người phụ nữ này, ám chỉ trắng trợn thế kia mà.
Tô Ngang còn vui vẻ như vậy nói không chừng đã sớm bị người đàn bà đó quay mòng mòng như dế.
Giản Nịnh vô cớ bực bội, cảm giác cô sắp nổi điên vì anh mất.
Miệng lưỡi cô chua loét cả lên.
"Anh tự mình ăn đi, người ta có lòng tốt mời anh mà, để cho em làm gì. Một mình anh ăn là đủ rồi."
Tô Ngang: "..." Sao tự dưng cô quạu quọ thế nhỉ?
Anh đâu có đắc tội gì với cô đâu, mấy ngày này lúc nào anh cũng ăn nói nhỏ nhẹ, chỉ sợ mình lỡ lời lớn tiếng với cô mà.
Giản Nịnh ăn không được mấy muỗng cơm đã tức nghẹn họng bỏ đi tắm, lúc tắm xong đi ra cô nhìn thấy Tô Ngang thật sự đang nấu sủi cảo.
Cô không biết là anh ngu thật hay ngu giả nữa, anh không nhìn ra được ý tứ của người phụ nữ đó là do anh quá thật thà, ngay thẳng sao? Cô thật sự không hiểu nổi.
Khó trách người ta nói đừng bao giờ giải thích với đàn ông chuyện này, đàn ông vốn dĩ rất thích "trà xanh".
Giản Nịnh không hiểu tại sao bây giờ chỉ cần thấy anh là cô cũng tức giận, vừa nhìn thấy bản mặt của anh là cô lập tức nổi điên.
Cô hỏi: "Anh...Anh hay giúp Diệp Manh sửa chữa đồ đạc trong nhà lắm sao? Nhà cô ấy sao lại có nhiều thứ hư hỏng quá vậy, lúc nào cũng tới làm phiền anh."
"Khu tập thể này có mấy tầng hơi cũ, khu lầu cũ ở bên đó điều kiện không tốt lắm nên đồ đạc mới thường hỏng hóc. Hơn nữa mọi người đều ở chung một chỗ, có thể giúp được gì thì cứ giúp thôi mà."
"Em thấy nhà bên đó hoan nghênh anh lắm, giỏi quá mà."
Giọng điệu Giản Nịnh có phần quái lạ, cô nói xong đang đinh trở về phòng ngủ nhưng lại thấy Tô Ngang đang uống nước sủi cảo thì nói với anh: "Anh ăn no một chút, người ta gói sủi cảo cho anh nên đừng có lãng phí, ăn cho hết đi."
Tô Ngang: "..."
Anh có cảm giác giọng điệu của vợ anh hình như càng lúc càng đáng sợ thì phải.
Tô Ngang còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người trong phòng đã ném cái gối nằm của anh ra ngoài: "Tô Ngang, em nghĩ kỹ rồi, bây giờ em đang cân nhắc chuyện ly hôn. Hai người chúng ta lại đang tách nhau ra, ở chung một phòng cũng không hay cho nên anh ra sofa ngủ đi nhé."
Tô Ngang: "..."
Trước khi nói tới chuyện ly hôn hai người họ chưa bao giờ chia giường để ngủ cả, lúc nào cũng ngủ chung một giường. Dù sao trong nhà cũng chỉ có một cái giường, sofa thì lại quá nhỏ, người cao một mét tám như anh nằm trên sofa hoàn toàn không thể duỗi thẳng chân ra được.
Bây giờ cô bắt anh phải ngủ trên sofa, đầu óc anh hoàn toàn mờ mịt.
Nghe giọng điệu của cô hôm nay, thái độ dường như tốt hơn không ít anh còn cho là cô đã nghĩ thông suốt rồi nhưng tại sao tình hình có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng nhỉ?
Giản Nịnh vào phòng rồi lại nghĩ ra chuyện gì đó bèn cất tiếng nhắc nhở Tô Ngang: "Dĩ nhiên là ghế sofa rất chật chội, anh ngủ trên đó sẽ không thoải mái. Nếu anh cảm thấy không ngủ trên sofa được thì qua tìm Diệp Manh đi, nhà cô ấy ở bên đó nói không chừng là có giường trống đó. Dù sao anh với cô anh có quan hệ tốt như vậy, anh đã giúp đỡ cô ấy nhiều như thế nếu cô ấy có giúp anh chút chuyện thì cũng hợp lý mà."
Tô Ngang: "..."
Giản Nịnh nói xong tiện tay đóng cửa phòng đánh "rầm" một cái, tiếng động phát ra thật sự dọa người.
Tô Ngang cuối cùng cũng hiểu ra bà xã nhà mình rõ ràng là rất tức giận.
Anh đứng dậy đi tới gõ cửa phòng lên tiếng giải thích với cô: "Bà xã à, có phải là em không thích Diệp Manh không? Nếu em không thích thì sau này anh không qua bên đó nữa."
Giản Nịnh đang vùi mình trong chăn nghe anh nói vậy tuy rằng không tình nguyện thừa nhận nhưng giọng điệu đã dịu lại: "Em mới không có đấy, em là người hẹp hòi tới vậy sao? Anh muốn giúp cô ấy thì cứ đi đi, anh muốn giúp cô ấy thế nào thì cứ làm thế ấy, đừng phiền em, em muốn đi ngủ."
Tô Ngang: "..."
Anh hơi bực bội, không biết phải làm gì cho nên sờ sờ gáy rồi đi ra rửa chén.
Thế là suốt đêm đó anh ngủ trên sofa.
Buổi sáng thức dậy Tô Ngang có cảm giác eo mỏi lưng đau.
Thân hình cao lớn của anh nằm trên sofa không thể nào duỗi thẳng chân ra được.
Giản Nịnh bước ra ngoài, Tô Ngang dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía cô.
Giản Nịnh không đếm xỉa tới anh.
Cô đi vào bếp làm đồ ăn.
Tô Ngang thấy cô sớm vậy đã đi làm đồ ăn cứ nghĩ mình sẽ có bữa sáng nên lập tức đi đánh răng rửa mặt.
Kết quả Giản Nịnh chỉ làm mỗi phần của cô thôi.
Tô Ngang ngạc nhiên hỏi: "Phần của anh đâu?"
Giản Nịnh trả lời: “Anh muốn ăn cơm cần gì tới lượt em làm cho anh nhỉ, anh đi tìm Diệp Manh kìa. Em thấy hai mẹ con cô ấy thật sự rất đáng thương, anh sang bên đó ăn cơm với bọn họ cũng được mà. Nhà bên đó kiểu gì cũng chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, anh qua bên đó người ta lập tức làm cho anh mà, anh muốn ăn cái gì cũng có người làm cho anh.”
Tô Ngang: “...”
Cô vừa mới dứt lời thì đã có người tới gõ cửa nhà.
Tô Ngang vừa mở cửa thì cậu bé đứng bên ngoài đã đi tới kéo tay anh: “Chú ơi, đây là đồ ăn sáng mẹ con làm cho chú, mẹ nói chú thích ăn nhất là mì xào đậu que.”
Giản Nịnh: “...”
Tô Ngang: “...”
Cậu bé từ ngoài cửa đi vào đặt cặp lồng lên bàn rồi nói với Giản Nịnh: “Thím ơi, mẹ con nói buổi sáng chú dậy sớm nếu thím làm đồ ăn sáng sẽ rất mệt cho nên mẹ con làm giúp hai người.”
Giản Nịnh không cần nghĩ cũng biết thằng bé này là ai, con của người phụ nữ hôm qua đã lớn đến cỡ này rồi.
Thật là quá ân cần quá chu đáo rồi.
Tô Ngang đã cảm nhận được bầu không khí trong nhà sắp bùng nổ.
Anh nói với cậu bé: “Siêu Siêu về đi, thay chú thím cảm ơn mẹ con nha.”
Cậu bé gật đầu, rất nghe lời Tô Ngang mà đi về nhà.
Giản Nịnh nhìn mì xào đậu que trên bàn, trong lòng ngổn ngang không biết phải nói gì.
“Thấy chưa, em đã nói anh làm gì cần em nấu đồ ăn sáng cho anh chứ. Người ta đã quan tâm như vậy thì anh ăn đi kìa.”
Tô Ngang: “...”