Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 6




Trước khi Hoắc Đình Sâm đến, Trần Gia Minh còn cố ý gọi điện thoại nói cho Cố Chi biết, anh ta nói Hoắc tổng tạm thời phải đi cùng một người bạn làm ăn, Cố tiểu thư có thể tự mình dùng cơm tối trước.

Cố Chi ngáp một cái đồng ý, cô tự mình gọi điện thoại kêu khách sạn Westin đưa bữa tiệc bít tết đến, sau khi ăn xong cô ngồi trên ghế sofa, vô cùng buồn chán mà chờ Hoắc Đình Sâm tới.

Bời vì dự định trước đó chính là cắt đứt quan hệ với Hoắc Đình Sâm một cách hòa bình, cho nên cô đã sớm suy nghĩ xong lời phân trần cắt đứt quan hệ của cô, đại ý chính là bà đây muốn bái bai anh rồi, chúc anh cùng vị hôn thê du học của anh trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, trọn đời không được siêu sinh.

Cố Chi cảm thấy mình thế này còn có thể chia tay hòa bình với Hoắc Đình Sâm thật sự là vô cùng có tu dưỡng, đổi lại là những người phụ nữ khác thì đã sớm vỗ mông ung dung vui vẻ rời đi rồi, ai còn hiếm lạ gì mà để ý đến loại đàn ông chó mà ngay cả vợ bé cũng không cho tôi làm như anh.

Nếu không phải Cố Dương dặn đi dặn lại không thể nói ra ngoài chuyện trúng ngàn vạn đại dương thì Cố Chi thật sự muốn để Hoắc Đình Sâm nhìn xem, anh có mấy đồng tiền thối thì tính là gì, bà đây cũng có.

Cô suy nghĩ nghiêm túc, càng nghĩ càng thoải mái, kết quả ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã là bảy giờ rưỡi rồi.

Cố Chi: “... … …”

Cô nhớ rõ ràng Trần Gia Minh nói là bảy giờ đến.

Con mẹ Hoắc Đình Sâm.

Cố Chi thở hổn hển đổi chân bắt chéo, cô lại cầm quả táo từ trên bàn trà, vừa ăn vừa chờ.

Sau đó kim đồng hồ của đồng hồ treo tường chậm rãi chuyển từ số bảy sang số tám, cuối cùng thì chuyển sang số chín.

Cố Chi nhìn chằm chằm cửa nhà, vẻ mặt cô thoạt nhìn vô cùng âm trầm.

Uổng cho cô còn muốn từ biệt hữu hảo với Hoắc Đình Sâm, nhưng cô quên mất là người đàn ông Hoắc Đình Sâm này đến tột cùng tự cho mình đúng đến cỡ nào, cho bạn leo cây mà thậm chí ngay cả đánh tiếng cũng không có.

Cố Chi đột nhiên lại cười ra tiếng.

Đúng vậy, cho người phụ nữ nuôi dưỡng ở bên ngoài không có chút tôn nghiêm địa vị nào trước mặt anh, gọi là đến đuổi là đi leo cây thì cần đánh tiếng trước sao?

Sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.

Cố Chi đứng dậy, đổ cà phê cô chuẩn bị cho Hoắc Sâm vào bồn cầu.

Cô vẫn rửa mặt xong rồi leo lên giường đi ngủ, bên trong dinh thự rất yên tĩnh, kim đồng hồ của đồng hồ treo trên tường vẫn chạy một cách yên tĩnh, mãi đến khi kim đồng hồ chỉ về hướng mười một giờ, dinh thự Nam Tĩnh yên ắng cuối cùng cũng có tiếng động sột soạt.

Hoắc Đình Sâm cầm chìa khóa mở cửa, phát hiện ra trong phòng là một màu đen kịt.

Anh dụi dụi mắt rồi lại dùng sức lắc đầu, ép buộc mình tỉnh táo.

Đêm nay đột nhiên có buổi xã giao, anh vốn tưởng rằng bảy giờ là có thể kết thúc, kết quả sự việc còn khó giải quyết hơn anh nghĩ, mặc dù anh là con trai độc nhất của Hoắc gia nhưng dù sao cũng còn trẻ, không tránh khỏi phải lượn vòng quanh với những lão hồ ly kia, một tới hai đi mà kéo dài đến hiện tại, anh còn uống chút rượu.

Lúc lái xe Trần Gia Minh nói rằng đã rất muộn rồi, nếu không thì để lần sau hẵng gặp Cố tiểu thư, anh ngồi ở ghế phía sau, nghĩ đến dáng vẻ mèo con vô cùng đáng thương của Cố Chi khi giữ anh lại vào lần trước, anh khăng khăng muốn qua đây.

Hoắc Đình Sâm không im ắng giống như lần trước mà sờ đến công tác trên vách tường rồi ấn mở đèn.

Cố Chi có lẽ là đã ngủ rồi, trong phòng khách không có ai.

Hoắc Đình Sâm giật cà vạt ra rồi trực tiếp đến phòng ngủ tìm Cố Chi.

Cố Chi mơ mơ màng màng vừa ngủ liền nghe thấy bộp một tiếng, trước mắt là ánh sáng chói mắt.

Cô bị ánh sáng chói mắt này đánh thức, lông mày nhíu lại rất chặt, cô ngồi dậy, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm.

Tóc của người đàn ông có chút rối, cà vạt treo lỏng lẻo trên cổ.

Nơi chóp mũi của Cố Chi ngửi thấy mùi rượu nhè nhạ.

Hoắc Đình Sâm uống rượu.

Cố Chi đứng dậy đi xuống giường, muốn uống rượu thì uống, đêm nay nếu đã tới rồi thì đúng lúc, cô muốn cắt đứt quan hệ với anh.

Cố Chi bị cho leo cây cả một buổi tối, hiện tại đi ngủ lại bị đánh thức, cô không muốn cho Hoắc Đình Sâm một chút mặt mũi nào, hầm hừ đi đến trước mặt Hoắc Đình Sâm, cô ngẩng đầu lên, trừng to mắt, cố gắng lấy ra tất cả khí thế hung thần ác sát.

Cô nói với bản thân rằng không cần quá khách khí với anh, mày bây giờ không màng đến tiền của anh, hoàn toàn không cần phải sợ anh.

Cố Chi hầm hừ hít một hơi, lần đầu tiên trong ba năm qua gọi thẳng tên Hoắc Đình Sâm: “Hoắc Đình… Ưm!”

Chỉ là Cố Chi gọi tên được một nửa thì nhìn thấy người đàn ông trước mắt gần trong gang tấc, mắt cô lại trừng lớn hơn không ít.

Không nghĩ tới lần đầu tiên cô gọi thẳng họ tên Hoắc Sâm lại thảm hại gặp trận Waterloo*.

*Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington, và quân Phổ dưới sự chỉ huy của Thống chế Gebhard Leberecht von Blücher. Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.

Hoắc Đình Sâm nâng mặt Cố Chi cẩn thận hôn.

Anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên hôn Cố Chi, suy nghĩ khi say rượu dường như không giống với bình thường lắm, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ người phụ nữ thở hổn hển trừng mắt nhìn mình vô cùng đáng yêu, nhất là đôi môi đỏ khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nếm thử một miếng.

Sau đó anh cũng làm như vậy rồi.

Cố Chi bị nụ hôn này làm kinh ngạc đến mức đại não trực tiếp đứng máy trong chốc lát.

Cô đến để cắt đứt quan hệ với anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra cô rất hung dữ sao, Hoắc Đình Sâm, anh, mụ nội nhà nó, không có việc gì thì hôn cô làm gì?

Cố Chi bị hôn đến chóng mặt, chờ đến lúc cô kịp phản ứng lại thì phát hiện ra mình đã bị đặt lên giường, Hoắc Đình Sâm phủ lên người cô, giọng nói khàn khàn: “Cố Chi.”

Cố Chi sau khi phát hiện ra mình ở trên giường thì bỗng nhiên giật mình, cô lập tức giãy giụa muốn đứng dậy.

Cô Chi cảm thấy nếu như giữ nguyên kế hoạch cắt đứt quan hệ một cách hữu hảo, Cố Chi cảm thấy trước khi tách ra làm thêm một lần cuối cùng nữa cũng không phải là không thể, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, Hoắc Đình Sâm cho cô leo cây cả buổi tối còn muốn ở trên cô, không có cửa đâu!

Cố Chi giãy giụa, người đàn ông lại trực tiếp dùng tay nắm lấy hai cổ tay không an phận của cô.

Hoắc Đình Sâm nói một tiếng “Đừng nghịch”, sau đó một tay anh bắt lấy hai cổ tay của Cố Chi, một tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình.

Cổ tay của Cố Chi bị Hoắc Đình Sâm nắm đến phát đau, nhìn qua người đàn ông say chuếnh choáng trước mắt, cô thật sự nổi giận rồi: “Hoắc Đình Sâm, anh buông ra!”

Lúc nghe thấy một tiếng ầm ĩ kia của Cố Chi, Hoắc Đình Sâm sửng sốt.

Anh dường như tỉnh táo lại đôi chút, lông mày cau lại: “Vừa rồi em gọi tôi là gì?”

Cố Chi cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cô hùng hồn: “Tôi gọi anh là Hoắc Đình Sâm.”

Hoắc Đình Sâm nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, đôi môi mỏng của anh gần như kéo căng thành một đường thẳng, lại nghĩ tới lần “ỷ sủng sinh kiêu” lần trước của Cố Chi.

Xem ra là anh tính sai rồi, cô vốn dĩ vẫn chưa học được, vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, thậm chí còn làm trầm trọng thêm, gọi thẳng tên của anh, còn hô to gọi nhỏ với anh.

Người vợ bé mà anh nhận định sao lại làm anh đau đầu như thế.

Vẻ mặt Hoắc Đình Sâm u ám, đột nhiên anh đưa tay bóp cằm Cố Chi, khuôn mặt hai người cách nhau rất gần.

Lần này Hoắc Đình Sâm quyết tâm phải bẻ thẳng cái cổ xiêu vẹo này của Cố Chi, anh cắn răng: “Cố Chi, rốt cuộc em có còn muốn làm hay không?”

Cố Chi cũng ngẩn người, nghe thấy lời uy hiếp cắn răng nghiến lợi của anh.

Ký ức ba năm trước đó của cô đột nhiên tràn vào đầu giống như thủy triều.

Dáng vẻ cô ngoan ngoãn mà khom người trước mặt anh, dáng vẻ cô cố gắng làm ra cử chỉ hành động vừa đúng nhưng vẫn bị các tiểu thư chính quy khác chế nhạo ở bữa tiệc, dáng vẻ cô trăm phương ngàn kế nhận sai lấy lòng khi Hoắc Đình Sâm hơi biểu hiện một chút không vui, thậm chí còn có dáng vẻ cô ở trên giường tận hết sức lực lấy lòng Hoắc Đình Sâm.

Đây đều là vì sao? Còn không phải đều là bởi vì cô muốn làm vợ bé của anh, muốn làm đến phát điên.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cố Chi chậm rãi giương mắt, con ngươi đen nhánh của Hoắc Đình Sâm nhìn chăm chú vào cô.

Cố Chi cười ha ha.

Anh uy hiếp cô, hỏi cô có còn muốn làm hay không.

Vốn dĩ anh không cần cô nữa, lại còn có ý tốt mà dùng cái này để uy hiếp cô.

Ánh mắt Cố Chi rét lạnh.

Khuỷu tay của cô chống ở sau lưng, sau lưng chống lấy cái gối, cả người hướng nhảy lên phía trên một chút.

Hoắc Đình Sâm không biết vì sao Cố Chi lại cười, cũng không biết Cố Chi vì sao lại nhảy lên, anh dường như có chút nghi hoặc mà nhíu mày, sau đó một giây sau, anh liền thấy Cố Chi giơ chân lên, cái chân trắng như tuyết xông về phía anh với tốc độ cực nhanh.

“Bà đây không làm nữa!”

Một tiếng rống giận của người phụ nữ, ngay sau đó, trong phòng ngủ vang lên một tiếng kêu rên đau đớn thuộc về người đàn ông.

Cố Chi đá xong thì trơn tru xoay người xuống giường đứng dậy, chà bàn chân đã đá vào đồ chơi đáng ghét lên trên mặt thảm.

Hoắc Đình Sâm lập tức đau đến mức cuộn tròn ở trên giường, một tay anh che lấy bộ vị bị đá, một tay chống ga giường.

Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng lên, trán chảy đầy mồ hôi hột, biểu cảm trên mặt đau đớn mà dữ tợn.

Cố Chi sửa sang lại áo ngủ vừa làm hỗn loạn trên người, cô liếc nhìn người đàn ông đang đau đớn trên giường.

Hoắc Đình Sâm nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn đau đớn như cũ, anh trừng mắt nhìn người phụ nữ dưới giường.

Cố Chi cảm thấy trút được cơn giận này cực kỳ thoải mái, cô “Hừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Vừa rồi nghe rõ chưa, không nghe rõ thì tôi nói thêm một lần nữa cho anh, nghe kỹ ha.”

Cố chống nạnh, nói ra từng chữ: “Hoắc, Đình, Sâm! Bà, đây, không, làm, nữa!”

“Tôi cũng không muốn bị anh làm nữa, cũng không muốn làm cái chức vợ bé rách của anh nữa!”

Cố Chi nói xong hai câu này thì vốn chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến người đàn ông phía sau có vẻ tạm thời vẫn chưa có năng lực hành động, cô dứt khoát xoay người lại, quyết định “tâm sự” đàng hoàng với Hoắc Đình Sâm.

“Anh cho rằng bản thân rất lợi hại sao, nếu không phải anh có mớ tiền thối thì tôi mới không thèm để ý đến anh, từ trước đến nay anh từng xem tôi là người sao? Gọi là tới đuổi là đi, tôi không phải chỉ là đồ chơi làm ấm giường à, anh năm ngày ba bữa đến để thoải mái, trên thực tế ở trong lòng anh sợ là ngay cả một con chó của Hoắc gia nhà anh tôi cũng không bằng, vui thì khen hai lần không cần thì vứt bỏ, bỗng dưng lấy vị trí vợ bé treo tôi ba năm, anh chơi tôi à, uổng cho bà đây lãng phí ba năm thanh xuân trên người anh, bây giờ ai mà thèm làm vợ bé thối của anh, xí, bản thân anh và vị hôn thê du học gì đó của anh trăm năm hòa hợp không mang thai không có con cháu đầy cả sảnh đường đi thôi!”

“Bây giờ nói ra chuyện của chúng ta, tôi cho anh biết, ba năm nay tôi ở bên cạnh anh đều là giả vờ, anh cho rằng tôi thích anh, rất dịu dàng rất ngoan ngoãn mà nói nhiều lời ngon tiếng ngọt với anh à, thật ra trong lòng tôi đã sớm mắng tổ tông tám đời nhà anh rồi, ha ha ha ha ha!”

Cố Chi nói lốp đốp một trận, nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Đình Sâm che lấy bộ vị quan trọng, nghĩ đến người đàn ông này mới vừa rồi còn có ý đồ gây rối cô, cô dứt khoát bồi thêm một câu: “Tôi không chỉ có bình thường giả vờ trước mặt anh, tôi, tôi ở trên giường cũng là giả vờ, tôi không thích cái đó của anh chút nào, anh đừng tưởng rằng mình làm đàn ông thì tài giỏi cỡ nào!”

Hoắc Đình Sâm nghe được câu này, gân xanh nổi trên trên trán anh lại nhảy lên.

Cố Chi cuối cùng cũng nói hết những lời muốn nói trong mấy năm nay, ngoại trừ một câu cuối cùng đơn giản là vì giận Hoắc Đình Sâm thì những lời trước đó đều là thật.

Sau đó trước khi rời đi, cô lại quay đầu, hướng về phía người đàn ông đang ở trong đau đớn kia ném ra lời nói có khí phách:

“Hoắc Đình Sâm, tôi cho anh biết, từ hôm nay trở đi không phải là anh vứt bỏ tôi mà là tôi! vứt! bỏ! anh!”

Nói xong một câu cuối cùng này, cô thoải mái thở phào nhẹ nhõm, bên trong dinh thự này vốn cũng không còn lại đồ gì của cô, Cố Chi thu dọn hai chiếc sườn xám cuối cùng của mình rồi mang theo túi xách, phong tình vạn chủng mà lắc mông, đóng cửa rầm một tiếng.

Dinh thự Nam Tĩnh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Yên lặng như tờ.

Nơi bị thương vẫn đau kịch liệt, mắt người đàn ông hướng về phía ga giường, có mồ hôi rơi tí tách xuống ga giường, cuối cùng tiếng đóng sập cửa kia dường như còn ở bên tai anh rất lâu không tiêu tan.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Đình Sâm đời này đều chưa từng đen giống như bây giờ.