Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 50




Cùng lúc đó, trong văn phòng Giám đốc ở Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm vừa mới tăng ca xong.

Anh đậy nắp bút máy lại, sau đó xoa xoa mi tâm.

Hôm nay Cố Chi không học cho nên anh liền trực tiếp ở lại công ty làm thêm giờ.

Hoắc Đình Sâm nghĩ đến Cố Chi thì cười cười, sau đó cầm lấy một cuốn sách giáo khoa lớp 3 tiểu học ở trên bàn làm việc.

Lớp 3 khó hơn lớp 2, mấy ngày trước Cố Chi mới học xong quyển sách này, đã lên đến lớp bốn rồi.

Hoắc Đình Sâm mở sách giáo khoa trong tay ra.

Mỗi một trang đều có ghi chép của Cố Chi, chữ của cô giống như trẻ con, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng đáng yêu.

Hoắc Đình Sâm đột nhiên hối hận ba năm trước đó vì sao không dạy cho cô một chút, có điều anh cũng rất nhanh đã thấy thoải mái.

Bởi vì lúc đó anh vẫn không biết bản thân mình sẽ cam tâm tình nguyên treo cổ trên cái cây xiêu vẹo đó.

Hoắc Đình Sâm lật đến tờ thứ nhất của sách giáo khoa, phía trên có tên của Cố Chi mà cô tự viết.

Hoắc Đình Sâm nhìn thấy tên của mình vậy mà cũng được Cố Chi viết lên đó.

Ở phía dưới tên của cô, được viết là “Hoắc Đình Sâm, xx”.

Hoắc Đình Sâm rất vui mừng vì Cố Chi đã có thể viết ra dáng tên của anh, đồng thời lại hết sức tò mò là “xx” ở phía sau có ý gì.

Là muốn viết “cảm ơn*” sao? Cảm ơn anh đã dạy cô.

*Chữ cảm ơn trong tiếng Trung phát âm là [xiè·xie].

Hoắc Đình Sâm cười.

- ---

“Minh Nguyệt, xin hỏi em có bằng lòng gả cho anh không?”

Tại trường quay <Minh Nguyệt Tán Ca>, máy quay phim chuyển động vang lên tiếng xì xì, Dương Trạch quỳ một chân trên mặt đất, giơ chiếc nhẫn lên, đang diễn cảnh cầu hôn kiểu Tây lãng mạn.

Cố Chi đứng đối diện Dương Trạch, cô rưng rưng gật đầu: “Em bằng lòng.”

“Cắt!” Đạo diễn lập tức gõ nhịp: “Hoàn thành!”

Lời này vừa được nói ra, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp.

Phần quay phim của bộ phim <Minh Nguyệt Tán Ca> đầu tiên có âm thanh kết thúc một cách tốt đẹp.

Cố Chi cười chụp hình cùng với nhân viên công tác, diễn viên khác quay xong liền có thể thả lỏng nghỉ ngơi một hồi nhưng cô thì không thể.

Bởi vì cô là người đầu tư, là bà chủ, cô còn phải quan tâm đến phản ứng và phòng bán vé của phim sau khi công chiếu.

Trong lòng Cố Chi cảm thấy có lẽ bộ phim này sẽ không tệ, cho dù không kiếm được tiền thì tuyệt đối cũng sẽ không lỗ.

<Minh Nguyệt Tán Ca> không thiếu đầu tư, sau khi kết thúc quay phim thì tổ chức một buổi liên hoan, có điều Cố Chi không đi, cô có lịch trình khác.

Mấy ngày nay Cố Dương lại nghỉ, cô muốn đi đón Cố Dương.

Nghĩ tới Cố Dương, tâm tình Cố Chi thoải mái hơn không ít.

Ở cổng trường trung học St. Johan, Cố Dương quen cửa quen nẻo mà tìm tới chiếc ô tô Mercedes - Benz của Cố Chi đậu ở bên ngoài rồi nhảy lên.

“Chị!” Cậu thiếu niên dường như mãi mãi đều phấn chấn như thế.

Cố Chi cười cười, rất vui vẻ vì Cố Dương không bị chuyện lần trước làm ảnh hưởng.

Ô tô được khởi động, hai chị em đã có khoảng thời gian không gặp nhau, có điều chuyện này chỉ bị hạn chế với Cố Chi, Cố Dương ở trong trường học có thể nhìn thấy báo chí, trên báo chí thường xuyên có tin tức liên quan tới cô.

Cố Dương cũng là một trong số ít người biết Cố Chi chính là phú bà thần bí của thành phố Thượng Hải.

Không biết vì sao mà thiếu niên lúc vừa mới lên xe chào hỏi còn hào hứng, tựa như nghĩ tới điều gì đó, cậu đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cố Chi hỏi cậu: “Sao không nói chuyện? Tối nay muốn ăn gì?”

Cố Dương nhìn Cố Chi một cách cẩn thận, nhớ tới tin tức “Phú bà thần bí của Thượng Hải dạy dỗ năm chàng trai non nớt” lần trước ở trên báo.

“Chị.” Cậu do dự.

Cố Chi: “Làm sao vậy?”

Cố Dương: “Tin tức lần trước chị giận dữ dạy dỗ ừm, năm chàng trai, ở trên báo là thật sao?”

Cố Chi: “... … …” Sao cô lại quên mất chuyện này

Cô có thể nuôi tình nhân nhỏ, nhưng chuyện như thế này tuyệt đối không thể để cho Cố Dương biết được.

Cố Chi cười gượng hai tiếng, vội vàng giải thích: “Đương nhiên là giả rồi! Mấy cái báo chí này đều viết linh tinh, năm người kia chỉ là năm nhân viên của chị, chị đã mua công ty điện ảnh, công ty điện ảnh Hoa Anh.”

“Vậy à.” Cố Dương gật đầu, cậu không có tư tưởng phức tạp giống như Cổ Dụ Phàm, có lẽ là tin rồi.

Sau đó Cố Dương lại hỏi: “Vậy anh rể đâu? Chị và anh rể thế nào rồi?”

Cậu đột nhiên phát hiện ra sau khi trúng giải, hình như chị cũng không nói tới người anh rể này nữa.

Cố Chi nghĩ đến “Anh rể” Hoắc Đình Sâm, cô càng do dự hơn so với lúc Cố Dương hỏi năm chàng trai kia.

Cô đi nơi nào biến ra một anh rể cho Cố Dương, cô cũng không thể nói là mặc dù không có anh rể nhưng mà có mấy tình nhân chứ.

Cũng giống như vậy, cô cũng không thể nói anh rể là Hoắc Đình Sâm, mặc dù Cố Dương đơn thuần, có thể tin tưởng năm chàng trai non nớt kia chỉ là nhân viên của cô, nhưng đơn thuần không phải là ngu ngốc, cậu tuyệt đối sẽ không tin với thân phận và địa vị của chị mình, ba năm trước đây có thể có người bạn trai như Hoắc Đình Sâm. Sau đó sẽ biết trước đó Cố Chi đều lừa cậu, trong ba năm cô không phải làm bạn gái đứng đắn gì của Hoắc Đình Sâm, mà là vợ bé chuẩn.

Mà ngọn nguồn của mọi thứ này đều là bởi vì chính cậu, sau khi Cố Dương biết chắc chắn sẽ không chịu nổi, sẽ tự trách đến mức sụp đổ.

Cố Chi đang do dự thì Cố Dương đột nhiên hỏi: “Chị và anh rể chia tay rồi sao?”

Cố Chi nghĩa thầm, xứng đáng là em trai của cô, chuyện này mà cũng có thể đoán chuẩn như vậy, cô dứt khoát trực tiếp thừa nhận, sau này cũng không cần xoắn xuýt về đề tài “anh rể” này nữa, thế là cô nói: “Đúng, trước đó đã chia tay rồi.”

Cố Dương dường như không quá chấp nhận được kết quả này: “Chị, trước đó không phải chị và anh rể cũng sắp kết hôn rồi à, sao đột nhiên lại chia tay, có phải bởi vì chị trúng giải mà không cần anh ấy nữa không.”

Cố Dương ngồi ở vị trí phía trước, đột nhiên rầu rĩ nói: “Chị, làm người không thể như vậy được.”

Cố Dương từ trước đến nay chưa từng gặp qua anh rể mà Cố Chi nói, cậu chỉ biết là chị cậu có bạn trai, năm đó cậu bệnh sắp chết là do anh rể giúp một tay, sau này cậu có thể đi học ở St. Johan cũng là nhờ anh rể.

Mặc dù không gặp mặt nhưng cậu có thể cảm nhận được, trong ba năm này anh rể rất tốt với chị cậu, trước khi trúng giải chị cậu còn nói sắp kết hôn, sao mà sau khi trúng giải lên như diều gặp gió thì người này liền biến mất khỏi lời nói của chị cậu. Nếu như bởi vì trúng thưởng mà vứt bỏ bạn trai đã từng giúp đỡ mình như thế, giá trị quan và đạo đức quan của thiếu niên cũng không đồng ý chấp nhận.

Cố Chi đoán được suy nghĩ của Cố Dương, cô dùng ngón tay chọc chọc đầu của Cố Dương: “Em cảm thấy chị em là hạng người như vậy sao?”

Cố Dương quay lại nhìn Cố Chi, mặc dù cậu không nói chuyện nhưng trong mắt rõ ràng viết năm chữ to “Em cảm thấy là vậy”.

Cố Chi: “... … …”

Cô hầm hừ: “Chỉ bởi vì tính cách mà thôi, không hợp cho nên mới chia tay.”

Cố Dương: “Thật sao?”

Cố Chi gật đầu.

Cố Dương vẫn luôn rất tin tưởng Cố Chi, nghe thấy nguyên nhân chia tay là bởi vì tính cách, cậu đã dễ chịu hơn không ít, gật gật đầu: “Ồ.”

Cố Dương không nghĩ tới người đàn ông mà mình gọi là “anh rể” ba năm cuối cùng lại chia tay với chị cậu, ngay cả mặt mình cũng không gặp được một lần.

Thiếu niên hơi có chút tiếc nuối.

Cậu vẫn luôn rất hy vọng có anh rể, có thể bảo vệ và chăm sóc chị cậu trước khi cậu thật sự trưởng thành.

Cố Chi không trực tiếp đưa Cố Dương về nhà mà là đi thẳng đến tiệm cơm Cẩm Giang.

Lần trước cô và Cổ Dụ Phàm tới đây ăn cơm xong, cô cảm thấy đồ ăn ở đây hơi cay một chút nhưng mùi vị không tệ, cho nên lần này mang theo Cố Dương đến đây nếm thử.

Hai người không lấy phòng bao bên trong mà lấy ghế dài trong đại sảnh, ghế dài sát bên cửa sổ sát đất, có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh sông Hoàng Phổ.

Cố Chi đưa thực đơn cho Cố Dương: “Xem xem muốn ăn gì.”

Cố Dương cúi đầu gọi đồ ăn.

Thời gian còn sớm, trong tiệm vẫn không có người nào, Cố Chi ngẩng đầu nhìn quét qua trong tiệm một còng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Hà Thừa Ngạn?

Từ sau lần chơi mạt chược trước đó, Hà phu nhân lại hẹn Cố Chi mấy lần, Cố Chi đều lấy cớ là phải quay phim mà không đi, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy anh ở đây.

Hà Thừa Ngạn cũng đã nhìn thấy Cố Chi, anh ta lập tức cười đi tới: “Cố tiểu thư.”

Cố Chi đứng dậy lên chào hỏi với Hà Thừa Ngạn, sau đó lại giới thiệu Cố Dương với anh ta: “Đây là em trai tôi, Cố Dương, Cố Dương, vị này là Hà tiên sinh.”

Cố Dương cũng đứng dậy theo, gật gật đầu với Hà Thừa Ngạn: “Hà tiên sinh.”

Hà thừa Ngạn: “Chị em hai người rất giống nhau, hôm nay cũng tới dùng cơm sao?”

Cố Chi cười cười: “Đúng vậy, Hà công tử tới một mình sao? Sao không nhìn thấy những người khác vậy?”

Hà Thừa Ngạn: “Đừng gọi Hà công tử Hà công tử nữa, trực tiếp gọi tôi là Thừa Ngạn là được.”

Cố Chi “Ồ” một tiếng.

Hà Thừa Ngạn: “Bố tôi tối hôm nay muốn mời một đối tác làm ăn ở đây, thời gian là sáu giờ rưỡi, tôi tới sớm đặt chỗ chờ bọn họ.”

Cố Chi: “Vậy à, vậy anh đã đặt được chưa?”

Hà Thừa Ngạn: “Đặt xong rồi.”

Cố Chi gật đầu: “A, vậy là được rồi.” Cô đột nhiên cảm thấy đứng nói chuyện thế này có chút xấu hổ, cô hỏi một câu mang tính lễ phép: “Nếu bố anh và bạn còn chưa tới thì hay là ngồi một chút?”

Hà Thừa Ngạn: “Cảm ơn Cố tiểu thư, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”

Cố Chi: “... … …”

Cố Dương vẫn luôn ở bên cạnh quan sát Hà Thừa Ngạn, sau khi Hà Thừa Ngạn ngồi xuống cũng chuyển ánh mắt qua trên người Cố Dương, nhìn thấy trên người cậu còn mặc đồng phục St. Johan: “Cố Dương học ở trung học St. Johan sao?”

Cố Dương gật đầu: “Ừm.”

Hà Thừa Ngạn: “Đây chính là một trường trung học tốt, cậu mấy tuổi rồi, khoảng hai năm nữa cũng phải thi đại học rồi nhỉ, muốn học cái gì?”

Cố Dương: “Mười lăm, sau này em muốn học kiến trúc làm kiến trúc sư.”

Hà Thừa Ngạn cười cười: “Khéo quá, anh cũng học kiến trúc.”

Cố Dương nghe xong mắt lập tức sáng lên một cái: “Thật sao? Vậy anh học đại học nào vậy?”

Hà Thừa Ngạn: “Anh học ở Anh, trường đại học Cambridge.”

“Woa!” Đôi mắt Cố Dương lóe lên ánh sáng.

Cố Chi mơ hồ biết được đại học Cambridge là một trường đại học tốt, bây giờ nhìn từ phản ứng của Cố Dương thì trường đại học này dường như còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.

Cố Dương trở nên kích động, cậu hỏi Hà Thừa Ngạn không ít vấn đề mà Cố Chi nghe không hiểu, Hà Thừa Ngạn cũng trả lời rất kiên nhẫn, nửa chừng hai người thậm chí còn nói tiếng Anh.

Cố Chi thấy bọn họ trò chuyện thân thiết thì cũng không quấy rầy, lúc thức ăn được mang lên, cô bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa.

Hai người trò chuyện với nhau làm thời gian trôi qua rất nhanh, Hà Thừa Ngạn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp đến sáu giờ rưỡi rồi.

Anh ta kéo ghế đứng dậy: “Bố anh và bạn ông ấy sắp đến rồi, lần sau lại nói chuyện nữa nhé Cố tiểu thư, Cố Dương.”

Cố Chi gật đầu.

Cố Dương cũng kéo ghế ra đứng dậy: “Chị, em đi vệ sinh.”

Cố Chi: “Đi đi.”

——

Ở cửa tiệm cơm Cẩm Giang.

Hai chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại.

Hoắc Đình Sâm từ trong xe đi ra, sau lưng còn có Trần Gia Minh đi theo.

Cố Chi nói tối nay cô muốn gặp em trai nên không học, cho nên anh dứt khoát tới đây nói chuyện làm ăn.

Trong một chiếc xe khác có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, ông ấy đi đến trước mặt Hoắc Đình Sâm rồi vươn tay: “Hoắc tiên sinh, mời.”

Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Hà tiên sinh, mời.”

Bọn họ đặt phòng bao, Hoắc Đình Sâm đi nhà vệ sinh một chuyến, nhìn thấy ở hành lang bên ngoài có người đang tán gẫu.

Hoắc Đình Sâm nhìn sang, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của thiếu niên thấp hơn một chút kia giống Cố Chi đến mấy phần.

Thế là Hoắc Đình Sâm không khỏi để ý xem hai người đang nói gì.

Người đàn ông ở đối diện thừa nhận mình đang theo đuổi chị gái của thiếu niên, thiếu niên ngại ngùng nói bây giờ chị gái không có bạn trai, nếu anh muốn theo đuổi thì phải cố gắng nhiều, chị gái đồng ý là được, có điều em tuyệt đối ủng hộ anh, bởi vì em cảm thấy anh và chị rất xứng đôi, có thể làm anh rể của em.

Hoắc Đình Sâm nghe thấy thì không nhịn được mà ở trong lòng xùy một tiếng.

Cũng không biết thằng nhóc choai choai này là con nhà ai, đã bắt đầu tự tự động nhận anh rể rồi.

Hoắc Đình Sâm duy trì tâm tình như thế này mãi cho đến khi anh quay về phòng, lại nhìn thấy người đàn ông vừa rồi được thiếu niên nhận làm “anh rể”.

Ông chủ Hà giới thiệu nói: “Hoắc tiên sinh, đây là con trai tôi, Hà Thừa Ngạn.”

Hà Thừa Ngạn vươn tay về phía Hoắc Đình Sâm: “Vừa rồi đã gặp qua một lần ở hành lang, không ngờ là Hoắc tiên sinh, chào Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Đình Sâm cười cười: “Cậu trai kia đâu?” Thằng nhóc giấu giếm chị gái nhận anh rể ấy.

Hà Thừa Ngạn kịp phản ứng lại người Hoắc Đình Sâm hỏi là cậu trai vừa rồi nói chuyện với anh ta ở hành lang, anh ta nói: “Về chỗ chị gái của cậu ấy rồi.”

“Chị gái cậu ấy chắc là Hoắc tiên sinh cũng biết.” Hà Thừa Ngạn còn nói.

Hoắc Đình Sâm nhướng mày: “Tôi biết?”

Hà Thừa Ngạn: “Ca sĩ rất nổi tiếng, Cố Chi.”