Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 29




Trước mắt, tiệm may đã sửa sang xong, Cố Chi dùng sở học không nhiều chữ lắm của mình, ngồi trong nhà suy nghĩ mãi mới nghĩ ra cái tên “Chi Dương Thành Y”, lấy chữ “Chi” trong Cố Chi, “Dương” trong Cố Dương, dịch nghĩa đồng âm là dệt ánh sáng thành y phục.

Cố Chi đưa thành tựu văn hoá lớn nhất của mình cho Lâm Tư Bác xem, Lâm Tư Bác còn khen ngợi cô một hồi, nói tên đó vừa tinh tế vừa không kém phần bình dị.

Tuy Chức Dương Thành Y là một tiệm may, nhưng nó khác với những tiệm may khác, dù gì cũng bán những mẫu đồ cô mặc, Cố Chi quyết định đẩy Chức Dương Thành Y lên con đường tạo ra những sản phẩm cao cấp, một mẫu đồ sẽ chỉ may vài bộ, hai thợ may trong tiệm sẽ làm thủ công, không sản xuất số lượng lớn.

Tay nghề hai thợ may cô nhìn trúng quả thật rất tốt, Cố Chi tăng tiền lương cho họ gấp đôi, sau đó mua không ít chất liệu tốt đến để bọn họ may đồ, trước kia, hai thợ may phải hạ tài năng bởi ông chủ keo kiệt, giờ được dùng chất liệu tốt, ngày nào bọn họ cũng dùng mười hai phần hăng hái để nghiên cứu nhiều kiểu dáng mới, đợi làm được kha khá, tiệm may sẽ có thể chính thức khai trương.

Hai thợ may đưa những nghiên cứu mới ra cho Cố Chi xem. Tơ lụa thượng đẳng được thêu hoa chìm bằng sợi tơ cùng màu, quan trọng nhất là sợi tơ được pha với sợi bạc đặc biệt, khi đưa ra ánh sáng hoặc khi đi lại, ánh sáng như chuyển động ở trên đó, rất tinh tế và đẹp đẽ.

Nhưng như thế thì chi phí thêu thùa và chi phí thủ công bị đội lên không ít, thợ may chỉ làm một mẫu cho Cố Chi, có chút do dự, chi phí làm bộ đồ này cao như vậy thì giá bán sẽ phải tăng lên, nhưng đắt quá lại sợ không ai mua.

Cố Chi vừa nhìn đã mê loại sợi tổng hợp thêu hoa ngầm này, bảo thợ may cứ yên tâm làm, không cần phải cân nhắc chi phí, làm mấy bộ ra, không bán được thì cô mặc, dù gì cô cũng chẳng thiếu chút tiền đó.

Cố Chi xem Chức Dương Thành Y xong rồi lại đi thăm cửa hàng trang sức Vĩnh Mĩ đang kinh doanh bận rộn một chuyến, ban đầu cô muốn tiện đường đón Lâm Tư Bác, nhưng nghĩ đến chuyện lần trước bị phóng viên chụp lén, cô chỉ có thể thở dài mà về thẳng nhà.

Xe Cố Chi vừa lái đến ngõ vào Âu Nhã Lệ Quang thì bỗng thấy một chiếc ô tô lớn màu đen đang dừng trước cổng.

Xe ai lại đi đỗ trước cổng người ta vậy, Tạ Dư nhấn còi một cái.

Cố Chi hoàn hồn, vừa nhìn biển số xe đã nhận ra.

Đây không phải xe Hoắc Đình Sâm sao?

Chẳng lẽ Hoắc Đình Sâm lại tới? Tới làm gì?

Quả nhiên, không lâu sau, cửa xe ở đằng trước chợt mở, một bên chân thon dài mặc quần tây bước ra, Cố Chi nhìn thấy Hoắc Đình Sâm ra khỏi xe, đứng ngoài cổng sắt.

Cố Chi cũng xuống xe, đứng đối mặt với Hoắc Đình Sâm: “Anh tới tìm tôi sao?

Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Đi vào rồi nói.”

Cố Chi muốn nói nhưng thôi, chỉ nghĩ rằng Cổ Dụ Phàm đã nhắc cô là muốn làm ăn ở Thượng Hải thì tốt nhất đừng chọc tới Hoắc Đình Sâm, vậy mà giờ cô lại mở cửa mời anh vào.

Chị Lý nhớ lời dạy lần trước, lần này rất có trách nhiệm, khách khứa đến không hẹn trước sẽ đều xếp vào loại không mời mà đến, không cho vào cửa, cho nên trước khi cô về, Hoắc Đình Sâm vẫn luôn ngồi đợi ở trong xe.

Hai người ngồi xuống, Trần Gia Minh giao túi tài liệu đến tay Hoắc Đình Sâm, sau đó cười lui xuống.

Cố Chi thấy túi tài liệu trong tay anh: “Bàn chuyện kinh doanh sao?”

Hoắc Đình Sâm không nói gì, trực tiếp lấy tài liệu trong túi ra.

Sau khi Cố Chi thấy tài liệu: “…”

Sao trong túi tài liệu của Hoắc Đình Sâm lại có hai quyển sách giáo khoa lớp hai?

Hoắc Đình Sâm mở sách giáo khoa trên tay ra: “Em học đến chỗ nào rồi? Từ giờ tôi sẽ dạy em.” Sách không hoàn toàn mới, anh đã nghiên cứu qua một lần, bên trên có không ít bút ký ghi giáo án. Chữ người đàn ông này đẹp đẽ có lực, chỉ là không hợp lắm với nội dung trên sách giáo khoa lớp hai.

Cố Chi còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

Hoắc Đình Sâm bình tĩnh lặp lại: “Em học đến chỗ nào rồi? Từ giờ tôi sẽ dạy em.”

Cố Chi khẽ liếc mắt: “Không cần, tôi có thầy rồi.”

Hoắc Đình Sâm nhìn sách giáo khoa trên tay, nói: “Bây giờ em không có nữa rồi.”

Cố Chi: “Không có cái gì?”

Hoắc Đình Sâm: “Thầy dạy tại nhà của em, hay là… tình nhân nhỏ của em.” Lúc nói đến ba chữ “tình nhân nhỏ”, Cố Chi có thể nghe thấy tiếng anh nghiến răng.

Cố Chi lập tức có dự cảm không tốt: “Anh có ý gì?”

Hoắc Đình Sâm: “Đại học St. John và đại học Yale ở Mỹ có đợt trao đổi sinh viên, Lâm Tư Bác được chọn làm sinh viên ưu tú nhất, đại diện trường đại học St. John đến Yale trao đổi.”

Cố Chi không biết Yale là chỗ nào, nhưng cô biết Mỹ là một đất nước rất xa xôi, trước đây Lâm Tư Bác không có dấu hiệu muốn đi, sao giờ bỗng nhiên được chọn? Cô lập tức phản bác: “Không thể nào! Anh nói dối, Lâm Tư Bác sẽ không đi.”

Không ngờ cô vừa dứt lời, điện thoại trong phòng khách liền vang lên.

Cố Chi nghe máy, là Lâm Tư Bác gọi.

Cố Chi liếc Hoắc Đình Sâm: “Alo.”

Giọng của Lâm Tư Bác ở đầu bên kia vô cùng uể oải, mở đầu là một câu: “Thật xin lỗi.”

Cố Chi còn tưởng cậu ta xảy ra chuyện gì, lập tức truy hỏi: “Sao thế?”

Lâm Tư Bác: “Cố Chi, tôi, tôi sau này sẽ không thể tiếp tục dạy cô được nữa.”

Cố Chi ngơ ngác: “Vì sao chứ?”

Lâm Tư Bác: “Trường tôi có chương trình trao đổi sinh viên với đại học Yale, tôi từng nộp đơn ứng tuyển, ban đầu có vẻ không được chọn, không ngờ kết quả là…” Cậu ta nói, “Thầy chúng tôi nói cơ hội lần này khó kiếm được, bỏ lỡ thì sau này không còn nữa, ban đầu tôi cũng không muốn đi, nhưng cha tôi đã biết rồi, ông ấy là giáo sư ở St. John, nhất định ép tôi phải đi, tôi không muốn phấn đấu cũng không được.”

Cố Chi nghe mà lòng lạnh lẽo, không ngờ cha Lâm Tư Bác lại là giáo sư đại học, cô bao nuôi phải con trai của giáo sư đại học rồi, may mà lần trước Lâm Tư Bác không bị chụp rõ mặt, không thì cô gặp phải phiền to: “Vậy khi nào cậu đi?”

“Ngày kia.” Lâm Tư Bác thấp giọng, “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”



Cố Chi cúp điện thoại, sau đó ngơ ngác nhìn Hoắc Đình Sâm.

Trong đó nhất định có vấn đề, Cố Chi vọt đến trước mặt Hoắc Đình Sâm: “Có phải anh làm không?”

Hoắc Đình Sâm cũng không giấu giếm: “Gần như tất cả sinh viên trường St. John đều cạnh tranh suất du học này, trước kia Lâm Tư Bác cũng nộp đơn ứng tuyển, sau khi tôi biết thì giúp cậu ta giành suất, cậu ta nên cảm ơn tôi mới phải.”

Cố Chi nghe xong, tức giận đến nỗi chống nạnh: “Cảm ơn anh? Vậy anh có cần tôi cảm ơn luôn không?”

“Anh có biết không Hoắc Đình Sâm? Trần Chiêu bị anh dọa đi, Lâm Tư Bác cũng bị anh đẩy đi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi tiêu tiền tôi để nuôi mấy tình nhân thì liên quan gì đến anh?”

Hoắc Đình Sâm không đáp lời cô mà cầm sách giáo lên: “Thư phòng ở đâu, chúng ta học thôi.”

“Anh về đi! Tôi không cần anh dạy!” Cố Chi đẩy Hoắc Đình Sâm, “Tôi đi mời giáo viên khác, anh có giỏi thì đuổi hết giáo viên của tôi đi xem!”

“Tôi còn muốn nuôi nhiều tình nhân nữa, tôi không tin cả đời này anh không có gì làm, chỉ nhìn chằm chằm canh tôi nuôi tình nhân!”

“Cố Chi.” Nghe cô nói tình nhân này tình nhân nọ mà chẳng kiêng kỵ gì, rốt cuộc Hoắc Đình Sâm không nhịn nổi nữa, “Em không lấy chồng sao?”

Cố Chi: “Cái gì?”

Hoắc Đình Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nuôi nhiều tình nhân như vậy, có tính đến chuyện sau này chồng em biết thì sẽ nghĩ thế nào không?”

Cố Chi có vẻ không hiểu: “Sao tôi phải lấy chồng, sao tôi phải có chồng?”

“Tôi có nhiều tiền như vậy, tự hưởng một mình không vui sao, cầm tiền muốn nuôi ai thì nuôi người đó, bọn họ đều nghe lời tôi, vì cớ gì tôi phải treo cổ trên người một người đàn ông, còn phải chia đôi tài sản của tôi cho anh ta nữa chứ, tôi không ngốc.”

Hoắc Đình Sâm nghe vậy, mí mắt giật giật, nhưng hình như không không tìm được lý do phản bác, chỉ cảm thấy cô đọc sách quá ít nên giờ mới nguỵ biện linh tinh như thế.

Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm này chẳng những quản rộng mà còn không nói đạo lý, cô xuỳ một tiếng: “Anh cũng không cưới tôi thì lo thay người ta làm gì.” Đừng nói bây giờ, dù là trước kia thì cũng không thể tính là cưới, cùng lắm thì di thiếu phu nhân chỉ được dùng chữ “nạp”. Triệu tiểu thư mới là người anh phải cưới.

“Tôi…” Hoắc Đình Sâm đột nhiên nghẹn lời, anh mấp máy môi mãi mà không nói được gì.

Cuối cùng, Hoắc Đình Sâm dứt khoát kéo một tay Cố Chi, trở lại chủ đề ban đầu: “Thư phòng ở đâu? Anh sẽ dạy cho em.”

“Tôi không cần anh dạy.” Cố Chi đẩy anh mãi mà anh chẳng chịu nhúc nhích, hối hận mình cứ trì hoãn chuyện mời vệ sĩ, cô hít một hơi, nói: “Hoắc Đình Sâm, anh có biết trêu đùa tôi kiểu này rất vô vị không?”

Hoắc Đình Sâm nhíu mày: “Trêu đùa?”

Cố Chi: “Anh muốn thấy cảnh tôi không biết chữ làm trò cười thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như thế đâu.”

Hoắc Đình Sâm sầm mặt lại: “Không có.”

Cố Chi: “Vậy thì vì sao? Anh rảnh rỗi quá sao? Rảnh quá nên chạy tới đây dạy tôi sách giáo khoa lớp hai?”

Hoắc Đình Sâm nhìn vào mắt Cố Chi.

Anh im lặng một lát, đang định mở miệng thì Cố Chi lại bật cười.

Hoắc Đình Sâm khó hiểu: “Em cười cái gì?”

Cố Chi: “Chẳng lẽ anh cũng biết là tôi đã trúng mười triệu đồng bạc, cho nên cũng không muốn phấn đấu?”

Hoắc Đình Sâm: “Tôi…” Anh đột nhiên nắm tay Cố Chi, nhíu mày, “Nếu tôi nói phải thì sao?”

Lúc này đổi lại là Cố Chi im lặng, cau mày suy nghĩ sâu xa.

Cố Chi biết Hoắc Đình Sâm làm việc rất nghiêm túc, thường tăng ca đến khuya, chưởng quản một Hoắc thị lớn mạnh như vậy, bên dưới cũng có vô số nhân công, muốn không phấn đấu là không thể nào.

Cố Chi gạt tay Hoắc Đình Sâm sang một bên, tiếp đó cong cong môi: “Tôi biết anh là một người biết phấn đấu.”

“Anh vẫn nên tiếp tục phấn đấu đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Chi: Ai cũng có thể không phấn đấu, chỉ có anh là không được.