Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 73: Nhân viên giao đồ ĂN




Phó Sinh sững người nửa ngày, cuối cùng vẫn quay đầu lại: "Đau không em?"

Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu, thời điểm hô hấp Phó Sinh đã hơi lạnh đi Tu Từ mới trả lời: "Em không tổn thương bản thân... Em có nghe lời."

Hơi thở Phó Sinh khẽ thả lỏng: "Bé con ngoan quá, vậy tối mai chúng ta gặp lại nhau nhé?"

"Được." Tu Từ đồng ý.

Phó Sinh gật đầu: "Tôi gì cũng nghe theo em hết, nhưng có phải em cũng nên nghe lời tôi không, xảy ra chuyện gì đều phải nói với tôi?"

"... Em biết." Tu Từ né tránh đề tài này, âm thanh thật trầm từ điện thoại truyền vào tai Phó Sinh, "Em không sao."

"Được rồi..."

Tu Từ không muốn giao lưu, Phó Sinh hiện giờ không ở bên cạnh cậu, cũng không dám truy hỏi mà thuận ý cậu đổi đề tài: "Vậy bé con có thể mở cửa ra không? La Thường muốn tìm em tán gẫu vài chuyện."

- -

La Thường chờ ở ngoài đến mức nóng ruột. Qua gần nửa tiếng, Tu Từ cuối cùng cũng mở cửa ra từ bên trong, quét mắt qua loa thấy không có vấn đề gì, quần áo khá sạch sẽ, trên mặt cũng không có nước mắt.

Cô cúi đầu liếc nhìn tin nhắn Phó Sinh nhắn tới, mặt không đổi sắc đánh giá cẳng tay Tu Từ. Hôm nay cậu mặc một chiếc hoodie xanh nhạt, tuy đã che kín nhưng biểu tình Tu Từ thoạt nhìn cũng không giống dáng vẻ vừa tự làm hại mình.

"Bụng còn đau không?" La Thường trưng dáng vẻ không biết gì hết.

"... Em đỡ nhiều rồi." Tu Từ cúi đầu, không nhìn cô.

"Nếu như còn khó chịu, chúng ta có thể..."

Tu Từ cắt ngang lời cô: "Em có thể tham gia chương trình, đã ổn rồi."

"... Được." La Thường cố không để vẻ quan tâm của mình quá lộ liễu, "Vậy chín giờ mười chúng ta phải xuống lầu đến một chỗ khác để tập hợp tất cả khách mời, đến lúc đấy chị không thể dẫn cậu đi được, Vu Mạc sẽ chăm sóc cho cậu, được chứ?"

"Em đâu cần chăm sóc." Tu Từ mím môi.

"Rồi, vậy cậu chăm sóc Vu Mạc tí được không? Cậu ấy sơ ý quá, cậu phải canh chừng cậu ấy, không thì dễ bị Tô Sướng Liệt chèn ép."

Tu Từ: "..."

Vu Mạc vừa đi từ phòng ra: "..."

Chị có muốn ngẫm lại chút xem đến cùng mình đang nói gì không?

Tu Từ không lên tiếng. Cậu có bệnh, nhưng cậu không phải đứa nhỏ ba tuổi, không đến nỗi ngay cả phương thức an ủi người vụng về như thế cũng không cảm nhận được.

Sa vào cạm bẫy ngọt ngào của Phó Sinh là cậu cam tâm tình nguyện, còn người khác sẽ chỉ khiến cậu cảm thấy phiền phức.

Nghỉ ngơi một tiếng, Vu Mạc và Tu Từ sửa sang quần áo xong xuôi rồi xuất phát.

Điểm tập hợp cách nơi đây hai mươi phút đường xe, họ cần phải bắt xe. Hai người tiện tay vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên, anh trai quay phim ngồi ở vị trí kế bên tài xế bắt đầu ghi hình.

Tài xế liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thợ quay phim giải thích một câu đang quay chương trình, tài xế gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Mặc dù không quấy rối họ, nhưng ánh mắt người nọ vẫn liếc phía gương chiếu hậu, đại khái là muốn nhìn cho rõ xem Tu Từ và Vu Mạc là minh tinh nào.

Trong xe nhất thời có chút yên tĩnh không mấy phù hợp. Vì là chương trình tạp kỹ nên không thể toàn bộ hành trình không hé nửa lời. Vu Mạc xem như có chút kinh nghiệm, biết Tu Từ sẽ không chủ động nói chuyện bèn sớm làm theo kịch bản.

"Tiểu Từ có căng thẳng không?"

"?" Tu Từ khó hiểu nhìn về phía anh.

"Lần đầu tham gia quay chương trình tôi đã rất lo lắng."

Vu Mạc cười hì hì: "Sợ mình biểu hiện không tốt ở đâu đó, hoặc sợ lên hình quá xấu..."

Tu Từ mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn anh: "Không lo, tôi không xấu."

Vu Mạc nghẹn lại, thợ quay phim bên cạnh nhịn không được bật cười.

"Nhưng làm gì có người nào 360 độ không góc chết đâu chứ?" Vu Mạc ai oán nói: "Lần đầu tôi tham gia chương trình tạp kỹ bị chụp cho một tấm mũi hếch lên trời, xấu đến mức tôi còn chẳng dám nhìn lại..."

"Tại sao mũi anh lại hếch lên trời?"

"... Vì tham gia trò chơi."

"Vậy tại sao người khác lại không bị?"

"..." Vu Mạc bị Tu Từ làm cho chết lặng, hôm nay còn có thể trò chuyện bình thường không đây?

"Cậu là người trời cao phái xuống để tra tấn tôi hả?"

Vu Mạc oán hận nói. Nhưng biểu hiện như vậy ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy quan hệ của bọn họ rất tốt, là đang trêu chọc đối phương, sẽ không mắng Tu Từ thiếu EQ.

"Không phải."

Tu Từ quay đầu ra ngoài cửa sổ, cỏ cây trong bồn hoa ven đường tựa như bốn mùa nảy nở, vĩnh viễn không khô héo.

Vậy thì là đến tra tấn ai...

Chỉ có thể là Phó Sinh rồi.

Có khả năng kiếp trước Phó Sinh thật sự thiếu nợ cậu nên kiếp này mới bị cậu quấn lấy như thế, đến chết cũng không buông.

Vu Mạc thực sự không biết nên nói chuyện gì với Tu Từ mới có thể thu hút sự chú ý của cậu, cũng may lộ trình ba mươi phút lái xe đã đến, không đến nỗi quá lúng túng.

Sau khi đến nơi, Tu Từ nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện Tô Sướng Liệt và Lạc Kỳ Phong. Ở đây có ba diễn viên không quen biết, trong đó có một diễn viên nữ trông khá quen.

"Lại gặp mặt Tiểu Từ rồi."

Nữ diễn viên kia lên tiếng chào hỏi trước. Tu Từ sửng sốt vài giây, thật vất vả mới nhớ ra cô là nữ hai ở đoàn phim của Lục Thành, chính là nữ nhân bị lão hoàng đế cưỡng chế nhét vào hậu cung rồi cuối cùng lại chạy.

Tu Từ do dự một lát, cuối cùng chỉ gật gật đầu: "Chào cô."

Không gọi cả họ của nữ diễn viên là vì cậu căn bản chẳng nhớ rõ người ta tên gì.

Tô Sướng Liệt và Lạc Kỳ Phong tới cùng lúc, hai người không nhanh không chậm đi đến chỗ bọn họ. Tô Sướng Liệt hôm nay mặc một thân màu trắng, chân đeo giày thể thao, dáng vẻ thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.

Còn trang phục của Lạc Kỳ Phong lại hoàn toàn bất đồng. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, bên ngoài tròng thêm một cái gi lê, trên mũi còn đeo mắt kính gọng vàng, con ngươi thi thoảng xuyên qua thấu kính nhìn về phía Tu Từ.

Người cuối cùng đến là một diễn viên có tuổi, thoạt nhìn đã ngoài ba mươi. Tu Từ liếc mắt nhìn xong liền dời mắt đi, không quen biết.

Tất cả mọi người đã đến đông đủ, hai khách mời lâu năm cười cười: "Năm nay có người mới à, toàn là gương mặt xa lạ, hay là chúng ta tự giới thiệu bản thân chút?"

Người gọi là người mới dĩ nhiên ám chỉ Tu Từ và Vu Mạc, những người khác đều tính là có chút danh tiếng, về cơ bản không có khả năng không quen biết.

"Chào các thầy cô, tôi là Vu Mạc, Vu trong vu thị, Mạc trong huỳnh mạc. (*)"

(*) 于 trong 于是 (thế là/liền), 幕 trong 荧幕 (màn hình)

"Tu Từ."

Cậu dừng một giây mới bổ sung: "Tu trong tu du, Từ trong từ khí."

...

Những người sau tự giới thiệu bản thân một chữ Tu Từ cũng không nghe lọt, giờ khắc này trong đầu cậu toàn là Phó Sinh bị cậu cúp máy.

Liệu anh ấy có tức giận không?

Bản thân mình không nhận biết bao nhiêu cuộc gọi của anh, cuối cùng còn không cho anh qua đây, rõ ràng anh đang lo lắng cho mình...

Lần này cậu từ chối sự quan tâm của anh, vậy sau này... có phải sẽ chẳng còn nữa?

Đầu quả tim Tu Từ run rẩy, mãi đến tận khi Vu Mạc gọi vài tiếng cậu mới phản ứng được.

"Phải rút thăm rồi."

Tu Từ ngẩn ra, không biết từ bao giờ trên tường đã treo kế hoạch chủ đề của chương trình kỳ này.

"Trải nghiệm nghề nghiệp cơ sở."

Họ cần rút thăm để quyết định chia nhóm, thêm cả xem nghề nghiệp mỗi nhóm là gì.

Mọi người đều bảo nhường nữ sĩ trước, nhưng các nữ sĩ lại muốn bọn họ rút đầu. Tu Từ không hiểu vòng vo giữa họ, lúc mọi người đang cãi cọ trực tiếp thò tay vào hộp tùy tiện lấy được một tấm thẻ thân phận.

"... Nhân viên giao đồ ăn." Tu Từ lời ít ý nhiều công bố thân phận của mình.

Những người còn lại: "..."

Hai khách mời lâu năm vốn định chừa lại chút hồi hộp, chờ tất cả mọi người rút xong mới công bố, kết quả Tu Từ không làm theo lẽ thường khai ra luôn.

Bất đắc dĩ, mọi người không thể làm gì khác ngoài rút xong liền công bố.

Chỉ có Lạc Kỳ Phong cười như không cười nói: "Tiểu Từ thật gấp gáp."

Tu Từ chẳng thèm để ý đến hắn.

Vu Mạc mở thẻ thân phận của mình ra nhìn... là nhân viên chuyển phát nhanh.

Tổ chương trình không công bố trước chủ đề kỳ này sẽ không tốt ở chỗ đấy. Điều làm hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, Tu Từ không chỉ không rút trúng nhóm của hắn, mà còn ở trong nhóm không hề có diễn viên quen biết —

Tô Sướng Liệt cười cười: "Tôi cũng là nhân viên giao đồ ăn."

Vu Mạc thấy Tu Từ không phản ứng gì, anh chỉ có thể tự an ủi bản thân may là không phải Lạc Kỳ Phong.

Lạc Kỳ Phong nhìn còn khó ăn hơn so với Tô Sướng Liệt. Hơn nữa, Vu Mạc luôn cảm thấy hai ngày qua trông Lạc Kỳ Phong thay đổi rất nhiều so với lúc từng gặp ở đoàn phim, nhưng không nói được là thay đổi chỗ nào.

Cho đến khi chú ý thấy ánh mắt âm u không rõ giấu sau mắt kính của Lạc Kỳ Phong thỉnh thoảng đảo qua mặt Tu Từ, Vu Mạc mới giật mình hiểu ra, hắn nhìn qua cảm giác nguy hiểm hơn so với trước.

Sau khi rút thăm phải xuất phát, dù Vu Mạc lo lắng thế nào cũng không thể thay đổi hiện trạng.

Nghĩ thoáng hơn chút là mặc dù cùng tổ nhưng nghề nghiệp của họ không cần bắt cặp, đều là người nào nhận đơn trên điện thoại người nấy.

Thế là trang phục lựa chọn kĩ càng của mọi người đều mất tác dụng, quần áo tinh xảo của họ bị thay đổi từng cái, thay bằng đồ làm việc.

Bọn Tu Từ là trang phục nhân viên giao đồ ăn màu vàng, nhân viên chuyển phát nhanh là màu xám, còn người phục vụ là trang phục làm việc vân vân...

Tô Sướng Liệt và Tu Từ cùng đi nhận đạo cụ của họ — Một chiếc xe điện cũ nát.

"Tiểu Từ sẽ đi chứ?"

"Sẽ." Tu Từ trả lời lạnh nhạt.

"Vậy phải cố lên đó! Hôm nay chúng ta phải tranh thủ lấy vị trí số một!" Về cơ bản không hề thân với Tu Từ, thậm chí ở phương diện khác bọn họ còn trực tiếp đối mặt, nhưng ngoài mặt Tô Sướng Liệt vẫn làm rất tốt.

Tiêu chí xếp hạng của cả đám hôm nay dựa theo số tiền lời kiếm được. Tổ chương trình đã sớm sắp xếp xong xuôi, cố hết sức để mức thu nhập bình quân của mỗi nghề nghiệp cân đối như nhau.

Ví dụ như người phục vụ rửa chén tương đối nhanh, một cái đĩa đã được mấy đồng tiền. Còn đám Tu Từ là nhân viên giao đồ ăn, bình thường dựa theo thu thập mỗi đơn hàng kiếm được để tính.

Sau khi ngồi trên xe điện đeo mũ bảo hiểm, Tô Sướng Liệt đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Nghe nói chị Thường đang mang cậu? Tôi và chị ấy đã nhiều năm không gặp, không ngờ trở lại cũng chẳng thèm nói với tôi một tiếng..."

Tu Từ: "..."

Biểu tình phiền muộn của Tô Sướng Liệt muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng rõ ràng tối qua hắn và La Thường vừa mới chạm mặt.

Lần này hắn nhắc tên La Thường trước ống kính, đơn giản là muốn kéo cô đến trước mặt công chúng đánh đòn phủ đầu.

Dù sao thời điểm trước khi mai danh ẩn tích, thanh danh của La Thường đã bị chính hắn bôi xấu.

"Anh cũng xứng để chị ấy chào hỏi sao?" Tu Từ hờ hững liếc mắt nhìn hắn, thuần thục ngồi lên xe điện.

Lông mày Tô Sướng Liệt cau lại. Hắn nhìn lướt qua thợ quay phim đằng sau không có phản ứng, nhưng lông mày đã rất nhanh buông lỏng, để hậu kỳ cắt ghép biên tập lời nói của Tu Từ là xong, không cần lo lắng.

Hắn sắc mặt như thường nói: "Tiểu Từ nhớ mang mũ bảo hiểm nhé, phải chạy xe an toàn."

Lần này Tu Từ không thèm để ý hắn nữa, lên xe thuần thục đội mũ bảo hiểm rồi đi, người quay phim sửng sốt vài giây mới lên xe mình đuổi theo.

Anh ta cần đi theo quay lại lộ trình cả ngày hôm nay của Tu Từ, đồng thời chế tạo đề tài.

"Dáng vẻ thầy Từ trông thật chuyên nghiệp." Thợ quay phim cười cười đi sau Tu Từ vào cửa tiệm đầu tiên.

Là một quán cháo.

"Trước đây tôi cũng từng đi ship đồ ăn." Tu Từ vốn không định trả lời, nhưng lại nghĩ sau khi phát sóng có lẽ Phó Sinh sẽ thấy...

Thợ quay phim rất kinh ngạc: "Hóa ra trước đây thầy Từ từng làm lao động chân tay?"

Tu Từ ừ một tiếng, dưới ánh mắt đánh giá của nhân viên quán cháo chờ đời thành phẩm.

Khách mời bình thường có lẽ sẽ dựa theo đề tài này tiếp tục tán gẫu, nhằm để cho khán giả có ấn tượng không tồi về mình, nhưng mục đích của Tu Từ đã đạt được, không muốn nói thêm nữa.

Thợ quay phim dẫn dắt đề tài mấy lần, đều bị Tu Từ né tránh.

"Cháo của số 37 xong rồi."

Người phục vụ vừa chuẩn bị đưa cháo cho Tu Từ thì nghe thấy bà chủ ở phía sau gọi: "Cô đã thêm một phần trứng chiên và đồ ăn kèm cho số 37 chưa? Cổ là khách quen cũ, khẩu vị không tốt."

Vậy nên Tu Từ phải đợi thêm vài phút mới ra được, nhưng app giao đồ ăn biểu thị cậu đã sắp sửa đến muộn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bị mũ bảo hiểm màu vàng che kín, cậu thành thạo tăng nhanh tốc độ, dựa theo chỉ dẫn xuất phát tới địa chỉ khách hàng.

Địa chỉ ship đồ ăn là một tòa nhà dân cư. Cậu vừa ra khỏi thang máy đã nghe bên phải hành lang vang lên tiếng thét giận dữ: "Cút! Coi như tao không có đứa con trai như mày! Đời trước tao nợ mày cái gì mà mày phải hành hạ tao bằng cách ghê tởm như vậy!"

Tu Từ nghiêng mắt nhìn lại, số 503.

Địa chỉ khách hàng của cậu cũng là 503.

Một giây sau, một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi bị cha dùng cây lau nhà quất vào người lao ra, vội vàng hướng về phía thang máy, mỗi lần cây lau nhà hạ xuống là chính xác đập thẳng lên người chàng trai trẻ nọ.